Chương 53
Tiểu Hào Tử
06/08/2024
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, Lâm Nhạc đưa mắt nhìn mọi người rồi vội
vã nhấc điện thoại lên nghe.
"Alô."
"Cô là Lâm Nhạc?"
"Đúng thế, anh là..."
"Hai đứa con cô đang ở trong tay chúng tôi. Tôi cho cô một giờ, nếu muốn giữ mạng của bọn chúng thì chuẩn bị hai tỉ tiền chuộc. Còn không thì chuẩn bị nhặt xác bọn chúng đi!"
Vừa dứt lời bọn chúng đã nhanh chóng tắt máy. Cảnh sát ngồi cạnh bên theo dõi cuộc gọi, nhưng còn chưa tra được vị trí thì bọn chúng đã tắt máy. Mộ Thần quay sang Từ Chính Thuần nói.
"Cậu chuẩn bị hai tỉ giúp tôi, càng nhanh càng tốt"
"Được."
Lâm Nhạc vẫn ngồi đó với gương mặt lo lắng, hai bàn tay cô run lên đang chặt vào nhau đầy căng thẳng. Dáng vẻ sợ hãi của cô làm Mộ Thần vô cùng xót. Anh kéo cô vào lòng ôm lấy nhẹ giọng an ủi.
"Không sao, bọn trẻ sẽ không sao đâu."
"Là em đã qua lơ là với bọn trẻ, nếu không bọn trẻ đã không gặp nguy hiểm như bây giờ rồi."
"Không phải lỗi của em, đừng tự trách bản thân nữa. Anh nhất định sẽ đưa con của chúng ta an toàn trở về."Phó Mạnh Đình khi nhận ra Mộ Thần chính là cha của Lâm Kỳ và Lâm An thì tâm trạng có chút thất vọng. Anh từng nghĩ người đàn ông đó là một người đàn ông không ra gì nên mới bỏ rơi mẹ con cô ngần ấy năm, hóa ra điều anh nghĩ không đúng. Một người đàn ông ưu tú như Mộ Thần anh lấy gì để so sánh với anh ta đây!
Nữa giờ trôi qua, Từ Chính Thuần đã chuẩn bị đủ tiền mang đến Mộ gia. Lâm Nhạc cứ thế đứng ngồi không yên chờ đợi bọn họ gọi điện thoại đến. Chuông điện thoại vừa rung lên, Lâm Nhạc vội vã cầm điện thoại. Nhân viên cảnh sát vội lên tiếng.
"Lâm tiểu thư, cô cố gắng kéo dài thời gian để chúng tôi có thể xác định vị trí của bọn chúng."
Lâm Nhạc nhẹ gật đầu, tinh thần vô cùng căng thẳng cô cố gắng giữ bình tĩnh nhấc máy.
"Thế nào, đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"
"Tôi chuẩn bị xong rồi. Nhưng tôi làm sao biết được các người có thật sự giữ con của tôi!"
Thấy Lâm Nhạc nghi ngờ, gã đàn ông kia liền ra hiệu cho đàn em kéo Lâm Kỳ đến. Ép cậu lên tiếng để Lâm Nhạc tin rằng bọn chúng đang giữ bọn trẻ. Lâm Kỳ biết là mẹ mình liền lên tiếng cảnh báo.
"Mẹ, con không sao? Mẹ đừng nghe theo lời họ. Bọn họ muốn...
"Lâm Kỳ! Lâm Kỳ!"
Lâm Kỳ còn chưa nói hết câu bọn họ đã vội bịt miệng cậu lại, chẳng những N
thế còn tát thẳng vào mặt cậu một cái thật mạnh đến ngã nhào. Lâm Nhạc nghe được âm thanh kia thì hoảng hốt nói.
"Lâm Kỳ! Các người không được hành hung con tôi, nếu các người dám làm hại bọn trẻ tôi sẽ không đưa tiền cho các người đâu."
"Cô nghĩ cô được lựa chọn sao? Bây giờ cô đến đèo Thiên Vân ở ngoại thành. Nhớ! Cô chỉ được đến một mình, nếu tôi phát hiện có bất kỳ ai bám theo thì hai đứa con của cô sẽ rã xác dưới đáy vực đấy!"
"Đừng mà. Alô! Alô!"
Mặc cho Lâm Nhạc gọi, bọn chúng vẫn tắt máy. Mộ Thần nhìn nhân viên cảnh sát lo lắng hỏi.
"Thế nào, có xác định được vị trí không?"
"Vẫn chưa, thời gian cuộc gọi quá ngắn không thể tra được. Bây giờ chúng ta chỉ đành đưa cô Lâm đến địa điểm mà bọn chúng đã hẹn, chúng tôi sẽ theo sau cô xem tình hình rồi tính tiếp."
"Nhưng bọn chúng nói tôi chỉ được đến một mình, nếu không...
"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận không để bọn chúng phát hiện đâu."
"Tôi sẽ đi cùng cô ấy." Mộ Thần lên tiếng.
"Mộ tổng, chuyện này rất nguy hiểm."
"Con tôi cũng đang gặp nguy hiểm, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân và Nhạc Nhạc. Sẽ không làm ảnh hưởng các vị làm việc đâu."
Từ Chính Thuần và Phó Mạnh Đình cũng muốn tham gia. Trước sự kiên quyết của mọi người, đội trưởng cũng đành để cho họ cùng đi.Tại ngôi nhà hoang, Lâm Kỳ vẫn cố gắng gọi Lâm An tỉnh dậy. Cô bé đó hít phải lượng thuốc quá lớn nên vẫn chưa tỉnh hẳn, cả người không chút sức lực cô bé dựa vào người Lâm Kỳ nói.
"Anh, em buồn ngủ quá! Bao giờ ba mẹ sẽ đến cứu chúng ta."
"Có lẽ ba mẹ đang trên đường đến, em cố gắng lên."
"Tiểu An sợ lắm!"
"Không sao, có anh đây rồi . Anh sẽ bảo vệ em."
Đám người bịt mặt kia xông vào, Lâm Kỳ dùng thân hình nhỏ nhắn của mình che chắn cho tiểu An vội lên tiếng.
"Các người định làm gì?"
Gã đàn ông kia nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn sang đàn em mình lên tiếng."Đưa bọn chúng đi!
Đám người kia xông đến định mang Lâm An đi, nhưng Lâm Kỳ đã dùng thân mình che chắn tiểu An nói.
"Mang một người không tỉnh táo đi chẳng phải rất vướng víu sao. Em ấy vẫn còn hôn mê các người mang em ấy theo làm gì, tôi đi với các người là được rồi."
Gã đàn ông kia nhìn tiểu An vẫn nằm im bất động, lượng thuốc nó hít phải có thể ngủ đến ngày mai không chừng. Mang theo đúng là có chút bất tiện, chi bằng cứ để nó lại đây đã. Nghĩ thế hắn ta quay sang nhìn đàn em nói."Đưa thằng nhóc này theo, một đứa ở lại cảnh chừng còn nhóc này, khi nào tao gọi thì xử lý nó rồi đi đến địa điểm họp mặt. Nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi đại ca."
vã nhấc điện thoại lên nghe.
"Alô."
"Cô là Lâm Nhạc?"
"Đúng thế, anh là..."
"Hai đứa con cô đang ở trong tay chúng tôi. Tôi cho cô một giờ, nếu muốn giữ mạng của bọn chúng thì chuẩn bị hai tỉ tiền chuộc. Còn không thì chuẩn bị nhặt xác bọn chúng đi!"
Vừa dứt lời bọn chúng đã nhanh chóng tắt máy. Cảnh sát ngồi cạnh bên theo dõi cuộc gọi, nhưng còn chưa tra được vị trí thì bọn chúng đã tắt máy. Mộ Thần quay sang Từ Chính Thuần nói.
"Cậu chuẩn bị hai tỉ giúp tôi, càng nhanh càng tốt"
"Được."
Lâm Nhạc vẫn ngồi đó với gương mặt lo lắng, hai bàn tay cô run lên đang chặt vào nhau đầy căng thẳng. Dáng vẻ sợ hãi của cô làm Mộ Thần vô cùng xót. Anh kéo cô vào lòng ôm lấy nhẹ giọng an ủi.
"Không sao, bọn trẻ sẽ không sao đâu."
"Là em đã qua lơ là với bọn trẻ, nếu không bọn trẻ đã không gặp nguy hiểm như bây giờ rồi."
"Không phải lỗi của em, đừng tự trách bản thân nữa. Anh nhất định sẽ đưa con của chúng ta an toàn trở về."Phó Mạnh Đình khi nhận ra Mộ Thần chính là cha của Lâm Kỳ và Lâm An thì tâm trạng có chút thất vọng. Anh từng nghĩ người đàn ông đó là một người đàn ông không ra gì nên mới bỏ rơi mẹ con cô ngần ấy năm, hóa ra điều anh nghĩ không đúng. Một người đàn ông ưu tú như Mộ Thần anh lấy gì để so sánh với anh ta đây!
Nữa giờ trôi qua, Từ Chính Thuần đã chuẩn bị đủ tiền mang đến Mộ gia. Lâm Nhạc cứ thế đứng ngồi không yên chờ đợi bọn họ gọi điện thoại đến. Chuông điện thoại vừa rung lên, Lâm Nhạc vội vã cầm điện thoại. Nhân viên cảnh sát vội lên tiếng.
"Lâm tiểu thư, cô cố gắng kéo dài thời gian để chúng tôi có thể xác định vị trí của bọn chúng."
Lâm Nhạc nhẹ gật đầu, tinh thần vô cùng căng thẳng cô cố gắng giữ bình tĩnh nhấc máy.
"Thế nào, đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"
"Tôi chuẩn bị xong rồi. Nhưng tôi làm sao biết được các người có thật sự giữ con của tôi!"
Thấy Lâm Nhạc nghi ngờ, gã đàn ông kia liền ra hiệu cho đàn em kéo Lâm Kỳ đến. Ép cậu lên tiếng để Lâm Nhạc tin rằng bọn chúng đang giữ bọn trẻ. Lâm Kỳ biết là mẹ mình liền lên tiếng cảnh báo.
"Mẹ, con không sao? Mẹ đừng nghe theo lời họ. Bọn họ muốn...
"Lâm Kỳ! Lâm Kỳ!"
Lâm Kỳ còn chưa nói hết câu bọn họ đã vội bịt miệng cậu lại, chẳng những N
thế còn tát thẳng vào mặt cậu một cái thật mạnh đến ngã nhào. Lâm Nhạc nghe được âm thanh kia thì hoảng hốt nói.
"Lâm Kỳ! Các người không được hành hung con tôi, nếu các người dám làm hại bọn trẻ tôi sẽ không đưa tiền cho các người đâu."
"Cô nghĩ cô được lựa chọn sao? Bây giờ cô đến đèo Thiên Vân ở ngoại thành. Nhớ! Cô chỉ được đến một mình, nếu tôi phát hiện có bất kỳ ai bám theo thì hai đứa con của cô sẽ rã xác dưới đáy vực đấy!"
"Đừng mà. Alô! Alô!"
Mặc cho Lâm Nhạc gọi, bọn chúng vẫn tắt máy. Mộ Thần nhìn nhân viên cảnh sát lo lắng hỏi.
"Thế nào, có xác định được vị trí không?"
"Vẫn chưa, thời gian cuộc gọi quá ngắn không thể tra được. Bây giờ chúng ta chỉ đành đưa cô Lâm đến địa điểm mà bọn chúng đã hẹn, chúng tôi sẽ theo sau cô xem tình hình rồi tính tiếp."
"Nhưng bọn chúng nói tôi chỉ được đến một mình, nếu không...
"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận không để bọn chúng phát hiện đâu."
"Tôi sẽ đi cùng cô ấy." Mộ Thần lên tiếng.
"Mộ tổng, chuyện này rất nguy hiểm."
"Con tôi cũng đang gặp nguy hiểm, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân và Nhạc Nhạc. Sẽ không làm ảnh hưởng các vị làm việc đâu."
Từ Chính Thuần và Phó Mạnh Đình cũng muốn tham gia. Trước sự kiên quyết của mọi người, đội trưởng cũng đành để cho họ cùng đi.Tại ngôi nhà hoang, Lâm Kỳ vẫn cố gắng gọi Lâm An tỉnh dậy. Cô bé đó hít phải lượng thuốc quá lớn nên vẫn chưa tỉnh hẳn, cả người không chút sức lực cô bé dựa vào người Lâm Kỳ nói.
"Anh, em buồn ngủ quá! Bao giờ ba mẹ sẽ đến cứu chúng ta."
"Có lẽ ba mẹ đang trên đường đến, em cố gắng lên."
"Tiểu An sợ lắm!"
"Không sao, có anh đây rồi . Anh sẽ bảo vệ em."
Đám người bịt mặt kia xông vào, Lâm Kỳ dùng thân hình nhỏ nhắn của mình che chắn cho tiểu An vội lên tiếng.
"Các người định làm gì?"
Gã đàn ông kia nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn sang đàn em mình lên tiếng."Đưa bọn chúng đi!
Đám người kia xông đến định mang Lâm An đi, nhưng Lâm Kỳ đã dùng thân mình che chắn tiểu An nói.
"Mang một người không tỉnh táo đi chẳng phải rất vướng víu sao. Em ấy vẫn còn hôn mê các người mang em ấy theo làm gì, tôi đi với các người là được rồi."
Gã đàn ông kia nhìn tiểu An vẫn nằm im bất động, lượng thuốc nó hít phải có thể ngủ đến ngày mai không chừng. Mang theo đúng là có chút bất tiện, chi bằng cứ để nó lại đây đã. Nghĩ thế hắn ta quay sang nhìn đàn em nói."Đưa thằng nhóc này theo, một đứa ở lại cảnh chừng còn nhóc này, khi nào tao gọi thì xử lý nó rồi đi đến địa điểm họp mặt. Nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi đại ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.