Chương 19: Một nửa của giấc mơ
Tr Kh Linh
13/07/2024
Tối hôm đó là buổi tối đoàn tụ cả gia đình cậu và đón chào thêm một thành viên mới. Mọi người đều hi vọng cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn. Cả gia đình cũng yêu thương đùm bọc nhau hơn.
Sau bữa tối cũng chính là lúc anh em họ trở về phòng mình
“Anh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi nhé, em ngay cạnh nên có gì gọi một tiếng là em qua!”
“Ừm, em cũng nghỉ ngơi đi”
Nói rồi Chí Thiên trở về phòng, mở chiếc điện thoại đã lâu không cầm tới. Cậu thấy rất nhiều tin nhắn từ đội bóng, tin tức về mình trên báo chí, đặc biệt là tin nhắn e-mail của người lần trước nữa. Cậu không để tâm đến cái tin nhắn e-mail đó nhiều mà chỉ gửi tin nhắn đến đội bóng xin nghỉ trong một thời gian sau đó trở vào nhà tắm.
Bên phòng Tuệ Châu
“Cốc, cốc, cốc”
“Dạ!”
“Con hả? Ta có chuyện muốn nói” mẹ Chí Thiên đứng ngoài cửa
“Dạ vâng, chuyện gì thế ạ?”
“Ta có nhận được kết quả từ khoa tâm thần ở bệnh viện về việc của Chí Thiên. Bệnh viện kết luận nó bị rối loạn lo âu thì ta đã biết rồi nhưng sau vụ tai nạn kia thằng bé nó sẽ quên bớt đi phần kí ức dư thừa”
“Dạ vâng, có vẻ nghiêm trọng ạ? Vậy có thể chữa trị không mẹ?”
“Ta thấy họ bảo cái này còn tùy thuộc vào lối sống nữa, vì đây là bệnh tâm lí. Không thể chữa bằng thuốc. Vậy nên ta muốn con trong thời gian này chỉ cần ở cạnh thằng bé là được!”
“Dạ vâng, con cũng vẫn luôn muốn ở cạnh anh như vậy ạ!”
“Cảm ơn con, con nghỉ ngơi đi. Ta xuống nhà”
“Vâng, chào mẹ!”
Kết thúc cuộc nói chuyện đó, Tuệ Châu cũng đã suy nghĩ khá nhiều điều. Cô muốn giúp anh trai mình trong thời gian này vì sợ lâu dần anh sẽ quên hết kí ức và sống một cuộc sống dày vò bản thân.
Ở phòng Chí Thiên
Sau khi tắm rửa xong, cậu giờ khá mệt mỏi và chỉ muốn đi ngủ. Trước khi ngủ cậu uống một viên thuốc giảm đau rồi mới đi ngủ. Lâu lắm rồi mới ngủ trên giường của mình, mềm mại và ấm áp quá. Thật thoải mái, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ....
“Rì rào, rì rào. Tiếng sóng biển. Lại nữa ư? Mình lại đang ở biển nữa ư? Vậy chắc em ấy sẽ xuất hiện thôi.
Trong giấc mơ, Chí Thiên cứ đứng đó chờ sự xuất hiện của người ấy. Nhưng cũng lâu rồi, ngoài tiếng sóng biển ra và cái bãi cát này thì cậu chưa thấy ai cả. Sự kiên nhẫn đã mất, cậu định rời đi thì có tiếng gọi
- Dừng lại đi!
- Ai vậy?
Cậu quay ra nhìn, đứng gần mép biển. Đó chính là em ấy, người con trai với dáng vẻ mảnh khảnh và nước da trắng trẻo. Cậu muốn lại gần em ấy quá nhưng nhớ lại những giấc mơ lần trước mỗi lần lại gần em ấy thì em ấy liền biết mất cùng giấc mơ hoặc không cậu sẽ lại ngã xuống biển và kết thức giấc mơ. Lần này cậu sợ lắm, nên đã đứng yên đó đối diện với em.
- Anh thấy lạ đúng không? Mọi khi sẽ có em đứng đợi anh sẵn và gọi tên em chạy về phía anh nhưng lần này em không còn chờ đợi anh nữa!
- Tôi, tôi sợ khi chạy đến phía em thì em sẽ biến mất. Đây là lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện cùng với em
Nói rồi Chí Thiên đến gần hơn nhưng em ấy đã dơ tay bảo cậu đừng lại gần
- Đừng lại gần đây, tôi sẽ biến mất ngay thôi
Em ấy hướng về phía biển nên từ đầu đến cuối Chí Thiên đều không thể thấy mặt em
- Anh còn nhớ em không? Nhớ năm đó ta đã thân nhau đến nhường nào không? Giờ em vẫn đeo chiếc vòng anh tặng em năm ta tạm biệt nhau này
Chí Thiên không thể nói lại gì vì căn bản cậu không còn nhớ chút mảng kí ức nào khi cậu còn nhỏ. Nhận thấy sự im lặng của Chí Thiên, em ấy cười nhẹ rồi nói tiếp
- Ha ha, thật sự năm đó phải rời xa anh em không cam lòng đâu. Vì lúc đó em đã có tình cảm với anh rồi, và ngay cả bây giờ
- Em có thể, quay lại nhìn tôi dù chỉ là một cái không?
Vừa nói dứt lời, em ấy nhẹ nhàng quay về phía Chí Thiên
- Em luôn hướng về phía anh mà!
//Aiz chết tiệt, cái ánh sáng chết tiệt, mình không thể thấy em ấy nhưng đã nói chuyện rồi thì mình nhất quyết phải biết được tên em ấy//
- V-vậy em làm ơn cho tôi biết. Tên em là gì?
- Tên em á? Tên em là......”
End chap.
Sau bữa tối cũng chính là lúc anh em họ trở về phòng mình
“Anh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi nhé, em ngay cạnh nên có gì gọi một tiếng là em qua!”
“Ừm, em cũng nghỉ ngơi đi”
Nói rồi Chí Thiên trở về phòng, mở chiếc điện thoại đã lâu không cầm tới. Cậu thấy rất nhiều tin nhắn từ đội bóng, tin tức về mình trên báo chí, đặc biệt là tin nhắn e-mail của người lần trước nữa. Cậu không để tâm đến cái tin nhắn e-mail đó nhiều mà chỉ gửi tin nhắn đến đội bóng xin nghỉ trong một thời gian sau đó trở vào nhà tắm.
Bên phòng Tuệ Châu
“Cốc, cốc, cốc”
“Dạ!”
“Con hả? Ta có chuyện muốn nói” mẹ Chí Thiên đứng ngoài cửa
“Dạ vâng, chuyện gì thế ạ?”
“Ta có nhận được kết quả từ khoa tâm thần ở bệnh viện về việc của Chí Thiên. Bệnh viện kết luận nó bị rối loạn lo âu thì ta đã biết rồi nhưng sau vụ tai nạn kia thằng bé nó sẽ quên bớt đi phần kí ức dư thừa”
“Dạ vâng, có vẻ nghiêm trọng ạ? Vậy có thể chữa trị không mẹ?”
“Ta thấy họ bảo cái này còn tùy thuộc vào lối sống nữa, vì đây là bệnh tâm lí. Không thể chữa bằng thuốc. Vậy nên ta muốn con trong thời gian này chỉ cần ở cạnh thằng bé là được!”
“Dạ vâng, con cũng vẫn luôn muốn ở cạnh anh như vậy ạ!”
“Cảm ơn con, con nghỉ ngơi đi. Ta xuống nhà”
“Vâng, chào mẹ!”
Kết thúc cuộc nói chuyện đó, Tuệ Châu cũng đã suy nghĩ khá nhiều điều. Cô muốn giúp anh trai mình trong thời gian này vì sợ lâu dần anh sẽ quên hết kí ức và sống một cuộc sống dày vò bản thân.
Ở phòng Chí Thiên
Sau khi tắm rửa xong, cậu giờ khá mệt mỏi và chỉ muốn đi ngủ. Trước khi ngủ cậu uống một viên thuốc giảm đau rồi mới đi ngủ. Lâu lắm rồi mới ngủ trên giường của mình, mềm mại và ấm áp quá. Thật thoải mái, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ....
“Rì rào, rì rào. Tiếng sóng biển. Lại nữa ư? Mình lại đang ở biển nữa ư? Vậy chắc em ấy sẽ xuất hiện thôi.
Trong giấc mơ, Chí Thiên cứ đứng đó chờ sự xuất hiện của người ấy. Nhưng cũng lâu rồi, ngoài tiếng sóng biển ra và cái bãi cát này thì cậu chưa thấy ai cả. Sự kiên nhẫn đã mất, cậu định rời đi thì có tiếng gọi
- Dừng lại đi!
- Ai vậy?
Cậu quay ra nhìn, đứng gần mép biển. Đó chính là em ấy, người con trai với dáng vẻ mảnh khảnh và nước da trắng trẻo. Cậu muốn lại gần em ấy quá nhưng nhớ lại những giấc mơ lần trước mỗi lần lại gần em ấy thì em ấy liền biết mất cùng giấc mơ hoặc không cậu sẽ lại ngã xuống biển và kết thức giấc mơ. Lần này cậu sợ lắm, nên đã đứng yên đó đối diện với em.
- Anh thấy lạ đúng không? Mọi khi sẽ có em đứng đợi anh sẵn và gọi tên em chạy về phía anh nhưng lần này em không còn chờ đợi anh nữa!
- Tôi, tôi sợ khi chạy đến phía em thì em sẽ biến mất. Đây là lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện cùng với em
Nói rồi Chí Thiên đến gần hơn nhưng em ấy đã dơ tay bảo cậu đừng lại gần
- Đừng lại gần đây, tôi sẽ biến mất ngay thôi
Em ấy hướng về phía biển nên từ đầu đến cuối Chí Thiên đều không thể thấy mặt em
- Anh còn nhớ em không? Nhớ năm đó ta đã thân nhau đến nhường nào không? Giờ em vẫn đeo chiếc vòng anh tặng em năm ta tạm biệt nhau này
Chí Thiên không thể nói lại gì vì căn bản cậu không còn nhớ chút mảng kí ức nào khi cậu còn nhỏ. Nhận thấy sự im lặng của Chí Thiên, em ấy cười nhẹ rồi nói tiếp
- Ha ha, thật sự năm đó phải rời xa anh em không cam lòng đâu. Vì lúc đó em đã có tình cảm với anh rồi, và ngay cả bây giờ
- Em có thể, quay lại nhìn tôi dù chỉ là một cái không?
Vừa nói dứt lời, em ấy nhẹ nhàng quay về phía Chí Thiên
- Em luôn hướng về phía anh mà!
//Aiz chết tiệt, cái ánh sáng chết tiệt, mình không thể thấy em ấy nhưng đã nói chuyện rồi thì mình nhất quyết phải biết được tên em ấy//
- V-vậy em làm ơn cho tôi biết. Tên em là gì?
- Tên em á? Tên em là......”
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.