Chương 5: Chưa thực hiện được
Mặc Thập Nhất
25/01/2016
Quan Hoa lâu ,Yên nhi cô nương danh khắp tám phương, tất nhiên không phải ai cũng đều có thể gặp được . Nhất định phải được nàng xem mắt, đồng ý mới cho gặp. Cổ Thước phe phẩy cây quạt ở dưới lầu đợi một hồi lâu, cảm thấy trên lầu có người đang trộm đánh giá mình. Hắn tự rót trà uống một hồi lâu , mới thấy tú bà như quỷ dạ xoa kia tươi cười từ trên lầu bước xuống dưới. .
Đi đến bên cạnh Cổ Thước làm một cái lễ, sau đó cười nói: “Yên nhi cô nương cho mời, công tử mời đi bên này .”
Cổ Thước vừa thu lại cây quạt, khóe miệng mỉm cười theo tú bà lên lầu. .
Khuê phòng của Yên nhi chỉ có một nha hoàn ở ngoài hành lang, lụa mỏng rủ xuống đất, bức rèm che chớp lên. Trong không khí cũng có một cỗ dư hương không hiểu thấm vào lòng người. Cổ Thước đáy lòng lý âm thầm hít một hồi, tuy rằng là nhân vật không có tiếng lắm, tâm tư cũng coi như lịch sự tao nhã.
Hắn ở trong phòng đi lại hai vòng cũng không gặp người, lại thoáng nhìn nội đường có một bàn tròn, trên đó có một bàn hoa quả và rượu ngon tinh khiết. Cổ Thước cầm bình rượu lên ngửi, nhịn không được thở dài: “Lệ Đô bây giờ cũng vẫn còn rượu ngon.”
Một thanh âm mềm nhũn theo sau bình phong truyền tới : “Lệ Đô không ủ ra rượu ngon, rượu này là Yên nhi nhờ các thương nhân Tây Vực mang về. Công tử thật biết thưởng thức”.
Theo tiếng vọng lại, Cổ Thước chỉ thấy trên bình phong có hai cây lan thanh nhã, trên có trăng sáng, dưới có nước chảy. Phía dưới là Yên nhi cô nương đang đứng cạnh cây nến
Yên nhi đưa tay vuốt một chút tóc qua tai, nâng tay cầm quần áo bên trên tỉ mỉ mặc vào, xuyên thấu qua tấm lụa mỏng trên bình phong, Cố Thước cảm thấy choáng váng, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên. Bàn tay trắng nõn vịn tường gỗ, nhẹ nhang bước tới, hướng Cổ Thước nhẹ nhàng cúi đầu.
Cổ Thước đánh giá nữ tử dưới đèn, khuôn mặt trái xoan, lông mi lá liễu, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, môi hồng nhuận làm xiêu lòng người . Chỉ là những điều này, đặt trên người nàng cũng không làm ai thật ngạc nhiên, vừa vặn một đôi mắt hạch nhân, nhìn kỹ lại sinh một tia thản nhiên u sầu.
Mê người, rất là mê người.
Cổ Thước không hiểu tại sao lại nhớ tới đồ đệ Tiểu Cửu ngốc của mình.Con hồ ly kia bộ dáng so với Yên nhi này chỉ có hơn chớ không kém, nhưng lại vụng về , ánh mắt dại ra nhưng cũng rất có cá tính, làm cho người ta nhìn, giống như lâm vào một hồ nước lạnh, hoàn toàn không cảm thấy hưng trí.
Yên nhi thướt tha mà đến, đối với Cổ Thước quyến rũ cười, chỉ vào ghế nói: “Công tử mời ngồi.” Tay nâng chén trong chứa đầy rượu ngon.
Cổ Thước chính là một tay hoa hoa công tử già đời, tiếp nhận chén rượu thuận tiện sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Yên Nhi, ánh mắt lưu chuyển không tự giác liền phóng ra một cái mị nhãn. Yên nhi thân hoa hoa phong lưu cũng nhiều năm hơn, ngày thường nghề nghiệp nàng làm chính là phải câu dẫn người khác, cố ý nhìn Cổ Thước liếc mắt một cái, tim không khỏi cũng đập thình thịch một hồi. .
Nàng cong eo vén áo tiến tới gần Cổ Thước ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết công tử xưng hô như thế nào ?” .
Cổ Thước cười mỉm uống rượu đáp:.”Họ Cổ.” .
Yên nhi lại nhích gần vài phân: “Vậy, Cổ công tử có thích Yên nhi không?” Vẻ mặt biến hóa, nhanh như vậy trở lại khí chất hoa khôi mỹ nữ.
Cổ Thước có điểm nóng lên.
Yên nhi không đợi Cổ Thước trả lời, đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cổ Cổ Thước , một tay bưng chén rượu ở trên đùi hắn ngồi xuống: “Cổ công tử nếu không muốn trả lời thì cần phải làm cho người ta vừa lòng, Yên nhi cần phải phạt !” .
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, có mấy ai có thể làm được như Liễu Hạ Huệ? Cổ Thước cười ha hả, ai thích làm thì làm, dù thế nào hắn cũng không làm.
Bàn tay to một đường vòng ra phía sau Yên nhi , ở thắt lưng nàng thắt lưng nhéo mấy cái , ừ, xúc cảm không tồi. Hắn ghé vào bên tai Yên nhi nhỏ giọng thổi khí: “Vậy trả lời cô nương như thế nào cũng sẽ không vừa lòng, không bằng, trực tiếp liền phạt đi.” .
Yên nhi mân mê môi hồng, đỏ mặt cười, với tay đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lại sờ soạng , lại tìm được môi Cổ Thước , nhẹ nhàng hôn lên . Cổ Thước chỉ cảm thấy hai phiến cánh hoa lạnh lẽo bao lấy miệng mình, hương rượu mê người, Yên nhi mở miệng đem rượu chậm rãi chuyển đến miệng Cổ Thước, lại tinh tế hôn môi một chốc , lúc này mới mở mắt ra cười quyến rũ hỏi: “Hương vị như thế nào?”
“Mĩ vị.” .
Yên nhi cong môi, vùi đầu lại hôn tiếp, lúc này đây Cổ Thước chỉ cảm thấy đôi môi cánh hoa nóng lên nhiều, chỉ chốc lát sau có một vật mềm mại trơn bóng linh động như xà trong miệng mình. Trái phải truy đuổi đầu lưỡi mình, mềm mại quấn quanh.
Sau một lúc Yên nhi mới thôi, cảm thấy hô hấp Cổ Thước bất đồng, ngay tức khắc lui lại. Nghiêng đầu cười khẽ hỏi: “Lần này thì sao?”
Cổ Thước ôm lấy thắt lưng của nàng, tà mị nói: “Rất khác”
Yên nhi điều chỉnh bản thân, hai tay khoát lên đầu vai Cổ Thước , tươi cười trông mong . Cổ Thước khép lại quạt giấy, đột nhiên từ chỗ cuối bàn ôm lấy Yên nhi, hướng tới giường gỗ khắc hoa trong nội đường đi qua. Yên nhi giờ phút này lại giống như một dòng nước suối, hai tròng mắt ôn nhu ,cơ hồ có thể chảy nước.
Cổ Thước đem nàng đặt ở trên giường, ghé vào phía trên nàng vừa cẩn thận đánh giá trong chốc lát, bắt đầu châm lửa vào dầu. Bàn tay to cao thấp chạy, theo cái trán, hai má , đến môi, rồi lại theo đôi môi cánh hoa đến cổ. Kinh nghiệm mười phần thành thạo. .
Yên nhi nhìn tua cờ của màn trướng phía trên, dùng sức hít sâu vài lần, thừa dịp Cổ Thước chưa chuẩn bị, chậm rãi nâng tay phải lên. Năm ngón tay phát sáng ngưng lại, chậm rãi hướng tới đỉnh đầu Cổ Thước sờ soạng. Đúng lúc này, Cổ Thước đột nhiên dùng sức nắm chặt trước ngực nàng. Yên nhi bị đau âm thầm kêu một tiếng, đầu ngón tay ánh sáng nháy mắt biến mất. .
Cổ Thước ngẩng đầu nhìn Yên nhi dưới thân, vuốt ve của mặt nàng ôn nhu hỏi: “Muốn không?”
Yên nhi không nói, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Vốn chờ Cổ Thước tiến quân thần tốc, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó, Cổ Thước trên người nàng nhảy dựng lên, người đã lùi đến cánh cửa bên cạnh.
Yên nhi không rõ lý do, đứng dậy cũng nhìn thử, lại chỉ thấy quần áo trên người Cổ Thước ngay ngắn, trong ánh mắt kia còn có cái gì là dục vọng nam nữ . Quay đầu hướng chính mình nhìn lại, Yên nhi nhịn không được tự giễu. Hôm nay đúng là gặp phải tên lão luyện rồi .
Nói đến Cổ Thước. Ngay tại vừa rồi, hắn như thế nào giống như nghe được thanh âm của Tiểu Cửu ngốc? Điều này sao có thể , nàng tuy rằng là hồ ly, nhưng tuổi còn nhỏ, đầu óc lại ngu dốt, pháp thuật phù phép biến hình cái gì cũng chưa học được, một nữ hài tử như thế làm sao lại tới thanh lâu?
Đúng lúc này, tựa hồ giống như là để chứng thực hoang mang của Cổ Thước, thanh âm ngoài cửa càng rõ hơn.
Tú bà hỏi: “Cô nương bộ dáng trời sinh không tồi, thật là sẽ bán mình cho Quan Hoa lâu chúng ta?”
Tiểu Cửu ngốc dõng dạc: “Đúng vậy!” .
Cổ Thước tránh ở trong phòng không khỏi phun ra một ngụm máu. Hồ ly ngốc này hẳn không biết thanh lâu là cái gì, hẳn cũng không biết cô nương bán thân cho thanh lâu là làm gì? Con mẹ nó, một đám hồ ly ở Thanh Khâu kia tinh ranh, khôn khéo, như thế nào liền sinh ra một con hồ ly trong đầu toàn suy nghĩ những thứ ngu dốt này đi.
Tú bà chỉ mong sao trong có thêm một cô nương xinh đẹp như hoa, xem chừng nha đầu này tuy đầu óc không sáng sủa lắm, nhưng, như vậy cũng tốt, dễ nắm trong tay, buôn bán lời bạc cũng sẽ không lén giấu. Cô nương này bà thích!
Nói về Tiểu Cửu, có thể bán thân không? Đương nhiên không thể, nàng là đệ tử chân truyền của Cổ Thước thượng thần, bán mình cho kỹ viện nhân gian còn có thể để bản mặt của thượng thần đi đâu, truyền tới Cửu Trọng Thiên còn không bị đám lão bất tử ăn no không có việc gì làm cười chết đi. Cổ Thước thượng thần sờ soạng then cửa, dự định ở chỗ đem Tiểu Cửu ngốc ở trước kéo đi, đúng lúc này, Yên nhi phía sau đột nhiên quấn tới.
“Cổ công tử trở mặt thật là nhanh, đã không cần Yên nhi nữa sao?”
Cổ Thước lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân thực phiền toái, không, lần đầu tiên cảm thấy mỹ nhân thực phiền toái. Đang chuẩn bị lừa gạt Yên nhi hai câu, ánh mắt thoáng đã nhìn thấy Tiểu Cửu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang muốn đưa tay điểm chỉ vào khế ước bán thân.
Cổ Thước chỉ cảm thấy trong khoảng không một tiếng sét lớn xiên qua. Chém hắn từ trong ra ngoài cháy xém. Cái gì? Động tác sao lại nhanh như vậy? Hồ ly ngốc này cái gì cũng chậm chạp, trừ việc ăn uống, sao điểm vào khế ước bán thân nhanh như vậy?
Tú bà cầm khế ước bán thân của Tiểu Cửu nhìn hai cái, tâm tình sảng khoái vô cùng đem đồ này nhét vào trong vạt áo. Sau đó một tiếng gọi hai bảo mẫu đi ra.
“Nha đầu này mới tới, xem chừng cái gì cũng không hiểu, các ngươi mang nàng đi dạy dỗ một chút. Mỹ danh, thôi, kêu là Bách Hợp.”
Tiểu Cửu cứ ngây ngốc như vậy nhìn dưới lầu. Một bàn, một bàn toàn thức ăn ngon. Nước miếng nhịn không được liền chảy xuống. Bảo mẫu vừa muốn mang Tiểu Cửu đi, đột nhiên một bên cửa gỗ bị người ta ngăn mạnh. Một thân ảnh tức giận vọt tới đây. Tú bà tập trung nhìn vào, đây không phải là công tử ở trong phòng Yên nhi sao?.
Hắc, thú vị, vào trong phòng Yên nhi cư nhiên còn có thể đi ra nhanh như vậy.
Cổ Thước rất sợ ở thế gian làm phép sẽ làm náo động, trên trời chưa biết chừng lại tới làm phiền, đến lúc đó toàn bộ kế hoạch của hắn liền bị làm xáo trộn . Đành phải chịu đựng tức giận đang sinh sôi đem Tiểu Cửu túm tới bên người mình.
Tú bà nhìn bộ dạng của hắn, vung khăn tay cười nói: “Ai da, công tử, thể lực thật tốt, nhanh như vậy liền. . . . . . A ha ha ha, nhưng, Bách Hợp cô nương là người mới tới, còn không hiểu quy củ, công tử nếu hiếm lạ, hai ngày nữa lại đến. Ma ma ta cam đoan nàng. . . . . .”
Cổ Thước tiến lên từng bước nhìn xuống tú bà, nghiến răng nghiến lợi đối với Tiểu Cửu : “Tiểu Cửu, chúng ta nên đi rồi, tạm biệt.”
Tú bà vừa nghe liền thấy không thích hợp. Đây là chuyện gì. . . . . . Lui ra phía sau hai bước đứng thẳng thân mình, vẻ mặt khôn khéo nói: “Còn muốn chạy? Công tử, nha đầu kia chính là vừa mới ký vào khế ước bán thân”.
Cổ Thước hoàn hồn trở lại, áp chế lửa giận, từ trong ống tay áo lấy ra một tập ngân phiếu.
“Chuộc .”
Tú bà uốn éo đầu.”Không bán!”
Cổ Thước rất muốn đem Cửu Long thần roi của mình lấy ra. Hung tợn trừng mắt liếc vẻ mặt vô tội của Tiểu Cửu ngốc một cái, chìa tay hướng tú bà nghiêm mặt.”Đem khế ước này đưa cho ta.” .
Tú bà trở đảo mắt vài cái, chỉ chỉ ngực chính mình nói “Khế ước bán thân ngay tại nơi này, chính ngươi tới lấy.”
Cổ Thước thật muốn lấy lại, nhưng lại nhìn khuôn mặt tú bà kia, có thể so cùng với hai cái bánh bao chưng trong lồng hấp giống nhau, thật đúng là không muốn hạ thủ. Cắn răng cả giận nói: “Được! Ngươi được lắm!” Dắt Tiểu Cửu kéo đến bên người chính mình , dùng sức kéo lưng áo của nàng một cái , đem ngân phiếu ném tới trên mặt tú bà
“Cô nương này không cần các ngươi dạy dỗ , ta tự dạy, ai cũng không được quấy rầy nhã hứng của gia”
Tú bà sửng sốt một chút, tiện đà cười ha hả.”Ai nha, tình cảm thật tốt, đến đến đến, Bách Hợp cô nương liền ở tại gian phòng này ! Hung Thần, Ác Sát, hai người các ngươi ở cửa hầu hạ cho ta”. Lại nhìn Cổ Thước, lại đem 2 người giữ cửa nhắc nhở, lại âm thầm nói: “Hầu hạ không tốt, đem Bách Hợp cô nương đánh mất, lão nương lột da các ngươi.”
Đi đến bên cạnh Cổ Thước làm một cái lễ, sau đó cười nói: “Yên nhi cô nương cho mời, công tử mời đi bên này .”
Cổ Thước vừa thu lại cây quạt, khóe miệng mỉm cười theo tú bà lên lầu. .
Khuê phòng của Yên nhi chỉ có một nha hoàn ở ngoài hành lang, lụa mỏng rủ xuống đất, bức rèm che chớp lên. Trong không khí cũng có một cỗ dư hương không hiểu thấm vào lòng người. Cổ Thước đáy lòng lý âm thầm hít một hồi, tuy rằng là nhân vật không có tiếng lắm, tâm tư cũng coi như lịch sự tao nhã.
Hắn ở trong phòng đi lại hai vòng cũng không gặp người, lại thoáng nhìn nội đường có một bàn tròn, trên đó có một bàn hoa quả và rượu ngon tinh khiết. Cổ Thước cầm bình rượu lên ngửi, nhịn không được thở dài: “Lệ Đô bây giờ cũng vẫn còn rượu ngon.”
Một thanh âm mềm nhũn theo sau bình phong truyền tới : “Lệ Đô không ủ ra rượu ngon, rượu này là Yên nhi nhờ các thương nhân Tây Vực mang về. Công tử thật biết thưởng thức”.
Theo tiếng vọng lại, Cổ Thước chỉ thấy trên bình phong có hai cây lan thanh nhã, trên có trăng sáng, dưới có nước chảy. Phía dưới là Yên nhi cô nương đang đứng cạnh cây nến
Yên nhi đưa tay vuốt một chút tóc qua tai, nâng tay cầm quần áo bên trên tỉ mỉ mặc vào, xuyên thấu qua tấm lụa mỏng trên bình phong, Cố Thước cảm thấy choáng váng, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên. Bàn tay trắng nõn vịn tường gỗ, nhẹ nhang bước tới, hướng Cổ Thước nhẹ nhàng cúi đầu.
Cổ Thước đánh giá nữ tử dưới đèn, khuôn mặt trái xoan, lông mi lá liễu, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, môi hồng nhuận làm xiêu lòng người . Chỉ là những điều này, đặt trên người nàng cũng không làm ai thật ngạc nhiên, vừa vặn một đôi mắt hạch nhân, nhìn kỹ lại sinh một tia thản nhiên u sầu.
Mê người, rất là mê người.
Cổ Thước không hiểu tại sao lại nhớ tới đồ đệ Tiểu Cửu ngốc của mình.Con hồ ly kia bộ dáng so với Yên nhi này chỉ có hơn chớ không kém, nhưng lại vụng về , ánh mắt dại ra nhưng cũng rất có cá tính, làm cho người ta nhìn, giống như lâm vào một hồ nước lạnh, hoàn toàn không cảm thấy hưng trí.
Yên nhi thướt tha mà đến, đối với Cổ Thước quyến rũ cười, chỉ vào ghế nói: “Công tử mời ngồi.” Tay nâng chén trong chứa đầy rượu ngon.
Cổ Thước chính là một tay hoa hoa công tử già đời, tiếp nhận chén rượu thuận tiện sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Yên Nhi, ánh mắt lưu chuyển không tự giác liền phóng ra một cái mị nhãn. Yên nhi thân hoa hoa phong lưu cũng nhiều năm hơn, ngày thường nghề nghiệp nàng làm chính là phải câu dẫn người khác, cố ý nhìn Cổ Thước liếc mắt một cái, tim không khỏi cũng đập thình thịch một hồi. .
Nàng cong eo vén áo tiến tới gần Cổ Thước ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết công tử xưng hô như thế nào ?” .
Cổ Thước cười mỉm uống rượu đáp:.”Họ Cổ.” .
Yên nhi lại nhích gần vài phân: “Vậy, Cổ công tử có thích Yên nhi không?” Vẻ mặt biến hóa, nhanh như vậy trở lại khí chất hoa khôi mỹ nữ.
Cổ Thước có điểm nóng lên.
Yên nhi không đợi Cổ Thước trả lời, đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cổ Cổ Thước , một tay bưng chén rượu ở trên đùi hắn ngồi xuống: “Cổ công tử nếu không muốn trả lời thì cần phải làm cho người ta vừa lòng, Yên nhi cần phải phạt !” .
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, có mấy ai có thể làm được như Liễu Hạ Huệ? Cổ Thước cười ha hả, ai thích làm thì làm, dù thế nào hắn cũng không làm.
Bàn tay to một đường vòng ra phía sau Yên nhi , ở thắt lưng nàng thắt lưng nhéo mấy cái , ừ, xúc cảm không tồi. Hắn ghé vào bên tai Yên nhi nhỏ giọng thổi khí: “Vậy trả lời cô nương như thế nào cũng sẽ không vừa lòng, không bằng, trực tiếp liền phạt đi.” .
Yên nhi mân mê môi hồng, đỏ mặt cười, với tay đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lại sờ soạng , lại tìm được môi Cổ Thước , nhẹ nhàng hôn lên . Cổ Thước chỉ cảm thấy hai phiến cánh hoa lạnh lẽo bao lấy miệng mình, hương rượu mê người, Yên nhi mở miệng đem rượu chậm rãi chuyển đến miệng Cổ Thước, lại tinh tế hôn môi một chốc , lúc này mới mở mắt ra cười quyến rũ hỏi: “Hương vị như thế nào?”
“Mĩ vị.” .
Yên nhi cong môi, vùi đầu lại hôn tiếp, lúc này đây Cổ Thước chỉ cảm thấy đôi môi cánh hoa nóng lên nhiều, chỉ chốc lát sau có một vật mềm mại trơn bóng linh động như xà trong miệng mình. Trái phải truy đuổi đầu lưỡi mình, mềm mại quấn quanh.
Sau một lúc Yên nhi mới thôi, cảm thấy hô hấp Cổ Thước bất đồng, ngay tức khắc lui lại. Nghiêng đầu cười khẽ hỏi: “Lần này thì sao?”
Cổ Thước ôm lấy thắt lưng của nàng, tà mị nói: “Rất khác”
Yên nhi điều chỉnh bản thân, hai tay khoát lên đầu vai Cổ Thước , tươi cười trông mong . Cổ Thước khép lại quạt giấy, đột nhiên từ chỗ cuối bàn ôm lấy Yên nhi, hướng tới giường gỗ khắc hoa trong nội đường đi qua. Yên nhi giờ phút này lại giống như một dòng nước suối, hai tròng mắt ôn nhu ,cơ hồ có thể chảy nước.
Cổ Thước đem nàng đặt ở trên giường, ghé vào phía trên nàng vừa cẩn thận đánh giá trong chốc lát, bắt đầu châm lửa vào dầu. Bàn tay to cao thấp chạy, theo cái trán, hai má , đến môi, rồi lại theo đôi môi cánh hoa đến cổ. Kinh nghiệm mười phần thành thạo. .
Yên nhi nhìn tua cờ của màn trướng phía trên, dùng sức hít sâu vài lần, thừa dịp Cổ Thước chưa chuẩn bị, chậm rãi nâng tay phải lên. Năm ngón tay phát sáng ngưng lại, chậm rãi hướng tới đỉnh đầu Cổ Thước sờ soạng. Đúng lúc này, Cổ Thước đột nhiên dùng sức nắm chặt trước ngực nàng. Yên nhi bị đau âm thầm kêu một tiếng, đầu ngón tay ánh sáng nháy mắt biến mất. .
Cổ Thước ngẩng đầu nhìn Yên nhi dưới thân, vuốt ve của mặt nàng ôn nhu hỏi: “Muốn không?”
Yên nhi không nói, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Vốn chờ Cổ Thước tiến quân thần tốc, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó, Cổ Thước trên người nàng nhảy dựng lên, người đã lùi đến cánh cửa bên cạnh.
Yên nhi không rõ lý do, đứng dậy cũng nhìn thử, lại chỉ thấy quần áo trên người Cổ Thước ngay ngắn, trong ánh mắt kia còn có cái gì là dục vọng nam nữ . Quay đầu hướng chính mình nhìn lại, Yên nhi nhịn không được tự giễu. Hôm nay đúng là gặp phải tên lão luyện rồi .
Nói đến Cổ Thước. Ngay tại vừa rồi, hắn như thế nào giống như nghe được thanh âm của Tiểu Cửu ngốc? Điều này sao có thể , nàng tuy rằng là hồ ly, nhưng tuổi còn nhỏ, đầu óc lại ngu dốt, pháp thuật phù phép biến hình cái gì cũng chưa học được, một nữ hài tử như thế làm sao lại tới thanh lâu?
Đúng lúc này, tựa hồ giống như là để chứng thực hoang mang của Cổ Thước, thanh âm ngoài cửa càng rõ hơn.
Tú bà hỏi: “Cô nương bộ dáng trời sinh không tồi, thật là sẽ bán mình cho Quan Hoa lâu chúng ta?”
Tiểu Cửu ngốc dõng dạc: “Đúng vậy!” .
Cổ Thước tránh ở trong phòng không khỏi phun ra một ngụm máu. Hồ ly ngốc này hẳn không biết thanh lâu là cái gì, hẳn cũng không biết cô nương bán thân cho thanh lâu là làm gì? Con mẹ nó, một đám hồ ly ở Thanh Khâu kia tinh ranh, khôn khéo, như thế nào liền sinh ra một con hồ ly trong đầu toàn suy nghĩ những thứ ngu dốt này đi.
Tú bà chỉ mong sao trong có thêm một cô nương xinh đẹp như hoa, xem chừng nha đầu này tuy đầu óc không sáng sủa lắm, nhưng, như vậy cũng tốt, dễ nắm trong tay, buôn bán lời bạc cũng sẽ không lén giấu. Cô nương này bà thích!
Nói về Tiểu Cửu, có thể bán thân không? Đương nhiên không thể, nàng là đệ tử chân truyền của Cổ Thước thượng thần, bán mình cho kỹ viện nhân gian còn có thể để bản mặt của thượng thần đi đâu, truyền tới Cửu Trọng Thiên còn không bị đám lão bất tử ăn no không có việc gì làm cười chết đi. Cổ Thước thượng thần sờ soạng then cửa, dự định ở chỗ đem Tiểu Cửu ngốc ở trước kéo đi, đúng lúc này, Yên nhi phía sau đột nhiên quấn tới.
“Cổ công tử trở mặt thật là nhanh, đã không cần Yên nhi nữa sao?”
Cổ Thước lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân thực phiền toái, không, lần đầu tiên cảm thấy mỹ nhân thực phiền toái. Đang chuẩn bị lừa gạt Yên nhi hai câu, ánh mắt thoáng đã nhìn thấy Tiểu Cửu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang muốn đưa tay điểm chỉ vào khế ước bán thân.
Cổ Thước chỉ cảm thấy trong khoảng không một tiếng sét lớn xiên qua. Chém hắn từ trong ra ngoài cháy xém. Cái gì? Động tác sao lại nhanh như vậy? Hồ ly ngốc này cái gì cũng chậm chạp, trừ việc ăn uống, sao điểm vào khế ước bán thân nhanh như vậy?
Tú bà cầm khế ước bán thân của Tiểu Cửu nhìn hai cái, tâm tình sảng khoái vô cùng đem đồ này nhét vào trong vạt áo. Sau đó một tiếng gọi hai bảo mẫu đi ra.
“Nha đầu này mới tới, xem chừng cái gì cũng không hiểu, các ngươi mang nàng đi dạy dỗ một chút. Mỹ danh, thôi, kêu là Bách Hợp.”
Tiểu Cửu cứ ngây ngốc như vậy nhìn dưới lầu. Một bàn, một bàn toàn thức ăn ngon. Nước miếng nhịn không được liền chảy xuống. Bảo mẫu vừa muốn mang Tiểu Cửu đi, đột nhiên một bên cửa gỗ bị người ta ngăn mạnh. Một thân ảnh tức giận vọt tới đây. Tú bà tập trung nhìn vào, đây không phải là công tử ở trong phòng Yên nhi sao?.
Hắc, thú vị, vào trong phòng Yên nhi cư nhiên còn có thể đi ra nhanh như vậy.
Cổ Thước rất sợ ở thế gian làm phép sẽ làm náo động, trên trời chưa biết chừng lại tới làm phiền, đến lúc đó toàn bộ kế hoạch của hắn liền bị làm xáo trộn . Đành phải chịu đựng tức giận đang sinh sôi đem Tiểu Cửu túm tới bên người mình.
Tú bà nhìn bộ dạng của hắn, vung khăn tay cười nói: “Ai da, công tử, thể lực thật tốt, nhanh như vậy liền. . . . . . A ha ha ha, nhưng, Bách Hợp cô nương là người mới tới, còn không hiểu quy củ, công tử nếu hiếm lạ, hai ngày nữa lại đến. Ma ma ta cam đoan nàng. . . . . .”
Cổ Thước tiến lên từng bước nhìn xuống tú bà, nghiến răng nghiến lợi đối với Tiểu Cửu : “Tiểu Cửu, chúng ta nên đi rồi, tạm biệt.”
Tú bà vừa nghe liền thấy không thích hợp. Đây là chuyện gì. . . . . . Lui ra phía sau hai bước đứng thẳng thân mình, vẻ mặt khôn khéo nói: “Còn muốn chạy? Công tử, nha đầu kia chính là vừa mới ký vào khế ước bán thân”.
Cổ Thước hoàn hồn trở lại, áp chế lửa giận, từ trong ống tay áo lấy ra một tập ngân phiếu.
“Chuộc .”
Tú bà uốn éo đầu.”Không bán!”
Cổ Thước rất muốn đem Cửu Long thần roi của mình lấy ra. Hung tợn trừng mắt liếc vẻ mặt vô tội của Tiểu Cửu ngốc một cái, chìa tay hướng tú bà nghiêm mặt.”Đem khế ước này đưa cho ta.” .
Tú bà trở đảo mắt vài cái, chỉ chỉ ngực chính mình nói “Khế ước bán thân ngay tại nơi này, chính ngươi tới lấy.”
Cổ Thước thật muốn lấy lại, nhưng lại nhìn khuôn mặt tú bà kia, có thể so cùng với hai cái bánh bao chưng trong lồng hấp giống nhau, thật đúng là không muốn hạ thủ. Cắn răng cả giận nói: “Được! Ngươi được lắm!” Dắt Tiểu Cửu kéo đến bên người chính mình , dùng sức kéo lưng áo của nàng một cái , đem ngân phiếu ném tới trên mặt tú bà
“Cô nương này không cần các ngươi dạy dỗ , ta tự dạy, ai cũng không được quấy rầy nhã hứng của gia”
Tú bà sửng sốt một chút, tiện đà cười ha hả.”Ai nha, tình cảm thật tốt, đến đến đến, Bách Hợp cô nương liền ở tại gian phòng này ! Hung Thần, Ác Sát, hai người các ngươi ở cửa hầu hạ cho ta”. Lại nhìn Cổ Thước, lại đem 2 người giữ cửa nhắc nhở, lại âm thầm nói: “Hầu hạ không tốt, đem Bách Hợp cô nương đánh mất, lão nương lột da các ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.