Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online
Chương 51: Chơi gay còn phải có tố chất.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
26/07/2024
Dương Dương Khoái Nhạc: (Tôi thật sự không nhìn ra đó.)
Lá Đừng Rơi tắng hằng kiêu ngạo nói: [Không có gì đặc biệt. Miễn không phải ỏng ẹo như cái dạng kia thì thật ra gái cũng như trai thôi.]
Hòa Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Nói thì nói đi, còn đâm chọt nữa.]
Lá Đừng Rơi: [Tôi thích đâm cậu đó rồi sao?)
Dương Dương Khoái Nhạc: [Ha ha!)
Cây Không Muốn: (Em muốn đâm cậu ta?)
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Cá Muốn Ăn Mèo: (..)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (Anh đại anh mau về đi, em út sợ quá!)
Nhạc Dương cười ngã ghế.
Thế nhưng sau đó không thấy Lá nói gì nữa. Cây cũng mất tích một lúc lâu.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới bực bội đoán: [Hai người này nhất định đang chơi gay.)
(Trời xanh ơi, đừng đầu độc lão thẳng nam tôi nữa!]
Cá Muốn Ăn Mèo: (Cậu thẳng?)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [...Hu hu...)
Nhạc Dương cũng nghĩ như Hòa Thượng, trong lòng thật ra rất hâm mộ họ có thể thoải mái ở bên nhau, chẳng cần sợ ai cản trở. Nhìn thấy Hòa Thượng bị chèn ép đáng thương quá cậu đành ra tay cứu vớt hắn, lái câu chuyện sang người Cá.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Anh với Nhất Kỵ sao rồi?)
Từ hôm đó Nhất Kỵ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Mặc cho người của bang Nhất Tuyến Thiên vẫn hoạt động rất sôi nổi, nhưng đến Bang Chiến cũng không thấy Nhất Ky Tuyệt Trần đâu.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Cậu ta trốn rồi.)
"..."
Vậy mà thật sự trốn.
Cơ mà tình cảnh này có chút quen.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Mấy người này bây giờ làm sao ấy, cứ có chuyện là trốn. Bộ trốn giải quyết được vấn đề à?]
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Bảo sao cứ thấy quen quen.
Nhạc Dương tằng hắng một cái, không đáp lại Hòa Thượng mà lại nói: [Anh ta cứ vậy mà biến mất luôn à?)
Cá Muốn Ăn Mèo: [Yên tâm, không trốn được lâu đâu.)
".."
Nghe có vẻ nguy hiểm dễ sợ.
Sênh Tiêu bên kia cũng bất giác sợ run theo.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Thật ra tôi muốn hỏi lâu rồi đó. Anh để ý anh ta hồi nào vậy? Bình thường có thấy anh để lộ cái gì đâu? Sao bất chợt nói ra? Anh xem, kết quả là khiến người ta sợ choáng váng, không kịp tiếp thu liền chạy rồi.)
(Anh y chang anh đại vậy, không dám nghĩ làm sao mà các người thoát đơn được nữa. Có mà ế như cây khế cả đời ấy.)
".."
Nghe có mùi đâm chọt mà không có bằng chứng.
Dù sao cũng không phải đâm chọt Nhạc Dương, có Trác Mục ở đây thì may ra.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Người đến lá khế cũng không có như cậu không có lập trường để nói.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...)
Vạn tiễn xuyên tim.
Hòa Thượng bỏ mình tại chỗ.
Nhạc Dương buồn cười không chịu được im lặng đập bàn.
Cơ mà cậu cứ nghĩ Cá sẽ không chịu nói đến chuyện riêng của mình. Không ngờ anh vẫn nói.
Cá Muốn Ăn Mèo: (Thật ra cậu ta là đàn em trong trường của tôi.)
".."
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [What!? Là ai!? Em có biết không!??)
Nhạc Dương ngần ra. Sau đó cũng nghiêm túc ngồi dậy hóng hớt.
Lại nói trường của Cá cũng là trường của Hòa Thượng và Trác Mục mà, có lẽ họ còn đã từng lướt qua nhau chăng.
Thật ra tỉ lệ bạn bè trên game học chung trường cũng rất cao, dù sao môi trường đại học là nơi thích hợp để chơi game mà. Chỉ là do không có cơ hội đề lộ thôi.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Chắc là biết.)
".."
Vì sao phải dùng từ chắc?
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Ý anh là em không biết, nhưng do đối phương có vẻ nổi tiếng nên có khi em sẽ biết chứ gì?]
(ôi đệch, anh làm em muốn đi hack đường dây điện của cậu ta xem đó là ai quá!)
".."
Phần tử nguy hiểm gì đây?
Nhạc Dương vô thức run sợ.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Cậu làm được thì cứ làm.)
"..."
Được rồi đó, cậu cảm thấy mình vẫn còn non và xanh lắm. Đây mới là lão đại.
Hòà Thượng Muốn Phá Giới: [Anh nói rồi đấy nhé.]
(Cơ mà anh định pk người thật à?)
".."
Lần này cậu sợ thật nè.
Ố mà nghĩ lại, không phải sau khi cậu trốn Trác Mục cũng đến pk cậu à?
".."
Không có lập trường để sợ nữa.
Cá Muốn Ăn Mèo: (Nếu cậu ta dám trốn luôn.]
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...)
(Tôi nói nè, trước đó anh có từng để lộ chút nào với cậu ta không? Kiểu nhá nhá cho biết trước á.)
Nhạc Dương vô thức ngồi thẳng lưng.
Cái này đúng. Ít ra Trác Mục còn biểu hiện rất rõ anh ấy thích cậu, cũng không phải không cho cậu cơ hội phản ứng.
Nhưng cậu có cảm giác Nhất Ky vô cùng kinh sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng gì luôn.
Quả nhiên cậu đoán đúng.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Tôi không nói gì hết...)
(À nếu có thì chỉ là, ngụ ý khiêu khích vài câu, để cậu ta chạy đến đánh tôi chẳng hạn.)
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...Em phục anh rồi đó.)
Anh Cá vẫn cảm thấy mình đã có cố gắng: (Lần nào cậu ta cũng chửi tôi "ôi anh gay quá", còn chạy theo đùa nghịch lại nữa.]
"..."
Nhạc Dương hết biết nên nói sao rồi. Cậu cảm thấy ở bên kia Sênh Tiêu đồng dạng cũng câm nín lắm. Tự nhiên cậu mắc cười không chịu được.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Tôi cảm thấy cậu ta cũng có tố chất chơi gay.)
"Phut!"
"Ha ha ha!!"
Âm thanh này đồng thời vang lên ở hai nơi, sau đó là hai tiếng cười phá không mà ra chấn động cả một dãy ký túc xá.
Nửa kia bán cầu.
Trác Mục im lặng ngồi bên cạnh bà nội tóc đã bạc trắng đang ngồi trên một cái ghế mây dành cho người già, tầm mắt dừng trên người ông nội đang ngồi đánh cờ tướng với ba anh nhưng hồn thì đã bay đi đâu mất.
Cho dù là lúc mẹ anh dẫn theo một nhóm người đi vào cổng nhà anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Bà nội chạm vào tay anh đánh thức anh.
"Qua đó chào hỏi đi."
Bà nói.
Anh vẫn nghe, vẫn đứng dậy đi tới chỗ nhóm người vừa cùng ba và ng nội anh tụ họp.
Nhìn trước nhìn sau đều vô cùng đúng mực, không có gì để chê.
Trên mặt ba mẹ anh là sự hài lòng cùng mong đợi, hi vọng như có như không.
"Anh đẹp trai hơn tôi nghĩ."
Trác Mục liếc mắt nhìn người vừa nói.
Đó là một cô gái tuổi sắp sỉ anh, mang dòng máu ngoại quốc, vô cùng tự tin và phóng khoáng. Là cháu gái của bạn già ông bà nội anh.
Đúng vậy, lần này ba mẹ anh trực tiếp liên hợp với ông bà nội, để anh trá hình đi xem mắt cô gái này.
Anh chẳng biết họ nghĩ gì nữa. Cho rằng vẻ đẹp của cô có thể lay động anh? Hay ông bà nội có thể nói động anh?
"Cô biết tôi không thích nữ giới chứ?"
Lúc này bên cạnh họ không có ai đủ gần đề nghe thấy cuộc nói chuyện này. Đám người lớn cố tình muốn tạo điều kiện cho họ ở riêng, vừa đẹp.
Anh vừa nói xong liền thấy cô nàng giật mình hẳn hoi. Có lẽ là không biết.
Chỉ là người nước ngoài có cái nhìn thoáng hơn người trong nước, giây sau cô đã bình thường lại, chỉ có ánh mắt đánh giá anh còn qua lại trên người anh, cô nói: "Thật sự không nghĩ tới."
"Nhưng mà anh biết trong số đó vẫn có người song hướng chứ. Có rất nhiều người vẫn cưới vợ sinh con sau một thời gian dài yêu đương với người cùng giới."
"Nói thật là tôi không để ý chuyện này."
Cô nàng bảo: "Thật ra hôm nay tôi tới đây gặp anh chỉ như những cuộc gặp gỡ hội họp bình thường thôi. Chúng tôi ở đây rất hay như vậy, không có mục tiêu nhất định. Lỡ gặp phải người vừa ý thì tiến tới, không thì thôi."
"Anh có thể không cần cảnh giác với tôi. Đây không phải cái kết đã định của một chuyện nào đó. Chỗ chúng tôi không có ép buộc gì đó đâu."
Lá Đừng Rơi tắng hằng kiêu ngạo nói: [Không có gì đặc biệt. Miễn không phải ỏng ẹo như cái dạng kia thì thật ra gái cũng như trai thôi.]
Hòa Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Nói thì nói đi, còn đâm chọt nữa.]
Lá Đừng Rơi: [Tôi thích đâm cậu đó rồi sao?)
Dương Dương Khoái Nhạc: [Ha ha!)
Cây Không Muốn: (Em muốn đâm cậu ta?)
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Cá Muốn Ăn Mèo: (..)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (Anh đại anh mau về đi, em út sợ quá!)
Nhạc Dương cười ngã ghế.
Thế nhưng sau đó không thấy Lá nói gì nữa. Cây cũng mất tích một lúc lâu.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới bực bội đoán: [Hai người này nhất định đang chơi gay.)
(Trời xanh ơi, đừng đầu độc lão thẳng nam tôi nữa!]
Cá Muốn Ăn Mèo: (Cậu thẳng?)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [...Hu hu...)
Nhạc Dương cũng nghĩ như Hòa Thượng, trong lòng thật ra rất hâm mộ họ có thể thoải mái ở bên nhau, chẳng cần sợ ai cản trở. Nhìn thấy Hòa Thượng bị chèn ép đáng thương quá cậu đành ra tay cứu vớt hắn, lái câu chuyện sang người Cá.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Anh với Nhất Kỵ sao rồi?)
Từ hôm đó Nhất Kỵ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Mặc cho người của bang Nhất Tuyến Thiên vẫn hoạt động rất sôi nổi, nhưng đến Bang Chiến cũng không thấy Nhất Ky Tuyệt Trần đâu.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Cậu ta trốn rồi.)
"..."
Vậy mà thật sự trốn.
Cơ mà tình cảnh này có chút quen.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Mấy người này bây giờ làm sao ấy, cứ có chuyện là trốn. Bộ trốn giải quyết được vấn đề à?]
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Bảo sao cứ thấy quen quen.
Nhạc Dương tằng hắng một cái, không đáp lại Hòa Thượng mà lại nói: [Anh ta cứ vậy mà biến mất luôn à?)
Cá Muốn Ăn Mèo: [Yên tâm, không trốn được lâu đâu.)
".."
Nghe có vẻ nguy hiểm dễ sợ.
Sênh Tiêu bên kia cũng bất giác sợ run theo.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Thật ra tôi muốn hỏi lâu rồi đó. Anh để ý anh ta hồi nào vậy? Bình thường có thấy anh để lộ cái gì đâu? Sao bất chợt nói ra? Anh xem, kết quả là khiến người ta sợ choáng váng, không kịp tiếp thu liền chạy rồi.)
(Anh y chang anh đại vậy, không dám nghĩ làm sao mà các người thoát đơn được nữa. Có mà ế như cây khế cả đời ấy.)
".."
Nghe có mùi đâm chọt mà không có bằng chứng.
Dù sao cũng không phải đâm chọt Nhạc Dương, có Trác Mục ở đây thì may ra.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Người đến lá khế cũng không có như cậu không có lập trường để nói.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...)
Vạn tiễn xuyên tim.
Hòa Thượng bỏ mình tại chỗ.
Nhạc Dương buồn cười không chịu được im lặng đập bàn.
Cơ mà cậu cứ nghĩ Cá sẽ không chịu nói đến chuyện riêng của mình. Không ngờ anh vẫn nói.
Cá Muốn Ăn Mèo: (Thật ra cậu ta là đàn em trong trường của tôi.)
".."
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [What!? Là ai!? Em có biết không!??)
Nhạc Dương ngần ra. Sau đó cũng nghiêm túc ngồi dậy hóng hớt.
Lại nói trường của Cá cũng là trường của Hòa Thượng và Trác Mục mà, có lẽ họ còn đã từng lướt qua nhau chăng.
Thật ra tỉ lệ bạn bè trên game học chung trường cũng rất cao, dù sao môi trường đại học là nơi thích hợp để chơi game mà. Chỉ là do không có cơ hội đề lộ thôi.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Chắc là biết.)
".."
Vì sao phải dùng từ chắc?
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Ý anh là em không biết, nhưng do đối phương có vẻ nổi tiếng nên có khi em sẽ biết chứ gì?]
(ôi đệch, anh làm em muốn đi hack đường dây điện của cậu ta xem đó là ai quá!)
".."
Phần tử nguy hiểm gì đây?
Nhạc Dương vô thức run sợ.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Cậu làm được thì cứ làm.)
"..."
Được rồi đó, cậu cảm thấy mình vẫn còn non và xanh lắm. Đây mới là lão đại.
Hòà Thượng Muốn Phá Giới: [Anh nói rồi đấy nhé.]
(Cơ mà anh định pk người thật à?)
".."
Lần này cậu sợ thật nè.
Ố mà nghĩ lại, không phải sau khi cậu trốn Trác Mục cũng đến pk cậu à?
".."
Không có lập trường để sợ nữa.
Cá Muốn Ăn Mèo: (Nếu cậu ta dám trốn luôn.]
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...)
(Tôi nói nè, trước đó anh có từng để lộ chút nào với cậu ta không? Kiểu nhá nhá cho biết trước á.)
Nhạc Dương vô thức ngồi thẳng lưng.
Cái này đúng. Ít ra Trác Mục còn biểu hiện rất rõ anh ấy thích cậu, cũng không phải không cho cậu cơ hội phản ứng.
Nhưng cậu có cảm giác Nhất Ky vô cùng kinh sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng gì luôn.
Quả nhiên cậu đoán đúng.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Tôi không nói gì hết...)
(À nếu có thì chỉ là, ngụ ý khiêu khích vài câu, để cậu ta chạy đến đánh tôi chẳng hạn.)
Dương Dương Khoái Nhạc: (...)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: (...Em phục anh rồi đó.)
Anh Cá vẫn cảm thấy mình đã có cố gắng: (Lần nào cậu ta cũng chửi tôi "ôi anh gay quá", còn chạy theo đùa nghịch lại nữa.]
"..."
Nhạc Dương hết biết nên nói sao rồi. Cậu cảm thấy ở bên kia Sênh Tiêu đồng dạng cũng câm nín lắm. Tự nhiên cậu mắc cười không chịu được.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Tôi cảm thấy cậu ta cũng có tố chất chơi gay.)
"Phut!"
"Ha ha ha!!"
Âm thanh này đồng thời vang lên ở hai nơi, sau đó là hai tiếng cười phá không mà ra chấn động cả một dãy ký túc xá.
Nửa kia bán cầu.
Trác Mục im lặng ngồi bên cạnh bà nội tóc đã bạc trắng đang ngồi trên một cái ghế mây dành cho người già, tầm mắt dừng trên người ông nội đang ngồi đánh cờ tướng với ba anh nhưng hồn thì đã bay đi đâu mất.
Cho dù là lúc mẹ anh dẫn theo một nhóm người đi vào cổng nhà anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Bà nội chạm vào tay anh đánh thức anh.
"Qua đó chào hỏi đi."
Bà nói.
Anh vẫn nghe, vẫn đứng dậy đi tới chỗ nhóm người vừa cùng ba và ng nội anh tụ họp.
Nhìn trước nhìn sau đều vô cùng đúng mực, không có gì để chê.
Trên mặt ba mẹ anh là sự hài lòng cùng mong đợi, hi vọng như có như không.
"Anh đẹp trai hơn tôi nghĩ."
Trác Mục liếc mắt nhìn người vừa nói.
Đó là một cô gái tuổi sắp sỉ anh, mang dòng máu ngoại quốc, vô cùng tự tin và phóng khoáng. Là cháu gái của bạn già ông bà nội anh.
Đúng vậy, lần này ba mẹ anh trực tiếp liên hợp với ông bà nội, để anh trá hình đi xem mắt cô gái này.
Anh chẳng biết họ nghĩ gì nữa. Cho rằng vẻ đẹp của cô có thể lay động anh? Hay ông bà nội có thể nói động anh?
"Cô biết tôi không thích nữ giới chứ?"
Lúc này bên cạnh họ không có ai đủ gần đề nghe thấy cuộc nói chuyện này. Đám người lớn cố tình muốn tạo điều kiện cho họ ở riêng, vừa đẹp.
Anh vừa nói xong liền thấy cô nàng giật mình hẳn hoi. Có lẽ là không biết.
Chỉ là người nước ngoài có cái nhìn thoáng hơn người trong nước, giây sau cô đã bình thường lại, chỉ có ánh mắt đánh giá anh còn qua lại trên người anh, cô nói: "Thật sự không nghĩ tới."
"Nhưng mà anh biết trong số đó vẫn có người song hướng chứ. Có rất nhiều người vẫn cưới vợ sinh con sau một thời gian dài yêu đương với người cùng giới."
"Nói thật là tôi không để ý chuyện này."
Cô nàng bảo: "Thật ra hôm nay tôi tới đây gặp anh chỉ như những cuộc gặp gỡ hội họp bình thường thôi. Chúng tôi ở đây rất hay như vậy, không có mục tiêu nhất định. Lỡ gặp phải người vừa ý thì tiến tới, không thì thôi."
"Anh có thể không cần cảnh giác với tôi. Đây không phải cái kết đã định của một chuyện nào đó. Chỗ chúng tôi không có ép buộc gì đó đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.