Chương 18
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
“Tô Tiểu Bồi” Anh ta nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi một tiếng.
Tô Tiểu Bồi nhìn bốn phương, mọi người nhìn thấy tiếng gọi cũng quay sang nhìn người đó.
Tô Tiểu Bồi nhíu mi, không phải chứ, chẳng lẽ người này không phải là ảo giác sao.
“Tô Tiểu Bồi,làm sao cô đã quay lại rồi?” Nguyệt Lão kia vội vã, không đợi Tô Tiểu Bồi đi tới mà kéo cô qua một bên.
“Quay lại từ đâu?” Tô Tiểu Bồi lạnh lung cố ý hỏi
“Xuyên không ấy, cô chưa xuyên sao? Thời gian còn sớm hơn là ta tưởng, ta nghĩ còn phải qua một thời gian nữa kìa. Làm sao mà cô đã xuyên rồi. Nhưng cô về sớm quá, đã gặp anh ta chưa?”
“Gặp ai?”
“Trình Giang Dực ấy!” Nguyệt Lão vội vàng cuống quýt “Cô còn chưa gặp anh ta sao?” Anh ta nhìn biểu cảm của Tô Tiểu Bồi liền biết ngay chưa gặp rồi.
“Ôi trời,ta còn cứ nghĩ là hiệu suất của cô cao lắm, chỉ chút xíu thôi là làm xong. Kết quả là cô phí công đi rồi.” Anh ta vẫn còn lảm nhảm, Tô Tiểu Bồi trừng mắt không thèm quan tâm.
“Đợi chút, đợt một chút!” Bạn Nguyệt lão giật mình, trợn tròn mắt lên kinh ngạc “Hay là cô chết rồi?”
“Đúng, trước mắt anh là một con ma đấy.”
“Trời ơi đừng có đùa nữa” Nguyệt Lão vò đầu, “Cô đùa nghiêm túc thế này thật đáng sợ.”
Nguyệt lão đang muốn nói tiếp thì một đồng nghiệp của Tô Tiểu Bồi đi tới, cười thầm “ Tiểu Bồi, bạn trai à? Đẹp trai thế.”
“Ha ha” Nguyệt Lão được người ta khen liền không ý tứ cười với người ta luôn.
Đồng nghiệp nọ cũng không bàn tán thêm nữa, nói rồi liền vẫy tay đi luôn.
Nguyệt lão thấy xung quanh vắng người rồi mới lại bắt đầu nói “Tô Tiểu Bồi, sau khi cô xuyên qua rồi chỉ có hai tình huống có thể quay lại, một là cô tìm được anh ta rồi, hai là cô chết rồi. Cô đã trải qua chuyện gì ở chỗ đó? Chết rồi sao?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, cô rơi xuống sông, thế là đã chết chưa?
“Ài, cô chêt cũng hơi bị nhanh quá đấy.”
Đồ khốn nạn!Lại còn có cái kiểu nói năng thế này đấy à?
“Tô Tiểu Bồi,cô qua bên đó đã gặp những ai? Cô nói mau đi. Lần này cô quay lại, ta vẫn thấy anh ta còn ở bên kia, nên cô thất bại rồi. Thế có nghĩa là không lâu nữa cô sẽ lại bị lôi về, nhân cơ hội lần này ta sẽ giúp cô phân tích, nếu không thì cô đi rồi lại về, ta không giúp nổi cô đâu.”
Cái gì mà ma? Rồi cái gì mà xuyên không?
Tô Tiểu Bồi muốn chết lắm rồi. Cô lại nghĩ “Ở đó có không ít người, kể từng người từng người một cho anh nghe à?” Khẩu khí không làm sao mà tốt lên nổi.
Nguyệt lão cào cào đầu “Cũng đúng nhỉ, nếu chuyện dài quá thì ta chẳng có thời gian mà nghe nhiều.”
Cuối cùng ai mới là người không có thời gian?
Nếu không phải Tô Tiểu Bồi muốn làm rõ mọi chuyện thì sớm đã quay người rời đi.
“Hay là thế này đi, cô nói xem,người đầu tiên cô gặp khi xuyên qua là ai?”
“Một nam một nữ”
“Không có Trình Giang Dực sao? Anh ta chỉ xuyên qua sớm hơn cô có một tháng, lẽ ra rất dễ nhận ra chứ.”
“Không có, cả hai đều là người cổ đại, còn khinh thị tôi nói năng kỳ quặc.”
“Sao lại thế được” Nguyệt lão hồ nghi, anh ta rút từ túi ra một màn hình cầm tay, trượt trượt mở mở trước mặt xem, rồi nói “Dây tơ hồng của hai người vẫn còn quấn chặt lắm. Mà còn không phải chặt một cách bình thường, mà là siêu siêu chặt ấy”
Shit, bị líu lưỡi à?
“Thế nên cô bị lôi đi, đến nơi đó đáng ra cách anh ta không xa đâu. Cô nghĩ lại xem, cô gặp qua hai người, nhất định có một người có quan hệ với anh ta, có thể người này sẽ dẫn cô đi tìm anh ta.”
Mang cô đi tìm anh ta.
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, Nhiễm Phi Trạch muốn đưa cô đến miếu ni cô, nơi đó chắc chắn không có anh chàng trẻ tuổi nào xuyên qua đâu nhỉ? Đường Liên thì sao? Cô không dám khẳng định, cô ấy mắc phải hội chứng Stockholm, có khả năng đã giúp đỡ sơn tặc, nếu cô ấy đem mình đến cho ai….
Không phải chứ, Trình Giang Dực kia xuyên qua không làm người cho tử tế mà thành sơn tặc rồi đi cưỡng bức con gái nhà lành sao?
Đường Liên một tháng trước bị bắt đi, Trình Giang Dực một tháng trước xuyên không….
Không phải chứ?
“Anh nói tôi tìm anh ta, rồi cùng nhau quay lại. Cái khái niệm tìm này nó là thế nào?
“Là ý gì?” Nguyệt Lão chả hiểu gì
“Có nghĩa là tôi nhìn thấy anh ta tức là đã tìm được hay là tôi gọi Trình Giang Dực một tiếng, anh ta đáp lại thì là tìm được, hay là phải thế nào? Tìm rồi về thế nào? Nắm tay nhau nói “Đi” một tiếng được không?”
“Ý, cô nói ta mới biết là ta cũng chả biết nha” Nguyệt lão tiếp tục mơ hồ, anh ta nghĩ nghĩ, cười “ Cái kiểu nắm tay nhau cùng hô “đi” nghe nó buồn cười thật đấy”
Anh ta cứ thế mà cười, sau đó nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tô Tiểu Bồi thì nín bặt. Hắng giọng hai tiếng rồi làm ra vẻ.
“Tóm lại, trong bản ghi nhớ của ta vẫn chưa tìm ra được những thông tin chi tiết hơn, đợi ta tra ra thêm được rồi thì sẽ nghĩ cách nói cho cô.”
“Anh có thể đáng tin một chút được không?”
“Ài, có câu này của cô, ta sẽ cố gắng hơn được chưa?” Nguyệt lão không phục, rồi nhấn mạnh với cô “ Tô Tiểu Bồi, cô mau đến bệnh viện gặp Trình Giang Dực, ít nhất cô cũng phải biết hình dáng của anh ta, hiểu anh ta một chút, như vật mới tìm được người chứ. Dây tơ hồng hai người quấn rất chặt nên nhất định anh ta cách cô rất gần. Những người cô gặp không phải là anh ta thì nhất định có thể dẫn cô đến chỗ anh ta, sẽ có mối quan hệ. Cô ở đó đừng sợ hãi, nếu cô chết rồi thì quay lại đây, xem như nghỉ ngơi tí rồi lại quay lại.”
Shit, nói năng cái kiểu gì đấy, đi mà thử xem chết nó ra làm sao đi.
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì sao?” Bạn Nguyệt Lão chả biết gì hỏi lại
“Anh còn có gì dặn dò không?”
“Ồ, tạm thời không nhớ ra gì cả”
Tô Tiểu Bồi rút điện thoại ra nói“Tên, điện thoại, để tôi còn ghi lại.”
“Ta là Nguyệt Lão số 2238, không có tên, không có điện thoại.”
“Số 2238?” Tô Tiểu Bồi đen mặt.“Có rất nhiều Nguyệt lão sao?”
“Đúng thế, không thì bận chết mất,chúng tôi phải xử lý rất nhiều Case đấy.”
“Xử lý cái gì, bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế.” Tô Tiểu Bồi không khách khí nói luôn “Gả đi không được, lấy ai cũng không xong một đống người. Có phải các người học hành luyện tập không đến nơi tới chốn, ai ai cũng giống anh chẳng đáng tin chút nào không hả?”
Nguyệt lão xấu hổ “Ta cũng rất cố gắng rồi đấy, nhân duyên của cô không tốt, nhất định có vấn đề kỳ lạ nào đấy, đừng có quở trách người khác chứ. Bởi càng ngày con người càng coi trọng bản thân mình nên mới xảy ra hoàn cảnh như vậy đấy. Tô Tiểu Bồi, cô đừng nhìn mình đã có người định mệnh, để ta tiết lộ cho cô hay, cho dù Trình Giang Dực có không bị tai nạn xe, cho dù hai người gặp nhau như đã định sẵn, hai người nảy sinh tình cảm thì do tính cách của cô, của anh ta mà hai bên đều sẽ rất đau khổ. Ta đã cất công chuẩn bị các bước để các người thay đổi, nhưng khổ thay là ta chuẩn bị xong rồi lại gặp phải chuyện như thế này. Tất cả những gì chuẩn bị đều phí công hết rồi, ta cũng cảm thấy rất khó chịu. Nên cô cũng đừng phàn nàn nữa, ai cũng có nỗi khổ riêng cả thôi.”
Tô Tiểu Bồi bị nói thế thì không biết phản bác thế nào nữa.
“Tóm lại là, đi nhiều thành quen,lần này cô đi đã biết đường biết lối, chúc cô thuận buồm xuôi gió. À, đúng rồi, trước đó đừng quên đi bệnh viện nhé, lần trước cô không nghe ta, cũng không trách được, lần đó quá gấp rút, nhanh chóng quá. Ta nhìn lịch trình công việc mà bị dọa luôn.”
“Tôi đã chụp ảnh của anh, tại sao không có?”
“Chúng ta không được lưu lại hình ảnh. Đợi đến khi Case của cô kết thúc rồi, ta sẽ dần dần biết mất trong trí nhớ của cô. Người đồng nghiệp ban nãy nhìn thấy ta, lát sau sẽ quên ngay ta trông như thế nào, cô ấy sẽ chỉ nhớ là hình như đã nhìn thấy cô nói chuyện với một nam giới, qua một lát nữa sẽ không còn nhớ gì nữa. Trong bức ảnh cô chụp không có ta cũng là chuyện thường thôi.”
Tô Tiểu Bồi rút điện thoại, lại chụp một tấm nữa. Nguyệt Lão cười cười, giơ ngón tay làm chữ V cho cô chụp.
“Bao giờ tôi sẽ quay lại đó?” TôTiểu Bồi không tin chuyện này nhưng vẫn cứ hỏi.
“Không biết
“Đến rồi sẽ rơi xuống nơi nào?”
“Không biết.”
“Vậy thì anh biết cái gì?”
“Ta biết cô sẽ bị đưa đi, tìm được anh ta rồi thì có thể trở lại. À,không đúng nên nói là, nếu như chết thì sẽ quay lại.” Nguyệt lão vừa nói vừa gật đầu, thêm chút giọng điệu nữa.
Thật đáng chém, anh ta biết sao mà“nhiều” thế chứ. Tô Tiểu Bồi tức thật rồi đấy.
“Vậy nếu tôi có vấn đề cần tìm anh thì phải làm sao?”
“Cô tìm không ra ta đâu, bây giờ có quá nhiều người có vấn đề. Nếu chúng ta làm thêm cả dịch vụ tư vấn thì khỏi luôn làm việc chính. Case của cô, nếu có thông tin gì cần cho cô thì ta sẽ thông báo, ta không xuất hiện nghĩa là ta không có gì mới, cô phải dựa vào chính mình đi. Thuận theo tự nhiên là tốt, cô cố lên.”
Nói chuyện xong rồi, Nguyệt Lão vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
Tô Tiểu Bồi nhìn bóng dáng của anh ta, anh ta va vào một người, cười cười rồi đi tiếp. Tô Tiểu Bồi nghĩ, người chẳng may bị va vào kia có phải quay đầu đi cũng quên luôn Nguyệt Lão không?
Cô nhìn lại điện thoại trong tay mình, tấm ảnh chụp Nguyệt Lão vẫn còn đây.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, đi về phía xe mình.
Lên xe, khởi động máy, đi một đoạn thì gặp đèn đỏ, cô dừng xe. Nghĩ ngợi một hồi, lại bỏ điện thoại ra, nhìn tấm ảnh đó, có cây, có đường, nhưng không hề có hình ảnh Nguyệt lão.
Tô Tiểu Bồi nhìn bốn phương, mọi người nhìn thấy tiếng gọi cũng quay sang nhìn người đó.
Tô Tiểu Bồi nhíu mi, không phải chứ, chẳng lẽ người này không phải là ảo giác sao.
“Tô Tiểu Bồi,làm sao cô đã quay lại rồi?” Nguyệt Lão kia vội vã, không đợi Tô Tiểu Bồi đi tới mà kéo cô qua một bên.
“Quay lại từ đâu?” Tô Tiểu Bồi lạnh lung cố ý hỏi
“Xuyên không ấy, cô chưa xuyên sao? Thời gian còn sớm hơn là ta tưởng, ta nghĩ còn phải qua một thời gian nữa kìa. Làm sao mà cô đã xuyên rồi. Nhưng cô về sớm quá, đã gặp anh ta chưa?”
“Gặp ai?”
“Trình Giang Dực ấy!” Nguyệt Lão vội vàng cuống quýt “Cô còn chưa gặp anh ta sao?” Anh ta nhìn biểu cảm của Tô Tiểu Bồi liền biết ngay chưa gặp rồi.
“Ôi trời,ta còn cứ nghĩ là hiệu suất của cô cao lắm, chỉ chút xíu thôi là làm xong. Kết quả là cô phí công đi rồi.” Anh ta vẫn còn lảm nhảm, Tô Tiểu Bồi trừng mắt không thèm quan tâm.
“Đợi chút, đợt một chút!” Bạn Nguyệt lão giật mình, trợn tròn mắt lên kinh ngạc “Hay là cô chết rồi?”
“Đúng, trước mắt anh là một con ma đấy.”
“Trời ơi đừng có đùa nữa” Nguyệt Lão vò đầu, “Cô đùa nghiêm túc thế này thật đáng sợ.”
Nguyệt lão đang muốn nói tiếp thì một đồng nghiệp của Tô Tiểu Bồi đi tới, cười thầm “ Tiểu Bồi, bạn trai à? Đẹp trai thế.”
“Ha ha” Nguyệt Lão được người ta khen liền không ý tứ cười với người ta luôn.
Đồng nghiệp nọ cũng không bàn tán thêm nữa, nói rồi liền vẫy tay đi luôn.
Nguyệt lão thấy xung quanh vắng người rồi mới lại bắt đầu nói “Tô Tiểu Bồi, sau khi cô xuyên qua rồi chỉ có hai tình huống có thể quay lại, một là cô tìm được anh ta rồi, hai là cô chết rồi. Cô đã trải qua chuyện gì ở chỗ đó? Chết rồi sao?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, cô rơi xuống sông, thế là đã chết chưa?
“Ài, cô chêt cũng hơi bị nhanh quá đấy.”
Đồ khốn nạn!Lại còn có cái kiểu nói năng thế này đấy à?
“Tô Tiểu Bồi,cô qua bên đó đã gặp những ai? Cô nói mau đi. Lần này cô quay lại, ta vẫn thấy anh ta còn ở bên kia, nên cô thất bại rồi. Thế có nghĩa là không lâu nữa cô sẽ lại bị lôi về, nhân cơ hội lần này ta sẽ giúp cô phân tích, nếu không thì cô đi rồi lại về, ta không giúp nổi cô đâu.”
Cái gì mà ma? Rồi cái gì mà xuyên không?
Tô Tiểu Bồi muốn chết lắm rồi. Cô lại nghĩ “Ở đó có không ít người, kể từng người từng người một cho anh nghe à?” Khẩu khí không làm sao mà tốt lên nổi.
Nguyệt lão cào cào đầu “Cũng đúng nhỉ, nếu chuyện dài quá thì ta chẳng có thời gian mà nghe nhiều.”
Cuối cùng ai mới là người không có thời gian?
Nếu không phải Tô Tiểu Bồi muốn làm rõ mọi chuyện thì sớm đã quay người rời đi.
“Hay là thế này đi, cô nói xem,người đầu tiên cô gặp khi xuyên qua là ai?”
“Một nam một nữ”
“Không có Trình Giang Dực sao? Anh ta chỉ xuyên qua sớm hơn cô có một tháng, lẽ ra rất dễ nhận ra chứ.”
“Không có, cả hai đều là người cổ đại, còn khinh thị tôi nói năng kỳ quặc.”
“Sao lại thế được” Nguyệt lão hồ nghi, anh ta rút từ túi ra một màn hình cầm tay, trượt trượt mở mở trước mặt xem, rồi nói “Dây tơ hồng của hai người vẫn còn quấn chặt lắm. Mà còn không phải chặt một cách bình thường, mà là siêu siêu chặt ấy”
Shit, bị líu lưỡi à?
“Thế nên cô bị lôi đi, đến nơi đó đáng ra cách anh ta không xa đâu. Cô nghĩ lại xem, cô gặp qua hai người, nhất định có một người có quan hệ với anh ta, có thể người này sẽ dẫn cô đi tìm anh ta.”
Mang cô đi tìm anh ta.
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, Nhiễm Phi Trạch muốn đưa cô đến miếu ni cô, nơi đó chắc chắn không có anh chàng trẻ tuổi nào xuyên qua đâu nhỉ? Đường Liên thì sao? Cô không dám khẳng định, cô ấy mắc phải hội chứng Stockholm, có khả năng đã giúp đỡ sơn tặc, nếu cô ấy đem mình đến cho ai….
Không phải chứ, Trình Giang Dực kia xuyên qua không làm người cho tử tế mà thành sơn tặc rồi đi cưỡng bức con gái nhà lành sao?
Đường Liên một tháng trước bị bắt đi, Trình Giang Dực một tháng trước xuyên không….
Không phải chứ?
“Anh nói tôi tìm anh ta, rồi cùng nhau quay lại. Cái khái niệm tìm này nó là thế nào?
“Là ý gì?” Nguyệt Lão chả hiểu gì
“Có nghĩa là tôi nhìn thấy anh ta tức là đã tìm được hay là tôi gọi Trình Giang Dực một tiếng, anh ta đáp lại thì là tìm được, hay là phải thế nào? Tìm rồi về thế nào? Nắm tay nhau nói “Đi” một tiếng được không?”
“Ý, cô nói ta mới biết là ta cũng chả biết nha” Nguyệt lão tiếp tục mơ hồ, anh ta nghĩ nghĩ, cười “ Cái kiểu nắm tay nhau cùng hô “đi” nghe nó buồn cười thật đấy”
Anh ta cứ thế mà cười, sau đó nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tô Tiểu Bồi thì nín bặt. Hắng giọng hai tiếng rồi làm ra vẻ.
“Tóm lại, trong bản ghi nhớ của ta vẫn chưa tìm ra được những thông tin chi tiết hơn, đợi ta tra ra thêm được rồi thì sẽ nghĩ cách nói cho cô.”
“Anh có thể đáng tin một chút được không?”
“Ài, có câu này của cô, ta sẽ cố gắng hơn được chưa?” Nguyệt lão không phục, rồi nhấn mạnh với cô “ Tô Tiểu Bồi, cô mau đến bệnh viện gặp Trình Giang Dực, ít nhất cô cũng phải biết hình dáng của anh ta, hiểu anh ta một chút, như vật mới tìm được người chứ. Dây tơ hồng hai người quấn rất chặt nên nhất định anh ta cách cô rất gần. Những người cô gặp không phải là anh ta thì nhất định có thể dẫn cô đến chỗ anh ta, sẽ có mối quan hệ. Cô ở đó đừng sợ hãi, nếu cô chết rồi thì quay lại đây, xem như nghỉ ngơi tí rồi lại quay lại.”
Shit, nói năng cái kiểu gì đấy, đi mà thử xem chết nó ra làm sao đi.
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì sao?” Bạn Nguyệt Lão chả biết gì hỏi lại
“Anh còn có gì dặn dò không?”
“Ồ, tạm thời không nhớ ra gì cả”
Tô Tiểu Bồi rút điện thoại ra nói“Tên, điện thoại, để tôi còn ghi lại.”
“Ta là Nguyệt Lão số 2238, không có tên, không có điện thoại.”
“Số 2238?” Tô Tiểu Bồi đen mặt.“Có rất nhiều Nguyệt lão sao?”
“Đúng thế, không thì bận chết mất,chúng tôi phải xử lý rất nhiều Case đấy.”
“Xử lý cái gì, bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế.” Tô Tiểu Bồi không khách khí nói luôn “Gả đi không được, lấy ai cũng không xong một đống người. Có phải các người học hành luyện tập không đến nơi tới chốn, ai ai cũng giống anh chẳng đáng tin chút nào không hả?”
Nguyệt lão xấu hổ “Ta cũng rất cố gắng rồi đấy, nhân duyên của cô không tốt, nhất định có vấn đề kỳ lạ nào đấy, đừng có quở trách người khác chứ. Bởi càng ngày con người càng coi trọng bản thân mình nên mới xảy ra hoàn cảnh như vậy đấy. Tô Tiểu Bồi, cô đừng nhìn mình đã có người định mệnh, để ta tiết lộ cho cô hay, cho dù Trình Giang Dực có không bị tai nạn xe, cho dù hai người gặp nhau như đã định sẵn, hai người nảy sinh tình cảm thì do tính cách của cô, của anh ta mà hai bên đều sẽ rất đau khổ. Ta đã cất công chuẩn bị các bước để các người thay đổi, nhưng khổ thay là ta chuẩn bị xong rồi lại gặp phải chuyện như thế này. Tất cả những gì chuẩn bị đều phí công hết rồi, ta cũng cảm thấy rất khó chịu. Nên cô cũng đừng phàn nàn nữa, ai cũng có nỗi khổ riêng cả thôi.”
Tô Tiểu Bồi bị nói thế thì không biết phản bác thế nào nữa.
“Tóm lại là, đi nhiều thành quen,lần này cô đi đã biết đường biết lối, chúc cô thuận buồm xuôi gió. À, đúng rồi, trước đó đừng quên đi bệnh viện nhé, lần trước cô không nghe ta, cũng không trách được, lần đó quá gấp rút, nhanh chóng quá. Ta nhìn lịch trình công việc mà bị dọa luôn.”
“Tôi đã chụp ảnh của anh, tại sao không có?”
“Chúng ta không được lưu lại hình ảnh. Đợi đến khi Case của cô kết thúc rồi, ta sẽ dần dần biết mất trong trí nhớ của cô. Người đồng nghiệp ban nãy nhìn thấy ta, lát sau sẽ quên ngay ta trông như thế nào, cô ấy sẽ chỉ nhớ là hình như đã nhìn thấy cô nói chuyện với một nam giới, qua một lát nữa sẽ không còn nhớ gì nữa. Trong bức ảnh cô chụp không có ta cũng là chuyện thường thôi.”
Tô Tiểu Bồi rút điện thoại, lại chụp một tấm nữa. Nguyệt Lão cười cười, giơ ngón tay làm chữ V cho cô chụp.
“Bao giờ tôi sẽ quay lại đó?” TôTiểu Bồi không tin chuyện này nhưng vẫn cứ hỏi.
“Không biết
“Đến rồi sẽ rơi xuống nơi nào?”
“Không biết.”
“Vậy thì anh biết cái gì?”
“Ta biết cô sẽ bị đưa đi, tìm được anh ta rồi thì có thể trở lại. À,không đúng nên nói là, nếu như chết thì sẽ quay lại.” Nguyệt lão vừa nói vừa gật đầu, thêm chút giọng điệu nữa.
Thật đáng chém, anh ta biết sao mà“nhiều” thế chứ. Tô Tiểu Bồi tức thật rồi đấy.
“Vậy nếu tôi có vấn đề cần tìm anh thì phải làm sao?”
“Cô tìm không ra ta đâu, bây giờ có quá nhiều người có vấn đề. Nếu chúng ta làm thêm cả dịch vụ tư vấn thì khỏi luôn làm việc chính. Case của cô, nếu có thông tin gì cần cho cô thì ta sẽ thông báo, ta không xuất hiện nghĩa là ta không có gì mới, cô phải dựa vào chính mình đi. Thuận theo tự nhiên là tốt, cô cố lên.”
Nói chuyện xong rồi, Nguyệt Lão vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
Tô Tiểu Bồi nhìn bóng dáng của anh ta, anh ta va vào một người, cười cười rồi đi tiếp. Tô Tiểu Bồi nghĩ, người chẳng may bị va vào kia có phải quay đầu đi cũng quên luôn Nguyệt Lão không?
Cô nhìn lại điện thoại trong tay mình, tấm ảnh chụp Nguyệt Lão vẫn còn đây.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, đi về phía xe mình.
Lên xe, khởi động máy, đi một đoạn thì gặp đèn đỏ, cô dừng xe. Nghĩ ngợi một hồi, lại bỏ điện thoại ra, nhìn tấm ảnh đó, có cây, có đường, nhưng không hề có hình ảnh Nguyệt lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.