Chương 4: Súng của tôi không đủ kiên nhẫn
Nguyenphuongacb
26/07/2024
Hàn Phong thấy vậy quay sang nhìn
cô với ánh mắt lạnh lùng.Cô thấy anh nhìn mình như vậy thì thoáng sợ
nhưng nỗi sợ ấy lại bị men rượu lấn lát sau đó cô cầm ly rượu lên nói:
-Này anh,đừng nhìn em chằm chằm như thế chứ.Uống với em một ly đi
Anh thấy vậy cười khẩy một cái rồi cầm ly rượu lên uống.Mấy người kia kiểu.....???
Nhưng sau đó lại thấy ánh mắt của anh nên bọn họ lại bắt đầu vào những cuộc vui của mình.
Bên chỗ Vân Khê thì ngày từ đầu khi Khương Trạch nhìn thấy cô thì đã biết cô là tiểu thư Vân gia lên thấy cũng thật là hứng thú khi thấy cô thế mà lại ở những nơi phong lưu như thế này nhưng Vân Khê thì lại không nhận ra anh nhưng câu nói tiếp theo của Vân Khê mới làm anh đứng hình:
-Anh đẹp trai ahh,ngủ với em đêm nay đi em ... còn trinh đấy
Khương Trạch nghe xong thì bất động vì không ngờ cô tiểu thư nhà họ Vân mà lại có thế nói ra những lời đầy ám muội như thế này.Vân Khê thấy anh như vậy thì cười cười nói:
-Sao,anh thích không
Lúc sau anh nhìn cô không biết là đang suy nghĩ gì sau đó bế cô đi ra khỏi quán bar.
Lúc này Ngữ Tịch vốn không biết bạn mình đã đi trước nên vẫn nhởn nhơ mà trêu đùa anh khiến anh...cứng lên.Khi thấy phản ửng của cơ thể mình như vậy thì ành liền cầm đôi bàn tay đang làm loạn trên người mình sau đó kéo cô ra xe của anh rồi anh không nể nang đẩy cô vào trong xe khi anh đóng của lại liền dùng tay bóp chặt cổ cô khiến cô nhăn mặt vì khó thở:
-Anh bị điên à, bỏ...bỏ ra
Lúc này lực tay của anh càng ngày cành mạnh khiến hơi thở của cô ngày một ít đi,thấy cô sắp tắt thở anh liền hất mạnh cô làm đầu cô đập vào cửa kính khiến cô vừa khó thở vừa choáng váng khi anh bỏ tay ra cô đã tham lam mà hít một ngụm khí lớn,lúc sau khi ổn định lại tinh thần thì cô quay sang anh vừa xoa cổ vừa với vẻ mặt oán trách:
-Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à,anh có biết vì anh mà tôi sắp chết không,anh....
-Cô mà còn nói thêm câu nữa có tin tôi cho cô chết luôn không
Chưa kịp để cô nói hết anh đã rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cô làm cô hốt hoảng khiến chút men trong người cũng bay đi từ bao giờ:
-Nói !Ai sai cô đến
-Anh nói cái gì?? tôi không hiểu
Cô khó hiểu nhìn hắn.Nghe cô nói xong hắn cười một nụ cười độc ác rồi lên nòng súng.
-Tôi không nói lại lần hai vả lại súng của tôi cũng không đủ khiên nhẫn đâu
-NÓI !!!
Thấy cô im lặng hắn tức càng thêm tức mà quát lớn.Lúc này có người gõ cửa xe khi hắn quay đầu lại thì cô chớp lấy thời cơ mà cướp khẩu súng trên tay anh ta sau đó đạp cửa xe mà chuồn đi.
Khi thấy cô chạy đi người kia cũng không có ý định đuổi theo mà mở cửa đi ra khỏi xe rồi châm một điếu thuốc nói với tên thuộc hạ đang cung kính trước mặt:
-Chuyện gì
-Thưa lão đại, đã tìm được tên gián điệp lẻn vào bang rồi ạ
Tên thuộc hạ cung kính đáp nhưng cũng có phần sợ sệt trước khí thế của người đàn ông trước mặt này
-Ừ.Làm mọi cách để hắn khai ra tên đứng đầu nếu không ... cậu biết phải làm gì rồi chứ
Nói xong anh vò nát điếu thuốc vẫn còn đang cháy trong lòng bàn tay nhưng sắc mặt thì vẫn không thay đổi, đơn giản vì quen rồi.Xong người kia cũng cúi đầu chào anh sau đó rời đi.Còn anh quay trở lại trong xe, tài xế cũng hiểu ý mà lái đi.Vừa đi anh vừa nhìn với ánh mắt xa xăm và đáng sợ làm tài xế ở trên không khỏi đổ mồ hôi.
-Này anh,đừng nhìn em chằm chằm như thế chứ.Uống với em một ly đi
Anh thấy vậy cười khẩy một cái rồi cầm ly rượu lên uống.Mấy người kia kiểu.....???
Nhưng sau đó lại thấy ánh mắt của anh nên bọn họ lại bắt đầu vào những cuộc vui của mình.
Bên chỗ Vân Khê thì ngày từ đầu khi Khương Trạch nhìn thấy cô thì đã biết cô là tiểu thư Vân gia lên thấy cũng thật là hứng thú khi thấy cô thế mà lại ở những nơi phong lưu như thế này nhưng Vân Khê thì lại không nhận ra anh nhưng câu nói tiếp theo của Vân Khê mới làm anh đứng hình:
-Anh đẹp trai ahh,ngủ với em đêm nay đi em ... còn trinh đấy
Khương Trạch nghe xong thì bất động vì không ngờ cô tiểu thư nhà họ Vân mà lại có thế nói ra những lời đầy ám muội như thế này.Vân Khê thấy anh như vậy thì cười cười nói:
-Sao,anh thích không
Lúc sau anh nhìn cô không biết là đang suy nghĩ gì sau đó bế cô đi ra khỏi quán bar.
Lúc này Ngữ Tịch vốn không biết bạn mình đã đi trước nên vẫn nhởn nhơ mà trêu đùa anh khiến anh...cứng lên.Khi thấy phản ửng của cơ thể mình như vậy thì ành liền cầm đôi bàn tay đang làm loạn trên người mình sau đó kéo cô ra xe của anh rồi anh không nể nang đẩy cô vào trong xe khi anh đóng của lại liền dùng tay bóp chặt cổ cô khiến cô nhăn mặt vì khó thở:
-Anh bị điên à, bỏ...bỏ ra
Lúc này lực tay của anh càng ngày cành mạnh khiến hơi thở của cô ngày một ít đi,thấy cô sắp tắt thở anh liền hất mạnh cô làm đầu cô đập vào cửa kính khiến cô vừa khó thở vừa choáng váng khi anh bỏ tay ra cô đã tham lam mà hít một ngụm khí lớn,lúc sau khi ổn định lại tinh thần thì cô quay sang anh vừa xoa cổ vừa với vẻ mặt oán trách:
-Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à,anh có biết vì anh mà tôi sắp chết không,anh....
-Cô mà còn nói thêm câu nữa có tin tôi cho cô chết luôn không
Chưa kịp để cô nói hết anh đã rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cô làm cô hốt hoảng khiến chút men trong người cũng bay đi từ bao giờ:
-Nói !Ai sai cô đến
-Anh nói cái gì?? tôi không hiểu
Cô khó hiểu nhìn hắn.Nghe cô nói xong hắn cười một nụ cười độc ác rồi lên nòng súng.
-Tôi không nói lại lần hai vả lại súng của tôi cũng không đủ khiên nhẫn đâu
-NÓI !!!
Thấy cô im lặng hắn tức càng thêm tức mà quát lớn.Lúc này có người gõ cửa xe khi hắn quay đầu lại thì cô chớp lấy thời cơ mà cướp khẩu súng trên tay anh ta sau đó đạp cửa xe mà chuồn đi.
Khi thấy cô chạy đi người kia cũng không có ý định đuổi theo mà mở cửa đi ra khỏi xe rồi châm một điếu thuốc nói với tên thuộc hạ đang cung kính trước mặt:
-Chuyện gì
-Thưa lão đại, đã tìm được tên gián điệp lẻn vào bang rồi ạ
Tên thuộc hạ cung kính đáp nhưng cũng có phần sợ sệt trước khí thế của người đàn ông trước mặt này
-Ừ.Làm mọi cách để hắn khai ra tên đứng đầu nếu không ... cậu biết phải làm gì rồi chứ
Nói xong anh vò nát điếu thuốc vẫn còn đang cháy trong lòng bàn tay nhưng sắc mặt thì vẫn không thay đổi, đơn giản vì quen rồi.Xong người kia cũng cúi đầu chào anh sau đó rời đi.Còn anh quay trở lại trong xe, tài xế cũng hiểu ý mà lái đi.Vừa đi anh vừa nhìn với ánh mắt xa xăm và đáng sợ làm tài xế ở trên không khỏi đổ mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.