Chương 29
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Tổng bộ đầu muốn gặp họ sao?
Tô Tiểu Bồi khẽ giật mình, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Cô liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta cũng đang nhìn cô.
Cho dù đi đến gặp tổng bộ đầu kia là chuyện hay hay chuyện dở thì đã đi đến thành Ninh An cũng có nghĩa là nói bye bye với miếu ni cô rồi chứ gì?
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu với Nhiễm Phi Trạch, cô muốn đi! Vì năm lượng bạc hay là có thể cùng Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tìm người thì thành Ninh An là một lựa chọn không tồi.
Nhiễm Phi Trạch cũng không ngại ngần, chắp quyền nói với Lưu Hướng “Nếu như thế, tôi xin nghe theo sự an bài của đại nhân”
“Được,vậy không nên chậm trễ, Tần bộ đầu cũng đã thúc giục, vậy xin hai người thu xếp, chúng ta lên đường ngay.”
“Đợi một lát” Tô Tiểu Bồi thấy mọi việc được quyết định nhanh như thế nhưng lại không nói gì đến chuyện chính nên cô nhịn không được chen vào một câu “Lưu đại nhân, đi thì không vấn đề gì, nhưng lộ phí thì sẽ do ai chi trả đây?”
Lưu Hương ngẩn ra, hoàn toàn đã hiểu. Nhưng quan lại đòi dân, dân lại đòi tiền lộ phí của quan, chuyện như thế này lần đầu chàng nghe thấy. Tuy chuyện này chẳng có gì là sai, nhưng việc đã gần xong xuôi lại còn gặp chuyện như thế này thì thật không biết phải tính toán ra sao?
Lưu Hướng còn chưa kịp đáp lời thì đã thấy Nhiễm Phi Trạch nói “Cô nương nói lời thừa thãi rồi, là tổng bộ đầu mời chúng ta đi, lộ phí tất đã có sắp xếp. Cô nương lo lắng như thế lại khiến người ta nghĩ ngợi đấy.”
“Ồ,là thế sao? Là tại ta, tại ta. Đại nhân tự có sắp xếp là tốt rồi, nếu không hai kẻ chẳng xu dính túi như chúng ta thật không biết phải đi thế nào?”
Lưu Hướng tiếp tục ngẩn người, cái này thì, hai người đang kẻ hát người phụ họa đấy à? Chàng bị nghẹn đến mức không thốt nổi nên lời nữa. Nghĩ mãi, rồi cuối cùng chàng đáp “Nếu đã vậy thì hai người sắp xếp đi, ta đi mượn một chiếc xe ngựa.”
Lưu Hướng đi rồi, Tô Tiểu Bồi bèn quay lại hỏi Nhiễm Phi Trạch “Mượn xe ngựa? Hóa ra vốn là chẳng có chuẩn bị gì à?”
Nhiễm Phi Trạch cười cười nói “Từ đây đi thành Ninh An có đi qua hai ngôi miếu, cô nương có phải muốn tìm người rồi lưu lại lời nhắn.”
“A”Mắt Tô Tiểu Bồi sáng rực lên.
“Ta đi cáo từ ông chủ Tống, cô nương viết thư đi.” Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy dáng vẻ vui tươi mắt mở lớn của Tô Tiểu Bồi liền cười cười, đi ra ngoài.
TôTiểu Bồi rất vui mừng, nghe liền hiểu ý Nhiễm Phi Trạch, anh ta đến thành Ninh An rồi cũng không rời bỏ cô, sẽ đưa cô cùng đi tìm người đúng không? Cô vui muốn nhảy lên, nhanh chóng đến vớ lấy giấy viết thư, muốn viết gì cô cũng đã nghĩ kỹ, để tránh có người mạo nhận hoặc gây phiền phức thì cô sẽ viết tiếng Anh, ý nói cô và Trình Giang Dực đến từ cùng một nơi, sau đó để anh ta tìm cô, bọn họ có thể cùng trở về. Chỉ có Trình Giang Dực mới hiểu bức thư này, nhìn hiểu rồi sẽ đi tìm cô.
Cô hít hơi viết một mạch năm bức thư. Nhiễm Phi Trạch bước vào, cô nói đã viết xong rồi.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nhìn, cô đưa thư đến, anh ta liếc một cái, nhíu mày “Viết cái gì vậy?”
Tô Tiểu Bồi nói đại ý bức thư, sau đó nói đây là chữ quê hương mình, chỉ có người cô tìm mới biết.
"Cũng tốt, bớt được phiền phức” Nhiễm Phi Trạch nói, sau đó cầm lấy mấy tờ giấy đặt trên bàn, cũng viết năm bức thư, bên trên có viết địa chỉ sơn trang thành nào đó, rồi lại viết thêm một câu, nhờ sơn trang giữ lại người sẽ lấy bức thư này, đồng thời hãy thông báo cho họ.
Anh ta viết rất nhanh, chữ tự nhiên phóng khoáng, rất đẹp mắt. Tô Tiểu Bồi nhìn rồi bỗng thấy có một cảm giác rất chân thực: có tráng sĩ, việc gì cũng xong
Nửa giờ sau, Tô Tiểu Bồi ôm cái túi của cô, dựa vào cái túi lớn của Nhiễm Phi Trạch, ngồi trên xe ngựa thô sơ.
Cô lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên đi xe ngựa. Nói là xe ngựa, chẳng bằng nói là bốn con ngựa kéo theo tấm phản được gắn thêm bánh xe. Tô Tiểu Bồi ngồi trên còn thấy tẩm phản gỗ kêu kẽo cà kẽo kẹt.. Chiếc xe này rung lắc kinh khủng, xe vừa đi Tô Tiểu Bồi đã vội ôm chặt lấy túi, lo sợ liệu có bị cái xe này hất cho lăn tòm một cái xuống đất không.
Cũng còn may, ra khỏi đường trấn đến đường lớn xe vẫn không có vấn đề gì. Xe xóc Tô Tiểu Bồi đã quen rồi, cuối cùng cũng đã thấy thoải mái bèn tò mò nhìn cảnh vật bên đường.
Thôn nhỏ xa xăm, thảm cỏ xanh mướt, những dải núi liền liền nhấp nhô, không khi trong sạch mát lành, những ruộng lúa tươi đẹp, những điệu ca dao mà cô nghe không hiểu…. tất cả đều rất kỳ diệu.
TôTiểu Bồi bận rộn nhìn ngắm. Cô có thể phân tích kỹ càng các loại nhãn hiệu hàng hóa, nhớ được hàng loạt tên tuổi nhưng lại không phân biệt được các loại hoa màu và cây cối.
Cô xa nhà, ngày càng xa rồi.
Tô Tiểu Bồi bỗng thấy thương cảm. Xe đi một hồi lâu, lâu đến mức Tiểu Bồi thấy vai tê eo nhức mỏi, đầu đau đớn. Phong cảnh bên đường nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có thế, cô cũng biết buồn ngủ và khó chịu rồi.
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng cưỡi ngựa, một bộ khoái khác điều khiển xe ngựa. Có ba người đàn ông vây quanh, hơn nữa xe chỉ là một tấm phản, Tô Tiểu Bồi không dám ngủ. Cô đành lén nhắm mắt, âm thầm ngủ gật. Có khi đầu va vào cái túi của Nhiễm Phi Trạch cô bèn giật mình tỉnh lại, chống cự thêm được một lát nữa.
Xe đi được tầm nửa ngày cũng đến lúc được nghỉ. Nhiễm Phi Trạch đưa nước cho Tô Tiểu Bồi cô lắc đầu, sợ uống rồi đi vệ sinh làm sao? Mấy người Lưu Hướng có thể đứng dưới gốc cây cũng được, nhưng cô làm sao dám. Nhiễm Phi Trạch thấy cô từ chối cũng không nói thêm gì, chỉ mở cái túi của anh ta, lấy ra một tấm thảm, bảo Tô Tiểu Bồi quấn lấy. ANh ta thu dọn gọn cái túi, đặt lên một góc thảm, phủ cả lên đầu Tô Tiểu Bồi.
Sau đó Tiểu Bồi nghe thấy anh ta thấp giọng “ngủ một lát đi.”
Tấm thảm ngăn cách Tô Tiểu Bồi với thế giới bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Lưu Hướng nói chuyện với bộ khoái, nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc , Nhiễm Phi Trach đi xa rồi lại tiến gần vào, bước chân không nặng không nhẹ. Tô Tiểu Bồi yên tâm nhắm mắt.
Một lúc sau Lưu Hướng thét lên một tiếng, xe ngựa lại đi tiếp. Tô Tiểu Bồi giật mình, nhẹ giọng gọi “Tráng sĩ”
“Ta không đi xa đâu, cô nương cứ yên tâm”
Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đáp lời, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, rồi lại nghĩ đến trong khăn làm sao thấy được, bèn nhỏ giọng nói “Được”.
Cô buồn ngủ quá, xe ngựa cứ xóc cứ lắc,cô dựa vào cái túi của Nhiễm Phi Trạch rồi dần ngủ say.
Tô Tiểu Bồi ngủ suốt dọc đường. Buổi tối trên đường họ không ngủ quán trọ, trực tiếp nghỉ chân ở trong rừng, đến khi đó Tiểu Bồi lại tỉnh ngủ rồi. ba người đàn ông ngồi bên đám lửa ngủ say, chỉ có cô ngồi đó canh đêm, việc này hơi kỳ quái. Nhưng mà thực sự cô không ngủ được. Ngày thứ hai lên đường, xe ngựa vừa lắc lư cô liền thấy buồn nôn buồn ngủ, nằm lăn ra ngủ luôn. Sau đó cô mới biết, hóa ra mình say xe ngựa.
Ngồi quen oto và máy bay mà lại say xe ngựa thì có buồn cười không? Cô vừa nhẫn nhịn vừa cố gắng ngủ. Bạch Ngọc Lang nói là cần ba ngày đi đường, Tô Tiểu Bồi thấy không xa lắm, nhưng đến khi đi rồi mới biết vì xe di quá chậm nên chắc phải thêm vào hai đêm nữa mới tới.
Còn một chuyện đáng tiếc nữa là Nhiễm Phi Trạch có ý tốt dừng lại mỗi khi đi qua miếu thờ, gọi Tiểu Bồi dậy đi dạo quanh một vòng. Nhưng vẫn chẳng có tin tức gì của Trình Giang Dực, không có ai nhìn thấy anh ta, cũng chưa từng nghe thấy tên bao giờ. Nhiễm Phi Trạch lưu lại tin tức của Tiểu Bồi, xin các hòa thượng để ý giúp đỡ, nếu có người như thế này thì hãy hỏi giúp, đưa thư cho anh ta, Các hòa thượng đều đồng ý giúp.
Tô Tiểu Bồi bị lịch trình gấp rút vàvviệc tìm người mệt mỏi làm bải hoải cả người, cho dù nghe thấy Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng nói chuyện tìm người, Lưu Hướng đồng ý giúp đỡ cũng không khiến cô vui mừng lên được. Cứ như vậy cô ỉu xìu đi đến thành Ninh An.
Xe ngựa trực tiếp đi vào nha môn.Trước đo Tô Tiểu Bồi đã bị đánh thức, cô uống một ít nước, nhéo nhéo mặt rồi từ vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch cô mới biết nhìn mình chắc rất ghê. Nhưng dù sao ở cái thế giới này cô đã không còn suy nghĩ về diện mạo nữa.
Xe ngựa dừng lại, Tô Tiểu Bồi vốn nghĩ sẽ được đưa đi gặp Tần bộ đầu ngay, nhưng vừa tới nha môn thì đã được dẫn vào một căn phòng ngồi nghỉ ngơi. Lưu Hướng vẫn chưa đến, cũng không thấy người đâu.
Nhiễm Phi Trạch như không ngồi ở cửa nhìn nhìn .
Tô Tiểu Bồi hỏi “Huynh đang nhìn gì đấy?”
“Nhìn một cô nương sắc mặt ghê như ma.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, biết anh ta đang trêu chọc mình “Tráng sĩ nói dối, tráng sĩ thấy ma ở đâu chứ? Nhiễm Phi Trạch cười ha ha, Tô Tiểu Bồi cũng mặc kệ người này. Cô biết hiện nay trạng thái tinh thần của mình không được tốt nên vội vã đi qua đi lại, vận động một chút trong phòng, sau đó nhấc tay nhấc chân, vươn vai vặn eo , nở mấy nụ cười liền cảm thấy vui vẻ lên không ít.
Nhiễm Phi Trạch chằm chằm nhìn cô, đợi cô vận đông xong bèn hỏi “Giống như làm ta vô cớ tức giận cô nương cũng có thể làm mình vui lên sao?”
“Chỉ là một mẹo nho nhỏ thôi.” Tô Tiểu Bồi dùng ngón cái và ngón trỏ để “đo”. “Tráng sĩ đồng ý giữ ta lại đi, ta nói cho tráng sĩ.” Vừa mới nói đến đó thì bên ngoài có người đi vào, Tô Tiểu Bồi nhìn theo thì thấy Bạch Ngọc Lang
“Nhiễm thúc” Bạch Ngọc Lang vừa vào cửa đã gọi tướng lên.
Tô Tiểu Bồi giật mình, lâu lâu không gặp sao từ huynh thành thúc rồi là thế nào?
Bạch Ngọc Lang cười thầm, nắm tay lại thành quyền với Nhiễm Phi Trạch : “Hôm đó qua kinh thành cháu có gặp nhị ca, nói với huynh ấy chuyện của thúc, huynh ấy lại kể xưa thúc đã từng đến nhà cháu, cháu mới nhớ ra. Huynh đệ chúng cháu giống y như nhau, Nhiễm thúc lại nhận ra mà cháu không biết lễ trước, Nhiễm thúc xin đừng trách”
Cha cậu ta xưng huynh gọi đệ với Nhiễm Phi Trạch, câu ta cũng gọi Nhiễm Phi Trạch là đại ca thì cũng loạn hết cả thân phận rồi.
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha,Bạch Ngọc Lang cũng nói anh ta cứ gọi Lão Lục là được rồi, hai người lại khách khí vài câu.
Lúc này Bạch NGọc Lang mới quay qua nói với Tô Tiểu Bồi “Đại tỷ vất vả rồi, Tần bộ đầu đã đi điều tra án, đại tỷ cứ ngồi đợi, khi nào quay về Tần bộ đầu sẽ cho người gọi tỷ.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, bị gọi là đại tỷ vẫn khiến cho cô thấy xấu hổ. Đặc biệt là khi Nhiễm Phi Trạch đã thăng cấp lên làm chú rồi thì khoảng cách thân phận hai người càng xa.
Bạch Ngọc Lang lại nói nhị ca cậu ta có phần lễ bạc gửi đến Nhiễm Phi Trạch, mời Nhiễm Phi Trạch cùng đi với anh ta xem xem. Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, đồng ý, cùng với Bạch Ngọc Lang đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Lang dẫn Nhiễm Phi Trạch đi mấy vòng, đến phòng riêng của cậu ta thì đóng cửa lại, mời Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống, không cầm quà tặng gì ra mà hỏi “Nhiễm thúc, thúc và cô nương kia ở chung mấy ngày, có phát hiện cô nương ấy có điểm kỳ lạ nào không?”
Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày, không cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi của Bạch Ngọc Lang . “Sao, cô nương ấy nói gì cũng đúng nên Tần Bộ đầu nghi ngờ à?
Bạch Ngọc Lang gật đầu “ Cháu đã điều tra theo lời cô nương ấy, quả nhiên tìm được manh mối ở kinh thành, không sai khác mảy may lời cô nương nói. Cháu vội báo cho bộ đầu đại nhân, nhưng đại nhân nhìn xa trông rộng biết nhiều hơn cháu, ngài ấy nhắc nhớ cháu, người có thể đoán ra những chuyện này liệu có phải kỳ nhân thiên hạ? Nhiễm Thúc và cô nương ấy tình cờ gặp nhau cũng không biết nguồn gốc cô nương ấy ra sao.
Thời điểm cô nương này xuất hiện cũng là lúc chúng cháu đang giăng thiên la địa võng bắt tội phạm. Những điều này cũng thật trùng hợp quá, chúng cháu không dám kết luận vội, nên mới mời cô nương ấy và Nhiễm thúc cùng đến đây, Tần đại nhân muốn tự xem xét, nếu như cô nương ấy và tội phạm có liên quan thì sẽ có thêm đường để bắt hắn, nếu như vô can thì có thể chúng ta đã gặp được cao nhân”
“Lão Lục, đại nhân tin rằng Tô cô nương có liên quan đến tên tội phạm kia hơn đúng không?”
“Nhiễm thúc, Tần bộ đầu đã suy nghĩ,tình lý đều rất hợp, có căn cứ rõ rệt, cháu thấy rất có lý. Đại nhân cũng không đổ oan đâu, nhất định sẽ diều tra rõrang rồi mới đưa ra kết luận. Hôm nay chỉ muốn gặp mặt thôi.” Bạch Ngọc Lang nói đến đây bèn hỏi lại “Nhiễm thúc gọi cô nương ấy là Tô cô nương, nàng ta đã nhớ lại rồi sao?”
“Sau đó lại nhớ ra rồi.”
Bạch Ngọc Lang bị chấn động “Xem đi,sao lại trùng hợp thế, làm sao dễ dàng nhớ lại như vậy được.”
Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu “đúng là rất trùng hợp”
Bạch Ngọc Lang nhìn vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch, không thấy vẻ đồng tình với chuyện này không kìm được mới nhíu mày “Nhiễm thúc, thúc cũng biết đại nhân chỉ muôn gặp mặt điều tra. Nhưng chuyện không đơn giản thế nữa. Đêm qua tên dâm tặc này lại gây án ở thành Ninh An. Đại cô nương nhà Tư Mã phát hiện chết trong phòng sáng sớm nay, quần áo không chỉnh tề, trên người có vài nhát đao, đầu bị cạo sạch. Tần đại nhân vẫn còn đang tra xét ở nhà Tư Mã. Cháu nghe nói hôm nay thúc đến nên quay về trước.”
Lại gây án sao? Nhiễm Phi Trạch cũng giật mình. Tên tội phạm này cũng điên cuồng quá rồi.
“Nhiễm thúc, Tô cô nương đó, thúc có nghi ngờ gì không?”
“Lão lục, cháu đã gọi ta một tiếng thúc, ta cũng có mấy điều phải nói với cháu”
Bạch Ngọc Lang đổi sắc mặt, nghiêm túc nói “ Nhiễm thúc cứ nói “
“Cháu nói với ta nhiều như vậy, làm sao biết được ta đúng là chỗ qua lại cũ với nhà cháu Nhiễm Phi Trạch đó”
“A” Bạch Ngọc Lang không ngờ đến câu nói đó, giật bắn cả mình.
“Nhưng mà vận may của cháu không tồi,ta đúng là Nhiễm Phi Trạch đó.”
Bạch Ngọc Lang ngẩn ra. Nhiễm thúc, thúc đang đùa cháu sao?
“Cháu vào nha môn, có nhiều chuyện bí mật không nên nói. Chuyện lần này thật đúng là không nên, lần sau đừng như thế.”
Mặt Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tối sầm xuống. Bài học này đúng đắn, nhưng có vấn đề ở chỗ nào chứ?
Không đợi cậu ta tỉnh ngộ lại, Nhiễm Phi Trạch đã nói tiếp “Người thường sẽ thấy Tô cô nương kỳ quái, chỉ là kỳ quái thôi, ta tin cô nương ấy vô hại. Lão Lục, cháu nghe không ít lời đồn đại, hẳn đã nghe chuyện của ta. Ta hay làm những việc đối nghịch, người khác thấy không nên ta lại thích thú đi làm. Các người điều tra là việc của các người, việc gì nên làm thì làm, tên tội phạm đó tàn ác, nên theo pháp luật mà bắt nhốt hắn lại. Chỉ là Tô cô nương do ta đưa tới, ta có trách nhiệm với sự an nguy của cô nương ấy.
Bạch Ngọc Lang nghe đã hiểu, vội nói “Nhiễm thúc yên tâm, Tần bộ đầu rất chính trực, sẽ không nghi ngờ lung tung đâu. Cháu làm bộ khoái cũng là để hành hiệp trượng nghĩa, sẽ không bắt oan người đâu. Nếu cô nương ấy có tài năng thì có thể giúp bọn cháu bắt tội phạm cũng là chuyện tốt. Chúng cháu sẽ không lấy công mà lấp tội đâu.”
Bạch Ngọc Lang nói rất nghiêm túc, Nhiễm Phi Trạch lộ ra vẻ an ủi, vỗ vỗ vai cậu ta “lão Lục còn non trẻ, Bạch trang chủ chắc sẽ rất yêu thích. Như thế cũng tốt, cũng tốt. Nếu đã nói xong rồi thì đưa quà của lão Nhị cho ta đi, để ta xem.”
“A?”Bạch Ngọc lang ngẩn ra, nói đến đây mà vẫn không hiểu chỉ là cái cớ để gọi Nhiễm Phi Trạch ra nói chuyện sao? Bây giờ đòi quà, lấy quà đâu ra?
Nhiễm Phi Trạch coi như không mà cười nói “Sao rồi, không có quà sao? Thật làm ta mừng hụt rồi. Nếu đã không có quà thì lão Lục cho chúng ta một bàn cơm rượu đi, cả đường vất vả cũng nên bù đắp lại rồi.”
Bạch Ngọc Lang sầm mặt, Nhiễm thúc này cũng thật là…
Cậu chẳng còn gì để nói nữa, đồng ý. Đưa Nhiễm Phi Trạch về rồi đến phòng bếp của nha môn đặt cơm, rươu., lại còn phải tự lấy tiền của mình ra. Đưa tiền rồi mới thấy có gì không đúng? Nói cậu đừng để lọ tin tức rồi lại bắt đầu dỗ dành lừa gạt lấy tin tức của cậu sai, chính là Nhiễm Phi Trạch làm đó.
Hừ,ông chú không ngay thẳng này,
Cùng lúc đó ở nhà Tư Mã, Tự Mã Uyển cầm theo kiếm, mặt lạnh như bằng đi ra khỏi nhà.
Tỷ tỷ của Tư Mã Uyển, Tư Mã Uyển Thanh đã đính hôn với thanh mai trúc mã Thường Quý Thành, vốn quay về chúc mừng tỷ tỷ nhưng vừa đặt chân đến cửa liền nghe thấy tin dữ tỷ tỷ bị sát hại. Tuy quan phủ doãn và tổng bộ đầu đích thân đến điều tra nhưng không ai không biết những cáo thị treo thưởng bắt tội phạm đó vẫn treo đầy quanh đây mà đâu đã bắt được tội phạm chứ. Quan phủ di rồi, Tư Mã Uyển cười lạnh, nói với người nhà sẽ tự điều tra, sẽ băm vằm tên tội phạm đó. Nhà họ Tư Mã đang đau đớn khôn nguôi, không ai khuyên nhủ nàng.
Tư Mã Uyển thu thập đủ tiền tức từ người nhà rồi tự ra đi, tra xét mọi chuyện.
Đêm đó, Tần bộ đầu bận rộn điều tra quay về, nhìn thấy Lưu Hướng bèn dặn dò mấy chuyện thật tỉ mỉ rồi nói muốn gặp Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi.
Trong phủ Tư Mã, Tư Mã Uyển quay về, nói với các sư tỷ sư muội
“Nghe nói có một ni cô hoàn tục mới tới thành, cô nương ấy tiết lộ cho quan phủ tung tích tên ác tặc kia.”
“Nhưng đến nay quan phủ đâu đã bắt được người?”
“Nhất định là mưu mô của ni cô đó, quan phủ làm ăn hồ đồ, đoán không ra được.””
“Ý sư muội là?”
Tư Mã Uyển ngước lên, nhẹ giọng nói “Nếu nàng ta rơi vào tay muội, nhất định muội sẽ khiến nàng ta thành thật khai báo tong tích tên kia.”
Choang một tiếng, ly trà trong tay cô nương ấy bị bóp võ, “Ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ tỷ.”
Tô Tiểu Bồi khẽ giật mình, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Cô liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta cũng đang nhìn cô.
Cho dù đi đến gặp tổng bộ đầu kia là chuyện hay hay chuyện dở thì đã đi đến thành Ninh An cũng có nghĩa là nói bye bye với miếu ni cô rồi chứ gì?
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu với Nhiễm Phi Trạch, cô muốn đi! Vì năm lượng bạc hay là có thể cùng Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tìm người thì thành Ninh An là một lựa chọn không tồi.
Nhiễm Phi Trạch cũng không ngại ngần, chắp quyền nói với Lưu Hướng “Nếu như thế, tôi xin nghe theo sự an bài của đại nhân”
“Được,vậy không nên chậm trễ, Tần bộ đầu cũng đã thúc giục, vậy xin hai người thu xếp, chúng ta lên đường ngay.”
“Đợi một lát” Tô Tiểu Bồi thấy mọi việc được quyết định nhanh như thế nhưng lại không nói gì đến chuyện chính nên cô nhịn không được chen vào một câu “Lưu đại nhân, đi thì không vấn đề gì, nhưng lộ phí thì sẽ do ai chi trả đây?”
Lưu Hương ngẩn ra, hoàn toàn đã hiểu. Nhưng quan lại đòi dân, dân lại đòi tiền lộ phí của quan, chuyện như thế này lần đầu chàng nghe thấy. Tuy chuyện này chẳng có gì là sai, nhưng việc đã gần xong xuôi lại còn gặp chuyện như thế này thì thật không biết phải tính toán ra sao?
Lưu Hướng còn chưa kịp đáp lời thì đã thấy Nhiễm Phi Trạch nói “Cô nương nói lời thừa thãi rồi, là tổng bộ đầu mời chúng ta đi, lộ phí tất đã có sắp xếp. Cô nương lo lắng như thế lại khiến người ta nghĩ ngợi đấy.”
“Ồ,là thế sao? Là tại ta, tại ta. Đại nhân tự có sắp xếp là tốt rồi, nếu không hai kẻ chẳng xu dính túi như chúng ta thật không biết phải đi thế nào?”
Lưu Hướng tiếp tục ngẩn người, cái này thì, hai người đang kẻ hát người phụ họa đấy à? Chàng bị nghẹn đến mức không thốt nổi nên lời nữa. Nghĩ mãi, rồi cuối cùng chàng đáp “Nếu đã vậy thì hai người sắp xếp đi, ta đi mượn một chiếc xe ngựa.”
Lưu Hướng đi rồi, Tô Tiểu Bồi bèn quay lại hỏi Nhiễm Phi Trạch “Mượn xe ngựa? Hóa ra vốn là chẳng có chuẩn bị gì à?”
Nhiễm Phi Trạch cười cười nói “Từ đây đi thành Ninh An có đi qua hai ngôi miếu, cô nương có phải muốn tìm người rồi lưu lại lời nhắn.”
“A”Mắt Tô Tiểu Bồi sáng rực lên.
“Ta đi cáo từ ông chủ Tống, cô nương viết thư đi.” Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy dáng vẻ vui tươi mắt mở lớn của Tô Tiểu Bồi liền cười cười, đi ra ngoài.
TôTiểu Bồi rất vui mừng, nghe liền hiểu ý Nhiễm Phi Trạch, anh ta đến thành Ninh An rồi cũng không rời bỏ cô, sẽ đưa cô cùng đi tìm người đúng không? Cô vui muốn nhảy lên, nhanh chóng đến vớ lấy giấy viết thư, muốn viết gì cô cũng đã nghĩ kỹ, để tránh có người mạo nhận hoặc gây phiền phức thì cô sẽ viết tiếng Anh, ý nói cô và Trình Giang Dực đến từ cùng một nơi, sau đó để anh ta tìm cô, bọn họ có thể cùng trở về. Chỉ có Trình Giang Dực mới hiểu bức thư này, nhìn hiểu rồi sẽ đi tìm cô.
Cô hít hơi viết một mạch năm bức thư. Nhiễm Phi Trạch bước vào, cô nói đã viết xong rồi.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nhìn, cô đưa thư đến, anh ta liếc một cái, nhíu mày “Viết cái gì vậy?”
Tô Tiểu Bồi nói đại ý bức thư, sau đó nói đây là chữ quê hương mình, chỉ có người cô tìm mới biết.
"Cũng tốt, bớt được phiền phức” Nhiễm Phi Trạch nói, sau đó cầm lấy mấy tờ giấy đặt trên bàn, cũng viết năm bức thư, bên trên có viết địa chỉ sơn trang thành nào đó, rồi lại viết thêm một câu, nhờ sơn trang giữ lại người sẽ lấy bức thư này, đồng thời hãy thông báo cho họ.
Anh ta viết rất nhanh, chữ tự nhiên phóng khoáng, rất đẹp mắt. Tô Tiểu Bồi nhìn rồi bỗng thấy có một cảm giác rất chân thực: có tráng sĩ, việc gì cũng xong
Nửa giờ sau, Tô Tiểu Bồi ôm cái túi của cô, dựa vào cái túi lớn của Nhiễm Phi Trạch, ngồi trên xe ngựa thô sơ.
Cô lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên đi xe ngựa. Nói là xe ngựa, chẳng bằng nói là bốn con ngựa kéo theo tấm phản được gắn thêm bánh xe. Tô Tiểu Bồi ngồi trên còn thấy tẩm phản gỗ kêu kẽo cà kẽo kẹt.. Chiếc xe này rung lắc kinh khủng, xe vừa đi Tô Tiểu Bồi đã vội ôm chặt lấy túi, lo sợ liệu có bị cái xe này hất cho lăn tòm một cái xuống đất không.
Cũng còn may, ra khỏi đường trấn đến đường lớn xe vẫn không có vấn đề gì. Xe xóc Tô Tiểu Bồi đã quen rồi, cuối cùng cũng đã thấy thoải mái bèn tò mò nhìn cảnh vật bên đường.
Thôn nhỏ xa xăm, thảm cỏ xanh mướt, những dải núi liền liền nhấp nhô, không khi trong sạch mát lành, những ruộng lúa tươi đẹp, những điệu ca dao mà cô nghe không hiểu…. tất cả đều rất kỳ diệu.
TôTiểu Bồi bận rộn nhìn ngắm. Cô có thể phân tích kỹ càng các loại nhãn hiệu hàng hóa, nhớ được hàng loạt tên tuổi nhưng lại không phân biệt được các loại hoa màu và cây cối.
Cô xa nhà, ngày càng xa rồi.
Tô Tiểu Bồi bỗng thấy thương cảm. Xe đi một hồi lâu, lâu đến mức Tiểu Bồi thấy vai tê eo nhức mỏi, đầu đau đớn. Phong cảnh bên đường nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có thế, cô cũng biết buồn ngủ và khó chịu rồi.
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng cưỡi ngựa, một bộ khoái khác điều khiển xe ngựa. Có ba người đàn ông vây quanh, hơn nữa xe chỉ là một tấm phản, Tô Tiểu Bồi không dám ngủ. Cô đành lén nhắm mắt, âm thầm ngủ gật. Có khi đầu va vào cái túi của Nhiễm Phi Trạch cô bèn giật mình tỉnh lại, chống cự thêm được một lát nữa.
Xe đi được tầm nửa ngày cũng đến lúc được nghỉ. Nhiễm Phi Trạch đưa nước cho Tô Tiểu Bồi cô lắc đầu, sợ uống rồi đi vệ sinh làm sao? Mấy người Lưu Hướng có thể đứng dưới gốc cây cũng được, nhưng cô làm sao dám. Nhiễm Phi Trạch thấy cô từ chối cũng không nói thêm gì, chỉ mở cái túi của anh ta, lấy ra một tấm thảm, bảo Tô Tiểu Bồi quấn lấy. ANh ta thu dọn gọn cái túi, đặt lên một góc thảm, phủ cả lên đầu Tô Tiểu Bồi.
Sau đó Tiểu Bồi nghe thấy anh ta thấp giọng “ngủ một lát đi.”
Tấm thảm ngăn cách Tô Tiểu Bồi với thế giới bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Lưu Hướng nói chuyện với bộ khoái, nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc , Nhiễm Phi Trach đi xa rồi lại tiến gần vào, bước chân không nặng không nhẹ. Tô Tiểu Bồi yên tâm nhắm mắt.
Một lúc sau Lưu Hướng thét lên một tiếng, xe ngựa lại đi tiếp. Tô Tiểu Bồi giật mình, nhẹ giọng gọi “Tráng sĩ”
“Ta không đi xa đâu, cô nương cứ yên tâm”
Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đáp lời, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, rồi lại nghĩ đến trong khăn làm sao thấy được, bèn nhỏ giọng nói “Được”.
Cô buồn ngủ quá, xe ngựa cứ xóc cứ lắc,cô dựa vào cái túi của Nhiễm Phi Trạch rồi dần ngủ say.
Tô Tiểu Bồi ngủ suốt dọc đường. Buổi tối trên đường họ không ngủ quán trọ, trực tiếp nghỉ chân ở trong rừng, đến khi đó Tiểu Bồi lại tỉnh ngủ rồi. ba người đàn ông ngồi bên đám lửa ngủ say, chỉ có cô ngồi đó canh đêm, việc này hơi kỳ quái. Nhưng mà thực sự cô không ngủ được. Ngày thứ hai lên đường, xe ngựa vừa lắc lư cô liền thấy buồn nôn buồn ngủ, nằm lăn ra ngủ luôn. Sau đó cô mới biết, hóa ra mình say xe ngựa.
Ngồi quen oto và máy bay mà lại say xe ngựa thì có buồn cười không? Cô vừa nhẫn nhịn vừa cố gắng ngủ. Bạch Ngọc Lang nói là cần ba ngày đi đường, Tô Tiểu Bồi thấy không xa lắm, nhưng đến khi đi rồi mới biết vì xe di quá chậm nên chắc phải thêm vào hai đêm nữa mới tới.
Còn một chuyện đáng tiếc nữa là Nhiễm Phi Trạch có ý tốt dừng lại mỗi khi đi qua miếu thờ, gọi Tiểu Bồi dậy đi dạo quanh một vòng. Nhưng vẫn chẳng có tin tức gì của Trình Giang Dực, không có ai nhìn thấy anh ta, cũng chưa từng nghe thấy tên bao giờ. Nhiễm Phi Trạch lưu lại tin tức của Tiểu Bồi, xin các hòa thượng để ý giúp đỡ, nếu có người như thế này thì hãy hỏi giúp, đưa thư cho anh ta, Các hòa thượng đều đồng ý giúp.
Tô Tiểu Bồi bị lịch trình gấp rút vàvviệc tìm người mệt mỏi làm bải hoải cả người, cho dù nghe thấy Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng nói chuyện tìm người, Lưu Hướng đồng ý giúp đỡ cũng không khiến cô vui mừng lên được. Cứ như vậy cô ỉu xìu đi đến thành Ninh An.
Xe ngựa trực tiếp đi vào nha môn.Trước đo Tô Tiểu Bồi đã bị đánh thức, cô uống một ít nước, nhéo nhéo mặt rồi từ vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch cô mới biết nhìn mình chắc rất ghê. Nhưng dù sao ở cái thế giới này cô đã không còn suy nghĩ về diện mạo nữa.
Xe ngựa dừng lại, Tô Tiểu Bồi vốn nghĩ sẽ được đưa đi gặp Tần bộ đầu ngay, nhưng vừa tới nha môn thì đã được dẫn vào một căn phòng ngồi nghỉ ngơi. Lưu Hướng vẫn chưa đến, cũng không thấy người đâu.
Nhiễm Phi Trạch như không ngồi ở cửa nhìn nhìn .
Tô Tiểu Bồi hỏi “Huynh đang nhìn gì đấy?”
“Nhìn một cô nương sắc mặt ghê như ma.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, biết anh ta đang trêu chọc mình “Tráng sĩ nói dối, tráng sĩ thấy ma ở đâu chứ? Nhiễm Phi Trạch cười ha ha, Tô Tiểu Bồi cũng mặc kệ người này. Cô biết hiện nay trạng thái tinh thần của mình không được tốt nên vội vã đi qua đi lại, vận động một chút trong phòng, sau đó nhấc tay nhấc chân, vươn vai vặn eo , nở mấy nụ cười liền cảm thấy vui vẻ lên không ít.
Nhiễm Phi Trạch chằm chằm nhìn cô, đợi cô vận đông xong bèn hỏi “Giống như làm ta vô cớ tức giận cô nương cũng có thể làm mình vui lên sao?”
“Chỉ là một mẹo nho nhỏ thôi.” Tô Tiểu Bồi dùng ngón cái và ngón trỏ để “đo”. “Tráng sĩ đồng ý giữ ta lại đi, ta nói cho tráng sĩ.” Vừa mới nói đến đó thì bên ngoài có người đi vào, Tô Tiểu Bồi nhìn theo thì thấy Bạch Ngọc Lang
“Nhiễm thúc” Bạch Ngọc Lang vừa vào cửa đã gọi tướng lên.
Tô Tiểu Bồi giật mình, lâu lâu không gặp sao từ huynh thành thúc rồi là thế nào?
Bạch Ngọc Lang cười thầm, nắm tay lại thành quyền với Nhiễm Phi Trạch : “Hôm đó qua kinh thành cháu có gặp nhị ca, nói với huynh ấy chuyện của thúc, huynh ấy lại kể xưa thúc đã từng đến nhà cháu, cháu mới nhớ ra. Huynh đệ chúng cháu giống y như nhau, Nhiễm thúc lại nhận ra mà cháu không biết lễ trước, Nhiễm thúc xin đừng trách”
Cha cậu ta xưng huynh gọi đệ với Nhiễm Phi Trạch, câu ta cũng gọi Nhiễm Phi Trạch là đại ca thì cũng loạn hết cả thân phận rồi.
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha,Bạch Ngọc Lang cũng nói anh ta cứ gọi Lão Lục là được rồi, hai người lại khách khí vài câu.
Lúc này Bạch NGọc Lang mới quay qua nói với Tô Tiểu Bồi “Đại tỷ vất vả rồi, Tần bộ đầu đã đi điều tra án, đại tỷ cứ ngồi đợi, khi nào quay về Tần bộ đầu sẽ cho người gọi tỷ.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, bị gọi là đại tỷ vẫn khiến cho cô thấy xấu hổ. Đặc biệt là khi Nhiễm Phi Trạch đã thăng cấp lên làm chú rồi thì khoảng cách thân phận hai người càng xa.
Bạch Ngọc Lang lại nói nhị ca cậu ta có phần lễ bạc gửi đến Nhiễm Phi Trạch, mời Nhiễm Phi Trạch cùng đi với anh ta xem xem. Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, đồng ý, cùng với Bạch Ngọc Lang đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Lang dẫn Nhiễm Phi Trạch đi mấy vòng, đến phòng riêng của cậu ta thì đóng cửa lại, mời Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống, không cầm quà tặng gì ra mà hỏi “Nhiễm thúc, thúc và cô nương kia ở chung mấy ngày, có phát hiện cô nương ấy có điểm kỳ lạ nào không?”
Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày, không cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi của Bạch Ngọc Lang . “Sao, cô nương ấy nói gì cũng đúng nên Tần Bộ đầu nghi ngờ à?
Bạch Ngọc Lang gật đầu “ Cháu đã điều tra theo lời cô nương ấy, quả nhiên tìm được manh mối ở kinh thành, không sai khác mảy may lời cô nương nói. Cháu vội báo cho bộ đầu đại nhân, nhưng đại nhân nhìn xa trông rộng biết nhiều hơn cháu, ngài ấy nhắc nhớ cháu, người có thể đoán ra những chuyện này liệu có phải kỳ nhân thiên hạ? Nhiễm Thúc và cô nương ấy tình cờ gặp nhau cũng không biết nguồn gốc cô nương ấy ra sao.
Thời điểm cô nương này xuất hiện cũng là lúc chúng cháu đang giăng thiên la địa võng bắt tội phạm. Những điều này cũng thật trùng hợp quá, chúng cháu không dám kết luận vội, nên mới mời cô nương ấy và Nhiễm thúc cùng đến đây, Tần đại nhân muốn tự xem xét, nếu như cô nương ấy và tội phạm có liên quan thì sẽ có thêm đường để bắt hắn, nếu như vô can thì có thể chúng ta đã gặp được cao nhân”
“Lão Lục, đại nhân tin rằng Tô cô nương có liên quan đến tên tội phạm kia hơn đúng không?”
“Nhiễm thúc, Tần bộ đầu đã suy nghĩ,tình lý đều rất hợp, có căn cứ rõ rệt, cháu thấy rất có lý. Đại nhân cũng không đổ oan đâu, nhất định sẽ diều tra rõrang rồi mới đưa ra kết luận. Hôm nay chỉ muốn gặp mặt thôi.” Bạch Ngọc Lang nói đến đây bèn hỏi lại “Nhiễm thúc gọi cô nương ấy là Tô cô nương, nàng ta đã nhớ lại rồi sao?”
“Sau đó lại nhớ ra rồi.”
Bạch Ngọc Lang bị chấn động “Xem đi,sao lại trùng hợp thế, làm sao dễ dàng nhớ lại như vậy được.”
Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu “đúng là rất trùng hợp”
Bạch Ngọc Lang nhìn vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch, không thấy vẻ đồng tình với chuyện này không kìm được mới nhíu mày “Nhiễm thúc, thúc cũng biết đại nhân chỉ muôn gặp mặt điều tra. Nhưng chuyện không đơn giản thế nữa. Đêm qua tên dâm tặc này lại gây án ở thành Ninh An. Đại cô nương nhà Tư Mã phát hiện chết trong phòng sáng sớm nay, quần áo không chỉnh tề, trên người có vài nhát đao, đầu bị cạo sạch. Tần đại nhân vẫn còn đang tra xét ở nhà Tư Mã. Cháu nghe nói hôm nay thúc đến nên quay về trước.”
Lại gây án sao? Nhiễm Phi Trạch cũng giật mình. Tên tội phạm này cũng điên cuồng quá rồi.
“Nhiễm thúc, Tô cô nương đó, thúc có nghi ngờ gì không?”
“Lão lục, cháu đã gọi ta một tiếng thúc, ta cũng có mấy điều phải nói với cháu”
Bạch Ngọc Lang đổi sắc mặt, nghiêm túc nói “ Nhiễm thúc cứ nói “
“Cháu nói với ta nhiều như vậy, làm sao biết được ta đúng là chỗ qua lại cũ với nhà cháu Nhiễm Phi Trạch đó”
“A” Bạch Ngọc Lang không ngờ đến câu nói đó, giật bắn cả mình.
“Nhưng mà vận may của cháu không tồi,ta đúng là Nhiễm Phi Trạch đó.”
Bạch Ngọc Lang ngẩn ra. Nhiễm thúc, thúc đang đùa cháu sao?
“Cháu vào nha môn, có nhiều chuyện bí mật không nên nói. Chuyện lần này thật đúng là không nên, lần sau đừng như thế.”
Mặt Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tối sầm xuống. Bài học này đúng đắn, nhưng có vấn đề ở chỗ nào chứ?
Không đợi cậu ta tỉnh ngộ lại, Nhiễm Phi Trạch đã nói tiếp “Người thường sẽ thấy Tô cô nương kỳ quái, chỉ là kỳ quái thôi, ta tin cô nương ấy vô hại. Lão Lục, cháu nghe không ít lời đồn đại, hẳn đã nghe chuyện của ta. Ta hay làm những việc đối nghịch, người khác thấy không nên ta lại thích thú đi làm. Các người điều tra là việc của các người, việc gì nên làm thì làm, tên tội phạm đó tàn ác, nên theo pháp luật mà bắt nhốt hắn lại. Chỉ là Tô cô nương do ta đưa tới, ta có trách nhiệm với sự an nguy của cô nương ấy.
Bạch Ngọc Lang nghe đã hiểu, vội nói “Nhiễm thúc yên tâm, Tần bộ đầu rất chính trực, sẽ không nghi ngờ lung tung đâu. Cháu làm bộ khoái cũng là để hành hiệp trượng nghĩa, sẽ không bắt oan người đâu. Nếu cô nương ấy có tài năng thì có thể giúp bọn cháu bắt tội phạm cũng là chuyện tốt. Chúng cháu sẽ không lấy công mà lấp tội đâu.”
Bạch Ngọc Lang nói rất nghiêm túc, Nhiễm Phi Trạch lộ ra vẻ an ủi, vỗ vỗ vai cậu ta “lão Lục còn non trẻ, Bạch trang chủ chắc sẽ rất yêu thích. Như thế cũng tốt, cũng tốt. Nếu đã nói xong rồi thì đưa quà của lão Nhị cho ta đi, để ta xem.”
“A?”Bạch Ngọc lang ngẩn ra, nói đến đây mà vẫn không hiểu chỉ là cái cớ để gọi Nhiễm Phi Trạch ra nói chuyện sao? Bây giờ đòi quà, lấy quà đâu ra?
Nhiễm Phi Trạch coi như không mà cười nói “Sao rồi, không có quà sao? Thật làm ta mừng hụt rồi. Nếu đã không có quà thì lão Lục cho chúng ta một bàn cơm rượu đi, cả đường vất vả cũng nên bù đắp lại rồi.”
Bạch Ngọc Lang sầm mặt, Nhiễm thúc này cũng thật là…
Cậu chẳng còn gì để nói nữa, đồng ý. Đưa Nhiễm Phi Trạch về rồi đến phòng bếp của nha môn đặt cơm, rươu., lại còn phải tự lấy tiền của mình ra. Đưa tiền rồi mới thấy có gì không đúng? Nói cậu đừng để lọ tin tức rồi lại bắt đầu dỗ dành lừa gạt lấy tin tức của cậu sai, chính là Nhiễm Phi Trạch làm đó.
Hừ,ông chú không ngay thẳng này,
Cùng lúc đó ở nhà Tư Mã, Tự Mã Uyển cầm theo kiếm, mặt lạnh như bằng đi ra khỏi nhà.
Tỷ tỷ của Tư Mã Uyển, Tư Mã Uyển Thanh đã đính hôn với thanh mai trúc mã Thường Quý Thành, vốn quay về chúc mừng tỷ tỷ nhưng vừa đặt chân đến cửa liền nghe thấy tin dữ tỷ tỷ bị sát hại. Tuy quan phủ doãn và tổng bộ đầu đích thân đến điều tra nhưng không ai không biết những cáo thị treo thưởng bắt tội phạm đó vẫn treo đầy quanh đây mà đâu đã bắt được tội phạm chứ. Quan phủ di rồi, Tư Mã Uyển cười lạnh, nói với người nhà sẽ tự điều tra, sẽ băm vằm tên tội phạm đó. Nhà họ Tư Mã đang đau đớn khôn nguôi, không ai khuyên nhủ nàng.
Tư Mã Uyển thu thập đủ tiền tức từ người nhà rồi tự ra đi, tra xét mọi chuyện.
Đêm đó, Tần bộ đầu bận rộn điều tra quay về, nhìn thấy Lưu Hướng bèn dặn dò mấy chuyện thật tỉ mỉ rồi nói muốn gặp Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi.
Trong phủ Tư Mã, Tư Mã Uyển quay về, nói với các sư tỷ sư muội
“Nghe nói có một ni cô hoàn tục mới tới thành, cô nương ấy tiết lộ cho quan phủ tung tích tên ác tặc kia.”
“Nhưng đến nay quan phủ đâu đã bắt được người?”
“Nhất định là mưu mô của ni cô đó, quan phủ làm ăn hồ đồ, đoán không ra được.””
“Ý sư muội là?”
Tư Mã Uyển ngước lên, nhẹ giọng nói “Nếu nàng ta rơi vào tay muội, nhất định muội sẽ khiến nàng ta thành thật khai báo tong tích tên kia.”
Choang một tiếng, ly trà trong tay cô nương ấy bị bóp võ, “Ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.