Chương 21: Những chuyện đã qua
Mặc Thập Nhất
25/01/2016
Đau đầu muốn nứt ra.
Cổ Thước chớp mắt hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm sa trướng trên đỉnh đầu tùy ý thùy tung bay, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, xoay mạnh người ngồi dậy, hét lớn: “Dung Vi!”
Tiếng đàn vang lên, cắt qua trong không khí yên tĩnh đánh thẳng đến đáy lòng Cổ Thước. Cổ Thước nhận ra tiếng đàn này, theo tiếng nhìn lại cả người đều ngây dại.
Quần áo váy dài màu đỏ, vẽ lên hai đóa hoa sen, mắt khép hờ, đôi môi anh đào hé mở. Đầu ngón tay dài nhỏ vẽ loạn lên dây đàn, nhẹ nhàng phất qua cầm huyền, lại cố tình gảy ra âm điệu làm xiêu lòng người .
Nàng nghe thấy người trên giường tỉnh lại, kêu to tên mình, chậm rãi thu tay, chặn lại âm cuối của đàn , lúc này mới lướt nhẹ ánh mắt, khóe miệng mỉm cười.
“Chàng tỉnh.”
Cổ Thước tung mạnh cái chăn, mạnh mẽ đi đến trước mặt nàng, đầu tiên là nắm lấy bả vai của nàng đem nàng cao thấp cẩn thận đánh giá. Xong xuôi, xác định trước mặt chính là nữ nhân mình mong nhớ ngày đêm, rốt cục đem nàng hung hăng ôm vào trong ngực. Sau một lúc lâu, trong phòng yên tĩnh chậm rãi truyền ra một trận tiếng khóc thật nhỏ.
Dung Vi được Cổ Thước ôm chỉ cảm thấy trong lồng ngực không khí đều bị đè ép. Nhưng nàng không nghĩ để Cổ Thước buông nàng ra, nàng rất muốn cả đời được ở trong ngực hắn như vậy. Nàng có thể cảm giác được đầu vai đã bị nước mắt hắn làm ướt nhẹp, nàng tuy rằng không rõ hắn vì cái gì lại khóc thương tâm như vậy, chính là cái loại cảm giác đau đớn tương liên này làm cho nàng có thể biết rõ ràng trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi.
“Nang như thế nào lại đi Mậu Sơn? Đi Lệ Đô không tìm được ta sao? Đều là ta không tốt, làm nàng chờ ta. Mậu Sơn gió núi tuyết lớn, nàng. . . . . .”
Dung Vi từ trước đến nay trên mặt quạnh quẽ hiện lên một chút hoang mang, nàng đỡ Cổ Thước trở lại mép giường ngồi xuống, vì hắn châm một ly trà, chính mình cũng ngồi xuống bên người hắn.
“Mậu Sơn ở ngoài tam giới, hàng năm gió tuyết không ngừng. Không chừng cả đời này đều bị vây ở trong đó. Đang êm đẹp ta đến cái loại địa phương này làm gì. Chàng vừa tỉnh lại, cảm giác như thế nào? Thiên Nhật túy, say ngàn này, rượu này của Thanh Khâu quả nhiên không phải ai cũng có thể uống .”
Cổ Thước nghe vậy ngẩn ra. Mậu Sơn hàng năm gió tuyết, ở nơi này bình yên vui vẻ, nơi này. . . . . . Hắn đưa mắt đánh giá căn phòng, vừa thấy trong lòng không khỏi nổi lên kinh ngạc.
Nơi này là tiểu biệt viện ở Thanh Khâu của Dung Vi .
Nhưng nơi này cùng Mậu Sơn cách nhau khá xa, mình đến tột cùng là ngủ bao lâu, tỉnh lại sao lại ở đây ?
Hắn trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên nhớ tới tiểu hồ ly ở trên cổ mình. Giữ chặt tay Dung Vi hỏi: “Tiểu Cửu đâu?”
Dung Vi bưng chén trà chậm rãi ngẩng đầu.
“Cái gì Tiểu Cửu?”
“Con gái của hồ ly vương Cầu Tiên sơn Tiểu Cửu, khuê danh là Cầu Nhĩ.”
Dung Vi mím môi, một cỗ ghen tuông không hiểu chậm rãi nổi lên trong người. Nhưng nàng lại hạ mi mắt, đem lá trà đổ đi, trong giọng nói có ba phần lãnh đạm, hai phân tò mò, năm phần trống rỗng.
“Đứa con thứ tám của Cầu gia mới đầy tháng, lấy đâu ra đứa thứ chín. Cổ Thước, chàng ngủ không lẽ lại nằm mơ sao ?” Nói xong, để bát trà xuống phẩy tay áo bỏ đi. Nửa ngày sau Cổ Thước mới chậm rãi hoàn hồn.
Cầu gia mới sinh đứa thứ tám, vậy Tiểu Cửu kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Dung Vi hiển nhiên là kín kẽ, cả ngày không lộ diện nữa. Cổ Thước tìm nàng mấy lần cũng không thấy bóng dáng, ngược lại là ở trong Túy Tiên lâu lại nhìn thấy Ngự Tương quân quả thiên giới. Năm Dung Vi bị phạt, là hắn thi hành.
Nhớ lại chuyện xưa, Cổ Thước chỉ cảm thấy kinh hãi, trước khi Dung Vi đầu thai hắn không rõ, hắn toàn tâm tìm kiếm Dung Vi, tự nhiên không có quan tâm những người này, nhưng hôm nay Dung Vi đã tìm được, hắn thật có thật nhiều thời gian cùng những người này tính toán.
Ngự Tương tựa hồ có công vụ trong người, nói chuyện với người khác hai câu liền đi về Cửu Trọng Thiên, Cổ Thước đưa tay lấy ra Cửu Long thần roi, ở trên đùi Ngự Tương dùng sức đánh một cái, tiếp theo vung tay áo, hắn khí suất đi tới tấm biển Túy Tiên lâu.
Nơi này là sơn trấn do Thanh Khâu vương cai quản, tuy rằng không ít tiên đạo là trẻ em, nhưng từ trước đến nay hài hòa an ổn, Ngự Tương chưa từng có nghĩ tới sẽ có người ở trong này đánh lén mình. Nhưng, rốt cuộc cũng là dũng mãnh thần tướng tam giới, chật vật một chút, rồi sau đó khó khăn ổn định thân hình. Đợi thấy rõ nhân vật phía sau, tay sờ thần tiển bỗng dưng rụt trở về.
Cổ Thước thượng thần ở trước mặt đùa giỡn, hắn có điểm bất lực.
Cổ Thước khóe miệng cười giảo hoạt kéo theo vài phần lành lạnh, nhìn Ngự Tương đang giật mình không hiểu. Cẩn thận suy nghĩ rốt cục cũng nghĩ không ra mình lúc nào đắc tội với ôn thần này. Hắn hướng Cổ Thước ôm quyền, sắc mặt có chút khó coi.
“Thuộc hạ bái kiến thượng thần.”
Xương ngón tay dài nhỏ của Cổ Thước ở trên Cửu Long thần roi đảo qua, trêu chọc nói: “Ngự tướng quân quả nhiên thân pháp linh hoạt, cảnh giới rất mạnh, khó trách hôm trước nhiệm vụ gác hộ thiên giới lại giao cho ngươi. Xem ra, ngươi không chỉ có hành hình sạch sẽ, thật là có chút bổn sự .”
Ngự Tương sửng sốt, nghiêng mình.”Thượng thần nói giỡn, Cố Dương Đế Quân làm sao ủy nhiệm thuộc hạ bảo hộ thiên giới? « Tướng quân » hai chữ này thuộc hạ nghe đến hồ đồ, thượng thần chớ cùng thuộc hạ nói giỡn, để tướng quân nhà ta nghe thấy không tránh khỏi phát sinh hiểu lầm.”
Cổ Thước nghe hắn nói như vậy không làm khó hắn. Chính là trong con ngươi tinh lượng sáng rọi bỗng nhiên ảm đạm đi vài phần. Ngự Tương không biết suy nghĩ trong lòng hắn, gọi hắn vài tiếng cũng không thấy hắn để ý tới, đành phải vội vã rời đi làm chuyện của mình, xoay người phục mệnh .
Lại nói đến Cổ Thước, nghe thấy tên Cố Dương Đế Quân kia, trong nháy mắt, hắn rốt cục hoàn hồn.
Năm trăm năm trước Dung Vi bị trách phạt, lúc ấy Việt Tảo còn chưa đăng cơ đế vị. Khi đó Thiên đế là Ngũ Nhạc Đế Quân. Ngự Tương có chức vụ và quân hàm tướng quân là khi Ngũ Nhạc Đế Quân thoái vị mới có. Cho nên hiện giờ Việt Tảo tại vị, hắn lại nói Đế Quân cư nhiên lại là Ngũ Nhạc Đế Quân. Nhưng mà, Ngự Tương tại sao lại nói đế quân là Cố Dương Đế Quân.
Cố Dương Đế Quân là Thiên đế tiền nhiệm của Ngũ Nhạc Đế Quân. Dựa theo lời của Ngự Tương, hiện nay tại đế vương chẳng phải chính là Ngũ Nhạc Đế Quân sao? Vậy, hắn hiện giờ rốt cuộc là ở thời điểm nào?
Cổ Thước trong đầu lộn xộn, ở Túy Tiên lâu hét gọi một chút rượu, chạng vạng rốt cục mới lắc lư trở về tiểu biệt viện. Hắn con nhớ mang máng có người đem hắn đỡ trở về phòng, hầu hạ hắn rồi bưng nước, lại chườm lạnh cái trán cho hắn, rồi sau đó tỉnh lại, đã tới ban đêm rồi.
Hắn tỉnh lại, nghe thấy trong phòng có tiếng nước. Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đến một nha hoàn quần lụa xanh biếc đang giặt khăn.
Cổ Thước có chút đau đầu, thanh âm trầm thấp : “Khi nào thì công chúa nhà ngươi hồi phủ ?”
Tiểu nha hoàn nghe thấy Cổ Thước tỉnh lại thực vui vẻ, mang theo khăn tay đổi cái mới cho hắn. Nói: “Canh ba, công chúa con chưa trở về, nhưng Thúy Ngọc tỷ tỷ đã đến đón người trở về, chắc sắp về tới rồi.”
Nghe cái thanh âm này Cổ Thước cảm thấy có chút quen tai, hắn mở mắt ra, qua ánh sáng của minh châu cùng ánh nến rốt cục cũng thấy rõ bộ mặt nha hoàn này, sau đó chỉ cảm thấy trong óc nổ ong một tiếng .
Là Cùng Lục.
Cùng Lục và Thúy Ngọc là thị nữ bên người Dung Vi. Hai người ở năm đó Dung Vi bị phạt đều đem hết khả năng bảo vệ chủ tử, mà Cung Lục, vì bảo hộ Dung Vi đào tẩu bị Ngự Tương đánh một cái, nguyên thần vỡ vụn không thể tìm được, sớm rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng nàng lúc này lại vui vẻ đứng đây nói chuyện với hắn.
Cổ Thước khởi động thân mình cẩn thận đánh giá Cùng Lục, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra manh mối, lợi dụng lúc nàng ta không chú ý, điểm huyệt Cùng Lục, lẻn vào nguyên thần của nàng thăm dò. Sau đó, hắn nhìn đến nguyên thần Cùng Lục thật giống như Tiểu Cửu, sạch sẽ tinh khiết, chớ nói vỡ vụn, ngay cả một vết nứt đều không thấy.
Hắn đi ra, nhìn Cùng Lục vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
Cổ Thước xấu hổ thanh thanh giọng : “Ngươi. . . . . . Ngươi chớ sợ hãi, ta chỉ là có một số việc nghĩ không rõ mà thôi.”
Cùng Lục lấy lại tinh thần vội vàng đem rót cho Cổ Thước một chén trà : “Không có gì đáng ngại, công chúa nhà ta nói, Thiên Nhật túy tác dụng thực lớn, thượng thần có cái gì nghĩ không rõ, hãy chậm chậm nghĩ, có gì cần liền phân phó nô tỳ.”
Cổ Thước gật đầu, bưng chén trà mới vừa uống một ngụm, cất giọng gọi Cùng Lục đang muốn đi ra ngoài .
“Hiện giờ, là năm tháng nào rồi?”
Cùng Lục thầm than, thượng thần lần này say rượu tỉnh lại cũng thật thực là mơ hồ. Nhưng nàng vẫn nhu thuận đáp: “Bảy ngàn sáu trăm ba mươi tám vạn năm.”
“Đuôi năm?”
“Năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai.”
Cổ Thước trừng lớn mắt, hù chậu nước trong tay Cùng Lục suýt nữa rơi xuống mặt đất.
Năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai, a, là năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai! Hắn cư nhiên trở lại thời điểm năm trăm năm trước.
Dung Vi nhìn Cổ Thước, sau khi nói chuyện với Cùng Lục, ngây ngốc nằm ở trên giường, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm san hô đỏ đầu giường đến xuất thần. Thẳng đến lúc nàng gọi tên hắn, hắn mới chậm rãi quay đầu lại.
“Sớm đã khuyên chàng, Thiên Nhật túy tác dụng chậm, không phải loại chàng có thể uống nhiều. Dung Nhan từ nhỏ bị cha ta ngâm ở trong hang rượu lớn lên, chàng cùng hắn uống rượu là tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Cổ Thước ngưng thần ngẫm nghĩ, rốt cục nhớ lại.
Đây là chuyện sau khi hắn cùng Dung Vi mến nhau, ở Thanh Khâu làm khách. Dung Nhan là tiểu đệ đệ của Dung Vi , hắn cùng Dung Nhan cùng uống rượu, kết quả là uống Thiên Nhật túy tới bất tỉnh ba ngày, xem ra hôm nay mình tỉnh lại, đó là ba ngày sau đó.
Dung Vi từ trong ngăn tủ lấy ra một bao châm cứu, rút một cây ngân châm đặt ở trong chén rượu, rồi sau đó nhu nhu tiến đến chỗ Cổ Thước.
“Thế nào, có thấy được hay không.”
Cổ Thước gật gật đầu, cầm tay Dung Vi .”Ta. . . . . .”.
“Làm sao vậy?”
“Trong tứ hải bát hoang, nàng có nghe nói qua có vị tiên nhân nào có thể dịch chuyển thời gian, hoặc là nói. . . . . .”
Dung Vi liếc hắn một cái : “Chuyển dịch thời gian? Chàng nói thật không vậy. Sống hơn mười vạn năm, tứ hải bát hoang nơi nào cũng có vết chân của chàng mà ?”
Cổ Thước lắc đầu.”Không, ta nói chính là, ừ —— nói như thế, có ai vừa ngủ, tỉnh lại liền phát hiện mình trở về quá khứ hay không?”
Dung Vi bình tĩnh nhìn hắn sau một lúc lâu, sau đó thi châm tiếp theo “Ừ.”
Cổ Thước nhãn tình sáng lên, lại nghe Dung Vi nói tiếp: “Cổ Sát Hải tiểu hoàng tử hôm kia ở yến hội cùng Dung Nhan thổi tiêu, nói hắn trở về tuổi thơ, nhưng, sau đó vú nuôi nói, tiểu hoàng tử kia là trộm uống rượu của phụ hoàng, làm một giấc mộng.” Nàng liếc Cổ Thước một cái, nói: “Như thế nào, chàng cũng nằm mơ?”
Cổ Thước giống như thiếu niên cào tóc cười ngượng ngùng.
“Ta mơ thất một giấc mơ, mơ thấy năm trăm năm sau.”
“Nói một chút. Khi đó chúng ta như thế nào?”
Cổ Thước hằng giọng, chậm rãi nói: “Trong mơ, nàng ám sát Ngũ Nhạc Đế Quân bị cực hình. . . . . . Thân thể bị giết, nguyên thần còn sót lại. Ta liền đi lần tất cả mọi nơi trên khắp thế gian tìm nàng. . .Nhưng, ta lại không tìm thấy nàng. . . . . .”
Cổ Thước vốn là người vui vẻ hoạt bát, thế nhưng giờ phút này lại có một mặt mềm mại yếu ớt cực kỳ hiếm thấy. Tuy rằng bọn họ đầu năm mới, nhưng Dung Vi biết, hắn đối với mình cảm tình rất sâu đậm.
Nếu một ngày kia mình thật sự có kết cục này, hắn sợ là sẽ đem tam giới náo loạn tới long trời lở đất.
“Dung nhi. . . . . .” Cổ Thước gọi một tiếng, chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng:” Ta làm sao vậy, một giấc mơ kia có đúng hay không? Nhưng vì cái gì ta cảm thấy hết thảy đều chân thật như vậy?”
Dung Vi khẽ thở dài: “Ngày xưa có người nằm mơ mình hóa thành một con bướm, bay chu du khắp nơi, thích thú vô xùng. Đã vậy còn có một con bướm song hành cùng, làm một đôi tình lữ. Nhưng cuối cùng cũng phải rời xa nhau. Cổ Thước, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
Cổ Thước gối lên đầu vai Dung Vi, nhẹ nhàng hôn cổ dài nhỏ trắng của nàng:”Dung nhi, vô luận thế nào đều không được bỏ rơi ta, nếu phải đi, mang ta cùng đi. . . . . .”
Dung Vi dìu hắn ngồi dậy, nhìn thấy trên gương mặt hắn nhỏ vụn nước mắt đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn nói hắn tìm nàng năm trăm năm, năm trăm năm này đối với nàng mà nói chỉ là cười một tiếng, nhưng lại làm cho hắn tuyệt vọng. Nàng chưa bao giờ thấy hắn rơi lệ, cũng cảm thấy giống hòn đá ngàn cân đặt ở trong đầu nàng, vừa buồn vừa đau.
Nàng nhẹ nhàng khépmắt, nâng hai má Cổ Thước chậm rãi tới gần, sau đó giống một con tiểu thú xé rách môi lạnh lẽo của hắn. Cổ Thước kéo lưng áo Dung Vi, xoay người đem người áp đến áo ngủ bằng gấm hỗn độn trên giường, đại chưởng vung lên buông rèm tơ lụa xuống.
***
Trời sáng khí trong, ngàn dặm không mây.
Cổ Thước đi tham gia tiệc của Bắc Hải Đế Quân . Dung Vi vô sự cũng theo đi xem.
Hai người tình cảm lưu luyến ở tứ hải bát hoang vốn là chuyện không mới mẻ gì, nhìn bọn họ cùng tham dự tiệc chỉ cảm thấy là chuyện bình thường, mọi người ân cần thăm hỏi, không khí hòa hợp dị thường.
Lúc Bắc Hải Đế Quân mang mũ miện xuất hiện, Dung Vi lại đột nhiên nắm tay Cổ Thước, nhẹ giọng hỏi: “Chàng cảm thấy thế nào?”
Cổ Thước trong lòng run lên, mơ hồ cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.
“Nàng có ý gì?”
Dung Vi cười: “Không có gì. Ta thấy Cổ Dao tiên tử, ta qua đó với nàng ấy.” Dứt lời đẩy đám người ra hướng tới chỗ Cổ Dao tiên tử đi qua. Cổ Thước nhìn theo bóng dáng Dung Vi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt .
Bắc Hải Đế Quân mở tiệc, tới chạng vạng đen mọi người liền trở về.
Chư vị thần tiên phần lớn có một số người người đồng hành, qua hai canh giờ mới tự động quay về phủ của mình. Cổ Thước nhìn bốn bề vắng lặng, lúc này mới lạnh lùng hỏi: “Câu nói lúc sáng của nàng là có ý gì?”
Dung Vi mắt nhìn phía trước: “Chàng đang nói cái gì?”
“Nàng cũng từng hỏi ta như vậy, sau đó ngươi liền ám sát Ngũ Nhạc Đế Quân, hy vọng để ta đắc vị, lúc này mới làm cho thân thể nàng bị hủy! Dung Vi, ta nói rõ ràng cho nàng biết, ta không cần ngôi vị Đế Quân, ta chỉ cần nàng!”
Dung Vi sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn về phía Cổ Thước hơi khinh miệt: “Ta nói rồi, chàng chỉ là làm một giấc mộng Nam Kha*, Cổ Thước, chàng ngay cả loại chuyện này cũng không rõ sao!”
(* Giấc mộng Nam Kha: Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên. Để hiểu rõ thêm, xem tại: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160413.htm)
Cổ Thước và nàng đứng ở dưới tàng cây tao nhã, mở miệng có vài phần ngoan lệ, lại lẫn vài phần nhu tình.
“Ta biết kia là một giấc mộng, nhưng ta không muốn mạo hiểm. Ta biết nàng chí hướng rộng lớn, hy vọng ta có thể có thể làm Đế Quân. Nhưng nàng rốt cuộc có biết trong lòng ta suy nghĩ thế nào. Ta không muốn cô đơn ngồi ở địa vị cao, quá mức thanh bần, ta chỉ hy vọng có thể cùng nàng dắt tay nhau khắp nới, ta cũng chỉ có ước mơ thế thôi!”
Dung Vi nhìn hắn, đột nhiên cười khổ lắc đầu : “Cổ Thước, trong lòng chàng, đã đem ta trở thành một kẻ yêu thích vinh hoa phú quý sao? Ta làm như vậy đều là vì chàng, vì sinh linh thiên hạ!” Nàng nâng tay xoa hai má Cổ Thước : “Cổ Thước, chàng hãy nghe cho kỹ, tứ hải bát hoang, không ai có thể thích hợp làm Đế Quân hơn chàng. Chàng có mệnh cách trời sinh làm Đế Quân.”
“Ta chỉ hy vọng nàng sống.”
Hai người chăm chú nhìn nhau, Dung Vi chậm rãi cúi đầu xuống. Thật lâu sau nàng mới quật cường nhìn chăm chú Cổ Thước thỏa hiệp nói: “Ta hiểu.Đi thôi.”
Cổ Thước vãn như cũ đứng ở dưới tàng cây, nửa ngày mới xoay người hướng Dung Vi chạy tới. Đúng lúc này, hắn tựa hồ nghe thấy một tiếng kêu gọi nhỏ bé yếu ớt .
“Sư phụ ——” .
Cổ Thước chớp mắt hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm sa trướng trên đỉnh đầu tùy ý thùy tung bay, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, xoay mạnh người ngồi dậy, hét lớn: “Dung Vi!”
Tiếng đàn vang lên, cắt qua trong không khí yên tĩnh đánh thẳng đến đáy lòng Cổ Thước. Cổ Thước nhận ra tiếng đàn này, theo tiếng nhìn lại cả người đều ngây dại.
Quần áo váy dài màu đỏ, vẽ lên hai đóa hoa sen, mắt khép hờ, đôi môi anh đào hé mở. Đầu ngón tay dài nhỏ vẽ loạn lên dây đàn, nhẹ nhàng phất qua cầm huyền, lại cố tình gảy ra âm điệu làm xiêu lòng người .
Nàng nghe thấy người trên giường tỉnh lại, kêu to tên mình, chậm rãi thu tay, chặn lại âm cuối của đàn , lúc này mới lướt nhẹ ánh mắt, khóe miệng mỉm cười.
“Chàng tỉnh.”
Cổ Thước tung mạnh cái chăn, mạnh mẽ đi đến trước mặt nàng, đầu tiên là nắm lấy bả vai của nàng đem nàng cao thấp cẩn thận đánh giá. Xong xuôi, xác định trước mặt chính là nữ nhân mình mong nhớ ngày đêm, rốt cục đem nàng hung hăng ôm vào trong ngực. Sau một lúc lâu, trong phòng yên tĩnh chậm rãi truyền ra một trận tiếng khóc thật nhỏ.
Dung Vi được Cổ Thước ôm chỉ cảm thấy trong lồng ngực không khí đều bị đè ép. Nhưng nàng không nghĩ để Cổ Thước buông nàng ra, nàng rất muốn cả đời được ở trong ngực hắn như vậy. Nàng có thể cảm giác được đầu vai đã bị nước mắt hắn làm ướt nhẹp, nàng tuy rằng không rõ hắn vì cái gì lại khóc thương tâm như vậy, chính là cái loại cảm giác đau đớn tương liên này làm cho nàng có thể biết rõ ràng trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi.
“Nang như thế nào lại đi Mậu Sơn? Đi Lệ Đô không tìm được ta sao? Đều là ta không tốt, làm nàng chờ ta. Mậu Sơn gió núi tuyết lớn, nàng. . . . . .”
Dung Vi từ trước đến nay trên mặt quạnh quẽ hiện lên một chút hoang mang, nàng đỡ Cổ Thước trở lại mép giường ngồi xuống, vì hắn châm một ly trà, chính mình cũng ngồi xuống bên người hắn.
“Mậu Sơn ở ngoài tam giới, hàng năm gió tuyết không ngừng. Không chừng cả đời này đều bị vây ở trong đó. Đang êm đẹp ta đến cái loại địa phương này làm gì. Chàng vừa tỉnh lại, cảm giác như thế nào? Thiên Nhật túy, say ngàn này, rượu này của Thanh Khâu quả nhiên không phải ai cũng có thể uống .”
Cổ Thước nghe vậy ngẩn ra. Mậu Sơn hàng năm gió tuyết, ở nơi này bình yên vui vẻ, nơi này. . . . . . Hắn đưa mắt đánh giá căn phòng, vừa thấy trong lòng không khỏi nổi lên kinh ngạc.
Nơi này là tiểu biệt viện ở Thanh Khâu của Dung Vi .
Nhưng nơi này cùng Mậu Sơn cách nhau khá xa, mình đến tột cùng là ngủ bao lâu, tỉnh lại sao lại ở đây ?
Hắn trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên nhớ tới tiểu hồ ly ở trên cổ mình. Giữ chặt tay Dung Vi hỏi: “Tiểu Cửu đâu?”
Dung Vi bưng chén trà chậm rãi ngẩng đầu.
“Cái gì Tiểu Cửu?”
“Con gái của hồ ly vương Cầu Tiên sơn Tiểu Cửu, khuê danh là Cầu Nhĩ.”
Dung Vi mím môi, một cỗ ghen tuông không hiểu chậm rãi nổi lên trong người. Nhưng nàng lại hạ mi mắt, đem lá trà đổ đi, trong giọng nói có ba phần lãnh đạm, hai phân tò mò, năm phần trống rỗng.
“Đứa con thứ tám của Cầu gia mới đầy tháng, lấy đâu ra đứa thứ chín. Cổ Thước, chàng ngủ không lẽ lại nằm mơ sao ?” Nói xong, để bát trà xuống phẩy tay áo bỏ đi. Nửa ngày sau Cổ Thước mới chậm rãi hoàn hồn.
Cầu gia mới sinh đứa thứ tám, vậy Tiểu Cửu kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Dung Vi hiển nhiên là kín kẽ, cả ngày không lộ diện nữa. Cổ Thước tìm nàng mấy lần cũng không thấy bóng dáng, ngược lại là ở trong Túy Tiên lâu lại nhìn thấy Ngự Tương quân quả thiên giới. Năm Dung Vi bị phạt, là hắn thi hành.
Nhớ lại chuyện xưa, Cổ Thước chỉ cảm thấy kinh hãi, trước khi Dung Vi đầu thai hắn không rõ, hắn toàn tâm tìm kiếm Dung Vi, tự nhiên không có quan tâm những người này, nhưng hôm nay Dung Vi đã tìm được, hắn thật có thật nhiều thời gian cùng những người này tính toán.
Ngự Tương tựa hồ có công vụ trong người, nói chuyện với người khác hai câu liền đi về Cửu Trọng Thiên, Cổ Thước đưa tay lấy ra Cửu Long thần roi, ở trên đùi Ngự Tương dùng sức đánh một cái, tiếp theo vung tay áo, hắn khí suất đi tới tấm biển Túy Tiên lâu.
Nơi này là sơn trấn do Thanh Khâu vương cai quản, tuy rằng không ít tiên đạo là trẻ em, nhưng từ trước đến nay hài hòa an ổn, Ngự Tương chưa từng có nghĩ tới sẽ có người ở trong này đánh lén mình. Nhưng, rốt cuộc cũng là dũng mãnh thần tướng tam giới, chật vật một chút, rồi sau đó khó khăn ổn định thân hình. Đợi thấy rõ nhân vật phía sau, tay sờ thần tiển bỗng dưng rụt trở về.
Cổ Thước thượng thần ở trước mặt đùa giỡn, hắn có điểm bất lực.
Cổ Thước khóe miệng cười giảo hoạt kéo theo vài phần lành lạnh, nhìn Ngự Tương đang giật mình không hiểu. Cẩn thận suy nghĩ rốt cục cũng nghĩ không ra mình lúc nào đắc tội với ôn thần này. Hắn hướng Cổ Thước ôm quyền, sắc mặt có chút khó coi.
“Thuộc hạ bái kiến thượng thần.”
Xương ngón tay dài nhỏ của Cổ Thước ở trên Cửu Long thần roi đảo qua, trêu chọc nói: “Ngự tướng quân quả nhiên thân pháp linh hoạt, cảnh giới rất mạnh, khó trách hôm trước nhiệm vụ gác hộ thiên giới lại giao cho ngươi. Xem ra, ngươi không chỉ có hành hình sạch sẽ, thật là có chút bổn sự .”
Ngự Tương sửng sốt, nghiêng mình.”Thượng thần nói giỡn, Cố Dương Đế Quân làm sao ủy nhiệm thuộc hạ bảo hộ thiên giới? « Tướng quân » hai chữ này thuộc hạ nghe đến hồ đồ, thượng thần chớ cùng thuộc hạ nói giỡn, để tướng quân nhà ta nghe thấy không tránh khỏi phát sinh hiểu lầm.”
Cổ Thước nghe hắn nói như vậy không làm khó hắn. Chính là trong con ngươi tinh lượng sáng rọi bỗng nhiên ảm đạm đi vài phần. Ngự Tương không biết suy nghĩ trong lòng hắn, gọi hắn vài tiếng cũng không thấy hắn để ý tới, đành phải vội vã rời đi làm chuyện của mình, xoay người phục mệnh .
Lại nói đến Cổ Thước, nghe thấy tên Cố Dương Đế Quân kia, trong nháy mắt, hắn rốt cục hoàn hồn.
Năm trăm năm trước Dung Vi bị trách phạt, lúc ấy Việt Tảo còn chưa đăng cơ đế vị. Khi đó Thiên đế là Ngũ Nhạc Đế Quân. Ngự Tương có chức vụ và quân hàm tướng quân là khi Ngũ Nhạc Đế Quân thoái vị mới có. Cho nên hiện giờ Việt Tảo tại vị, hắn lại nói Đế Quân cư nhiên lại là Ngũ Nhạc Đế Quân. Nhưng mà, Ngự Tương tại sao lại nói đế quân là Cố Dương Đế Quân.
Cố Dương Đế Quân là Thiên đế tiền nhiệm của Ngũ Nhạc Đế Quân. Dựa theo lời của Ngự Tương, hiện nay tại đế vương chẳng phải chính là Ngũ Nhạc Đế Quân sao? Vậy, hắn hiện giờ rốt cuộc là ở thời điểm nào?
Cổ Thước trong đầu lộn xộn, ở Túy Tiên lâu hét gọi một chút rượu, chạng vạng rốt cục mới lắc lư trở về tiểu biệt viện. Hắn con nhớ mang máng có người đem hắn đỡ trở về phòng, hầu hạ hắn rồi bưng nước, lại chườm lạnh cái trán cho hắn, rồi sau đó tỉnh lại, đã tới ban đêm rồi.
Hắn tỉnh lại, nghe thấy trong phòng có tiếng nước. Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đến một nha hoàn quần lụa xanh biếc đang giặt khăn.
Cổ Thước có chút đau đầu, thanh âm trầm thấp : “Khi nào thì công chúa nhà ngươi hồi phủ ?”
Tiểu nha hoàn nghe thấy Cổ Thước tỉnh lại thực vui vẻ, mang theo khăn tay đổi cái mới cho hắn. Nói: “Canh ba, công chúa con chưa trở về, nhưng Thúy Ngọc tỷ tỷ đã đến đón người trở về, chắc sắp về tới rồi.”
Nghe cái thanh âm này Cổ Thước cảm thấy có chút quen tai, hắn mở mắt ra, qua ánh sáng của minh châu cùng ánh nến rốt cục cũng thấy rõ bộ mặt nha hoàn này, sau đó chỉ cảm thấy trong óc nổ ong một tiếng .
Là Cùng Lục.
Cùng Lục và Thúy Ngọc là thị nữ bên người Dung Vi. Hai người ở năm đó Dung Vi bị phạt đều đem hết khả năng bảo vệ chủ tử, mà Cung Lục, vì bảo hộ Dung Vi đào tẩu bị Ngự Tương đánh một cái, nguyên thần vỡ vụn không thể tìm được, sớm rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng nàng lúc này lại vui vẻ đứng đây nói chuyện với hắn.
Cổ Thước khởi động thân mình cẩn thận đánh giá Cùng Lục, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra manh mối, lợi dụng lúc nàng ta không chú ý, điểm huyệt Cùng Lục, lẻn vào nguyên thần của nàng thăm dò. Sau đó, hắn nhìn đến nguyên thần Cùng Lục thật giống như Tiểu Cửu, sạch sẽ tinh khiết, chớ nói vỡ vụn, ngay cả một vết nứt đều không thấy.
Hắn đi ra, nhìn Cùng Lục vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
Cổ Thước xấu hổ thanh thanh giọng : “Ngươi. . . . . . Ngươi chớ sợ hãi, ta chỉ là có một số việc nghĩ không rõ mà thôi.”
Cùng Lục lấy lại tinh thần vội vàng đem rót cho Cổ Thước một chén trà : “Không có gì đáng ngại, công chúa nhà ta nói, Thiên Nhật túy tác dụng thực lớn, thượng thần có cái gì nghĩ không rõ, hãy chậm chậm nghĩ, có gì cần liền phân phó nô tỳ.”
Cổ Thước gật đầu, bưng chén trà mới vừa uống một ngụm, cất giọng gọi Cùng Lục đang muốn đi ra ngoài .
“Hiện giờ, là năm tháng nào rồi?”
Cùng Lục thầm than, thượng thần lần này say rượu tỉnh lại cũng thật thực là mơ hồ. Nhưng nàng vẫn nhu thuận đáp: “Bảy ngàn sáu trăm ba mươi tám vạn năm.”
“Đuôi năm?”
“Năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai.”
Cổ Thước trừng lớn mắt, hù chậu nước trong tay Cùng Lục suýt nữa rơi xuống mặt đất.
Năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai, a, là năm bốn ngàn sáu trăm ba mươi hai! Hắn cư nhiên trở lại thời điểm năm trăm năm trước.
Dung Vi nhìn Cổ Thước, sau khi nói chuyện với Cùng Lục, ngây ngốc nằm ở trên giường, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm san hô đỏ đầu giường đến xuất thần. Thẳng đến lúc nàng gọi tên hắn, hắn mới chậm rãi quay đầu lại.
“Sớm đã khuyên chàng, Thiên Nhật túy tác dụng chậm, không phải loại chàng có thể uống nhiều. Dung Nhan từ nhỏ bị cha ta ngâm ở trong hang rượu lớn lên, chàng cùng hắn uống rượu là tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Cổ Thước ngưng thần ngẫm nghĩ, rốt cục nhớ lại.
Đây là chuyện sau khi hắn cùng Dung Vi mến nhau, ở Thanh Khâu làm khách. Dung Nhan là tiểu đệ đệ của Dung Vi , hắn cùng Dung Nhan cùng uống rượu, kết quả là uống Thiên Nhật túy tới bất tỉnh ba ngày, xem ra hôm nay mình tỉnh lại, đó là ba ngày sau đó.
Dung Vi từ trong ngăn tủ lấy ra một bao châm cứu, rút một cây ngân châm đặt ở trong chén rượu, rồi sau đó nhu nhu tiến đến chỗ Cổ Thước.
“Thế nào, có thấy được hay không.”
Cổ Thước gật gật đầu, cầm tay Dung Vi .”Ta. . . . . .”.
“Làm sao vậy?”
“Trong tứ hải bát hoang, nàng có nghe nói qua có vị tiên nhân nào có thể dịch chuyển thời gian, hoặc là nói. . . . . .”
Dung Vi liếc hắn một cái : “Chuyển dịch thời gian? Chàng nói thật không vậy. Sống hơn mười vạn năm, tứ hải bát hoang nơi nào cũng có vết chân của chàng mà ?”
Cổ Thước lắc đầu.”Không, ta nói chính là, ừ —— nói như thế, có ai vừa ngủ, tỉnh lại liền phát hiện mình trở về quá khứ hay không?”
Dung Vi bình tĩnh nhìn hắn sau một lúc lâu, sau đó thi châm tiếp theo “Ừ.”
Cổ Thước nhãn tình sáng lên, lại nghe Dung Vi nói tiếp: “Cổ Sát Hải tiểu hoàng tử hôm kia ở yến hội cùng Dung Nhan thổi tiêu, nói hắn trở về tuổi thơ, nhưng, sau đó vú nuôi nói, tiểu hoàng tử kia là trộm uống rượu của phụ hoàng, làm một giấc mộng.” Nàng liếc Cổ Thước một cái, nói: “Như thế nào, chàng cũng nằm mơ?”
Cổ Thước giống như thiếu niên cào tóc cười ngượng ngùng.
“Ta mơ thất một giấc mơ, mơ thấy năm trăm năm sau.”
“Nói một chút. Khi đó chúng ta như thế nào?”
Cổ Thước hằng giọng, chậm rãi nói: “Trong mơ, nàng ám sát Ngũ Nhạc Đế Quân bị cực hình. . . . . . Thân thể bị giết, nguyên thần còn sót lại. Ta liền đi lần tất cả mọi nơi trên khắp thế gian tìm nàng. . .Nhưng, ta lại không tìm thấy nàng. . . . . .”
Cổ Thước vốn là người vui vẻ hoạt bát, thế nhưng giờ phút này lại có một mặt mềm mại yếu ớt cực kỳ hiếm thấy. Tuy rằng bọn họ đầu năm mới, nhưng Dung Vi biết, hắn đối với mình cảm tình rất sâu đậm.
Nếu một ngày kia mình thật sự có kết cục này, hắn sợ là sẽ đem tam giới náo loạn tới long trời lở đất.
“Dung nhi. . . . . .” Cổ Thước gọi một tiếng, chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng:” Ta làm sao vậy, một giấc mơ kia có đúng hay không? Nhưng vì cái gì ta cảm thấy hết thảy đều chân thật như vậy?”
Dung Vi khẽ thở dài: “Ngày xưa có người nằm mơ mình hóa thành một con bướm, bay chu du khắp nơi, thích thú vô xùng. Đã vậy còn có một con bướm song hành cùng, làm một đôi tình lữ. Nhưng cuối cùng cũng phải rời xa nhau. Cổ Thước, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
Cổ Thước gối lên đầu vai Dung Vi, nhẹ nhàng hôn cổ dài nhỏ trắng của nàng:”Dung nhi, vô luận thế nào đều không được bỏ rơi ta, nếu phải đi, mang ta cùng đi. . . . . .”
Dung Vi dìu hắn ngồi dậy, nhìn thấy trên gương mặt hắn nhỏ vụn nước mắt đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn nói hắn tìm nàng năm trăm năm, năm trăm năm này đối với nàng mà nói chỉ là cười một tiếng, nhưng lại làm cho hắn tuyệt vọng. Nàng chưa bao giờ thấy hắn rơi lệ, cũng cảm thấy giống hòn đá ngàn cân đặt ở trong đầu nàng, vừa buồn vừa đau.
Nàng nhẹ nhàng khépmắt, nâng hai má Cổ Thước chậm rãi tới gần, sau đó giống một con tiểu thú xé rách môi lạnh lẽo của hắn. Cổ Thước kéo lưng áo Dung Vi, xoay người đem người áp đến áo ngủ bằng gấm hỗn độn trên giường, đại chưởng vung lên buông rèm tơ lụa xuống.
***
Trời sáng khí trong, ngàn dặm không mây.
Cổ Thước đi tham gia tiệc của Bắc Hải Đế Quân . Dung Vi vô sự cũng theo đi xem.
Hai người tình cảm lưu luyến ở tứ hải bát hoang vốn là chuyện không mới mẻ gì, nhìn bọn họ cùng tham dự tiệc chỉ cảm thấy là chuyện bình thường, mọi người ân cần thăm hỏi, không khí hòa hợp dị thường.
Lúc Bắc Hải Đế Quân mang mũ miện xuất hiện, Dung Vi lại đột nhiên nắm tay Cổ Thước, nhẹ giọng hỏi: “Chàng cảm thấy thế nào?”
Cổ Thước trong lòng run lên, mơ hồ cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.
“Nàng có ý gì?”
Dung Vi cười: “Không có gì. Ta thấy Cổ Dao tiên tử, ta qua đó với nàng ấy.” Dứt lời đẩy đám người ra hướng tới chỗ Cổ Dao tiên tử đi qua. Cổ Thước nhìn theo bóng dáng Dung Vi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt .
Bắc Hải Đế Quân mở tiệc, tới chạng vạng đen mọi người liền trở về.
Chư vị thần tiên phần lớn có một số người người đồng hành, qua hai canh giờ mới tự động quay về phủ của mình. Cổ Thước nhìn bốn bề vắng lặng, lúc này mới lạnh lùng hỏi: “Câu nói lúc sáng của nàng là có ý gì?”
Dung Vi mắt nhìn phía trước: “Chàng đang nói cái gì?”
“Nàng cũng từng hỏi ta như vậy, sau đó ngươi liền ám sát Ngũ Nhạc Đế Quân, hy vọng để ta đắc vị, lúc này mới làm cho thân thể nàng bị hủy! Dung Vi, ta nói rõ ràng cho nàng biết, ta không cần ngôi vị Đế Quân, ta chỉ cần nàng!”
Dung Vi sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn về phía Cổ Thước hơi khinh miệt: “Ta nói rồi, chàng chỉ là làm một giấc mộng Nam Kha*, Cổ Thước, chàng ngay cả loại chuyện này cũng không rõ sao!”
(* Giấc mộng Nam Kha: Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên. Để hiểu rõ thêm, xem tại: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160413.htm)
Cổ Thước và nàng đứng ở dưới tàng cây tao nhã, mở miệng có vài phần ngoan lệ, lại lẫn vài phần nhu tình.
“Ta biết kia là một giấc mộng, nhưng ta không muốn mạo hiểm. Ta biết nàng chí hướng rộng lớn, hy vọng ta có thể có thể làm Đế Quân. Nhưng nàng rốt cuộc có biết trong lòng ta suy nghĩ thế nào. Ta không muốn cô đơn ngồi ở địa vị cao, quá mức thanh bần, ta chỉ hy vọng có thể cùng nàng dắt tay nhau khắp nới, ta cũng chỉ có ước mơ thế thôi!”
Dung Vi nhìn hắn, đột nhiên cười khổ lắc đầu : “Cổ Thước, trong lòng chàng, đã đem ta trở thành một kẻ yêu thích vinh hoa phú quý sao? Ta làm như vậy đều là vì chàng, vì sinh linh thiên hạ!” Nàng nâng tay xoa hai má Cổ Thước : “Cổ Thước, chàng hãy nghe cho kỹ, tứ hải bát hoang, không ai có thể thích hợp làm Đế Quân hơn chàng. Chàng có mệnh cách trời sinh làm Đế Quân.”
“Ta chỉ hy vọng nàng sống.”
Hai người chăm chú nhìn nhau, Dung Vi chậm rãi cúi đầu xuống. Thật lâu sau nàng mới quật cường nhìn chăm chú Cổ Thước thỏa hiệp nói: “Ta hiểu.Đi thôi.”
Cổ Thước vãn như cũ đứng ở dưới tàng cây, nửa ngày mới xoay người hướng Dung Vi chạy tới. Đúng lúc này, hắn tựa hồ nghe thấy một tiếng kêu gọi nhỏ bé yếu ớt .
“Sư phụ ——” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.