Chương 38
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
“Cái gì thất bại?” Nhiễm Phi Trạch tò mò.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Không có gì, là khả năng của ta thôi, tiếc là không có tác dụng.”
“Không sao, chỉ là khả năng dùng không đúng chỗ.”
“Ờ” TôTiểu Bồi bĩu bĩu môi, thở dài ai oán. Đến lúc này rồi còn nhớ “chỉnh” cô.
“Cô nương thông minh tuyệt đỉnh, sao lại để tâm một lần thất bại như vậy?” Nhiễm Phi Trạch tuy không rõ ràng mọi chuyện song cũng cất lời an ủi.
“Ầy, tráng sĩ cũng phản ứng lại nhanh thật.” Tô Tiểu Bồi muốn “trả” lại anh ta mấy câu.
“Nhiễm tráng sĩ tốt lắm, A Trạch phản ứng cũng không tồi. Không hổ sự ủy thác của cô nương” Nhiễm Phi Trạch nghiêm chỉnh đáp.
Tô Tiểu Bồi lườm anh ta, không nhịn được cười “A Trạch đã mua gà quay về chưa?”
Nhiễm Phi Trạch cũng cười “A Trạch còn có 5 đồng bạc, còn đang đợi cô nương phá án mang bạc về đây.”
Hai người nhìn nhau, cười phá lên.
“Là hắn ta sao?”
“Bạc ơi, đến đây nào.”
“Nếu vẫn không được?”
“Thì coi như cô nương thật xui xẻo.”
Tô Tiểu Bồi đúng thật là xui xẻo.
La Khuê không nhận tội.
Bị bắt ngay tại hiện trường, La Khuê không thể phủ nhận việc muốn gây án ở Tư Mã gia, nhưng lại nói là chỉ muốn dọa Tư Mã Uyển Như. Vì Tư Mã Uyển Như đã gây ra một cục diện rối ren, con gái La Linh Nhi đành phải nói ra chuyện xấu hổ cùng Thường công tử ở quán rượu. Con gái mất mặt, hắn tức giận nên mới làm bộ dọa nạt nàng ta. Chỉ là không ngờ Tô Tiểu Bồi xuất hiện, làm lộ ra tung tích hắn, sợ bị người khác lật mặt nên mới nảy sinh ác ý, giết người giết khẩu.
Nhưng may sao không ai bị thương, tội của La Khuê không đến nỗi chết nên hắn ta nhất quyết không nhận tội danh kia.
Đương nhiên không ai tin. Mấy người Tần bộ đầu tức hận phừng phừng. Sự thật đã ở ngay trước mắt mà hắn bịp bợm như vậy khiến ai cũng không cam tâm.
Phủ doãn đại nhân và Tần bộ đầu cũng chẳng ngồi không, họ nhanh chóng điều tra lại mọi chuyện, tra hỏi lại hết một lượt mọi người ở Thường phủ. Thường phu nhân nhớ lại, nhiều năm trước đây, khi còn chưa định chuyện hôn sự, La Khuê thường nhắc đến chuyện kết thân giữa hai nhà để thân càng thêm thân. Thường phu nhân dò hỏi con trai không thấy có ý gì nên cho qua. Sau này không thấy La Khuê nói đến chuyện này nữa, La Linh Nhi cũng vẫn cư xử quy củ như thường.
Thường bộ đầu lại hỏi La Linh Nhi mấy câu, La Linh Nhi rất ngạc nhiên chuyện phụ thân nửa đêm đột nhập vào phủ Tư Mã, nàng ta không biết tại sao phụ thân lại làm vậy. Hỏi đến chuyện hôn sự, nàng ta nói phụ thân ở góa bao năm, mình không hề gấp gáp, hơn nữa còn chờ phụ thân sắp xếp chứ chưa hỏi han bao giờ. Còn nàng ta với Thường công tử chỉ là tình huynh muội giản đơn, không có chút suy nghĩ khác nào.
Những lời này nàng ta nói rất đúng sự thực. Và cũng đúng là trước nay nàng ta chưa từng thể hiện thái độ gì với Thường công tử, trước khi xảy ra chuyện say rượu ở quán rượu nàng ta rất an phận đối xử với Thường công tử, không gây ra bất kỳ điều tiếng gì. Nhưng Tần bộ đầu vẫn luôn hoài nghi nàng ta. Bởi hạ nhân phủ Tư mã nhớ lại thì La Linh Nhi cũng có khi qua lại với Tư Mã đại tiểu thư. Hôm đại tiểu thư xảy ra chuyện, nàng ta còn tặng cho đại tiểu thư một cái hộp.
Tần bộ đầu nghi ngờ trong hộp có thư, nhưng lại không có chứng cứ gì. Hỏi La Linh Nhi, nàng ta nói là son và khăn hỷ, là những món quà chức mừng khuê nữ khi về nhà chồng. Tần bộ đầu quả đã tìm thấy hộp quà đó trong phòng Tư Mã Uyển Thanh, đồ đạc bên trong đã bị lấy đi, son nằm ở trên bàn, khăn thì vẫn còn trong hộp, nhưng không có thư từ gì. Hạ nhân cũng nói khi hộp đưa đến tay đại tiểu thư, nàng ta không lập tức mở ra, bên trong có gì không ai biết được.
Nhưng muội muội Tư Mã Uyển Như lại bị thư gửi đến lừa gạt, đuổi hết hạ nhân đi ở lại một mình trong phòng, làm sao biết được tỷ tỷ không phải cũng bị gài bẫy như vậy mà thiết mạng? Hung thủ ra tay rồi mang thư đi không phải là chuyện gì khó. Hơn nữa Tô Tiểu Bồi thấy La Linh Nhi không phải không hề có cảm giác gì với Thường công tử như lời nàng ta nói. Hơn nữa, nhất định La Linh Nhi cũng nói dối về chuyện phụ thân mình.
Chính vì vậy, LaLinh Nhi đã nói dối.
Nhưng nàng ta có nói dối cũng chỉ là vì muốn tránh bị nghi ngờ. Điều này hoàn toàn bình thường, chẳng chứng minh được điều gì hết. Tô Tiểu Bồi cho rằng nàng ta cũng nói dối cả chuyện cha mình, nhưng chẳng qua đây chỉ là phán đoán của riêng cô, cũng chẳng có căn cứ gì hết. Có điều Tần Đức Chính vẫn hoài nghi La linh Nhi.
Nhiều năm kinh nghiệm phá án đã khiến ông xác định đối tượng là hai cha con nhà này. Trực giác mách bảo, La Linh Nhi không thoát khỏi liên đới trong vụ này. Nhưng đột nhiên La Khuê lại nhận tội.
“Là ta mê muội, võ quán của ta tuy làm ăn được, nhưng tiền lúc có lúc không, ta muốn kết thân gia với tỷ phu tỷ tỷ, buôn bán thêm, thân càng thêm thân thì mọi chuyện càng thuận lợi, Nhưng tỷ tỷ không đồng ý kết thân, Thường công tử lại thích nữ tử nhà khác, mọi chuyện không còn hy vọng gì, bỗng dưng nó lại kéo dài chuyện hôn sự, ta nghĩ chắc hắn có vấn đề nên vẫn nhẫn nại đợi. Trong thành mấy năm gần đây bao nhiêu võ quán mở ra, ta nghĩ cứ đợi đó không phải chuyện hay, nên gả con đi thì tốt hơn. Nhưng Thường công tử lại quyết định hôn sự. Khi đó nơi nơi đều bàn tán chuyện treo thưởng tên sát nhân hàng loạt, ta nghe mọi người nói liền nghĩ ra một kế.
Tối đó ta trà trộn vào phủ Tư Mã, giết chết tư Mã đại tiểu thư, rồi bày bố như vụ án giết người hàng loạt kia. Nghĩ rằng hôn sự đến đây là kết thúc, ta bèn nhắc lại chuyện hôn sự với tỷ tỷ, nhưng hôm đó Tư Mã nhị tiểu thư lại làm ầm lên ở hoa viên với Thường công tử, ta thấy đã gặp được người trong lòng Thường công tử, sợ sẽ không gả được Linh Nhi đi, nên mới lặp lại, muốn giết Tư Mã nhị tiểu thư, giả làm án mạng hàng loạt. Nhưng quan phủ đang nghi ngờ nàng ta, nên ta muốn bày ra màn kịch tự sát. Không ngờ mọi sự đổ bể.”
Tần Đức Chính trở tay không kịp với màn nhận tội của hắn. Ông thấy mọi việc không thể đơn giản như vậy được. Phủ Tư Mã người lớp lớp một, nếu không có người chỉ dẫn La Khuê, làm sao hắn có thể dễ dàng vào phòng đại tiểu thư? La Khuê nói đã chuẩn bị cho ngày hôm đó rất nhiều lần. Hắn còn kể lại rõ ràng rành mạch từng hành động một. Hình dáng thi thể, hiện trường bố trí thế nào, tất cả đều giống như thật.
Tần bộ đầu không đoán định được điều gì, Tô Tiểu Bồi chỉ đứng một bên quan sát. La Khuê khi kể lại mọi chuyện thực sự đang hồi tưởng, nhưng không phải tưởng tượng ra cảnh tượng, bởi ánh mắt hắn cùng giao động với hồi ức.
Sau khi ra ngoài, cô nói lại chuyện đó với Tần bộ đầu.
Tần bộ đầu không biết vì sao cô lại xác định chắc chắn như vậy, nhưng cũng sẵn lòng tin tưởng. “Nên là hắn giết?”
“Ta có thể phán đoán rằng hắn có mặt ở hiện trường khi vụ án xảy ra. Khi hắn nói chuyện không phải vừa nói vừa bịa ra.”
Tần bộ đầu nhíu mày, thủ phạm nhận tội vốn là chuyện tốt, nhưng ông vẫn chưa thỏa lòng. Tô Tiểu Bồi cũng thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nhưng không khai thác được thêm gì từ La Linh Nhi, cô chỉ biết La Linh Nhi nói dối, nhưng cô nàng không mở miệng, cô cũng bó tay. Mà La Khuê luôn nhất mực nhận tội. Vụ án kéo dài nhiều ngày, quan phủ doãn đã muốn kết lại tại đây.
Sau khi kết lại vụ án, La Linh Nhi có đến thăm La Khuê, cha con hai người khóc lóc dặn dò nhau vài câu.
Ngày thứ hai, La Linh Nhi rời khỏi Thường phủ, mất tích.
Ngày La Linh Nhi mất tích, nha môn Tế thành gửi thư cấp báo, đã bắt được Ma Chính Viễn. Bộ khoái đang áp giải hắn đến thành Ninh An.
Tin tức này khiến nha môn vui mừng như điên, quan phủ doãn cười đến không khép miệng lại được. Hai vụ án lớn lần lượt đi đến hồi kết. Quan phủ doãn vui sướng đợi chờ Mã Chinh Viễn, nên hạ lệnh đưa 52 lượng tiền thưởng cho Tô Tiểu Bồi.
Năm mươi hai lượng, một cái rương nho nhỏ tiền.
Tô Tiểu Bồi mắt chớp chớp, hận không dính mắt mình lên đấy luôn được.
“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu Mã Chính Viễn đến, phủ doãn đại nhân thấy người có vấn đề, liệu có thu hồi bạc lại không?”
Nhiễm Phi Trạch ha ha cười.
“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu La Khuê ở trong ngục hối hận rồi phản lời khai, nói hắn không giết đại tiểu thư, phủ doãn có thu lại bạc không?”
Nhiễm Phi Trạch lại cười.
“Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi mắt sáng rực rỡ, nhảy chồm chồm lên “Tráng sĩ, ta có cái cách này”
“Một cách?”
“Đúng,ta có một cách, giải quyết cái tâm trạng lo lắng của chúng ta.”
“Như thế nào?”
“Tiêu nhanh đi.”
Lần này Nhiễm Phi Trạch bò ra bàn mà cười.
Sau đó, Nhiễm Phi Trạch cùng Tô Tiểu Bồi đi. Điểm dừng chân thứ nhất chính là cửa hàng bán bàn chải đánh răng. Bàn chải, lấy hai cái. Loại làm bằng xương nhìn hơi mắc ói, Tô Tiểu Bồi lấy loại làm bằng gỗ. Thuốc đánh răng loại hộp loại cao, hai hộp. Cô cảm thấy lấy loại làm từ thảo mộc là được, không bị cửa hàng coi là keo, cũng như nếu có gì mình không biết thì dùng không được. Khăn mềm mua mười cái. Cái này không có liên quan gì đến mắc ói hay không, cô tự do chọn màu mình thích. Mà thực ra cũng chẳng có màu mè gì để chọn, cô chỉ đành nhấc lên đặt xuống chọn lựa hồi lâu.
Còn có cái loại như xà phòng dùng để tắm với gội, tuy hơi đắt nhưng cô cũng cắn răng mua. Làm bằng sâm gì gì đó, dùng cũng chẳng thấy thích.
Nhiễm Phi Trạch cười suốt dọc đường, cười đến mức Tô Tiểu Bồi nhịn hết nổi trừng trừng nhìn anh ta.
Nhiễm Phi Trạch nói “Dáng điệu cô nương đi vào cửa hàng như muốn cướp. Không nhìn thấy mấy người chủ mặt biến sắc sao?”
“Ta chỉ thấy khi nhìn ngân lượng của ta bọn họ cười híp cả mắt thôi.”
Nhiễm Phi Trạch lại cười ha ha.
“Có chỗ nào buồn cười nhỉ?”
“Những cô nương ta từng gặp thích đi dạo mua đồ nhiều hơn cô nương. Mua son phấn bột nước hay mấy thứ đồ chơi mới lạ.”
“Tráng sĩ gặp nhiều cô nhỉ”
“Cũng được.”
Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn anh ta, ghét cái bản mặt “ngay thẳng” này thế không biết.
Khoan thai cầm bàn chải đồ rửa mặt quay về, đột nhiên cô nói “Tráng sĩ đã có hôn phối chưa?” Nhìn cô nương nhà Tư Mã gia, vì chuyện thành thân mà ồn ào thành cái dạng đó, cô thấy người xưa thật quá phiền phức. Thích thì cứ thích, không thích là không thích, chuyện tình cảm còn nhường nhịn được à? Cho dù đại tiểu thư không chết, vẫn cùng Thường công tử kết hôn, liệu có gì đảm bảo sau này ba người họ không có chuyện nọ chuyện kia?
Cô nương không may đó đã nghĩ gì?
Người ở cái thế giới này lại nghĩ gì về chuyện hôn nhân?
“Chưa. Sao vậy, cô nương có ý với tại hạ ư?”
Tô Tiểu Bồi tí vấp chân ngã dập mặt, cái người này, nói năng thẳng thắn nhỉ.
“Tráng sĩ, những lời thất lễ như vậy, lần sau chớ nói”
Hô hô hố hố, lĩnh chiêu chưa, tráng sĩ trọng lễ giáo.
Nhiễm Phi Trạch vẫn thản nhiên “Câu này không phải tráng sĩ nói, là A Trạch nói.”
Tôi thèm vào. Tô Tiểu Bồi khuỵu chân luôn.
Tráng sĩ này, giữa ban ngày ban mặt, đừng có phân vai diễn kịch đùa giỡn phụ nữ con gái được không hả? Lễ nghĩa anh vất đâu hết rồi?
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Không có gì, là khả năng của ta thôi, tiếc là không có tác dụng.”
“Không sao, chỉ là khả năng dùng không đúng chỗ.”
“Ờ” TôTiểu Bồi bĩu bĩu môi, thở dài ai oán. Đến lúc này rồi còn nhớ “chỉnh” cô.
“Cô nương thông minh tuyệt đỉnh, sao lại để tâm một lần thất bại như vậy?” Nhiễm Phi Trạch tuy không rõ ràng mọi chuyện song cũng cất lời an ủi.
“Ầy, tráng sĩ cũng phản ứng lại nhanh thật.” Tô Tiểu Bồi muốn “trả” lại anh ta mấy câu.
“Nhiễm tráng sĩ tốt lắm, A Trạch phản ứng cũng không tồi. Không hổ sự ủy thác của cô nương” Nhiễm Phi Trạch nghiêm chỉnh đáp.
Tô Tiểu Bồi lườm anh ta, không nhịn được cười “A Trạch đã mua gà quay về chưa?”
Nhiễm Phi Trạch cũng cười “A Trạch còn có 5 đồng bạc, còn đang đợi cô nương phá án mang bạc về đây.”
Hai người nhìn nhau, cười phá lên.
“Là hắn ta sao?”
“Bạc ơi, đến đây nào.”
“Nếu vẫn không được?”
“Thì coi như cô nương thật xui xẻo.”
Tô Tiểu Bồi đúng thật là xui xẻo.
La Khuê không nhận tội.
Bị bắt ngay tại hiện trường, La Khuê không thể phủ nhận việc muốn gây án ở Tư Mã gia, nhưng lại nói là chỉ muốn dọa Tư Mã Uyển Như. Vì Tư Mã Uyển Như đã gây ra một cục diện rối ren, con gái La Linh Nhi đành phải nói ra chuyện xấu hổ cùng Thường công tử ở quán rượu. Con gái mất mặt, hắn tức giận nên mới làm bộ dọa nạt nàng ta. Chỉ là không ngờ Tô Tiểu Bồi xuất hiện, làm lộ ra tung tích hắn, sợ bị người khác lật mặt nên mới nảy sinh ác ý, giết người giết khẩu.
Nhưng may sao không ai bị thương, tội của La Khuê không đến nỗi chết nên hắn ta nhất quyết không nhận tội danh kia.
Đương nhiên không ai tin. Mấy người Tần bộ đầu tức hận phừng phừng. Sự thật đã ở ngay trước mắt mà hắn bịp bợm như vậy khiến ai cũng không cam tâm.
Phủ doãn đại nhân và Tần bộ đầu cũng chẳng ngồi không, họ nhanh chóng điều tra lại mọi chuyện, tra hỏi lại hết một lượt mọi người ở Thường phủ. Thường phu nhân nhớ lại, nhiều năm trước đây, khi còn chưa định chuyện hôn sự, La Khuê thường nhắc đến chuyện kết thân giữa hai nhà để thân càng thêm thân. Thường phu nhân dò hỏi con trai không thấy có ý gì nên cho qua. Sau này không thấy La Khuê nói đến chuyện này nữa, La Linh Nhi cũng vẫn cư xử quy củ như thường.
Thường bộ đầu lại hỏi La Linh Nhi mấy câu, La Linh Nhi rất ngạc nhiên chuyện phụ thân nửa đêm đột nhập vào phủ Tư Mã, nàng ta không biết tại sao phụ thân lại làm vậy. Hỏi đến chuyện hôn sự, nàng ta nói phụ thân ở góa bao năm, mình không hề gấp gáp, hơn nữa còn chờ phụ thân sắp xếp chứ chưa hỏi han bao giờ. Còn nàng ta với Thường công tử chỉ là tình huynh muội giản đơn, không có chút suy nghĩ khác nào.
Những lời này nàng ta nói rất đúng sự thực. Và cũng đúng là trước nay nàng ta chưa từng thể hiện thái độ gì với Thường công tử, trước khi xảy ra chuyện say rượu ở quán rượu nàng ta rất an phận đối xử với Thường công tử, không gây ra bất kỳ điều tiếng gì. Nhưng Tần bộ đầu vẫn luôn hoài nghi nàng ta. Bởi hạ nhân phủ Tư mã nhớ lại thì La Linh Nhi cũng có khi qua lại với Tư Mã đại tiểu thư. Hôm đại tiểu thư xảy ra chuyện, nàng ta còn tặng cho đại tiểu thư một cái hộp.
Tần bộ đầu nghi ngờ trong hộp có thư, nhưng lại không có chứng cứ gì. Hỏi La Linh Nhi, nàng ta nói là son và khăn hỷ, là những món quà chức mừng khuê nữ khi về nhà chồng. Tần bộ đầu quả đã tìm thấy hộp quà đó trong phòng Tư Mã Uyển Thanh, đồ đạc bên trong đã bị lấy đi, son nằm ở trên bàn, khăn thì vẫn còn trong hộp, nhưng không có thư từ gì. Hạ nhân cũng nói khi hộp đưa đến tay đại tiểu thư, nàng ta không lập tức mở ra, bên trong có gì không ai biết được.
Nhưng muội muội Tư Mã Uyển Như lại bị thư gửi đến lừa gạt, đuổi hết hạ nhân đi ở lại một mình trong phòng, làm sao biết được tỷ tỷ không phải cũng bị gài bẫy như vậy mà thiết mạng? Hung thủ ra tay rồi mang thư đi không phải là chuyện gì khó. Hơn nữa Tô Tiểu Bồi thấy La Linh Nhi không phải không hề có cảm giác gì với Thường công tử như lời nàng ta nói. Hơn nữa, nhất định La Linh Nhi cũng nói dối về chuyện phụ thân mình.
Chính vì vậy, LaLinh Nhi đã nói dối.
Nhưng nàng ta có nói dối cũng chỉ là vì muốn tránh bị nghi ngờ. Điều này hoàn toàn bình thường, chẳng chứng minh được điều gì hết. Tô Tiểu Bồi cho rằng nàng ta cũng nói dối cả chuyện cha mình, nhưng chẳng qua đây chỉ là phán đoán của riêng cô, cũng chẳng có căn cứ gì hết. Có điều Tần Đức Chính vẫn hoài nghi La linh Nhi.
Nhiều năm kinh nghiệm phá án đã khiến ông xác định đối tượng là hai cha con nhà này. Trực giác mách bảo, La Linh Nhi không thoát khỏi liên đới trong vụ này. Nhưng đột nhiên La Khuê lại nhận tội.
“Là ta mê muội, võ quán của ta tuy làm ăn được, nhưng tiền lúc có lúc không, ta muốn kết thân gia với tỷ phu tỷ tỷ, buôn bán thêm, thân càng thêm thân thì mọi chuyện càng thuận lợi, Nhưng tỷ tỷ không đồng ý kết thân, Thường công tử lại thích nữ tử nhà khác, mọi chuyện không còn hy vọng gì, bỗng dưng nó lại kéo dài chuyện hôn sự, ta nghĩ chắc hắn có vấn đề nên vẫn nhẫn nại đợi. Trong thành mấy năm gần đây bao nhiêu võ quán mở ra, ta nghĩ cứ đợi đó không phải chuyện hay, nên gả con đi thì tốt hơn. Nhưng Thường công tử lại quyết định hôn sự. Khi đó nơi nơi đều bàn tán chuyện treo thưởng tên sát nhân hàng loạt, ta nghe mọi người nói liền nghĩ ra một kế.
Tối đó ta trà trộn vào phủ Tư Mã, giết chết tư Mã đại tiểu thư, rồi bày bố như vụ án giết người hàng loạt kia. Nghĩ rằng hôn sự đến đây là kết thúc, ta bèn nhắc lại chuyện hôn sự với tỷ tỷ, nhưng hôm đó Tư Mã nhị tiểu thư lại làm ầm lên ở hoa viên với Thường công tử, ta thấy đã gặp được người trong lòng Thường công tử, sợ sẽ không gả được Linh Nhi đi, nên mới lặp lại, muốn giết Tư Mã nhị tiểu thư, giả làm án mạng hàng loạt. Nhưng quan phủ đang nghi ngờ nàng ta, nên ta muốn bày ra màn kịch tự sát. Không ngờ mọi sự đổ bể.”
Tần Đức Chính trở tay không kịp với màn nhận tội của hắn. Ông thấy mọi việc không thể đơn giản như vậy được. Phủ Tư Mã người lớp lớp một, nếu không có người chỉ dẫn La Khuê, làm sao hắn có thể dễ dàng vào phòng đại tiểu thư? La Khuê nói đã chuẩn bị cho ngày hôm đó rất nhiều lần. Hắn còn kể lại rõ ràng rành mạch từng hành động một. Hình dáng thi thể, hiện trường bố trí thế nào, tất cả đều giống như thật.
Tần bộ đầu không đoán định được điều gì, Tô Tiểu Bồi chỉ đứng một bên quan sát. La Khuê khi kể lại mọi chuyện thực sự đang hồi tưởng, nhưng không phải tưởng tượng ra cảnh tượng, bởi ánh mắt hắn cùng giao động với hồi ức.
Sau khi ra ngoài, cô nói lại chuyện đó với Tần bộ đầu.
Tần bộ đầu không biết vì sao cô lại xác định chắc chắn như vậy, nhưng cũng sẵn lòng tin tưởng. “Nên là hắn giết?”
“Ta có thể phán đoán rằng hắn có mặt ở hiện trường khi vụ án xảy ra. Khi hắn nói chuyện không phải vừa nói vừa bịa ra.”
Tần bộ đầu nhíu mày, thủ phạm nhận tội vốn là chuyện tốt, nhưng ông vẫn chưa thỏa lòng. Tô Tiểu Bồi cũng thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nhưng không khai thác được thêm gì từ La Linh Nhi, cô chỉ biết La Linh Nhi nói dối, nhưng cô nàng không mở miệng, cô cũng bó tay. Mà La Khuê luôn nhất mực nhận tội. Vụ án kéo dài nhiều ngày, quan phủ doãn đã muốn kết lại tại đây.
Sau khi kết lại vụ án, La Linh Nhi có đến thăm La Khuê, cha con hai người khóc lóc dặn dò nhau vài câu.
Ngày thứ hai, La Linh Nhi rời khỏi Thường phủ, mất tích.
Ngày La Linh Nhi mất tích, nha môn Tế thành gửi thư cấp báo, đã bắt được Ma Chính Viễn. Bộ khoái đang áp giải hắn đến thành Ninh An.
Tin tức này khiến nha môn vui mừng như điên, quan phủ doãn cười đến không khép miệng lại được. Hai vụ án lớn lần lượt đi đến hồi kết. Quan phủ doãn vui sướng đợi chờ Mã Chinh Viễn, nên hạ lệnh đưa 52 lượng tiền thưởng cho Tô Tiểu Bồi.
Năm mươi hai lượng, một cái rương nho nhỏ tiền.
Tô Tiểu Bồi mắt chớp chớp, hận không dính mắt mình lên đấy luôn được.
“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu Mã Chính Viễn đến, phủ doãn đại nhân thấy người có vấn đề, liệu có thu hồi bạc lại không?”
Nhiễm Phi Trạch ha ha cười.
“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu La Khuê ở trong ngục hối hận rồi phản lời khai, nói hắn không giết đại tiểu thư, phủ doãn có thu lại bạc không?”
Nhiễm Phi Trạch lại cười.
“Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi mắt sáng rực rỡ, nhảy chồm chồm lên “Tráng sĩ, ta có cái cách này”
“Một cách?”
“Đúng,ta có một cách, giải quyết cái tâm trạng lo lắng của chúng ta.”
“Như thế nào?”
“Tiêu nhanh đi.”
Lần này Nhiễm Phi Trạch bò ra bàn mà cười.
Sau đó, Nhiễm Phi Trạch cùng Tô Tiểu Bồi đi. Điểm dừng chân thứ nhất chính là cửa hàng bán bàn chải đánh răng. Bàn chải, lấy hai cái. Loại làm bằng xương nhìn hơi mắc ói, Tô Tiểu Bồi lấy loại làm bằng gỗ. Thuốc đánh răng loại hộp loại cao, hai hộp. Cô cảm thấy lấy loại làm từ thảo mộc là được, không bị cửa hàng coi là keo, cũng như nếu có gì mình không biết thì dùng không được. Khăn mềm mua mười cái. Cái này không có liên quan gì đến mắc ói hay không, cô tự do chọn màu mình thích. Mà thực ra cũng chẳng có màu mè gì để chọn, cô chỉ đành nhấc lên đặt xuống chọn lựa hồi lâu.
Còn có cái loại như xà phòng dùng để tắm với gội, tuy hơi đắt nhưng cô cũng cắn răng mua. Làm bằng sâm gì gì đó, dùng cũng chẳng thấy thích.
Nhiễm Phi Trạch cười suốt dọc đường, cười đến mức Tô Tiểu Bồi nhịn hết nổi trừng trừng nhìn anh ta.
Nhiễm Phi Trạch nói “Dáng điệu cô nương đi vào cửa hàng như muốn cướp. Không nhìn thấy mấy người chủ mặt biến sắc sao?”
“Ta chỉ thấy khi nhìn ngân lượng của ta bọn họ cười híp cả mắt thôi.”
Nhiễm Phi Trạch lại cười ha ha.
“Có chỗ nào buồn cười nhỉ?”
“Những cô nương ta từng gặp thích đi dạo mua đồ nhiều hơn cô nương. Mua son phấn bột nước hay mấy thứ đồ chơi mới lạ.”
“Tráng sĩ gặp nhiều cô nhỉ”
“Cũng được.”
Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn anh ta, ghét cái bản mặt “ngay thẳng” này thế không biết.
Khoan thai cầm bàn chải đồ rửa mặt quay về, đột nhiên cô nói “Tráng sĩ đã có hôn phối chưa?” Nhìn cô nương nhà Tư Mã gia, vì chuyện thành thân mà ồn ào thành cái dạng đó, cô thấy người xưa thật quá phiền phức. Thích thì cứ thích, không thích là không thích, chuyện tình cảm còn nhường nhịn được à? Cho dù đại tiểu thư không chết, vẫn cùng Thường công tử kết hôn, liệu có gì đảm bảo sau này ba người họ không có chuyện nọ chuyện kia?
Cô nương không may đó đã nghĩ gì?
Người ở cái thế giới này lại nghĩ gì về chuyện hôn nhân?
“Chưa. Sao vậy, cô nương có ý với tại hạ ư?”
Tô Tiểu Bồi tí vấp chân ngã dập mặt, cái người này, nói năng thẳng thắn nhỉ.
“Tráng sĩ, những lời thất lễ như vậy, lần sau chớ nói”
Hô hô hố hố, lĩnh chiêu chưa, tráng sĩ trọng lễ giáo.
Nhiễm Phi Trạch vẫn thản nhiên “Câu này không phải tráng sĩ nói, là A Trạch nói.”
Tôi thèm vào. Tô Tiểu Bồi khuỵu chân luôn.
Tráng sĩ này, giữa ban ngày ban mặt, đừng có phân vai diễn kịch đùa giỡn phụ nữ con gái được không hả? Lễ nghĩa anh vất đâu hết rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.