Chương 8
Thanh Trúc
30/06/2023
- Anh cút đi!
Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Cô vung tay tát hắn một cái, hung dữ hét lên. Bách Ngộ thẫn thờ ôm mặt, đôi mắt xuất hiện một tia kinh ngạc đến hoảng loạn.
- Đi đi! Tôi không cần anh! Anh là tên khốn!
Cô đưa tay chỉ về phía cửa, nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt xanh xao.
Bách Ngộ cắn môi dưới đến bật máu, giọng lạnh nhạt đến cùng cực:
- Được! Tôi đi! Em đừng có hối hận!
Hắn xoay lưng bỏ đi thẳng, không thèm quan tâm đến tiếng khóc nghẹn ngào của cô nữa.
Hắn cảm thấy...bị xúc phạm danh dự!
Hạ Âm loạng choạng bám víu lấy bờ tường, một cơn đau dâng ngập trong tim.
Không hối hận!
Cô không hề thấy hối hận!
Điều làm cô hối hận nhất là tại sao cô không mạnh mẽ mà rời xa hắn sớm hơn.
Ít ra cô cũng đâu cần chịu đau đớn đến độ này chứ?
Cô đưa tay quẹt nước mắt, ép bản thân không được khóc nữa.
Tên đàn ông đó không đáng để cô rơi chút nước mắt nào cả, thật sự không đáng!
Bỗng có một thứ gì đó dâng trào trong cơ thể khiến cô không thở được.
Hạ Âm đưa tay đập đập vào ngực ho khù khụ vài cơn.
Cô không thở được!
Cô ra sức đập mạnh hơn, mấy ngón tay cào cấu nơi cổ đến chảy máu.
Đau!
Từ thể xác đến tâm hồn.
Đều rất đau!
Cô há miệng thật to như muốn nuốt chửng hết toàn bộ không khí.
Trái tim quặn lên từng chút từng chút.
Lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy.
Ngọn lửa đó không ngừng lớn dần, thiêu cháy hết thảy mọi thứ nó bén vào.
Cô biết, ngọn lửa đó không hề tồn tại.
Chỉ là nó vẫn khiến cô đau một cách vô hình và vô tình.
Rất đáng sợ!
Như một đòn tra tấn không biết khi nào mới kết thúc!
Hạ Âm gục xuống sàn nhà, nhịp tim ngày càng yếu ớt.
Vào lúc này đây, cô có thể cảm nhận cái chết một cách rất rõ ràng.
Ranh giới giữa sống và chết vốn mong manh nay lại càng mong manh hơn.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ.
Sợ cái không gian vô cùng cô độc trước mắt.
Sợ cái im lặng đến đáng sợ trước mắt.
Sợ cái lưỡi hái sắc lạnh của tử thần mà cô không ngừng mường tượng ra.
Chỉ cần vung một nhát là cô sẽ vĩnh viễn tạm biệt thế giới.
Rất nhanh, nhanh đến lạ kì!
Và bây giờ, cô khát khao được sống đến kì lạ.
Mọi thứ trước mắt nhạt nhoà dần dần.
Hạ Âm cũng dần khép lại đôi mi ướt đẫm, tay bất lực buông thõng trên mặt sàn.
Cô...vẫn chưa sẵn sàng để chết!
***
Mùi thuốc sát trùng vẫn chưa bao giờ là dễ ngửi.
Chưa bao giờ.
Đó là mùi hương đầu tiên sộc thẳng vào mũi khi cô vừa có lại ý thức.
Sau đó là một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai.
Dù có chút mơ hồ nhưng cô vẫn hiểu người đó nói gì.
Người đó hỏi:
"Cô tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt nặng trĩu kia dần nhếch lên.
Bây giờ kể cả việc mở mắt cô cũng thấy rất nặng, vô cùng nặng.
Phải mất gần nửa phút cô mới nhìn rõ được là ai đứng trước mắt.
Vị bác sĩ hôm nào nhẹ đưa tay đến trước mặt cô, lắc lắc:
- Cô có nghe rõ tôi nói gì không?
Cô yếu ớt gật đầu một cái, khoảnh khắc nhìn thấy ông thì có hơi chút giật mình.
Bác sĩ hạ tay xuống, nói rất chậm cố ý để cô nghe kịp:
- Là những người hàng xóm tốt bụng một lần nữa mang cô đến đây.
Làm sao họ phát hiện ra cô ngất trong nhà thì tôi không biết, nhưng nếu không có họ thì giờ cô đã...
Cô đưa mắt nhìn lên trần nhà, nuốt nướt bọt.
Cái cảm giác không thể thở được nó vẫn ám ảnh cô tới lúc này.
- Khó thở và ho ra máu là những triệu chứng của ung thư phổi.
Chúng tôi không thể khiến nó biến mất được, nhưng nếu cô chịu uống thuốc và điều trị tích cực thì những triệu chứng này sẽ thuyên giảm.
...
- Cô Hạ! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?
- ...Ừ!
Phải khó khăn lắm cô mới có thể ừ nhẹ một cái. Vị bác sĩ thở dài, cau mày:
- Người nhà vẫn chưa biết cô bị bệnh sao?
Hạ Âm lắc đầu thay cho việc trả lời.
- Tôi không có quyền xen vào việc này, nhưng tôi có quyền khuyên cô nên ở lại bệnh viện để điều trị. Như vậy cô có thể sống...
- Sáu tháng!
Giọng cô nhạt nhẽo vang lên:
- Cho dù điều trị hay không tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ!
- Tâm lí cực đoan này tôi đã gặp ở rất nhiều bệnh nhân.
Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục chiến đấu với căn bệnh...
- Không phải là cực đoan! Tôi là đang rất lạc quan!
- Cô Hạ...
- Tôi tin tưởng bản thân có thể sống tiếp được mà không cần phải điều trị.
So với việc ở trong bệnh viện này thì được ở nhà cùng với các con vẫn khiến tôi hạnh phúc hơn nhiều.
Bác sĩ cúi đầu, hỏi khẽ:
- Vậy là cô sẽ không chấp nhận điều trị sao?
- Ừ!
Một cơn gió lùa vào qua cửa sổ, thổi nhẹ qua mấy lọn tóc rối bù của cô.
Hạ Âm hướng mắt ra ngoài, hít sâu một hơi không khí đượm mùi thuốc sát trùng.
Cô...chỉ là đang chuẩn bị tinh thần cho điều mà cô sắp được nghe đây!
- Không điều trị...thì thời gian sống của tôi còn bao lâu?
- Việc cô gặp phải tình trạng khó thở tức các tế bào ung thư đã lan ra với tốc độ chóng mặt.
Sau này cô sẽ còn chịu đựng rất nhiều cơn đau như thế, kể cả ho ra máu.
Điều này làm sức khoẻ của cô càng yếu ớt hơn. Nếu may mắn, cô chỉ có thể sống tiếp không quá hai tháng nữa!
Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Cô vung tay tát hắn một cái, hung dữ hét lên. Bách Ngộ thẫn thờ ôm mặt, đôi mắt xuất hiện một tia kinh ngạc đến hoảng loạn.
- Đi đi! Tôi không cần anh! Anh là tên khốn!
Cô đưa tay chỉ về phía cửa, nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt xanh xao.
Bách Ngộ cắn môi dưới đến bật máu, giọng lạnh nhạt đến cùng cực:
- Được! Tôi đi! Em đừng có hối hận!
Hắn xoay lưng bỏ đi thẳng, không thèm quan tâm đến tiếng khóc nghẹn ngào của cô nữa.
Hắn cảm thấy...bị xúc phạm danh dự!
Hạ Âm loạng choạng bám víu lấy bờ tường, một cơn đau dâng ngập trong tim.
Không hối hận!
Cô không hề thấy hối hận!
Điều làm cô hối hận nhất là tại sao cô không mạnh mẽ mà rời xa hắn sớm hơn.
Ít ra cô cũng đâu cần chịu đau đớn đến độ này chứ?
Cô đưa tay quẹt nước mắt, ép bản thân không được khóc nữa.
Tên đàn ông đó không đáng để cô rơi chút nước mắt nào cả, thật sự không đáng!
Bỗng có một thứ gì đó dâng trào trong cơ thể khiến cô không thở được.
Hạ Âm đưa tay đập đập vào ngực ho khù khụ vài cơn.
Cô không thở được!
Cô ra sức đập mạnh hơn, mấy ngón tay cào cấu nơi cổ đến chảy máu.
Đau!
Từ thể xác đến tâm hồn.
Đều rất đau!
Cô há miệng thật to như muốn nuốt chửng hết toàn bộ không khí.
Trái tim quặn lên từng chút từng chút.
Lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy.
Ngọn lửa đó không ngừng lớn dần, thiêu cháy hết thảy mọi thứ nó bén vào.
Cô biết, ngọn lửa đó không hề tồn tại.
Chỉ là nó vẫn khiến cô đau một cách vô hình và vô tình.
Rất đáng sợ!
Như một đòn tra tấn không biết khi nào mới kết thúc!
Hạ Âm gục xuống sàn nhà, nhịp tim ngày càng yếu ớt.
Vào lúc này đây, cô có thể cảm nhận cái chết một cách rất rõ ràng.
Ranh giới giữa sống và chết vốn mong manh nay lại càng mong manh hơn.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ.
Sợ cái không gian vô cùng cô độc trước mắt.
Sợ cái im lặng đến đáng sợ trước mắt.
Sợ cái lưỡi hái sắc lạnh của tử thần mà cô không ngừng mường tượng ra.
Chỉ cần vung một nhát là cô sẽ vĩnh viễn tạm biệt thế giới.
Rất nhanh, nhanh đến lạ kì!
Và bây giờ, cô khát khao được sống đến kì lạ.
Mọi thứ trước mắt nhạt nhoà dần dần.
Hạ Âm cũng dần khép lại đôi mi ướt đẫm, tay bất lực buông thõng trên mặt sàn.
Cô...vẫn chưa sẵn sàng để chết!
***
Mùi thuốc sát trùng vẫn chưa bao giờ là dễ ngửi.
Chưa bao giờ.
Đó là mùi hương đầu tiên sộc thẳng vào mũi khi cô vừa có lại ý thức.
Sau đó là một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai.
Dù có chút mơ hồ nhưng cô vẫn hiểu người đó nói gì.
Người đó hỏi:
"Cô tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt nặng trĩu kia dần nhếch lên.
Bây giờ kể cả việc mở mắt cô cũng thấy rất nặng, vô cùng nặng.
Phải mất gần nửa phút cô mới nhìn rõ được là ai đứng trước mắt.
Vị bác sĩ hôm nào nhẹ đưa tay đến trước mặt cô, lắc lắc:
- Cô có nghe rõ tôi nói gì không?
Cô yếu ớt gật đầu một cái, khoảnh khắc nhìn thấy ông thì có hơi chút giật mình.
Bác sĩ hạ tay xuống, nói rất chậm cố ý để cô nghe kịp:
- Là những người hàng xóm tốt bụng một lần nữa mang cô đến đây.
Làm sao họ phát hiện ra cô ngất trong nhà thì tôi không biết, nhưng nếu không có họ thì giờ cô đã...
Cô đưa mắt nhìn lên trần nhà, nuốt nướt bọt.
Cái cảm giác không thể thở được nó vẫn ám ảnh cô tới lúc này.
- Khó thở và ho ra máu là những triệu chứng của ung thư phổi.
Chúng tôi không thể khiến nó biến mất được, nhưng nếu cô chịu uống thuốc và điều trị tích cực thì những triệu chứng này sẽ thuyên giảm.
...
- Cô Hạ! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?
- ...Ừ!
Phải khó khăn lắm cô mới có thể ừ nhẹ một cái. Vị bác sĩ thở dài, cau mày:
- Người nhà vẫn chưa biết cô bị bệnh sao?
Hạ Âm lắc đầu thay cho việc trả lời.
- Tôi không có quyền xen vào việc này, nhưng tôi có quyền khuyên cô nên ở lại bệnh viện để điều trị. Như vậy cô có thể sống...
- Sáu tháng!
Giọng cô nhạt nhẽo vang lên:
- Cho dù điều trị hay không tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ!
- Tâm lí cực đoan này tôi đã gặp ở rất nhiều bệnh nhân.
Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục chiến đấu với căn bệnh...
- Không phải là cực đoan! Tôi là đang rất lạc quan!
- Cô Hạ...
- Tôi tin tưởng bản thân có thể sống tiếp được mà không cần phải điều trị.
So với việc ở trong bệnh viện này thì được ở nhà cùng với các con vẫn khiến tôi hạnh phúc hơn nhiều.
Bác sĩ cúi đầu, hỏi khẽ:
- Vậy là cô sẽ không chấp nhận điều trị sao?
- Ừ!
Một cơn gió lùa vào qua cửa sổ, thổi nhẹ qua mấy lọn tóc rối bù của cô.
Hạ Âm hướng mắt ra ngoài, hít sâu một hơi không khí đượm mùi thuốc sát trùng.
Cô...chỉ là đang chuẩn bị tinh thần cho điều mà cô sắp được nghe đây!
- Không điều trị...thì thời gian sống của tôi còn bao lâu?
- Việc cô gặp phải tình trạng khó thở tức các tế bào ung thư đã lan ra với tốc độ chóng mặt.
Sau này cô sẽ còn chịu đựng rất nhiều cơn đau như thế, kể cả ho ra máu.
Điều này làm sức khoẻ của cô càng yếu ớt hơn. Nếu may mắn, cô chỉ có thể sống tiếp không quá hai tháng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.