Chương 13: Bò đồng phố Wall
Tiêu Đường Đông Qua
22/03/2017
Edit: Thố Lạt
"Tôi không cho là như vậy."
"Nhưng bác sĩ Tạ lại cảm thấy như vậy mới có lợi cho anh. Anh cần tự giao tiếp với thế giới bên ngoài, chứ không phải phòng thủ kiên cố trong bức tường của chính mình."
"Bây giờ tôi đang giao tiếp rất tốt với cô."
Meire cười cười, không nói tiếp nữa.
Khi Lâm Khả Tụng đến phố Wall, cô đã hơi thất vọng.
Nơi tập trung tinh hoa tài chính xuất sắc nhất thế giới, không mang phong cách phương Tây bậc nhất như trong tưởng tượng của cô chút nào. Rất nhiều trụ sở chính của các ngân hàng đầu tư, công ty ký gửi, công ty bảo hiểm cũng xây dựng ở chỗ này. Lâm Khả Tụng có chút nghi ngờ sao có thể dồn lại được. Nhưng mà càng đi vào bên trong, cô trông thấy những nhóm người làm nghề tài chính đi giày da mặc âu phục đi qua người cô, mùi tiền nồng đậm tản ra trong không khí.
Tống Ý Nhiên mua hai ly cà phê, đưa một ly cho Lâm Khả Tụng.
Cô uống vào trong miệng, ngọt ngọt. Cô biết Tống Ý Nhiên chỉ uống cà phê đen, cà phê mua cho cô chắc chắn đặc phải biệt căn dặn thêm nhiều sữa và đường. Nhưng mà sau khi thêm ngọt vẫn không loại bỏ được vị đắng.
"Này, đợi em để dành đủ tiền, có muốn cùng học đại học tài chính New York với anh không?" Tống Ý Nhiên cúi người nói với Lâm Khả Tụng.
Chỉ cần nghiêng mặt, cô liền có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời cùng với gương mặt khiến người ta phát điên.
"Hả? Anh đi đầu tư cổ phiếu, vậy em đi để làm gì?"
"Ờ... em ôm đùi anh đi."
"Anh thật sự muốn em ôm đùi anh?"
"Phải đó."
"Đừng hối hận nha."
"Không hối hận."
Tống Ý Nhiên mới vừa nói xong, Lâm Khả Tụng đặt cà phê ở một bên ghế dài, cúi người chợt ôm lấy chân Tống Ý Nhiên.
Sử dụng sức lực bú sữa mẹ, đáng tiếc dáng người Tống Ý Nhiên quá cao, hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.
Đỉnh đầu Lâm Khả Tụng truyền đến tiếng cười phách lối của người này.
"Hay là đổi lại để anh ôm đùi em?" Anh hất chân mày một cái, tâm sự Lâm Khả Tụng vất vả giấu kín sẽ lộ ra.
"Không bao giờ." Lâm Khả Tụng xoay người rời đi.
Muốn đến gần, lại muốn rời xa, mâu thuẫn này Tống ý Nhiên sẽ không bao giờ hiểu.
Họ không mất nhiều thời gian để đi hết phố Wall.
Ở trước pho tượng bò đồng, không ít du khách đều vuốt mông bò chụp hình.
Lâm Khả Tụng cúi người, thừa dịp Tống Ý Nhiên Không chú ý sờ soạng trứng của bò đồng.
Nhưng đến lúc cô đứng dậy, Tống Ý Nhiên đang ở bên cạnh cô, đầy hứng thú cúi người xem cô đang làm gì.
Người này đến quá gần, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa cọ vào mặt của anh. Trái tim liền thắt lại một hồi, thiếu chút nữa té ngồi lên mặt đất, may mà Tống Ý Nhiên duỗi tay, kéo Lâm Khả Tụng lên.
"Có lẽ em là người đầu tiên sờ... trứng của bò đồng mà kích động đến nỗi ngồi xuống đất nhỉ?" Tống Ý Nhiên mở to hai mắt.
"Em bị anh dọa, được chưa!" Lâm Khả Tụng đỏ tai.
"Không phải em nói mình không đầu tư cổ phiếu, cho nên không sờ sao?"
"Vậy nhỡ một ngày nào đó em thử thì sao?"
"Vậy em sờ đi! Người khác sờ em cũng sờ, có quan hệ gì? Lỗ tai em đỏ hết rồi kìa!"
Tống Ý Nhiên vươn tay, xách tai Lâm Khả Tụng, giận đến nỗi Lâm Khả Tụng trốn khắp nơi.
Nếu như Lâm Khả Tụng nhớ không lầm, Tống Ý Nhiên đã dùng chuyện 囧 này cười nhạo Lâm Khả Tụng cực kì lâu.
Ở bên Tống Ý Nhiên, mặc dù hơn phân nửa Lâm Khả Tụng sẽ tức chết, nhưng cho đến giờ được ăn ngon cũng không ít.
Trên đường hai người rời phố Wall đến tòa nhà Empire State, thấy dường như đầu đường đang tổ chức hoạt động gì đó. Người vây xem không ít, đầu người nhốn nháo, hăng hái tăng cao.
Lâm Khả Tụng nhảy lên, không nhìn thấy gì cả.
Mà Tống Ý Nhiên chỉ cần hơi ngẩng lên, chỉ cần mượn ưu thế chiều cao đã thất rõ ràng.
"Hình như là cuộc thi nấu ăn. Nghe nói người phê bình còn là biên tập của tạp chí thức ăn ngon nào đó. Bọn họ sẽ chọn ra người ưu tú từ những người dự thi trúng tuyển để tham gia một cuộc thi nấu ăn gì đó. Đây chắc là vòng loại."
Tống Ý Nhiên tốt bụng giải thích cho Lâm Khả Tụng bên cạnh.
Luôn có người đi vào, sau đó không ngừng có người đi ra. Mặc dù khả năng nói tiếng Anh của Lâm Khả Tụng không bằng Tống Ý Nhiên, nhưng lực nghe luôn không tệ.
"Này, người anh em! Cảm giác như thế nào?"
"Giám khảo phê bình món ăn tôi làm rất tệ, tôi đã có bóng ma với nhà bếp rồi!"
"Giám khảo là ai?""Tổng biên tập Winston của "Người sành ăn"! Chủ tịch hội liên hiệp đồ ăn ngon Davy gì đó, còn có một nhà giám định Luke sành ăn!"
"Ôi chao! Giám khảo như vậy, không phải chỉ có bậc thầy mới có thể tạm thỏa mãn khẩu vị của bọn họ sao?"
"Nhưng cuộc thi này chỉ có người thích nấu ăn nghiệp dư mới có thể tham gia. Đầu bếp chuyên nghiệp không có tư cách dự thi!"
"Quái gở vậy?"
Mặc dù Lâm Khả Tụng thích ăn, nhưng lại không có chút hứng thú nào với việc nấu nướng. Cô kéo kéo tay áo Tống Ý Nhiên nói: "Này, đi thôi! Không có gì hay để chơi!"
Nhưng Tống Ý Nhiên lại ôm tay hơi nheo mắt, rõ ràng đang nổi lên ý xấu nào đó.
"Khả Tụng, em nói... tổng biên tập tạp chí thức ăn ngon, còn có nhà giám định thức ăn ngon gì đó, bọn họ thường chỉ biết thưởng thức đồ ăn bậc thầy làm sao? Đặc biệt là những món ăn kia đã được đầu bếp ngôi sao Michelin làm."
"Hả... Đúng vậy đó." Lâm Khả Tụng cảm thấy đồ ăn của đầu bếp ngôi sao Michelin quá to lớn, cơ bản không thuộc về cuộc sống của cô.
Cô chỉ cần ăn đồ xào đặc biệt chú làm đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
"Quy mô vòng loại này không nhỏ."
"Cái đó mắc mớ gì đến chúng ta?"
"Em không cảm thấy khiến những người kén ăn này lộ ra vẻ mặt khó coi là một chuyện thú vị biết bao! Đi, Khả Tụng! Em đi bộc lộ tài năng đi!"
Tống Ý Nhiên lại vỗ vai Lâm Khả Tụng, đưa cô chen vào trong đám người.
"Em không làm đâu! Anh đừng lôi em đi! Này! Này! Tống ý Nhiên anh đừng quá đáng quá!"
Nhưng mà Tống Ý Nhiên đã đưa cô vào nơi đăng ký, còn nói ra tất cả thông tin của Lâm Khả Tụng hết sức lưu loát, thậm chí còn nhét bút vào tay Lâm Khả Tụng ép cô kí tên lên đơn đăng ký.
Khi Tống Ý Nhiên hỏi phí báo danh, đối phương lại nói không có. Những người dự thi khác đều nhận được tin trước mới mang dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn và bọn nọ lại không có gì cả.
Lâm Khả Tụng xấu hổ muốn đi, Tống Ý Nhiên lại mua thẳng đồ những người dự thi khác mang theo khi rời đi.
Bên trong có nồi rán, có cái xúc, còn có cà chua và trứng cùng các loại chai lọ.
"Thật tốt quá! Khả Tụng, không phải em chỉ biết cà chua xào trứng sao? Cứ làm món này cho bọn họ ăn! Nhớ nhất định phải khó ăn chết bọn họ!"
Đã rất lâu Lâm Khả Tụng không thấy người này cười vui vẻ như thế.
Vẻ mặt ủ rũ hư hỏng, khiến lòng người hơi ngứa.
Lâm Khả Tụng cứ thế chóng mặt tiến vào. Mà trong trường hợp đó, Tống Ý Nhiên giải thích rằng bạn mình vừa tới nước Mĩ, tiếng anh không tốt lắm, anh muốn ở bên phiên dịch, bảo vệ canh giữ hiện trường thật sự rất có tình người cho bọn họ cùng tiến vào, chỉ liên tục yêu cầu Tống Ý Nhiên không được ra tay giúp Lâm Khả Tụng trong quá trình nấu nướng, nếu không sẽ khiến Lâm Khả Tụng mất tư cách dự thi.
Lâm Khả Tụng đi vào liền phát hiện hiện trường có rất nhiều người đang nấu món đặc biệt của bọn họ. Nét mặt của bọn họ hết sức chuyên chú, rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Cô liếc mắt nhìn Tống Ý Nhiên bên cạnh nói: "Đây là anh muốn để em làm trò hề sao?"
"Làm trò hề không phải em, mà là ba người ngồi trên đó."
Tống ý Nhiên nhướng mày, Lâm Khả Tụng nhìn qua, nhìn ba người đàn ông ở ghế giám khảo, bọn họ đều mặc âu phục vô cùng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc. Giám khảo bị bịt mắt bằng khăn trắng, mỗi người dự thi làm xong món ăn đều dùng vẻ mặt hết sức tôn kính bưng đĩa đi.
Ba giám khảo sẽ trao đồi ý kiến, nói cho người dự thi lời bình của họ. Nhưng không có một người dự thi nào tươi cười rời đi. Xem ra tiêu chuẩn của họ thật sự hết sức hà khắc.
Dáng vẻ bọn họ ăn khiến Lâm Khả Tụng nhớ tới khối băng lớn Giang Thiên Phàm kia, tất cả món ăn bưng lên chỉ ăn một miếng, thậm chí có khi sẽ nhổ ra vì theo họ quá khó ăn. Điều này khiến tấm lòng người nấu ăn rất đau đớn.
"Này, người khác đều tới so tài nghiêm túc, chúng ta lại tới chơi, cái này không tốt đâu."
"Có gì không tốt?" Vẻ mặt Tống ý Nhiên như sợ thiên hạ không loạn, "Nhớ cho nhiều muối hôn!"
"Em xào ra, họ nhìn rồi sẽ không ăn."
"Anh sẽ đóng gói cho em!"
Lâm Khả Tụng độc ác trợn mắt nhìn đối phương, đoán chứng lần này cô mất mặt lớn rồi!
Cô làm theo cách bình thường, xào một phần cà chua xào trứng, nhưng sản phẩm chưa ra hình dáng gì. Mà Tống ý Nhiên bên cạnh tuân theo quy định cuộc thi, không mở miệng nói chuyện cũng không giúp Lâm Khả Tụng.
Trong chảo là một mảng đồ ăn nấu nhừ, thứ mà chính cô cũng không ăn thì không tin ba vị giám khảo sẽ ngu ngốc đưa vào trong miệng như vậy.
Do đó, đã như vậy thì không còn gì để mất!
Dù sao cô cũng không phải tới để thi thật.
Nghĩ như thế, Lâm Khả Tụng thả lỏng. Cô mở các gia vị mang vào ra, thêm lung tung vào bên trong, sau khi quấy xong thêm nước tiếp tục đun.
Đun đến trái cà chua cũng nát vào trong canh, Lâm Khả Tụng mới đưa món của họ ra ngoài, bỏ vào trong mâm.
Cô liếc qua đĩa của những người khác. Dù họ đều không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng vẫn tạo hình cho món ăn của mình rất nghiêm túc.
Trình bày đẹp rất quan trọng, trình bày là kiểu mẫu của bữa ăn tây cao cấp mà.
Vì không để mình bị xem thường, Lâm Khả Tụng quyết định cũng trang điểm thật tốt cho món "hổ lốn" này của mình.
Cô múc canh ra chén trước, lau sạch mép chén, sau đó tìm kiếm, tìm được mấy là cần tây, thả nhẹ vào nước canh hồng hồng, còn lấy ra một chai màu đen có mùi nồng không biết là gia vị gì, rót nhẹ vào bên lá cần tây.
Lâm Khả Tụng rất hài lòng nhìn món ăn của mình, đưa "canh" đến trước mặt giám khảo. Cô không sợ những giám khảo này ném cho mình cà chua nát và trứng gà thối, cô chỉ sợ họ không ăn món cô nấu, nếu vậy, bận rộn làm bữa tiệc này uổng phí rồi.
"Tôi không cho là như vậy."
"Nhưng bác sĩ Tạ lại cảm thấy như vậy mới có lợi cho anh. Anh cần tự giao tiếp với thế giới bên ngoài, chứ không phải phòng thủ kiên cố trong bức tường của chính mình."
"Bây giờ tôi đang giao tiếp rất tốt với cô."
Meire cười cười, không nói tiếp nữa.
Khi Lâm Khả Tụng đến phố Wall, cô đã hơi thất vọng.
Nơi tập trung tinh hoa tài chính xuất sắc nhất thế giới, không mang phong cách phương Tây bậc nhất như trong tưởng tượng của cô chút nào. Rất nhiều trụ sở chính của các ngân hàng đầu tư, công ty ký gửi, công ty bảo hiểm cũng xây dựng ở chỗ này. Lâm Khả Tụng có chút nghi ngờ sao có thể dồn lại được. Nhưng mà càng đi vào bên trong, cô trông thấy những nhóm người làm nghề tài chính đi giày da mặc âu phục đi qua người cô, mùi tiền nồng đậm tản ra trong không khí.
Tống Ý Nhiên mua hai ly cà phê, đưa một ly cho Lâm Khả Tụng.
Cô uống vào trong miệng, ngọt ngọt. Cô biết Tống Ý Nhiên chỉ uống cà phê đen, cà phê mua cho cô chắc chắn đặc phải biệt căn dặn thêm nhiều sữa và đường. Nhưng mà sau khi thêm ngọt vẫn không loại bỏ được vị đắng.
"Này, đợi em để dành đủ tiền, có muốn cùng học đại học tài chính New York với anh không?" Tống Ý Nhiên cúi người nói với Lâm Khả Tụng.
Chỉ cần nghiêng mặt, cô liền có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời cùng với gương mặt khiến người ta phát điên.
"Hả? Anh đi đầu tư cổ phiếu, vậy em đi để làm gì?"
"Ờ... em ôm đùi anh đi."
"Anh thật sự muốn em ôm đùi anh?"
"Phải đó."
"Đừng hối hận nha."
"Không hối hận."
Tống Ý Nhiên mới vừa nói xong, Lâm Khả Tụng đặt cà phê ở một bên ghế dài, cúi người chợt ôm lấy chân Tống Ý Nhiên.
Sử dụng sức lực bú sữa mẹ, đáng tiếc dáng người Tống Ý Nhiên quá cao, hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.
Đỉnh đầu Lâm Khả Tụng truyền đến tiếng cười phách lối của người này.
"Hay là đổi lại để anh ôm đùi em?" Anh hất chân mày một cái, tâm sự Lâm Khả Tụng vất vả giấu kín sẽ lộ ra.
"Không bao giờ." Lâm Khả Tụng xoay người rời đi.
Muốn đến gần, lại muốn rời xa, mâu thuẫn này Tống ý Nhiên sẽ không bao giờ hiểu.
Họ không mất nhiều thời gian để đi hết phố Wall.
Ở trước pho tượng bò đồng, không ít du khách đều vuốt mông bò chụp hình.
Lâm Khả Tụng cúi người, thừa dịp Tống Ý Nhiên Không chú ý sờ soạng trứng của bò đồng.
Nhưng đến lúc cô đứng dậy, Tống Ý Nhiên đang ở bên cạnh cô, đầy hứng thú cúi người xem cô đang làm gì.
Người này đến quá gần, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa cọ vào mặt của anh. Trái tim liền thắt lại một hồi, thiếu chút nữa té ngồi lên mặt đất, may mà Tống Ý Nhiên duỗi tay, kéo Lâm Khả Tụng lên.
"Có lẽ em là người đầu tiên sờ... trứng của bò đồng mà kích động đến nỗi ngồi xuống đất nhỉ?" Tống Ý Nhiên mở to hai mắt.
"Em bị anh dọa, được chưa!" Lâm Khả Tụng đỏ tai.
"Không phải em nói mình không đầu tư cổ phiếu, cho nên không sờ sao?"
"Vậy nhỡ một ngày nào đó em thử thì sao?"
"Vậy em sờ đi! Người khác sờ em cũng sờ, có quan hệ gì? Lỗ tai em đỏ hết rồi kìa!"
Tống Ý Nhiên vươn tay, xách tai Lâm Khả Tụng, giận đến nỗi Lâm Khả Tụng trốn khắp nơi.
Nếu như Lâm Khả Tụng nhớ không lầm, Tống Ý Nhiên đã dùng chuyện 囧 này cười nhạo Lâm Khả Tụng cực kì lâu.
Ở bên Tống Ý Nhiên, mặc dù hơn phân nửa Lâm Khả Tụng sẽ tức chết, nhưng cho đến giờ được ăn ngon cũng không ít.
Trên đường hai người rời phố Wall đến tòa nhà Empire State, thấy dường như đầu đường đang tổ chức hoạt động gì đó. Người vây xem không ít, đầu người nhốn nháo, hăng hái tăng cao.
Lâm Khả Tụng nhảy lên, không nhìn thấy gì cả.
Mà Tống Ý Nhiên chỉ cần hơi ngẩng lên, chỉ cần mượn ưu thế chiều cao đã thất rõ ràng.
"Hình như là cuộc thi nấu ăn. Nghe nói người phê bình còn là biên tập của tạp chí thức ăn ngon nào đó. Bọn họ sẽ chọn ra người ưu tú từ những người dự thi trúng tuyển để tham gia một cuộc thi nấu ăn gì đó. Đây chắc là vòng loại."
Tống Ý Nhiên tốt bụng giải thích cho Lâm Khả Tụng bên cạnh.
Luôn có người đi vào, sau đó không ngừng có người đi ra. Mặc dù khả năng nói tiếng Anh của Lâm Khả Tụng không bằng Tống Ý Nhiên, nhưng lực nghe luôn không tệ.
"Này, người anh em! Cảm giác như thế nào?"
"Giám khảo phê bình món ăn tôi làm rất tệ, tôi đã có bóng ma với nhà bếp rồi!"
"Giám khảo là ai?""Tổng biên tập Winston của "Người sành ăn"! Chủ tịch hội liên hiệp đồ ăn ngon Davy gì đó, còn có một nhà giám định Luke sành ăn!"
"Ôi chao! Giám khảo như vậy, không phải chỉ có bậc thầy mới có thể tạm thỏa mãn khẩu vị của bọn họ sao?"
"Nhưng cuộc thi này chỉ có người thích nấu ăn nghiệp dư mới có thể tham gia. Đầu bếp chuyên nghiệp không có tư cách dự thi!"
"Quái gở vậy?"
Mặc dù Lâm Khả Tụng thích ăn, nhưng lại không có chút hứng thú nào với việc nấu nướng. Cô kéo kéo tay áo Tống Ý Nhiên nói: "Này, đi thôi! Không có gì hay để chơi!"
Nhưng Tống Ý Nhiên lại ôm tay hơi nheo mắt, rõ ràng đang nổi lên ý xấu nào đó.
"Khả Tụng, em nói... tổng biên tập tạp chí thức ăn ngon, còn có nhà giám định thức ăn ngon gì đó, bọn họ thường chỉ biết thưởng thức đồ ăn bậc thầy làm sao? Đặc biệt là những món ăn kia đã được đầu bếp ngôi sao Michelin làm."
"Hả... Đúng vậy đó." Lâm Khả Tụng cảm thấy đồ ăn của đầu bếp ngôi sao Michelin quá to lớn, cơ bản không thuộc về cuộc sống của cô.
Cô chỉ cần ăn đồ xào đặc biệt chú làm đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
"Quy mô vòng loại này không nhỏ."
"Cái đó mắc mớ gì đến chúng ta?"
"Em không cảm thấy khiến những người kén ăn này lộ ra vẻ mặt khó coi là một chuyện thú vị biết bao! Đi, Khả Tụng! Em đi bộc lộ tài năng đi!"
Tống Ý Nhiên lại vỗ vai Lâm Khả Tụng, đưa cô chen vào trong đám người.
"Em không làm đâu! Anh đừng lôi em đi! Này! Này! Tống ý Nhiên anh đừng quá đáng quá!"
Nhưng mà Tống Ý Nhiên đã đưa cô vào nơi đăng ký, còn nói ra tất cả thông tin của Lâm Khả Tụng hết sức lưu loát, thậm chí còn nhét bút vào tay Lâm Khả Tụng ép cô kí tên lên đơn đăng ký.
Khi Tống Ý Nhiên hỏi phí báo danh, đối phương lại nói không có. Những người dự thi khác đều nhận được tin trước mới mang dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn và bọn nọ lại không có gì cả.
Lâm Khả Tụng xấu hổ muốn đi, Tống Ý Nhiên lại mua thẳng đồ những người dự thi khác mang theo khi rời đi.
Bên trong có nồi rán, có cái xúc, còn có cà chua và trứng cùng các loại chai lọ.
"Thật tốt quá! Khả Tụng, không phải em chỉ biết cà chua xào trứng sao? Cứ làm món này cho bọn họ ăn! Nhớ nhất định phải khó ăn chết bọn họ!"
Đã rất lâu Lâm Khả Tụng không thấy người này cười vui vẻ như thế.
Vẻ mặt ủ rũ hư hỏng, khiến lòng người hơi ngứa.
Lâm Khả Tụng cứ thế chóng mặt tiến vào. Mà trong trường hợp đó, Tống Ý Nhiên giải thích rằng bạn mình vừa tới nước Mĩ, tiếng anh không tốt lắm, anh muốn ở bên phiên dịch, bảo vệ canh giữ hiện trường thật sự rất có tình người cho bọn họ cùng tiến vào, chỉ liên tục yêu cầu Tống Ý Nhiên không được ra tay giúp Lâm Khả Tụng trong quá trình nấu nướng, nếu không sẽ khiến Lâm Khả Tụng mất tư cách dự thi.
Lâm Khả Tụng đi vào liền phát hiện hiện trường có rất nhiều người đang nấu món đặc biệt của bọn họ. Nét mặt của bọn họ hết sức chuyên chú, rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Cô liếc mắt nhìn Tống Ý Nhiên bên cạnh nói: "Đây là anh muốn để em làm trò hề sao?"
"Làm trò hề không phải em, mà là ba người ngồi trên đó."
Tống ý Nhiên nhướng mày, Lâm Khả Tụng nhìn qua, nhìn ba người đàn ông ở ghế giám khảo, bọn họ đều mặc âu phục vô cùng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc. Giám khảo bị bịt mắt bằng khăn trắng, mỗi người dự thi làm xong món ăn đều dùng vẻ mặt hết sức tôn kính bưng đĩa đi.
Ba giám khảo sẽ trao đồi ý kiến, nói cho người dự thi lời bình của họ. Nhưng không có một người dự thi nào tươi cười rời đi. Xem ra tiêu chuẩn của họ thật sự hết sức hà khắc.
Dáng vẻ bọn họ ăn khiến Lâm Khả Tụng nhớ tới khối băng lớn Giang Thiên Phàm kia, tất cả món ăn bưng lên chỉ ăn một miếng, thậm chí có khi sẽ nhổ ra vì theo họ quá khó ăn. Điều này khiến tấm lòng người nấu ăn rất đau đớn.
"Này, người khác đều tới so tài nghiêm túc, chúng ta lại tới chơi, cái này không tốt đâu."
"Có gì không tốt?" Vẻ mặt Tống ý Nhiên như sợ thiên hạ không loạn, "Nhớ cho nhiều muối hôn!"
"Em xào ra, họ nhìn rồi sẽ không ăn."
"Anh sẽ đóng gói cho em!"
Lâm Khả Tụng độc ác trợn mắt nhìn đối phương, đoán chứng lần này cô mất mặt lớn rồi!
Cô làm theo cách bình thường, xào một phần cà chua xào trứng, nhưng sản phẩm chưa ra hình dáng gì. Mà Tống ý Nhiên bên cạnh tuân theo quy định cuộc thi, không mở miệng nói chuyện cũng không giúp Lâm Khả Tụng.
Trong chảo là một mảng đồ ăn nấu nhừ, thứ mà chính cô cũng không ăn thì không tin ba vị giám khảo sẽ ngu ngốc đưa vào trong miệng như vậy.
Do đó, đã như vậy thì không còn gì để mất!
Dù sao cô cũng không phải tới để thi thật.
Nghĩ như thế, Lâm Khả Tụng thả lỏng. Cô mở các gia vị mang vào ra, thêm lung tung vào bên trong, sau khi quấy xong thêm nước tiếp tục đun.
Đun đến trái cà chua cũng nát vào trong canh, Lâm Khả Tụng mới đưa món của họ ra ngoài, bỏ vào trong mâm.
Cô liếc qua đĩa của những người khác. Dù họ đều không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng vẫn tạo hình cho món ăn của mình rất nghiêm túc.
Trình bày đẹp rất quan trọng, trình bày là kiểu mẫu của bữa ăn tây cao cấp mà.
Vì không để mình bị xem thường, Lâm Khả Tụng quyết định cũng trang điểm thật tốt cho món "hổ lốn" này của mình.
Cô múc canh ra chén trước, lau sạch mép chén, sau đó tìm kiếm, tìm được mấy là cần tây, thả nhẹ vào nước canh hồng hồng, còn lấy ra một chai màu đen có mùi nồng không biết là gia vị gì, rót nhẹ vào bên lá cần tây.
Lâm Khả Tụng rất hài lòng nhìn món ăn của mình, đưa "canh" đến trước mặt giám khảo. Cô không sợ những giám khảo này ném cho mình cà chua nát và trứng gà thối, cô chỉ sợ họ không ăn món cô nấu, nếu vậy, bận rộn làm bữa tiệc này uổng phí rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.