Chương 49: Hoàn thành nhiệm vụ
Tòng 0
10/03/2024
Thích Vọng Uyên bước về phía trước một bước, tối tăm trước mặt biến mất trong nháy mắt, cuối cùng đôi mắt cũng nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng mà có điều...
Lấy anh làm trung tâm, tất cả vật thể xung quanh bắt đầu sụp đổ một cách biến ảo, có khi là phố xá đông đúc náo nhiệt, chớp mắt một cái thì biến thành màn đêm trống trải không bóng người, tất cả hóa thành cát bụi theo gió tung bay.
Anh nhíu mày, trong phút chốc có rất nhiều ký ức lạ lẫm mà quen thuộc tràn vào trí nhớ, đau quằn quại.
*
Trong lúc Quan Yếm đang khốn khổ cực độ, cô cảm giác tay mình bị một thứ gì đó cực kỳ lạnh lẽo nắm lấy, lạnh đến nỗi không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Trong khoảnh khắc đó, cơn đau đầu gần như nuốt chửng sự tỉnh táo của cô đã biến mất hoàn toàn.
Tất cả ký ức tựa như từng cuốn sách trong thư viện, chúng nó nhanh chóng trở lại nơi chúng vốn ở.
Cô nhớ lại tới...
Cô tiến vào nhiệm vụ rồi tỉnh lại, cô lập tức chú ý tới tờ giấy trên tủ đầu giường, nhưng trong tủ quần áo không hề có chiếc cặp nào hết.
Sau khi đi ra phòng ngủ cô liền hiểu được, nhất định là do "mẹ" làm.
Cô dò hỏi đối phương, rồi nhận được câu trả lời rằng: "Nào có cái cặp nào đâu? Mẹ chưa thấy bao giờ."
Sau đó cô mở điện thoại ra, tìm được tin nhắn mà "cô" để lại, bên trong bao gồm cách liên lạc với những người khác.
Cô gọi cho Thích Vọng Uyên nói rõ tình huống, hai người hẹn gặp nhau, rồi cũng liên hệ Thời Nguy - người không hề quen biết họ.
Vì đề phòng tất cả sẽ lại tái diễn, đầu tiên ba người cùng đi tới địa điểm cần "tấn công", cũng tìm được vài mảnh vỡ, vì vậy kết luận rằng vị trí phân bố của mảnh vỡ không thay đổi, sau đó phân công hành động, Thích Vọng Uyên đi một mình, Quan Yếm đi cùng Thời Nguy, chia ra đi tìm những mảnh vỡ khác.
Quá trình tiến hành tiến triển vô cùng thuận lợi.
Nhưng khi họ tập hợp đủ tất cả để thành mâm tròn, đã hẹn nhau thời gian gặp mặt thì...
Đột nhiên Quan Yếm bị một bàn tay vô hình kéo một cái, sau khi trải nghiệm cảm giác đau đớn đến tột cùng thì xuất hiện ở nơi này.
Cảm giác đau đớn đó tựa như bị một chiếc xe tải nghiền nát từng khúc máu thịt, nghiền tới nghiền lui không biết bao nhiêu lần... Cho dù đã biến mất nhưng cô không nhịn nổi mà bật khóc.
Khi đôi mắt phiếm hồng còn đẫm lệ mông lung của cô đối diện với Chúc Nguyệt, trong lòng chợt lạnh băng.
Đối mặt với tên tà thần có thể điều khiển thời không này, tựa như tất cả những việc cô làm đều phí công vô ích.
Chúc Nguyệt buông tay cô ra, giọng nói khốn khổ vang lên: "Một tí nữa thôi thì ta đã... Ta sẽ không bao giờ làm hại đến em... mà vì sao em... lúc nào cũng muốn giết ta?"
Hắn ta có thể nhìn thấy rất nhiều đoạn trong tuyến thời gian.
Hắn ta nhìn thấy người yêu dấu mà hắn ta tự tay đưa đến lại xém nữa đã hủy diệt tất cả những gì mà hắn ta đã chờ đợi mấy nghìn năm.
Sự phẫn nộ không tài nào khống chế được nữa khiến cảm giác uy hiếp áp lực mà hắn ta tạo ra lại tăng thêm vài phần.
Quan Yếm không làm chủ được bản thân mà treo lơ lửng bên cạnh hắn ta, cô bị hơi thở kinh khủng này bao phủ, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay cả tiếng thở cũng run run.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào hay sao?
Trong nháy mắt, cảm giác tuyệt vọng vừa mới ngoi lên thì đã bị cô dập tắt, chưa đến thời khắc cuối cùng thì cô tuyệt đối không thể từ bỏ!
"Ưm..."
Thời Nguy đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ khốn khổ.
Quan Yếm đang ở bên cạnh Chúc Nguyệt, đồng thời cũng rất gần với Thời Nguy. Cơ thể của hai người họ đã dung hợp kha khá, chỉ còn lại phần ngực vẫn đang tiếp tục dung hợp.
Chìm trong cảm giác sợ hãi, cô như bị một loại pháp thuật ghim cả người lại không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng chớp mắt, nhìn thoáng qua con người đang đau đớn như muốn chết đi sống lại trước mắt mình.
Trong ánh mắt của Thời Nguy có một cảm xúc... tất cả đều hóa thành tro bụi, tuyệt vọng như muốn chết đi ngay lập tức.
Cơ thể anh ta đang run rẩy, lồng ngực phập phồng lên xuống, máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống không ngừng, lướt qua cằm rồi nhuộm đỏ một mảng áo trước ngực.
Quan Yếm bỗng nhiên ngẩn ra.
Dáng vẻ Thời Nguy cả người đầy máu... Cô đã từng nhìn thấy rồi.
Là lúc ở phó bản thứ ba, cô mơ thấy cả người anh ta toàn là máu, đang hô to gì đó với cô, nhưng cô giống như bị điếc vậy, không nghe được một chữ nào cả.
Dáng vẻ của anh ta ở trong giấc mơ... thế nhưng lại giống y chang bây giờ!
*
Thích Vọng Uyên che đầu, đau đớn ngã xuống đất, thở dốc nặng nề một hồi lâu, một chút sau mới dừng lại.
Trong đầu anh có rất nhiều ký ức.
Đưa tay ra lần mò, quả nhiên sau lưng có một cái ba lô, bên trong có hai mảnh vỡ.
Anh cố gắng nhắm hai mắt lại rồi mở ra quay đầu nhìn xung quanh, theo đáy vực trong mớ ký ức hỗn loạn, anh đã tìm được manh mối mình cần.
Đây là trước cửa tiệm cơm.
Trong một đoạn ký ức lung tung mơ hồ, anh còn nhớ rõ... Thời Nguy cũng ở chỗ này.
Vậy là, khi bọn họ bị tà thần ném vào tuyến thời gian hỗn loạn, Thời Nguy là vật chứa thì chắc chắn sẽ bị bắt để tiếp tục nghi thức.
Cho nên, nhất định đang ở gần đây.
Thích Vọng Uyên gian nan bò dậy, lảo đảo bước về con đường phía trước.
Anh cần phải tìm một nơi nào đó có tầm nhìn trống trải, hoặc là một tòa nhà cao, sau đó thì có thể nhìn thấy chùm tia sáng màu xanh nhạt khi nghi thức đang được tiến hành.
*
"Tôi..."
Thời Nguy khó khăn tỉnh táo được một lần.
Anh ta chịu đựng sự đau đớn khi bị xé rách linh hồn, rồi nhìn thấy Quan Yếm ở trước mặt.
Cô không thể kìm được mà khóc, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người run rẩy đến nỗi như sắp hóa thành hư không.
Mà ở trước mắt anh ta là sự tàn ác thật sự, một sinh vật hình người làm con người ta ghét bỏ, và tên đó vẫn đang từ từ dung nhập vào cơ thể anh ta.
Đây là một quá trình đau khổ dài dằng dặc, anh ta thà để mình mãi mãi không tỉnh lại nữa, chỉ cần không phát hiện ra cảm giác cơ thể bị chiếm lấy.
Nhưng anh ta đã tỉnh... Một lần rồi lại một lần tỉnh lại, nhận lấy tất cả những đau đớn này.
Một dòng máu tươi từ bên khóe môi tuôn ra.
Ý thức của Thời Nguy lại bắt đầu mơ hồ, trong lòng anh ta có một loại dự cảm mãnh liệt, lần này sẽ lần cuối cùng anh ta tỉnh lại.
Có lẽ đây đúng là sức lực cuối cùng dưới tình thế hoàn toàn tuyệt vọng trước khi anh ta chết đi.
Anh ta đột nhiên có lại chút sức lực, run rẩy hét lớn với Quan Yếm: "Giết... tôi! Giết tôi!"
Sau đó, hai mắt đơ ra, lại biến thành dáng vẻ không cảm xúc.
Da đầu Quan Yếm tê dại, da gà trên tay cô nổi lên một lớp rồi lại một lớp.
... Giết Thời Nguy ư?
Chúc Nguyệt liếc qua một cái.
Luồng sức mạnh tà ác che trời lấp đất trào tới như đang đánh một đòn cảnh cáo làm cả người cô cứng đờ, giống như bị một sợi dây thừng vô hình trói lại, không thể động đậy dù chỉ một chút!
Phần đầu đối phương đã bắt đầu dung hợp, kết hợp hai gương mặt vào cùng một chỗ, như dòng nước chậm rãi chảy vào.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Đây là khoảng thời gian tà thần yếu ớt nhất, bây giờ hắn ta cũng không có cách nào hành động.
Nhưng mà có điều... Vì sao cô không thể cử động được...
*
Thích Vọng Uyên nhìn thấy quầng sáng màu xanh nhạt ở một nơi không xa, trạng thái của cơ thể anh vẫn không ổn lắm.
Nhưng anh lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất, không màng tới mỗi một bước chạy đều đau đến cả người run run.
Điều vui mừng nhất là chỗ đó cách đây không xa lắm.
Cuối cùng khi anh tới gần nơi đó thì nhìn thấy Quan Yếm đang treo lơ lửng bên cạnh Thời Nguy, thân thể cứng đờ ra như con rối.
Mà cả người Thời Nguy toàn là máu tươi... Gương mặt đang biến hóa không ngừng giữ hư và thực.
Gương mặt kia, trong nháy mắt là anh ta, chớp mắt lại là tên tà thần kia biến thành.
Thích Vọng Uyên nhăn mày, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là giai đoạn dung hợp cuối cùng.
Anh không kịp nghĩ nhiều, lật bàn tay lên, sử dụng vật phẩm trúng được từ trong phó bản.
【Búp bê đoạt được từ cô gái nhỏ】
Số lần sử dụng còn lại: 3
Đây là một con búp bê tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, đối với cô gái nhỏ thì là chuyện con nít, còn đối với bạn mà nói thì vừa đúng lúc.
Đối với đối tượng chỉ định được sử dụng, bạn có thể liên kết búp bê và cơ thể đối tượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Dù bạn có làm gì búp bê thì việc đó cũng sẽ phản ứng lên người đối tượng. _tichha_
Thời gian có hiệu quả: 5 giây.
Trong nháy mắt khi đạo cụ được sử dụng, "Thời Nguy" đang lơ lửng cạnh Quan Yếm đã nhận ra có gì đó không đúng, gương mặt đang biến hóa liên tục đó chợt dừng lại thành mặt của Chúc Nguyệt, biểu cảm quái lại.
Ở nơi xa, Thích Vọng Uyên đang cố gắng kéo đầu búp bê quăng ra, vừa hô lớn: "Giết Thời Nguy!"
Đạo cụ tạo ra sự tổn thương này, nếu đối tượng là người thường thì lúc này đã đầu lìa với thân chết từ lâu.
Nhưng Chúc Nguyệt chỉ nhíu mày, gương mặt hắn ta chớp tắt trên mặt Thời Nguy.
Cùng lúc đó, cả người Quan Yếm được thả ra, cuối cùng cũng khôi phục được sức lực hành động.
Trên người cô không có vũ khí, nhưng trong balo còn ba miếng mảnh vỡ.
Vừa mới có thể hành động, cô lập tức gỡ balo xuống, nhanh chóng lấy ba miếng mảnh vỡ ra.
Nhưng thời gian thật sự quá ngắn, chỉ có 5 giây, chỉ đủ để cô cầm được vật trong tay, thậm chí không kịp lấy ra.
"Tiếp tục!"
Thích Vọng Uyên đã nhổ đầu và tứ chi búp bê, đồng thời khi nó biến mất thì tiếp tục sử dụng lần thứ hai.
Chúc Nguyệt chớp mắt, ngón tay giật giật, nhìn Quan Yếm nói một cách nhẹ nhàng: "Yếm Yếm... Không được làm hại ta... "
Hắn ta còn chưa dứt lời, Quan Yếm liền cảm giác cơ thể đột nhiên mất trọng lực.
Cô phản ứng cực nhanh ném balo xuống bằng tay trái, ôm chặt cổ Thời Nguy. Khi balo rơi xuống, cô tiện tay lấy mảnh vỡ bên trong ra, không thèm nhìn anh ta một cái, dùng mũi nhọn nhắm ngay chỗ yếu ớt nhất trên cổ Thời Nguy.
Cô cắn răng, dùng hết toàn lực, đâm mạnh xuống.
Lúc chỗ bén nhất chạm vào làn da, dù mới thấy một chút máu, thế mà mảnh vỡ kia chiếu ra một luồng sáng vàng chói mắt.
Khi Chúc Nguyệt phát ra tiếng rên rỉ khốn khổ thì cùng lúc đó, đạo cụ mất đi hiệu lực.
Mà Thích Vọng Uyên đã chạy như bay lại đây lúc Quan Yếm quăng balo xuống, nhặt nó lên rồi lấy hai mảnh vỡ còn lại ra.
Anh sử dụng lần xài đạo cụ thứ ba.
Lúc này anh không làm gì cả, chỉ hô lớn: "Ném mảnh đó xuống đây!"
Quan Yếm nhìn thấy gương mặt Chúc Nguyệt hiện rõ sự đau đớn tột cùng, ánh mắt cô lạnh lùng, nhanh chóng ném mảnh vỡ kia xuống.
Vết thương trên cổ nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Khi miệng vết thương biến mất, cơ thể Thời Nguy bỗng chốc cao lớn hơn rất nhiều, trở nên giống với Chúc Nguyệt y như đúc.
Gương mặt của hai người bắt đầu luân chuyển hai lần, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.
Cùng lúc đó, năm mảnh vỡ đã được hợp lại.
Tay trái Quan Yếm kẹp chặt cổ Chúc Nguyệt, cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta ở khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt đỏ như máu kia.
Hoa văn màu đỏ máu nhanh chóng che kín cả gương mặt, hắn ta cực độ phẫn nộ giơ tay rồi đột nhiên vung lên, một luồng sức mạnh khủng bố nhanh chóng đánh úp về phía Thích Vọng Uyên ở bên dưới.
Nhưng sau đó, gương mặt kia bỗng lấp lóe, rồi biến thành Thời Nguy.
Anh ta chau mày, toàn bộ gương mặt đều vặn vẹo đến biến đổi hình dạng, như thể đang cố gắng dùng hết sức lực để đáp chế sức mạnh tà ác trong cơ thể.
Một tia sáng vàng chói lọi nhanh chóng tràn lan.
Quan Yếm và Thời Nguy nhìn nhau, nhìn gương mặt đối phương bị ánh sáng vàng nhanh chóng bao phủ hoàn toàn.
Trong chớp nhoáng đó, ánh mắt anh ta đầy sự khốn khổ không tả được, và bi tráng.
Ánh mắt đó...
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, trong cảnh trong mơ của Quan Yếm, đó cũng là ánh mắt của thây khô từng nhìn cô.
Cô bị ánh sáng mãnh liệt kích thích đến nỗi không thể mở mắt, không chịu nổi phải nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng, cô khắc sâu ánh mắt ấy vào trong trí nhớ.
"Yếm Yếm... Ta sẽ đến tìm em..."
Đột nhiên, một câu nói nhẹ bẫng như gió lướt qua tai.
Quan Yếm run lên trong lòng, sau đó cảm giác ánh sáng vàng biến mất, cơ thể cô đang ôm lập tức co rút lại, cùng cô rơi từ trên không trung rơi xuống.
Cũng may khoảng cách chỉ có hơn hai mét.
Cô ngã lăn một vòng trên mặt đất, không kịp cảm giác cơ thể mình đau đớn thì cô đã nhìn về phía trước đầu tiên.
Cùng cô rơi xuống, là cơ thể thuộc về Thời Nguy, và đã biến thành một cỗ thây khô đen như mực.
Nó nằm ngả nghiêng trên mặt đất, ánh mắt đúng lúc đối diện với cô.
Đôi mắt chứa đựng sự tà ác nồng đậm, chỉ nhìn một cái thì sẽ làm người ta sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm tuyệt đối không thể khinh nhờn. Giống như nếu phá hủy nó thì một hồi bất hạnh cực hạn sẽ đến với chính mình.
"Lạch cạch" một tiếng, một chuỗi hạt châu bằng gỗ không biết rơi ra từ chỗ nào, dừng lại trước chỗ thây khô.
Trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh băng nguy hiểm kia dường như đã thay đổi đi một chút, lộ ra vẻ bi thương.
Quan Yếm ngơ ngác nhìn nó chằm chằm, sau đó thấy hoa mắt.
Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, cô lùi mạnh về sau vài bước, lập tức ngã ngồi trên sô pha.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thích Vọng Uyên: "Cái thây khô đó... Làm sao có thể?"
Thích Vọng Uyên nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: "Đúng là thứ này nhìn y như đúc cái thây trong xã hội không tưởng."
Quan Yếm chậm rãi lắc đầu, sự thật rõ ràng đã phơi bày ra trước mắt, nhưng lại chẳng thể tin được, là Thời Nguy, cái thây khô đó chính là Thời Nguy!
Nhưng nó đã xuất hiện trong nhiệm vụ đầu tiên, nhưng lúc ấy trong phó bản đó... còn có một Thời Nguy đang còn sống sờ sờ!
Anh ta làm sao có thể tồn tại khi đã chết rồi?!
Bi thương, khiếp sợ và mê man, nhiều cảm xúc phức tạp chậm rãi đan xen vào nhau, hoàn toàn tách rời với sự vui sướng vì sống sót sau nguy nan.
Cho dù cái nhiệm vụ khó khăn này đã kết thúc, Quan Yếm lại không thể vì thế mà vui vẻ lên được.
Cô ngơ ngác ngồi thật lâu, mãi cho đến khi Thích Vọng Uyên ra ngoài mua bữa sáng về rồi đưa tới trước mặt cô, cô mới ngốc nghếch nhận lấy, rồi cảm thấy hoảng hốt cầm điện thoại lên, xem thu hoạch lần này.
Thật ra... Mặc kệ thu hoạch được bao nhiêu thì không thể sánh với những thứ đã mất đi.
Ánh mắt bi tráng của Thời Nguy trong thời khắc cuối cùng vẫn luẩn quẩn trong đầu cô.
Chihuahua vừa hung hăng vừa hung dữ... cứ thế mà biến mất rồi.
【Chúc mừng khách quý Quan Yếm hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi】
Nhiệm vụ khen thưởng cơ bản: Số ngày sinh tồn +200, vật phẩm ngẫu nhiên x1, tiền mặt 500 nghìn tệ.
Bởi vì ngài ở nhiệm vụ trung biểu hiện tốt đẹp, đạt được danh hiệu khen thưởng đặc biệt: Vị hôn thê của tà thần x1, Dấu ấn của tà thần x1, Người xuyên qua thời không x1.
Trong nhiệm vụ, ngài đã nhận được lễ vật đặc biệt thế nên đã chuyển hóa thành đạo cụ trói chặt, tình trạng cụ thể mời vào App để biết thêm chi tiết.
Danh hiệu thứ chín:【Vị hôn thê của tà thần】
"Trong nhiệm vụ này ngài và tà thần Chúc Nguyệt đã cùng ưng thuận đặt ra ước định đính hôn dưới ánh trăng, vinh dự nhận lấy danh hiệu này."
"Bởi vì sức mạnh vô biên của tà thần chí cao vô thượng, là vị hôn thê yêu quý của hắn ta, thế nên ngài sẽ nhận được sự che chở hoàn mỹ, bị động đạt được một lần miễn dịch vết thương trí mạng."
Danh hiệu thứ mười:【Dấu ấn của tà thần】
"Trong nhiệm vụ lần này, ngài đã nhận được nụ hôn chân thành tha thiết nhất của tà thần, danh dự nhận được danh hiệu này."
"Ngài đã bị tà thần để lại dấu ấn, từ nay về sau, cho dù ngài có ở nơi đâu thì hắn ta cũng sẽ tìm được ngài."
Mí mắt Quan Yếm giật một cái, một linh cảm xấu lan đi toàn cơ thể.
Danh hiệu thứ mười một: 【Người xuyên qua thời không】
"Ngài từng bị tà thần ép buộc kéo vào một tuyến thời không khác, vinh dự nhận lấy danh hiệu này."
"Xé rách thời không nhưng không làm chết người, đạt được sức mạnh của thời gian. Trong mỗi một nhiệm vụ, ngài sẽ có được một kỹ năng chủ động: Hồi tưởng thời gian."
"Hồi tưởng thời gian: Giới hạn mỗi nhiệm vụ dùng một lần, có thể nghịch chuyển dòng thời gian tùy ý trong vòng 5 giây."
Tuy rằng hai trong ba danh hiệu có hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng Quan Yếm không hề vui một tí nào.
Ngoại trừ nguyên nhân cái chết của Thời Nguy, cái danh hiệu thứ hai thật sự làm người ta lo lắng khôn nguôi.
Chỉ là bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng gì.
Cô mở danh sách đạo cụ ra, nhìn trước một cái gọi là "Lễ vật đặc biệt".
【Sức mạnh tà thần】
Đạo cụ trói định không thể giao dịch.
Số lần sử dụng còn lại: 3
Đây là một hòn đá mà Nữ Oa dùng để vá trời, nó không thể bị phá vỡ, giống như tình yêu của tà thần dành cho ngài.
Sử dụng nó, ngài sẽ triệu hồi ra một sức mạnh to lớn mà tà thần dành tặng, dường như có thể đánh bại toàn bộ sinh linh.
Chú ý: Dục vọng chiếm hữu của tà thần không cho phép ngài ở bên cạnh những nhân loại còn sống khác.
Vui lòng khi sử dụng ngài phải tránh xa những người khác, trừ phi ngài muốn tiêu diệt tất cả bọn họ.
Khi sử dụng tất cả số lần, nó sẽ biến thành một hòn đá vá trời bình thường, ngài có thể cất giữ nó.
Quan Yếm ngẩn ra.
Khi cô nhận được hòn đá này thì cũng không để ý tới, sau khi dò hỏi lai lịch thì Chúc Nguyệt cũng chỉ nói là mới nhặt được, không ngờ rằng... vật như hòn đá vá trời này cũng tồn tại hay sao?
Cô nhìn lướt xuống, nhìn thấy "Lễ vật đặc biệt" thứ hai.
【Vật phẩm được cất giấu mà tà thần trân quý nhất.】
Đạo cụ vĩnh cửu.
Đạo cụ trói định không thể giao dịch, không thể vứt bỏ.
Nó vốn chỉ là một chuỗi hạt gỗ bình thường, nhưng vì đây là quà tặng dành cho người mình yêu sâu sắc nhất, thế nên tà thần xem như đồ vật quý giá nên đã cất giữ nó.
Nó không có bất kỳ năng lực đặc biệt gì, có lẽ đối với bạn mà nói, nó chỉ là một loại đạo cụ rác rưởi.
Quan Yếm chép môi.
Nếu Chúc Nguyệt là một người bình thường, hoặc dù là một con quỷ chẳng, nếu hắn ta không hại chết nhiều người như vậy, không hại chết Thời Nguy, thì thứ này đối với cô mà nói thì chẳng phải là thứ gì rác rưởi, đây cũng là một tình cảm đáng để tôn trọng.
Nhưng không có nếu như, loại tàn ác điên cuồng như hắn ta thì không xứng được quý trọng.
Cô lại nghĩ tới Thời Nguy người đầy máu tươi, hình ảnh anh ta hô lên câu "giết tôi" hình ảnh, còn ánh mắt cuối cùng kia.
Quan Yếm thở dài khe khẽ, ngón tay lướt xuống, đi rút khen thưởng ngẫu nhiên lần này.
Khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào màn hình...
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, cuốn lấy mái tóc dài của cô. Lọn tóc phất lên một đường con kỳ quái, lướt lên gương mặt cô.
Cả người cô cứng đờ, rồi bỗng quay đầu nhìn xung quanh.
Thích Vọng Uyên nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
Quan Yếm giống như con mèo đang xù lông, cảnh giác nhìn xung quanh chăm chú, hạ giọng nói đáp: "Chúc Nguyệt..."
Nhưng mà có điều...
Lấy anh làm trung tâm, tất cả vật thể xung quanh bắt đầu sụp đổ một cách biến ảo, có khi là phố xá đông đúc náo nhiệt, chớp mắt một cái thì biến thành màn đêm trống trải không bóng người, tất cả hóa thành cát bụi theo gió tung bay.
Anh nhíu mày, trong phút chốc có rất nhiều ký ức lạ lẫm mà quen thuộc tràn vào trí nhớ, đau quằn quại.
*
Trong lúc Quan Yếm đang khốn khổ cực độ, cô cảm giác tay mình bị một thứ gì đó cực kỳ lạnh lẽo nắm lấy, lạnh đến nỗi không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Trong khoảnh khắc đó, cơn đau đầu gần như nuốt chửng sự tỉnh táo của cô đã biến mất hoàn toàn.
Tất cả ký ức tựa như từng cuốn sách trong thư viện, chúng nó nhanh chóng trở lại nơi chúng vốn ở.
Cô nhớ lại tới...
Cô tiến vào nhiệm vụ rồi tỉnh lại, cô lập tức chú ý tới tờ giấy trên tủ đầu giường, nhưng trong tủ quần áo không hề có chiếc cặp nào hết.
Sau khi đi ra phòng ngủ cô liền hiểu được, nhất định là do "mẹ" làm.
Cô dò hỏi đối phương, rồi nhận được câu trả lời rằng: "Nào có cái cặp nào đâu? Mẹ chưa thấy bao giờ."
Sau đó cô mở điện thoại ra, tìm được tin nhắn mà "cô" để lại, bên trong bao gồm cách liên lạc với những người khác.
Cô gọi cho Thích Vọng Uyên nói rõ tình huống, hai người hẹn gặp nhau, rồi cũng liên hệ Thời Nguy - người không hề quen biết họ.
Vì đề phòng tất cả sẽ lại tái diễn, đầu tiên ba người cùng đi tới địa điểm cần "tấn công", cũng tìm được vài mảnh vỡ, vì vậy kết luận rằng vị trí phân bố của mảnh vỡ không thay đổi, sau đó phân công hành động, Thích Vọng Uyên đi một mình, Quan Yếm đi cùng Thời Nguy, chia ra đi tìm những mảnh vỡ khác.
Quá trình tiến hành tiến triển vô cùng thuận lợi.
Nhưng khi họ tập hợp đủ tất cả để thành mâm tròn, đã hẹn nhau thời gian gặp mặt thì...
Đột nhiên Quan Yếm bị một bàn tay vô hình kéo một cái, sau khi trải nghiệm cảm giác đau đớn đến tột cùng thì xuất hiện ở nơi này.
Cảm giác đau đớn đó tựa như bị một chiếc xe tải nghiền nát từng khúc máu thịt, nghiền tới nghiền lui không biết bao nhiêu lần... Cho dù đã biến mất nhưng cô không nhịn nổi mà bật khóc.
Khi đôi mắt phiếm hồng còn đẫm lệ mông lung của cô đối diện với Chúc Nguyệt, trong lòng chợt lạnh băng.
Đối mặt với tên tà thần có thể điều khiển thời không này, tựa như tất cả những việc cô làm đều phí công vô ích.
Chúc Nguyệt buông tay cô ra, giọng nói khốn khổ vang lên: "Một tí nữa thôi thì ta đã... Ta sẽ không bao giờ làm hại đến em... mà vì sao em... lúc nào cũng muốn giết ta?"
Hắn ta có thể nhìn thấy rất nhiều đoạn trong tuyến thời gian.
Hắn ta nhìn thấy người yêu dấu mà hắn ta tự tay đưa đến lại xém nữa đã hủy diệt tất cả những gì mà hắn ta đã chờ đợi mấy nghìn năm.
Sự phẫn nộ không tài nào khống chế được nữa khiến cảm giác uy hiếp áp lực mà hắn ta tạo ra lại tăng thêm vài phần.
Quan Yếm không làm chủ được bản thân mà treo lơ lửng bên cạnh hắn ta, cô bị hơi thở kinh khủng này bao phủ, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay cả tiếng thở cũng run run.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào hay sao?
Trong nháy mắt, cảm giác tuyệt vọng vừa mới ngoi lên thì đã bị cô dập tắt, chưa đến thời khắc cuối cùng thì cô tuyệt đối không thể từ bỏ!
"Ưm..."
Thời Nguy đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ khốn khổ.
Quan Yếm đang ở bên cạnh Chúc Nguyệt, đồng thời cũng rất gần với Thời Nguy. Cơ thể của hai người họ đã dung hợp kha khá, chỉ còn lại phần ngực vẫn đang tiếp tục dung hợp.
Chìm trong cảm giác sợ hãi, cô như bị một loại pháp thuật ghim cả người lại không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng chớp mắt, nhìn thoáng qua con người đang đau đớn như muốn chết đi sống lại trước mắt mình.
Trong ánh mắt của Thời Nguy có một cảm xúc... tất cả đều hóa thành tro bụi, tuyệt vọng như muốn chết đi ngay lập tức.
Cơ thể anh ta đang run rẩy, lồng ngực phập phồng lên xuống, máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống không ngừng, lướt qua cằm rồi nhuộm đỏ một mảng áo trước ngực.
Quan Yếm bỗng nhiên ngẩn ra.
Dáng vẻ Thời Nguy cả người đầy máu... Cô đã từng nhìn thấy rồi.
Là lúc ở phó bản thứ ba, cô mơ thấy cả người anh ta toàn là máu, đang hô to gì đó với cô, nhưng cô giống như bị điếc vậy, không nghe được một chữ nào cả.
Dáng vẻ của anh ta ở trong giấc mơ... thế nhưng lại giống y chang bây giờ!
*
Thích Vọng Uyên che đầu, đau đớn ngã xuống đất, thở dốc nặng nề một hồi lâu, một chút sau mới dừng lại.
Trong đầu anh có rất nhiều ký ức.
Đưa tay ra lần mò, quả nhiên sau lưng có một cái ba lô, bên trong có hai mảnh vỡ.
Anh cố gắng nhắm hai mắt lại rồi mở ra quay đầu nhìn xung quanh, theo đáy vực trong mớ ký ức hỗn loạn, anh đã tìm được manh mối mình cần.
Đây là trước cửa tiệm cơm.
Trong một đoạn ký ức lung tung mơ hồ, anh còn nhớ rõ... Thời Nguy cũng ở chỗ này.
Vậy là, khi bọn họ bị tà thần ném vào tuyến thời gian hỗn loạn, Thời Nguy là vật chứa thì chắc chắn sẽ bị bắt để tiếp tục nghi thức.
Cho nên, nhất định đang ở gần đây.
Thích Vọng Uyên gian nan bò dậy, lảo đảo bước về con đường phía trước.
Anh cần phải tìm một nơi nào đó có tầm nhìn trống trải, hoặc là một tòa nhà cao, sau đó thì có thể nhìn thấy chùm tia sáng màu xanh nhạt khi nghi thức đang được tiến hành.
*
"Tôi..."
Thời Nguy khó khăn tỉnh táo được một lần.
Anh ta chịu đựng sự đau đớn khi bị xé rách linh hồn, rồi nhìn thấy Quan Yếm ở trước mặt.
Cô không thể kìm được mà khóc, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người run rẩy đến nỗi như sắp hóa thành hư không.
Mà ở trước mắt anh ta là sự tàn ác thật sự, một sinh vật hình người làm con người ta ghét bỏ, và tên đó vẫn đang từ từ dung nhập vào cơ thể anh ta.
Đây là một quá trình đau khổ dài dằng dặc, anh ta thà để mình mãi mãi không tỉnh lại nữa, chỉ cần không phát hiện ra cảm giác cơ thể bị chiếm lấy.
Nhưng anh ta đã tỉnh... Một lần rồi lại một lần tỉnh lại, nhận lấy tất cả những đau đớn này.
Một dòng máu tươi từ bên khóe môi tuôn ra.
Ý thức của Thời Nguy lại bắt đầu mơ hồ, trong lòng anh ta có một loại dự cảm mãnh liệt, lần này sẽ lần cuối cùng anh ta tỉnh lại.
Có lẽ đây đúng là sức lực cuối cùng dưới tình thế hoàn toàn tuyệt vọng trước khi anh ta chết đi.
Anh ta đột nhiên có lại chút sức lực, run rẩy hét lớn với Quan Yếm: "Giết... tôi! Giết tôi!"
Sau đó, hai mắt đơ ra, lại biến thành dáng vẻ không cảm xúc.
Da đầu Quan Yếm tê dại, da gà trên tay cô nổi lên một lớp rồi lại một lớp.
... Giết Thời Nguy ư?
Chúc Nguyệt liếc qua một cái.
Luồng sức mạnh tà ác che trời lấp đất trào tới như đang đánh một đòn cảnh cáo làm cả người cô cứng đờ, giống như bị một sợi dây thừng vô hình trói lại, không thể động đậy dù chỉ một chút!
Phần đầu đối phương đã bắt đầu dung hợp, kết hợp hai gương mặt vào cùng một chỗ, như dòng nước chậm rãi chảy vào.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Đây là khoảng thời gian tà thần yếu ớt nhất, bây giờ hắn ta cũng không có cách nào hành động.
Nhưng mà có điều... Vì sao cô không thể cử động được...
*
Thích Vọng Uyên nhìn thấy quầng sáng màu xanh nhạt ở một nơi không xa, trạng thái của cơ thể anh vẫn không ổn lắm.
Nhưng anh lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất, không màng tới mỗi một bước chạy đều đau đến cả người run run.
Điều vui mừng nhất là chỗ đó cách đây không xa lắm.
Cuối cùng khi anh tới gần nơi đó thì nhìn thấy Quan Yếm đang treo lơ lửng bên cạnh Thời Nguy, thân thể cứng đờ ra như con rối.
Mà cả người Thời Nguy toàn là máu tươi... Gương mặt đang biến hóa không ngừng giữ hư và thực.
Gương mặt kia, trong nháy mắt là anh ta, chớp mắt lại là tên tà thần kia biến thành.
Thích Vọng Uyên nhăn mày, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là giai đoạn dung hợp cuối cùng.
Anh không kịp nghĩ nhiều, lật bàn tay lên, sử dụng vật phẩm trúng được từ trong phó bản.
【Búp bê đoạt được từ cô gái nhỏ】
Số lần sử dụng còn lại: 3
Đây là một con búp bê tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, đối với cô gái nhỏ thì là chuyện con nít, còn đối với bạn mà nói thì vừa đúng lúc.
Đối với đối tượng chỉ định được sử dụng, bạn có thể liên kết búp bê và cơ thể đối tượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Dù bạn có làm gì búp bê thì việc đó cũng sẽ phản ứng lên người đối tượng. _tichha_
Thời gian có hiệu quả: 5 giây.
Trong nháy mắt khi đạo cụ được sử dụng, "Thời Nguy" đang lơ lửng cạnh Quan Yếm đã nhận ra có gì đó không đúng, gương mặt đang biến hóa liên tục đó chợt dừng lại thành mặt của Chúc Nguyệt, biểu cảm quái lại.
Ở nơi xa, Thích Vọng Uyên đang cố gắng kéo đầu búp bê quăng ra, vừa hô lớn: "Giết Thời Nguy!"
Đạo cụ tạo ra sự tổn thương này, nếu đối tượng là người thường thì lúc này đã đầu lìa với thân chết từ lâu.
Nhưng Chúc Nguyệt chỉ nhíu mày, gương mặt hắn ta chớp tắt trên mặt Thời Nguy.
Cùng lúc đó, cả người Quan Yếm được thả ra, cuối cùng cũng khôi phục được sức lực hành động.
Trên người cô không có vũ khí, nhưng trong balo còn ba miếng mảnh vỡ.
Vừa mới có thể hành động, cô lập tức gỡ balo xuống, nhanh chóng lấy ba miếng mảnh vỡ ra.
Nhưng thời gian thật sự quá ngắn, chỉ có 5 giây, chỉ đủ để cô cầm được vật trong tay, thậm chí không kịp lấy ra.
"Tiếp tục!"
Thích Vọng Uyên đã nhổ đầu và tứ chi búp bê, đồng thời khi nó biến mất thì tiếp tục sử dụng lần thứ hai.
Chúc Nguyệt chớp mắt, ngón tay giật giật, nhìn Quan Yếm nói một cách nhẹ nhàng: "Yếm Yếm... Không được làm hại ta... "
Hắn ta còn chưa dứt lời, Quan Yếm liền cảm giác cơ thể đột nhiên mất trọng lực.
Cô phản ứng cực nhanh ném balo xuống bằng tay trái, ôm chặt cổ Thời Nguy. Khi balo rơi xuống, cô tiện tay lấy mảnh vỡ bên trong ra, không thèm nhìn anh ta một cái, dùng mũi nhọn nhắm ngay chỗ yếu ớt nhất trên cổ Thời Nguy.
Cô cắn răng, dùng hết toàn lực, đâm mạnh xuống.
Lúc chỗ bén nhất chạm vào làn da, dù mới thấy một chút máu, thế mà mảnh vỡ kia chiếu ra một luồng sáng vàng chói mắt.
Khi Chúc Nguyệt phát ra tiếng rên rỉ khốn khổ thì cùng lúc đó, đạo cụ mất đi hiệu lực.
Mà Thích Vọng Uyên đã chạy như bay lại đây lúc Quan Yếm quăng balo xuống, nhặt nó lên rồi lấy hai mảnh vỡ còn lại ra.
Anh sử dụng lần xài đạo cụ thứ ba.
Lúc này anh không làm gì cả, chỉ hô lớn: "Ném mảnh đó xuống đây!"
Quan Yếm nhìn thấy gương mặt Chúc Nguyệt hiện rõ sự đau đớn tột cùng, ánh mắt cô lạnh lùng, nhanh chóng ném mảnh vỡ kia xuống.
Vết thương trên cổ nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Khi miệng vết thương biến mất, cơ thể Thời Nguy bỗng chốc cao lớn hơn rất nhiều, trở nên giống với Chúc Nguyệt y như đúc.
Gương mặt của hai người bắt đầu luân chuyển hai lần, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.
Cùng lúc đó, năm mảnh vỡ đã được hợp lại.
Tay trái Quan Yếm kẹp chặt cổ Chúc Nguyệt, cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta ở khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt đỏ như máu kia.
Hoa văn màu đỏ máu nhanh chóng che kín cả gương mặt, hắn ta cực độ phẫn nộ giơ tay rồi đột nhiên vung lên, một luồng sức mạnh khủng bố nhanh chóng đánh úp về phía Thích Vọng Uyên ở bên dưới.
Nhưng sau đó, gương mặt kia bỗng lấp lóe, rồi biến thành Thời Nguy.
Anh ta chau mày, toàn bộ gương mặt đều vặn vẹo đến biến đổi hình dạng, như thể đang cố gắng dùng hết sức lực để đáp chế sức mạnh tà ác trong cơ thể.
Một tia sáng vàng chói lọi nhanh chóng tràn lan.
Quan Yếm và Thời Nguy nhìn nhau, nhìn gương mặt đối phương bị ánh sáng vàng nhanh chóng bao phủ hoàn toàn.
Trong chớp nhoáng đó, ánh mắt anh ta đầy sự khốn khổ không tả được, và bi tráng.
Ánh mắt đó...
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, trong cảnh trong mơ của Quan Yếm, đó cũng là ánh mắt của thây khô từng nhìn cô.
Cô bị ánh sáng mãnh liệt kích thích đến nỗi không thể mở mắt, không chịu nổi phải nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng, cô khắc sâu ánh mắt ấy vào trong trí nhớ.
"Yếm Yếm... Ta sẽ đến tìm em..."
Đột nhiên, một câu nói nhẹ bẫng như gió lướt qua tai.
Quan Yếm run lên trong lòng, sau đó cảm giác ánh sáng vàng biến mất, cơ thể cô đang ôm lập tức co rút lại, cùng cô rơi từ trên không trung rơi xuống.
Cũng may khoảng cách chỉ có hơn hai mét.
Cô ngã lăn một vòng trên mặt đất, không kịp cảm giác cơ thể mình đau đớn thì cô đã nhìn về phía trước đầu tiên.
Cùng cô rơi xuống, là cơ thể thuộc về Thời Nguy, và đã biến thành một cỗ thây khô đen như mực.
Nó nằm ngả nghiêng trên mặt đất, ánh mắt đúng lúc đối diện với cô.
Đôi mắt chứa đựng sự tà ác nồng đậm, chỉ nhìn một cái thì sẽ làm người ta sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm tuyệt đối không thể khinh nhờn. Giống như nếu phá hủy nó thì một hồi bất hạnh cực hạn sẽ đến với chính mình.
"Lạch cạch" một tiếng, một chuỗi hạt châu bằng gỗ không biết rơi ra từ chỗ nào, dừng lại trước chỗ thây khô.
Trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh băng nguy hiểm kia dường như đã thay đổi đi một chút, lộ ra vẻ bi thương.
Quan Yếm ngơ ngác nhìn nó chằm chằm, sau đó thấy hoa mắt.
Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, cô lùi mạnh về sau vài bước, lập tức ngã ngồi trên sô pha.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thích Vọng Uyên: "Cái thây khô đó... Làm sao có thể?"
Thích Vọng Uyên nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: "Đúng là thứ này nhìn y như đúc cái thây trong xã hội không tưởng."
Quan Yếm chậm rãi lắc đầu, sự thật rõ ràng đã phơi bày ra trước mắt, nhưng lại chẳng thể tin được, là Thời Nguy, cái thây khô đó chính là Thời Nguy!
Nhưng nó đã xuất hiện trong nhiệm vụ đầu tiên, nhưng lúc ấy trong phó bản đó... còn có một Thời Nguy đang còn sống sờ sờ!
Anh ta làm sao có thể tồn tại khi đã chết rồi?!
Bi thương, khiếp sợ và mê man, nhiều cảm xúc phức tạp chậm rãi đan xen vào nhau, hoàn toàn tách rời với sự vui sướng vì sống sót sau nguy nan.
Cho dù cái nhiệm vụ khó khăn này đã kết thúc, Quan Yếm lại không thể vì thế mà vui vẻ lên được.
Cô ngơ ngác ngồi thật lâu, mãi cho đến khi Thích Vọng Uyên ra ngoài mua bữa sáng về rồi đưa tới trước mặt cô, cô mới ngốc nghếch nhận lấy, rồi cảm thấy hoảng hốt cầm điện thoại lên, xem thu hoạch lần này.
Thật ra... Mặc kệ thu hoạch được bao nhiêu thì không thể sánh với những thứ đã mất đi.
Ánh mắt bi tráng của Thời Nguy trong thời khắc cuối cùng vẫn luẩn quẩn trong đầu cô.
Chihuahua vừa hung hăng vừa hung dữ... cứ thế mà biến mất rồi.
【Chúc mừng khách quý Quan Yếm hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi】
Nhiệm vụ khen thưởng cơ bản: Số ngày sinh tồn +200, vật phẩm ngẫu nhiên x1, tiền mặt 500 nghìn tệ.
Bởi vì ngài ở nhiệm vụ trung biểu hiện tốt đẹp, đạt được danh hiệu khen thưởng đặc biệt: Vị hôn thê của tà thần x1, Dấu ấn của tà thần x1, Người xuyên qua thời không x1.
Trong nhiệm vụ, ngài đã nhận được lễ vật đặc biệt thế nên đã chuyển hóa thành đạo cụ trói chặt, tình trạng cụ thể mời vào App để biết thêm chi tiết.
Danh hiệu thứ chín:【Vị hôn thê của tà thần】
"Trong nhiệm vụ này ngài và tà thần Chúc Nguyệt đã cùng ưng thuận đặt ra ước định đính hôn dưới ánh trăng, vinh dự nhận lấy danh hiệu này."
"Bởi vì sức mạnh vô biên của tà thần chí cao vô thượng, là vị hôn thê yêu quý của hắn ta, thế nên ngài sẽ nhận được sự che chở hoàn mỹ, bị động đạt được một lần miễn dịch vết thương trí mạng."
Danh hiệu thứ mười:【Dấu ấn của tà thần】
"Trong nhiệm vụ lần này, ngài đã nhận được nụ hôn chân thành tha thiết nhất của tà thần, danh dự nhận được danh hiệu này."
"Ngài đã bị tà thần để lại dấu ấn, từ nay về sau, cho dù ngài có ở nơi đâu thì hắn ta cũng sẽ tìm được ngài."
Mí mắt Quan Yếm giật một cái, một linh cảm xấu lan đi toàn cơ thể.
Danh hiệu thứ mười một: 【Người xuyên qua thời không】
"Ngài từng bị tà thần ép buộc kéo vào một tuyến thời không khác, vinh dự nhận lấy danh hiệu này."
"Xé rách thời không nhưng không làm chết người, đạt được sức mạnh của thời gian. Trong mỗi một nhiệm vụ, ngài sẽ có được một kỹ năng chủ động: Hồi tưởng thời gian."
"Hồi tưởng thời gian: Giới hạn mỗi nhiệm vụ dùng một lần, có thể nghịch chuyển dòng thời gian tùy ý trong vòng 5 giây."
Tuy rằng hai trong ba danh hiệu có hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng Quan Yếm không hề vui một tí nào.
Ngoại trừ nguyên nhân cái chết của Thời Nguy, cái danh hiệu thứ hai thật sự làm người ta lo lắng khôn nguôi.
Chỉ là bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng gì.
Cô mở danh sách đạo cụ ra, nhìn trước một cái gọi là "Lễ vật đặc biệt".
【Sức mạnh tà thần】
Đạo cụ trói định không thể giao dịch.
Số lần sử dụng còn lại: 3
Đây là một hòn đá mà Nữ Oa dùng để vá trời, nó không thể bị phá vỡ, giống như tình yêu của tà thần dành cho ngài.
Sử dụng nó, ngài sẽ triệu hồi ra một sức mạnh to lớn mà tà thần dành tặng, dường như có thể đánh bại toàn bộ sinh linh.
Chú ý: Dục vọng chiếm hữu của tà thần không cho phép ngài ở bên cạnh những nhân loại còn sống khác.
Vui lòng khi sử dụng ngài phải tránh xa những người khác, trừ phi ngài muốn tiêu diệt tất cả bọn họ.
Khi sử dụng tất cả số lần, nó sẽ biến thành một hòn đá vá trời bình thường, ngài có thể cất giữ nó.
Quan Yếm ngẩn ra.
Khi cô nhận được hòn đá này thì cũng không để ý tới, sau khi dò hỏi lai lịch thì Chúc Nguyệt cũng chỉ nói là mới nhặt được, không ngờ rằng... vật như hòn đá vá trời này cũng tồn tại hay sao?
Cô nhìn lướt xuống, nhìn thấy "Lễ vật đặc biệt" thứ hai.
【Vật phẩm được cất giấu mà tà thần trân quý nhất.】
Đạo cụ vĩnh cửu.
Đạo cụ trói định không thể giao dịch, không thể vứt bỏ.
Nó vốn chỉ là một chuỗi hạt gỗ bình thường, nhưng vì đây là quà tặng dành cho người mình yêu sâu sắc nhất, thế nên tà thần xem như đồ vật quý giá nên đã cất giữ nó.
Nó không có bất kỳ năng lực đặc biệt gì, có lẽ đối với bạn mà nói, nó chỉ là một loại đạo cụ rác rưởi.
Quan Yếm chép môi.
Nếu Chúc Nguyệt là một người bình thường, hoặc dù là một con quỷ chẳng, nếu hắn ta không hại chết nhiều người như vậy, không hại chết Thời Nguy, thì thứ này đối với cô mà nói thì chẳng phải là thứ gì rác rưởi, đây cũng là một tình cảm đáng để tôn trọng.
Nhưng không có nếu như, loại tàn ác điên cuồng như hắn ta thì không xứng được quý trọng.
Cô lại nghĩ tới Thời Nguy người đầy máu tươi, hình ảnh anh ta hô lên câu "giết tôi" hình ảnh, còn ánh mắt cuối cùng kia.
Quan Yếm thở dài khe khẽ, ngón tay lướt xuống, đi rút khen thưởng ngẫu nhiên lần này.
Khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào màn hình...
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, cuốn lấy mái tóc dài của cô. Lọn tóc phất lên một đường con kỳ quái, lướt lên gương mặt cô.
Cả người cô cứng đờ, rồi bỗng quay đầu nhìn xung quanh.
Thích Vọng Uyên nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
Quan Yếm giống như con mèo đang xù lông, cảnh giác nhìn xung quanh chăm chú, hạ giọng nói đáp: "Chúc Nguyệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.