Chương 7: Tìm rác
Nguyenphuongacb
26/07/2024
Bà lao công nghe vậy xoa đầu cô
nhìn với nét mặt đáng thương. Nhìn Ngữ Tịch bậy giờ không khác gì ăn mày lên bà nhìn như vậy là đúng vì chạy bộ lên tóc của cô cũng đã rối tung
tên đôi cao gót của cô cũng bị cô vứt đi để chạy được nhanh hơn.Trông cô bây giờ khiến ai ai cũng thấy thương.
Ngữ Tịch thấy bà cứ xoa đầu mình mãi loeenf nắm lấy tay bà hỏi một cách vội vàng:
-Bà ơi! Bà! Bà nói cho cháu biết rác ở đâu được không nó quan trọng cới cháu đấy làm ơn mà bà, nói cho chau biết đi
Khuôn mặt cô như sắp khóc tới nơi ,bà lao công thấy vậy nói với cô:
-Bà cũng không biết nó ở đâu nữa nhưng hình như vẫn còn ở mấy thùng lớn dưới lầu vì......
Chưa kịp để bà nói hết cô đã chay như bay xuống dưới mấy chỗ thùng rác. Lúc nãy bà đang định nói là vì mấy hôm nay không thấy xe trở rác tới mà chưa kịp nói thì cô đã chạy mất rồi ,bà chỉ biết thở dài:
-Hazzz, tội nghiệp con bé
-------
Bên phía cô thì cô đã lục hết hai cái thùng tác nhưng vẫn không thấy giờ chỉ còn mỗi một cái nếu còn không thấy nữa chắc cô chết mất nhưng cũng may lần này ông trời đã không phụ lòng cô ,cuối cùng cô cũng đã tìm thấy nó khiến cô vui mừng mà nhảy cẫng lên sau đó cô lại bắt đầu chạy như bay về công ty vì thời gian có hạn
Đến phòng gián đốc cô vội vàng mở cửa vào khi thấy cô Hàn Phong cười một nụ cười hài lòng:
-Rất đúng giờ!!
Cô vừa mở cửa vào đã ngồi xuống đất thở gấp nhìn anh với ánh mắt như muốn lao lên bóp chết anh ngày lập tức.Khi hơi thở đã hồi phục cô liền đứng dậy ném cây súng vào người anh nói:
-Vương tổng!! anh hài lòng chưa
-Ừm...cũng tốt đấy nhưng mà chưa đủ tôi có một nhiệm vụ nữa giao cho cô đây
Nghe đến đây mặt cô nhắn lại vô cùng khó coi nói với anh kèm theo giọng mệt mỏi:
-Anh còn muốn gì nữa
Nghe cô nói câu đấy anh không do dự ném lại cây súng vào người cô khiến cô khó hiểu nhìn anh. Còn anh thì ngồi xuống ghế bình tĩnh nói:
-Đem nó vứt đi
Cô nghe đến đây máu trong người cô sôi sục .Nhưng cũng may cô đã áp chế được con quỷ đang trỗi dậy trong người cô vì cô biết đây không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện này rồi cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh nở nụ cười hết sức từ nhiên đáp:
-Dạ Vâng Ạ
Cô nghiến răng nói từng chữ quay người đi đóng cửa cái...
'''RẦM'''
Bao nhiêu sự tức giận của cô đã dồn hết vào cánh cửa.Vừa đi cô vừa chửi thầm cái tên đáng ghét đó tự nói với mình rằng sau này mọi chuyện xong xuôi người cô xử lý đầu tiến chính là cái tên Hàn Phong đáng ghét này.
Và đúng như lời hắn nói cô đã được nhân một phần vì như lời hắn đã nói còn một phần vì cô có tấm bằng suất sắc của một trường đại học danh giá.Tại sao cô lại suất sắc hả hâh là tại vì cô đã làm giả hồ sơ chứ còn gì nữa. Lúc quay trở lại phòng làm việc của hắn cô hỏi:
-Khi nào tôi có thể đi làm
-Ngày mai
Nghe Hàn Phong nói xong cô cũng quay lưng đi về mà không thèm chảo câu nào còn người đan ông kia vẫn nhìn trên người cô như đang có một suy nghĩ gì đó.
Những ngày đi làm sau đó cứa tưởng như đã được yên ổn nhưng không Hàn Phong liên tục làm khó cô khiến cô tức mà không làm gì được.Còn hắn thì vấn trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng ấy mà sai cô làm hết việc này đên việc nọ làm cho cô đã rất nhiều lúc muốn bỏ cuộc nhưng rồi lại suy nghĩ đến ngày hôm ấy cô tiếp tục cam chịu để có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng và nhanh chóng
Ngữ Tịch thấy bà cứ xoa đầu mình mãi loeenf nắm lấy tay bà hỏi một cách vội vàng:
-Bà ơi! Bà! Bà nói cho cháu biết rác ở đâu được không nó quan trọng cới cháu đấy làm ơn mà bà, nói cho chau biết đi
Khuôn mặt cô như sắp khóc tới nơi ,bà lao công thấy vậy nói với cô:
-Bà cũng không biết nó ở đâu nữa nhưng hình như vẫn còn ở mấy thùng lớn dưới lầu vì......
Chưa kịp để bà nói hết cô đã chay như bay xuống dưới mấy chỗ thùng rác. Lúc nãy bà đang định nói là vì mấy hôm nay không thấy xe trở rác tới mà chưa kịp nói thì cô đã chạy mất rồi ,bà chỉ biết thở dài:
-Hazzz, tội nghiệp con bé
-------
Bên phía cô thì cô đã lục hết hai cái thùng tác nhưng vẫn không thấy giờ chỉ còn mỗi một cái nếu còn không thấy nữa chắc cô chết mất nhưng cũng may lần này ông trời đã không phụ lòng cô ,cuối cùng cô cũng đã tìm thấy nó khiến cô vui mừng mà nhảy cẫng lên sau đó cô lại bắt đầu chạy như bay về công ty vì thời gian có hạn
Đến phòng gián đốc cô vội vàng mở cửa vào khi thấy cô Hàn Phong cười một nụ cười hài lòng:
-Rất đúng giờ!!
Cô vừa mở cửa vào đã ngồi xuống đất thở gấp nhìn anh với ánh mắt như muốn lao lên bóp chết anh ngày lập tức.Khi hơi thở đã hồi phục cô liền đứng dậy ném cây súng vào người anh nói:
-Vương tổng!! anh hài lòng chưa
-Ừm...cũng tốt đấy nhưng mà chưa đủ tôi có một nhiệm vụ nữa giao cho cô đây
Nghe đến đây mặt cô nhắn lại vô cùng khó coi nói với anh kèm theo giọng mệt mỏi:
-Anh còn muốn gì nữa
Nghe cô nói câu đấy anh không do dự ném lại cây súng vào người cô khiến cô khó hiểu nhìn anh. Còn anh thì ngồi xuống ghế bình tĩnh nói:
-Đem nó vứt đi
Cô nghe đến đây máu trong người cô sôi sục .Nhưng cũng may cô đã áp chế được con quỷ đang trỗi dậy trong người cô vì cô biết đây không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện này rồi cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh nở nụ cười hết sức từ nhiên đáp:
-Dạ Vâng Ạ
Cô nghiến răng nói từng chữ quay người đi đóng cửa cái...
'''RẦM'''
Bao nhiêu sự tức giận của cô đã dồn hết vào cánh cửa.Vừa đi cô vừa chửi thầm cái tên đáng ghét đó tự nói với mình rằng sau này mọi chuyện xong xuôi người cô xử lý đầu tiến chính là cái tên Hàn Phong đáng ghét này.
Và đúng như lời hắn nói cô đã được nhân một phần vì như lời hắn đã nói còn một phần vì cô có tấm bằng suất sắc của một trường đại học danh giá.Tại sao cô lại suất sắc hả hâh là tại vì cô đã làm giả hồ sơ chứ còn gì nữa. Lúc quay trở lại phòng làm việc của hắn cô hỏi:
-Khi nào tôi có thể đi làm
-Ngày mai
Nghe Hàn Phong nói xong cô cũng quay lưng đi về mà không thèm chảo câu nào còn người đan ông kia vẫn nhìn trên người cô như đang có một suy nghĩ gì đó.
Những ngày đi làm sau đó cứa tưởng như đã được yên ổn nhưng không Hàn Phong liên tục làm khó cô khiến cô tức mà không làm gì được.Còn hắn thì vấn trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng ấy mà sai cô làm hết việc này đên việc nọ làm cho cô đã rất nhiều lúc muốn bỏ cuộc nhưng rồi lại suy nghĩ đến ngày hôm ấy cô tiếp tục cam chịu để có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng và nhanh chóng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.