Chương 6: Có duyên
Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ
26/12/2020
Giản Sóc hết sức rõ ràng, nếu không làm theo ý của Lâm Nguyệt, thì những ngày tiếp theo của anh đại khái chỉ có thể mô tả bằng bốn chữ.
Một lời khó nói hết. [*]
[*] 一言难尽.
Hai năm gần đây, kỳ thực tính cách của Lâm Nguyệt đã thay đổi không ít.
Trở thành một Lão ngoan đồng, càng lớn tuổi lại càng giống một đứa trẻ, không lý trí như lúc còn trẻ, có thể tự do buông thả mà suy nghĩ, làm việc theo ý mình.
Giản Sóc có thể hiểu được, nên cũng đồng ý tiếp nhận loại “bắt nạt” này của Lâm Nguyệt.
Chỉ cần Lâm Nguyệt vui vẻ, có thể sống vui sướng theo ý mình là tốt rồi.
Giản Sóc thở dài, dựa vào sofa, ngẩng mặt, mang theo một chút nghiêm túc, thật lòng nói: “Con chỉ đi lần này thôi.”
Lâm Nguyệt cười híp mắt, duỗi một ngón tay ra huơ huơ trước mặt Giản Sóc: “Một lần cũng được rồi.”
“Ôi.”
Thuyết phục con trai thành công, Lâm Nguyệt rất vui vẻ, lúc này mới nhớ tới chuyện Giản Sóc nói “đau đầu” trong điện thoại.
“Ối, phải rồi, con trai, con không sao chứ?” Lâm Nguyệt nhích lại gần Giản Sóc, giơ tay sờ lên trán anh.
Giản Sóc bật cười: “Mẹ, con không sao.”
Lâm Nguyệt đẩy anh một cái: “Nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi. Đêm nay ở lại đây, bảo Đường Tống sáng mai mới đến đón con đi.”
“Vâng.” Giản Sóc đứng dậy, “Vậy con đi lên trước đây.”
“Đi mau đi.”
Giản Sóc véo mi tâm, bắt đầu nghĩ về chuyện công việc, nào ngờ mới lên tới lầu hai đã chạm mặt với Giản Chính Quốc.
Giản Sóc: “….” Không phải đi câu cá rồi sao?
Giản Chính Quốc: “…..” Hạ màn sớm thật.
Ông giơ tay chỉ chỉ dưới lầu, rồi lại lắc đầu với Giản Sóc.
Giản Sóc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người đi lướt qua nhau, một người đi lên, một người đi xuống.
Hai giây sau, lại cùng bật cười.
Giản Sóc nghĩ thầm, ba mẹ anh đúng là tuổi càng lớn càng biết đùa!
Một lời khó nói hết. [*]
[*] 一言难尽.
Hai năm gần đây, kỳ thực tính cách của Lâm Nguyệt đã thay đổi không ít.
Trở thành một Lão ngoan đồng, càng lớn tuổi lại càng giống một đứa trẻ, không lý trí như lúc còn trẻ, có thể tự do buông thả mà suy nghĩ, làm việc theo ý mình.
Giản Sóc có thể hiểu được, nên cũng đồng ý tiếp nhận loại “bắt nạt” này của Lâm Nguyệt.
Chỉ cần Lâm Nguyệt vui vẻ, có thể sống vui sướng theo ý mình là tốt rồi.
Giản Sóc thở dài, dựa vào sofa, ngẩng mặt, mang theo một chút nghiêm túc, thật lòng nói: “Con chỉ đi lần này thôi.”
Lâm Nguyệt cười híp mắt, duỗi một ngón tay ra huơ huơ trước mặt Giản Sóc: “Một lần cũng được rồi.”
“Ôi.”
Thuyết phục con trai thành công, Lâm Nguyệt rất vui vẻ, lúc này mới nhớ tới chuyện Giản Sóc nói “đau đầu” trong điện thoại.
“Ối, phải rồi, con trai, con không sao chứ?” Lâm Nguyệt nhích lại gần Giản Sóc, giơ tay sờ lên trán anh.
Giản Sóc bật cười: “Mẹ, con không sao.”
Lâm Nguyệt đẩy anh một cái: “Nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi. Đêm nay ở lại đây, bảo Đường Tống sáng mai mới đến đón con đi.”
“Vâng.” Giản Sóc đứng dậy, “Vậy con đi lên trước đây.”
“Đi mau đi.”
Giản Sóc véo mi tâm, bắt đầu nghĩ về chuyện công việc, nào ngờ mới lên tới lầu hai đã chạm mặt với Giản Chính Quốc.
Giản Sóc: “….” Không phải đi câu cá rồi sao?
Giản Chính Quốc: “…..” Hạ màn sớm thật.
Ông giơ tay chỉ chỉ dưới lầu, rồi lại lắc đầu với Giản Sóc.
Giản Sóc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người đi lướt qua nhau, một người đi lên, một người đi xuống.
Hai giây sau, lại cùng bật cười.
Giản Sóc nghĩ thầm, ba mẹ anh đúng là tuổi càng lớn càng biết đùa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.