Chương 17: Bất hòa
Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ
26/12/2020
Edit: Châu || Beta: Bông
Trong ba ngày tiếp theo, phần diễn của Sầm Tuế Tuế tuy không tính là rất căng, nhưng cũng không nhẹ.
Lúc khai máy, vì thay nữ chính nên đã làm muộn một chút thời gian, phần diễn của Khương Khương hầu như đều lùi lại hết. Tuy rằng xin nghỉ nửa ngày không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng dù sao cũng là cảnh quay của nữ chính, Sầm Tuế Tuế muốn xin nghỉ, thì phải thu xếp cho người khác nhằm phù hợp với thời gian của cô. Sầm Tuế Tuế thấy rất ngại, dù sao đạo diễn Lâm cũng đã cho cô ngoại lệ mấy lần.
Sáng ngày hôm trước khi đi Tinh Nguyệt, Sầm Tuế Tuế liên lạc với Đoạn Doanh, “Chị Doanh, em thấy áy náy quá, em định mời mọi người đi uống trà chiều.”
Đoạn Doanh kinh ngạc, “Em điên à? Đạo diễn Lâm cũng đã đồng ý rồi, em còn lo bọn họ nghĩ như thế nào làm quái gì? Lại nói, em làm gì có nhiều tiền như vậy? Tuế Tuế, mời trà nói thì dễ, nhưng không đơn giản như em nghĩ vậy đâu.”
“Nhưng mà…” Sầm Tuế Tuế lầm bầm lí nhí, “Em cứ thấy băn khoăn.”
“Tuế Tuế, em không phải nghĩ nhiều đâu. Như này đi, nếu em thực sự băn khoăn, thì mời đạo diễn Lâm với mấy diễn viên chính thôi, những người còn lại thì không cần lo, phim tiếp theo có cùng quay với nhau hay không còn chưa biết đâu.”
Theo bản năng, Sầm Tuế Tuế nhíu mày. Đoạn Doanh nói vậy không biết có căn cứ gì không?
Cách điện thoại, Đoạn Doanh không nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Tuế Tuế, nói tiếp luôn, “Tuế Tuế, bên này có chuyện, chị phải đi xem thế nào đây, em cứ nghe chị, đừng có tự quyết định đấy.”
“Chị Doanh!” Sầm Tuế Tuế gọi, nhưng bên kia không nghe thấy. Có điều trước khi tắt máy, hình như cô nghe thấy câu “Chị Doanh, buổi trưa em muốn ăn sườn bò, bò bít tết”, nhưng cũng không dám xác định mình nghe có chính xác hay không.
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút, rồi nhắn cho Giản Sóc nội dung như vừa rồi. Mười phút sau, Giản Sóc hồi âm, bảo cô không cần lo, ngày mai cứ quay phim như thường lệ, anh sẽ thu xếp người làm cho.
Sầm Tuế Tuế vội vã gọi điện thoại qua.
Chuông reo ba tiếng, điện thoại thông.
“Tuế Tuế.” Giọng Giản Sóc có vẻ uể oải.
Sầm Tuế Tuế mím môi, rụt rè hỏi, “Anh mệt lắm à? Em không quấy rầy anh đấy chứ?”
“Không sao, có việc gì thế?” Giản Sóc đang xử lý hồ sơ, anh vẫy tay với Đường Tống, Đường Tống bèn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giản Sóc mở loa ngoài điện thoại, “Còn đang băn khoăn xem có nên mời mọi người uống trà không à?”
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Cũng không phải, em định nói là, em có thể thanh toán được.”
Giản Sóc bật cười, nói rất thoải mái, “Được, vậy em thanh toán đi.”
Sầm Tuế Tuế âm thầm thở phào, “Cảm ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?”
“Người đại diện của em không cho em mời, bảo là không cần thiết, còn nói...” Sầm Tuế Tuế dừng lại một chút, “Em nói ra thì có tính là mách lẻo hay không?”
Giản Sóc bật cười, “Mách lẻo gì đâu, em cảm thấy không đúng, đương nhiên có thể nói ra, chưa kể tôi với em còn là bạn bè.”
Sầm Tuế Tuế nở nụ cười, không bị thuyết phục “Em không quấy rầy anh nữa, anh lo công việc đi.”
“Được.”
Giản Sóc đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại gọi, “Tuế Tuế.”
“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế vừa định tắt máy, nghe vậy lại đặt di động bên tai, “Gì thế ạ?”
Giọng Giản Sóc nhiễm ý cười, như lông chim quét nhẹ qua tai Sầm Tuế Tuế, làm cho vành tai cô từ từ nóng lên. Anh nói, “Hi vọng em vẫn có thể tin tưởng tôi.”
Sầm Tuế Tuế cong cong mắt, “Được, em biết rồi, bye bye”
“Ừ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Giản Sóc, tâm tình Sầm Tuế Tuế rất tốt, mở app đặt đồ ăn ra, chọn một quán có tiếng đặt hàng. Sau khi thống nhất thời gian với chủ quán, cô mới đi nghỉ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Sầm Tuế Tuế liền đi đọc kịch bản, tìm Thẩm Chấn Hiên cũng dậy sớm giống vậy tập lời thoại. Cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi, chỉ NG một lần. Tâm trạng Lâm Xán rất tốt, làm cho bầu không khí của cả đoàn phim tốt theo.
Một giờ chiều, đơn hàng của Sầm Tuế Tuế được đưa tới. Cô cùng người giao hàng cùng chia đồ uống cho người của đoàn phim.
Đúng ra, tin tức Sầm Tuế Tuế sắp đi phỏng vấn đã truyền ra ngoài, đã có người đàm tiếu, hơn nữa vì Lâm Xán tương đối dễ dãi với cô, nên cũng đã có người nói xấu sau lưng. Người ta nói há miệng mắc quai, hôm nay Sầm Tuế Tuế mời mọi người bữa phụ, cũng kịp thời chặn họng bọn họ. Mặc kệ vài ngày tới sắp xếp lịch trình như nào, việc hôm nay cô làm đã biểu đạt ý tứ áy náy của mình rồi, tình hình sẽ đỡ hơn nhiều.
Lâm Xán gọi Sầm Tuế Tuế đến trước mặt, giơ cốc trà hoa quả trong tay lên “Tốn kém nhỉ.”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, “Không sao ạ.”
“Không cần cố thế đâu.” Lâm Xán biết rõ tình hình của Sầm Tuế Tuế, thảm đến như vậy, chỉ hơi nghe ngóng là biết rõ được. Một ly trà không đắt, nhưng đoàn phim 《Tìm Em》 là đoàn phim lớn, hơn nữa cô còn mua cho tất cả mọi người, tốn kém kha khá.
Buổi tối Đoạn Doanh đến, nghe nói chuyện ban ngày của Sầm Tuế Tuế, Đoạn Doanh cực kỳ tức giận, bực Tuế Tuế không nghe lời của mình. Hai người ở phòng hóa trang nói vài câu, Đoạn Doanh nổi giận rời đi.
Hai năm qua, Sầm Tuế tuế bị người ta ngầm áp bức, vì thế Đoạn Doanh cũng không dành nhiều thời gian cho cô, chủ yếu thông tin qua WeChat hoặc gọi điện thoại. Trong ấn tượng của Đoạn Doanh, Sầm Tuế Tuế vẫn là cô gái hai năm trước kéo tay mình, nói sẽ cố gắng nhiều hơn để có thể biểu lộ tài năng.
Sầm Tuế Tuế nghĩ, nghệ sỹ và người đại diện có bất hòa thì cũng không có gì, chỉ cần nói rõ cho thông suốt là được, cho nên cô định chờ chiều hôm sau, lúc Đoạn Doanh tới đón, cô sẽ chủ động nói mấy lời dàn hòa với Đoạn Doanh, chuyện này có thể cho qua.
Nhưng Sầm Tuế Tuế không nghĩ tới, Đoạn Doanh không tới đón cô. Không chỉ Đoạn Doanh không tới, mà đến xe cũng không đưa tới.
Sầm Tuế Tuế tính toán thời gian, để không làm ảnh hưởng nhiều đến tiến độ, trước đó cô đã thống nhất với Đoạn Doanh, đúng giờ tới đón, đưa đến Tinh Nguyệt phỏng vấn, phỏng vấn xong lại đi luôn về đoàn phim. Thật không ngờ, kế hoạch đổ bể hoàn toàn.
Sầm Tuế Tuế không muốn gây phiền phức cho người khác, khi ra khỏi trường quay liền tìm một chỗ an toàn đứng. Sau cô nghĩ, định đi về phía bãi đậu xe, nhìn xem có ai tiện đường cho đi nhờ hay không. Cũng không đúng lúc, liên tiếp tìm được bốn, năm xe, đều không đi nhờ được.
Sầm Tuế Tuế cuống lên, nước mắt vòng quanh. Nghĩ đến mình sắp sửa phụ lòng Giản Sóc, cô ảo não nghĩ mình thật quá ngốc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sầm Tuế Tuế thật sự tuyệt vọng. Cô ủ rũ đứng dưới bóng cây, lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Đoạn Doanh. Đoạn Doanh vẫn không nhận như cũ. Sầm Tuế Tuế nắm bắt điện thoại, “Xin lỗi…”
Câu “Xin lỗi” này, vừa có ý xin lỗi ý tốt của Giản Sóc, cũng có ý xin lỗi với chính mình. Cô không nên trông chờ hoàn toàn vào Đoạn Doanh, mà nên tự chuẩn bị phương án hai.
“Tin tin!”
Bỗng nhiên, có tiếng còi vang lên. Sầm Tuế Tuế nhìn về phía tiếng còi, thấy một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi tới gần. Cô tưởng mình đứng cản đường, vội lui về sau hai bước.
“Tin tin” hai tiếng, bên kia lại bấm còi.
Sầm Tuế Tuế cau mày, vòng sang phia ghế lái gõ vào cửa sổ. Kính ghế lái không hạ xuống, ngược lại kính ghế sau lại chầm chậm hạ dần. Sầm Tuế Tuế theo bản năng nhìn về phía sau, bất ngờ đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt có ý cười nhẹ nhàng.
“Anh…” Sầm Tuế Tuế bất ngờ đến không nói ra lời, vụt đưa tay che miệng, ngơ ngác nhìn người kia.
Giản Sóc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, chợt thấy buồn cười, nhưng giờ này không còn thời gian trêu cô nữa. Anh mở cửa xe, “Sầm Tuế Tuế.”
“Dạ?”
“Lên xe.”
Trong ba ngày tiếp theo, phần diễn của Sầm Tuế Tuế tuy không tính là rất căng, nhưng cũng không nhẹ.
Lúc khai máy, vì thay nữ chính nên đã làm muộn một chút thời gian, phần diễn của Khương Khương hầu như đều lùi lại hết. Tuy rằng xin nghỉ nửa ngày không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng dù sao cũng là cảnh quay của nữ chính, Sầm Tuế Tuế muốn xin nghỉ, thì phải thu xếp cho người khác nhằm phù hợp với thời gian của cô. Sầm Tuế Tuế thấy rất ngại, dù sao đạo diễn Lâm cũng đã cho cô ngoại lệ mấy lần.
Sáng ngày hôm trước khi đi Tinh Nguyệt, Sầm Tuế Tuế liên lạc với Đoạn Doanh, “Chị Doanh, em thấy áy náy quá, em định mời mọi người đi uống trà chiều.”
Đoạn Doanh kinh ngạc, “Em điên à? Đạo diễn Lâm cũng đã đồng ý rồi, em còn lo bọn họ nghĩ như thế nào làm quái gì? Lại nói, em làm gì có nhiều tiền như vậy? Tuế Tuế, mời trà nói thì dễ, nhưng không đơn giản như em nghĩ vậy đâu.”
“Nhưng mà…” Sầm Tuế Tuế lầm bầm lí nhí, “Em cứ thấy băn khoăn.”
“Tuế Tuế, em không phải nghĩ nhiều đâu. Như này đi, nếu em thực sự băn khoăn, thì mời đạo diễn Lâm với mấy diễn viên chính thôi, những người còn lại thì không cần lo, phim tiếp theo có cùng quay với nhau hay không còn chưa biết đâu.”
Theo bản năng, Sầm Tuế Tuế nhíu mày. Đoạn Doanh nói vậy không biết có căn cứ gì không?
Cách điện thoại, Đoạn Doanh không nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Tuế Tuế, nói tiếp luôn, “Tuế Tuế, bên này có chuyện, chị phải đi xem thế nào đây, em cứ nghe chị, đừng có tự quyết định đấy.”
“Chị Doanh!” Sầm Tuế Tuế gọi, nhưng bên kia không nghe thấy. Có điều trước khi tắt máy, hình như cô nghe thấy câu “Chị Doanh, buổi trưa em muốn ăn sườn bò, bò bít tết”, nhưng cũng không dám xác định mình nghe có chính xác hay không.
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút, rồi nhắn cho Giản Sóc nội dung như vừa rồi. Mười phút sau, Giản Sóc hồi âm, bảo cô không cần lo, ngày mai cứ quay phim như thường lệ, anh sẽ thu xếp người làm cho.
Sầm Tuế Tuế vội vã gọi điện thoại qua.
Chuông reo ba tiếng, điện thoại thông.
“Tuế Tuế.” Giọng Giản Sóc có vẻ uể oải.
Sầm Tuế Tuế mím môi, rụt rè hỏi, “Anh mệt lắm à? Em không quấy rầy anh đấy chứ?”
“Không sao, có việc gì thế?” Giản Sóc đang xử lý hồ sơ, anh vẫy tay với Đường Tống, Đường Tống bèn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giản Sóc mở loa ngoài điện thoại, “Còn đang băn khoăn xem có nên mời mọi người uống trà không à?”
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Cũng không phải, em định nói là, em có thể thanh toán được.”
Giản Sóc bật cười, nói rất thoải mái, “Được, vậy em thanh toán đi.”
Sầm Tuế Tuế âm thầm thở phào, “Cảm ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?”
“Người đại diện của em không cho em mời, bảo là không cần thiết, còn nói...” Sầm Tuế Tuế dừng lại một chút, “Em nói ra thì có tính là mách lẻo hay không?”
Giản Sóc bật cười, “Mách lẻo gì đâu, em cảm thấy không đúng, đương nhiên có thể nói ra, chưa kể tôi với em còn là bạn bè.”
Sầm Tuế Tuế nở nụ cười, không bị thuyết phục “Em không quấy rầy anh nữa, anh lo công việc đi.”
“Được.”
Giản Sóc đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại gọi, “Tuế Tuế.”
“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế vừa định tắt máy, nghe vậy lại đặt di động bên tai, “Gì thế ạ?”
Giọng Giản Sóc nhiễm ý cười, như lông chim quét nhẹ qua tai Sầm Tuế Tuế, làm cho vành tai cô từ từ nóng lên. Anh nói, “Hi vọng em vẫn có thể tin tưởng tôi.”
Sầm Tuế Tuế cong cong mắt, “Được, em biết rồi, bye bye”
“Ừ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Giản Sóc, tâm tình Sầm Tuế Tuế rất tốt, mở app đặt đồ ăn ra, chọn một quán có tiếng đặt hàng. Sau khi thống nhất thời gian với chủ quán, cô mới đi nghỉ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Sầm Tuế Tuế liền đi đọc kịch bản, tìm Thẩm Chấn Hiên cũng dậy sớm giống vậy tập lời thoại. Cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi, chỉ NG một lần. Tâm trạng Lâm Xán rất tốt, làm cho bầu không khí của cả đoàn phim tốt theo.
Một giờ chiều, đơn hàng của Sầm Tuế Tuế được đưa tới. Cô cùng người giao hàng cùng chia đồ uống cho người của đoàn phim.
Đúng ra, tin tức Sầm Tuế Tuế sắp đi phỏng vấn đã truyền ra ngoài, đã có người đàm tiếu, hơn nữa vì Lâm Xán tương đối dễ dãi với cô, nên cũng đã có người nói xấu sau lưng. Người ta nói há miệng mắc quai, hôm nay Sầm Tuế Tuế mời mọi người bữa phụ, cũng kịp thời chặn họng bọn họ. Mặc kệ vài ngày tới sắp xếp lịch trình như nào, việc hôm nay cô làm đã biểu đạt ý tứ áy náy của mình rồi, tình hình sẽ đỡ hơn nhiều.
Lâm Xán gọi Sầm Tuế Tuế đến trước mặt, giơ cốc trà hoa quả trong tay lên “Tốn kém nhỉ.”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, “Không sao ạ.”
“Không cần cố thế đâu.” Lâm Xán biết rõ tình hình của Sầm Tuế Tuế, thảm đến như vậy, chỉ hơi nghe ngóng là biết rõ được. Một ly trà không đắt, nhưng đoàn phim 《Tìm Em》 là đoàn phim lớn, hơn nữa cô còn mua cho tất cả mọi người, tốn kém kha khá.
Buổi tối Đoạn Doanh đến, nghe nói chuyện ban ngày của Sầm Tuế Tuế, Đoạn Doanh cực kỳ tức giận, bực Tuế Tuế không nghe lời của mình. Hai người ở phòng hóa trang nói vài câu, Đoạn Doanh nổi giận rời đi.
Hai năm qua, Sầm Tuế tuế bị người ta ngầm áp bức, vì thế Đoạn Doanh cũng không dành nhiều thời gian cho cô, chủ yếu thông tin qua WeChat hoặc gọi điện thoại. Trong ấn tượng của Đoạn Doanh, Sầm Tuế Tuế vẫn là cô gái hai năm trước kéo tay mình, nói sẽ cố gắng nhiều hơn để có thể biểu lộ tài năng.
Sầm Tuế Tuế nghĩ, nghệ sỹ và người đại diện có bất hòa thì cũng không có gì, chỉ cần nói rõ cho thông suốt là được, cho nên cô định chờ chiều hôm sau, lúc Đoạn Doanh tới đón, cô sẽ chủ động nói mấy lời dàn hòa với Đoạn Doanh, chuyện này có thể cho qua.
Nhưng Sầm Tuế Tuế không nghĩ tới, Đoạn Doanh không tới đón cô. Không chỉ Đoạn Doanh không tới, mà đến xe cũng không đưa tới.
Sầm Tuế Tuế tính toán thời gian, để không làm ảnh hưởng nhiều đến tiến độ, trước đó cô đã thống nhất với Đoạn Doanh, đúng giờ tới đón, đưa đến Tinh Nguyệt phỏng vấn, phỏng vấn xong lại đi luôn về đoàn phim. Thật không ngờ, kế hoạch đổ bể hoàn toàn.
Sầm Tuế Tuế không muốn gây phiền phức cho người khác, khi ra khỏi trường quay liền tìm một chỗ an toàn đứng. Sau cô nghĩ, định đi về phía bãi đậu xe, nhìn xem có ai tiện đường cho đi nhờ hay không. Cũng không đúng lúc, liên tiếp tìm được bốn, năm xe, đều không đi nhờ được.
Sầm Tuế Tuế cuống lên, nước mắt vòng quanh. Nghĩ đến mình sắp sửa phụ lòng Giản Sóc, cô ảo não nghĩ mình thật quá ngốc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sầm Tuế Tuế thật sự tuyệt vọng. Cô ủ rũ đứng dưới bóng cây, lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Đoạn Doanh. Đoạn Doanh vẫn không nhận như cũ. Sầm Tuế Tuế nắm bắt điện thoại, “Xin lỗi…”
Câu “Xin lỗi” này, vừa có ý xin lỗi ý tốt của Giản Sóc, cũng có ý xin lỗi với chính mình. Cô không nên trông chờ hoàn toàn vào Đoạn Doanh, mà nên tự chuẩn bị phương án hai.
“Tin tin!”
Bỗng nhiên, có tiếng còi vang lên. Sầm Tuế Tuế nhìn về phía tiếng còi, thấy một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi tới gần. Cô tưởng mình đứng cản đường, vội lui về sau hai bước.
“Tin tin” hai tiếng, bên kia lại bấm còi.
Sầm Tuế Tuế cau mày, vòng sang phia ghế lái gõ vào cửa sổ. Kính ghế lái không hạ xuống, ngược lại kính ghế sau lại chầm chậm hạ dần. Sầm Tuế Tuế theo bản năng nhìn về phía sau, bất ngờ đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt có ý cười nhẹ nhàng.
“Anh…” Sầm Tuế Tuế bất ngờ đến không nói ra lời, vụt đưa tay che miệng, ngơ ngác nhìn người kia.
Giản Sóc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, chợt thấy buồn cười, nhưng giờ này không còn thời gian trêu cô nữa. Anh mở cửa xe, “Sầm Tuế Tuế.”
“Dạ?”
“Lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.