Chương 47
Tiểu Hào Tử
06/08/2024
Lâm Kỳ đến bệnh viện lần trước cùng Nhược Nam để lấy kết quả xét nghiệm. Dù biết nhận được kết quả này cũng không còn cần thiết nữa vì ba mẹ cậu đã hòa nhau, nhưng cậu vẫn muốn để có bằng chứng xác thực là suy đoán của mình đã đúng.
Cầm tờ giấy trong tay với kết quả đúng như mình nghĩ, Lâm Kỳ vô cùng hài lòng. Trần Nhược Nam nhìn cậu bé với nét điển trai cùng thần thái không khác gì vị tổng tài lạnh lùng kia thì không kiềm được thắc mắc hỏi.
"Kết quả thế nào? Trông cháu vui như vậy hẳn là đã tìm được ba rồi đúng không?"
"Đúng ạ! Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của cô đấy. Nếu không có cô cháu cũng không biết làm sao nữa."
"Khách sáo quá đấy! Bây giờ cháu định thế nào, có nhận ba mình không? Một người đàn ông mà lại từ bỏ vợ con nhiều năm như vậy liệu có phải là một người cha tốt không?"
"Chuyện này cần phải tìm hiểu thêm. Cảm ơn cô Trần đã giúp đỡ bọn cháu ạ."
"Không có gì, không còn sớm nữa để cô đưa cháu về nhé!"
Trần Nhược Nam lái xe đưa Lâm Kỳ về chung cư của cậu từng sống trước đây. Vừa đến nơi Lâm Kỳ nhanh chóng xuống xe rồi giả vờ đi vào bên trong, nhưng khi xe Nhược Nam vừa rời khỏi cậu lại nhanh chóng quay lại và vẫy xe trở về biệt thự của Mộ Thần.
Xe cậu vừa đi khỏi một chiếc xe khác cũng nhanh chóng bám theo. Nhưng không quá lâu Lâm Kỳ đã phát hiện ra mình bị bám đuôi, cậu ngước mắt nhìn bác tài xế nói.
"Chú có thể cắt đuôi chiếc xe phía sau không? Nếu được số tiền này sẽ là của chú."Nhìn sắp tiền dày cộm trong tay cậu, bác tài xế vui vẻ gật đầu. Xe phía trước đột nhiên phóng nhanh làm người đàn ông xe phía sau cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ thằng nhóc đó phát hiện ra mình sao? Không thể nào, nó chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa, sao có thể nhạy bén như vậy được. Hắn ta cũng vội tăng ga đuổi theo, nhưng chiếc xe phía trước đi quá nhà hoà vào đoàn xe đông rồi mất hút không chút dấu vết.
Mất dấu Lâm Kỳ, người đàn ông kia tức tối đánh vào vô lăng mắng một tiếng. Hắn ta tấp xe vào lề lấy điện thoại ra gọi đi.
"Cô chủ, mất dấu thằng nhóc đó rồi."
"Đồ vô dụng. Chỉ một thằng nhãi ranh cũng không theo dõi được, các người làm việc như vậy sao?"
Hóa ra Mục Tử Yên đã cho người theo dõi trước cổng chung cư của Lâm Nhạc chờ cơ hội ra tay với cô và bọn trẻ, nhưng cô ta không biết là Lâm Nhạc đã chuyển đến biệt thự của Mộ Thần. Hôm đó khi nhìn thấy Lâm Kỳ xuất hiện hắn ta đã báo với cô ta và vội bám theo, nhưng còn chưa nên việc gì thì đã mất dấu cậu. Mục Tử Yên tức điên lên, rốt cuộc Lâm Nhạc đã đưa bọn nhóc kia đi đâu! Chẳng lẽ cô ta trở về biệt thự của Mộ Thần thật sao? Hôm đó là cô ta tình cờ ở đó hãy là đã dọn về đó rồi?
"Tôi cho các người một cơ hội nữa, đến trước cổng Mộ thị theo dõi xem Lâm Nhạc xem cô ta đi đâu. Tìm mọi cách xử cô ta cho tôi."
"Vâng, cô chủ."
****************
Theo lời của Mục Tử Yên, gã đàn ông kia đến trước cổng Mộ thị chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Nhạc. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhạc thì đều có người đi cùng khiến hắn không sao ra tay được. Nhiều ngày trôi qua như thế chờ đợi cuối cùng hắn ta cũng chờ được một ngày Lâm Nhạc bước ra khỏi công ty một mình. Hắn ta nhanh chóng bám theo sau, nhìn thấy cô bước vào nhà hàng đối diện hắn ta cũng rời xe bước vào theo.
Lâm Nhạc bước vào trong đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy Mạnh Đình đang vẫy tay với mình cô mỉm cười bước về phía anh ngồi xuống.
"Anh đi một mình sao? Quân Quân đâu?"
"Anh đến một mình, Lệ Quân còn bận chút việc nên không đến. Em ăn gì anh mời em."
"Không cần đâu ạ em không thấy đói."
"Vậy em uống gì?"
"Nước cam được rồi ạ."
Nhân viên phục vụ bước vào bên trong, Lâm Nhạc lại nhìn sang Mạnh Đình hỏi.
"Anh hẹn em ra đây có việc gì không?"
"Từ khi nào có việc mới có thể gặp em vậy? Chúng ta trở nên xa lạ như thế rồi sao?"
"Ý em đâu phải vậy, em luôn coi anh như một người anh người thân của em mà."
"Một người anh, một người thân thôi sao? Nhạc Nhạc, em.."
"Nước của cô ạ."
Sự xuất hiện của nhân viên phục vụ làm lời nói của Mạnh Đình bị gián đoạn. Lâm Nhạc thấy hôm nay anh không giống như mọi ngày cũng có chút khó hiểu, cô hỏi.
"Anh sao thế? Hôm nay trông anh có vẻ không vui?"
"Nhạc Nhạc, khi nào em trở lại tổng công ty? Công việc của em ở đây cũng đã hoàn thành rồi, chúng ta cùng trở về nhé!"
Cầm tờ giấy trong tay với kết quả đúng như mình nghĩ, Lâm Kỳ vô cùng hài lòng. Trần Nhược Nam nhìn cậu bé với nét điển trai cùng thần thái không khác gì vị tổng tài lạnh lùng kia thì không kiềm được thắc mắc hỏi.
"Kết quả thế nào? Trông cháu vui như vậy hẳn là đã tìm được ba rồi đúng không?"
"Đúng ạ! Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của cô đấy. Nếu không có cô cháu cũng không biết làm sao nữa."
"Khách sáo quá đấy! Bây giờ cháu định thế nào, có nhận ba mình không? Một người đàn ông mà lại từ bỏ vợ con nhiều năm như vậy liệu có phải là một người cha tốt không?"
"Chuyện này cần phải tìm hiểu thêm. Cảm ơn cô Trần đã giúp đỡ bọn cháu ạ."
"Không có gì, không còn sớm nữa để cô đưa cháu về nhé!"
Trần Nhược Nam lái xe đưa Lâm Kỳ về chung cư của cậu từng sống trước đây. Vừa đến nơi Lâm Kỳ nhanh chóng xuống xe rồi giả vờ đi vào bên trong, nhưng khi xe Nhược Nam vừa rời khỏi cậu lại nhanh chóng quay lại và vẫy xe trở về biệt thự của Mộ Thần.
Xe cậu vừa đi khỏi một chiếc xe khác cũng nhanh chóng bám theo. Nhưng không quá lâu Lâm Kỳ đã phát hiện ra mình bị bám đuôi, cậu ngước mắt nhìn bác tài xế nói.
"Chú có thể cắt đuôi chiếc xe phía sau không? Nếu được số tiền này sẽ là của chú."Nhìn sắp tiền dày cộm trong tay cậu, bác tài xế vui vẻ gật đầu. Xe phía trước đột nhiên phóng nhanh làm người đàn ông xe phía sau cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ thằng nhóc đó phát hiện ra mình sao? Không thể nào, nó chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa, sao có thể nhạy bén như vậy được. Hắn ta cũng vội tăng ga đuổi theo, nhưng chiếc xe phía trước đi quá nhà hoà vào đoàn xe đông rồi mất hút không chút dấu vết.
Mất dấu Lâm Kỳ, người đàn ông kia tức tối đánh vào vô lăng mắng một tiếng. Hắn ta tấp xe vào lề lấy điện thoại ra gọi đi.
"Cô chủ, mất dấu thằng nhóc đó rồi."
"Đồ vô dụng. Chỉ một thằng nhãi ranh cũng không theo dõi được, các người làm việc như vậy sao?"
Hóa ra Mục Tử Yên đã cho người theo dõi trước cổng chung cư của Lâm Nhạc chờ cơ hội ra tay với cô và bọn trẻ, nhưng cô ta không biết là Lâm Nhạc đã chuyển đến biệt thự của Mộ Thần. Hôm đó khi nhìn thấy Lâm Kỳ xuất hiện hắn ta đã báo với cô ta và vội bám theo, nhưng còn chưa nên việc gì thì đã mất dấu cậu. Mục Tử Yên tức điên lên, rốt cuộc Lâm Nhạc đã đưa bọn nhóc kia đi đâu! Chẳng lẽ cô ta trở về biệt thự của Mộ Thần thật sao? Hôm đó là cô ta tình cờ ở đó hãy là đã dọn về đó rồi?
"Tôi cho các người một cơ hội nữa, đến trước cổng Mộ thị theo dõi xem Lâm Nhạc xem cô ta đi đâu. Tìm mọi cách xử cô ta cho tôi."
"Vâng, cô chủ."
****************
Theo lời của Mục Tử Yên, gã đàn ông kia đến trước cổng Mộ thị chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Nhạc. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhạc thì đều có người đi cùng khiến hắn không sao ra tay được. Nhiều ngày trôi qua như thế chờ đợi cuối cùng hắn ta cũng chờ được một ngày Lâm Nhạc bước ra khỏi công ty một mình. Hắn ta nhanh chóng bám theo sau, nhìn thấy cô bước vào nhà hàng đối diện hắn ta cũng rời xe bước vào theo.
Lâm Nhạc bước vào trong đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy Mạnh Đình đang vẫy tay với mình cô mỉm cười bước về phía anh ngồi xuống.
"Anh đi một mình sao? Quân Quân đâu?"
"Anh đến một mình, Lệ Quân còn bận chút việc nên không đến. Em ăn gì anh mời em."
"Không cần đâu ạ em không thấy đói."
"Vậy em uống gì?"
"Nước cam được rồi ạ."
Nhân viên phục vụ bước vào bên trong, Lâm Nhạc lại nhìn sang Mạnh Đình hỏi.
"Anh hẹn em ra đây có việc gì không?"
"Từ khi nào có việc mới có thể gặp em vậy? Chúng ta trở nên xa lạ như thế rồi sao?"
"Ý em đâu phải vậy, em luôn coi anh như một người anh người thân của em mà."
"Một người anh, một người thân thôi sao? Nhạc Nhạc, em.."
"Nước của cô ạ."
Sự xuất hiện của nhân viên phục vụ làm lời nói của Mạnh Đình bị gián đoạn. Lâm Nhạc thấy hôm nay anh không giống như mọi ngày cũng có chút khó hiểu, cô hỏi.
"Anh sao thế? Hôm nay trông anh có vẻ không vui?"
"Nhạc Nhạc, khi nào em trở lại tổng công ty? Công việc của em ở đây cũng đã hoàn thành rồi, chúng ta cùng trở về nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.