Chương 31
Tiểu Hào Tử
17/07/2024
Nghe câu hỏi của Mộ Thần mà đầu óc Từ Chính Thuần không loading kịp, người bạn thân của cậu ấy thích con gái của người anh em đã mất! Cậu ấy còn có người anh em thân thiết nào ngoài mình ra chứ? Người cậu ấy đang muốn nói đến là ai?
“Cậu muốn nói đến ai thì cứ nói thẳng ra, nói như cậu tôi không hiểu gì cả.”
“Tôi… ý là… tôi giả sử nhé! Chỉ là giả sử thôi, nếu như tôi thích một cô gái mà cô ấy lại nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều, cô gái đó là con gái của một người anh em thân thiết của tôi thì có thể đến với nhau không?”
“Sao lại không thể chứ! Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác hay giai cấp xã hội, chỉ cần cậu thật lòng với cô gái đó thì có gì là không được đâu chứ!”
“Cậu nói thật sao? Có thể đúng không? Không có gì trái với đạo lý đúng không?”
“Đương nhiên rồi, có họ hàng thân thuộc gì đâu mà trái đạo lý chứ! Nhưng sao tôi thấy cậu mừng ra mặt như vậy? Cứ giống như cậu đang nói chuyện của cậu không bằng.”
Mộ Thần vội thu liễm lại ý cười trên môi, vẻ mặt điềm tĩnh anh nói.
“Làm gì có chứ! Tôi… tôi chỉ là giả xử và đang vui mừng cho người bạn của mình thôi.”
“Người bạn đó của cậu là ai? Sao tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến thế?”
“À… người này cậu chưa từng gặp qua đâu. Cậu ấy không thích gặp người lạ, cậu đang bận việc đúng không? Vậy mau về xử lý đi, tôi cũng phải trở về làm việc đây?”
Nói rồi Mộ Thần vẻ mặt hớn hở đứng lên rồi khởi phòng họp với tâm trạng vô cùng tốt. Từ Chính Thuần cứ thế nhìn theo ánh bằng ánh mắt khó hiểu tự hỏi bản thân mình.
“Mình nói mình bận khi nào nhỉ? Cậu ấy bị làm sao vậy chứ!”
…****************…
Mộ Thần hí hửng trở về văn phòng của mình với tâm trạng cực kỳ tốt. Trong lòng anh giờ này ngập tràn niềm vui, đầu óc bắt đầu suy nghĩ. Theo đuổi con gái thường thì sẽ làm gì nhỉ! Tặng quà, đúng thế! Phải tặng quà để tỏ thành ý. Nhưng quà gì nhỉ? Trang sức hay mỹ phẩm hoặc là quần áo đây? Khó nghĩ quá, nên tặng gì để cô ấy hiểu mình đang nghiêm túc với cô ấy trong chuyện tình cảm đây?
“Trình Dư!”
“Chủ tịch, anh có gì căng dặn?”
“Cậu… có bạn gái chưa?”
Câu hỏi của Mộ Thần làm Trình Dư ngạc nhiên đến trố mắt. Chủ tịch hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Sao đột nhiên lại quan tâm chuyện mình có bạn gái chưa? Chẳng lẽ thời gian qua chủ tịch đã nhìn thấy mặt tốt của mình nên thay đổi sở thích! Chẳng lẽ chủ tịch bị mình bẻ cong rồi sao? Ánh mắt ấy nhìn mình sao bỗng dưng lại dịu dàng ôn nhu thế?
“Chủ tịch, thật ra tuy tôi chưa có bạn gái, nhưng tôi khẳng định với anh tôi thích phụ nữ. Thật đấy! Tôi chỉ là chưa tìm được đối tượng mà thôi.”
“Chưa có sao? Vậy theo cậu nếu muốn theo đuổi một người thì nên làm thế nào? Tặng quà gì thì sẽ có ý nghĩa?”
Còn muốn tặng quà theo đuổi mình sao? Chủ tịch anh làm tôi bối rối quá đấy! Làm sao làm sao đây? Hỏi trực tiếp thế này…
“Cậu làm gì mà lóng nga lóng ngóng thế? Sao không trả lời tôi?”
“Chủ tịch, tôi khẳng định lại với anh là tôi thích phụ nữ. Tôi là trai thẳng một trăm phần trăm không pha tạp chất đâu ạ, nên là…”
“Tôi có hỏi cậu là trai cong hay trai thẳng sao? Tôi đang muốn cậu góp ý nếu theo đuổi một cô gái thì nên làm thế nào?”
Theo đuổi một cô gái sao? Hóa ra là theo đuổi con gái, làm mình sợ hết cả hồn. Nhưng cô gái mà chủ tịch muốn theo đuổi là ai? Lâm Nhạc hay Mục Tử Yên đây? Thái độ của chủ tịch đối với Mục Tử Yên xưa nay vẫn một vẻ lạnh lùng không đổi, vậy tức là Lâm Nhạc rồi. Chẳng lẽ chủ tịch nhận ra tình cảm của mình rồi sao?
“Chủ tịch, anh…đang muốn theo đuổi Lâm tiểu thư sao?”
Mộ Thần khi được hỏi thẳng thì có chút ngượng, anh nhẹ gật đầu rồi quay mặt đi. Nhưng anh nghĩ giờ này còn ngượng thì sẽ mất người mình thích mất, anh quay lại nhìn Trình Dư hỏi.
“Cậu nói xem, nên tặng cô ấy quà gì để tỏ thành ý? Món quà thật ý nghĩa để cô ấy nhìn thấy thì sẽ nhớ đến tôi ngay ấy!”
“Chủ tịch, chẳng phải anh đã tặng cho cô ấy Món quà không thể quên rồi sao? Chẳng lẽ anh thật sự không nhớ?”
“Tôi tặng bao giờ? Nhưng đó là quà gì sao tôi không nhớ?”
“Đó chính là…”
“Thần… Em vào nhé!”
“Cậu muốn nói đến ai thì cứ nói thẳng ra, nói như cậu tôi không hiểu gì cả.”
“Tôi… ý là… tôi giả sử nhé! Chỉ là giả sử thôi, nếu như tôi thích một cô gái mà cô ấy lại nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều, cô gái đó là con gái của một người anh em thân thiết của tôi thì có thể đến với nhau không?”
“Sao lại không thể chứ! Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác hay giai cấp xã hội, chỉ cần cậu thật lòng với cô gái đó thì có gì là không được đâu chứ!”
“Cậu nói thật sao? Có thể đúng không? Không có gì trái với đạo lý đúng không?”
“Đương nhiên rồi, có họ hàng thân thuộc gì đâu mà trái đạo lý chứ! Nhưng sao tôi thấy cậu mừng ra mặt như vậy? Cứ giống như cậu đang nói chuyện của cậu không bằng.”
Mộ Thần vội thu liễm lại ý cười trên môi, vẻ mặt điềm tĩnh anh nói.
“Làm gì có chứ! Tôi… tôi chỉ là giả xử và đang vui mừng cho người bạn của mình thôi.”
“Người bạn đó của cậu là ai? Sao tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến thế?”
“À… người này cậu chưa từng gặp qua đâu. Cậu ấy không thích gặp người lạ, cậu đang bận việc đúng không? Vậy mau về xử lý đi, tôi cũng phải trở về làm việc đây?”
Nói rồi Mộ Thần vẻ mặt hớn hở đứng lên rồi khởi phòng họp với tâm trạng vô cùng tốt. Từ Chính Thuần cứ thế nhìn theo ánh bằng ánh mắt khó hiểu tự hỏi bản thân mình.
“Mình nói mình bận khi nào nhỉ? Cậu ấy bị làm sao vậy chứ!”
…****************…
Mộ Thần hí hửng trở về văn phòng của mình với tâm trạng cực kỳ tốt. Trong lòng anh giờ này ngập tràn niềm vui, đầu óc bắt đầu suy nghĩ. Theo đuổi con gái thường thì sẽ làm gì nhỉ! Tặng quà, đúng thế! Phải tặng quà để tỏ thành ý. Nhưng quà gì nhỉ? Trang sức hay mỹ phẩm hoặc là quần áo đây? Khó nghĩ quá, nên tặng gì để cô ấy hiểu mình đang nghiêm túc với cô ấy trong chuyện tình cảm đây?
“Trình Dư!”
“Chủ tịch, anh có gì căng dặn?”
“Cậu… có bạn gái chưa?”
Câu hỏi của Mộ Thần làm Trình Dư ngạc nhiên đến trố mắt. Chủ tịch hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Sao đột nhiên lại quan tâm chuyện mình có bạn gái chưa? Chẳng lẽ thời gian qua chủ tịch đã nhìn thấy mặt tốt của mình nên thay đổi sở thích! Chẳng lẽ chủ tịch bị mình bẻ cong rồi sao? Ánh mắt ấy nhìn mình sao bỗng dưng lại dịu dàng ôn nhu thế?
“Chủ tịch, thật ra tuy tôi chưa có bạn gái, nhưng tôi khẳng định với anh tôi thích phụ nữ. Thật đấy! Tôi chỉ là chưa tìm được đối tượng mà thôi.”
“Chưa có sao? Vậy theo cậu nếu muốn theo đuổi một người thì nên làm thế nào? Tặng quà gì thì sẽ có ý nghĩa?”
Còn muốn tặng quà theo đuổi mình sao? Chủ tịch anh làm tôi bối rối quá đấy! Làm sao làm sao đây? Hỏi trực tiếp thế này…
“Cậu làm gì mà lóng nga lóng ngóng thế? Sao không trả lời tôi?”
“Chủ tịch, tôi khẳng định lại với anh là tôi thích phụ nữ. Tôi là trai thẳng một trăm phần trăm không pha tạp chất đâu ạ, nên là…”
“Tôi có hỏi cậu là trai cong hay trai thẳng sao? Tôi đang muốn cậu góp ý nếu theo đuổi một cô gái thì nên làm thế nào?”
Theo đuổi một cô gái sao? Hóa ra là theo đuổi con gái, làm mình sợ hết cả hồn. Nhưng cô gái mà chủ tịch muốn theo đuổi là ai? Lâm Nhạc hay Mục Tử Yên đây? Thái độ của chủ tịch đối với Mục Tử Yên xưa nay vẫn một vẻ lạnh lùng không đổi, vậy tức là Lâm Nhạc rồi. Chẳng lẽ chủ tịch nhận ra tình cảm của mình rồi sao?
“Chủ tịch, anh…đang muốn theo đuổi Lâm tiểu thư sao?”
Mộ Thần khi được hỏi thẳng thì có chút ngượng, anh nhẹ gật đầu rồi quay mặt đi. Nhưng anh nghĩ giờ này còn ngượng thì sẽ mất người mình thích mất, anh quay lại nhìn Trình Dư hỏi.
“Cậu nói xem, nên tặng cô ấy quà gì để tỏ thành ý? Món quà thật ý nghĩa để cô ấy nhìn thấy thì sẽ nhớ đến tôi ngay ấy!”
“Chủ tịch, chẳng phải anh đã tặng cho cô ấy Món quà không thể quên rồi sao? Chẳng lẽ anh thật sự không nhớ?”
“Tôi tặng bao giờ? Nhưng đó là quà gì sao tôi không nhớ?”
“Đó chính là…”
“Thần… Em vào nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.