Chương 35
Dòng Sông Nhỏ
14/02/2021
Trong căn phòng mờ ảo bởi ánh trăng chiếu vào, An Thành mái tóc chưa khô hẳn ngồi thẫn thờ trên giường nhìn quả cầu thủy tinh trước mặt
Quả cầu này là giải thưởng mà ba người đạt được trong cuộc thi vẽ, gồm ba quả cho mỗi người, tuy chỉ là giải ba nhưng đối với ba người họ như vậy là tốt lắm rồi, dù sao họ cũng biết chắc rằng mình sẽ không được giải nhất nên rất vui khi có giải
Mọi chuyện đáng ra nên êm ả như vậy nếu hắn không nói điều đó thì cậu cũng sẽ không phải đau đầu như bây giờ
"Haizzz đau đầu quá đi"
An Thành vò mái tóc chưa khô của mình, cậu thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, càng nghĩ càng rắc rối nhưng tại sao những lời nói của hắn vẫn cứ vang vẳng trong đầu cậu vậy chứ
Chiều nay, sau khi hoạt động kết thúc, các học sinh được tập trung về lớp để cô giáo dặn dò một vài việc cho buổi lễ kỉ niệm thành lập trường sắp tới, một vài phụ huynh cũng đi theo con mình vào lớp riêng hắn thì lại kéo cậu ra nhà xe bảo rằng lấy xe trước rồi đợi Tiểu Vệ
Tiểu Vệ đi cùng Tiểu Ninh thấy ba nhỏ bị kéo đi thì cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, đã nói không được manh động kia mà, mà hai người có thể lựa chỗ nào đó tốt hơn để hành sự mà sao lại ở nơi công cộng như trường học chứ, biết kì lắm không hả
"Tiểu Vệ à baba và ba nhỏ của cậu đâu rồi?"
"Họ có chuyện cần phải giải quyết"
"Chuyện gì vậy? Nghe có vẻ rất nghiêm trọng a"
Tiểu Ninh ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Vệ khiến cậu không chịu nổi mà véo má cậu
"Đúng vậy, rất quan trọng a, nó sẽ quyết định baba tớ có thoát ế hay không á"
"À....à ậu ừng éo á ớ (À.... mà cậu đừng véo má tớ)"
"Sao lại không, đáng yêu vậy mà hì hì, mà sao cậu không đi với ba mẹ?"
Tiểu Vệ thả tay mình ra nhìn Tiểu Ninh, cậu nhóc xoa hai cái má đỏ hồng của mình rồi nhìn Tiểu Vệ cười tươi nói
"Tớ thích đi với Tiểu Vệ cơ"
"Vậy đi thôi"
Nói rồi Tiểu Vệ vui vẻ dắt tay Tiểu Ninh chạy về lớp học mình
Bị kéo đi An Thành rất hoang mang, nhìn người phía trước An Thành chợt nhớ đến ngày đầu mình gặp Tiểu Vệ, hai cha con nhà này thật giống nhau, cứ thích kéo người chạy
Bỗng nhiên Lý Doãn dừng lại, khiến An Thành vô tình đập người vào lưng hắn
"Về chuyện khi nãy...."
Giọng nói âm trầm cất lên làm cậu giật bắn mình, chuyện khi nãy tức là chuyện hắn hôn cậu sao
"À...chuyện đó....chắc là ngài vô ý thôi đúng không, hì hì không sao đâu tôi không để ý đâu mà"
An Thành gãi đầu cười gượng, không sao mới lạ, nụ hôn đầu của cậu mất tong rồi còn đâu ( mất lâu rồi con giai ạ)
Nghe câu nói của cậu Lý Doãn nhíu mày nhất là câu 'không để ý' kia làm hắn khó chịu hơn, hắn thật muốn cậu để ý đấy, là cậu thật sự ngốc không hiểu hay giả vờ ngốc để chọc điên hắn vậy
Như để chứng minh mình không vô ý, Lý Doãn bước tới dùng tay giữ sau gáy An Thành kéo cậu lại và đặt môi mình lên môi cậu, động tác vô cùng dứt khoát
An Thành mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của hắn, cậu thật sự rất muốn phản kháng nhưng tại sao lại không thể nhấc tay lên chứ. Lý Doãn rời khỏi môi An Thành nhìn cậu một cách chân thành
"Vậy giờ là cố ý đúng không?"
"Anh....."
An Thành nhanh chóng hoàn hồn, hoảng hốt dùng lực đấy hắn ra xa, quay lưng lại với hắn, gương mặt cậu bây giờ hoảng loạn hơn bao giờ hết
Lý Doãn tiến đến dùng tay quay người cậu lại bắt đối diện với mình rồi ôm người vào lòng
"Em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu rằng tôi thích em?"
"Tôi....."
An Thành thật sự cứng họng, chuyện bất ngờ như vậy cậu thật không thể chịu được, không ngờ hắn như vậy lại thích cậu thật, An Thành đã từng trốn tránh rất nhiều lần về vấn đề này, cậu đem mọi cảm xúc của hắn đối với mình coi như là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới mà thôi, nay hắn trực tiếp nói như vậy khiến An Thành rối tung không biết làm gì
"Ngài thật sự là thích tôi sao?"
Đúng vậy, cậu muốn hắn chắc chắn, chắn chắn rằng cái cảm giác này không phải là một sự hiểu lầm, nhưng bên cạnh đó cậu cũng rất sợ, sợ rằng nó thật sự là một sự nhầm lẫn mà thôi
"Đúng vậy"
Nghe câu trả lời của hắn, An Thành như được truyền đến sự ấm áp trước nay chưa từng có, nhưng cái cảm giác hoang mang lo lắng vẫn còn lâng lâng trong lòng, lỡ hắn thích cậu vì lí dó nào đó thì sao, mà là lí do gì chứ, Tiểu Vệ, nghĩ đến điều này tâm trạng của An Thành như nặng xuống, có phải hắn thật sự thích cậu chỉ vì Tiểu Vệ thích cậu không, cũng như là cần một người để chăm sóc cho Tiểu Vệ
Như hiểu được cậu đang nghĩ gì Lý Doãn chợt ôm cậu vào lòng
"Tôi yêu Tiểu Vệ vì thằng bé là con trai tôi...."
Nghe vậy lòng An Thành như nặng thêm, gục đầu xuống
"Vậy thì ngài nên kiến một người phụ nữ khác...."
"Nhưng..."
Lời nói bị ngắt, An Thành ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn, hắn mỉm cười đưa tay xoa mặt cậu
"Tôi cũng yêu em rất nhiều"
An Thành mở to mắt nhìn hắn, Lý Doãn vẫn tiếp tục mở lời
"Em cảm thấy tôi không đáng tin cũng đúng vì tôi chưa từng yêu ai cả"
"Tôi......"
"Tuy chưa yêu ai, chưa có kinh nghiệm về yêu đương nhưng tôi biết chắc một điều là tôi yêu em, yêu em rất nhiều, yêu như sinh mạng tôi vậy, em như ánh sáng đến trong cuộc đời tôi vậy, mỗi giây mỗi phút mỗi giờ mỗi ngày đều muốn em ở bên cạnh, cảm thấy khó chịu khi người khác ở gần em, khó chịu khi em cười nói với kẻ khác, lúc ấy tôi chỉ muốn kéo em về bên cạnh mình và không cho ai được đến gần cả, có phải rất ích kỷ đúng không? Nhưng tôi có thể làm gì với sự ích kỷ ấy đây, vì tôi yêu em đến như vậy mà"
An Thành bị những lời này làm cho cảm động, giọng nói như nghẹn lại
"Nhưng tôi là con trai"
Lý Doãn mỉm cười ôm chặt cậu vào lòng
"Vậy thật may quá vì tôi thích con trai"
Nghe câu này An Thành bật khóc, khóc vì cảm thấy hạnh phúc khi có người yêu mình đến vậy, cậu biết cậu có cảm giác với người này nhưng cậu vẫn là không dám chắc chắn
Nhẹ đẩy người trong lòng ra, Lý Doãn ôn nhu lau từng giọt nước mắt trên mi mắt cậu
"Vậy bây giờ em đã tin tôi chưa?"
An Thành không nói mà chỉ gật nhẹ đầu, điều đó cũng đủ khiến hắn vui mừng
"Vậy em có đồng ý để tôi ở bên cạnh em không?"
"Chuyện này......"
Thấy cậu ngập ngừng Lý Doãn thở dài ôm cậu vào lòng
"Không sao cả tôi đợi em, đợi cho đến khi nào em chấp nhận tôi"
"Um"
Tiếng nhạc chuông quen thuộc bỗng vang lên, An Thành với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường, trên màn hình hai chữ "Lý tổng" đập thẳng vào mắt khiến An Thành giật mình
Cậu hoang mang không biết có nên nghe máy hay không, cứ loay hoay mãi cho đến khi chuông đã tắt An Thành lại có cảm giác hụt hẫng, An Thành lập tức dùng tay cốc cho mình một phát
"An Thành à mày hụt hẫng cái gì, giờ mày cũng đâu biết đối diện với người ta thế nào đâu"
Nói rồi thở dài định đặt điện thoại xuống bỗng tiếng nhạc chuông vang lên lần nữa khiến cậu giật mình suýt nữa là rơi điện thoại, may mà chụp lại kịp, ôi mẹ ơi hư một phát là đi nha con. Lần này An Thành quyết định sẽ nghe máy, ngón tay cậu run run nhấn vào nút nghe, đưa điện thoại kề tai và nói với giọng có chút hồi hộp
"Tôi nghe đây"
"Tôi tưởng em sẽ không nghe điện thoại của tôi luôn chứ"
"Nào dám"
Tay trái của An Thành bỗng nắm chặt, đôi mắt hơi đảo và mặt cũng bắt đầu ửng hồng lên
"Ngài...gọi tôi có chuyện gì sao?"
"Không...chỉ muốn nghe giọng em thôi"
Mặt An Thành bây giờ đỏ lựng, cậu lấy tay sờ lên mặt mình cố gắng làm cho nó bớt nóng lại 'An Thành à mày đúng là đồ không có tiền đồ mà, sao mới nghe có một câu mà mặt đã nóng đến như vậy chứ'
Thấy cậu cứ im lặng, Lý Doãn liền lên tiếng, trong giọng nói con pha chút buồn bã
"Hay em không thích nói chuyện với tôi?"
Cái giọng điêu đó là sao đây, An Thành cảm giác nếu mình nói không một cái là sẽ lập tức trở thành tội nhân thiên cổ vậy, đành nhẹ giọng
"Đâu có..."
"Vậy là em thích nói chuyện với tôi rồi"
"...."
Sao cậu không biết hắn có thể lật mặt nhanh như vậy nhỉ, cái giọng điệu buồn bã hồi nãy biến đi đâu rồi hả, cái điệu vui vui vẻ vẻ này là sao đây, đừng có tự mà quyết định như vậy, cậu có nói là thích nói chuyện với hắn à, tên tự luyến
"Em đang làm gì?"
"À tôi vừa tắm xong thôi"
"Vậy sao, nhớ sấy tóc cho khô đấy, nếu không ngủ sẽ đau đầu"
"À......vâng"
An Thành vô thức đưa tay lên sờ tóc mình, đúng là còn ướt thật, môi vô thức cong lên cười có chút ngốc nghếch, nhận ra mình đang cười như đứa ngốc An Thành lập tức tát mình một cái mà không suy nghĩ
'Chát'
Quả cầu này là giải thưởng mà ba người đạt được trong cuộc thi vẽ, gồm ba quả cho mỗi người, tuy chỉ là giải ba nhưng đối với ba người họ như vậy là tốt lắm rồi, dù sao họ cũng biết chắc rằng mình sẽ không được giải nhất nên rất vui khi có giải
Mọi chuyện đáng ra nên êm ả như vậy nếu hắn không nói điều đó thì cậu cũng sẽ không phải đau đầu như bây giờ
"Haizzz đau đầu quá đi"
An Thành vò mái tóc chưa khô của mình, cậu thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, càng nghĩ càng rắc rối nhưng tại sao những lời nói của hắn vẫn cứ vang vẳng trong đầu cậu vậy chứ
Chiều nay, sau khi hoạt động kết thúc, các học sinh được tập trung về lớp để cô giáo dặn dò một vài việc cho buổi lễ kỉ niệm thành lập trường sắp tới, một vài phụ huynh cũng đi theo con mình vào lớp riêng hắn thì lại kéo cậu ra nhà xe bảo rằng lấy xe trước rồi đợi Tiểu Vệ
Tiểu Vệ đi cùng Tiểu Ninh thấy ba nhỏ bị kéo đi thì cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, đã nói không được manh động kia mà, mà hai người có thể lựa chỗ nào đó tốt hơn để hành sự mà sao lại ở nơi công cộng như trường học chứ, biết kì lắm không hả
"Tiểu Vệ à baba và ba nhỏ của cậu đâu rồi?"
"Họ có chuyện cần phải giải quyết"
"Chuyện gì vậy? Nghe có vẻ rất nghiêm trọng a"
Tiểu Ninh ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Vệ khiến cậu không chịu nổi mà véo má cậu
"Đúng vậy, rất quan trọng a, nó sẽ quyết định baba tớ có thoát ế hay không á"
"À....à ậu ừng éo á ớ (À.... mà cậu đừng véo má tớ)"
"Sao lại không, đáng yêu vậy mà hì hì, mà sao cậu không đi với ba mẹ?"
Tiểu Vệ thả tay mình ra nhìn Tiểu Ninh, cậu nhóc xoa hai cái má đỏ hồng của mình rồi nhìn Tiểu Vệ cười tươi nói
"Tớ thích đi với Tiểu Vệ cơ"
"Vậy đi thôi"
Nói rồi Tiểu Vệ vui vẻ dắt tay Tiểu Ninh chạy về lớp học mình
Bị kéo đi An Thành rất hoang mang, nhìn người phía trước An Thành chợt nhớ đến ngày đầu mình gặp Tiểu Vệ, hai cha con nhà này thật giống nhau, cứ thích kéo người chạy
Bỗng nhiên Lý Doãn dừng lại, khiến An Thành vô tình đập người vào lưng hắn
"Về chuyện khi nãy...."
Giọng nói âm trầm cất lên làm cậu giật bắn mình, chuyện khi nãy tức là chuyện hắn hôn cậu sao
"À...chuyện đó....chắc là ngài vô ý thôi đúng không, hì hì không sao đâu tôi không để ý đâu mà"
An Thành gãi đầu cười gượng, không sao mới lạ, nụ hôn đầu của cậu mất tong rồi còn đâu ( mất lâu rồi con giai ạ)
Nghe câu nói của cậu Lý Doãn nhíu mày nhất là câu 'không để ý' kia làm hắn khó chịu hơn, hắn thật muốn cậu để ý đấy, là cậu thật sự ngốc không hiểu hay giả vờ ngốc để chọc điên hắn vậy
Như để chứng minh mình không vô ý, Lý Doãn bước tới dùng tay giữ sau gáy An Thành kéo cậu lại và đặt môi mình lên môi cậu, động tác vô cùng dứt khoát
An Thành mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của hắn, cậu thật sự rất muốn phản kháng nhưng tại sao lại không thể nhấc tay lên chứ. Lý Doãn rời khỏi môi An Thành nhìn cậu một cách chân thành
"Vậy giờ là cố ý đúng không?"
"Anh....."
An Thành nhanh chóng hoàn hồn, hoảng hốt dùng lực đấy hắn ra xa, quay lưng lại với hắn, gương mặt cậu bây giờ hoảng loạn hơn bao giờ hết
Lý Doãn tiến đến dùng tay quay người cậu lại bắt đối diện với mình rồi ôm người vào lòng
"Em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu rằng tôi thích em?"
"Tôi....."
An Thành thật sự cứng họng, chuyện bất ngờ như vậy cậu thật không thể chịu được, không ngờ hắn như vậy lại thích cậu thật, An Thành đã từng trốn tránh rất nhiều lần về vấn đề này, cậu đem mọi cảm xúc của hắn đối với mình coi như là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới mà thôi, nay hắn trực tiếp nói như vậy khiến An Thành rối tung không biết làm gì
"Ngài thật sự là thích tôi sao?"
Đúng vậy, cậu muốn hắn chắc chắn, chắn chắn rằng cái cảm giác này không phải là một sự hiểu lầm, nhưng bên cạnh đó cậu cũng rất sợ, sợ rằng nó thật sự là một sự nhầm lẫn mà thôi
"Đúng vậy"
Nghe câu trả lời của hắn, An Thành như được truyền đến sự ấm áp trước nay chưa từng có, nhưng cái cảm giác hoang mang lo lắng vẫn còn lâng lâng trong lòng, lỡ hắn thích cậu vì lí dó nào đó thì sao, mà là lí do gì chứ, Tiểu Vệ, nghĩ đến điều này tâm trạng của An Thành như nặng xuống, có phải hắn thật sự thích cậu chỉ vì Tiểu Vệ thích cậu không, cũng như là cần một người để chăm sóc cho Tiểu Vệ
Như hiểu được cậu đang nghĩ gì Lý Doãn chợt ôm cậu vào lòng
"Tôi yêu Tiểu Vệ vì thằng bé là con trai tôi...."
Nghe vậy lòng An Thành như nặng thêm, gục đầu xuống
"Vậy thì ngài nên kiến một người phụ nữ khác...."
"Nhưng..."
Lời nói bị ngắt, An Thành ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn, hắn mỉm cười đưa tay xoa mặt cậu
"Tôi cũng yêu em rất nhiều"
An Thành mở to mắt nhìn hắn, Lý Doãn vẫn tiếp tục mở lời
"Em cảm thấy tôi không đáng tin cũng đúng vì tôi chưa từng yêu ai cả"
"Tôi......"
"Tuy chưa yêu ai, chưa có kinh nghiệm về yêu đương nhưng tôi biết chắc một điều là tôi yêu em, yêu em rất nhiều, yêu như sinh mạng tôi vậy, em như ánh sáng đến trong cuộc đời tôi vậy, mỗi giây mỗi phút mỗi giờ mỗi ngày đều muốn em ở bên cạnh, cảm thấy khó chịu khi người khác ở gần em, khó chịu khi em cười nói với kẻ khác, lúc ấy tôi chỉ muốn kéo em về bên cạnh mình và không cho ai được đến gần cả, có phải rất ích kỷ đúng không? Nhưng tôi có thể làm gì với sự ích kỷ ấy đây, vì tôi yêu em đến như vậy mà"
An Thành bị những lời này làm cho cảm động, giọng nói như nghẹn lại
"Nhưng tôi là con trai"
Lý Doãn mỉm cười ôm chặt cậu vào lòng
"Vậy thật may quá vì tôi thích con trai"
Nghe câu này An Thành bật khóc, khóc vì cảm thấy hạnh phúc khi có người yêu mình đến vậy, cậu biết cậu có cảm giác với người này nhưng cậu vẫn là không dám chắc chắn
Nhẹ đẩy người trong lòng ra, Lý Doãn ôn nhu lau từng giọt nước mắt trên mi mắt cậu
"Vậy bây giờ em đã tin tôi chưa?"
An Thành không nói mà chỉ gật nhẹ đầu, điều đó cũng đủ khiến hắn vui mừng
"Vậy em có đồng ý để tôi ở bên cạnh em không?"
"Chuyện này......"
Thấy cậu ngập ngừng Lý Doãn thở dài ôm cậu vào lòng
"Không sao cả tôi đợi em, đợi cho đến khi nào em chấp nhận tôi"
"Um"
Tiếng nhạc chuông quen thuộc bỗng vang lên, An Thành với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường, trên màn hình hai chữ "Lý tổng" đập thẳng vào mắt khiến An Thành giật mình
Cậu hoang mang không biết có nên nghe máy hay không, cứ loay hoay mãi cho đến khi chuông đã tắt An Thành lại có cảm giác hụt hẫng, An Thành lập tức dùng tay cốc cho mình một phát
"An Thành à mày hụt hẫng cái gì, giờ mày cũng đâu biết đối diện với người ta thế nào đâu"
Nói rồi thở dài định đặt điện thoại xuống bỗng tiếng nhạc chuông vang lên lần nữa khiến cậu giật mình suýt nữa là rơi điện thoại, may mà chụp lại kịp, ôi mẹ ơi hư một phát là đi nha con. Lần này An Thành quyết định sẽ nghe máy, ngón tay cậu run run nhấn vào nút nghe, đưa điện thoại kề tai và nói với giọng có chút hồi hộp
"Tôi nghe đây"
"Tôi tưởng em sẽ không nghe điện thoại của tôi luôn chứ"
"Nào dám"
Tay trái của An Thành bỗng nắm chặt, đôi mắt hơi đảo và mặt cũng bắt đầu ửng hồng lên
"Ngài...gọi tôi có chuyện gì sao?"
"Không...chỉ muốn nghe giọng em thôi"
Mặt An Thành bây giờ đỏ lựng, cậu lấy tay sờ lên mặt mình cố gắng làm cho nó bớt nóng lại 'An Thành à mày đúng là đồ không có tiền đồ mà, sao mới nghe có một câu mà mặt đã nóng đến như vậy chứ'
Thấy cậu cứ im lặng, Lý Doãn liền lên tiếng, trong giọng nói con pha chút buồn bã
"Hay em không thích nói chuyện với tôi?"
Cái giọng điêu đó là sao đây, An Thành cảm giác nếu mình nói không một cái là sẽ lập tức trở thành tội nhân thiên cổ vậy, đành nhẹ giọng
"Đâu có..."
"Vậy là em thích nói chuyện với tôi rồi"
"...."
Sao cậu không biết hắn có thể lật mặt nhanh như vậy nhỉ, cái giọng điệu buồn bã hồi nãy biến đi đâu rồi hả, cái điệu vui vui vẻ vẻ này là sao đây, đừng có tự mà quyết định như vậy, cậu có nói là thích nói chuyện với hắn à, tên tự luyến
"Em đang làm gì?"
"À tôi vừa tắm xong thôi"
"Vậy sao, nhớ sấy tóc cho khô đấy, nếu không ngủ sẽ đau đầu"
"À......vâng"
An Thành vô thức đưa tay lên sờ tóc mình, đúng là còn ướt thật, môi vô thức cong lên cười có chút ngốc nghếch, nhận ra mình đang cười như đứa ngốc An Thành lập tức tát mình một cái mà không suy nghĩ
'Chát'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.