Chương 41
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Tô Tiểu Bồi trở về thương lượng cùng Nhiễm Phi Trạch.
Trên đường về, cả hai đều giữ im lặng, Nhiễm Phi Trạch không muốn nói chuyện, còn Tô Tiểu Bồi không biết nên nói gì cho phải.
Dù nghĩ như thế nào, đây cũng là một việc tốt do ông trời sắp đặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đây chắc chắn là một vấn đề cực lớn.
Tần bộ đầu đã nói, sẽ cấp nhà cho cô ở, còn phái người chăm lo chu đáo cho cuộc sống hàng ngày của cô, lại trả lương hàng tháng cho cô nữa chứ. Thế còn tráng sĩ? Sao ông ta không nhắc đến Nhiễm Phi Trạch.
Đây chính là vấn đề nhé, cô và tráng sĩ luôn ở bên nhau mà.
Tô Tiểu Bồi len lén liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh không hề có bất kỳ biểu cảm nào, nên Tô Tiểu Bồi không sao đoán được suy nghĩ của anh.
Quay lại khách sạn, Tô Tiểu Bồi lại yên lặng đi theo Nhiễm Phi Trạch vào phòng, anh ngồi xuống, vẫn không nói chuyện, Tô Tiểu Bồi không nhịn được nữa : “Tráng sĩ, chuyện này anh tính sao đây?”
“Vừa rồi, cô nương thấy sao?”
Tô Tiểu Bồi nhếch miệng, dựa trên phương diện lý trí khách quan mà suy đoán, đây nhất định là một chuyện tốt nhé.
“Có chỗ ở ổn định, có lương hàng tháng, còn có thể dựa vào thế lực của quan phủ để tìm người, đúng là quá tốt rồi.” Tô Tiểu Bồi cắn môi, Tần bổ đầu không giữ Nhiễm Phi Trạch lại, cô càng nghĩ càng không thoải mái.
“Cô nương nói rất đúng, theo tình trạng của cô nương hiện nay, đây là sự sắp xếp tốt nhất.” So với việc đi theo anh bôn tẩu khắp nơi, không nơi ăn chốn ở cố định, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Bồi hướng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, cười với cô một cái.
“Tráng sĩ.” Đầu Tô Tiểu Bồi càng nóng lên, xúc động nói: “Tần bộ đầu nói nhà có hai gian phòng, chúng ta mỗi người ở một gian, 5 lạng bạc, thật ra cũng đủ cho hai người chúng ta chi tiêu trong một tháng…” Cô đang nói gì thế này? Tô Tiểu Bồi nói đến đây lại ngừng lại, tráng sĩ vốn có kế hoạch của anh, anh vốn bốn biển là nhà, anh còn đang đi tìm đồ đệ của anh nữa chứ.
Tô Tiểu Bồi im lặng, dù cô không hề có bất kỳ khái niệm đối với giang hồ, nhưng cứ nhìn sự sung bái của Bạch Ngọc Lang đối với Nhiễm Phi Trạch cũng có thể thấy được, lại còn có sự khách khí của Tần bộ đầu nữa, chắc chắn anh là nhân vật mà nha môn không thể giữ lại được. Tần bộ đầu không phải không muốn giữ anh lại, mà là biết rõ không thể giữ được anh lại. Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, ủ rũ cúi đầu.
Thế nên Tô Tiểu Bồi không nhìn thấy lời nói của cô đã khiến khóe miệng Nhiễm Phi Trạch nở một nụ cười. Điều kiện Tần bộ đầu đưa ra tốt đến thế vẫn chưa đủ để cô rời bỏ anh, thật khiến người ta được yêu mến mà hân hoan nha. Cô dựa dẫm vào anh, cô nguyện ý ở bên anh, điều này càng khiến anh cảm thấy vui mừng. Đôi mắt anh mở to,anh nói : “Cô nương tình nguyện chia một gian phòng cho ta, trước ta thành thật cảm tạ.”
Anh thấy Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô còn ánh lên sự vui mừng, điều này khiến khóe miệng anh càng lan rộng nụ cười. “Ta còn định ở lại thàng Trữ An này thêm một thời gian nữa, nếu Tần đại nhân không trả tiền phòng cho ta, ta sẽ đến nương nhờ chỗ cô nương.”
“Tráng sĩ vẫn muốn đi ư?” Nếu nói không thất vọn, chỉ là nói dối.
“Tất nhiên là sẽ đi.” Nhiễm Phi Trạch mỉm cười với cô. “Nhưng dù sao cô nương cũng là do ta đưa đến đây, ta sao có thể bất chấp tất cả mà bỏ lại cô nương như vậy?”
Tô Tiểu Bồi lại nháy mắt vài cái, đã muốn đi, lại còn nói không thể bất chấp tất cả mà bỏ lại cô….
“Xin cô nương yên tâm, ta sẽ an bài ổn thỏa.”
Anh lại mỉm cười, khi cười tủm tỉm, trông anh rất đẹp trai, Tô Tiểu Bồi nhìn lại, lại cảm thấy chóp mũi hơi ngưa ngứa.
Hóa ra là như vậy. Chẳng lẽ đây chính là ý tứ của Nguyệt lão sao? Cô nhất định phải gặp người đó, để người đó đưa cô đi tìm Trình Giang Dực. Nhiễm Phi Trạch không đưa cô đi khắp nơi, mà trực tiếp đưa cô thẳng cô đến nơi tốt nhất.
Nhưng, cứ thế rồi ly biệt hay sao?
Tô Tiểu Bồi nháy mắt một cái, thấy rất khó chịu, mất tiền cô cũng không thâý hoang mang bằng phải xa Nhiễm Phi Trạch.
Ánh mắt cô rơi vào mắt Nhiễm Phi Trạch, thiếu chút nữa anh không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cô, tay anh giật giật, mãi mới khống chế được, anh gọi: “Cô nương.”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh lại tiếp tục mỉm cười: “Cô nương chớ hoảng sợ, Thành Trữ An dù sao cũng là một nơi rất an toàn, chắc chắn cô nương sẽ thích.”
Tô Tiểu Bồi còn biết nói gì đây? Cô chỉ có thể mỉm cười, gật đầu.
Chuyện đó cứ quyết định như vậy đi.
Từ trước đến nay, Nhiễm Phi Trạch là người nói được làm được, anh bắt tay vào an bài cho Tô Tiểu Bồi.
Đầu tiên anh đưa Tô Tiểu Bồi đến xem nhà. Đó là một căn nhà nho nhỏ chỉ hai gian, phòng cũng không rộng lắm, không có phòng khách, phía trước có một cái hiên, miễn cưỡng cũng tạm đủ để phơi phóng. Trong cùng có một phòng bếp rất nhỏ, nhỏ đến đến thương, hai người cũng không thể xoay xở đứng chung nổi trong đó. Nhiễm Phi Trạch xem qua một vòng, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi hiểu ý của anh, nhưng chỉ có thể lắc đầu đáp: “Ta không biết.”
Ở thời hiện đại, cô cũng không ràng trong chuyện bếp núc, huống chi những việc chẻ củi nhóm bếp có độ khó cao như ở thế giới này.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói với cô: “Đun trà pha nước lau qua là được.” Anh biết tính cô thích sạch sẽ, tối nào cũng phải rửa mặt thay quần áo mới được.
“A.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cắn răng. “Ta có thể học được.”
Vẻ mặt đó khiến Nhiễm Phi Trạch buồn cười.
Sau đó Nhiễm Phi Trạch lại tìm một bà bà đến chăm sóc cho Tô Tiểu Bồi, tuy gọi là bà bà, nhưng vốn chỉ là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, họ Lưu. Tô Tiểu Bồi theo Nhiễm Phi Trạch đến gặp Lưu đại thẩm.
Lưu đại thẩm ở căn nhà cách vách, chồng bà chăm lo phục dịch trong nha môn, có thể coi như là nha dịch chuyên gõ mõ và canh cửa, hai vợ chồng bà có một cô con gái, đã gả chồng sinh con. Từ trước đến nay, Lưu đại thẩm thường chăm lo việc ăn ở cho các nha dịch, nói chung là cũng tạm đủ sống, bên cạnh đó còn phụ việc nấu nướng, giặt giũ chon ha môn. Bà nhận lời sẽ chăm nom cho cuộc sống của Tô Tiểu Bồi, bà còn rất phấn khởi, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đã thân mật nịnh bợ, thậm chí còn hỏi thẳng Tô Tiểu Bồi muốn bà làm cho cô hàng ngày.
Tô Tiểu Bồi suy nghĩ rất lâu, cô không muốn nhờ người khác giặt quần áo cho cô, không phải cô sợ giặt không sạch, mà là cô không yên tâm. Hơn nữa, Lưu đại thẩm còn lo việc giạt giũ cho các nha dịch ở đây, cô rất sợ quần áo của cô sẽ bị vứt chung vào một chậu giặt cùng với quần áo của họ. Hơn nữa, không biết y phục của cổ nhân có được tách ra giặt riêng hay không nữa.
“Phiền Lưu đại thẩm mang cơm đến.” Nghĩ hồi lâu cô mới đưa ra quyết định.
Đơn giản như vậy thôi ư? Lưu đại thẩm lại càng hớn hở, đáp ứng ngay.
“Còn gì nữa không?” Nhiễm Phi Trạch liếc nhìn cô.
Tô Tiểu Bồi thấy hơi mờ mịt, giặt quần áo, gấp chăn màn đối với cô không khó, khó nhất vẫn chỉ có nấu nướng. Nhiễm Phi Trạch lại nhìn cô, anh biết cô vốn không có khái niệm với vấn đề này, cho nên hỏi giúp cô xem giếng nước ở đâu, nhà vệ sinh chỗ nào, Lưu đại thẩm đưa hai người đi. Qua vài ngã rẽ, đến đầu hẻm là nơi các nha dịch ở, mấy bà vợ đang ngồi quanh giếng giặt quần áo, đến tận bên kia hẻm mới là nhà vệ sinh.
Tô Tiểu Bồi sụ mặt, trái ngọt cũng chẳng dễ ăn mà.
Họ lại nhớ đến căn nhà kia, Nhiễm Phi Trạch bắt đầu đề xuất, anh chỉ vào lu nước cuối hành lang, cạnh phòng bếp, yêu cầu Lưu đại thẩm giúp đổ đầy lu nước mỗi ngày. Sau đó cuối ngày Tô Tiểu Bồi đem thùng nước đã dùng ra ngoài, nhờ Lưu đại thẩm thuận tay xử lý luôn giúp luôn, sau đó đánh rửa để lại vị trí cũ. Cái lò trong phòng bếp cũng quá nhỏ, không thể dùng, anh định bỏ luôn, chỉ để một lò than để đun nước, một ngày ba bữa Lưu đại thẩm sẽ lo việc mang cơm đến, nên chắc lò đó không bao giờ được nổi lửa đâu.
Anh cứ ba la ba lo nói một đống chuyện, còn mua thêm quần áo, an bài chuyện ăn uống, v.v đều là những nhu cầu vụn vặt tất yếu trong cuộc sống, Lưu đại thẩm nghe lời, gật đầu đồng ý. Trong lòng Tô Tiểu Bồi thở dài, cô càng nhận ra mình đúng là phế vật sống mà. Trước kia dù sống trong quán rượu rất sơ sai, nhưng điều kiện sống có thể coi là tạm ổn, đến nhà trọ lại càng không cần động tay động chân làm gì hết, thế nên mới có kết quả cho đến tận ngày hôm nay, cô đến đây lâu như vậy, đừng nói đến kỹ năng sống, ngay đến khái niệm sống cô cũng tương đối thiếu thốn.
Tô Tiểu bồi lại thầm chọc tức bản thân, không sao, cô có thể học được, cô đã 27 tuổi, không phải mới 7 tuổi, khẳng định chuyện tự lo liệu cho cuộc sống sẽ không thể là vấn đề.
Ngày thứ hai, Nhiễm Phi Trạch đến nói chuyện với Tần bộ đầu, Tần bộ đầu gật đầu đồng ý, anh đến nha môn tìm người chạy vặt, lĩnh một số tài liệu và chi phí phụ khác, rồi kéo Bạch Ngọc Lang đi làm trợ thủ, đến sửa lại căn nhà nhỏ của Tô Tiểu Bồi. Mấy người đàn ông cùng đem đến một cái bếp lò nhỏ, nặng nề xây bếp, dù sao đối với Tô Tiểu Bồi, đốt than vẫn dễ hơn đốt củi rất nhiều.
Hàng rào cũng được xây cao hơn, giường cũng được mua mới, còn có thêm một số tủ và bàn ghế, một cái lu hứng nước, thùng bồn chén bát đều được mua đến đầy đủ. Tô Tiểu Bồi chạy trước chạy sau, hết quét dọn lại mang khăn đến, tận mắt chứng kiến ngôi nhà đã trở nên chỉnh tề, trong lòng cô tràn đầy cảm động.
Ba ngày sau, Tô Tiểu Bồi chuyển từ nhà trọ sang nhà mới. Cô mời Nhiễm Phi Trạch đến ở cùng cô, nhưng anh từ chối.
“Tại hạ biết cô nương có ý tốt, nhưng cô nương còn ở lại đây lâu, nếu để người ngoài bàn tán cũng không hay, đến khi ta đi, để lại những lời đồn đại không tốt về cô nương, thân gái một mình, vẫn nên lưu tâm hơn.”
Tô Tiểu Bồi hiểu, cô gật đầu, mang theo bọc y phục của mình vào nhà.
Trên đường về, cả hai đều giữ im lặng, Nhiễm Phi Trạch không muốn nói chuyện, còn Tô Tiểu Bồi không biết nên nói gì cho phải.
Dù nghĩ như thế nào, đây cũng là một việc tốt do ông trời sắp đặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đây chắc chắn là một vấn đề cực lớn.
Tần bộ đầu đã nói, sẽ cấp nhà cho cô ở, còn phái người chăm lo chu đáo cho cuộc sống hàng ngày của cô, lại trả lương hàng tháng cho cô nữa chứ. Thế còn tráng sĩ? Sao ông ta không nhắc đến Nhiễm Phi Trạch.
Đây chính là vấn đề nhé, cô và tráng sĩ luôn ở bên nhau mà.
Tô Tiểu Bồi len lén liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh không hề có bất kỳ biểu cảm nào, nên Tô Tiểu Bồi không sao đoán được suy nghĩ của anh.
Quay lại khách sạn, Tô Tiểu Bồi lại yên lặng đi theo Nhiễm Phi Trạch vào phòng, anh ngồi xuống, vẫn không nói chuyện, Tô Tiểu Bồi không nhịn được nữa : “Tráng sĩ, chuyện này anh tính sao đây?”
“Vừa rồi, cô nương thấy sao?”
Tô Tiểu Bồi nhếch miệng, dựa trên phương diện lý trí khách quan mà suy đoán, đây nhất định là một chuyện tốt nhé.
“Có chỗ ở ổn định, có lương hàng tháng, còn có thể dựa vào thế lực của quan phủ để tìm người, đúng là quá tốt rồi.” Tô Tiểu Bồi cắn môi, Tần bổ đầu không giữ Nhiễm Phi Trạch lại, cô càng nghĩ càng không thoải mái.
“Cô nương nói rất đúng, theo tình trạng của cô nương hiện nay, đây là sự sắp xếp tốt nhất.” So với việc đi theo anh bôn tẩu khắp nơi, không nơi ăn chốn ở cố định, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Bồi hướng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, cười với cô một cái.
“Tráng sĩ.” Đầu Tô Tiểu Bồi càng nóng lên, xúc động nói: “Tần bộ đầu nói nhà có hai gian phòng, chúng ta mỗi người ở một gian, 5 lạng bạc, thật ra cũng đủ cho hai người chúng ta chi tiêu trong một tháng…” Cô đang nói gì thế này? Tô Tiểu Bồi nói đến đây lại ngừng lại, tráng sĩ vốn có kế hoạch của anh, anh vốn bốn biển là nhà, anh còn đang đi tìm đồ đệ của anh nữa chứ.
Tô Tiểu Bồi im lặng, dù cô không hề có bất kỳ khái niệm đối với giang hồ, nhưng cứ nhìn sự sung bái của Bạch Ngọc Lang đối với Nhiễm Phi Trạch cũng có thể thấy được, lại còn có sự khách khí của Tần bộ đầu nữa, chắc chắn anh là nhân vật mà nha môn không thể giữ lại được. Tần bộ đầu không phải không muốn giữ anh lại, mà là biết rõ không thể giữ được anh lại. Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, ủ rũ cúi đầu.
Thế nên Tô Tiểu Bồi không nhìn thấy lời nói của cô đã khiến khóe miệng Nhiễm Phi Trạch nở một nụ cười. Điều kiện Tần bộ đầu đưa ra tốt đến thế vẫn chưa đủ để cô rời bỏ anh, thật khiến người ta được yêu mến mà hân hoan nha. Cô dựa dẫm vào anh, cô nguyện ý ở bên anh, điều này càng khiến anh cảm thấy vui mừng. Đôi mắt anh mở to,anh nói : “Cô nương tình nguyện chia một gian phòng cho ta, trước ta thành thật cảm tạ.”
Anh thấy Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô còn ánh lên sự vui mừng, điều này khiến khóe miệng anh càng lan rộng nụ cười. “Ta còn định ở lại thàng Trữ An này thêm một thời gian nữa, nếu Tần đại nhân không trả tiền phòng cho ta, ta sẽ đến nương nhờ chỗ cô nương.”
“Tráng sĩ vẫn muốn đi ư?” Nếu nói không thất vọn, chỉ là nói dối.
“Tất nhiên là sẽ đi.” Nhiễm Phi Trạch mỉm cười với cô. “Nhưng dù sao cô nương cũng là do ta đưa đến đây, ta sao có thể bất chấp tất cả mà bỏ lại cô nương như vậy?”
Tô Tiểu Bồi lại nháy mắt vài cái, đã muốn đi, lại còn nói không thể bất chấp tất cả mà bỏ lại cô….
“Xin cô nương yên tâm, ta sẽ an bài ổn thỏa.”
Anh lại mỉm cười, khi cười tủm tỉm, trông anh rất đẹp trai, Tô Tiểu Bồi nhìn lại, lại cảm thấy chóp mũi hơi ngưa ngứa.
Hóa ra là như vậy. Chẳng lẽ đây chính là ý tứ của Nguyệt lão sao? Cô nhất định phải gặp người đó, để người đó đưa cô đi tìm Trình Giang Dực. Nhiễm Phi Trạch không đưa cô đi khắp nơi, mà trực tiếp đưa cô thẳng cô đến nơi tốt nhất.
Nhưng, cứ thế rồi ly biệt hay sao?
Tô Tiểu Bồi nháy mắt một cái, thấy rất khó chịu, mất tiền cô cũng không thâý hoang mang bằng phải xa Nhiễm Phi Trạch.
Ánh mắt cô rơi vào mắt Nhiễm Phi Trạch, thiếu chút nữa anh không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cô, tay anh giật giật, mãi mới khống chế được, anh gọi: “Cô nương.”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh lại tiếp tục mỉm cười: “Cô nương chớ hoảng sợ, Thành Trữ An dù sao cũng là một nơi rất an toàn, chắc chắn cô nương sẽ thích.”
Tô Tiểu Bồi còn biết nói gì đây? Cô chỉ có thể mỉm cười, gật đầu.
Chuyện đó cứ quyết định như vậy đi.
Từ trước đến nay, Nhiễm Phi Trạch là người nói được làm được, anh bắt tay vào an bài cho Tô Tiểu Bồi.
Đầu tiên anh đưa Tô Tiểu Bồi đến xem nhà. Đó là một căn nhà nho nhỏ chỉ hai gian, phòng cũng không rộng lắm, không có phòng khách, phía trước có một cái hiên, miễn cưỡng cũng tạm đủ để phơi phóng. Trong cùng có một phòng bếp rất nhỏ, nhỏ đến đến thương, hai người cũng không thể xoay xở đứng chung nổi trong đó. Nhiễm Phi Trạch xem qua một vòng, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi hiểu ý của anh, nhưng chỉ có thể lắc đầu đáp: “Ta không biết.”
Ở thời hiện đại, cô cũng không ràng trong chuyện bếp núc, huống chi những việc chẻ củi nhóm bếp có độ khó cao như ở thế giới này.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói với cô: “Đun trà pha nước lau qua là được.” Anh biết tính cô thích sạch sẽ, tối nào cũng phải rửa mặt thay quần áo mới được.
“A.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cắn răng. “Ta có thể học được.”
Vẻ mặt đó khiến Nhiễm Phi Trạch buồn cười.
Sau đó Nhiễm Phi Trạch lại tìm một bà bà đến chăm sóc cho Tô Tiểu Bồi, tuy gọi là bà bà, nhưng vốn chỉ là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, họ Lưu. Tô Tiểu Bồi theo Nhiễm Phi Trạch đến gặp Lưu đại thẩm.
Lưu đại thẩm ở căn nhà cách vách, chồng bà chăm lo phục dịch trong nha môn, có thể coi như là nha dịch chuyên gõ mõ và canh cửa, hai vợ chồng bà có một cô con gái, đã gả chồng sinh con. Từ trước đến nay, Lưu đại thẩm thường chăm lo việc ăn ở cho các nha dịch, nói chung là cũng tạm đủ sống, bên cạnh đó còn phụ việc nấu nướng, giặt giũ chon ha môn. Bà nhận lời sẽ chăm nom cho cuộc sống của Tô Tiểu Bồi, bà còn rất phấn khởi, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đã thân mật nịnh bợ, thậm chí còn hỏi thẳng Tô Tiểu Bồi muốn bà làm cho cô hàng ngày.
Tô Tiểu Bồi suy nghĩ rất lâu, cô không muốn nhờ người khác giặt quần áo cho cô, không phải cô sợ giặt không sạch, mà là cô không yên tâm. Hơn nữa, Lưu đại thẩm còn lo việc giạt giũ cho các nha dịch ở đây, cô rất sợ quần áo của cô sẽ bị vứt chung vào một chậu giặt cùng với quần áo của họ. Hơn nữa, không biết y phục của cổ nhân có được tách ra giặt riêng hay không nữa.
“Phiền Lưu đại thẩm mang cơm đến.” Nghĩ hồi lâu cô mới đưa ra quyết định.
Đơn giản như vậy thôi ư? Lưu đại thẩm lại càng hớn hở, đáp ứng ngay.
“Còn gì nữa không?” Nhiễm Phi Trạch liếc nhìn cô.
Tô Tiểu Bồi thấy hơi mờ mịt, giặt quần áo, gấp chăn màn đối với cô không khó, khó nhất vẫn chỉ có nấu nướng. Nhiễm Phi Trạch lại nhìn cô, anh biết cô vốn không có khái niệm với vấn đề này, cho nên hỏi giúp cô xem giếng nước ở đâu, nhà vệ sinh chỗ nào, Lưu đại thẩm đưa hai người đi. Qua vài ngã rẽ, đến đầu hẻm là nơi các nha dịch ở, mấy bà vợ đang ngồi quanh giếng giặt quần áo, đến tận bên kia hẻm mới là nhà vệ sinh.
Tô Tiểu Bồi sụ mặt, trái ngọt cũng chẳng dễ ăn mà.
Họ lại nhớ đến căn nhà kia, Nhiễm Phi Trạch bắt đầu đề xuất, anh chỉ vào lu nước cuối hành lang, cạnh phòng bếp, yêu cầu Lưu đại thẩm giúp đổ đầy lu nước mỗi ngày. Sau đó cuối ngày Tô Tiểu Bồi đem thùng nước đã dùng ra ngoài, nhờ Lưu đại thẩm thuận tay xử lý luôn giúp luôn, sau đó đánh rửa để lại vị trí cũ. Cái lò trong phòng bếp cũng quá nhỏ, không thể dùng, anh định bỏ luôn, chỉ để một lò than để đun nước, một ngày ba bữa Lưu đại thẩm sẽ lo việc mang cơm đến, nên chắc lò đó không bao giờ được nổi lửa đâu.
Anh cứ ba la ba lo nói một đống chuyện, còn mua thêm quần áo, an bài chuyện ăn uống, v.v đều là những nhu cầu vụn vặt tất yếu trong cuộc sống, Lưu đại thẩm nghe lời, gật đầu đồng ý. Trong lòng Tô Tiểu Bồi thở dài, cô càng nhận ra mình đúng là phế vật sống mà. Trước kia dù sống trong quán rượu rất sơ sai, nhưng điều kiện sống có thể coi là tạm ổn, đến nhà trọ lại càng không cần động tay động chân làm gì hết, thế nên mới có kết quả cho đến tận ngày hôm nay, cô đến đây lâu như vậy, đừng nói đến kỹ năng sống, ngay đến khái niệm sống cô cũng tương đối thiếu thốn.
Tô Tiểu bồi lại thầm chọc tức bản thân, không sao, cô có thể học được, cô đã 27 tuổi, không phải mới 7 tuổi, khẳng định chuyện tự lo liệu cho cuộc sống sẽ không thể là vấn đề.
Ngày thứ hai, Nhiễm Phi Trạch đến nói chuyện với Tần bộ đầu, Tần bộ đầu gật đầu đồng ý, anh đến nha môn tìm người chạy vặt, lĩnh một số tài liệu và chi phí phụ khác, rồi kéo Bạch Ngọc Lang đi làm trợ thủ, đến sửa lại căn nhà nhỏ của Tô Tiểu Bồi. Mấy người đàn ông cùng đem đến một cái bếp lò nhỏ, nặng nề xây bếp, dù sao đối với Tô Tiểu Bồi, đốt than vẫn dễ hơn đốt củi rất nhiều.
Hàng rào cũng được xây cao hơn, giường cũng được mua mới, còn có thêm một số tủ và bàn ghế, một cái lu hứng nước, thùng bồn chén bát đều được mua đến đầy đủ. Tô Tiểu Bồi chạy trước chạy sau, hết quét dọn lại mang khăn đến, tận mắt chứng kiến ngôi nhà đã trở nên chỉnh tề, trong lòng cô tràn đầy cảm động.
Ba ngày sau, Tô Tiểu Bồi chuyển từ nhà trọ sang nhà mới. Cô mời Nhiễm Phi Trạch đến ở cùng cô, nhưng anh từ chối.
“Tại hạ biết cô nương có ý tốt, nhưng cô nương còn ở lại đây lâu, nếu để người ngoài bàn tán cũng không hay, đến khi ta đi, để lại những lời đồn đại không tốt về cô nương, thân gái một mình, vẫn nên lưu tâm hơn.”
Tô Tiểu Bồi hiểu, cô gật đầu, mang theo bọc y phục của mình vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.