Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online
Chương 7: Mặt dày một chút.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
22/07/2024
Làm người vừa mới tạo ra hết thảy, Trác Mục ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt. Cho nên khi Hòa
Thượng mật âm hỏi tới hắn cũng đáp rất đơn giản.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Anh đại, cậu cũng muốn phá giới rồi à?]
Gặp Thần Giết Thần: [Nói nhảm gì vậy?]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Đừng mà! Tôi còn không hiểu cậu ư? Nói mau! Cậu có ý gì!]
[Tôi còn định cua gái! Bây giờ cậu chặn mất đường của tôi rồi còn không cho tôi một lý do sao??]
Gặp Thần Giết Thần: [Đó là chuyện của cậu.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [...]
Mịa, nói thế mà nghe được hả.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Đừng, chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Cậu thật sự không có ý gì khác?]
Trác Mục im lặng nhìn chằm chằm hàng chữ này mấy giây, ngón tay đặt trên bàn phím khẽ cử động một hồi, đặng đánh xuống một câu.
Gặp Thần Giết Thần: [Tôi vui là được.]
"..."
Được, cậu giỏi.
Câu chuyện đi vào bế tắt, thế nhưng chuyến xe trong game vẫn còn đang chạy.
Người thanh niên Nhạc Dương vô tình được lên xe của đại thần còn may mắn rước cả thần tài về nhà sau đó đã theo xe của đại thần đi hết một lượt phó bản có thể đi được trong game, đến khi đi xong vẫn cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực dùng không hết.
Lần đầu tiên cậu có cảm giác đi phó bản là một chuyện thoải mái như vậy. Không những không sợ chết giữa đường, hư nhiệm vụ, đánh mỏi tay không xong, chật vật tìm đội ngũ để đi, chơi game mà sướng như vậy, cậu cảm thấy cậu có thể chơi suốt đêm!
Dương Dương Khoái Nhạc: [Ngày mai mấy giờ đi hoạt động?]
Đứng ở cổng Yến Tử Ô, nhìn một lượt bảng nhiệm vụ hằng ngày không còn hoạt động nào cần tổ đội nữa, biết có lẽ phải chia tay rồi Nhạc Dương liền hỏi luôn hành trình ngày mai.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Năm giờ sáng. Hoạt động đi cỡ tiếng rưỡi là xong rồi.]
Hắn nói cũng đúng, Nhạc Dương nhìn đồng hồ bên góc phải dưới màn hình gật đầu nhận đồng, không quên đáp lại.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Vậy sáng mai gặp.]
Muốn định thoát đội, Nhạc Dương dừng lại một giây, sau đó chần chừ quay lại hỏi: [Mọi người đi đâu tiếp theo?]
Mặt dày cũng được.
Lâu lâu cũng phải mặt dày một chút cuộc sống mới trọn vẹn mà.
Cậu không ngại mặt dày một chút, bám chân họ đi khắp nơi. Dù sao từ ngày mai cậu cũng đã trở thành một thành viên trong đội ngũ cố định này, nên hoạt động chung với nhau cũng hợp lý mà. Cũng không thiếu một chút này nhỉ.
Trong kênh đội im ắng một cách lạ thường, Nhạc Dương nhận ra, nhưng ngẩng đầu nhìn trần nhà xem như không biết gì.
Gặp Thần Giết Thần: [Hôm nay có hoạt động bang phái, Bang Chiến.]
Bang Chiến à... Đó là hoạt động chỉ dành cho người trong bang hội, diễn ra lúc tám giờ đêm tối thứ bảy, địa điểm là thành bang.
Nhạc Dương bình thường là một con ma nhạt nhòa trong bang hội. Cậu vào bang chỉ vì đi luyện kim, bang hội của cậu cũng chẳng mấy khi quan tâm hoạt động này nên cậu không nhớ.
Hiện tại là bảy giờ bốn mươi rồi, cậu quả thật không thể theo bọn họ nữa.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Vậy tôi đi trước.]
Lần này cậu thoát đội vô cùng dứt khoát, thoát sau liền bấm map lên, chọn cổng Tô Châu mà cưỡi báo chạy đi, hoàn toàn không đề cập tới việc đổi bang.
Trong kênh đội sau khi Nhạc Dương rời đi.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Có cần mời cậu ta vào bang không?]
Thật lòng mà nói đến nước này rồi, có cái gì để do dự nữa. Đều đã dẫn người ta đi phó bản cả ngày, mặc dù một thân trang bị và cấp bậc của Dương Dương Khoái Nhạc không thể nào so với người trong bang họ, càng đừng nói tạo nên hiệu quả gì, nhưng luyện kim bang cũng là cống hiến cho bang, tuy ít còn hơn không, nên để người ta bù đắp chút gì chứ. Đó là chưa nói, mẹ nó, vào bang hội tốt là phúc lợi không phải ai cũng vào được đâu.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới ngập ngùng một chút cũng nói: [Bang hội của cậu ta nhìn là biết tùy tiện vào, có rời đi cũng chẳng sao.]
Gặp Thần Giết Thần: [Mời đi.]
Lá Đừng Đi: [Đây là một thanh niên thành thật. Xem, chưa gì đã khai mình là sinh viên rồi, ha ha!]
Cây Không Muốn: [So với cái cô nàng ỏng eo kia tốt hơn nhiều thật. Sẽ không đòi trang bị, đòi nọ đòi kia.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Không cần phải khịa người như thế chứ!]
Lá Đừng Đi: [Xì!]
Cây Không Muốn: [Xời!]
Cá Muốn Ăn Mèo: [Hờ hờ.]
Gặp Thần Giết Thần: [.]
Đến Trác Mục cũng góp vui, Hòa Thường tức muốn dựng ngón giữa với màn hình.
Những chuyện này Nhạc Dương hoàn toàn không biết, sau khi về Tô Châu cậu lại chuyển cảnh đến thành bang, đi luyện kim thuật tiêu hao hết số hoạt lực tích góp được trong quá trình đi phó bản không biết đã full từ bao giờ. Nói ra cũng bi ai lắm, bình thường cậu chẳng mấy khi full được sớm như vậy.
Thành bang của cậu vắng vẻ như chốn không người. Cậu tự tưởng tượng, thành bang của nhóm Cá Muốn Ăn Mèo bây giờ nhất định rất đông vui, tự nhiên có chút ao ước.
Là một trạch nam có bí mật không thể cho người biết, chỉ có thể dùng game để tiêu hao thời gian, tìm chút vui vẻ, cậu đương nhiên muốn chơi hết mình.
Thật ra cậu biết, nguyên nhân cậu đến trong game cũng lủi thủi một mình, bởi vì cậu không phải nam nhân bình thường. Cậu làm gì cũng suy nghĩ, tiếp xúc gần với người ta cũng sợ mình trông giống biến thái, sợ dọa người khác.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Anh đại, cậu cũng muốn phá giới rồi à?]
Gặp Thần Giết Thần: [Nói nhảm gì vậy?]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Đừng mà! Tôi còn không hiểu cậu ư? Nói mau! Cậu có ý gì!]
[Tôi còn định cua gái! Bây giờ cậu chặn mất đường của tôi rồi còn không cho tôi một lý do sao??]
Gặp Thần Giết Thần: [Đó là chuyện của cậu.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [...]
Mịa, nói thế mà nghe được hả.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Đừng, chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Cậu thật sự không có ý gì khác?]
Trác Mục im lặng nhìn chằm chằm hàng chữ này mấy giây, ngón tay đặt trên bàn phím khẽ cử động một hồi, đặng đánh xuống một câu.
Gặp Thần Giết Thần: [Tôi vui là được.]
"..."
Được, cậu giỏi.
Câu chuyện đi vào bế tắt, thế nhưng chuyến xe trong game vẫn còn đang chạy.
Người thanh niên Nhạc Dương vô tình được lên xe của đại thần còn may mắn rước cả thần tài về nhà sau đó đã theo xe của đại thần đi hết một lượt phó bản có thể đi được trong game, đến khi đi xong vẫn cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực dùng không hết.
Lần đầu tiên cậu có cảm giác đi phó bản là một chuyện thoải mái như vậy. Không những không sợ chết giữa đường, hư nhiệm vụ, đánh mỏi tay không xong, chật vật tìm đội ngũ để đi, chơi game mà sướng như vậy, cậu cảm thấy cậu có thể chơi suốt đêm!
Dương Dương Khoái Nhạc: [Ngày mai mấy giờ đi hoạt động?]
Đứng ở cổng Yến Tử Ô, nhìn một lượt bảng nhiệm vụ hằng ngày không còn hoạt động nào cần tổ đội nữa, biết có lẽ phải chia tay rồi Nhạc Dương liền hỏi luôn hành trình ngày mai.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Năm giờ sáng. Hoạt động đi cỡ tiếng rưỡi là xong rồi.]
Hắn nói cũng đúng, Nhạc Dương nhìn đồng hồ bên góc phải dưới màn hình gật đầu nhận đồng, không quên đáp lại.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Vậy sáng mai gặp.]
Muốn định thoát đội, Nhạc Dương dừng lại một giây, sau đó chần chừ quay lại hỏi: [Mọi người đi đâu tiếp theo?]
Mặt dày cũng được.
Lâu lâu cũng phải mặt dày một chút cuộc sống mới trọn vẹn mà.
Cậu không ngại mặt dày một chút, bám chân họ đi khắp nơi. Dù sao từ ngày mai cậu cũng đã trở thành một thành viên trong đội ngũ cố định này, nên hoạt động chung với nhau cũng hợp lý mà. Cũng không thiếu một chút này nhỉ.
Trong kênh đội im ắng một cách lạ thường, Nhạc Dương nhận ra, nhưng ngẩng đầu nhìn trần nhà xem như không biết gì.
Gặp Thần Giết Thần: [Hôm nay có hoạt động bang phái, Bang Chiến.]
Bang Chiến à... Đó là hoạt động chỉ dành cho người trong bang hội, diễn ra lúc tám giờ đêm tối thứ bảy, địa điểm là thành bang.
Nhạc Dương bình thường là một con ma nhạt nhòa trong bang hội. Cậu vào bang chỉ vì đi luyện kim, bang hội của cậu cũng chẳng mấy khi quan tâm hoạt động này nên cậu không nhớ.
Hiện tại là bảy giờ bốn mươi rồi, cậu quả thật không thể theo bọn họ nữa.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Vậy tôi đi trước.]
Lần này cậu thoát đội vô cùng dứt khoát, thoát sau liền bấm map lên, chọn cổng Tô Châu mà cưỡi báo chạy đi, hoàn toàn không đề cập tới việc đổi bang.
Trong kênh đội sau khi Nhạc Dương rời đi.
Cá Muốn Ăn Mèo: [Có cần mời cậu ta vào bang không?]
Thật lòng mà nói đến nước này rồi, có cái gì để do dự nữa. Đều đã dẫn người ta đi phó bản cả ngày, mặc dù một thân trang bị và cấp bậc của Dương Dương Khoái Nhạc không thể nào so với người trong bang họ, càng đừng nói tạo nên hiệu quả gì, nhưng luyện kim bang cũng là cống hiến cho bang, tuy ít còn hơn không, nên để người ta bù đắp chút gì chứ. Đó là chưa nói, mẹ nó, vào bang hội tốt là phúc lợi không phải ai cũng vào được đâu.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới ngập ngùng một chút cũng nói: [Bang hội của cậu ta nhìn là biết tùy tiện vào, có rời đi cũng chẳng sao.]
Gặp Thần Giết Thần: [Mời đi.]
Lá Đừng Đi: [Đây là một thanh niên thành thật. Xem, chưa gì đã khai mình là sinh viên rồi, ha ha!]
Cây Không Muốn: [So với cái cô nàng ỏng eo kia tốt hơn nhiều thật. Sẽ không đòi trang bị, đòi nọ đòi kia.]
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Không cần phải khịa người như thế chứ!]
Lá Đừng Đi: [Xì!]
Cây Không Muốn: [Xời!]
Cá Muốn Ăn Mèo: [Hờ hờ.]
Gặp Thần Giết Thần: [.]
Đến Trác Mục cũng góp vui, Hòa Thường tức muốn dựng ngón giữa với màn hình.
Những chuyện này Nhạc Dương hoàn toàn không biết, sau khi về Tô Châu cậu lại chuyển cảnh đến thành bang, đi luyện kim thuật tiêu hao hết số hoạt lực tích góp được trong quá trình đi phó bản không biết đã full từ bao giờ. Nói ra cũng bi ai lắm, bình thường cậu chẳng mấy khi full được sớm như vậy.
Thành bang của cậu vắng vẻ như chốn không người. Cậu tự tưởng tượng, thành bang của nhóm Cá Muốn Ăn Mèo bây giờ nhất định rất đông vui, tự nhiên có chút ao ước.
Là một trạch nam có bí mật không thể cho người biết, chỉ có thể dùng game để tiêu hao thời gian, tìm chút vui vẻ, cậu đương nhiên muốn chơi hết mình.
Thật ra cậu biết, nguyên nhân cậu đến trong game cũng lủi thủi một mình, bởi vì cậu không phải nam nhân bình thường. Cậu làm gì cũng suy nghĩ, tiếp xúc gần với người ta cũng sợ mình trông giống biến thái, sợ dọa người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.