Chương 87: Khuynh thành Mẫu đơn hoa yêu 34
Tô Thủ Chiết Chi
08/02/2022
Edit: Diệc Linh
Yến Việt chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận, thiêu đốt lí trí đang đứng gần bờ vực mất khống chế, tâm trí nháy mắt tan rã.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn người ngồi bên cạnh, gằn từng chữ một: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ thật sự không biết tâm tư của A Việt?"
Chung Tình nhíu mày lại: "Đệ có ý gì?"
Nhìn bộ dạng mờ mịt này của nàng, trong lòng Yến Việt chỉ cảm thấy buồn cười.
Buồn cười về chính mình...
Nhiều năm như vậy, hắn luôn cẩn thận đem thứ tình cảm này giấu ở nơi sâu nhất trong tim, sợ bộc lộ ra sẽ dọa tới nàng.
Mà đối phương cũng căn bản không phát giác được gì.
Cũng đúng.
Hắn của trước kia không đủ năng lực, không nắm chắc được có thể che chở bảo vệ nàng một cách chu toàn.
Nhưng mà hiện tại, nỗi lo đó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn cứ thích nàng đấy, thế thì sao?
Yến Việt không chớp mắt nhìn Chung Tình, âm thanh nghẹn ngào: "Nếu Mẫu Đơn tỷ tỷ không biết, thì A Việt sẽ nói rõ cho tỷ biết."
"A Việt ái mộ Mẫu Đơn tỷ tỷ, đời này kiếp này, người duy nhất muốn cưới làm Hoàng hậu chỉ có Mẫu Đơn tỷ tỷ. A Việt cũng sẽ không nạp phi, cả cuộc đời này chỉ muốn mình cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ hai người bên nhau."
Chung Tình bị lời thổ lộ đột ngột này làm cho sững sờ!
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, lần đầu nhận thức được một sự thật: Hắn đã trưởng thành.
Yến Việt đã trở thành một nam nhân chân chính, còn là một vị đế vương.
Tâm tư của hắn sớm đã không còn là tâm tư của tiểu hài tử được mình che chở bảo vệ ở tiểu viện trong lãnh cung năm xưa hay trong Khang Ninh Cung.
Trong lòng Chung Tình không khỏi có chút buồn bã, lại còn bị lời nói trắng trợn của Yến Việt làm cho hoảng loạn.
Nàng muốn bồi dưỡng tình cảm với nam chủ, nhưng không phải là tình yêu nam nữ!
Nàng tận mắt nhìn hắn lớn lên, từ một thiếu niên gầy yếu đáng thương trở thành nam nhân có địa vị lớn nhất thiên hạ.
Nàng coi hắn như đệ đệ ruột mà đối đãi, thậm chí một phần coi hắn như con trai mình, cho nên từ trước tới nay chưa từng nảy sinh tâm tư ái muội kiều diễm này.
[Người có ý kẻ vô tình (╥﹏╥)]
Rốt cuộc đứa nhỏ này từ khi nào... sinh ra tình cảm như vậy?
Yến Việt hiểu Chung Tình đến mức nào?
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương, hắn đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cười nhẹ một tiếng, giải đáp nghi hoặc: "Rất lâu ... rất lâu trước kia. Lâu tới mức đệ cũng không thể nhớ nổi..."
Hắn xác định chính xác tình cảm của mình là vào năm mười ba tuổi, còn thời điểm bắt đầu nhen nhóm, chính hắn cũng không biết.
Có lẽ là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt hắn, có lẽ là khoảng thời gian hai người nương tựa lẫn nhau bầu bạn. Nữ nhân này, không biết từ bao giờ đã đi sâu vào xâm chiếm tất cả khoảng trống về thể xác lẫn tinh thần, khiến cho hắn không còn nơi để chứa đựng người khác.
Chung Tình khiếp sợ nhìn hắn, nàng không hiểu bản thân đã làm sai điều gì khiến cho mọi chuyện rơi vào cục diện như vậy.
Điều nàng có thể chắc chắn, đó chính là nàng không hề nảy sinh tình cảm nam nữ với Yến Việt, càng không có chuyện đáp lại phần tình cảm này.
"Đệ nghe ta nói, A Việt, ta đối với đệ chỉ như tỷ tỷ đối với đệ đệ ruột của mình, không có ..."
"Đệ biết."
Yến Việt ngắt lời.
Trong mắt hắn là cảm xúc chiếm hữu vô tận: "Đệ có thể chờ. Mẫu Đơn tỷ tỷ, nhất định có một ngày, tỷ sẽ tiếp nhận đệ."
Hắn có thể dùng cả quãng đời còn lại chờ đợi câu trả lời của nàng.
Chỉ là Chung Tình không muốn làm lỡ tương lai của hắn.
Nàng thu lại cảm xúc rối loạn trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn: "Đệ không cần như vậy, Yến Việt, ta sẽ không tiếp nhận tâm ý của đệ, càng không thể ở bên cạnh đệ."
"Đệ hẳn phải cưới một thê tử hiền dịu, sinh mấy đứa con, chú tâm quản lý việc triều chính, làm cho đất nước này càng thêm phồn hoa."
"Mà không phải là lãng phí thời gian chờ đợi lời hồi đáp vốn dĩ không có kết quả."
Yến Việt chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận, thiêu đốt lí trí đang đứng gần bờ vực mất khống chế, tâm trí nháy mắt tan rã.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn người ngồi bên cạnh, gằn từng chữ một: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ thật sự không biết tâm tư của A Việt?"
Chung Tình nhíu mày lại: "Đệ có ý gì?"
Nhìn bộ dạng mờ mịt này của nàng, trong lòng Yến Việt chỉ cảm thấy buồn cười.
Buồn cười về chính mình...
Nhiều năm như vậy, hắn luôn cẩn thận đem thứ tình cảm này giấu ở nơi sâu nhất trong tim, sợ bộc lộ ra sẽ dọa tới nàng.
Mà đối phương cũng căn bản không phát giác được gì.
Cũng đúng.
Hắn của trước kia không đủ năng lực, không nắm chắc được có thể che chở bảo vệ nàng một cách chu toàn.
Nhưng mà hiện tại, nỗi lo đó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn cứ thích nàng đấy, thế thì sao?
Yến Việt không chớp mắt nhìn Chung Tình, âm thanh nghẹn ngào: "Nếu Mẫu Đơn tỷ tỷ không biết, thì A Việt sẽ nói rõ cho tỷ biết."
"A Việt ái mộ Mẫu Đơn tỷ tỷ, đời này kiếp này, người duy nhất muốn cưới làm Hoàng hậu chỉ có Mẫu Đơn tỷ tỷ. A Việt cũng sẽ không nạp phi, cả cuộc đời này chỉ muốn mình cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ hai người bên nhau."
Chung Tình bị lời thổ lộ đột ngột này làm cho sững sờ!
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, lần đầu nhận thức được một sự thật: Hắn đã trưởng thành.
Yến Việt đã trở thành một nam nhân chân chính, còn là một vị đế vương.
Tâm tư của hắn sớm đã không còn là tâm tư của tiểu hài tử được mình che chở bảo vệ ở tiểu viện trong lãnh cung năm xưa hay trong Khang Ninh Cung.
Trong lòng Chung Tình không khỏi có chút buồn bã, lại còn bị lời nói trắng trợn của Yến Việt làm cho hoảng loạn.
Nàng muốn bồi dưỡng tình cảm với nam chủ, nhưng không phải là tình yêu nam nữ!
Nàng tận mắt nhìn hắn lớn lên, từ một thiếu niên gầy yếu đáng thương trở thành nam nhân có địa vị lớn nhất thiên hạ.
Nàng coi hắn như đệ đệ ruột mà đối đãi, thậm chí một phần coi hắn như con trai mình, cho nên từ trước tới nay chưa từng nảy sinh tâm tư ái muội kiều diễm này.
[Người có ý kẻ vô tình (╥﹏╥)]
Rốt cuộc đứa nhỏ này từ khi nào... sinh ra tình cảm như vậy?
Yến Việt hiểu Chung Tình đến mức nào?
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương, hắn đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cười nhẹ một tiếng, giải đáp nghi hoặc: "Rất lâu ... rất lâu trước kia. Lâu tới mức đệ cũng không thể nhớ nổi..."
Hắn xác định chính xác tình cảm của mình là vào năm mười ba tuổi, còn thời điểm bắt đầu nhen nhóm, chính hắn cũng không biết.
Có lẽ là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt hắn, có lẽ là khoảng thời gian hai người nương tựa lẫn nhau bầu bạn. Nữ nhân này, không biết từ bao giờ đã đi sâu vào xâm chiếm tất cả khoảng trống về thể xác lẫn tinh thần, khiến cho hắn không còn nơi để chứa đựng người khác.
Chung Tình khiếp sợ nhìn hắn, nàng không hiểu bản thân đã làm sai điều gì khiến cho mọi chuyện rơi vào cục diện như vậy.
Điều nàng có thể chắc chắn, đó chính là nàng không hề nảy sinh tình cảm nam nữ với Yến Việt, càng không có chuyện đáp lại phần tình cảm này.
"Đệ nghe ta nói, A Việt, ta đối với đệ chỉ như tỷ tỷ đối với đệ đệ ruột của mình, không có ..."
"Đệ biết."
Yến Việt ngắt lời.
Trong mắt hắn là cảm xúc chiếm hữu vô tận: "Đệ có thể chờ. Mẫu Đơn tỷ tỷ, nhất định có một ngày, tỷ sẽ tiếp nhận đệ."
Hắn có thể dùng cả quãng đời còn lại chờ đợi câu trả lời của nàng.
Chỉ là Chung Tình không muốn làm lỡ tương lai của hắn.
Nàng thu lại cảm xúc rối loạn trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn: "Đệ không cần như vậy, Yến Việt, ta sẽ không tiếp nhận tâm ý của đệ, càng không thể ở bên cạnh đệ."
"Đệ hẳn phải cưới một thê tử hiền dịu, sinh mấy đứa con, chú tâm quản lý việc triều chính, làm cho đất nước này càng thêm phồn hoa."
"Mà không phải là lãng phí thời gian chờ đợi lời hồi đáp vốn dĩ không có kết quả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.