Chương 176: Nàng là tâm ma của ta 8
Tô Thủ Chiết Chi
16/04/2022
Tiêu Vong Vân từng coi bói cho Chung Tình nên tất nhiên hắn biết mình không có quan hệ huyết thống với nàng.
Vậy thì có thật là duyên số không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Chung Tình lại dịu dàng hơn một chút.
Cho đến khi Chung Tình cảm nhận được ánh mắt của hắn nên nghi ngờ nhìn sang. Tiêu Vong Vân ho nhẹ, kịp thời chuyển chủ đề: "Pháp bảo này tên là Hỗn Nguyên Bát Bảo lăng, là một loại vũ khí có khả năng phòng thủ rất tốt, ngươi có thể thoải mái nhận, coi như để tự vệ cũng được."
Chung Tình thấy hắn nói vậy thì biết đây là một món đồ tốt.
Chứ còn gì nữa?
Thứ được Tiêu Vong Vân khen tốt thì làm sao tệ nổi?
Nàng vui vẻ nhận đồ, sau đó bắt đầu háo hức nhìn Tiêu Vong Vân.
Tiêu Vong Vân bị nàng nhìn với ánh mắt như vậy, càng thấy nàng giống với con hươu trắng ở đỉnh Lâm Tiên thường thích gần gũi hắn, không khỏi nở nụ cười: "Sao vậy?"
Chung Tình chớp chớp mắt: "Ngài nhìn xem, chưởng môn mới gặp ta lần đầu mà đã tặng món quà này…"
Nàng không nói tiếp, chỉ nhìn thẳng vào Tiêu Vong Vân, ý nghĩa của lời nói rõ ràng là --- quà gặp mặt của ngài đâu?
Tiêu Vong Vân: "....."
Hắn thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Vì trên đời này chỉ có Chung Tình là người đầu tiên to gan dám đòi quà gặp mặt của hắn.
Thực ra Chung Tình không phải là một người có nhận thức nông cạn như vậy.
Nếu là người khác thì nàng sẽ không đặt ra yêu cầu đòi quà gặp mặt như vậy.
Nhưng Tiêu Vong Vân thì khác, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng không khỏi làm nũng với hắn, muốn thân thiết hơn nữa.
Có phải vì hắn là nam chủ không?
Nàng không hiểu nhưng cũng không cố phủ nhận mong muốn xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
Cảnh giới của Tiêu Vong Vân cao như thế, tất nhiên chẳng thiếu đồ tốt.
Hắn định tìm thứ gì đó trong nhẫn trữ vật của mình để tặng cho Chung Tình nhưng sau một giây suy nghĩ, hắn lại thay đổi ý định.
"Phải đợi thêm một thời gian mới có quà gặp mặt."
Chung Tình phồng má không nói gì.
Cũng không biết tại sao từ khi đến thế giới này thì tính cách của nàng trở nên trẻ con hơn rất nhiều.
Không lẽ đang chịu ảnh hưởng của cơ thể này?
Chung Tình vừa tức giận vừa nghĩ.
Tiêu Vong Vân cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy cặp má phụng phịu và vẻ mặt không vui của nàng.
Hắn dỗ dành nàng: "Ta sẽ tự tay tạo ra món pháp khí phù hợp với ngươi nhất, cần tốn thời gian nên ngươi phải đợi."
Hoá ra là vậy sao?
Tâm trạng của Chung Tình nhanh chóng thay đổi từ mây mù sang nắng.
Ngay sau đó, nàng chạy lại chỗ Tiêu Vong Vân, níu tay áo hắn: "Cảm ơn ngươi, Tiêu Vong Vân."
Xưng hô của Chung Tình khiến Tiêu Vong Vân sững sờ một lúc, nhiều năm rồi hắn chưa nghe ai gọi mình như vậy.
Người khác thấy hắn đều kính trọng xưng: Lâm Tiên chân quân.
Hắn nhìn cô nương nhỏ nhắn bên cạnh, ôn hoà nói: "Sau này khi ở ngoài đừng gọi thẳng tên của ta."
Chung Tình không vui: "Tại sao?"
Tiêu Vong Vân không biết phải giải thích thế nào với nàng, chỉ có thể nói: "Sẽ có người khó chịu rồi ghét ngươi."
Chung Tình nói mà chẳng thèm suy nghĩ: "Bọn họ không vui thì liên quan gì đến ta? Ta chẳng cần bọn họ phải thích ta, ta chỉ cần ngươi vui vẻ, ngươi thích ta là được rồi."
Lời nói vô cùng thẳng thắn.
Tiêu Vong Vân bất đắc dĩ vỗ trán: "Ngươi thật là."
Cuối cùng hắn cũng không ép nàng.
Mãi đến khi Tiêu Vong Vân rời khỏi, Chung Tình mới không nhịn được cười.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn kiểm tra giới hạn chịu đựng của hắn với nàng. Bây giờ thì có vẻ như người ấy cưng chiều nàng hơn cả những gì nàng mong đợi.
Vậy thì có thật là duyên số không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Chung Tình lại dịu dàng hơn một chút.
Cho đến khi Chung Tình cảm nhận được ánh mắt của hắn nên nghi ngờ nhìn sang. Tiêu Vong Vân ho nhẹ, kịp thời chuyển chủ đề: "Pháp bảo này tên là Hỗn Nguyên Bát Bảo lăng, là một loại vũ khí có khả năng phòng thủ rất tốt, ngươi có thể thoải mái nhận, coi như để tự vệ cũng được."
Chung Tình thấy hắn nói vậy thì biết đây là một món đồ tốt.
Chứ còn gì nữa?
Thứ được Tiêu Vong Vân khen tốt thì làm sao tệ nổi?
Nàng vui vẻ nhận đồ, sau đó bắt đầu háo hức nhìn Tiêu Vong Vân.
Tiêu Vong Vân bị nàng nhìn với ánh mắt như vậy, càng thấy nàng giống với con hươu trắng ở đỉnh Lâm Tiên thường thích gần gũi hắn, không khỏi nở nụ cười: "Sao vậy?"
Chung Tình chớp chớp mắt: "Ngài nhìn xem, chưởng môn mới gặp ta lần đầu mà đã tặng món quà này…"
Nàng không nói tiếp, chỉ nhìn thẳng vào Tiêu Vong Vân, ý nghĩa của lời nói rõ ràng là --- quà gặp mặt của ngài đâu?
Tiêu Vong Vân: "....."
Hắn thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Vì trên đời này chỉ có Chung Tình là người đầu tiên to gan dám đòi quà gặp mặt của hắn.
Thực ra Chung Tình không phải là một người có nhận thức nông cạn như vậy.
Nếu là người khác thì nàng sẽ không đặt ra yêu cầu đòi quà gặp mặt như vậy.
Nhưng Tiêu Vong Vân thì khác, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng không khỏi làm nũng với hắn, muốn thân thiết hơn nữa.
Có phải vì hắn là nam chủ không?
Nàng không hiểu nhưng cũng không cố phủ nhận mong muốn xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
Cảnh giới của Tiêu Vong Vân cao như thế, tất nhiên chẳng thiếu đồ tốt.
Hắn định tìm thứ gì đó trong nhẫn trữ vật của mình để tặng cho Chung Tình nhưng sau một giây suy nghĩ, hắn lại thay đổi ý định.
"Phải đợi thêm một thời gian mới có quà gặp mặt."
Chung Tình phồng má không nói gì.
Cũng không biết tại sao từ khi đến thế giới này thì tính cách của nàng trở nên trẻ con hơn rất nhiều.
Không lẽ đang chịu ảnh hưởng của cơ thể này?
Chung Tình vừa tức giận vừa nghĩ.
Tiêu Vong Vân cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy cặp má phụng phịu và vẻ mặt không vui của nàng.
Hắn dỗ dành nàng: "Ta sẽ tự tay tạo ra món pháp khí phù hợp với ngươi nhất, cần tốn thời gian nên ngươi phải đợi."
Hoá ra là vậy sao?
Tâm trạng của Chung Tình nhanh chóng thay đổi từ mây mù sang nắng.
Ngay sau đó, nàng chạy lại chỗ Tiêu Vong Vân, níu tay áo hắn: "Cảm ơn ngươi, Tiêu Vong Vân."
Xưng hô của Chung Tình khiến Tiêu Vong Vân sững sờ một lúc, nhiều năm rồi hắn chưa nghe ai gọi mình như vậy.
Người khác thấy hắn đều kính trọng xưng: Lâm Tiên chân quân.
Hắn nhìn cô nương nhỏ nhắn bên cạnh, ôn hoà nói: "Sau này khi ở ngoài đừng gọi thẳng tên của ta."
Chung Tình không vui: "Tại sao?"
Tiêu Vong Vân không biết phải giải thích thế nào với nàng, chỉ có thể nói: "Sẽ có người khó chịu rồi ghét ngươi."
Chung Tình nói mà chẳng thèm suy nghĩ: "Bọn họ không vui thì liên quan gì đến ta? Ta chẳng cần bọn họ phải thích ta, ta chỉ cần ngươi vui vẻ, ngươi thích ta là được rồi."
Lời nói vô cùng thẳng thắn.
Tiêu Vong Vân bất đắc dĩ vỗ trán: "Ngươi thật là."
Cuối cùng hắn cũng không ép nàng.
Mãi đến khi Tiêu Vong Vân rời khỏi, Chung Tình mới không nhịn được cười.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn kiểm tra giới hạn chịu đựng của hắn với nàng. Bây giờ thì có vẻ như người ấy cưng chiều nàng hơn cả những gì nàng mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.