Chương 9: Tìm được manh mối
Tòng 0
27/05/2023
Lúc gần đến nhà xưởng, Quan Yếm tới kho hàng lấy cái liềm.
Thật ra, lựa chọn thông minh nhất bây giờ là thừa dịp giết sạch đám người đó còn hôn mê.
Giết hết đám quản lý Bào Lập thì cái sự kiện hiến tế cuối cùng kia sẽ không phát sinh.
...... Suy nghĩ một chốc cảm thấy mình biến thành đại BOSS khủng bố thích giết chóc thành thói.
Tuy rằng trong lòng có chướng ngại, nhưng hiện tại cũng không lúc cô nên do dự.
Quan Yếm cầm vũ khí lên đi tới dãy phòng.
Trên con đường đi ngang qua nhà xưởng, cô nhìn lướt vào bên trong, bất ngờ phát hiện có ba người nằm trên mặt đất.
Cô dừng lại, xoay người đi vào.
Ba người nằm sõng soài trên đất, thậm chí còn có một người còn đang ngáy ngủ. Mấy cái ghế bên cạnh đều bị dời đi, để lại một khoảng đất trống lớn, bên cạnh có tấm vải đen, giá gỗ với mấy món đồ linh tinh, chắc dùng để làm khu vực che nắng để thử nghiệm người mù.
Những người này đang làm việc, sau đó cơn buồn ngủ ập tới. Muốn nhắm mắt một lúc, ai ngờ ngủ mất.
Quan Yếm đi tới trước mặt tên đàn ông đang ngáy ngủ, phát hiện hắn ta chính là người giết chết Tiểu Dương vào buổi chiều ngày đầu tiên.
Cô híp mắt, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, giơ liềm lên nhắm ngay cổ hắn ta.
Trong lòng vẫn hơi chướng ngại, biết vậy gọi tên đàn ông chó chết biến thái kia đi cùng, để hắn động thủ thì tốt biết bao.
Không phải mày chết thì là tao mất mạng, không thể nương tay.
Quan Yếm hít vào một hơi, khẽ cắn môi, giơ liềm lên cao nhắm ngay cổ hắn ta chém xuống!
"Có chuyện gì đấy? Tại sao không có người nào hết?!"
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ ngoài xưởng vọng vào.
Quan Yếm dừng động tác, quay đầu tìm chỗ trốn trước tiên, nhưng ban ngày bên trong xưởng rất trống trải, không có chỗ nào để trốn cả.
Suy nghĩ của cô chuyển động, giấu chiếc liềm xuống miếng vải đen, còn mình nằm xuống đất giả bộ ngủ.
Cùng lúc đó, giọng nói của một tên khác truyền tới: "Người đâu cả rồi? Người đâu? Đi đâu cả rồi?!"
Khoảng cách âm thanh đang đến gần, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mấy giọng nói này hơi quen tai, Quan Yếm lập tức phản ứng, bọn họ chính mấy người đi tuần tra hồi tối hôm qua.
Bởi vì nửa đêm phải ra ngoài tuần tra, cho nên lúc mọi người rời giường đi ăn sáng, bọn họ còn đang ngủ bù. Bởi vậy không ăn trúng những món ăn có trộn thuốc mê.
Khi có người tỉnh dậy, bởi vì thấy bên ngoài quá yên tĩnh nên nảy sinh nghi ngờ, sau đó đi ra kiểm tra...
"Mày xem kìa! Tại sao bọn họ đều nằm dưới đất thế?!"
Bên ngoài truyền đến tiếng chạy, hai người đàn ông chạy tới rất nhanh, chia nhau ra đi kiểm tra mấy người nằm dưới đất, phát hiện người vẫn còn sống thì thở phào nhẹ nhõm.
"Giống như ăn trúng cái thuốc kia." Một người trong đó nói: "Làm sao bọn họ có thể ăn trúng cái thuốc đó chứ? Còn có người mù nằm ở đây nè?"
"Nhất định có người đã nhìn thấy, trộm thuốc chúng ta để trong rương bỏ vào bữa sáng!" Một người khác cất giọng âm u: "Nếu chúng ta không dậy muộn thì nhiều khi cũng gặp họa! Người đó bỏ thuốc làm mọi người ngủ mê chắc chắn có mục đích... Đi, tìm anh Bào Lập!"
Nói xong, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Quan Yếm nghe tiếng bước chân ra khỏi nhà xưởng, chắc chắn đối phương không nhìn thấy, cô mới chậm mở mắt.
Giây tiếp theo, nghe thấy bên ngoài truyền một tiếng hét "A".
Cùng lúc đó, một âm thanh hoảng sợ vang lên: "Mày... Mày muốn làm gì?! Mày đừng tới đây!"
Lời còn chưa dứt, tiếng thét thảm thiết rú lên, sau đó im bặt.
Quan Yếm ngẩn người, suy đoán tên giết người không chớp mắt hơn phân nửa là tên biến thái kia làm.
Bởi vì không thể xác định, cô tạm thời không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, cô mới lấy liềm ra từ từ đi ra ngoài xem xét.
Liếc mắt nhìn qua, thấy chỗ rẽ bên trái nhà xưởng có một vũng máu lớn đỏ tươi.
Trong lòng cô thình thịch, đi qua xem thì quả nhiên nhìn thấy hai thi thể.
Một thi thể ngã ở chỗ rẽ, miệng vết thương vừa sâu vừa dài, gần như sắp cắt đứt đầu, chắc hẳn bị hung thủ nấp ở đây đánh một kích trí mạng.
Một thi thể khác nằm cách đây không xa, có lẽ muốn chạy trốn nhưng rất nhanh chóng đã bị đuổi theo.
Trên người hắn ta có hai vết thương, một vết trên lưng, một vết trên cổ.
...... Rốt cuộc đây là cái loại người gì vậy, làm thế nào mà trong thời gian ngắn mà có thể giết hai tên đàn ông to bự một cách chuẩn xác mà tàn nhẫn như vậy?
Quan Yếm nghĩ mà sợ, về sau tuyệt đối không được làm trò trước mặt hắn gọi hắn là tên biến thái vô liêm sỉ.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên kia truyền đến một tiếng "Đùng".
Cô lập tức chạy đến bên kia, xa xa nhìn thấy cửa căn phòng đầu tiên đã bị người ta đá văng.
Người đạp cửa nhất định đã đi vào nhà, bên ngoài không có ai.
Sau đó, căn phòng thứ tư bỗng nhiên mở ra, người đàn ông thò cái đầu tóc lộn xộn với gương mặt buồn ngủ hô: "Ai đấy, không biết tối hôm qua tụi tao phải đi tuần tra chưa ngủ đủ sao, mới sáng sớm làm cái gì ầm ĩ thế... Ê, nhỏ kia đứng đó làm gì đấy?"
Lời này là nói với Quan Yếm.
Bây giờ cô đứng cách căn phòng đó chỉ khoảng 10 mét, xung quanh trống trải, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Nhưng trong tay cô còn cầm gậy dò đường, vẫn có thể giả mù như cũ.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đáp lại, người trong phòng đầu tiên mở cửa đi ra.
Hắn còn cao hơn cửa phòng, phải cúi đầu xuống mới có thể đi qua. Bởi vì động tác cúi đầu, tóc tai rối bù rũ xuống, che nửa mặt hắn.
Khi hắn đi ra cửa, lúc ngẩng đầu lên rốt cuộc mới lộ ra khuôn mặt dính đầy máu tươi.
Máu trên gò má hắn lăn xuống cằm, trên mắt trái cũng dính một ít. Máu tươi tôn lên biểu cảm vốn đã quỷ dị của hắn càng thêm ghê rợn hơn.
Hai tay hắn rũ bên người đều cầm một cái liềm đang nhỏ máu.
Gương mặt kia ngập tràn hưng phấn và hưởng thụ, tựa như hắn đang làm một chuyện vô cùng vui vẻ.
Giờ còn ban ngày ban mặt, trên trời còn đang treo vầng thái dương ấm áp, thế mà cánh tay Quan Yếm nổi một lớp da gà.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, hắn là người rất giỏi diễn kịch. Lúc nhìn hắn bình thường thật ra đều là ngụy trang. Chỉ có giờ này khắc này mới lộ ra tất cả cảm xúc, đây mới thật sự là hắn.
Tên đàn ông chó chết vô sỉ đều là giả dối, bản chất của hắn vẫn là tên biến thái máu lạnh cuồng giết người.
Cùng sự chấn động Quan Yếm là tên đàn ông trước cửa đang vô cùng sợ hãi.
Môi của hắn ta không nhịn được run rẩy, hai mắt trừng lớn, chỉ vào người đàn ông nói "mày" rất nhiều lần mà vẫn chưa nói được gì.
Mắt thấy đối phương cầm liềm đi về phía mình, hắn ta rốt cuộc mới phản ứng lại, lách mình vào bằng tốc độ cực nhanh, "Đùng" một tiếng đóng cửa lại thật mạnh.
Người đàn ông dừng chân, quay đầu lại nhìn Quan Yếm.
Giống như bị tử thần nhìn thoáng qua... Tuy rằng còn chưa tới ngày chết của mình, nhưng cảm giác này thật sự không ổn chút nào.
Quan Yếm lùi về sau hai bước: "Tôi không thấy gì cả, ngài cứ tiếp tục, tôi đi đây..."
Chân mày hắn nhếch lên: "Định đi hướng nào tìm manh mối? Tôi sẽ giải quyết bọn họ."
Nghe hắn nói như vậy, cô an tâm không ít: Xem ra vẫn còn năng lực suy nghĩ bình thường, không phải kẻ điên gặp người thì giết.
Cô lập tức cất bước chạy tới căn phòng đầu tiên, đối phương thấy cô tới đó thì đi tới căn phòng thứ tư, một chân đạp lên cửa.
Hình như gã kia dùng cơ thể tựa lên cửa, dùng một chân không thể đá văng cửa ra.
Cùng trong lúc đó, cửa thứ năm kế bên cũng mở ra, một người thò đầu ra bên ngoài thăm dò, một chữ còn chưa kịp nói thì bị người đàn ông lia tầm mắt tới, gã kia sợ tới mức cứng người, lập tức rụt đầu đóng cửa lưu loát.
Lúc Quan Yếm đi vào căn phòng đầu tiên, bên ngoài vẫn còn tiếng đạp cửa "Đùng đùng".
Cô liếc mắt một cái thấy được thi thể trên giường đơn, máu tươi đã nhuốm đỏ một mảng lớn drap giường, thoạt nhìn rất ghê người.
Đến gần mới phát hiện, người chết là Hồ Doanh.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có mấy đồ dùng, thứ duy nhất có thể đặt đồ lên chỉ có một chiếc bàn có ngăn kéo.
Ba ngăn kéo từ trên xuống dưới đều kéo ra, Quan Yếm nhanh chóng tìm được một xấp tài liệu trong suốt, bên trong có vài tờ giấy A4.
Đây là một phần tư liệu về nhóm người mù.
Bao gồm tên tuổi của bọn họ, ngày thu nạp, ngày thành công, ngày chuyển dời.
Trong đó "Ngày thu nạp" và "Ngày thành công" cách nhau từ vài ngày đến mười mấy ngày không đều nhau, mà "Ngày chuyển dời" chỉ nằm sau "Ngày hành công" một ngày.
Tuy rằng hai ngày phía trước có ý nghĩa khó giải thích, nhưng cái cuối thì có nghĩa chung chung là tẩy não thành công.
Trong mớ giấy tờ, Quan Yếm tìm được tên mình và tên của Phó Tri, còn người đàn ông kia. Đến bây giờ cô còn chưa biết hắn tên gì.
Cô xếp tài liệu lại, lục soát mấy chỗ khác, không có phát hiện manh mối gì khác.
Đồ vật có giá trị đích thực hơn phân nửa nằm ở chỗ Bào Lập.
Cô ra khỏi phòng, mới chú ý tới phòng thứ hai và thứ ba đều bị mở ra, chỉ là bên trong không có người.
Người trong phòng thứ tư và năm đều đã chết, người đàn ông kia đang ở trong phòng thứ sáu.
Quan Yếm đi vào tìm qua một lần, nhưng mấy căn phòng này đều dành cho mấy tên cấp dưới ở, không phát hiện bất cứ thứ gì.
Phòng thứ sáu là của tên đầu hói đã gặp qua vài lần, vẫn không có manh mối như cũ.
Chờ cô tìm xong, người đàn ông đã mở cửa tất cả phòng ra, đứng ở bên ngoài cau mày chờ cô ra ngoài.
Cô mới đi ra, hắn nói: "Không tìm được Bào Lập, phía sau căn phòng kia rất lộn xộn, chắc gã đã cầm đồ chạy trước."
...... Quả nhiên đại BOSS không dễ dàng bị giải quyết như vậy.
Quan Yếm nghĩ: "Để tôi đi qua kiểm tra qua, không chừng lúc gã đi vội vàng làm rơi đồ thì sao? Tìm đồ đã rồi tìm người sau."
Người đàn ông gật đầu: "Ừm, tôi qua nhà ăn tìm xem."
"Chờ chút" Quan Yếm gọi hắn lại: "Chuyện là, bên trong nhà xưởng còn ba người nằm dưới đất, anh giải quyết bọn họ đi."
Để nghe xem, cái tên máu tanh khủng bố này sẽ nói gì?
Người đàn ông nhìn cô một cái, xoay người đi vài bước rồi mới nói: "Nếu cô biết có người, vì sao không giải quyết luôn? Đồ nhát gan."
Quan Yếm không còn lời nào để nói.
So với hắn thì cô thật sự là người nhát gan.
Nhưng... Không có nhiều người to gan như hắn đâu ha?
Cô lắc đầu, vứt tên đàn ông với vẻ ngoài máu me ra sau đầu, xoay người đi vào căn phòng hắn nói.
Có thể nhìn ra trong phòng này được bày biện tốt hơn so với mấy phòng kia, mấy thứ chăn nệm càng sạch sẽ hơn, nhìn thấy thì biết thân phận của chủ nhân không hề giống nhau.
Bên mép giường còn có tủ đầu giường, thật sự đã bị lục lọi, trong ngăn kéo chỉ còn mấy thứ đồ lặt vặt.
Quan Yếm cau mày, lật tung lên cũng không thu hoạch được gì, đang muốn đổi chỗ khác thì cô chú ý tới khe hở dưới ngăn tủ lộ ra một trang giấy.
Cô nâng tủ lên rút giấy ra, trên mặt tờ giấy có một đoạn chữ: "Có cảnh sát đã trà trộn vào đám người mù nằm vùng, một tuần nữa bọn họ sẽ hành động, diệt trừ hoàn toàn 'Xã hội không tưởng'."
Ký tên ngày 18 tháng 03.
—— Ngày này cô có ấn tượng, đúng là "Ngày thành công" của Phó Tri, trước ngày chuyển dời một ngày, trước một ngày Quan Yếm bắt đầu nhiệm vụ.
Nói cách khác, ngày cảnh sát hành động chính là ngày cuối cùng của nhiệm vụ "Sống sót một tuần".
Thật ra, lựa chọn thông minh nhất bây giờ là thừa dịp giết sạch đám người đó còn hôn mê.
Giết hết đám quản lý Bào Lập thì cái sự kiện hiến tế cuối cùng kia sẽ không phát sinh.
...... Suy nghĩ một chốc cảm thấy mình biến thành đại BOSS khủng bố thích giết chóc thành thói.
Tuy rằng trong lòng có chướng ngại, nhưng hiện tại cũng không lúc cô nên do dự.
Quan Yếm cầm vũ khí lên đi tới dãy phòng.
Trên con đường đi ngang qua nhà xưởng, cô nhìn lướt vào bên trong, bất ngờ phát hiện có ba người nằm trên mặt đất.
Cô dừng lại, xoay người đi vào.
Ba người nằm sõng soài trên đất, thậm chí còn có một người còn đang ngáy ngủ. Mấy cái ghế bên cạnh đều bị dời đi, để lại một khoảng đất trống lớn, bên cạnh có tấm vải đen, giá gỗ với mấy món đồ linh tinh, chắc dùng để làm khu vực che nắng để thử nghiệm người mù.
Những người này đang làm việc, sau đó cơn buồn ngủ ập tới. Muốn nhắm mắt một lúc, ai ngờ ngủ mất.
Quan Yếm đi tới trước mặt tên đàn ông đang ngáy ngủ, phát hiện hắn ta chính là người giết chết Tiểu Dương vào buổi chiều ngày đầu tiên.
Cô híp mắt, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, giơ liềm lên nhắm ngay cổ hắn ta.
Trong lòng vẫn hơi chướng ngại, biết vậy gọi tên đàn ông chó chết biến thái kia đi cùng, để hắn động thủ thì tốt biết bao.
Không phải mày chết thì là tao mất mạng, không thể nương tay.
Quan Yếm hít vào một hơi, khẽ cắn môi, giơ liềm lên cao nhắm ngay cổ hắn ta chém xuống!
"Có chuyện gì đấy? Tại sao không có người nào hết?!"
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ ngoài xưởng vọng vào.
Quan Yếm dừng động tác, quay đầu tìm chỗ trốn trước tiên, nhưng ban ngày bên trong xưởng rất trống trải, không có chỗ nào để trốn cả.
Suy nghĩ của cô chuyển động, giấu chiếc liềm xuống miếng vải đen, còn mình nằm xuống đất giả bộ ngủ.
Cùng lúc đó, giọng nói của một tên khác truyền tới: "Người đâu cả rồi? Người đâu? Đi đâu cả rồi?!"
Khoảng cách âm thanh đang đến gần, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mấy giọng nói này hơi quen tai, Quan Yếm lập tức phản ứng, bọn họ chính mấy người đi tuần tra hồi tối hôm qua.
Bởi vì nửa đêm phải ra ngoài tuần tra, cho nên lúc mọi người rời giường đi ăn sáng, bọn họ còn đang ngủ bù. Bởi vậy không ăn trúng những món ăn có trộn thuốc mê.
Khi có người tỉnh dậy, bởi vì thấy bên ngoài quá yên tĩnh nên nảy sinh nghi ngờ, sau đó đi ra kiểm tra...
"Mày xem kìa! Tại sao bọn họ đều nằm dưới đất thế?!"
Bên ngoài truyền đến tiếng chạy, hai người đàn ông chạy tới rất nhanh, chia nhau ra đi kiểm tra mấy người nằm dưới đất, phát hiện người vẫn còn sống thì thở phào nhẹ nhõm.
"Giống như ăn trúng cái thuốc kia." Một người trong đó nói: "Làm sao bọn họ có thể ăn trúng cái thuốc đó chứ? Còn có người mù nằm ở đây nè?"
"Nhất định có người đã nhìn thấy, trộm thuốc chúng ta để trong rương bỏ vào bữa sáng!" Một người khác cất giọng âm u: "Nếu chúng ta không dậy muộn thì nhiều khi cũng gặp họa! Người đó bỏ thuốc làm mọi người ngủ mê chắc chắn có mục đích... Đi, tìm anh Bào Lập!"
Nói xong, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Quan Yếm nghe tiếng bước chân ra khỏi nhà xưởng, chắc chắn đối phương không nhìn thấy, cô mới chậm mở mắt.
Giây tiếp theo, nghe thấy bên ngoài truyền một tiếng hét "A".
Cùng lúc đó, một âm thanh hoảng sợ vang lên: "Mày... Mày muốn làm gì?! Mày đừng tới đây!"
Lời còn chưa dứt, tiếng thét thảm thiết rú lên, sau đó im bặt.
Quan Yếm ngẩn người, suy đoán tên giết người không chớp mắt hơn phân nửa là tên biến thái kia làm.
Bởi vì không thể xác định, cô tạm thời không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, cô mới lấy liềm ra từ từ đi ra ngoài xem xét.
Liếc mắt nhìn qua, thấy chỗ rẽ bên trái nhà xưởng có một vũng máu lớn đỏ tươi.
Trong lòng cô thình thịch, đi qua xem thì quả nhiên nhìn thấy hai thi thể.
Một thi thể ngã ở chỗ rẽ, miệng vết thương vừa sâu vừa dài, gần như sắp cắt đứt đầu, chắc hẳn bị hung thủ nấp ở đây đánh một kích trí mạng.
Một thi thể khác nằm cách đây không xa, có lẽ muốn chạy trốn nhưng rất nhanh chóng đã bị đuổi theo.
Trên người hắn ta có hai vết thương, một vết trên lưng, một vết trên cổ.
...... Rốt cuộc đây là cái loại người gì vậy, làm thế nào mà trong thời gian ngắn mà có thể giết hai tên đàn ông to bự một cách chuẩn xác mà tàn nhẫn như vậy?
Quan Yếm nghĩ mà sợ, về sau tuyệt đối không được làm trò trước mặt hắn gọi hắn là tên biến thái vô liêm sỉ.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên kia truyền đến một tiếng "Đùng".
Cô lập tức chạy đến bên kia, xa xa nhìn thấy cửa căn phòng đầu tiên đã bị người ta đá văng.
Người đạp cửa nhất định đã đi vào nhà, bên ngoài không có ai.
Sau đó, căn phòng thứ tư bỗng nhiên mở ra, người đàn ông thò cái đầu tóc lộn xộn với gương mặt buồn ngủ hô: "Ai đấy, không biết tối hôm qua tụi tao phải đi tuần tra chưa ngủ đủ sao, mới sáng sớm làm cái gì ầm ĩ thế... Ê, nhỏ kia đứng đó làm gì đấy?"
Lời này là nói với Quan Yếm.
Bây giờ cô đứng cách căn phòng đó chỉ khoảng 10 mét, xung quanh trống trải, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Nhưng trong tay cô còn cầm gậy dò đường, vẫn có thể giả mù như cũ.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đáp lại, người trong phòng đầu tiên mở cửa đi ra.
Hắn còn cao hơn cửa phòng, phải cúi đầu xuống mới có thể đi qua. Bởi vì động tác cúi đầu, tóc tai rối bù rũ xuống, che nửa mặt hắn.
Khi hắn đi ra cửa, lúc ngẩng đầu lên rốt cuộc mới lộ ra khuôn mặt dính đầy máu tươi.
Máu trên gò má hắn lăn xuống cằm, trên mắt trái cũng dính một ít. Máu tươi tôn lên biểu cảm vốn đã quỷ dị của hắn càng thêm ghê rợn hơn.
Hai tay hắn rũ bên người đều cầm một cái liềm đang nhỏ máu.
Gương mặt kia ngập tràn hưng phấn và hưởng thụ, tựa như hắn đang làm một chuyện vô cùng vui vẻ.
Giờ còn ban ngày ban mặt, trên trời còn đang treo vầng thái dương ấm áp, thế mà cánh tay Quan Yếm nổi một lớp da gà.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, hắn là người rất giỏi diễn kịch. Lúc nhìn hắn bình thường thật ra đều là ngụy trang. Chỉ có giờ này khắc này mới lộ ra tất cả cảm xúc, đây mới thật sự là hắn.
Tên đàn ông chó chết vô sỉ đều là giả dối, bản chất của hắn vẫn là tên biến thái máu lạnh cuồng giết người.
Cùng sự chấn động Quan Yếm là tên đàn ông trước cửa đang vô cùng sợ hãi.
Môi của hắn ta không nhịn được run rẩy, hai mắt trừng lớn, chỉ vào người đàn ông nói "mày" rất nhiều lần mà vẫn chưa nói được gì.
Mắt thấy đối phương cầm liềm đi về phía mình, hắn ta rốt cuộc mới phản ứng lại, lách mình vào bằng tốc độ cực nhanh, "Đùng" một tiếng đóng cửa lại thật mạnh.
Người đàn ông dừng chân, quay đầu lại nhìn Quan Yếm.
Giống như bị tử thần nhìn thoáng qua... Tuy rằng còn chưa tới ngày chết của mình, nhưng cảm giác này thật sự không ổn chút nào.
Quan Yếm lùi về sau hai bước: "Tôi không thấy gì cả, ngài cứ tiếp tục, tôi đi đây..."
Chân mày hắn nhếch lên: "Định đi hướng nào tìm manh mối? Tôi sẽ giải quyết bọn họ."
Nghe hắn nói như vậy, cô an tâm không ít: Xem ra vẫn còn năng lực suy nghĩ bình thường, không phải kẻ điên gặp người thì giết.
Cô lập tức cất bước chạy tới căn phòng đầu tiên, đối phương thấy cô tới đó thì đi tới căn phòng thứ tư, một chân đạp lên cửa.
Hình như gã kia dùng cơ thể tựa lên cửa, dùng một chân không thể đá văng cửa ra.
Cùng trong lúc đó, cửa thứ năm kế bên cũng mở ra, một người thò đầu ra bên ngoài thăm dò, một chữ còn chưa kịp nói thì bị người đàn ông lia tầm mắt tới, gã kia sợ tới mức cứng người, lập tức rụt đầu đóng cửa lưu loát.
Lúc Quan Yếm đi vào căn phòng đầu tiên, bên ngoài vẫn còn tiếng đạp cửa "Đùng đùng".
Cô liếc mắt một cái thấy được thi thể trên giường đơn, máu tươi đã nhuốm đỏ một mảng lớn drap giường, thoạt nhìn rất ghê người.
Đến gần mới phát hiện, người chết là Hồ Doanh.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có mấy đồ dùng, thứ duy nhất có thể đặt đồ lên chỉ có một chiếc bàn có ngăn kéo.
Ba ngăn kéo từ trên xuống dưới đều kéo ra, Quan Yếm nhanh chóng tìm được một xấp tài liệu trong suốt, bên trong có vài tờ giấy A4.
Đây là một phần tư liệu về nhóm người mù.
Bao gồm tên tuổi của bọn họ, ngày thu nạp, ngày thành công, ngày chuyển dời.
Trong đó "Ngày thu nạp" và "Ngày thành công" cách nhau từ vài ngày đến mười mấy ngày không đều nhau, mà "Ngày chuyển dời" chỉ nằm sau "Ngày hành công" một ngày.
Tuy rằng hai ngày phía trước có ý nghĩa khó giải thích, nhưng cái cuối thì có nghĩa chung chung là tẩy não thành công.
Trong mớ giấy tờ, Quan Yếm tìm được tên mình và tên của Phó Tri, còn người đàn ông kia. Đến bây giờ cô còn chưa biết hắn tên gì.
Cô xếp tài liệu lại, lục soát mấy chỗ khác, không có phát hiện manh mối gì khác.
Đồ vật có giá trị đích thực hơn phân nửa nằm ở chỗ Bào Lập.
Cô ra khỏi phòng, mới chú ý tới phòng thứ hai và thứ ba đều bị mở ra, chỉ là bên trong không có người.
Người trong phòng thứ tư và năm đều đã chết, người đàn ông kia đang ở trong phòng thứ sáu.
Quan Yếm đi vào tìm qua một lần, nhưng mấy căn phòng này đều dành cho mấy tên cấp dưới ở, không phát hiện bất cứ thứ gì.
Phòng thứ sáu là của tên đầu hói đã gặp qua vài lần, vẫn không có manh mối như cũ.
Chờ cô tìm xong, người đàn ông đã mở cửa tất cả phòng ra, đứng ở bên ngoài cau mày chờ cô ra ngoài.
Cô mới đi ra, hắn nói: "Không tìm được Bào Lập, phía sau căn phòng kia rất lộn xộn, chắc gã đã cầm đồ chạy trước."
...... Quả nhiên đại BOSS không dễ dàng bị giải quyết như vậy.
Quan Yếm nghĩ: "Để tôi đi qua kiểm tra qua, không chừng lúc gã đi vội vàng làm rơi đồ thì sao? Tìm đồ đã rồi tìm người sau."
Người đàn ông gật đầu: "Ừm, tôi qua nhà ăn tìm xem."
"Chờ chút" Quan Yếm gọi hắn lại: "Chuyện là, bên trong nhà xưởng còn ba người nằm dưới đất, anh giải quyết bọn họ đi."
Để nghe xem, cái tên máu tanh khủng bố này sẽ nói gì?
Người đàn ông nhìn cô một cái, xoay người đi vài bước rồi mới nói: "Nếu cô biết có người, vì sao không giải quyết luôn? Đồ nhát gan."
Quan Yếm không còn lời nào để nói.
So với hắn thì cô thật sự là người nhát gan.
Nhưng... Không có nhiều người to gan như hắn đâu ha?
Cô lắc đầu, vứt tên đàn ông với vẻ ngoài máu me ra sau đầu, xoay người đi vào căn phòng hắn nói.
Có thể nhìn ra trong phòng này được bày biện tốt hơn so với mấy phòng kia, mấy thứ chăn nệm càng sạch sẽ hơn, nhìn thấy thì biết thân phận của chủ nhân không hề giống nhau.
Bên mép giường còn có tủ đầu giường, thật sự đã bị lục lọi, trong ngăn kéo chỉ còn mấy thứ đồ lặt vặt.
Quan Yếm cau mày, lật tung lên cũng không thu hoạch được gì, đang muốn đổi chỗ khác thì cô chú ý tới khe hở dưới ngăn tủ lộ ra một trang giấy.
Cô nâng tủ lên rút giấy ra, trên mặt tờ giấy có một đoạn chữ: "Có cảnh sát đã trà trộn vào đám người mù nằm vùng, một tuần nữa bọn họ sẽ hành động, diệt trừ hoàn toàn 'Xã hội không tưởng'."
Ký tên ngày 18 tháng 03.
—— Ngày này cô có ấn tượng, đúng là "Ngày thành công" của Phó Tri, trước ngày chuyển dời một ngày, trước một ngày Quan Yếm bắt đầu nhiệm vụ.
Nói cách khác, ngày cảnh sát hành động chính là ngày cuối cùng của nhiệm vụ "Sống sót một tuần".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.