Chương 3
Minh Nguyệt Thính Phong
16/12/2014
Tô Tiểu Bồi bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn bốn phía.
Mọi việc đều có tính logic của nó, chuyện trước mắt cũng nhất định có một cách lý giải khoa học hợp lý.
Mơ à? Hay là ảo giác?
Nhưng xúc giác lại rất rõ ràng,cũng nghe được bình thường, cô còn ngửi được mùi của những sinh vật trong rừng sâu và hương bùn đất, nơi đây thật trong lành. Được rồi, nói đi hơi xa rồi, tóm lại là mọi thứ đều rất chân thực, chi tiết và hoàn chỉnh, không có bất kỳ sai sót nào.
Tô Tiểu Bồi không có cách nào thuyết phục bảnthân.
Cô xác định nhận thức về hoàn cảnhxung quanh của mình hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, đây không phải là mơ, cô cũng không bị ảo giác.
Thế thì là chuyện gì?
Hai người phía kia vẫn đang trò chuyện.
Tô Tiểu Bồi vừa ổn định hơi thở khống chế cảm xúc ,vừa dỏng tai nghe. Hai người này nói chuyện kỳ kỳ, dị dị, rất quái lạ, tuy thế nhưng cô nghe vẫn hiểu được.
Hóa ra anh chàng kia đi qua ngọn núi này thì thấy được cô gái. Cô gái này thì hai tháng trước bị sơn tặc bắt, giữ lại. Cô nhẫn nhục đợi cơ hội, cuối cùng cũng tìm được thời cơ trốn thoát. Nhưng rừng sâu hiểm trở, cô hoảng loạn không biết đường, may sao gặp được anh chàng tốt bụng kia cứu lấy, anh ta còn đồng ý đợi trời sáng sẽ đưa cô về nhà.
Tô Tiểu Bồi nghe thấy mấy lời này thì nặng trĩu cả cõi lòng. Giời ạ, núi này còn có sơn tặc sao? Cô nhìn cô gái phía dưới đất, dường như vẫn đang sợ hãi ôm lấy mình, hết sức cẩn thận dè chừng. Nhưng quần áo cô ấy vẫn còn đầy đủ, so ra còn chỉnh tề hơn hẳn Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi khẽ động trên cây, cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Cái cây này rất cao, nếu mà rơi xuống gãy chân gãy cẳng thì biết làm thế nào. Cô bò đến một cành cây không to lắm, cành cũng cách thân cây khá xa, vốn là cô thì bò không tới, mà bò được đến cũng không biết làm thế nào để xuống đất an ổn.
Hơn nữa, chân cô đang tê đi vì lạnh,không giày không tất. Và còn một chuyện xấu hổ hơn là cô chỉ mặc đồ ngủ, không có mặc nội y.
Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn cô gái trướcđống lửa, lòng thầm thở dài, mình có phải mới giống người bị sơn tặc bắt giam không?
Giờ nên làm cái gì đây?
Cô không thể cứ nằm bò ở đây đợi tỉnh mơ được, thực tế thì tình hình của cô giống người đang chờ chết hơn. Cô chân tay cứng đơ, toàn thân rét lạnh, cảm thấy sắp sửa bám không nổi nữa rồi.
Chẳng lẽ thực sự phải thử tí mùi vị của ngã mà chết sao?
Ngã chết rồi liệu có tỉnh lại không?
Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, suy nghĩ cho cặn kẽ. Đêm trong rừng sâu tối như mực, trước mặt lại có hai người đang trò chuyện, cô cần nắm chặt cơ hội này.
Còn chưa nghĩ ngợi xong xuôi thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng của chàng trai kia “Cô nương?”
Là câu hỏi.
Tiếng nghe rất gần, ngay phía dưới cô.
Tô Tiểu Bồi trừng mắt, nhìn người đàn ông bên đống lửa kia không biết từ lúc nào đã đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cô không hề nghe thấy bước chân của anh ta.
Hơn nữa, “cô nương”? Cái này có gì cần nghi ngờ nữa sao? Ai có mắt đều nhìn ra cô là nữ.
Cô lại nhìn về phía đám lửa, cô gái gặp nạn kia cũng đang đi về phía bên này, khuôn mặt kinh ngạc. Nhất định là đang không ngờ được trên cây này lại có người.
Chà, so với cô gái kia thì quần áo của mình có chút kỳ quặc, kiểu tóc cũng đặc biệt, tóc cô hơi ngắn.
“Cô nương” Anh chàng kia lại gọi tiếp, lần này giọng điệu đã thêm khẳng định. Rồi lại hỏi tiếp “Sao cô nương lại ở trên đó?”
Sao lại ở đây à?
Câu này khó trả lời quá à.
Tô Tiểu Bồi gắng che giấu đi sự hoảng loạn, cô nên nói gì bây giờ? Nhưng cô biết mình nên nói gì đó. Dù là mơ hay ảo giác thì cô cũng thật sự xuyên không rồi, hai người trước mặt chính là sự giúp đỡ duy nhất cô có được nơi rừng sâu thăm thẳm này.
Cô không muốn ngã chết, cũng không muốn chết cóng vì bị treo ở chỗ này.
Sao cô lại ở đây à? Đúng rồi!
“Tráng sĩ”, Tô Tiểu Bồi mở lời, giọng có hơi khàn. Cô hắng hắng giọng, lại gọi một tiếng “Tráng sĩ.”
Gọi thế này ngại quá, đổi thành “Anh gì ơi” được không?
Người đàn ông kia gật gật đầu, thể hiện ý đã nghe thấy, nhưng lại không nói gì, đợi cô tiếp tục nói.
Tô Tiểu Bồi nhìn kỹ mặt anh ta.Dưới ánh sang bập bùng của ngọn lửa, khuôn mặt đó có vẻ tử tế.
Môi Tô Tiểu Bồi đang khép lại, chuẩn bị thốt ra cái từ “Thiếp”. Nhưng từ “thiếp” này còn khó xưng hơn cả “Tráng sĩ.” Cô cố mãi mà không thốt ra được, chỉ đành nghiến răng “Tráng sĩ cứu mạng.”
Mọi việc đều có tính logic của nó, chuyện trước mắt cũng nhất định có một cách lý giải khoa học hợp lý.
Mơ à? Hay là ảo giác?
Nhưng xúc giác lại rất rõ ràng,cũng nghe được bình thường, cô còn ngửi được mùi của những sinh vật trong rừng sâu và hương bùn đất, nơi đây thật trong lành. Được rồi, nói đi hơi xa rồi, tóm lại là mọi thứ đều rất chân thực, chi tiết và hoàn chỉnh, không có bất kỳ sai sót nào.
Tô Tiểu Bồi không có cách nào thuyết phục bảnthân.
Cô xác định nhận thức về hoàn cảnhxung quanh của mình hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, đây không phải là mơ, cô cũng không bị ảo giác.
Thế thì là chuyện gì?
Hai người phía kia vẫn đang trò chuyện.
Tô Tiểu Bồi vừa ổn định hơi thở khống chế cảm xúc ,vừa dỏng tai nghe. Hai người này nói chuyện kỳ kỳ, dị dị, rất quái lạ, tuy thế nhưng cô nghe vẫn hiểu được.
Hóa ra anh chàng kia đi qua ngọn núi này thì thấy được cô gái. Cô gái này thì hai tháng trước bị sơn tặc bắt, giữ lại. Cô nhẫn nhục đợi cơ hội, cuối cùng cũng tìm được thời cơ trốn thoát. Nhưng rừng sâu hiểm trở, cô hoảng loạn không biết đường, may sao gặp được anh chàng tốt bụng kia cứu lấy, anh ta còn đồng ý đợi trời sáng sẽ đưa cô về nhà.
Tô Tiểu Bồi nghe thấy mấy lời này thì nặng trĩu cả cõi lòng. Giời ạ, núi này còn có sơn tặc sao? Cô nhìn cô gái phía dưới đất, dường như vẫn đang sợ hãi ôm lấy mình, hết sức cẩn thận dè chừng. Nhưng quần áo cô ấy vẫn còn đầy đủ, so ra còn chỉnh tề hơn hẳn Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi khẽ động trên cây, cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Cái cây này rất cao, nếu mà rơi xuống gãy chân gãy cẳng thì biết làm thế nào. Cô bò đến một cành cây không to lắm, cành cũng cách thân cây khá xa, vốn là cô thì bò không tới, mà bò được đến cũng không biết làm thế nào để xuống đất an ổn.
Hơn nữa, chân cô đang tê đi vì lạnh,không giày không tất. Và còn một chuyện xấu hổ hơn là cô chỉ mặc đồ ngủ, không có mặc nội y.
Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn cô gái trướcđống lửa, lòng thầm thở dài, mình có phải mới giống người bị sơn tặc bắt giam không?
Giờ nên làm cái gì đây?
Cô không thể cứ nằm bò ở đây đợi tỉnh mơ được, thực tế thì tình hình của cô giống người đang chờ chết hơn. Cô chân tay cứng đơ, toàn thân rét lạnh, cảm thấy sắp sửa bám không nổi nữa rồi.
Chẳng lẽ thực sự phải thử tí mùi vị của ngã mà chết sao?
Ngã chết rồi liệu có tỉnh lại không?
Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, suy nghĩ cho cặn kẽ. Đêm trong rừng sâu tối như mực, trước mặt lại có hai người đang trò chuyện, cô cần nắm chặt cơ hội này.
Còn chưa nghĩ ngợi xong xuôi thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng của chàng trai kia “Cô nương?”
Là câu hỏi.
Tiếng nghe rất gần, ngay phía dưới cô.
Tô Tiểu Bồi trừng mắt, nhìn người đàn ông bên đống lửa kia không biết từ lúc nào đã đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cô không hề nghe thấy bước chân của anh ta.
Hơn nữa, “cô nương”? Cái này có gì cần nghi ngờ nữa sao? Ai có mắt đều nhìn ra cô là nữ.
Cô lại nhìn về phía đám lửa, cô gái gặp nạn kia cũng đang đi về phía bên này, khuôn mặt kinh ngạc. Nhất định là đang không ngờ được trên cây này lại có người.
Chà, so với cô gái kia thì quần áo của mình có chút kỳ quặc, kiểu tóc cũng đặc biệt, tóc cô hơi ngắn.
“Cô nương” Anh chàng kia lại gọi tiếp, lần này giọng điệu đã thêm khẳng định. Rồi lại hỏi tiếp “Sao cô nương lại ở trên đó?”
Sao lại ở đây à?
Câu này khó trả lời quá à.
Tô Tiểu Bồi gắng che giấu đi sự hoảng loạn, cô nên nói gì bây giờ? Nhưng cô biết mình nên nói gì đó. Dù là mơ hay ảo giác thì cô cũng thật sự xuyên không rồi, hai người trước mặt chính là sự giúp đỡ duy nhất cô có được nơi rừng sâu thăm thẳm này.
Cô không muốn ngã chết, cũng không muốn chết cóng vì bị treo ở chỗ này.
Sao cô lại ở đây à? Đúng rồi!
“Tráng sĩ”, Tô Tiểu Bồi mở lời, giọng có hơi khàn. Cô hắng hắng giọng, lại gọi một tiếng “Tráng sĩ.”
Gọi thế này ngại quá, đổi thành “Anh gì ơi” được không?
Người đàn ông kia gật gật đầu, thể hiện ý đã nghe thấy, nhưng lại không nói gì, đợi cô tiếp tục nói.
Tô Tiểu Bồi nhìn kỹ mặt anh ta.Dưới ánh sang bập bùng của ngọn lửa, khuôn mặt đó có vẻ tử tế.
Môi Tô Tiểu Bồi đang khép lại, chuẩn bị thốt ra cái từ “Thiếp”. Nhưng từ “thiếp” này còn khó xưng hơn cả “Tráng sĩ.” Cô cố mãi mà không thốt ra được, chỉ đành nghiến răng “Tráng sĩ cứu mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.