Chương 19: Bí mật dưới đống rác
Tòng 0
15/07/2023
Các thứ dơ bẩn lộn xộn tạo thành mùi hôi thối, ngay cả cái khẩu trang xịt năm lần nước hoa cũng không thể cản trở hoàn toàn.
Quan Yếm đi vào căn phòng này giống như bị trúng độc, muốn thở mà thở cũng không nổi.
Toàn bộ phòng khách chỉ có một lối đi nhỏ quanh co khúc khuỷu quanh mấy đống rác như những con đường sống sót, ngay cả ánh đèn cũng bị che mất hơn phân nửa, đa số khu vực đều chìm trong bóng tối mơ hồ.
Tên béo đi theo phía sau, vừa nhiệt tình vừa vui vẻ nói: "Dụng cụ quét dọn ở trong nhà vệ sinh, rẽ trái là thấy cửa nhà vệ sinh."
Quan Yếm thấy tâm trạng anh ta đang rất vui, thả chậm bước chân, vừa đi vừa hỏi: "Đúng rồi, anh biết Cừu Nhã Như ở phòng 104 không?"
Tên béo gật đầu, cái cằm đè lên một lớp mỡ nhìn vô cùng buồn cười: "Biết, sao vậy?"
Long Ân gấp gáp nói: "Anh biết cô ấy chết ra sao ư? Hay là ai ở trong chung cư này có khả năng là hung thủ nhất?"
Cậu ta nói xong, đối phương sửng sốt: "Cô ấy đã chết?! Chủ nhà nói cô ấy đã đến kỳ đóng tiền thuê nhà dọn đi rồi mà! Đang êm đẹp như thế thì làm sao chết được... Không thể nào đâu..."
Bỗng nhiên anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn, nói tới nói lui toàn là "không có khả năng".
Mà lúc này Quan Yếm và Long Ân cũng phát hiện, cơ thể anh ta bắt đầu lúc ẩn lúc hiện trở nên trong suốt.
Quan Yếm vội vàng cắt ngang lời anh ta: "Đừng nghĩ chuyện này nữa! Anh có thể nghĩ giúp chúng tôi xem trong chung cư này có ai có khả năng làm hại Cừu Nhã Như nhất?"
Cô còn chưa nói xong, tên mập chợt rung người, cơ thể khôi phục thành thực thể trong nháy mắt.
Anh ta nhăn đôi mày thưa thớt, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi lắc đầu: "Nghĩ không ra, nào có ai sẽ làm hại cô ấy đâu? Chỉ có..."
Anh ta nói tới đó thì ngẩng đầu nhìn về cửa phòng, hạ giọng nói: "Chủ nhà là tên biến thái, ông ta trộm nội y của Cừu Nhã Như, lúc tôi đi đưa tiền thuê nhà thì nhìn thấy ông ta cầm trong tay ngửi!"
Long Ân hỏi: "Vậy sao anh biết đó là đồ của Cừu Nhã Như?"
Câu hỏi này là đang chỉ rõ.
Tên béo hơi tức giận trừng mắt cậu ta: "Bởi vì Cừu Nhã Như đứng trên đầu cầu thang mắng mỏ rất to, mắng tên trộm nội y của cô ấy đẻ con trai ra sẽ không có lỗ hậu, kiếp sau làm gà làm vịt bị người ta ăn thịt!"
Anh ta dừng lại, chỉ về hướng nhà vệ sinh: "Hai người đi quét dọn cho tôi nhanh đi!"
Bước chân Quan Yếm tăng tốc, bỗng nhiên chân bị trượt.
Cô ổn định cơ thể, cúi đầu nhấc chân lên, nhìn kỹ thì thấy có một con chuột chết bị giẫm trúng làm bụng vỡ chảy ra nội tạng đen đen.
Long Ân ghê tởm "chậc" một tiếng, xoay đi hướng khác không nỡ nhìn thẳng.
Quan Yếm ghét đến nỗi muốn đổi giày, rời xa cái bãi rác này.
Nhưng... Vì sao trong nhiệm vụ xuất hiện một đống rác tanh tưởi này? Là vì muốn họ quét dọn căn phòng có độ khó cao ư?
Liệu có loại khả năng như thế xuất hiện không?
Cô nhìn tên béo, di di đế giày lên mặt đất, đi nhanh về phía nhà vệ sinh, cũng dò hỏi: "Anh muốn chúng tôi quét dọn từ chỗ nào trước tiên?"
Tên béo lập tức chỉ về phía bên trái phòng khách: "Bên kia, mấy người làm nhanh lên đi, tôi chơi game đây, có việc gì thì kêu tôi."
Anh ta nói xong thì bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Bố cục mấy căn phòng đều tương tự nhau, vị trí tên béo chỉ chắc hẳn là gần chỗ bàn ăn và ghế ngồi.
Quan Yếm đi vào nhà vệ sinh lấy dụng cụ, sau đó bị mùi thối gay mũi bên trong ập vào mũi muốn ói mửa.
Cô nhanh chóng lấy chổi và cây lau nhà ra, nói khẽ với Long Ân: "Đẩy đống rác thải kia sang một bên là được, khỏi cần quét dọn thật."
Long Ân ngẩn người, bất đắc dĩ nhận cây lau nhà.
Kế tiếp, chính là chiến đầu với núi rác thải.
Đa số đống rác thải có mùi hôi thối bị họ đẩy sang một chỗ khác, ngay cả lối đi lúc ban đầu cũng bị lấp kín.
Thế mà ở chỗ này có một con búp bê có tỉ lệ như người thật vùi trong đống rác thải, thiếu cánh tay và chân.
Quần áo và tóc giả cũng rơi xuống, thậm chí chỉ còn cái quần lót màu đỏ.
Long Ân ghét đến nỗi hạ giọng chửi rủa không ngừng, tỏ vẻ trải nghiệm ngày hôm nay cần cả đời để chữa lành tâm hồn.
Toàn thân hai người toàn mùi hôi, đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng mất hơn nửa tiếng mới dọn sạch khu vực kia, chỉ còn sót lại năm mươi centimet.
Long Ân thở hổn hển nói: "Cô nghi ngờ chỗ này có manh mối à, nhưng sắp dọn xong hết rồi còn gì nữa..."
Cùng lúc đó, động tác của Quan Yếm dừng lại, dùng chổi nhấc một túi mì ăn liền lên: "Tìm được rồi, quả nhiên ở chỗ này."
Phía dưới cái túi là một cánh tay còn sót lại xương trắng.
Xương cốt đã bị tách ra từ chỗ khớp xương, từng đoạn nằm trong núi rác rưởi, bởi vì luôn bị vùi trong đống rác không bị ai động tay qua cho nên vẫn nằm ở trạng thái cánh tay hoàn chỉnh.
Ánh mắt Long Ân trầm xuống: "Là của tên béo kia à?"
"Ừm, chắc hẳn không sai đâu. Cho dù anh ta không thích sạch sẽ nhưng không muốn mình bị chôn trong đống rác thải đâu, cho nên tôi mới hỏi hắn muốn chúng ta quét dọn chỗ nào trước tiên."
Có lẽ tên béo không ý thức được chính mình đã chết, nhưng nhất định sẽ có một loại tiềm thức bắt buộc anh ta trả lời câu hỏi này.
Quan Yếm quay đầu nhìn núi rác thải xung quanh: "Mùi hôi thối trong phòng này nồng nặc như vậy, đây là cách tuyệt vời để che giấu mùi thi thể."
Nó không dùng để tăng mức độ khó khăn cho việc quét dọn mà là muốn giấu thi thể vĩnh viễn ở trong đó.
Đây là cách hiệu quả nhất mà không khiến bị nghi ngờ, thằng nhóc nói chú ở trên tầng nửa năm rồi không ra khỏi cửa, tên béo đã chết nửa năm, thi thể đã hóa thành xương trắng mà không ai phát hiện.
"Chuyện đó... vậy còn làm tiếp không?" Long Ân nói, "Có thể xung quanh thi thể còn manh mối gì khác?"
Quan Yếm gật đầu: "Tiếp tục đi, cho dù ở đây không có manh mối, đào được thi thể thì cũng xem như có tác dụng."
Bởi vì tìm thấy được đầu mối nên Long Ân trở nên nhiệt tình hơn.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, hai người cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi xung quanh bộ xương trắng.
Toàn thân nó nằm ngửa trên mặt đất, phía sau đầu là góc bàn, nhìn sơ qua thì có vẻ đã đập đầu lên bàn rồi ngã xuống.
Dường như phía dưới bộ xương không có rác, chỉ có một cái hộp bảo quản bị nó đè xuống.
Nếu bị ai đó đập đầu vào góc bàn thì đống rác trên người anh ta giống như bị lấp lại lên người?
Chỉ có thể là giết người.
Từ bên trái bộ xương Quan Yếm rút cái hộp bảo quản ra, cầm lên chiếu đèn vào: "Bên trong còn chứa đồ gì đó."
Đây là một hộp nhựa hơi mờ, không nhìn rõ bên trong chứa cái gì.
Cô đưa cho Long Ân, cậu ta cố gắng tách cái nắp hộp ra.
Bên trong là nửa hộp bánh quy đã vỡ nát từng mảnh nhỏ.
Trên bánh mọc đầy đốm nấm mốc, nhưng đối với hai người hiện tại mà nói thì hoàn toàn mất đi cảm giác ghê tởm.
Long Ân dùng ngón tay chạm qua, nói: "Cái món đồ chơi này không lẽ là manh mối?"
Quan Yếm xoay cái hộp bảo quản vài vòng, nghĩ ngợi nói: "Này chắc hẳn là bánh quy tự làm, nếu mua bên ngoài thì sẽ không dùng cái loại hộp này, cũng sẽ có ngày sản xuất và tên bánh. Cho nên là..."
"Mấy —— người ——"
Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi từ ngoài đống rác vang lên.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, xuyên thấu khe hở giữa đống rác rưởi nhìn thấy một cái mặt già nua nhìn họ chằm chằm.
"Đang —— làm —— gì —— vậy ——"
Là chủ nhà.
Long Ân đi về phía trước một bước, giấu đồ trong tay đưa cho Quan Yếm ở phía sau: "Vì sự thân thiết và hài hòa của chung cư Vượng Phát chúng ta, tới quét dọn vệ sinh giúp hàng xóm, chủ nhà có vẻ không vui à?"
Bị rác rưởi cản ánh sáng lại nên vô cùng tối tăm, chủ nhà tránh trong bóng tối, hai mắt lẳng lặng nhìn cậu ta chăm chú, còn giống ma quỷ hơn tên béo kia nhiều.
Long Ân cảm giác hơi sợ hãi, nụ cười trên mặt đều trở nên miễn cưỡng.
Quan Yếm ở phía sau thấy lưng anh ta cứng đờ, tiến về phía trước hai bước: "Chủ nhà tới đúng lúc quá, chúng ta phát hiện ở đây có một thi thể, đang muốn đi tìm ông đây."
Đối phương lia ánh mắt xuống, dừng trước cỗ xương trắng bên cạnh hai người, sau đó nói chậm rãi: "Tôi sẽ xử lý, hai người đi ra ngoài đi."
Quan Yếm: "Không được đâu, chuyện này còn phải nói cho khách trọ biết, anh ta đang chơi game trong phòng ngủ, tôi đi tìm anh ta."
Bên cạnh đống rác còn chừa lại một lối đi nhỏ, cô nói xong đưa cái hộp cho Long Ân, dẫm lên rác rưởi bước vào phòng khách, đi thẳng đến phòng ngủ.
Chủ nhà ở phía sau gọi: "Đứng lại..."
Đáng tiếc ông ta nói chuyện quá chậm, chờ chữ "đứng" thốt ra, Quan Yếm đã đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính sáng lên một cách quỷ dị.
Tên béo ngồi trước máy tính bỗng nhiên quay đầu lại, nửa gương mặt dầu mỡ bị màn hình chiếu sáng, nửa mặt còn lại chìm vào trong bóng đêm.
Quan Yếm đang định mở miệng nói chuyện, giây tiếp theo, trơ mắt nhìn anh ta nhanh chóng trở nên trong suốt, cho đến biến mất hoàn toàn.
Trong nháy mắt anh ta biến mất, màn hình máy tính tắt ngúm, cả phòng chìm vào bóng tối.
Phía sau vâng lên giọng nói phẫn nộ chậm chạp của chủ nhà: "Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Quan Yếm quay đầu liếc nhìn Long Ân, nhún vai: "Đi thôi."
Lối đi duy nhất cũng bị rác rưởi chặn lại, hai người chỉ có thể leo lên núi rác đi ra ngoài, tới cửa còn phải khom lưng mới có thể đi ra cửa.
Chủ nhà theo sau cũng đi ra, đóng cửa rồi nói chuyện với hai người chậm rãi: "Không được tự ý vào nhà người khác."
Quan Yếm gật đầu: "Tôi biết rồi, chúng tôi đi chào hỏi mấy nhà hàng xóm khác."
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn bọn họ chằm chằm một lát rồi mới chậm chạp xoay người xuống tầng.
Chờ ông ta đi rồi, Quan Yếm thấp giọng nói: "Cầm hộp bánh quy tìm những người khác hỏi một chút xem sao."
Đây là bánh quy tự làm, nếu đã cố tình xuất hiện dưới cỗ xương trắng thì khá chắc chắn là do khách trọ nào làm ra.
Hai người bắt đầu tra xét từ tầng ba xuống bởi vì Long Ân không muốn đối mặt với bà lão muốn trộm tiền của cậu ta, vì thế hai người đi tới phòng của người đàn ông giết heo ở phòng 302 trước, cho cậu ta chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ xách theo nhiều túi đồ ăn vặt đi qua, Quan Yếm giơ tay gõ vài cái lên cửa, nghe thấy bên trong cánh cửa vang lên âm thanh rất lớn "rầm rầm rầm", giống như đang chặt xương.
Cô lại gõ cửa mạnh hơn, rốt cuộc âm thanh bên trong mới dừng lại.
Một người đàn ông trung niên để ngực trần, trước ngực và mặt dính đầy máu tươi đi ra mở cửa: "Có chuyện gì?"
Nhìn sơ gã như tội phạm giết người hung ác dữ tợn.
Long Ân giơ hộp bảo quản trong tay lên: "Chào chú, chúng tôi muốn hỏi chú có từng thấy cái hộp này chưa, chú có biết bánh quy này là ai làm không ạ?"
Đối phương cụp mắt nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày: "Đây không phải là đồ của cái con ả hư đốn phòng 202 sao? Nửa năm trước, không hiểu cô ta bị điên gì nữa, để hộp bánh quy này trước cửa, còn viết tờ giấy muốn làm hòa với tôi, sau này nhường nhịn nhau chút đừng cãi nhau nữa. Nhưng tôi không quen cô ta nên ném đồ đi ngay hôm đó rồi, nhìn y chang cái hộp này."
Ba chữ "nửa năm trước" làm Quan Yếm và Long Ân cùng xác định trong lòng ngay lập tức, cái hộp này chính là cái hộp gã vứt trước kia.
Quan Yếm lập tức dò hỏi: "Chú còn nhớ chú vứt cái hộp này ở đâu không? Lúc ấy bên trong vẫn đầy hay chỉ còn lại một nửa?"
Người đàn ông nhớ lại một lát, mới nói: "Đương nhiên là đầy rồi... Ném trước cửa chính chung cư, tôi cố ý ném ở đó để con ả hư đốn kia thấy đó!"
Mọi người đều biết, lúc đó mối quan hệ của người đàn ông này và người phụ nữ ở lầu dưới vô cùng kém.
Chẳng lẽ hồi trước người phụ nữ đó muốn cầu hòa nhưng hạ độc vào trong? Hộp bánh quy này có độc, ném trước cửa bị tên béo nhặt về, ăn xong thì độc phát tán rồi chết luôn?
Chuyện này nghe có vẻ vô cùng hợp lý.
Hai người lập tức quyết định chia nhau hành động, một người xuống lầu thăm dò người phụ nữ ở tầng hai, người kia cầm bánh quy đi dò hỏi tiếp.
Long Ân chọn xuống tầng đi thăm dò người phụ nữ kia, trải qua chuyện ở nhà tên béo, do dự nói: "Cứ đi vậy rồi lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Tên kia là quỷ đấy, trước đó chúng ta nói giúp hắn quét dọn phòng, kết quả chưa dọn xong rác rưởi thì đã đi rồi, nhỡ như anh ta nổi giận muốn giết chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Quan Yếm thèm để ý: "Không có việc gì đâu, tôi nói giúp anh ta quét dọn một chút, chứ có nói quét dọn sạch sẽ đâu."
Long Ân: "..."
Nếu thật sự soi mói từng câu từng chữ thì quả thật không có vấn đề gì.
Cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Tôi rất thích cái trò khôn vặt vô lại này!"
Khóe miệng Quan Yếm giật giật: "Tôi xem như cậu đang khen tôi."
Cô mới nói xong, bỗng nhiên ở cửa cầu thang vang lên tiếng chạy dồn dập.
Ngay sau đó, Vệ Ung xông lên tầng, nhìn thấy hai người nói ngay lập tức: "Mau xuống tầng đi, chủ nhà chết rồi!"
Quan Yếm đi vào căn phòng này giống như bị trúng độc, muốn thở mà thở cũng không nổi.
Toàn bộ phòng khách chỉ có một lối đi nhỏ quanh co khúc khuỷu quanh mấy đống rác như những con đường sống sót, ngay cả ánh đèn cũng bị che mất hơn phân nửa, đa số khu vực đều chìm trong bóng tối mơ hồ.
Tên béo đi theo phía sau, vừa nhiệt tình vừa vui vẻ nói: "Dụng cụ quét dọn ở trong nhà vệ sinh, rẽ trái là thấy cửa nhà vệ sinh."
Quan Yếm thấy tâm trạng anh ta đang rất vui, thả chậm bước chân, vừa đi vừa hỏi: "Đúng rồi, anh biết Cừu Nhã Như ở phòng 104 không?"
Tên béo gật đầu, cái cằm đè lên một lớp mỡ nhìn vô cùng buồn cười: "Biết, sao vậy?"
Long Ân gấp gáp nói: "Anh biết cô ấy chết ra sao ư? Hay là ai ở trong chung cư này có khả năng là hung thủ nhất?"
Cậu ta nói xong, đối phương sửng sốt: "Cô ấy đã chết?! Chủ nhà nói cô ấy đã đến kỳ đóng tiền thuê nhà dọn đi rồi mà! Đang êm đẹp như thế thì làm sao chết được... Không thể nào đâu..."
Bỗng nhiên anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn, nói tới nói lui toàn là "không có khả năng".
Mà lúc này Quan Yếm và Long Ân cũng phát hiện, cơ thể anh ta bắt đầu lúc ẩn lúc hiện trở nên trong suốt.
Quan Yếm vội vàng cắt ngang lời anh ta: "Đừng nghĩ chuyện này nữa! Anh có thể nghĩ giúp chúng tôi xem trong chung cư này có ai có khả năng làm hại Cừu Nhã Như nhất?"
Cô còn chưa nói xong, tên mập chợt rung người, cơ thể khôi phục thành thực thể trong nháy mắt.
Anh ta nhăn đôi mày thưa thớt, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi lắc đầu: "Nghĩ không ra, nào có ai sẽ làm hại cô ấy đâu? Chỉ có..."
Anh ta nói tới đó thì ngẩng đầu nhìn về cửa phòng, hạ giọng nói: "Chủ nhà là tên biến thái, ông ta trộm nội y của Cừu Nhã Như, lúc tôi đi đưa tiền thuê nhà thì nhìn thấy ông ta cầm trong tay ngửi!"
Long Ân hỏi: "Vậy sao anh biết đó là đồ của Cừu Nhã Như?"
Câu hỏi này là đang chỉ rõ.
Tên béo hơi tức giận trừng mắt cậu ta: "Bởi vì Cừu Nhã Như đứng trên đầu cầu thang mắng mỏ rất to, mắng tên trộm nội y của cô ấy đẻ con trai ra sẽ không có lỗ hậu, kiếp sau làm gà làm vịt bị người ta ăn thịt!"
Anh ta dừng lại, chỉ về hướng nhà vệ sinh: "Hai người đi quét dọn cho tôi nhanh đi!"
Bước chân Quan Yếm tăng tốc, bỗng nhiên chân bị trượt.
Cô ổn định cơ thể, cúi đầu nhấc chân lên, nhìn kỹ thì thấy có một con chuột chết bị giẫm trúng làm bụng vỡ chảy ra nội tạng đen đen.
Long Ân ghê tởm "chậc" một tiếng, xoay đi hướng khác không nỡ nhìn thẳng.
Quan Yếm ghét đến nỗi muốn đổi giày, rời xa cái bãi rác này.
Nhưng... Vì sao trong nhiệm vụ xuất hiện một đống rác tanh tưởi này? Là vì muốn họ quét dọn căn phòng có độ khó cao ư?
Liệu có loại khả năng như thế xuất hiện không?
Cô nhìn tên béo, di di đế giày lên mặt đất, đi nhanh về phía nhà vệ sinh, cũng dò hỏi: "Anh muốn chúng tôi quét dọn từ chỗ nào trước tiên?"
Tên béo lập tức chỉ về phía bên trái phòng khách: "Bên kia, mấy người làm nhanh lên đi, tôi chơi game đây, có việc gì thì kêu tôi."
Anh ta nói xong thì bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Bố cục mấy căn phòng đều tương tự nhau, vị trí tên béo chỉ chắc hẳn là gần chỗ bàn ăn và ghế ngồi.
Quan Yếm đi vào nhà vệ sinh lấy dụng cụ, sau đó bị mùi thối gay mũi bên trong ập vào mũi muốn ói mửa.
Cô nhanh chóng lấy chổi và cây lau nhà ra, nói khẽ với Long Ân: "Đẩy đống rác thải kia sang một bên là được, khỏi cần quét dọn thật."
Long Ân ngẩn người, bất đắc dĩ nhận cây lau nhà.
Kế tiếp, chính là chiến đầu với núi rác thải.
Đa số đống rác thải có mùi hôi thối bị họ đẩy sang một chỗ khác, ngay cả lối đi lúc ban đầu cũng bị lấp kín.
Thế mà ở chỗ này có một con búp bê có tỉ lệ như người thật vùi trong đống rác thải, thiếu cánh tay và chân.
Quần áo và tóc giả cũng rơi xuống, thậm chí chỉ còn cái quần lót màu đỏ.
Long Ân ghét đến nỗi hạ giọng chửi rủa không ngừng, tỏ vẻ trải nghiệm ngày hôm nay cần cả đời để chữa lành tâm hồn.
Toàn thân hai người toàn mùi hôi, đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng mất hơn nửa tiếng mới dọn sạch khu vực kia, chỉ còn sót lại năm mươi centimet.
Long Ân thở hổn hển nói: "Cô nghi ngờ chỗ này có manh mối à, nhưng sắp dọn xong hết rồi còn gì nữa..."
Cùng lúc đó, động tác của Quan Yếm dừng lại, dùng chổi nhấc một túi mì ăn liền lên: "Tìm được rồi, quả nhiên ở chỗ này."
Phía dưới cái túi là một cánh tay còn sót lại xương trắng.
Xương cốt đã bị tách ra từ chỗ khớp xương, từng đoạn nằm trong núi rác rưởi, bởi vì luôn bị vùi trong đống rác không bị ai động tay qua cho nên vẫn nằm ở trạng thái cánh tay hoàn chỉnh.
Ánh mắt Long Ân trầm xuống: "Là của tên béo kia à?"
"Ừm, chắc hẳn không sai đâu. Cho dù anh ta không thích sạch sẽ nhưng không muốn mình bị chôn trong đống rác thải đâu, cho nên tôi mới hỏi hắn muốn chúng ta quét dọn chỗ nào trước tiên."
Có lẽ tên béo không ý thức được chính mình đã chết, nhưng nhất định sẽ có một loại tiềm thức bắt buộc anh ta trả lời câu hỏi này.
Quan Yếm quay đầu nhìn núi rác thải xung quanh: "Mùi hôi thối trong phòng này nồng nặc như vậy, đây là cách tuyệt vời để che giấu mùi thi thể."
Nó không dùng để tăng mức độ khó khăn cho việc quét dọn mà là muốn giấu thi thể vĩnh viễn ở trong đó.
Đây là cách hiệu quả nhất mà không khiến bị nghi ngờ, thằng nhóc nói chú ở trên tầng nửa năm rồi không ra khỏi cửa, tên béo đã chết nửa năm, thi thể đã hóa thành xương trắng mà không ai phát hiện.
"Chuyện đó... vậy còn làm tiếp không?" Long Ân nói, "Có thể xung quanh thi thể còn manh mối gì khác?"
Quan Yếm gật đầu: "Tiếp tục đi, cho dù ở đây không có manh mối, đào được thi thể thì cũng xem như có tác dụng."
Bởi vì tìm thấy được đầu mối nên Long Ân trở nên nhiệt tình hơn.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, hai người cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi xung quanh bộ xương trắng.
Toàn thân nó nằm ngửa trên mặt đất, phía sau đầu là góc bàn, nhìn sơ qua thì có vẻ đã đập đầu lên bàn rồi ngã xuống.
Dường như phía dưới bộ xương không có rác, chỉ có một cái hộp bảo quản bị nó đè xuống.
Nếu bị ai đó đập đầu vào góc bàn thì đống rác trên người anh ta giống như bị lấp lại lên người?
Chỉ có thể là giết người.
Từ bên trái bộ xương Quan Yếm rút cái hộp bảo quản ra, cầm lên chiếu đèn vào: "Bên trong còn chứa đồ gì đó."
Đây là một hộp nhựa hơi mờ, không nhìn rõ bên trong chứa cái gì.
Cô đưa cho Long Ân, cậu ta cố gắng tách cái nắp hộp ra.
Bên trong là nửa hộp bánh quy đã vỡ nát từng mảnh nhỏ.
Trên bánh mọc đầy đốm nấm mốc, nhưng đối với hai người hiện tại mà nói thì hoàn toàn mất đi cảm giác ghê tởm.
Long Ân dùng ngón tay chạm qua, nói: "Cái món đồ chơi này không lẽ là manh mối?"
Quan Yếm xoay cái hộp bảo quản vài vòng, nghĩ ngợi nói: "Này chắc hẳn là bánh quy tự làm, nếu mua bên ngoài thì sẽ không dùng cái loại hộp này, cũng sẽ có ngày sản xuất và tên bánh. Cho nên là..."
"Mấy —— người ——"
Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi từ ngoài đống rác vang lên.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, xuyên thấu khe hở giữa đống rác rưởi nhìn thấy một cái mặt già nua nhìn họ chằm chằm.
"Đang —— làm —— gì —— vậy ——"
Là chủ nhà.
Long Ân đi về phía trước một bước, giấu đồ trong tay đưa cho Quan Yếm ở phía sau: "Vì sự thân thiết và hài hòa của chung cư Vượng Phát chúng ta, tới quét dọn vệ sinh giúp hàng xóm, chủ nhà có vẻ không vui à?"
Bị rác rưởi cản ánh sáng lại nên vô cùng tối tăm, chủ nhà tránh trong bóng tối, hai mắt lẳng lặng nhìn cậu ta chăm chú, còn giống ma quỷ hơn tên béo kia nhiều.
Long Ân cảm giác hơi sợ hãi, nụ cười trên mặt đều trở nên miễn cưỡng.
Quan Yếm ở phía sau thấy lưng anh ta cứng đờ, tiến về phía trước hai bước: "Chủ nhà tới đúng lúc quá, chúng ta phát hiện ở đây có một thi thể, đang muốn đi tìm ông đây."
Đối phương lia ánh mắt xuống, dừng trước cỗ xương trắng bên cạnh hai người, sau đó nói chậm rãi: "Tôi sẽ xử lý, hai người đi ra ngoài đi."
Quan Yếm: "Không được đâu, chuyện này còn phải nói cho khách trọ biết, anh ta đang chơi game trong phòng ngủ, tôi đi tìm anh ta."
Bên cạnh đống rác còn chừa lại một lối đi nhỏ, cô nói xong đưa cái hộp cho Long Ân, dẫm lên rác rưởi bước vào phòng khách, đi thẳng đến phòng ngủ.
Chủ nhà ở phía sau gọi: "Đứng lại..."
Đáng tiếc ông ta nói chuyện quá chậm, chờ chữ "đứng" thốt ra, Quan Yếm đã đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính sáng lên một cách quỷ dị.
Tên béo ngồi trước máy tính bỗng nhiên quay đầu lại, nửa gương mặt dầu mỡ bị màn hình chiếu sáng, nửa mặt còn lại chìm vào trong bóng đêm.
Quan Yếm đang định mở miệng nói chuyện, giây tiếp theo, trơ mắt nhìn anh ta nhanh chóng trở nên trong suốt, cho đến biến mất hoàn toàn.
Trong nháy mắt anh ta biến mất, màn hình máy tính tắt ngúm, cả phòng chìm vào bóng tối.
Phía sau vâng lên giọng nói phẫn nộ chậm chạp của chủ nhà: "Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Quan Yếm quay đầu liếc nhìn Long Ân, nhún vai: "Đi thôi."
Lối đi duy nhất cũng bị rác rưởi chặn lại, hai người chỉ có thể leo lên núi rác đi ra ngoài, tới cửa còn phải khom lưng mới có thể đi ra cửa.
Chủ nhà theo sau cũng đi ra, đóng cửa rồi nói chuyện với hai người chậm rãi: "Không được tự ý vào nhà người khác."
Quan Yếm gật đầu: "Tôi biết rồi, chúng tôi đi chào hỏi mấy nhà hàng xóm khác."
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn bọn họ chằm chằm một lát rồi mới chậm chạp xoay người xuống tầng.
Chờ ông ta đi rồi, Quan Yếm thấp giọng nói: "Cầm hộp bánh quy tìm những người khác hỏi một chút xem sao."
Đây là bánh quy tự làm, nếu đã cố tình xuất hiện dưới cỗ xương trắng thì khá chắc chắn là do khách trọ nào làm ra.
Hai người bắt đầu tra xét từ tầng ba xuống bởi vì Long Ân không muốn đối mặt với bà lão muốn trộm tiền của cậu ta, vì thế hai người đi tới phòng của người đàn ông giết heo ở phòng 302 trước, cho cậu ta chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ xách theo nhiều túi đồ ăn vặt đi qua, Quan Yếm giơ tay gõ vài cái lên cửa, nghe thấy bên trong cánh cửa vang lên âm thanh rất lớn "rầm rầm rầm", giống như đang chặt xương.
Cô lại gõ cửa mạnh hơn, rốt cuộc âm thanh bên trong mới dừng lại.
Một người đàn ông trung niên để ngực trần, trước ngực và mặt dính đầy máu tươi đi ra mở cửa: "Có chuyện gì?"
Nhìn sơ gã như tội phạm giết người hung ác dữ tợn.
Long Ân giơ hộp bảo quản trong tay lên: "Chào chú, chúng tôi muốn hỏi chú có từng thấy cái hộp này chưa, chú có biết bánh quy này là ai làm không ạ?"
Đối phương cụp mắt nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày: "Đây không phải là đồ của cái con ả hư đốn phòng 202 sao? Nửa năm trước, không hiểu cô ta bị điên gì nữa, để hộp bánh quy này trước cửa, còn viết tờ giấy muốn làm hòa với tôi, sau này nhường nhịn nhau chút đừng cãi nhau nữa. Nhưng tôi không quen cô ta nên ném đồ đi ngay hôm đó rồi, nhìn y chang cái hộp này."
Ba chữ "nửa năm trước" làm Quan Yếm và Long Ân cùng xác định trong lòng ngay lập tức, cái hộp này chính là cái hộp gã vứt trước kia.
Quan Yếm lập tức dò hỏi: "Chú còn nhớ chú vứt cái hộp này ở đâu không? Lúc ấy bên trong vẫn đầy hay chỉ còn lại một nửa?"
Người đàn ông nhớ lại một lát, mới nói: "Đương nhiên là đầy rồi... Ném trước cửa chính chung cư, tôi cố ý ném ở đó để con ả hư đốn kia thấy đó!"
Mọi người đều biết, lúc đó mối quan hệ của người đàn ông này và người phụ nữ ở lầu dưới vô cùng kém.
Chẳng lẽ hồi trước người phụ nữ đó muốn cầu hòa nhưng hạ độc vào trong? Hộp bánh quy này có độc, ném trước cửa bị tên béo nhặt về, ăn xong thì độc phát tán rồi chết luôn?
Chuyện này nghe có vẻ vô cùng hợp lý.
Hai người lập tức quyết định chia nhau hành động, một người xuống lầu thăm dò người phụ nữ ở tầng hai, người kia cầm bánh quy đi dò hỏi tiếp.
Long Ân chọn xuống tầng đi thăm dò người phụ nữ kia, trải qua chuyện ở nhà tên béo, do dự nói: "Cứ đi vậy rồi lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Tên kia là quỷ đấy, trước đó chúng ta nói giúp hắn quét dọn phòng, kết quả chưa dọn xong rác rưởi thì đã đi rồi, nhỡ như anh ta nổi giận muốn giết chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Quan Yếm thèm để ý: "Không có việc gì đâu, tôi nói giúp anh ta quét dọn một chút, chứ có nói quét dọn sạch sẽ đâu."
Long Ân: "..."
Nếu thật sự soi mói từng câu từng chữ thì quả thật không có vấn đề gì.
Cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Tôi rất thích cái trò khôn vặt vô lại này!"
Khóe miệng Quan Yếm giật giật: "Tôi xem như cậu đang khen tôi."
Cô mới nói xong, bỗng nhiên ở cửa cầu thang vang lên tiếng chạy dồn dập.
Ngay sau đó, Vệ Ung xông lên tầng, nhìn thấy hai người nói ngay lập tức: "Mau xuống tầng đi, chủ nhà chết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.