Chương 9: Tiểu Cửu bị đe dọa
Mặc Thập Nhất
25/01/2016
“Chỉ mong người lâu dài, thiên lý cộng thuyền quyên.”
Nhìn phía chân trời sáng loáng ánh trăng, Yên nhi khẽ gập góc áo không tự giác đọc ra một câu thơ. Cổ Thước phe phẩy quạt giấy quay đầu về phía nàng liếc mắt một cái, thần sắc lộ vẻ cổ quái.
“Cô nương đang tốt lành như vậy sao lại thương cảm?”
Yên nhi đột nhiên lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười : “Khiến công tử chê cười.”
Cổ Thước lơ đễnh, đợi cho thuyền hoa đến cầu đá phía dưới trúc tía mới không chút để ý hỏi: “Thường nghe người ta nói rằng mỗi một con sông đều có một câu chuyện xưa, ví dụ như núi Cổ Nghiên dưới sông Lạc Phong, còn có đồn đại nói đó là một chấm nhỏ trên trời rơi xuống đất hình thành hồ nước. Ta từ trước đến nay với truyền thuyết này cảm thấy hứng thú, cô nương cũng là người Lệ Đô, không biết có từng nghe qua truyền thuyết tương tự?” .
Yên nhi cúi người đưa tay ở trong nước vẩy lên những bọt nước, trong ánh mắt nhỏ lộ sóng trăng, trong thoáng chốc làm cho Cổ Thước như trở lại mấy trăm năm trước, nhìn chằm chằm mỹ nhân đối diện thất thần.
“Cô nương sinh ra mỹ mạo, tuyệt sắc của Lệ Đô, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Đồ háo sắc, Hồng Ngọc, đuổi ra ngoài.”
“Ngươi với ta không quen, ngươi, ngươi cứu ta làm gì”
“Ta chỉ biết, ngươi cho dù đã chết, trên trời dưới đất ta cũng muốn đem ngươi tìm trở về.”
“Ngươi buông tay đi, ta, ta sẽ phải xuất giá .” .
“Cổ công tử?” Yên nhi cười hì hì nâng tay ở trước mắt Cổ Thước quơ quơ. Cổ Thước nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nhìn hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cọ cọ cái mũi , nhếch khóe miệng thoáng cười: “Để cô nương chê cười.”
Yên nhi theo dưới cầu đá hái được một đóa hoa sen màu ngọc bích, nàng nhẹ nhàng lau giọt sương động trên mặt đóa hoa, nhu uyển trở lại: “Không có gì đáng ngại, cảnh đẹp như vậy, cũng khó trách ngươi muốn hồn du thiên ngoại . Vừa rồi công tử nhắc tới truyền thuyết, ta nhưng thật ra cũng có nghe thấy, nghe nói, bờ đê Hà Thành này từ mấy trăm năm trước cũng có tên .”
Cổ Thước mắt sáng rực lên: .”Thập. . . . . . Tên là gì.” .
“Sông Thần Thập.” .
Cổ Thước đột nhiên nghiêng người về phía trước, tới gần Yên nhi, mùi hoa sen tràn vào mũi, đom đóm trong không trung bay múa, hắn cảm thấy được tựa hồ trở về tới thời gian hắn còn trẻ, về tới núi Vu Dạ học nghệ . Trong lồng ngực bắt đầu khởi động, chính là không thể kiềm chế được động tình tuổi trẻ, mỗi một lần xuống đều ngọt ngào đến thống khổ.
“Nàng. . . . . . Còn nhớ ta không?”
Yên nhi ngẩng đầu, trong nháy mắt, Cổ Thước thấy tràn đầy hoang mang. Hắn cảm thấy loại mộng mị mới vừa rồi trong nháy mắt sụp đổ, thanh âm giòn vang truyền đến làm cho người ta khiếp sợ. .
“Ha ha, vui đùa mà thôi. Đúng rồi, cô nương từng nói có biết một đại sư có tiếng có thể giúp muội muội ta tìm mẫu thân, việc này, là thật?”
Trong đáy mắt Yên nhi hiện ra một mạt nhu tình, nàng đem hoa sen thả lại mặt nước, lại đẩy nước hai cái đưa đóa hoa này đi xa: “Đây là điều hiển nhiên. Ta cũng từng lịch tang mẫu thân, làm sao có thể đem chuyện này ra mà nói đùa được, vị đại sư kia, nàng, chỉ cần người mất chưa quá ba trăm năm đều có thể tìm được dấu vết .”
“Ba trăm năm. . . . . .” Cổ Thước vuốt cằm trầm tư sau một lúc lâu, đột nhiên suy nghĩ, đảo con ngươi cười rộ lên: “Vậy làm phiền cô nương giúp ta hỏi một chút đi.”
Yên nhi cắn môi thần sắc phức tạp nhìn Cổ Thước liếc mắt một cái, mở miệng vừa muốn trả lời, đột nhiên thấy đoàn người trên cầu, chớp mắt trong lúc đó luống cuống đứng lên, ngay sau đó trong lòng sông, thuyền bắt đầu kịch liệt lay động, hồ nước bốc lên, giống như nước trà đang sôi sùng sục, một chùm sáng xanh biếc từ đáy hồ nhanh chóng tuôn lên.
Yên nhi quá sợ hãi, ôm lấy Cổ Thước hô: “Trong sông này có cái quỷ gì vậy .”
Cổ Thước nhíu mắt một cái, một tay ôm Yên nhi cố gắng vững vàng trụ trên thân thuyền, một tay âm thầm sờ tới Cửu Long thần roi giấu bên hông. Trong không khí bỗng dưng tụ lại một loại sương mù u ám, cảnh sắc chung quanh chớp mắt một cái nhưng lại biến mất hơn phân nửa, cầu đá gần trong gang tấc cũng chỉ còn lại một hình dáng mờ mờ.
Khóe miệng Cổ Thước tà tà giương lên. Dùng sương mù giấu kín thân hình sao? Như vậy cũng tốt, mình động thủ cũng không sợ đám phàm nhân này hoảng sợ . Hắn ôm Yên nhi dùng sức nhảy lên trên cầu đá, ở bên chân nàng làm một đạo che chắn, dặn dò nói: “Ngươi chờ ta một chút.”
Đúng lúc này, trên bờ đê bên kia đột nhiên truyền đến một khàn giọng quát to. Cổ Thước cảm thấy chính bản thân mình, tâm giống như bị người ta nắm ở trong tay dùng sức xoa nắn vậy.
Hắn nhận ra được, thanh âm này là của Tiểu Cửu
Nhiều lần phát ra, xuyên thấu màn sương, Cổ Thước vung ra Cửu Long thần roi, cắt sương mù ,rốt cục thấy rõ quái vật trong lòng sông kia.Trong nháy mắt Cổ Thước nhịn không được da đầu tê rần một chút. .
Yêu quái trong lòng sông chính là một con Cự Xà, đuôi rắn xoay quanh vào đáy sông, bị bùn bao trùm thấy không rõ rốt cuộc dài bao nhiêu, trên người vảy xanh biếc chói mắt, có thể thấy được những đốm độc tính. Nó đang phát ra mùi tanh đặc gay mũi, không biết từng có bao nhiêu người chết vì răng nọc của nó. Mà giờ phút này, Tiểu Cửu đã bị đuôi rắn của nó cuốn ở bên trong, mặt đỏ bừng, người đã dần dần mất đi tri giác.
Cự Xà tựa hồ là cảm nhận được tiên khí của Cổ Thước, lúc Cửu Long thần roi của hắn phóng tới, trong nháy mắt thân rắn đột nhiên lệch đi khó khăn lắm né được. Cổ Thước đan chân đứng ở phía trên đỉnh mái vòm, ống tay áo trong rộng thùng thình gió bay phất phới. Cửu Long thần roi để ở bên sườn, phát ra một tầng hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Tiểu Cửu ở trên không, một thân hồ ly cốt cơ hồ sắp bị dập nát.
Phải tiếp tục giãy dụa sao? Không ai đau, không ai yêu, còn muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn sống sót sao? Không bằng, liền như vậy đi thôi. Hứa là phải sống để có thể gặp Nhan Ngọc, có thể có được một cái đầu thông minh, làm cho mọi người yêu mến.
Nghĩ như vậy, trong miệng cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có hai đạo ánh mắt cực nóng.
Cổ Thước rõ ràng cảm giác yêu linh trên người Tiểu Cửu đang dần yếu đi, tay hắn nắm Cửu Long thần roi không khỏi nhanh hai phần, hướng tới nàng lớn tiếng quát lên: “Hồ ly ngu ngốc, ngươi chịu đựng cho vi sư, không được để sư môn bị bôi nhọ. Sư phụ tới cứu ngươi!”
Tiểu Cửu ngẩng đầu hướng Cổ Thước nhếch miệng, ngu ngốc cười rộ lên, sau đó quay đầu đi hoàn toàn mất đi tri giác. Vào một khắc kia, Cổ Thước nghe được âm thanh yêu linh vỡ vụn.
Cự Xà ở trong nước đánh một cái, vẫy đuôi đem Tiểu Cửu vất đến con đê phía trên, toàn thân lục quang tăng vọt, bỗng dưng hóa thành hình người. Gót chân như sen khẽ dời, thắt lưng mềm mại như liễu. Quả nhiên là quyến rũ, kiều diễm, xinh đẹp vô cùng. Nàng giẫm lên sương mù, từng bước một hướng Cổ Thước đi tới, khóe miệng đỏ tươi, mở miệng thổ khí như lan.
“Hồ yêu ngu ngốc như vậy vi sư còn giữ làm gì, không bằng, để ta làm đệ tử của ngươi được không?” .
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Cổ Thước nhíu thành đường thẳng, đầu tiên là lạnh lùng cười, tiện đà đem Cửu Long thần roi thẳng tắp quất tới Cự Xà kiều mỵ kia.
“Loại súc sinh như ngươi, muốn làm đệ tử của ta, ngươi nằm mơ à!” .
Xà yêu sống ở nơi này mấy trăm năm, hút tinh khí nhân loại nhiều vô số, Cổ Thước không ngờ tới tiểu yêu này đã tu hành sớm thoát khỏi chân thân tiểu yêu bình thường, không dốc hết toàn lực, không ngờ một roi này cư nhiên chỉ làm trên mặt nàng xuất hiện một vết máu. Xà yêu bị Cửu Long thần roi quật nhưng chưa cảm thấy được có gì không ổn, nổi giận, chỉ hận không thể đem nam nhân tuấn dật trước mặt này một ngụm ăn sạch vào bụng.Thân thể vừa mới hoạt động chưa quá hai bước, miệng vết thương đột nhiên tuôn ra một đạo ánh sáng màu vàng rực rỡ, tức thì trong lúc đó, thống khổ đau đớn ùn ùn kéo đến.
Cổ Thước chỉ cảm thấy trước mặt một đạo quang ảnh xanh biếc chợt lóe rồi biến mất. Có ý định tiếp tục chém giết, lại thấp thỏm lo cho thương thế của Tiểu Cửu, chỉ đành từ bỏ, hắn đem Cửu Long thần roi thu hồi, vội vàng ôm lấy Tiểu Cửu bay trở về khách điếm.
Tiểu Cửu nằm ở trong lòng hắn, mềm nhũn, không hề có chút sinh khí. Thời điểm đi ngang qua Quan Hoa lâu, nàng rốt cuộc duy trì không được hình người, biến trở về chân thân hồ ly. Tuyết trắng da lông ở trong gió lay động không ngừng, Cổ Thước nhìn nàng, khóe mắt với da lông sớm đều bị dính nước mắt ướt nhẹp, một dúm lại một dúm trên bộ lông giống như miệng vết thương.
Hắn vốn tưởng rằng Tiểu Cửu yêu linh bị tan vỡ, hắn thi triển tiên pháp có thể đem chữa trị, lần thứ hai cho nàng mấy ngàn năm tu vi chớ nói là khỏi hẳn, làm cho nàng sinh long hoạt hổ cũng không vấn đề gì. Nhưng khi trở lại khách điếm, khi hắn thử dò xét nguyên thần Tiểu Cửu mới phát hiện, yêu linh của nàng đã muốn nát vụn không chịu nổi, chỉ cần hắn tiến vào nguyên thần của nàng chữa trị chắc chắn sẽ bị dập nát luôn.
Ánh nến rõ ràng, ngoài cửa sổ tiếng ồn ào không ngừng, nhưng trong phòng lại thật yên tĩnh.
Cổ Thước ngồi ở bên giường nhìn thấy da lông Tiểu Cửu phập phồng rất nhỏ, ánh mắt tối tăm dị thường.
Có cứu hay không? .
Cứu, chỉ sợ là muốn ép ra tiên linh của bản thân đến giúp nàng chữa trị yêu linh, công hiệu này chính là giúp nàng tu thành bán tiên, nhưng điều này chính là nghịch thiên, ngay cả năm đó Dung Vi dù bị thương nặng hắn cũng chưa từng làm thế.
Không cứu, hắn tìm Dung Vi cả trăm năm, trên trời, dưới Địa Phủ căn bản không có một dấu vết để lại, Tiểu Cửu có cái mũi linh mẫn, nàng là hi vọng cuối cùng, từ bỏ nàng chính là tử bỏ Dung Vi.
Tiểu Cửu tựa hồ rất thống khổ, móng vuốt tuyết trắng co rúm lại một chút, đệm thịt khoát lên trên mu bàn tay Cổ Thước, nóng nóng, mềm mềm. Cổ Thước giật mình một cái, cơ hồ theo bản năng há miệng, ngay sau đó, một quả linh châu kim quang sáng chói, từ trong miệng hắn nhẹ nhàng đi ra.
Ánh nến ảm đạm trong căn phòng nhỏ hẹp này bị linh châu phát ra ánh sáng chiếu sáng lên, đẹp đẽ dị thường. Cổ Thước ôm lấy Tiểu Cửu, làm pháp thuật đem nàng khôi phục hình dáng con người, hắn đem linh châu chậm rãi đưa vào trong miệng Tiểu Cửu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng đột nhiên không hề nề hà cười rộ lên.
“Dùng linh châu của ta cứu ngươi, tiên linh của ngươi bắt đầu lấy từ tiên linh của ta làm gốc, ta, cả đời này lại cùng hồ yêu ngốc nhà ngươi không bao giờ … có thể xa nhau.
Đáp lại hắn, chỉ có khuôn mặt không có biểu cảm của Tiểu Cửu. Cổ Thước lắc đầu, cùng Tiểu Cửu mười tay giao nhau chậm rãi ngồi thiền, từ từ lẻn vào trong nguyên thần của nàng .
Nhìn phía chân trời sáng loáng ánh trăng, Yên nhi khẽ gập góc áo không tự giác đọc ra một câu thơ. Cổ Thước phe phẩy quạt giấy quay đầu về phía nàng liếc mắt một cái, thần sắc lộ vẻ cổ quái.
“Cô nương đang tốt lành như vậy sao lại thương cảm?”
Yên nhi đột nhiên lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười : “Khiến công tử chê cười.”
Cổ Thước lơ đễnh, đợi cho thuyền hoa đến cầu đá phía dưới trúc tía mới không chút để ý hỏi: “Thường nghe người ta nói rằng mỗi một con sông đều có một câu chuyện xưa, ví dụ như núi Cổ Nghiên dưới sông Lạc Phong, còn có đồn đại nói đó là một chấm nhỏ trên trời rơi xuống đất hình thành hồ nước. Ta từ trước đến nay với truyền thuyết này cảm thấy hứng thú, cô nương cũng là người Lệ Đô, không biết có từng nghe qua truyền thuyết tương tự?” .
Yên nhi cúi người đưa tay ở trong nước vẩy lên những bọt nước, trong ánh mắt nhỏ lộ sóng trăng, trong thoáng chốc làm cho Cổ Thước như trở lại mấy trăm năm trước, nhìn chằm chằm mỹ nhân đối diện thất thần.
“Cô nương sinh ra mỹ mạo, tuyệt sắc của Lệ Đô, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Đồ háo sắc, Hồng Ngọc, đuổi ra ngoài.”
“Ngươi với ta không quen, ngươi, ngươi cứu ta làm gì”
“Ta chỉ biết, ngươi cho dù đã chết, trên trời dưới đất ta cũng muốn đem ngươi tìm trở về.”
“Ngươi buông tay đi, ta, ta sẽ phải xuất giá .” .
“Cổ công tử?” Yên nhi cười hì hì nâng tay ở trước mắt Cổ Thước quơ quơ. Cổ Thước nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nhìn hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cọ cọ cái mũi , nhếch khóe miệng thoáng cười: “Để cô nương chê cười.”
Yên nhi theo dưới cầu đá hái được một đóa hoa sen màu ngọc bích, nàng nhẹ nhàng lau giọt sương động trên mặt đóa hoa, nhu uyển trở lại: “Không có gì đáng ngại, cảnh đẹp như vậy, cũng khó trách ngươi muốn hồn du thiên ngoại . Vừa rồi công tử nhắc tới truyền thuyết, ta nhưng thật ra cũng có nghe thấy, nghe nói, bờ đê Hà Thành này từ mấy trăm năm trước cũng có tên .”
Cổ Thước mắt sáng rực lên: .”Thập. . . . . . Tên là gì.” .
“Sông Thần Thập.” .
Cổ Thước đột nhiên nghiêng người về phía trước, tới gần Yên nhi, mùi hoa sen tràn vào mũi, đom đóm trong không trung bay múa, hắn cảm thấy được tựa hồ trở về tới thời gian hắn còn trẻ, về tới núi Vu Dạ học nghệ . Trong lồng ngực bắt đầu khởi động, chính là không thể kiềm chế được động tình tuổi trẻ, mỗi một lần xuống đều ngọt ngào đến thống khổ.
“Nàng. . . . . . Còn nhớ ta không?”
Yên nhi ngẩng đầu, trong nháy mắt, Cổ Thước thấy tràn đầy hoang mang. Hắn cảm thấy loại mộng mị mới vừa rồi trong nháy mắt sụp đổ, thanh âm giòn vang truyền đến làm cho người ta khiếp sợ. .
“Ha ha, vui đùa mà thôi. Đúng rồi, cô nương từng nói có biết một đại sư có tiếng có thể giúp muội muội ta tìm mẫu thân, việc này, là thật?”
Trong đáy mắt Yên nhi hiện ra một mạt nhu tình, nàng đem hoa sen thả lại mặt nước, lại đẩy nước hai cái đưa đóa hoa này đi xa: “Đây là điều hiển nhiên. Ta cũng từng lịch tang mẫu thân, làm sao có thể đem chuyện này ra mà nói đùa được, vị đại sư kia, nàng, chỉ cần người mất chưa quá ba trăm năm đều có thể tìm được dấu vết .”
“Ba trăm năm. . . . . .” Cổ Thước vuốt cằm trầm tư sau một lúc lâu, đột nhiên suy nghĩ, đảo con ngươi cười rộ lên: “Vậy làm phiền cô nương giúp ta hỏi một chút đi.”
Yên nhi cắn môi thần sắc phức tạp nhìn Cổ Thước liếc mắt một cái, mở miệng vừa muốn trả lời, đột nhiên thấy đoàn người trên cầu, chớp mắt trong lúc đó luống cuống đứng lên, ngay sau đó trong lòng sông, thuyền bắt đầu kịch liệt lay động, hồ nước bốc lên, giống như nước trà đang sôi sùng sục, một chùm sáng xanh biếc từ đáy hồ nhanh chóng tuôn lên.
Yên nhi quá sợ hãi, ôm lấy Cổ Thước hô: “Trong sông này có cái quỷ gì vậy .”
Cổ Thước nhíu mắt một cái, một tay ôm Yên nhi cố gắng vững vàng trụ trên thân thuyền, một tay âm thầm sờ tới Cửu Long thần roi giấu bên hông. Trong không khí bỗng dưng tụ lại một loại sương mù u ám, cảnh sắc chung quanh chớp mắt một cái nhưng lại biến mất hơn phân nửa, cầu đá gần trong gang tấc cũng chỉ còn lại một hình dáng mờ mờ.
Khóe miệng Cổ Thước tà tà giương lên. Dùng sương mù giấu kín thân hình sao? Như vậy cũng tốt, mình động thủ cũng không sợ đám phàm nhân này hoảng sợ . Hắn ôm Yên nhi dùng sức nhảy lên trên cầu đá, ở bên chân nàng làm một đạo che chắn, dặn dò nói: “Ngươi chờ ta một chút.”
Đúng lúc này, trên bờ đê bên kia đột nhiên truyền đến một khàn giọng quát to. Cổ Thước cảm thấy chính bản thân mình, tâm giống như bị người ta nắm ở trong tay dùng sức xoa nắn vậy.
Hắn nhận ra được, thanh âm này là của Tiểu Cửu
Nhiều lần phát ra, xuyên thấu màn sương, Cổ Thước vung ra Cửu Long thần roi, cắt sương mù ,rốt cục thấy rõ quái vật trong lòng sông kia.Trong nháy mắt Cổ Thước nhịn không được da đầu tê rần một chút. .
Yêu quái trong lòng sông chính là một con Cự Xà, đuôi rắn xoay quanh vào đáy sông, bị bùn bao trùm thấy không rõ rốt cuộc dài bao nhiêu, trên người vảy xanh biếc chói mắt, có thể thấy được những đốm độc tính. Nó đang phát ra mùi tanh đặc gay mũi, không biết từng có bao nhiêu người chết vì răng nọc của nó. Mà giờ phút này, Tiểu Cửu đã bị đuôi rắn của nó cuốn ở bên trong, mặt đỏ bừng, người đã dần dần mất đi tri giác.
Cự Xà tựa hồ là cảm nhận được tiên khí của Cổ Thước, lúc Cửu Long thần roi của hắn phóng tới, trong nháy mắt thân rắn đột nhiên lệch đi khó khăn lắm né được. Cổ Thước đan chân đứng ở phía trên đỉnh mái vòm, ống tay áo trong rộng thùng thình gió bay phất phới. Cửu Long thần roi để ở bên sườn, phát ra một tầng hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Tiểu Cửu ở trên không, một thân hồ ly cốt cơ hồ sắp bị dập nát.
Phải tiếp tục giãy dụa sao? Không ai đau, không ai yêu, còn muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn sống sót sao? Không bằng, liền như vậy đi thôi. Hứa là phải sống để có thể gặp Nhan Ngọc, có thể có được một cái đầu thông minh, làm cho mọi người yêu mến.
Nghĩ như vậy, trong miệng cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có hai đạo ánh mắt cực nóng.
Cổ Thước rõ ràng cảm giác yêu linh trên người Tiểu Cửu đang dần yếu đi, tay hắn nắm Cửu Long thần roi không khỏi nhanh hai phần, hướng tới nàng lớn tiếng quát lên: “Hồ ly ngu ngốc, ngươi chịu đựng cho vi sư, không được để sư môn bị bôi nhọ. Sư phụ tới cứu ngươi!”
Tiểu Cửu ngẩng đầu hướng Cổ Thước nhếch miệng, ngu ngốc cười rộ lên, sau đó quay đầu đi hoàn toàn mất đi tri giác. Vào một khắc kia, Cổ Thước nghe được âm thanh yêu linh vỡ vụn.
Cự Xà ở trong nước đánh một cái, vẫy đuôi đem Tiểu Cửu vất đến con đê phía trên, toàn thân lục quang tăng vọt, bỗng dưng hóa thành hình người. Gót chân như sen khẽ dời, thắt lưng mềm mại như liễu. Quả nhiên là quyến rũ, kiều diễm, xinh đẹp vô cùng. Nàng giẫm lên sương mù, từng bước một hướng Cổ Thước đi tới, khóe miệng đỏ tươi, mở miệng thổ khí như lan.
“Hồ yêu ngu ngốc như vậy vi sư còn giữ làm gì, không bằng, để ta làm đệ tử của ngươi được không?” .
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Cổ Thước nhíu thành đường thẳng, đầu tiên là lạnh lùng cười, tiện đà đem Cửu Long thần roi thẳng tắp quất tới Cự Xà kiều mỵ kia.
“Loại súc sinh như ngươi, muốn làm đệ tử của ta, ngươi nằm mơ à!” .
Xà yêu sống ở nơi này mấy trăm năm, hút tinh khí nhân loại nhiều vô số, Cổ Thước không ngờ tới tiểu yêu này đã tu hành sớm thoát khỏi chân thân tiểu yêu bình thường, không dốc hết toàn lực, không ngờ một roi này cư nhiên chỉ làm trên mặt nàng xuất hiện một vết máu. Xà yêu bị Cửu Long thần roi quật nhưng chưa cảm thấy được có gì không ổn, nổi giận, chỉ hận không thể đem nam nhân tuấn dật trước mặt này một ngụm ăn sạch vào bụng.Thân thể vừa mới hoạt động chưa quá hai bước, miệng vết thương đột nhiên tuôn ra một đạo ánh sáng màu vàng rực rỡ, tức thì trong lúc đó, thống khổ đau đớn ùn ùn kéo đến.
Cổ Thước chỉ cảm thấy trước mặt một đạo quang ảnh xanh biếc chợt lóe rồi biến mất. Có ý định tiếp tục chém giết, lại thấp thỏm lo cho thương thế của Tiểu Cửu, chỉ đành từ bỏ, hắn đem Cửu Long thần roi thu hồi, vội vàng ôm lấy Tiểu Cửu bay trở về khách điếm.
Tiểu Cửu nằm ở trong lòng hắn, mềm nhũn, không hề có chút sinh khí. Thời điểm đi ngang qua Quan Hoa lâu, nàng rốt cuộc duy trì không được hình người, biến trở về chân thân hồ ly. Tuyết trắng da lông ở trong gió lay động không ngừng, Cổ Thước nhìn nàng, khóe mắt với da lông sớm đều bị dính nước mắt ướt nhẹp, một dúm lại một dúm trên bộ lông giống như miệng vết thương.
Hắn vốn tưởng rằng Tiểu Cửu yêu linh bị tan vỡ, hắn thi triển tiên pháp có thể đem chữa trị, lần thứ hai cho nàng mấy ngàn năm tu vi chớ nói là khỏi hẳn, làm cho nàng sinh long hoạt hổ cũng không vấn đề gì. Nhưng khi trở lại khách điếm, khi hắn thử dò xét nguyên thần Tiểu Cửu mới phát hiện, yêu linh của nàng đã muốn nát vụn không chịu nổi, chỉ cần hắn tiến vào nguyên thần của nàng chữa trị chắc chắn sẽ bị dập nát luôn.
Ánh nến rõ ràng, ngoài cửa sổ tiếng ồn ào không ngừng, nhưng trong phòng lại thật yên tĩnh.
Cổ Thước ngồi ở bên giường nhìn thấy da lông Tiểu Cửu phập phồng rất nhỏ, ánh mắt tối tăm dị thường.
Có cứu hay không? .
Cứu, chỉ sợ là muốn ép ra tiên linh của bản thân đến giúp nàng chữa trị yêu linh, công hiệu này chính là giúp nàng tu thành bán tiên, nhưng điều này chính là nghịch thiên, ngay cả năm đó Dung Vi dù bị thương nặng hắn cũng chưa từng làm thế.
Không cứu, hắn tìm Dung Vi cả trăm năm, trên trời, dưới Địa Phủ căn bản không có một dấu vết để lại, Tiểu Cửu có cái mũi linh mẫn, nàng là hi vọng cuối cùng, từ bỏ nàng chính là tử bỏ Dung Vi.
Tiểu Cửu tựa hồ rất thống khổ, móng vuốt tuyết trắng co rúm lại một chút, đệm thịt khoát lên trên mu bàn tay Cổ Thước, nóng nóng, mềm mềm. Cổ Thước giật mình một cái, cơ hồ theo bản năng há miệng, ngay sau đó, một quả linh châu kim quang sáng chói, từ trong miệng hắn nhẹ nhàng đi ra.
Ánh nến ảm đạm trong căn phòng nhỏ hẹp này bị linh châu phát ra ánh sáng chiếu sáng lên, đẹp đẽ dị thường. Cổ Thước ôm lấy Tiểu Cửu, làm pháp thuật đem nàng khôi phục hình dáng con người, hắn đem linh châu chậm rãi đưa vào trong miệng Tiểu Cửu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng đột nhiên không hề nề hà cười rộ lên.
“Dùng linh châu của ta cứu ngươi, tiên linh của ngươi bắt đầu lấy từ tiên linh của ta làm gốc, ta, cả đời này lại cùng hồ yêu ngốc nhà ngươi không bao giờ … có thể xa nhau.
Đáp lại hắn, chỉ có khuôn mặt không có biểu cảm của Tiểu Cửu. Cổ Thước lắc đầu, cùng Tiểu Cửu mười tay giao nhau chậm rãi ngồi thiền, từ từ lẻn vào trong nguyên thần của nàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.