Chương 24
Thanh Trúc
11/07/2023
Những ngày sau đó, đối với tôi nó thật sự rất đặc biệt.
Là những ngày cuối cùng được bên mẹ.
Nhưng lại là những ngày đầu tiên được hưởng trọn vẹn chữ ấm áp từ gia đình.
Trước đây chúng tôi cũng hay ngồi chung mâm cơm, chỉ là nó chưa bao giờ rộn rã tiếng cười như những ngày này cả.
Nó thật hạnh phúc.
Hạnh phúc tới mức nhiều năm về sau, khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười trên môi mỗi người.
Nó gần gũi tới nỗi, thân thuộc tới nỗi tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ đang gắp thức ăn cho mình, còn ba thì đau đầu vì Mục Đăng không chịu ăn cơm.
Thằng bé còn nhổ cơm ra bàn, kết quả bị ba mắng cho một trận, đến khóc cũng chả dám.
Tôi đã ước gì mình cũng vô tư như thằng bé.
Cho tới lúc mẹ nằm xuống, thằng bé vẫn chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
Hạ Âm đưa tay lên chặn ở cửa miệng, ho khù khụ. Đôi môi khô khốc của cô khẽ run rẩy lên đôi chút, bên khoé còn dính tí máu.
Úc Ni vội đưa khăn giấy và nước cho mẹ.
Nhìn cô khó khăn uống từng chút từng chút nước trong li, con bé buồn đến mức muốn khóc. Nhưng nó đã hứa với cô rồi.
Nó sẽ không khóc nữa.
Nếu nó khóc thì sẽ thất hứa, như vậy mẹ sẽ không vui.
Cô đưa lại cái ly rỗng cho nó, bàn tay hao gầy nhẹ nhàng vuốt tóc con:
- Con mệt không?
- Không, con không mệt!
- Mẹ tệ quá, hành con như thế này...
Cô chưa nói dứt câu liền tiếp tục ho dai dẳng. Úc Ni lắc lắc đầu, nắm lấy tay mẹ:
- Con không mệt đâu! Mẹ cứ nghỉ ngơi đi!
Cô nhắm mắt thay cho lời muốn nói.
Đôi mắt sâu kia từ từ khép lại, bỗng nhiên lại mở ra vì bị con bé gọi.
- Mẹ! Ba đang nấu cháo đậu xanh, mẹ nhất định phải tỉnh dậy để ăn đó nha?
Cô xót xa mỉm cười, nụ cười đó chỉ toàn là nước mắt.
Con bé sợ cô nhắm mắt rồi sẽ không mở mắt ra nữa.
Một nỗi sợ mà một con bé bốn tuổi không nên có.
Yên tâm!
Cô quả nhiên là thấy mệt, nhưng không cần phải ngủ ngàn thu để cảm thấy khoẻ lại!
Úc Ni ngắm nhìn mẹ ngủ, hơi thở vừa đều đặn vừa yếu ớt của mẹ khiến nó an tâm phần nào.
Đừng lo! Con ở đây, ngay bên mẹ, vậy nên mẹ cứ nghỉ ngơi đi!
Một lát sau thì Bách Ngộ đẩy cửa đi vào, trên tay hắn là một tô cháo nóng hổi.
Theo chân hắn là Mục Đăng.
Thằng bé lon ta lon ton, định chạy đến ôm mẹ thì bị Úc Ni giữ lại:
- Mẹ ngủ rồi, em để cho mẹ ngủ!
Hắn đặt tô cháo xuống chiếc bàn đầu giường, rồi bế thằng bé ngồi lên trên chân mình.
Úc Ni quay sang nhìn ba, phát hiện ra một vài điều.
Trong mắt nó, ba luôn là người đàn ông bảnh bao và phong độ.
Nhưng giờ trên mép và cằm ba có râu rồi.
Thậm chí nó còn thấy được có vài sợi tóc bạc trên đầu ba.
Mấy hôm nay, nó không ngủ được.
Và ba cũng thế.
Nó hay bắt gặp ba đứng trong một góc khuất mà hút thuốc.
Thuốc lá hại lắm, nhưng nó nói thì ba sẽ không bỏ đâu.
Nó cũng chẳng dám nhờ mẹ can ngăn.
Nó sợ mẹ sẽ thêm một nỗi lo âu mà thêm phần mệt mỏi.
Mục Đăng quậy phá đưa tay lên chọt chọt vào cằm ba.
Vào lúc này đây, chỉ còn thằng bé là vẫn giữ được nụ cười ngây ngô nhất, đáng yêu nhất. Thằng bé chưa thể hiểu được tấn bi kịch đang không ngừng giày vò những người còn lại trong nhà.
Thằng bé chỉ biết là đột nhiên mẹ nằm một chỗ không đi được, và trên mặt ba có mấy sợi đen đen mọc ra mà khi chọt vào đầu ngón tay sẽ ngứa ngáy.
Mục Đăng chỉ biết vậy thôi.
- Ba! Sao ba không nói với ông bà nội, ông bà ngoại chuyện này?
- Mẹ không cho ba nói.
- Đến khi mẹ mất rồi ba vẫn không nói sao?
- Ông bà nội, ông bà ngoại dù có ở rất xa chúng ta nhưng vẫn sẽ biết chuyện này sớm thôi.
Đến lúc đó ba sẽ tự mình lo liệu, con yên tâm.
Hắn dựa người vào chiếc ghế, nhắm mắt nghĩ về một số chuyện.
Chắc chắn ba mẹ vợ sẽ không tha cho hắn đâu. Đôi lúc hắn sẽ bị đánh một trận vì không thể chăm sóc được cho con gái họ.
Còn ba mẹ hắn thì chắc thất vọng về hắn lắm.
Và việc cô sẽ giao Mục Đăng lại cho nhà ngoại...
Thằng bé vẫn không ngừng chọt chọt mấy sợi râu lúng phúng trên cằm hắn.
Nó rất nghịch ngợm cũng như bướng bỉnh, tính cách sau này chỉ sợ sẽ giống hắn.
Làm một người đàn ông phong lưu rồi làm khổ vợ con.
Có một người ba như hắn thật tệ.
Bách Ngộ suy nghĩ thật nhiều thật nhiều rồi ngủ tђเếק đi.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì thấy Mục Đăng đang ngủ trong lòng mình, còn Úc Ni thì đang gối đầu lên thành giường mà ngủ.
Hắn cẩn thận bế hai đứa về lại phòng, đến khi quay về thì thấy cô cũng đã mở mắt.
- Anh làm em dậy sao?
- Không! Em dậy lâu rồi! Mấy giờ rồi hả anh?
Hắn nhìn mặt đồng hồ trên tay, khẽ khàng:
- Gần mười giờ đêm rồi.
...
- Để anh hâm cháo lại cho em ă...
- Không! Em không đói!
Cô gắt gao cắn môi dưới, thều thào:
- Lại đây với em!
Hắn vội tiến tới ngồi xuống chiếc ghế gần giường. Hạ Âm đưa đôi mắt sâu hoắm nhìn hắn, nghiêng đầu:
- Nằm xuống đây!
- Em...
Hắn nuốt lại những lời định nói, im lặng nằm xuống cạnh cô.
Hai người áp mặt nhìn thẳng vào nhau, khoảng cách vô cùng thân mật.
Nhìn gần như thế này, mới nhận ra đối phương có bao nhiêu sự thay đổi.
Dưới ánh đèn ngủ nhạt nhoà, da cô càng thêm tái nhợt, còn mắt hắn càng đượm màu u buồn.
Hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau...
- Anh hút thuốc?
Cô cau mày nhìn hắn, một tia tức giận loé lên. Hắn ậm ờ không trả lời, cứ tưởng cô sẽ mắng cho mình một trận.
- Không làm chồng nhưng còn làm cha, anh không có quyền đưa bản thân vào chỗ ૮ɦếƭ.
Hắn mơ hồ không hiểu những gì cô nói.
Hạ Âm run run đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn, hỏi rất nhỏ:
- Muốn không?
Một lát sau hắn mới hiểu cô đang nói gì. Bách Ngộ lắc đầu từ chối:
- Em đã yếu thế này rồi anh không thể...
- Nếu không chịu được em đã không hỏi anh!
Biết nếu mình không chủ động thì hắn vẫn sẽ nằm yên, cô đưa tay xuống cởi cúc áo hắn ra, để lộ vòm иgự¢ không còn vạm vỡ như trước.
Cô biết, bấy lâu nay hắn vẫn phải luôn kìm nén dục vọng, rất khổ.
Một con hổ thấy thịt trước mắt nhưng không được ăn, cái cảm giác này có thể khiến con hổ đó rất đau.
Quả nhiên là do kìm nén quá lâu, nên cô vừa chỉ chạm nhẹ vào иgự¢ hắn thì dục vọng đã lập tức bùng cháy.
Hắn gấp gáp thở dốc, buộc bản thân không được chạm vào cô.
Chỉ là cô liên tục khiêu khích hắn, khiến hắn không cách nào kiềm chế được nữa.
Bách Ngộ lập tức đè cô ra, ban đầu còn hung bạo hôn lên môi cô, nhưng sau thì lực dần dần giảm lại, trở thành nụ hôn sâu đầy những da diết.
Rất lâu rồi, cả hai mới trên chiếc giường này làm những điều thân mật.
Hôn đến mức đất trời điên đảo, cả hai mới buông nhau ra, thở nhanh.
Một giọt mồ hôi bên thái dương cô chảy xuống làm hắn chần chờ.
Cô mệt thì phải.
Nhưng bộ dáng quyến rũ của cô không thể hiện điều đó.
Hạ Âm lim dim nhìn hắn, vòng một không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Hắn thu hết can đảm đưa tay lên ϲởi áօ cô ra.
Đối diện với vùng иgực gần như trần trụi kia, hắn cảm thấy có chút hoang mang kì lạ.
Có chút quen thuộc, có chút lạ lẫm, có chút gần gũi, có chút xa cách.
Bách Ngộ cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh cô khiến cô không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên gợi tình kia càng làm ngọn lửa đang đốt cháy tâm can hắn bùng lên dữ dội.
Hắn hôn lên khắp cơ thể cô rồi chuyển dần xuống phía dưới.
Cô liên tục co rút hạ thân, đôi bàn tay bấn loạn vò vò đầu tóc hắn.
Hạ Âm cảm thấy rất mệt, nhưng sự khoái lạc đã kịp thời lấn át cái gọi là mệt mỏi kia.
Không khí chung quanh đượm nồng ngọt ngào và thô cát.
Bách Ngộ vừa nhẹ nhàng vừa ân cần tiến sâu vào thân thể cô, khiến cô được phen thần hồn điên đảo.
Một đêm đó trôi qua rất nóng bỏng và đầy những thăng hoa.
Chỉ tiếc, đó chính là đêm cuối cùng!
Là những ngày cuối cùng được bên mẹ.
Nhưng lại là những ngày đầu tiên được hưởng trọn vẹn chữ ấm áp từ gia đình.
Trước đây chúng tôi cũng hay ngồi chung mâm cơm, chỉ là nó chưa bao giờ rộn rã tiếng cười như những ngày này cả.
Nó thật hạnh phúc.
Hạnh phúc tới mức nhiều năm về sau, khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười trên môi mỗi người.
Nó gần gũi tới nỗi, thân thuộc tới nỗi tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ đang gắp thức ăn cho mình, còn ba thì đau đầu vì Mục Đăng không chịu ăn cơm.
Thằng bé còn nhổ cơm ra bàn, kết quả bị ba mắng cho một trận, đến khóc cũng chả dám.
Tôi đã ước gì mình cũng vô tư như thằng bé.
Cho tới lúc mẹ nằm xuống, thằng bé vẫn chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
Hạ Âm đưa tay lên chặn ở cửa miệng, ho khù khụ. Đôi môi khô khốc của cô khẽ run rẩy lên đôi chút, bên khoé còn dính tí máu.
Úc Ni vội đưa khăn giấy và nước cho mẹ.
Nhìn cô khó khăn uống từng chút từng chút nước trong li, con bé buồn đến mức muốn khóc. Nhưng nó đã hứa với cô rồi.
Nó sẽ không khóc nữa.
Nếu nó khóc thì sẽ thất hứa, như vậy mẹ sẽ không vui.
Cô đưa lại cái ly rỗng cho nó, bàn tay hao gầy nhẹ nhàng vuốt tóc con:
- Con mệt không?
- Không, con không mệt!
- Mẹ tệ quá, hành con như thế này...
Cô chưa nói dứt câu liền tiếp tục ho dai dẳng. Úc Ni lắc lắc đầu, nắm lấy tay mẹ:
- Con không mệt đâu! Mẹ cứ nghỉ ngơi đi!
Cô nhắm mắt thay cho lời muốn nói.
Đôi mắt sâu kia từ từ khép lại, bỗng nhiên lại mở ra vì bị con bé gọi.
- Mẹ! Ba đang nấu cháo đậu xanh, mẹ nhất định phải tỉnh dậy để ăn đó nha?
Cô xót xa mỉm cười, nụ cười đó chỉ toàn là nước mắt.
Con bé sợ cô nhắm mắt rồi sẽ không mở mắt ra nữa.
Một nỗi sợ mà một con bé bốn tuổi không nên có.
Yên tâm!
Cô quả nhiên là thấy mệt, nhưng không cần phải ngủ ngàn thu để cảm thấy khoẻ lại!
Úc Ni ngắm nhìn mẹ ngủ, hơi thở vừa đều đặn vừa yếu ớt của mẹ khiến nó an tâm phần nào.
Đừng lo! Con ở đây, ngay bên mẹ, vậy nên mẹ cứ nghỉ ngơi đi!
Một lát sau thì Bách Ngộ đẩy cửa đi vào, trên tay hắn là một tô cháo nóng hổi.
Theo chân hắn là Mục Đăng.
Thằng bé lon ta lon ton, định chạy đến ôm mẹ thì bị Úc Ni giữ lại:
- Mẹ ngủ rồi, em để cho mẹ ngủ!
Hắn đặt tô cháo xuống chiếc bàn đầu giường, rồi bế thằng bé ngồi lên trên chân mình.
Úc Ni quay sang nhìn ba, phát hiện ra một vài điều.
Trong mắt nó, ba luôn là người đàn ông bảnh bao và phong độ.
Nhưng giờ trên mép và cằm ba có râu rồi.
Thậm chí nó còn thấy được có vài sợi tóc bạc trên đầu ba.
Mấy hôm nay, nó không ngủ được.
Và ba cũng thế.
Nó hay bắt gặp ba đứng trong một góc khuất mà hút thuốc.
Thuốc lá hại lắm, nhưng nó nói thì ba sẽ không bỏ đâu.
Nó cũng chẳng dám nhờ mẹ can ngăn.
Nó sợ mẹ sẽ thêm một nỗi lo âu mà thêm phần mệt mỏi.
Mục Đăng quậy phá đưa tay lên chọt chọt vào cằm ba.
Vào lúc này đây, chỉ còn thằng bé là vẫn giữ được nụ cười ngây ngô nhất, đáng yêu nhất. Thằng bé chưa thể hiểu được tấn bi kịch đang không ngừng giày vò những người còn lại trong nhà.
Thằng bé chỉ biết là đột nhiên mẹ nằm một chỗ không đi được, và trên mặt ba có mấy sợi đen đen mọc ra mà khi chọt vào đầu ngón tay sẽ ngứa ngáy.
Mục Đăng chỉ biết vậy thôi.
- Ba! Sao ba không nói với ông bà nội, ông bà ngoại chuyện này?
- Mẹ không cho ba nói.
- Đến khi mẹ mất rồi ba vẫn không nói sao?
- Ông bà nội, ông bà ngoại dù có ở rất xa chúng ta nhưng vẫn sẽ biết chuyện này sớm thôi.
Đến lúc đó ba sẽ tự mình lo liệu, con yên tâm.
Hắn dựa người vào chiếc ghế, nhắm mắt nghĩ về một số chuyện.
Chắc chắn ba mẹ vợ sẽ không tha cho hắn đâu. Đôi lúc hắn sẽ bị đánh một trận vì không thể chăm sóc được cho con gái họ.
Còn ba mẹ hắn thì chắc thất vọng về hắn lắm.
Và việc cô sẽ giao Mục Đăng lại cho nhà ngoại...
Thằng bé vẫn không ngừng chọt chọt mấy sợi râu lúng phúng trên cằm hắn.
Nó rất nghịch ngợm cũng như bướng bỉnh, tính cách sau này chỉ sợ sẽ giống hắn.
Làm một người đàn ông phong lưu rồi làm khổ vợ con.
Có một người ba như hắn thật tệ.
Bách Ngộ suy nghĩ thật nhiều thật nhiều rồi ngủ tђเếק đi.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì thấy Mục Đăng đang ngủ trong lòng mình, còn Úc Ni thì đang gối đầu lên thành giường mà ngủ.
Hắn cẩn thận bế hai đứa về lại phòng, đến khi quay về thì thấy cô cũng đã mở mắt.
- Anh làm em dậy sao?
- Không! Em dậy lâu rồi! Mấy giờ rồi hả anh?
Hắn nhìn mặt đồng hồ trên tay, khẽ khàng:
- Gần mười giờ đêm rồi.
...
- Để anh hâm cháo lại cho em ă...
- Không! Em không đói!
Cô gắt gao cắn môi dưới, thều thào:
- Lại đây với em!
Hắn vội tiến tới ngồi xuống chiếc ghế gần giường. Hạ Âm đưa đôi mắt sâu hoắm nhìn hắn, nghiêng đầu:
- Nằm xuống đây!
- Em...
Hắn nuốt lại những lời định nói, im lặng nằm xuống cạnh cô.
Hai người áp mặt nhìn thẳng vào nhau, khoảng cách vô cùng thân mật.
Nhìn gần như thế này, mới nhận ra đối phương có bao nhiêu sự thay đổi.
Dưới ánh đèn ngủ nhạt nhoà, da cô càng thêm tái nhợt, còn mắt hắn càng đượm màu u buồn.
Hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau...
- Anh hút thuốc?
Cô cau mày nhìn hắn, một tia tức giận loé lên. Hắn ậm ờ không trả lời, cứ tưởng cô sẽ mắng cho mình một trận.
- Không làm chồng nhưng còn làm cha, anh không có quyền đưa bản thân vào chỗ ૮ɦếƭ.
Hắn mơ hồ không hiểu những gì cô nói.
Hạ Âm run run đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn, hỏi rất nhỏ:
- Muốn không?
Một lát sau hắn mới hiểu cô đang nói gì. Bách Ngộ lắc đầu từ chối:
- Em đã yếu thế này rồi anh không thể...
- Nếu không chịu được em đã không hỏi anh!
Biết nếu mình không chủ động thì hắn vẫn sẽ nằm yên, cô đưa tay xuống cởi cúc áo hắn ra, để lộ vòm иgự¢ không còn vạm vỡ như trước.
Cô biết, bấy lâu nay hắn vẫn phải luôn kìm nén dục vọng, rất khổ.
Một con hổ thấy thịt trước mắt nhưng không được ăn, cái cảm giác này có thể khiến con hổ đó rất đau.
Quả nhiên là do kìm nén quá lâu, nên cô vừa chỉ chạm nhẹ vào иgự¢ hắn thì dục vọng đã lập tức bùng cháy.
Hắn gấp gáp thở dốc, buộc bản thân không được chạm vào cô.
Chỉ là cô liên tục khiêu khích hắn, khiến hắn không cách nào kiềm chế được nữa.
Bách Ngộ lập tức đè cô ra, ban đầu còn hung bạo hôn lên môi cô, nhưng sau thì lực dần dần giảm lại, trở thành nụ hôn sâu đầy những da diết.
Rất lâu rồi, cả hai mới trên chiếc giường này làm những điều thân mật.
Hôn đến mức đất trời điên đảo, cả hai mới buông nhau ra, thở nhanh.
Một giọt mồ hôi bên thái dương cô chảy xuống làm hắn chần chờ.
Cô mệt thì phải.
Nhưng bộ dáng quyến rũ của cô không thể hiện điều đó.
Hạ Âm lim dim nhìn hắn, vòng một không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Hắn thu hết can đảm đưa tay lên ϲởi áօ cô ra.
Đối diện với vùng иgực gần như trần trụi kia, hắn cảm thấy có chút hoang mang kì lạ.
Có chút quen thuộc, có chút lạ lẫm, có chút gần gũi, có chút xa cách.
Bách Ngộ cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh cô khiến cô không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên gợi tình kia càng làm ngọn lửa đang đốt cháy tâm can hắn bùng lên dữ dội.
Hắn hôn lên khắp cơ thể cô rồi chuyển dần xuống phía dưới.
Cô liên tục co rút hạ thân, đôi bàn tay bấn loạn vò vò đầu tóc hắn.
Hạ Âm cảm thấy rất mệt, nhưng sự khoái lạc đã kịp thời lấn át cái gọi là mệt mỏi kia.
Không khí chung quanh đượm nồng ngọt ngào và thô cát.
Bách Ngộ vừa nhẹ nhàng vừa ân cần tiến sâu vào thân thể cô, khiến cô được phen thần hồn điên đảo.
Một đêm đó trôi qua rất nóng bỏng và đầy những thăng hoa.
Chỉ tiếc, đó chính là đêm cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.