Chương 26
Tiểu Hào Tử
14/07/2024
Mộ Thần ngước mắt nhìn Trình Dư một cách khó hiểu, mình thích Nhạc Nhạc sao? Cậu ấy nói linh tinh gì thế, mình chỉ là thay Lâm Thành quan tâm lo lắng cho Nhạc Nhạc thôi, mình sao có thể thích Nhạc Nhạc được chứ!
“Cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ là quan tâm con bé với cương vị một người chú thôi.”
“Không có một người chú nào để tâm đến cháu gái mình như cách chủ tịch để tâm đến Lâm tiểu thư đâu. Chủ tịch, người trong cuộc thường không nhìn rõ sự việc, nhưng người ngoài cuộc như tôi thì rất rõ. Tôi nhìn thấy được thứ tình cảm mà anh dành cho Lâm tiểu thư không đơn thuần là tình nghĩa chú cháu từ lâu. Tôi biết chủ tịch cũng nhận thấy điều đó, chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi. Tôi chỉ muốn nói với anh nếu như anh cứ để cơ hội mãi trôi qua thì sẽ có ngày anh thật sự mất cô ấy.”
“Tôi bảo cậu chỉ cách dỗ Nhạc Nhạc hết giận, không phải bảo cậu triết lý tình yêu.”
“Chủ tịch anh đừng cố chấp nữa, thật ra bảy năm trước anh…”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi!”
“Là chủ tịch không muốn nghe tôi nói đấy nhé!”
“Ra ngoài!”
Trình Dư khẽ thở dài rồi quay lưng rời khỏi phòng. Mộ Thần vẫn một gương mặt phức tạp nghĩ đến những gì Trình Dư vừa nói. Anh không tin mình thích cô. Nhạc Nhạc là con gái của người anh tốt nhất mà anh luôn coi trọng, sao anh có thể đem lòng yêu con gái của người anh tốt ấy được chứ! Đúng là đối với mình, Nhạc Nhạc luôn luôn là ngoại lệ được ưu tiên. Nhưng nếu nói mình đã có tình cảm trai gái với Nhạc Nhạc thì… Không thể nào đâu. Chắc chắn là do Trình Dư nghĩ quá nhiều thôi.
Lâm Nhạc rời khỏi công ty đến sân bay đón Phùng Lệ Quân và Phó Mạnh Đình. Đưa ánh mắt tìm kiếm nhìn dòng người bước ra để tìm kiếm cô bạn thân, ánh mắt cô sáng rỡ lên khi nhìn thấy Lệ Quân.
“Quân Quân!”
“Nhạc Nhạc!”
Vừa nhìn thấy nhau hai cô gái vui vẻ ôm nhau thắm thiết sau thời gian không gặp. Lâm Nhạc cười tươi nắm lấy tay Lệ Quân nói.
“Cậu sang đây tốt quá, mình nhớ cậu lắm đấy,!”
“Mình cũng thế, mình nhớ cậu chết đi được.”
“Vậy còn anh thì sao, không ai nhớ anh à?”
Phó Mạnh Đình từ phía sau bước đến. Dáng người cao ráo, mái tóc ngắn đen che đi một nửa vầng trán. Chiếc kính cận không làm xấu đi vẻ đẹp trên gương mặt anh, sống mũi cao thẳng tắp cùng gương mặt góc cạnh ưa nhìn. Nụ cười tươi nở trên môi cùng ánh mắt trìu mến nhìn về phía hai cô gái. Lâm Nhạc nở nụ cười tươi nhìn anh nói.
“Anh Mạnh Đình, lâu quá không gặp.”
Cả ba vừa trò chuyện vừa rời khỏi sân bay. Vì vào giờ nghỉ trưa nên Lâm Nhạc cũng có thời gian để trò chuyện với hai người hơn.
Lâm Nhạc đưa hai người đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa. Lệ Quân thở ra một cách nhẹ nhõm nhìn Lâm Nhạc nói.
“Đã bao nhiêu năm rồi mới trở lại nơi đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá!”
“Đúng thế, lúc mình mới về nước cũng như cậu vậy, cái gì cũng thấy lạ lẫm, thành phố thay đổi rất nhiều.”
“Công việc của em thế nào rồi, ổn chứ?” Mạnh Đình hỏi.
“Cùng có thể nói là ổn ạ, không lâu nữa em sẽ kết thúc công việc về lại tổng công ty thôi.”
“Thời hạn chúng ta ký kết với MT còn khá lâu em không cần vội đâu. Nếu hoàn thành sớm em cũng có thể ở lại đây du lịch xã stress mấy ngày cũng được.”
“Anh Mạnh Đình như thế là đang thiên vị cho Nhạc Nhạc đấy nhé!”
“Anh đâu có, chẳng phải với em anh cũng vậy sao?”
“Em đùa thôi, Nhạc Nhạc của chúng ta sang đây chịu không ít thiệt thòi, anh giải quyết như thế là đã vô cùng thỏa đáng rồi.”
“Thiệt thòi? Công việc ở đây có vấn đề gì sao? Bọn họ làm khó em à?” Mạnh Đình lo lắng hỏi.
Lâm Nhạc nhìn sang Lệ Quân bằng ánh mắt như muốn nhắc nhở cô đừng nói chuyện không nên nói, rồi lại nhìn sang Mạnh Đình cười giải thích.
“Làm gì có chứ! Anh đừng nghe Quân Quân, cậu ấy đang muốn trêu em thôi. Hai người ăn đi, em đã thuê phòng cho hai người rồi. Lát nữa ăn xong em đưa hai người về khách sạn rồi trở lại công ty.”
Mạnh Đình một ánh mắt quan tâm nhìn từng cử chỉ lẫn thái độ của Lâm Nhạc, anh cảm thấy dường như cô đang dấu anh điều gì đó. Chẳng lẽ cô sang đây đã chịu ấm ức thiệt thòi gì sao? Nếu thật như thế anh sẽ không bỏ qua cho ai dám làm khó cô đâu, dù có phải hủy và bồi thường hợp đồng anh cũng chấp nhận. Chỉ cần Lâm Nhạc vui anh chấp nhận làm tất cả vì cô.
Sau bữa ăn Lâm Nhạc đưa hai người đến khách sạn cô đã đặt trước. Sau khi xong việc cô nhanh chóng rời khỏi trở về công ty để kịp giờ làm. Mạnh Đình đuổi theo cô đưa cô ra xe. Giây phút hai người cười nói vui vẻ bước ra từ một khách sạn đã vô tình bị Mộ Thần nhìn thấy. Ánh mắt khó chịu cùng đôi hàng lông mày nhíu chặt của anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh Lâm Nhạc.
Hắn ta là ai? Tại sao Nhạc Nhạc lại cùng hắn bước ra từ khách sạn chứ! Ý nghĩ trong đầu không thể nào trong sáng khi nhìn thấy cảnh này, Mộ Thần tức giận siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Trình Dư nhìn thái độ cùng sắc mặt khó coi của anh mà thầm lo lắng thay cho Lâm Nhạc. Thế nào chủ tịch cũng sẽ nổi trận lôi đình vì ghen cho mà xem.
“Chủ tịch, anh có muốn xuống xem thử không?”
“Không cần. Về công ty đi!”
“Cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ là quan tâm con bé với cương vị một người chú thôi.”
“Không có một người chú nào để tâm đến cháu gái mình như cách chủ tịch để tâm đến Lâm tiểu thư đâu. Chủ tịch, người trong cuộc thường không nhìn rõ sự việc, nhưng người ngoài cuộc như tôi thì rất rõ. Tôi nhìn thấy được thứ tình cảm mà anh dành cho Lâm tiểu thư không đơn thuần là tình nghĩa chú cháu từ lâu. Tôi biết chủ tịch cũng nhận thấy điều đó, chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi. Tôi chỉ muốn nói với anh nếu như anh cứ để cơ hội mãi trôi qua thì sẽ có ngày anh thật sự mất cô ấy.”
“Tôi bảo cậu chỉ cách dỗ Nhạc Nhạc hết giận, không phải bảo cậu triết lý tình yêu.”
“Chủ tịch anh đừng cố chấp nữa, thật ra bảy năm trước anh…”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi!”
“Là chủ tịch không muốn nghe tôi nói đấy nhé!”
“Ra ngoài!”
Trình Dư khẽ thở dài rồi quay lưng rời khỏi phòng. Mộ Thần vẫn một gương mặt phức tạp nghĩ đến những gì Trình Dư vừa nói. Anh không tin mình thích cô. Nhạc Nhạc là con gái của người anh tốt nhất mà anh luôn coi trọng, sao anh có thể đem lòng yêu con gái của người anh tốt ấy được chứ! Đúng là đối với mình, Nhạc Nhạc luôn luôn là ngoại lệ được ưu tiên. Nhưng nếu nói mình đã có tình cảm trai gái với Nhạc Nhạc thì… Không thể nào đâu. Chắc chắn là do Trình Dư nghĩ quá nhiều thôi.
Lâm Nhạc rời khỏi công ty đến sân bay đón Phùng Lệ Quân và Phó Mạnh Đình. Đưa ánh mắt tìm kiếm nhìn dòng người bước ra để tìm kiếm cô bạn thân, ánh mắt cô sáng rỡ lên khi nhìn thấy Lệ Quân.
“Quân Quân!”
“Nhạc Nhạc!”
Vừa nhìn thấy nhau hai cô gái vui vẻ ôm nhau thắm thiết sau thời gian không gặp. Lâm Nhạc cười tươi nắm lấy tay Lệ Quân nói.
“Cậu sang đây tốt quá, mình nhớ cậu lắm đấy,!”
“Mình cũng thế, mình nhớ cậu chết đi được.”
“Vậy còn anh thì sao, không ai nhớ anh à?”
Phó Mạnh Đình từ phía sau bước đến. Dáng người cao ráo, mái tóc ngắn đen che đi một nửa vầng trán. Chiếc kính cận không làm xấu đi vẻ đẹp trên gương mặt anh, sống mũi cao thẳng tắp cùng gương mặt góc cạnh ưa nhìn. Nụ cười tươi nở trên môi cùng ánh mắt trìu mến nhìn về phía hai cô gái. Lâm Nhạc nở nụ cười tươi nhìn anh nói.
“Anh Mạnh Đình, lâu quá không gặp.”
Cả ba vừa trò chuyện vừa rời khỏi sân bay. Vì vào giờ nghỉ trưa nên Lâm Nhạc cũng có thời gian để trò chuyện với hai người hơn.
Lâm Nhạc đưa hai người đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa. Lệ Quân thở ra một cách nhẹ nhõm nhìn Lâm Nhạc nói.
“Đã bao nhiêu năm rồi mới trở lại nơi đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá!”
“Đúng thế, lúc mình mới về nước cũng như cậu vậy, cái gì cũng thấy lạ lẫm, thành phố thay đổi rất nhiều.”
“Công việc của em thế nào rồi, ổn chứ?” Mạnh Đình hỏi.
“Cùng có thể nói là ổn ạ, không lâu nữa em sẽ kết thúc công việc về lại tổng công ty thôi.”
“Thời hạn chúng ta ký kết với MT còn khá lâu em không cần vội đâu. Nếu hoàn thành sớm em cũng có thể ở lại đây du lịch xã stress mấy ngày cũng được.”
“Anh Mạnh Đình như thế là đang thiên vị cho Nhạc Nhạc đấy nhé!”
“Anh đâu có, chẳng phải với em anh cũng vậy sao?”
“Em đùa thôi, Nhạc Nhạc của chúng ta sang đây chịu không ít thiệt thòi, anh giải quyết như thế là đã vô cùng thỏa đáng rồi.”
“Thiệt thòi? Công việc ở đây có vấn đề gì sao? Bọn họ làm khó em à?” Mạnh Đình lo lắng hỏi.
Lâm Nhạc nhìn sang Lệ Quân bằng ánh mắt như muốn nhắc nhở cô đừng nói chuyện không nên nói, rồi lại nhìn sang Mạnh Đình cười giải thích.
“Làm gì có chứ! Anh đừng nghe Quân Quân, cậu ấy đang muốn trêu em thôi. Hai người ăn đi, em đã thuê phòng cho hai người rồi. Lát nữa ăn xong em đưa hai người về khách sạn rồi trở lại công ty.”
Mạnh Đình một ánh mắt quan tâm nhìn từng cử chỉ lẫn thái độ của Lâm Nhạc, anh cảm thấy dường như cô đang dấu anh điều gì đó. Chẳng lẽ cô sang đây đã chịu ấm ức thiệt thòi gì sao? Nếu thật như thế anh sẽ không bỏ qua cho ai dám làm khó cô đâu, dù có phải hủy và bồi thường hợp đồng anh cũng chấp nhận. Chỉ cần Lâm Nhạc vui anh chấp nhận làm tất cả vì cô.
Sau bữa ăn Lâm Nhạc đưa hai người đến khách sạn cô đã đặt trước. Sau khi xong việc cô nhanh chóng rời khỏi trở về công ty để kịp giờ làm. Mạnh Đình đuổi theo cô đưa cô ra xe. Giây phút hai người cười nói vui vẻ bước ra từ một khách sạn đã vô tình bị Mộ Thần nhìn thấy. Ánh mắt khó chịu cùng đôi hàng lông mày nhíu chặt của anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh Lâm Nhạc.
Hắn ta là ai? Tại sao Nhạc Nhạc lại cùng hắn bước ra từ khách sạn chứ! Ý nghĩ trong đầu không thể nào trong sáng khi nhìn thấy cảnh này, Mộ Thần tức giận siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Trình Dư nhìn thái độ cùng sắc mặt khó coi của anh mà thầm lo lắng thay cho Lâm Nhạc. Thế nào chủ tịch cũng sẽ nổi trận lôi đình vì ghen cho mà xem.
“Chủ tịch, anh có muốn xuống xem thử không?”
“Không cần. Về công ty đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.