Chương 15
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
“Được” Nhiễm Phi Trạch không hề do dự, thoải mái đồng ý
Anh ta hào sảng như vậy trái lại làm cho Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhíu mặt
Hối hận rồi, thất sách rồi, sớm biết anh ta coi thường tiền tài thế thì nói chia hắn ba cô bảy cho xong.
Ôi dời.
“Cô nương nếu chê nhiều, ta chỉ thêm chút ít cũng được” Nhiễm Phi Trạch khách khí, khiến cho Tô Tiểu Bồi thấy muốn ói
Ai chê nhiều? Làm gì có cái chuyện đấy.
Tô Tiểu Bồi không quan tâm đến anh ta, tiếp tục lật quyển sổ ghi lại vụ án, nếu giờ mà có giấy bút thì tốt, cô có biết bao nhiêu suy nghĩ muốn ghi lại
“Tráng sĩ, huynh nói, nếu bảo bộ khoái kia mang giấy bút đến thì cậu ta có mang không?
A!
Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, nhưng còn may vẻ mặt không có vẻ ngốc lắm
Tô Tiểu Bồi còn nói “Dù sao giấy bút đó cũng là của công, ý ta là, là của nha môn, cũng không phải mang đồ nhà anh ta đến, cũng không phải mang đến chẳng có việc gì, cậu ta liệu có mang đến không? Cậu ta sùng bái huynh thế, nhất định cho chứ.”
Nhiễm Phi Trạch không hề nhìn cô, chỉ nói “Cô nương muốn thì đi hỏi Bạch huynh đệ đi.”
“Ta đi hỏi không nhất định được,tráng sĩ đi hỏi thì hơn”
“Cái này sợ ta thì không tiện”
“Tại sao?”
“Vì sao? Vì thế ?”
“Ta đang hỏi huynh, huynh hỏi lại ta làm gì?”
“Ta đang dạy cô nương nói chuyện. Nếu cô nương muốn ở đây an an ổn ổn thì nhất định cái gì nên sửa phải sửa, nếu không sau này làm gì có ai có thể chấp nhận cô nương như ta”
Lời này đúng là đâm thẳng vào lòng Tô Tiểu Bồi, cô ngừng lại, thở dài.
“Ta đang cố gắng học rồi. Ý ta là, ta đang học hành rất chăm chỉ.”
“Ồ” Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu
“Haizzz” Tô Tiểu Bồi lại thở dài
Một lát sau, cô lại quay lại,làm sao lại bị lời của Nhiễm Phi Trạch làm phiền nhỉ?
“Tráng sĩ”
“Có chuyện gì?”
“Tráng sĩ vì sao không đi hỏi giấy bút chỗ bộ khoái” Cô thấy nếu là anh ta đi hỏi, hẳn là sẽ mang về một thùng giấy.
“Tại hạ da mặt mỏng” Nhiễm Phi Trạch nhàn nhạt trả lời.
Tô Tiểu Bồi lát sau mới có phản ứng, SHIT, tại hạ cái lời này đã nói ra rồi, còn da mặt mỏng cái nỗi gì?
Thôi đi thôi đi, hóa ra tráng sĩ tiên sinh còn cần mặt mũi, cô cũng hiểu rồi.
Tô Tiểu Bồi không nói đến chuyện này nữa, mang theo tâm trạng phiền não giúp đỡ thu dọn bàn. Khi nãy ông chủ Tống đi vào, gọi Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, nhất định là hỏi chuyện Bạch Ngọc Lang.
Ông chủ Tống này coi thường Tô Tiểu Bồi, không muốn nói nhiều lời cùng cô, Tô Tiểu Bồi cũng chẳng quan tâm, còn vui mừng vì rảnh rang. Cô cầm theo quyển sổ, mang về phòng xem xét cẩn thận
Một lát sau Nhiễm Phi Trạch quay lại. Tô Tiểu Bồi lúc này đã xem được gần hết vụ án, càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình, nhưng còn có một điều đang băn khoăn.
“Tráng sĩ, ta thấy, cậu bộ khoái đó có đáng tin không? Hôm nay cậu ta nghe chúng ta nói thế, quay về, quan phủ liệu có nghe theo sắp xếp của cậu ta, đi đến huyện Khang tra xét thân phận kẻ gây án kia không? Cậu ta mới làm có ba tháng, liệu có người thấy cậu ta yếu kém không thèm quan tâm không?”
“Yên tâm, cậu ấy có thể làm được”
“Vì sao?” xem này, cô nói được văn cổ loằng ngoằng rồi này.
“Bởi vì cậu ta không phải bộ khoái thông thường mà là Lục công tử của Bạch gia trang:”
“Bạch gia trang rất có máu mặt sao?”
“Bạch gia trang là một trong mười đại gia tộc của võ lâm, danh tiếng vang dội. Bạch Ngọc lang là công tử thứ sáu, là con út được sủng ái nhất. Nếu không nhờ thân phận này sao cậu ta có thể vào nha môn theo Tần bộ đầu phá án được chứ, lại còn muốn đem tình tiết vụ án tới đây? Cậu ta đem về tin tức muốn đến huyện Khang tra án, cho dù có người nghi ngờ nhưng chắc không ngăn cản quá đâu. Quan phỉ không phái người đi tra thì Bạch Ngọc Lang cũng có thể tìm người đến giúp, đương nhiên rồi, đối với cậu ta thì đó là đường sau. Cậu ta khắc có cách xử lý việc cửa quan, cô nương cứ yên tâm.”
Thế à? Sao nghe mà không đảm bảo tí nào vậy, còn không đảm bảo bằng cái chuyện võ công Nhiễm Phi Trạch cao cường hơn cả mức tưởng tượng hơn ấy.
“Cậu ta nói mình là Lục công tử của Bạch gia trang công tử liền tin sao?”
Nhiễm Phi Trạch cười “Ta không phải là người như cậu ta, làm sao mà ta tin ngay được.”
Hê, thế là anh ta cũng biết mình bốc choác với người ta thế là chuyện chẳng ra sao à?
“Vậy sao tráng sĩ có thể xác nhận được?”
“Ta nhận ra cậu ấy.”
“A” Vậy Bạch Ngọc lang cũng là nhận ra Nhiễm đại hiệp sao?'
“Sáu năm trước, ta đi qua Bạch gia trang, khi đó cậu ta mới mười hai, đầu mới một chỏm tóc, chỉ là cậu ta không nhớ ta cũng là chuyện bình thường.”
“Tráng sĩ đến Bạch gia trang làm gì? À, ý ta là , có chuyện gì sao?”
“Đến tặng binh khí cho cha cậuta, thuận tiện xem nhà họ Bạch có ai đủ tư chất nhận làm đệ tử không?”
A, là đi xem xét à.
“Cha cậu ta có lúc sẽ gọi sáu huynh đệ tới cho ta gặp, ta nhớ rõ hình dáng của họ. Hôm đó ta đến nha môn tìm hiểu tin tức thì gặp cậu ta đứng ở ngay cửa, nhẫn nại nghe câu chuyện của một ông lão, liền biết chuyện cô nương nhờ thành công rồi. Bạch Ngọc Lang hào sảng, nhiệt tình lại lương thiện, tiếc là hơi gấp gáp, không thích hợp để chọn làm đồ đệ.”
Tô Tiểu Bồi hiếu kỳ “Tráng sĩ nhận đồ đệ định dạy võ công sao?
“Không, võ công chỉ là thu yếu. Thủ nghệ của ta nổi danh, còn mạnh hơn võ công mười lần”
“Ồ” Nghe thì có vẻ là lời ngông cuồng đấy, nhưng người nói chuyện lại dùng cái vẻ bình thản đạm mạc đấy để nói làm những lời cuồng ngạo kia giảm bớt đi mười phần, hơn nữa Tô Tiểu Bồi không có hứng thú gì với thứ võ nghệ thủ nghệ kia nên chẳng có cảm giác gì. Nhưng đã nói đến rồi thì nên nhận vậy mà hỏi thêm vài câu
“Tráng sĩ có thủ nghệ gì vậy?”
“Binh khí.”
“Ồ”Đúc binh khí, lời này thật ngạo nghễ, chắc là kiếm được rất nhiều tiền chứ nhỉ, nhưng sao anh ta nghèo thế.
Tô Tiểu Bồi nghĩ rồi lại thở dài,vị tráng sĩ tiên sinh này quá đặc biệt rồi, anh ta nói gì cô đều tin, nhưng điều kiện của anh ta bày ra trước mắt đây lại khiến cho người ta không thể tin nổi “
“Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không?” Cô tùy tiện hỏi, không định thăm dò cho bản thân mình.
Nhiễm Phi Trạch nhìn qua, đáp “Nếu tay không cầm được búa thì liền thu”
“…”
Thôi đi, coi như cô chưa hỏi
Tối hôm đó Tô Tiểu Bồi nằm trêncái giường đơn bạc, nghĩ đến chuyện thu nhận đồ đệ của Nhiễm Phi Trạch , trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh người con gái tráng kiện ăn mặc thô sơ tay cầm búa, không nhịn được cười ra tiếng.
Nhiễm Phi Trạch nhận đồ đệ à,tráng sĩ cứ cẩn thận nhé.
Tô Tiểu Bồi quay người, thầm nghĩ cô đúng là không nên nghĩ nhiều, chỉ mong sao cái cậu công tử thứ sáu nhà họ Bạch kia thật sự lắng nghe và làm theo những phân tích của cô, tìm ra thận phận và gia đình tên kia, bọn họ mới có thể tiếp cận gần hơn với tên sát thủ.
Tuy rằng nghĩ thế có vẻ không được hiền hậu lắm, nhưng cô hy vọng cô hy vọng tốc độ điều tra theo hướng này của mình có hiệu quả hơn là giăng thiên la địa võng lung bắt tên kia.
Cô muốn kiếm ít tiền nhờ việc này, càng cần nó tăng thêm cho cô ít tự tin, cô cần tiếp tục sống thật tốt, thật tốt
Anh ta hào sảng như vậy trái lại làm cho Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhíu mặt
Hối hận rồi, thất sách rồi, sớm biết anh ta coi thường tiền tài thế thì nói chia hắn ba cô bảy cho xong.
Ôi dời.
“Cô nương nếu chê nhiều, ta chỉ thêm chút ít cũng được” Nhiễm Phi Trạch khách khí, khiến cho Tô Tiểu Bồi thấy muốn ói
Ai chê nhiều? Làm gì có cái chuyện đấy.
Tô Tiểu Bồi không quan tâm đến anh ta, tiếp tục lật quyển sổ ghi lại vụ án, nếu giờ mà có giấy bút thì tốt, cô có biết bao nhiêu suy nghĩ muốn ghi lại
“Tráng sĩ, huynh nói, nếu bảo bộ khoái kia mang giấy bút đến thì cậu ta có mang không?
A!
Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, nhưng còn may vẻ mặt không có vẻ ngốc lắm
Tô Tiểu Bồi còn nói “Dù sao giấy bút đó cũng là của công, ý ta là, là của nha môn, cũng không phải mang đồ nhà anh ta đến, cũng không phải mang đến chẳng có việc gì, cậu ta liệu có mang đến không? Cậu ta sùng bái huynh thế, nhất định cho chứ.”
Nhiễm Phi Trạch không hề nhìn cô, chỉ nói “Cô nương muốn thì đi hỏi Bạch huynh đệ đi.”
“Ta đi hỏi không nhất định được,tráng sĩ đi hỏi thì hơn”
“Cái này sợ ta thì không tiện”
“Tại sao?”
“Vì sao? Vì thế ?”
“Ta đang hỏi huynh, huynh hỏi lại ta làm gì?”
“Ta đang dạy cô nương nói chuyện. Nếu cô nương muốn ở đây an an ổn ổn thì nhất định cái gì nên sửa phải sửa, nếu không sau này làm gì có ai có thể chấp nhận cô nương như ta”
Lời này đúng là đâm thẳng vào lòng Tô Tiểu Bồi, cô ngừng lại, thở dài.
“Ta đang cố gắng học rồi. Ý ta là, ta đang học hành rất chăm chỉ.”
“Ồ” Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu
“Haizzz” Tô Tiểu Bồi lại thở dài
Một lát sau, cô lại quay lại,làm sao lại bị lời của Nhiễm Phi Trạch làm phiền nhỉ?
“Tráng sĩ”
“Có chuyện gì?”
“Tráng sĩ vì sao không đi hỏi giấy bút chỗ bộ khoái” Cô thấy nếu là anh ta đi hỏi, hẳn là sẽ mang về một thùng giấy.
“Tại hạ da mặt mỏng” Nhiễm Phi Trạch nhàn nhạt trả lời.
Tô Tiểu Bồi lát sau mới có phản ứng, SHIT, tại hạ cái lời này đã nói ra rồi, còn da mặt mỏng cái nỗi gì?
Thôi đi thôi đi, hóa ra tráng sĩ tiên sinh còn cần mặt mũi, cô cũng hiểu rồi.
Tô Tiểu Bồi không nói đến chuyện này nữa, mang theo tâm trạng phiền não giúp đỡ thu dọn bàn. Khi nãy ông chủ Tống đi vào, gọi Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, nhất định là hỏi chuyện Bạch Ngọc Lang.
Ông chủ Tống này coi thường Tô Tiểu Bồi, không muốn nói nhiều lời cùng cô, Tô Tiểu Bồi cũng chẳng quan tâm, còn vui mừng vì rảnh rang. Cô cầm theo quyển sổ, mang về phòng xem xét cẩn thận
Một lát sau Nhiễm Phi Trạch quay lại. Tô Tiểu Bồi lúc này đã xem được gần hết vụ án, càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình, nhưng còn có một điều đang băn khoăn.
“Tráng sĩ, ta thấy, cậu bộ khoái đó có đáng tin không? Hôm nay cậu ta nghe chúng ta nói thế, quay về, quan phủ liệu có nghe theo sắp xếp của cậu ta, đi đến huyện Khang tra xét thân phận kẻ gây án kia không? Cậu ta mới làm có ba tháng, liệu có người thấy cậu ta yếu kém không thèm quan tâm không?”
“Yên tâm, cậu ấy có thể làm được”
“Vì sao?” xem này, cô nói được văn cổ loằng ngoằng rồi này.
“Bởi vì cậu ta không phải bộ khoái thông thường mà là Lục công tử của Bạch gia trang:”
“Bạch gia trang rất có máu mặt sao?”
“Bạch gia trang là một trong mười đại gia tộc của võ lâm, danh tiếng vang dội. Bạch Ngọc lang là công tử thứ sáu, là con út được sủng ái nhất. Nếu không nhờ thân phận này sao cậu ta có thể vào nha môn theo Tần bộ đầu phá án được chứ, lại còn muốn đem tình tiết vụ án tới đây? Cậu ta đem về tin tức muốn đến huyện Khang tra án, cho dù có người nghi ngờ nhưng chắc không ngăn cản quá đâu. Quan phỉ không phái người đi tra thì Bạch Ngọc Lang cũng có thể tìm người đến giúp, đương nhiên rồi, đối với cậu ta thì đó là đường sau. Cậu ta khắc có cách xử lý việc cửa quan, cô nương cứ yên tâm.”
Thế à? Sao nghe mà không đảm bảo tí nào vậy, còn không đảm bảo bằng cái chuyện võ công Nhiễm Phi Trạch cao cường hơn cả mức tưởng tượng hơn ấy.
“Cậu ta nói mình là Lục công tử của Bạch gia trang công tử liền tin sao?”
Nhiễm Phi Trạch cười “Ta không phải là người như cậu ta, làm sao mà ta tin ngay được.”
Hê, thế là anh ta cũng biết mình bốc choác với người ta thế là chuyện chẳng ra sao à?
“Vậy sao tráng sĩ có thể xác nhận được?”
“Ta nhận ra cậu ấy.”
“A” Vậy Bạch Ngọc lang cũng là nhận ra Nhiễm đại hiệp sao?'
“Sáu năm trước, ta đi qua Bạch gia trang, khi đó cậu ta mới mười hai, đầu mới một chỏm tóc, chỉ là cậu ta không nhớ ta cũng là chuyện bình thường.”
“Tráng sĩ đến Bạch gia trang làm gì? À, ý ta là , có chuyện gì sao?”
“Đến tặng binh khí cho cha cậuta, thuận tiện xem nhà họ Bạch có ai đủ tư chất nhận làm đệ tử không?”
A, là đi xem xét à.
“Cha cậu ta có lúc sẽ gọi sáu huynh đệ tới cho ta gặp, ta nhớ rõ hình dáng của họ. Hôm đó ta đến nha môn tìm hiểu tin tức thì gặp cậu ta đứng ở ngay cửa, nhẫn nại nghe câu chuyện của một ông lão, liền biết chuyện cô nương nhờ thành công rồi. Bạch Ngọc Lang hào sảng, nhiệt tình lại lương thiện, tiếc là hơi gấp gáp, không thích hợp để chọn làm đồ đệ.”
Tô Tiểu Bồi hiếu kỳ “Tráng sĩ nhận đồ đệ định dạy võ công sao?
“Không, võ công chỉ là thu yếu. Thủ nghệ của ta nổi danh, còn mạnh hơn võ công mười lần”
“Ồ” Nghe thì có vẻ là lời ngông cuồng đấy, nhưng người nói chuyện lại dùng cái vẻ bình thản đạm mạc đấy để nói làm những lời cuồng ngạo kia giảm bớt đi mười phần, hơn nữa Tô Tiểu Bồi không có hứng thú gì với thứ võ nghệ thủ nghệ kia nên chẳng có cảm giác gì. Nhưng đã nói đến rồi thì nên nhận vậy mà hỏi thêm vài câu
“Tráng sĩ có thủ nghệ gì vậy?”
“Binh khí.”
“Ồ”Đúc binh khí, lời này thật ngạo nghễ, chắc là kiếm được rất nhiều tiền chứ nhỉ, nhưng sao anh ta nghèo thế.
Tô Tiểu Bồi nghĩ rồi lại thở dài,vị tráng sĩ tiên sinh này quá đặc biệt rồi, anh ta nói gì cô đều tin, nhưng điều kiện của anh ta bày ra trước mắt đây lại khiến cho người ta không thể tin nổi “
“Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không?” Cô tùy tiện hỏi, không định thăm dò cho bản thân mình.
Nhiễm Phi Trạch nhìn qua, đáp “Nếu tay không cầm được búa thì liền thu”
“…”
Thôi đi, coi như cô chưa hỏi
Tối hôm đó Tô Tiểu Bồi nằm trêncái giường đơn bạc, nghĩ đến chuyện thu nhận đồ đệ của Nhiễm Phi Trạch , trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh người con gái tráng kiện ăn mặc thô sơ tay cầm búa, không nhịn được cười ra tiếng.
Nhiễm Phi Trạch nhận đồ đệ à,tráng sĩ cứ cẩn thận nhé.
Tô Tiểu Bồi quay người, thầm nghĩ cô đúng là không nên nghĩ nhiều, chỉ mong sao cái cậu công tử thứ sáu nhà họ Bạch kia thật sự lắng nghe và làm theo những phân tích của cô, tìm ra thận phận và gia đình tên kia, bọn họ mới có thể tiếp cận gần hơn với tên sát thủ.
Tuy rằng nghĩ thế có vẻ không được hiền hậu lắm, nhưng cô hy vọng cô hy vọng tốc độ điều tra theo hướng này của mình có hiệu quả hơn là giăng thiên la địa võng lung bắt tên kia.
Cô muốn kiếm ít tiền nhờ việc này, càng cần nó tăng thêm cho cô ít tự tin, cô cần tiếp tục sống thật tốt, thật tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.