Chương 20
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Nước chảy xiết,
Nhiễm Phi Trạch cũng không vội vàng mù quáng cứu người, anh ta nhảy vài
bước, đến trước mặt Tô Tiểu Bồi, quạt tay một cái, muốn bẻ gẫy một cành
cây lớn.
Cành cây đặt ngang mặt nước, Tô Tiểu Bồi bị nước đẩy về phía nó.
Cô cố nhịn đau, nắm chặt lại cái cây, lớn tiếng gọi“Tráng sĩ, cứu mạng”
Nhiễm Phi Trạch nhảy lên cảnh cây, tiền dần về phía lòng sông, nắm lấy cánh tay Tô Tiểu Bồi rồi bay nhanh về phía bờ.
Tô Tiểu Bồi còn chưa kịp sợ Nhiễm Phi Trạch sẽ làm rớt mình xuống sông thì hai chân đã chạm đất.
“Cô nương tốt hơn chưa?”
Tô Tiểu Bồi vô thức gật gật đầu, cô vẫn còn chưa ổn định thần trí, trên người vừa ướt vừa lạnh, không nhịn được run lên.
“Cô nương?” Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô.
Tô Tiểu Bồi ôm lấy vai, mở mắt nhìn anh ta, thấy được sự quan tâm trong đôi mắt ấy liền không tránh được cảm động.
“Tráng sĩ” Cô đáp lại một tiếng, bây giờ mới phát hiện hóa ra giọng nói của mình đã phát run lên đến vậy.
Nhiễm Phi Trạch kéo cô vào giữa rừng cây, tìm một nơi sạch sẽ để cô ngồi xuống. Sau đó anh ta xoay xung quanh một vòng, không lâu sau gom được một đống cành cây khô. Bấy giờ Tô Tiểu Bồi mới an tâm, cô nhìn động tác của Nhiễm Phi Trạch, nhưng không biết làm sao anh ta có thể nhanh chóng nhóm được lửa lên.
Ngọn lửa trước mặt cô hừng hực cháy, cô dần thấy ấm lên.
“Cô nương sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Sao tráng sĩ lại tìm được ta?”
Hai người đồng thanh hỏi, rồi ngẩn ra.
Nhiễm Phi Trạch cười cười rồi trả lời trước “Ta quay lại hậu viện quán rượu không nhìn thấy cô nương đã biết có điểm bất thường. Chân tường hậu viện có vết chân, biết ngay là có người trèo tường vào, ta lần theo dấu vết đó chạy ra ngoài. Đằng sau là một con ngách nhỏ, ta tìm vòng vòng một hồi rồi đi xa hơn nữa cũng không thấy có gì kỳ lạ nên lại chạy ngược lại hỏi ông chủ Tống. Ông ta nói trước đó Đường cô nương có tới tìm cô nương nói chuyện, khi ra về có tiễn ra, rồi sau không có ai ra vào hậu viện nữa.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nói tiếp “Ta tiễn Đường cô nương ra về rồi quay lại, đang muốn vào phòng thì bị một người bịt miệng từ đằng sau lôi đi” Cô nói rồi nhớ ra, sờ sờ sau trán, hình như vẫn còn hơi đau, nhưng hiện giờ thấy cũng không có gì khó chịu. Cô nhìn trên người, vẫn mặc bộ quần áo khi bị bắt đi.
Cô ngừng một lát rồi lại nói tiếp “Đến khi ta tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong một cái bao, người kia thả ta xuống rồi dừng lại bờ sông uống nước, ta nhân cơ hội chạy thoát nhưng bị hắn phát hiện, hắn đuổi tới sát nút nên ta rơi xuống song.”
“Cô nương có thấy hình dáng hắn không?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhớ lại cẩn thận, cô ném cái bao vào người hắn, quay người đá hắn nhưng dường như không chu ý lắm đến mặt mũi, cô nhớ lại, cũng không nhớ ra được hình dáng hắn, nên lắc lắc đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: “ ta nghe ông chủ Tống nói rồi lại đi tìm Đường cô nương, muốn hỏi xem cô nương có gì bất thường không, hay khi vào hậu viện còn có người khác bên cạnh, nhưng cô nương ấy nói không có. Nhưng lời cô ấy hoảng loạn, có chỗ kỳ quặc, ta nghĩ có lẽ cô ấy nhớ về chuyện bị bắt trước kia nên ta lên núi tìm cô nương. Mọi người trong trấn đều nói sơn tặc bắt người lên núi làm việc ác, ta tuy không biết tung tích rõ ràng nhưng vẫn nghĩ là nên lên núi xem.”
“Tráng sĩ”Tô Tiểu Bồi thiếu chút nữa là chồm lên cầm tay anh ta mà lắc lắc cảm ơn, người tốt ơi, nhưng mà anh ta không những tốt bụng mà còn có trực giác vô cùng nhanh nhạy. Nếu không giờ nhất định cô chết chắc rồi.
“Cô nương đừng hoảng” Nhiễm Phi Trạch cho thêm cành củi vào đám lửa, để đám lửa bùng lên “Cô nương là người phúc lớn mệnh lớn, ta đã làm mất bao nhiêu thời gian như vậy, nghĩ bụng có lên núi chắc cũng khó tìm được nhưng dù sao cũng vẫn cứ phải lên xem thế nào, không ngờ vừa lên đến gần đây đã nghe thấy tiếng của cô nương kêu cứu, mới có thể giúp được cô nương.’’
“Tráng sĩ có thấy ai khác không”
“Không có” Nhiễm Phi Trạch hiểu ý cô, lắc lắc đầu “Xung quanh đây không có một ai, cũng không thấy có ghì bất thường, nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng cô nương thì ta đã đi lên cao hơn xem sao rồi.”
Tô Tiểu Bồi nhiu nhíu mày, vậy cô rớt xuống nước bao lâu rồi? Nếu như vừa rớt xuống nước liền được cứu lên thì tên bắt cóc kia chạy đâu rồi mà nhanh vậy. Nguyệt lão nói chết rồi mới quay lại được, vậy cô quay lại được bao lâu rồi?
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời thì phát hiện mặt trời đã sắp lặn về phía tây rồi…
“Cô nương, sơn tặc nếu như càn quấy, ta không thể tha cho hắn được. Ta đưa cô nương về quán rượu rồi nghĩ cách bắt hắn.”
"Tráng sĩ, ta đã nói rồi mà, núi Thiên Liên không phải là do mạch núi gắn liền với nhau mà có tên sao, nếu sào huyệt bọn chúng dễ tìm thì quan phủ chẳng đã sớm bắt được sao?”
“Hắn mãi không xuất hiện, không có manh mối gì để tìm nhưng hôm nay hắn lại ra tay bắt người, hoạt động trong rừng sâu này nhất định sẽ lui lại ít vết tích. Ta đưa cô nương về trước rồi sẽ quay lại tìm xem sao.”
“Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi vội vã bắt tay của Nhiễm Phi Trạch lại “Tráng sĩ đừng đưa ta về”
“Vì sao?”
“Nếu như ta rơi xuống nước mất mạng rồi chuyện này càng dễ tra xét.”
Nhiễm Phi Trạch nhướn nhướn mày?
“Tráng sĩ, ta rơi xuống nước rồi, bị dọa cho một chút nhưng cũng nghĩ ra được rồi.”
“Nghĩ ra chuyện gì?”
“Ta tên là Tô Tiểu Bồi, nhà ở một nơi rất xa. Phụ thân của ta cũng là một bộ khoái. Ông biết cách đọc tâm lý người khác, đã truyền lại cho ta khả năng này. Ta tới nơi đây là muốn tìm người.”
“Vậy vì sao cô nương lại trên cây?”
“Ta….” Đúng nhỉ, tại sao mình lại ở trên cây?
“Hôm đó ta di qua núi không ngờ lại gặp gấu, bị nó đuổi theo. Ta đành phải trèo lên cây đợi con gấu đi. Sau đó ta phát hiện mình không trèo xuống được, rồi mệt quá bèn ngu quên trên cây.”
Cô nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch đang nhìn cô. Trên thực tế, Nhiễm Phi Trạch rất muốn nói với cô là gấu cũng có thể trèo cây, nhưng đôi mắt trong vắt của cô không có gì khác lạ, nên Nhiễm Phi Trạch nuốt lời kia xuống.
Cô nói dối, chàng biết, nhưng không có lật tẩy.
“Cô nương nói với ta những điều này là vì có ý kiến gì với việc bắt sơn tặc sao?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, anh ta quả nhiên thông minh.
“Đúng thế. Tráng sĩ, ba ta, à ý ta nói là cha ta đã dạy ta làm thế nào để bắt người xấu, ta biết bắt sơn tặc như thế nào”
“Mời cô nương nói”
“Chuyện này, có lẽ có liên quan đến Đường cô nương”
“Đường cô nương không phải cũng bị sơn tặc bắt sao? Chuyện này ai mà không biết.”
“Đúng, thế nên, cô ấy bệnh rồi, không khống chế nổi bản thân nữa . Tráng sĩ, xin hãy tin ta, ta rất chắc chăn. Tráng sĩ biết Đường cô nương nói không nhớ những chuyện ở trên núi đúng không?”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chuyện này chàng đã nghe ngóng qua
Tô Tiểu Bồi nói “Thế nên, ta không thể quay về chỗ ông chủ Tống được, hãy để mọi người coi như ta chết rồi. Nếu Đường cô nương biết ta chết rồi thì nhất định sẽ có ích cho việc cô ấy nhớ ra chuyện bị sơn tặc bắt.”
Thế sao? Nhiễm Phi Trạch hồ nghi, chàng luôn không tin tưởng vào việc ai đó tự dưng mất đi một phần trí nhớ, nên rất nghi hoặc và việc Tô Tiểu Bồi chết có thể làm cho Đường Liên nhớ lại điều gì.
Nhưng chàng cũng không biết tại sao, Tô Tiểu Bồi tùy kỳ quái nhưng những lời cô nương ấy nói ra lại rất có sức thuyết phục. Chàng nghĩ ngợi, có lẽ Tô Tiểu Bồi cho rằng Đường Liên có một chút tình cảm cùng chung hoạn nạn gì đó nên nếu biết cô bị sơn tặc hại chết Sẽ không khống chế được nghĩ ra mọi chuyện cũng nên.
“Vậy cô nương dự tính ở chỗ nào?
“Ta nghe theo sự sắp xếp của tráng sĩ.”Tô Tiểu Bồi nhìn đầy trông đợi, nói lời khách khí, thực ra là đẩy khó khăn về phía Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười “Cô nương nhớ lại rồi thì mặt càng dầy hơn đấy.”
Tô Tiểu Bồi hắng giọng, giả kiểu cách “Đa tạ tráng sĩ bao dung”
“Nói hay lắm, nói hay lắm. Vậy cô nương cứ chờ đây nhé.”
“Chờ gì cơ”
“Đợi trời tối rồi, ta sẽ lén mang cô nương vào trấn. Chẳng lẽ cô nương định trốn ở trên núi sao?”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên hông muốn trốn trên núi. Trời tối rồi, Nhiễm Phi Trạch thầm lặng cõng cô về trấn Thạch Đầu.
Đúngthế, lần này Nhiễm Phi Trạch không hiềm nghi gì nữa, cõng Tô Tiểu Bồi quay về.
Một là vì Tô Tiểu Bồi với cái chân kia sẽ làm chậm trễ mọi chuyện, hai là vì để dễ tránh tai mắt người khác, nếu chầm chậm đưa Tô Tiểu Bồi đi thì tránh làm sao được,
Tô Tiểu Bồi ở đằng sau còn hỏi “Tráng sĩ đã từng bị cô nương nào bức hôn chưa”
“Cứu người thì được người ngưỡng mộ, đành chịu vậy.”
Phì, đúng là khẩu khí kẻ bốc phét.
“Tráng sĩ yên tâm” Tô Tiểu Bồi nghĩ mình nhất định sẽ không bắt buộc anh ta
“Cô nương khách khí rồi.” Câu nói khiến người ta khinh bỉ này anh ta nói thật hay làm sao.
Tô Tiểu Bồi thở dài. Lần thứ hai cô đến thế giới này đã chuẩn bị khá nhiều về tâm lý rồi
Người cô gặp được, không phải Trình Giang Dực thì sẽ là người đưa cô đến chỗ anh ta, nên Đường Liên hay Nhiễm Phi Trạch cũng được, họ muốn cô tìm ra sơn tặc đó ư?
Trình Giang Dực, anh xuyên qua rồi thành sơn tặc chuyên làm việc ác rồi đấy à?
Cành cây đặt ngang mặt nước, Tô Tiểu Bồi bị nước đẩy về phía nó.
Cô cố nhịn đau, nắm chặt lại cái cây, lớn tiếng gọi“Tráng sĩ, cứu mạng”
Nhiễm Phi Trạch nhảy lên cảnh cây, tiền dần về phía lòng sông, nắm lấy cánh tay Tô Tiểu Bồi rồi bay nhanh về phía bờ.
Tô Tiểu Bồi còn chưa kịp sợ Nhiễm Phi Trạch sẽ làm rớt mình xuống sông thì hai chân đã chạm đất.
“Cô nương tốt hơn chưa?”
Tô Tiểu Bồi vô thức gật gật đầu, cô vẫn còn chưa ổn định thần trí, trên người vừa ướt vừa lạnh, không nhịn được run lên.
“Cô nương?” Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô.
Tô Tiểu Bồi ôm lấy vai, mở mắt nhìn anh ta, thấy được sự quan tâm trong đôi mắt ấy liền không tránh được cảm động.
“Tráng sĩ” Cô đáp lại một tiếng, bây giờ mới phát hiện hóa ra giọng nói của mình đã phát run lên đến vậy.
Nhiễm Phi Trạch kéo cô vào giữa rừng cây, tìm một nơi sạch sẽ để cô ngồi xuống. Sau đó anh ta xoay xung quanh một vòng, không lâu sau gom được một đống cành cây khô. Bấy giờ Tô Tiểu Bồi mới an tâm, cô nhìn động tác của Nhiễm Phi Trạch, nhưng không biết làm sao anh ta có thể nhanh chóng nhóm được lửa lên.
Ngọn lửa trước mặt cô hừng hực cháy, cô dần thấy ấm lên.
“Cô nương sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Sao tráng sĩ lại tìm được ta?”
Hai người đồng thanh hỏi, rồi ngẩn ra.
Nhiễm Phi Trạch cười cười rồi trả lời trước “Ta quay lại hậu viện quán rượu không nhìn thấy cô nương đã biết có điểm bất thường. Chân tường hậu viện có vết chân, biết ngay là có người trèo tường vào, ta lần theo dấu vết đó chạy ra ngoài. Đằng sau là một con ngách nhỏ, ta tìm vòng vòng một hồi rồi đi xa hơn nữa cũng không thấy có gì kỳ lạ nên lại chạy ngược lại hỏi ông chủ Tống. Ông ta nói trước đó Đường cô nương có tới tìm cô nương nói chuyện, khi ra về có tiễn ra, rồi sau không có ai ra vào hậu viện nữa.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nói tiếp “Ta tiễn Đường cô nương ra về rồi quay lại, đang muốn vào phòng thì bị một người bịt miệng từ đằng sau lôi đi” Cô nói rồi nhớ ra, sờ sờ sau trán, hình như vẫn còn hơi đau, nhưng hiện giờ thấy cũng không có gì khó chịu. Cô nhìn trên người, vẫn mặc bộ quần áo khi bị bắt đi.
Cô ngừng một lát rồi lại nói tiếp “Đến khi ta tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong một cái bao, người kia thả ta xuống rồi dừng lại bờ sông uống nước, ta nhân cơ hội chạy thoát nhưng bị hắn phát hiện, hắn đuổi tới sát nút nên ta rơi xuống song.”
“Cô nương có thấy hình dáng hắn không?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhớ lại cẩn thận, cô ném cái bao vào người hắn, quay người đá hắn nhưng dường như không chu ý lắm đến mặt mũi, cô nhớ lại, cũng không nhớ ra được hình dáng hắn, nên lắc lắc đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: “ ta nghe ông chủ Tống nói rồi lại đi tìm Đường cô nương, muốn hỏi xem cô nương có gì bất thường không, hay khi vào hậu viện còn có người khác bên cạnh, nhưng cô nương ấy nói không có. Nhưng lời cô ấy hoảng loạn, có chỗ kỳ quặc, ta nghĩ có lẽ cô ấy nhớ về chuyện bị bắt trước kia nên ta lên núi tìm cô nương. Mọi người trong trấn đều nói sơn tặc bắt người lên núi làm việc ác, ta tuy không biết tung tích rõ ràng nhưng vẫn nghĩ là nên lên núi xem.”
“Tráng sĩ”Tô Tiểu Bồi thiếu chút nữa là chồm lên cầm tay anh ta mà lắc lắc cảm ơn, người tốt ơi, nhưng mà anh ta không những tốt bụng mà còn có trực giác vô cùng nhanh nhạy. Nếu không giờ nhất định cô chết chắc rồi.
“Cô nương đừng hoảng” Nhiễm Phi Trạch cho thêm cành củi vào đám lửa, để đám lửa bùng lên “Cô nương là người phúc lớn mệnh lớn, ta đã làm mất bao nhiêu thời gian như vậy, nghĩ bụng có lên núi chắc cũng khó tìm được nhưng dù sao cũng vẫn cứ phải lên xem thế nào, không ngờ vừa lên đến gần đây đã nghe thấy tiếng của cô nương kêu cứu, mới có thể giúp được cô nương.’’
“Tráng sĩ có thấy ai khác không”
“Không có” Nhiễm Phi Trạch hiểu ý cô, lắc lắc đầu “Xung quanh đây không có một ai, cũng không thấy có ghì bất thường, nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng cô nương thì ta đã đi lên cao hơn xem sao rồi.”
Tô Tiểu Bồi nhiu nhíu mày, vậy cô rớt xuống nước bao lâu rồi? Nếu như vừa rớt xuống nước liền được cứu lên thì tên bắt cóc kia chạy đâu rồi mà nhanh vậy. Nguyệt lão nói chết rồi mới quay lại được, vậy cô quay lại được bao lâu rồi?
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời thì phát hiện mặt trời đã sắp lặn về phía tây rồi…
“Cô nương, sơn tặc nếu như càn quấy, ta không thể tha cho hắn được. Ta đưa cô nương về quán rượu rồi nghĩ cách bắt hắn.”
"Tráng sĩ, ta đã nói rồi mà, núi Thiên Liên không phải là do mạch núi gắn liền với nhau mà có tên sao, nếu sào huyệt bọn chúng dễ tìm thì quan phủ chẳng đã sớm bắt được sao?”
“Hắn mãi không xuất hiện, không có manh mối gì để tìm nhưng hôm nay hắn lại ra tay bắt người, hoạt động trong rừng sâu này nhất định sẽ lui lại ít vết tích. Ta đưa cô nương về trước rồi sẽ quay lại tìm xem sao.”
“Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi vội vã bắt tay của Nhiễm Phi Trạch lại “Tráng sĩ đừng đưa ta về”
“Vì sao?”
“Nếu như ta rơi xuống nước mất mạng rồi chuyện này càng dễ tra xét.”
Nhiễm Phi Trạch nhướn nhướn mày?
“Tráng sĩ, ta rơi xuống nước rồi, bị dọa cho một chút nhưng cũng nghĩ ra được rồi.”
“Nghĩ ra chuyện gì?”
“Ta tên là Tô Tiểu Bồi, nhà ở một nơi rất xa. Phụ thân của ta cũng là một bộ khoái. Ông biết cách đọc tâm lý người khác, đã truyền lại cho ta khả năng này. Ta tới nơi đây là muốn tìm người.”
“Vậy vì sao cô nương lại trên cây?”
“Ta….” Đúng nhỉ, tại sao mình lại ở trên cây?
“Hôm đó ta di qua núi không ngờ lại gặp gấu, bị nó đuổi theo. Ta đành phải trèo lên cây đợi con gấu đi. Sau đó ta phát hiện mình không trèo xuống được, rồi mệt quá bèn ngu quên trên cây.”
Cô nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch đang nhìn cô. Trên thực tế, Nhiễm Phi Trạch rất muốn nói với cô là gấu cũng có thể trèo cây, nhưng đôi mắt trong vắt của cô không có gì khác lạ, nên Nhiễm Phi Trạch nuốt lời kia xuống.
Cô nói dối, chàng biết, nhưng không có lật tẩy.
“Cô nương nói với ta những điều này là vì có ý kiến gì với việc bắt sơn tặc sao?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, anh ta quả nhiên thông minh.
“Đúng thế. Tráng sĩ, ba ta, à ý ta nói là cha ta đã dạy ta làm thế nào để bắt người xấu, ta biết bắt sơn tặc như thế nào”
“Mời cô nương nói”
“Chuyện này, có lẽ có liên quan đến Đường cô nương”
“Đường cô nương không phải cũng bị sơn tặc bắt sao? Chuyện này ai mà không biết.”
“Đúng, thế nên, cô ấy bệnh rồi, không khống chế nổi bản thân nữa . Tráng sĩ, xin hãy tin ta, ta rất chắc chăn. Tráng sĩ biết Đường cô nương nói không nhớ những chuyện ở trên núi đúng không?”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chuyện này chàng đã nghe ngóng qua
Tô Tiểu Bồi nói “Thế nên, ta không thể quay về chỗ ông chủ Tống được, hãy để mọi người coi như ta chết rồi. Nếu Đường cô nương biết ta chết rồi thì nhất định sẽ có ích cho việc cô ấy nhớ ra chuyện bị sơn tặc bắt.”
Thế sao? Nhiễm Phi Trạch hồ nghi, chàng luôn không tin tưởng vào việc ai đó tự dưng mất đi một phần trí nhớ, nên rất nghi hoặc và việc Tô Tiểu Bồi chết có thể làm cho Đường Liên nhớ lại điều gì.
Nhưng chàng cũng không biết tại sao, Tô Tiểu Bồi tùy kỳ quái nhưng những lời cô nương ấy nói ra lại rất có sức thuyết phục. Chàng nghĩ ngợi, có lẽ Tô Tiểu Bồi cho rằng Đường Liên có một chút tình cảm cùng chung hoạn nạn gì đó nên nếu biết cô bị sơn tặc hại chết Sẽ không khống chế được nghĩ ra mọi chuyện cũng nên.
“Vậy cô nương dự tính ở chỗ nào?
“Ta nghe theo sự sắp xếp của tráng sĩ.”Tô Tiểu Bồi nhìn đầy trông đợi, nói lời khách khí, thực ra là đẩy khó khăn về phía Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười “Cô nương nhớ lại rồi thì mặt càng dầy hơn đấy.”
Tô Tiểu Bồi hắng giọng, giả kiểu cách “Đa tạ tráng sĩ bao dung”
“Nói hay lắm, nói hay lắm. Vậy cô nương cứ chờ đây nhé.”
“Chờ gì cơ”
“Đợi trời tối rồi, ta sẽ lén mang cô nương vào trấn. Chẳng lẽ cô nương định trốn ở trên núi sao?”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên hông muốn trốn trên núi. Trời tối rồi, Nhiễm Phi Trạch thầm lặng cõng cô về trấn Thạch Đầu.
Đúngthế, lần này Nhiễm Phi Trạch không hiềm nghi gì nữa, cõng Tô Tiểu Bồi quay về.
Một là vì Tô Tiểu Bồi với cái chân kia sẽ làm chậm trễ mọi chuyện, hai là vì để dễ tránh tai mắt người khác, nếu chầm chậm đưa Tô Tiểu Bồi đi thì tránh làm sao được,
Tô Tiểu Bồi ở đằng sau còn hỏi “Tráng sĩ đã từng bị cô nương nào bức hôn chưa”
“Cứu người thì được người ngưỡng mộ, đành chịu vậy.”
Phì, đúng là khẩu khí kẻ bốc phét.
“Tráng sĩ yên tâm” Tô Tiểu Bồi nghĩ mình nhất định sẽ không bắt buộc anh ta
“Cô nương khách khí rồi.” Câu nói khiến người ta khinh bỉ này anh ta nói thật hay làm sao.
Tô Tiểu Bồi thở dài. Lần thứ hai cô đến thế giới này đã chuẩn bị khá nhiều về tâm lý rồi
Người cô gặp được, không phải Trình Giang Dực thì sẽ là người đưa cô đến chỗ anh ta, nên Đường Liên hay Nhiễm Phi Trạch cũng được, họ muốn cô tìm ra sơn tặc đó ư?
Trình Giang Dực, anh xuyên qua rồi thành sơn tặc chuyên làm việc ác rồi đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.