Chương 54: Nhớ em
Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ
26/12/2020
Edit: Châu || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế từng nghĩ mình là một người cực kỳ xui xẻo. Từ khi có ý thức, hầu như cuộc đời cô chưa có lúc nào xuôi chèo mát mái. Bước vào làng giải trí hoàn toàn là do lòng nhiệt tình, sau đó thực tế chứng minh, một người mới ở trong các giới đấu đá kinh khủng như này, nếu chỉ dựa vào giấc mơ thì nhất định sẽ phải được dạy dỗ. Cô đã điều chỉnh mình rất nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi bao chuyện họa vô đơn chí, chỉ biết oán trời trách đất. Không có ai có thể bảo đảm cả đời mình sẽ không buồn bã, không lên voi xuống chó, không liêu xiêu, đây kinh nghiệm sống của mỗi người trên đường đời, cho dù do mình lộ ra hay do bạn thân bóc phốt, tóm lại đều phải tự mình tháo gỡ mới được. Lúc rảnh rỗi, Sầm Tuế Tuế cũng từng nghĩ, nếu như không gặp Giản Sóc, chẳng phải cô vẫn vậy sao.
–
Sầm Tuế Tuế đi rồi, Giản Sóc liền thấy trong nhà khác hẳn khi trước. Cảm giác trống vắng, thừa chân thừa tay làm anh cảm thấy ở nhà rất buồn bực. Lúc Sầm Tuế Tuế đi, hai người đã thống nhất là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể liên lạc, không cần chờ. Nhưng cô đi đã ba ngày, anh chưa nhận được bất cứ tin tức tức nào của bà xã, muốn biết hoạt động của cô, anh còn phải lên weibo xem tin tức giải trí, xem ảnh, xem video.
Đường Tống là người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất của cơn hơn dỗi của tổng giám đốc Giản. Sau khi trải qua mấy ngày liên tục trong bầu không khí bão tố, Đường Tống quyết định tự cứu. Trưa nay, Giản Sóc lại ở lại văn phòng xử lý công việc, Đường Tống hỏi ý Giản Sóc, rồi đi ăn cơm trước. Ông chủ không yêu cầu gì đặc biệt, nên Đường Tống cũng chỉ đi tới nhà ăn công ty, nghĩ đơn giản ăn tạm chút là được. Anh ta lấy cơm, tìm chỗ ngồi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Sầm Tuế Tuế. Người nhận điện là Khương San, chị nói hôm nay Sầm Tuế Tuế dậy sớm, nên đang tranh thủ nghỉ trưa một lúc.
Đường Tống thở dài.
Tuy Khương San không tiếp xúc nhiều với Đường Tống, nhưng cũng biết đến bản lĩnh của vị trợ lý họ Đường của tập đoàn Ức Cảnh này, liền hỏi, “Trợ lý Đường có chuyện gì cần Tuế Tuế hỗ trợ sao?”
“Việc này tôi phải đích thân nói với phu nhân, phiền chị Khương nhắn với phu nhân là tôi đã gọi điện thoại tới nhé.”
Khương San đáp luôn, “Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói lại.”
“Cảm ơn chị Khương.”
“Trợ lý Đường đừng khách sáo.”
Đường Tống vừa định cúp điện thoại, thì đột nhiên nghe thấy trong ống nghe vang lên tiếng cửa mở, ngay sau đó giọng Sầm Tuế Tuế vang lên, “Chị San, điện thoại của ai đấy?”
“Trợ lý Đường?”. Rồi Khương San gọi, “Anh còn giữ máy không”
“Có, tôi đây.”
Khương San đưa điện thoại cho Sầm Tuế Tuế, “Điện thoại của trợ lý Đường, tìm em có chuyện.”
“Thật sao?” Sầm Tuế Tuế vừa nghe Đường Tống tìm, tưởng Giản Sóc có chuyện gì, vội vã nhận điện thoại, “Có chuyện gì vậy Đường Tống?”
“Chị Giản.” Đường Tống rất nghiêm túc. Có điều cũng chính bởi anh ta nghiêm túc, Sầm Tuế Tuế mới càng thêm bất an, “Anh Sóc làm sao? Anh nói nhanh lên!”
“Phu nhân đừng nóng, sếp không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì? A, không có chuyện gì là tốt rồi.” cô thở phào, “Chị San, phiền chị giúp em rót cốc nước với?”
“Được.” Chờ Khương San ra ngoài, Sầm Tuế Tuế mới nói, “Được rồi, giờ phòng nghỉ ngơi chỉ có mình tôi, anh nói được rồi.”
Đường Tống bật cười, “Xin lỗi bà chủ, tôi làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Sầm Tuế Tuế cười, “Cần tôi làm gì sao?”
“Sếp bà, liệu có thể phiền chị gọi điện thoại cho sếp không?”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, “Có vậy thôi sao?”
“Đúng.”
“Tại sao vậy?” Không phải là cô không thể gọi cho anh, chẳng qua cô thấy rất buồn bực, sao chuyện gọi điện thoại cũng phải để Đường Tống nói vậy.
Đường Tống hắng giọng, “Chị Giản, chị đi đã mấy ngày, nhưng chẳng gửi cho sếp một tin tức nào.”
“Khụ….” Sầm Tuế Tuế nghẹn.
Đường Tống nói tiếp, “Chị đi đã mấy ngày, mà không gửi tin cho sếp, sếp phải xem tin tức giải trí mới biết thông tin của chị, hai người có chuyện gì à? Tôi cảm thấy là sếp không dám gọi điện cho chị.”
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút. Ngoại trừ sự kiện thẳng thắn hôm trước, cô và anh không có vấn đề gì lớn. Có điều coi như là chuyện kia, thì cô cũng không trách anh mà, chỉ là thỉnh thoảng có cảm giác khó chịu thôi. Nhưng đây là vấn đề của riêng cô, tin là qua thời gian sẽ vượt qua được. “Anh Sóc buồn lắm à?”
Đường Tống vừa nghe, trong lòng càng thêm chắc chắc hai người đã cãi nhau rồi. Anh ta bèn tả Giản Sóc thê thảm hơn, “Từ khi chị đi, sếp không về nhà, ăn ở đều ở công ty cả, tâm tình thì rất không ổn, trưa nay cũng không ăn cơm.”
Sầm Tuế Tuế nghe mỗi câu, thì lông mày liền nhăn lại một chút. Nghiêm trọng thế sao?
Có điều cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày không liên hệ, đúng là có tức cũng phải, dù sao lúc đi đã đồng ý còn gì. Cô nói, “Thế để tôi gọi anh ấy luôn.”
Đường Tống lẳng lặng cười, “Chị Giản, ngàn vạn lần mong chị giữ bí mật cho tôi, nếu không tôi sợ sếp lột da tôi mất.”
Sầm Tuế Tuế bị chọc cười, “Nào có nghiêm trọng vậy.”
“Có đấy.”
“Được, tôi sẽ không nói.”
“Cảm ơn phu nhân, không quấy rầy chị nữa.”
“Được.”
Đường Tống nhìn “kết thúc trò chuyện” trên màn hình điện thoại, lẳng lặng bật cười, “Chị nhà đã ra tay thì gạo xay ra cám.”
“Hey! Trợ lý Đường.” Ai đó đột nhiên vỗ vai Đường Tống, làm anh ta sợ giật cả mình. Anh ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là trợ lý Thất. Đường Tống tức giận, “Làm gì thế?”
Trợ lý Thất ngơ người, quên luôn định nói gì, lắc đầu liên tục, “Không, không có gì.”
Đường Tống đang yên đang lành bị làm giật mình, chẳng thiết tha cơm cháo gì nữa. Anh ta bỏ lại một câu “Đi trước đây”, liền đứng dậy rời đi.
Trợ lý gãi đầu, “Tôi có làm gì anh Đường đâu nhỉ? Bình thường chào hỏi cũng như vậy mà…”. Trợ lý nghĩ mãi không ra, đành đi ăn cơm.
–
Lại nói Đường Tống, trở về tầng 52 rồi, anh ta đẩy cửa phòng làm việc. Giản Sóc đang nắm hai tay thành đấm, chống trên trán, vì thế Đường Tống không nhìn rõ vẻ mặt anh. Anh ta gõ nhẹ, “Sếp.”
Giản Sóc ngẩng đầu nhìn, “Về rồi à.”
Đường Tống đột nhiên băn khoăn, “Sếp, anh có khỏe không?”
Giản Sóc đặt tay lên dạ dày, nhăn mày, “Không sao, dạ dày hơi đau thôi.”
“Đau dạ dày à?” Đường Tống bước nhanh về phía trước, “Có cần em gọi bác sỹ đến không ạ?”
“Không cần đâu.” Giản Sóc xua tay, “Tôi vừa uống thuốc rồi.”
“Anh để bụng rỗng uống thuốc à?”
“Ờ.”
Đường Tống không đồng tình, “Sếp à, anh không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho chị nhà chứ.”
Nhắc đến Sầm Tuế Tuế, tâm tình Giản Sóc sập xuống rõ ràng. Đường Tống vừa định nói mình đã gọi điện thoại cho cô, thì điện thoại của Giản Sóc liền vang lên.
Anh hơi hạ mắt, nhưng vừa nhìn đến màn hình thì đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Đường Tống biết tỏng, Sầm Tuế Tuế điện thoại chứ gì.
Giản Sóc liếc anh ta, “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Chờ Đường Tống ra ngoài, Giản Sóc mới hắng giọng, nhận điện thoại, “Tuế Tuế à”
Sầm Tuế Tuế nghe giọng anh thì mỉm cười, người này che giấu rất giỏi. Cô nhẹ nhàng, “Anh Sóc, đang làm gì thế?”
“Ở công ty, đang làm.”
“Không nghỉ à? Giờ này nên đi ăn trưa chứ nhỉ?”
Giản Sóc ngập ngừng, “Anh ăn rồi.”
Sầm Tuế Tuế cười nhẹ, “Thế anh nói xem, trưa nay anh ăn gì, ăn với ai?.”
Giản Sóc lập tức hiểu, khẽ cắn răng, “Đường Tống!”
“Anh đừng trách anh ấy, anh ấy chỉ là lo cho anh thôi.”
Giản Sóc bóp trán, “Có phải nếu Đường Tống không gọi em, thì em cũng không gọi anh đúng không?”
Sầm Tuế Tuế đời nào thừa nhận mình đã quên, chỉ cười nói, “Không mà, chẳng qua mầy hôm nay bận quá, chưa quen, em cũng định tối gọi cho anh đây.”
Giản Sóc không vạch trần, “Tin em vậy.”
“Ha ha ha ha!” cô bật cười, “Anh à, em thật sự không sao mà.”
Giản Sóc im lặng.
Sầm Tuế Tuế thề thốt, “Em bảo đảm, bắt đầu từ hôm nay, nhất định ngày nào em cũng sẽ gửi tin hoặc gọi điện cho anh, nhất định không quên như này nữa, được không?”
“Được.”
“Còn nữa, anh phải chăm sóc bản thân, không được bỏ bữa, không được thức đêm, tối nào cũng phải về nhà, sau đó chụp ảnh chứng minh cho em, biết chưa?”
Giản Sóc khẽ cười, Sầm Tuế Tuế sờ vành tai mình đã nóng lênm, “Đừng có cười.”
“Được.”
“Cốc cốc…”
Cửa phòng nghỉ của cô có tiếng gõ, Ân Tiểu Nguyệt mở cửa, nói nhỏ, “Chị Tuế Tuế, đến lúc rồi.”
CÔ gật đầu, “Được, chị đến ngay.”
Ân Tiểu Nguyệt đóng cửa lại, Sầm Tuế Tuế nói, “Anh Sóc, em phải đi, anh đi ăn cơm đi nha, ăn gì chụp ảnh gửi em, đừng hòng nói phét, em sẽ hỏi Đường Tống đấy.”
Giản Sóc đáp lại, “Được.”
Sầm Tuế Tuế định ngắt máy, rồi hạ giọng gọi “Anh Sóc này.”
“Hả?”
“Chụt…” Cô hôn gió vào ống nghe, rồi lập tức dập máy. Thật ngượng…
Giản Sóc ngây người. Nếu anh không nghe lầm, vừa nãy là tiếng hôn gió thì phải? Mấy giây sau, anh mới phục hồi tinh thần, nhếch môi cười, rồi bấm số nội bộ, “Đường Tống, gọi đồ ăn đi.”
–
Sau hôm gọi điện cho Giản Sóc, mấy ngày liền Sầm Tuế Tuế đều rất bận, bay từ Bắc xuống Nam, chạy từ đông sang tây. 《Tìm Em》là tác phẩm lớn, địa điểm tuyên truyền rất nhiều, lịch trình dày đặc. Lúc đầu cô thấy không chịu nổi, nhưng rồi thích nghi rất nhanh với cuộc sống ngược xuôi hối hả. Đội tuyên truyền đi càng nhiều nơi, độ hot của Sầm Tuế Tuế cũng càng cao. Cô có fan hâm mộ, mỗi khi đến một địa điểm, người hâm mộ sẽ tự phát tổ chức tới sân bay chào đón. Mỗi lần nhìn thấy có người cầm biển đón tiếp, nghe fan hâm mộ gọi tên, Sầm Tuế Tuế đều rất xúc động. Có nhiều người thích mình như vậy rồi.
Tháng chín, điểm dừng cuối cùng là ở thành phố H. Do ảnh hưởng thời tiết, lúc đoàn của Sầm Tuế Tuế đến nơi thì đã là mười một giờ đêm. Lần này cô tham gia ghi hình cho chương trình tạp kỹ, mất hai ngày, có thể lâu hơn một chút. Tổ chương trình cho xe tới đón. Lên xe, Sầm Tuế Tuế chỉ kịp báo cho Giản Sóc một tiếng là đến nơi, rồi dựa vào ghế tựa ngủ thiếp đi. Mấy ngày liền qua lại đã làm cô quá mệt.
Đến khách sạn đã là một giờ sáng. Chào mấy người Khương San, cô vào phòng mình, không hề nghĩ ngợi liền gọi thoại video luôn. Vừa nằm gà gật trên giường, cô vừa chờ video. Hơn ba mươi giây sau, Giản Sóc mới nhận điện. Nhìn thấy đôi mắt buồn ngủ mông lung của Giản Sóc trên màn hình, Sầm Tuế Tuế bấy giờ mới nhận ra, giờ đã là nửa đêm.
“Xin lỗi anh, em quên mất.”
“Không sao.” Giản Sóc nhổm dậy, giọng khàn khàn, “Vừa tới khách sạn à?”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Sóc đau lòng, “Nhanh ngủ đi, anh nhớ bảy giờ sáng mai em đã phải đi rồi.”
Sầm Tuế Tuế liền chui vào chăn, “Anh Sóc, em có thể không ngắt video không?”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế để nguyên điện thoại, rồi giống như lần trước, cùng Giản Sóc thông video mà ngủ thiếp đi.
Ánh mắt Giản Sóc dịu dàng, đầu ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, dường như thông qua đó, anh có thể chạm vào cô. Anh và cô không gặp nhau đã sắp hai mươi ngày rồi. Nhớ cô. Rất nhớ rất rất nhớ.
Sầm Tuế Tuế từng nghĩ mình là một người cực kỳ xui xẻo. Từ khi có ý thức, hầu như cuộc đời cô chưa có lúc nào xuôi chèo mát mái. Bước vào làng giải trí hoàn toàn là do lòng nhiệt tình, sau đó thực tế chứng minh, một người mới ở trong các giới đấu đá kinh khủng như này, nếu chỉ dựa vào giấc mơ thì nhất định sẽ phải được dạy dỗ. Cô đã điều chỉnh mình rất nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi bao chuyện họa vô đơn chí, chỉ biết oán trời trách đất. Không có ai có thể bảo đảm cả đời mình sẽ không buồn bã, không lên voi xuống chó, không liêu xiêu, đây kinh nghiệm sống của mỗi người trên đường đời, cho dù do mình lộ ra hay do bạn thân bóc phốt, tóm lại đều phải tự mình tháo gỡ mới được. Lúc rảnh rỗi, Sầm Tuế Tuế cũng từng nghĩ, nếu như không gặp Giản Sóc, chẳng phải cô vẫn vậy sao.
–
Sầm Tuế Tuế đi rồi, Giản Sóc liền thấy trong nhà khác hẳn khi trước. Cảm giác trống vắng, thừa chân thừa tay làm anh cảm thấy ở nhà rất buồn bực. Lúc Sầm Tuế Tuế đi, hai người đã thống nhất là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể liên lạc, không cần chờ. Nhưng cô đi đã ba ngày, anh chưa nhận được bất cứ tin tức tức nào của bà xã, muốn biết hoạt động của cô, anh còn phải lên weibo xem tin tức giải trí, xem ảnh, xem video.
Đường Tống là người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất của cơn hơn dỗi của tổng giám đốc Giản. Sau khi trải qua mấy ngày liên tục trong bầu không khí bão tố, Đường Tống quyết định tự cứu. Trưa nay, Giản Sóc lại ở lại văn phòng xử lý công việc, Đường Tống hỏi ý Giản Sóc, rồi đi ăn cơm trước. Ông chủ không yêu cầu gì đặc biệt, nên Đường Tống cũng chỉ đi tới nhà ăn công ty, nghĩ đơn giản ăn tạm chút là được. Anh ta lấy cơm, tìm chỗ ngồi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Sầm Tuế Tuế. Người nhận điện là Khương San, chị nói hôm nay Sầm Tuế Tuế dậy sớm, nên đang tranh thủ nghỉ trưa một lúc.
Đường Tống thở dài.
Tuy Khương San không tiếp xúc nhiều với Đường Tống, nhưng cũng biết đến bản lĩnh của vị trợ lý họ Đường của tập đoàn Ức Cảnh này, liền hỏi, “Trợ lý Đường có chuyện gì cần Tuế Tuế hỗ trợ sao?”
“Việc này tôi phải đích thân nói với phu nhân, phiền chị Khương nhắn với phu nhân là tôi đã gọi điện thoại tới nhé.”
Khương San đáp luôn, “Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói lại.”
“Cảm ơn chị Khương.”
“Trợ lý Đường đừng khách sáo.”
Đường Tống vừa định cúp điện thoại, thì đột nhiên nghe thấy trong ống nghe vang lên tiếng cửa mở, ngay sau đó giọng Sầm Tuế Tuế vang lên, “Chị San, điện thoại của ai đấy?”
“Trợ lý Đường?”. Rồi Khương San gọi, “Anh còn giữ máy không”
“Có, tôi đây.”
Khương San đưa điện thoại cho Sầm Tuế Tuế, “Điện thoại của trợ lý Đường, tìm em có chuyện.”
“Thật sao?” Sầm Tuế Tuế vừa nghe Đường Tống tìm, tưởng Giản Sóc có chuyện gì, vội vã nhận điện thoại, “Có chuyện gì vậy Đường Tống?”
“Chị Giản.” Đường Tống rất nghiêm túc. Có điều cũng chính bởi anh ta nghiêm túc, Sầm Tuế Tuế mới càng thêm bất an, “Anh Sóc làm sao? Anh nói nhanh lên!”
“Phu nhân đừng nóng, sếp không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì? A, không có chuyện gì là tốt rồi.” cô thở phào, “Chị San, phiền chị giúp em rót cốc nước với?”
“Được.” Chờ Khương San ra ngoài, Sầm Tuế Tuế mới nói, “Được rồi, giờ phòng nghỉ ngơi chỉ có mình tôi, anh nói được rồi.”
Đường Tống bật cười, “Xin lỗi bà chủ, tôi làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Sầm Tuế Tuế cười, “Cần tôi làm gì sao?”
“Sếp bà, liệu có thể phiền chị gọi điện thoại cho sếp không?”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, “Có vậy thôi sao?”
“Đúng.”
“Tại sao vậy?” Không phải là cô không thể gọi cho anh, chẳng qua cô thấy rất buồn bực, sao chuyện gọi điện thoại cũng phải để Đường Tống nói vậy.
Đường Tống hắng giọng, “Chị Giản, chị đi đã mấy ngày, nhưng chẳng gửi cho sếp một tin tức nào.”
“Khụ….” Sầm Tuế Tuế nghẹn.
Đường Tống nói tiếp, “Chị đi đã mấy ngày, mà không gửi tin cho sếp, sếp phải xem tin tức giải trí mới biết thông tin của chị, hai người có chuyện gì à? Tôi cảm thấy là sếp không dám gọi điện cho chị.”
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút. Ngoại trừ sự kiện thẳng thắn hôm trước, cô và anh không có vấn đề gì lớn. Có điều coi như là chuyện kia, thì cô cũng không trách anh mà, chỉ là thỉnh thoảng có cảm giác khó chịu thôi. Nhưng đây là vấn đề của riêng cô, tin là qua thời gian sẽ vượt qua được. “Anh Sóc buồn lắm à?”
Đường Tống vừa nghe, trong lòng càng thêm chắc chắc hai người đã cãi nhau rồi. Anh ta bèn tả Giản Sóc thê thảm hơn, “Từ khi chị đi, sếp không về nhà, ăn ở đều ở công ty cả, tâm tình thì rất không ổn, trưa nay cũng không ăn cơm.”
Sầm Tuế Tuế nghe mỗi câu, thì lông mày liền nhăn lại một chút. Nghiêm trọng thế sao?
Có điều cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày không liên hệ, đúng là có tức cũng phải, dù sao lúc đi đã đồng ý còn gì. Cô nói, “Thế để tôi gọi anh ấy luôn.”
Đường Tống lẳng lặng cười, “Chị Giản, ngàn vạn lần mong chị giữ bí mật cho tôi, nếu không tôi sợ sếp lột da tôi mất.”
Sầm Tuế Tuế bị chọc cười, “Nào có nghiêm trọng vậy.”
“Có đấy.”
“Được, tôi sẽ không nói.”
“Cảm ơn phu nhân, không quấy rầy chị nữa.”
“Được.”
Đường Tống nhìn “kết thúc trò chuyện” trên màn hình điện thoại, lẳng lặng bật cười, “Chị nhà đã ra tay thì gạo xay ra cám.”
“Hey! Trợ lý Đường.” Ai đó đột nhiên vỗ vai Đường Tống, làm anh ta sợ giật cả mình. Anh ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là trợ lý Thất. Đường Tống tức giận, “Làm gì thế?”
Trợ lý Thất ngơ người, quên luôn định nói gì, lắc đầu liên tục, “Không, không có gì.”
Đường Tống đang yên đang lành bị làm giật mình, chẳng thiết tha cơm cháo gì nữa. Anh ta bỏ lại một câu “Đi trước đây”, liền đứng dậy rời đi.
Trợ lý gãi đầu, “Tôi có làm gì anh Đường đâu nhỉ? Bình thường chào hỏi cũng như vậy mà…”. Trợ lý nghĩ mãi không ra, đành đi ăn cơm.
–
Lại nói Đường Tống, trở về tầng 52 rồi, anh ta đẩy cửa phòng làm việc. Giản Sóc đang nắm hai tay thành đấm, chống trên trán, vì thế Đường Tống không nhìn rõ vẻ mặt anh. Anh ta gõ nhẹ, “Sếp.”
Giản Sóc ngẩng đầu nhìn, “Về rồi à.”
Đường Tống đột nhiên băn khoăn, “Sếp, anh có khỏe không?”
Giản Sóc đặt tay lên dạ dày, nhăn mày, “Không sao, dạ dày hơi đau thôi.”
“Đau dạ dày à?” Đường Tống bước nhanh về phía trước, “Có cần em gọi bác sỹ đến không ạ?”
“Không cần đâu.” Giản Sóc xua tay, “Tôi vừa uống thuốc rồi.”
“Anh để bụng rỗng uống thuốc à?”
“Ờ.”
Đường Tống không đồng tình, “Sếp à, anh không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho chị nhà chứ.”
Nhắc đến Sầm Tuế Tuế, tâm tình Giản Sóc sập xuống rõ ràng. Đường Tống vừa định nói mình đã gọi điện thoại cho cô, thì điện thoại của Giản Sóc liền vang lên.
Anh hơi hạ mắt, nhưng vừa nhìn đến màn hình thì đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Đường Tống biết tỏng, Sầm Tuế Tuế điện thoại chứ gì.
Giản Sóc liếc anh ta, “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Chờ Đường Tống ra ngoài, Giản Sóc mới hắng giọng, nhận điện thoại, “Tuế Tuế à”
Sầm Tuế Tuế nghe giọng anh thì mỉm cười, người này che giấu rất giỏi. Cô nhẹ nhàng, “Anh Sóc, đang làm gì thế?”
“Ở công ty, đang làm.”
“Không nghỉ à? Giờ này nên đi ăn trưa chứ nhỉ?”
Giản Sóc ngập ngừng, “Anh ăn rồi.”
Sầm Tuế Tuế cười nhẹ, “Thế anh nói xem, trưa nay anh ăn gì, ăn với ai?.”
Giản Sóc lập tức hiểu, khẽ cắn răng, “Đường Tống!”
“Anh đừng trách anh ấy, anh ấy chỉ là lo cho anh thôi.”
Giản Sóc bóp trán, “Có phải nếu Đường Tống không gọi em, thì em cũng không gọi anh đúng không?”
Sầm Tuế Tuế đời nào thừa nhận mình đã quên, chỉ cười nói, “Không mà, chẳng qua mầy hôm nay bận quá, chưa quen, em cũng định tối gọi cho anh đây.”
Giản Sóc không vạch trần, “Tin em vậy.”
“Ha ha ha ha!” cô bật cười, “Anh à, em thật sự không sao mà.”
Giản Sóc im lặng.
Sầm Tuế Tuế thề thốt, “Em bảo đảm, bắt đầu từ hôm nay, nhất định ngày nào em cũng sẽ gửi tin hoặc gọi điện cho anh, nhất định không quên như này nữa, được không?”
“Được.”
“Còn nữa, anh phải chăm sóc bản thân, không được bỏ bữa, không được thức đêm, tối nào cũng phải về nhà, sau đó chụp ảnh chứng minh cho em, biết chưa?”
Giản Sóc khẽ cười, Sầm Tuế Tuế sờ vành tai mình đã nóng lênm, “Đừng có cười.”
“Được.”
“Cốc cốc…”
Cửa phòng nghỉ của cô có tiếng gõ, Ân Tiểu Nguyệt mở cửa, nói nhỏ, “Chị Tuế Tuế, đến lúc rồi.”
CÔ gật đầu, “Được, chị đến ngay.”
Ân Tiểu Nguyệt đóng cửa lại, Sầm Tuế Tuế nói, “Anh Sóc, em phải đi, anh đi ăn cơm đi nha, ăn gì chụp ảnh gửi em, đừng hòng nói phét, em sẽ hỏi Đường Tống đấy.”
Giản Sóc đáp lại, “Được.”
Sầm Tuế Tuế định ngắt máy, rồi hạ giọng gọi “Anh Sóc này.”
“Hả?”
“Chụt…” Cô hôn gió vào ống nghe, rồi lập tức dập máy. Thật ngượng…
Giản Sóc ngây người. Nếu anh không nghe lầm, vừa nãy là tiếng hôn gió thì phải? Mấy giây sau, anh mới phục hồi tinh thần, nhếch môi cười, rồi bấm số nội bộ, “Đường Tống, gọi đồ ăn đi.”
–
Sau hôm gọi điện cho Giản Sóc, mấy ngày liền Sầm Tuế Tuế đều rất bận, bay từ Bắc xuống Nam, chạy từ đông sang tây. 《Tìm Em》là tác phẩm lớn, địa điểm tuyên truyền rất nhiều, lịch trình dày đặc. Lúc đầu cô thấy không chịu nổi, nhưng rồi thích nghi rất nhanh với cuộc sống ngược xuôi hối hả. Đội tuyên truyền đi càng nhiều nơi, độ hot của Sầm Tuế Tuế cũng càng cao. Cô có fan hâm mộ, mỗi khi đến một địa điểm, người hâm mộ sẽ tự phát tổ chức tới sân bay chào đón. Mỗi lần nhìn thấy có người cầm biển đón tiếp, nghe fan hâm mộ gọi tên, Sầm Tuế Tuế đều rất xúc động. Có nhiều người thích mình như vậy rồi.
Tháng chín, điểm dừng cuối cùng là ở thành phố H. Do ảnh hưởng thời tiết, lúc đoàn của Sầm Tuế Tuế đến nơi thì đã là mười một giờ đêm. Lần này cô tham gia ghi hình cho chương trình tạp kỹ, mất hai ngày, có thể lâu hơn một chút. Tổ chương trình cho xe tới đón. Lên xe, Sầm Tuế Tuế chỉ kịp báo cho Giản Sóc một tiếng là đến nơi, rồi dựa vào ghế tựa ngủ thiếp đi. Mấy ngày liền qua lại đã làm cô quá mệt.
Đến khách sạn đã là một giờ sáng. Chào mấy người Khương San, cô vào phòng mình, không hề nghĩ ngợi liền gọi thoại video luôn. Vừa nằm gà gật trên giường, cô vừa chờ video. Hơn ba mươi giây sau, Giản Sóc mới nhận điện. Nhìn thấy đôi mắt buồn ngủ mông lung của Giản Sóc trên màn hình, Sầm Tuế Tuế bấy giờ mới nhận ra, giờ đã là nửa đêm.
“Xin lỗi anh, em quên mất.”
“Không sao.” Giản Sóc nhổm dậy, giọng khàn khàn, “Vừa tới khách sạn à?”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Sóc đau lòng, “Nhanh ngủ đi, anh nhớ bảy giờ sáng mai em đã phải đi rồi.”
Sầm Tuế Tuế liền chui vào chăn, “Anh Sóc, em có thể không ngắt video không?”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế để nguyên điện thoại, rồi giống như lần trước, cùng Giản Sóc thông video mà ngủ thiếp đi.
Ánh mắt Giản Sóc dịu dàng, đầu ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, dường như thông qua đó, anh có thể chạm vào cô. Anh và cô không gặp nhau đã sắp hai mươi ngày rồi. Nhớ cô. Rất nhớ rất rất nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.