Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online
Chương 54: Bé ngốc nghếch
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2024
Lại thấy Nhạc Dương lắc đầu: "Em không biết. Đến giờ em vẫn không rõ mình đối với cậu ta là gì, nhưng em có thể chắc chắn em không có ý định tiến tới với cậu ta."
"Anh biết."
Dựa vào những gì Nhạc Dương thể hiện trước đây có thể thấy rõ cậu vô cùng rụt rè với thứ tính hướng không được công khai này. Chỉ sợ cậu sẽ giấu cả đời chứ đừng nói là chủ động tiến tới.
"Sau đó bỗng nhiên cậu ta thổ lộ với em, nói cậu ta cứ mãi nghĩ tới em, còn có những cảm xúc không bình thường với em. Lúc đó em quá bất ngờ, cũng không có kịp nghĩ gì nhiều liền bị cậu ta lôi kéo theo. Hai người bọn em vụn trộm lén lút một thời gian thì bị trường học phát hiện. Lúc hai bên cha mẹ tới thì cha mẹ cậu ta chỉ trích em, bảo em làm hư con của họ."
Mặc dù lúc nói chuyện nhìn Nhạc Dương không có vẻ gì là khó chịu nhưng Trác Mục vẫn nắm ngược tay cậu, không tiếng động an ủi, tiếp thêm cho cậu sức mạnh. Anh hiểu cái tình cảnh đó nhất định rất cam go, tàn khốc hơn lúc anh come out nhiều.
Nhạc Dương nhất định đã bị tổn thương rất lớn từ việc đó, mà nguyên nhân...
"Hoắc Nghênh Chiêu thì sao?"
Thái độ của cậu ta là gì?
Anh thấy Nhạc Dương nhìn vào một góc xa xăm nói: "Cậu ta từ lúc bị bắt gặp vẫn luôn ngơ ngác như bị kinh hách. Lúc cha mẹ cậu ta chỉ trích em, cho dù cậu ta có một chút thừa nhận, em nghĩ vẫn có thể gánh vác. Nhưng cậu ta không nói, như thể mình là người bị hại. Cậu ta... Đề mặc em hứng chịu mọi thứ."
Cậu chỉ lo nói, không nhìn thấy biểu tình của Trác Mục có chút đáng sợ.
Anh cố vớt vát, mặc dù đã có sở cảm hỏi: "Ba mẹ em thì sao?"
"Bọn họ..."
Nhạc Dương cười chua chát: "Nói không có người con như em."
Trác Mục đưa tay ôm cậu vào lòng, không nói gì.
Nhạc Dương cũng để anh ôm, tiếp tục nói: "Sau đó ông bà ngoại đến mang em đi, làm thủ tục chuyển trường cho em. Em theo ông bà về Giang Nam, từ đó không còn liên lạc với họ nữa. Họ cũng giống như đã nói, thật sự xem như không có đứa con như em, chưa từng đến xem em hay hỏi thăm gì." đ"
"Em có trách họ không?"
Anh hỏi, nhưng thật ra đã đoán được kết quả.
"Trách chứ. Lúc em cần chỗ dựa, họ đã vứt bỏ em. So với đánh mắng còn tuyệt tình hơn."
Đánh mắng là thương yêu. Điều này không phải vô căn cứ.
Cho dù sự thương yêu kia không thuần túy là thương yêu, là kỳ vọng cũng được, đó cũng đại biểu họ còn quan tâm mình.
"Trước khi gặp anh em vẫn luôn nghĩ là do mình, nếu không có em có lẽ Hoắc Nghênh Chiêu sẽ không bỗng nhiên thích nam sinh."
"Em cho rằng bây giờ cậu ta đã đi vào đường ngay theo nguyện vọng của cha mẹ cậu ta à?"
Trác Mục cười lạnh.
"Em không biết nữa, cậu ta còn quen bạn gái."
Nhạc Dương lắc đầu. Bất kề Hoắc Nghênh Chiêu có còn nhớ đến cảm giác thích nam sinh đó không thì cậu ta vẫn có thể thuận theo mong muốn của cha mẹ mình, làm một nam sinh bình thường, quen bạn gái, cưới vợ sinh con.
Trác Mục không nói nữa, anh cảm thấy không có ý nghĩa.
"Đi thôi, đi mua đồ."
Anh kéo tay cậu đứng dậy.
"Anh bận sao?"
Nhạc Dương lại tưởng anh muốn về, cậu có chút không nỡ. Cứ tưởng sẽ được một buổi hẹn hò vui vẻ, tuy rằng có vui nhưng giữa chừng gặp chuyện này khiến cho niềm vui không còn trọn vẹn nữa, lại còn về sớm, Nhạc Dương rất khó chịu.
"Không có."
Trác Mục gõ vào mũi cậu một cái, dịu dàng nói: "Mua đồ đem về ký túc xá xong đưa em đi ăn tối. Em không muốn về chúng ta có thể ở khách sạn."
Nhạc Dương vừa nghe hai chữ khách sạn mặt liền đỏ lên, đấm anh một cái: "Anh nói gì vậy."
Chỉ là nó mềm nhũn, nhỏ yếu, như đang làm nũng, đặc biệt cào tâm.
Trác Mục chỉ thấy đáy lòng nhộn nhạo, nhưng không có chọc cậu nữa. Anh không muốn người khác nhìn thấy một Nhạc Dương như vậy.
Anh để lúc chỉ có hai người một mình anh ngắm thôi.
"Đi nào bé ngốc nghếch."
"Em không có ngốc."
"Được."
"Anh không có thành ý gì cả."
"Ha ha.." 2
•*•
Cạch
"Cậu đúng là quyết tâm đi dạo ha, dù sao cũng lỡ đi ra ngoài rồi."
Hà Du đang chơi game, đầu cũng không ngẩng lên, nghe tiếng mở cửa liền đoán là Nhạc Dương đã về, liếc nhanh qua thời gian rồi nói một câu như vậy. G*
"Sao cậu mua nhiều thế, có phải xách rất mệt không?"
Đợi đến khi nghe thấy lời này của Lưu Diễn hắn mới rời mắt khỏi màn hình, rồi giật nảy lên: "Ổi đệt, cậu càn quét cả siêu thị về đấy à?" 3"
"Đừng nói cậu lôi theo đống này đi xe buýt về nha."
Nhạc Dương giấu đi chút ngượng ngùng khó thấy xua tay lấp liếm nói: "Không đâu, tôi đi taxi về."
"Lúc lên lầu thì nhờ người giúp một chút. Dù sao cũng đã đi rồi, mua thì mua cho đáng luôn."
Ba người kia liền tin, không có nghi ngờ. Ai nấy đều dúi đầu vào xem cậu đã mua những gì, sau đó đồ ăn vặt đủ loại nhanh chóng bày ra khắp bàn.
Nhạc Dương không có nhập bọn với họ mà ngược lại nói: "'Tôi đi ăn với bạn, tối về chia tiền sau nhé."
Nói xong cậu đi thẳng ra cửa không cho ai kịp phản ứng.
Lúc này Hà Du mới ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của Nhạc Dương. Trong một thoáng hắn chợt có một suy nghĩ, chỉ là hắn chưa kịp nắm lấy thì tâm chí đã bị đủ loại đồ ăn vặt bạn cùng phòng moi ra cướp mất.
Đó là điều gì nhỉ? Về Dương Dương...
"Tào Minh, điện thoại của cậu kêu kìa."
"Tôi đi nghe điện thoại."
Tào Minh nghe thấy gật đầu đi tìm điện thoại, sau đó nói với đám người rồi đi ra khỏi phòng, định bụng đúng ở ban công nghe.
"Alo..."
Hắn không nghĩ tới bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Nhạc Dương bên dưới sân trường mà tròng mắt hơi co lại.
Đương nhiên thứ khiến hắn giật mình không phải là điều đó. Nhạc Dương nói cậu ấy đi ăn với bạn, thời gian chỉ mới đây thôi hắn có bắt gặp cậu đang đi xuống thì cũng chẳng lạ gì. Nhưng vấn đề là, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy Nhạc Dương không chỉ đi một mình mà còn lôi lồi kéo kéo bàn tay của một nam sinh khác, cử chỉ vô cùng thân mật. Có thời điểm Nhạc Dương nghiêng đầu nhìn nam sinh, cậu nở nụ cười rạng rỡ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Những điều này đều là bình thường sao?
Tào Minh sững sờ.
Có những thứ chợt hiện lên trong đầu hắn nhưng lại bị hắn cưỡng chế ép xuống. Nhưng nó cứ mãi lởn vởn trong đầu, không sao xua đi được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhạc Dương, nó lại càng sinh sôi.
Nhạc Dương... Cùng với nam sinh kia có quan hệ gì? Nam sinh đó hình như hắn đã từng thấy, người đến tìm Nhạc Dương lần trước.
Nụ cười đó của Nhạc Dương, là của những người đang yêu, tên thẳng nam Hà Du kia có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng Tào Minh không chỉ từng yêu qua một lần, còn có bạn gái, hắn biết rất rõ. Nhưng hắn lại không muốn tin.
Vào một hôm trong phòng chỉ có hai người họ. Nhạc Dương vẫn đang chơi game như mọi khi, Tào Minh quyết định hỏi cho rõ ràng.
Từ lúc biết Nhạc Dương đang yêu qua mạng, hắn không thấy lạ gì khi nhìn thấy cậu cười ngây ngô nhìn màn hình.
Nụ cười của thiếu nữ đang hoài xuân, yêu đến cuồng nhiệt không thể kiềm chế.
"Anh biết."
Dựa vào những gì Nhạc Dương thể hiện trước đây có thể thấy rõ cậu vô cùng rụt rè với thứ tính hướng không được công khai này. Chỉ sợ cậu sẽ giấu cả đời chứ đừng nói là chủ động tiến tới.
"Sau đó bỗng nhiên cậu ta thổ lộ với em, nói cậu ta cứ mãi nghĩ tới em, còn có những cảm xúc không bình thường với em. Lúc đó em quá bất ngờ, cũng không có kịp nghĩ gì nhiều liền bị cậu ta lôi kéo theo. Hai người bọn em vụn trộm lén lút một thời gian thì bị trường học phát hiện. Lúc hai bên cha mẹ tới thì cha mẹ cậu ta chỉ trích em, bảo em làm hư con của họ."
Mặc dù lúc nói chuyện nhìn Nhạc Dương không có vẻ gì là khó chịu nhưng Trác Mục vẫn nắm ngược tay cậu, không tiếng động an ủi, tiếp thêm cho cậu sức mạnh. Anh hiểu cái tình cảnh đó nhất định rất cam go, tàn khốc hơn lúc anh come out nhiều.
Nhạc Dương nhất định đã bị tổn thương rất lớn từ việc đó, mà nguyên nhân...
"Hoắc Nghênh Chiêu thì sao?"
Thái độ của cậu ta là gì?
Anh thấy Nhạc Dương nhìn vào một góc xa xăm nói: "Cậu ta từ lúc bị bắt gặp vẫn luôn ngơ ngác như bị kinh hách. Lúc cha mẹ cậu ta chỉ trích em, cho dù cậu ta có một chút thừa nhận, em nghĩ vẫn có thể gánh vác. Nhưng cậu ta không nói, như thể mình là người bị hại. Cậu ta... Đề mặc em hứng chịu mọi thứ."
Cậu chỉ lo nói, không nhìn thấy biểu tình của Trác Mục có chút đáng sợ.
Anh cố vớt vát, mặc dù đã có sở cảm hỏi: "Ba mẹ em thì sao?"
"Bọn họ..."
Nhạc Dương cười chua chát: "Nói không có người con như em."
Trác Mục đưa tay ôm cậu vào lòng, không nói gì.
Nhạc Dương cũng để anh ôm, tiếp tục nói: "Sau đó ông bà ngoại đến mang em đi, làm thủ tục chuyển trường cho em. Em theo ông bà về Giang Nam, từ đó không còn liên lạc với họ nữa. Họ cũng giống như đã nói, thật sự xem như không có đứa con như em, chưa từng đến xem em hay hỏi thăm gì." đ"
"Em có trách họ không?"
Anh hỏi, nhưng thật ra đã đoán được kết quả.
"Trách chứ. Lúc em cần chỗ dựa, họ đã vứt bỏ em. So với đánh mắng còn tuyệt tình hơn."
Đánh mắng là thương yêu. Điều này không phải vô căn cứ.
Cho dù sự thương yêu kia không thuần túy là thương yêu, là kỳ vọng cũng được, đó cũng đại biểu họ còn quan tâm mình.
"Trước khi gặp anh em vẫn luôn nghĩ là do mình, nếu không có em có lẽ Hoắc Nghênh Chiêu sẽ không bỗng nhiên thích nam sinh."
"Em cho rằng bây giờ cậu ta đã đi vào đường ngay theo nguyện vọng của cha mẹ cậu ta à?"
Trác Mục cười lạnh.
"Em không biết nữa, cậu ta còn quen bạn gái."
Nhạc Dương lắc đầu. Bất kề Hoắc Nghênh Chiêu có còn nhớ đến cảm giác thích nam sinh đó không thì cậu ta vẫn có thể thuận theo mong muốn của cha mẹ mình, làm một nam sinh bình thường, quen bạn gái, cưới vợ sinh con.
Trác Mục không nói nữa, anh cảm thấy không có ý nghĩa.
"Đi thôi, đi mua đồ."
Anh kéo tay cậu đứng dậy.
"Anh bận sao?"
Nhạc Dương lại tưởng anh muốn về, cậu có chút không nỡ. Cứ tưởng sẽ được một buổi hẹn hò vui vẻ, tuy rằng có vui nhưng giữa chừng gặp chuyện này khiến cho niềm vui không còn trọn vẹn nữa, lại còn về sớm, Nhạc Dương rất khó chịu.
"Không có."
Trác Mục gõ vào mũi cậu một cái, dịu dàng nói: "Mua đồ đem về ký túc xá xong đưa em đi ăn tối. Em không muốn về chúng ta có thể ở khách sạn."
Nhạc Dương vừa nghe hai chữ khách sạn mặt liền đỏ lên, đấm anh một cái: "Anh nói gì vậy."
Chỉ là nó mềm nhũn, nhỏ yếu, như đang làm nũng, đặc biệt cào tâm.
Trác Mục chỉ thấy đáy lòng nhộn nhạo, nhưng không có chọc cậu nữa. Anh không muốn người khác nhìn thấy một Nhạc Dương như vậy.
Anh để lúc chỉ có hai người một mình anh ngắm thôi.
"Đi nào bé ngốc nghếch."
"Em không có ngốc."
"Được."
"Anh không có thành ý gì cả."
"Ha ha.." 2
•*•
Cạch
"Cậu đúng là quyết tâm đi dạo ha, dù sao cũng lỡ đi ra ngoài rồi."
Hà Du đang chơi game, đầu cũng không ngẩng lên, nghe tiếng mở cửa liền đoán là Nhạc Dương đã về, liếc nhanh qua thời gian rồi nói một câu như vậy. G*
"Sao cậu mua nhiều thế, có phải xách rất mệt không?"
Đợi đến khi nghe thấy lời này của Lưu Diễn hắn mới rời mắt khỏi màn hình, rồi giật nảy lên: "Ổi đệt, cậu càn quét cả siêu thị về đấy à?" 3"
"Đừng nói cậu lôi theo đống này đi xe buýt về nha."
Nhạc Dương giấu đi chút ngượng ngùng khó thấy xua tay lấp liếm nói: "Không đâu, tôi đi taxi về."
"Lúc lên lầu thì nhờ người giúp một chút. Dù sao cũng đã đi rồi, mua thì mua cho đáng luôn."
Ba người kia liền tin, không có nghi ngờ. Ai nấy đều dúi đầu vào xem cậu đã mua những gì, sau đó đồ ăn vặt đủ loại nhanh chóng bày ra khắp bàn.
Nhạc Dương không có nhập bọn với họ mà ngược lại nói: "'Tôi đi ăn với bạn, tối về chia tiền sau nhé."
Nói xong cậu đi thẳng ra cửa không cho ai kịp phản ứng.
Lúc này Hà Du mới ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của Nhạc Dương. Trong một thoáng hắn chợt có một suy nghĩ, chỉ là hắn chưa kịp nắm lấy thì tâm chí đã bị đủ loại đồ ăn vặt bạn cùng phòng moi ra cướp mất.
Đó là điều gì nhỉ? Về Dương Dương...
"Tào Minh, điện thoại của cậu kêu kìa."
"Tôi đi nghe điện thoại."
Tào Minh nghe thấy gật đầu đi tìm điện thoại, sau đó nói với đám người rồi đi ra khỏi phòng, định bụng đúng ở ban công nghe.
"Alo..."
Hắn không nghĩ tới bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Nhạc Dương bên dưới sân trường mà tròng mắt hơi co lại.
Đương nhiên thứ khiến hắn giật mình không phải là điều đó. Nhạc Dương nói cậu ấy đi ăn với bạn, thời gian chỉ mới đây thôi hắn có bắt gặp cậu đang đi xuống thì cũng chẳng lạ gì. Nhưng vấn đề là, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy Nhạc Dương không chỉ đi một mình mà còn lôi lồi kéo kéo bàn tay của một nam sinh khác, cử chỉ vô cùng thân mật. Có thời điểm Nhạc Dương nghiêng đầu nhìn nam sinh, cậu nở nụ cười rạng rỡ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Những điều này đều là bình thường sao?
Tào Minh sững sờ.
Có những thứ chợt hiện lên trong đầu hắn nhưng lại bị hắn cưỡng chế ép xuống. Nhưng nó cứ mãi lởn vởn trong đầu, không sao xua đi được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhạc Dương, nó lại càng sinh sôi.
Nhạc Dương... Cùng với nam sinh kia có quan hệ gì? Nam sinh đó hình như hắn đã từng thấy, người đến tìm Nhạc Dương lần trước.
Nụ cười đó của Nhạc Dương, là của những người đang yêu, tên thẳng nam Hà Du kia có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng Tào Minh không chỉ từng yêu qua một lần, còn có bạn gái, hắn biết rất rõ. Nhưng hắn lại không muốn tin.
Vào một hôm trong phòng chỉ có hai người họ. Nhạc Dương vẫn đang chơi game như mọi khi, Tào Minh quyết định hỏi cho rõ ràng.
Từ lúc biết Nhạc Dương đang yêu qua mạng, hắn không thấy lạ gì khi nhìn thấy cậu cười ngây ngô nhìn màn hình.
Nụ cười của thiếu nữ đang hoài xuân, yêu đến cuồng nhiệt không thể kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.