Chương 21: Thời Cơ.
Tử Yên
03/05/2017
*Rất xin lỗi mọi người vì đăng chương quá trễ như vầy!*.....................
Ed ngủ mê man suốt ba ngày liên tiếp, cậu không hề biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, cậu đang mơ... Trong giấc mơ, Ed nhìn thấy chính bản thân cậu, cậu thay đổi nhiều quá, tóc vàng thật dài, cặp mắt màu xanh đại dương chuyển thành màu đỏ như máu. Cậu thật lạnh lùng và đáng sợ, khuôn mặt, dáng người nhìn vào không thể phân biệt nam nữ, trung tính. Ed sững sờ nhìn 'cậu' đang tới gần mình, vươn cánh tay thon dài bắt lấy tay mình, 'cậu' đang gọi Ed, gương mặt trung tính cực kỳ xinh đẹp toát lên đau thương khó tả, 'cậu' đang khóc.
Ed cảm giác được cánh tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy như sắp tan vỡ, cánh môi đỏ hồng trên khuôn mặt xinh đẹp nọ mấp máy không nghe tiếng. Đột nhiên Ed nhìn thấy xung quanh mình là một mảnh màu đen bắt đầu nứt vỡ, con người trước mặt phát sáng và dần cả thân thể người đó trở nên mờ nhạt, người đó khóc càng lúc càng đau thương, trên thân thể cậu ta xuất hiện vết hằn roi đầy máu, càng lúc càng nhiều. Cánh tay đầy máu nắm lấy tay Ed đang buông ra, rời xa cậu, Ed hoảng loạn muốn nắm lấy cánh tay đó, nhưng cậu không thể. Trước khi mọi thứ trở thành màu trắng xoá, cậu nghe được tiếng nói của 'cậu':
"Hãy chấp nhận tôi!" Giọng nói êm dịu mê người đang trầm tẩm trong đau khổ cùng cực.
Nước mắt Ed không tự chủ mà tuông trào, cậu tuyệt vọng quỳ xuống, lần đầu tiên, cậu cảm thấy được mình... Không tồn tại. Cậu lại nghe ba giọng nói khác nhau thay phiên gọi cậu, đầu cậu như muốn nổ tung, cậu khóc càng lúc càng nhiều, rồi... Lại chìm vào bóng đêm.
Tôi là ai?
"Phải làm sao đây? Em ấy, càng lúc càng giống... Người đó!" Len tuyệt vọng thì thào, gương mặt điển trai mang theo tiều tụy không ít, anh đang lo sợ.
"Chúng ta phải tin em ấy, Ed là duy nhất, không phải là ai cả!" Sian dùng giọng nói lạnh lùng đắm chìm trong đau khổ lên tiếng, anh cũng không ổn hơn Len dù chỉ một chút.
Vlad im lặng không nói, xung quanh anh tỏa ra hơi lạnh thấu xương, lần đầu tiên anh trở nên như vậy, ngay cả Sian lạnh lùng vô tâm là thế, nhưng cũng không bằng Vlad bây giờ. Ed, anh sẽ không cho em rời khỏi anh!
Ba người vây quanh một người, đau khổ trong mắt không giấu được nhìn ngươi bắt đầu thay đổi từng chút một trên giường. Người đó không biết gì cả, chỉ là, tóc người đó dài ra thật nhanh, gương mặt, dáng người càng lúc càng mỹ lệ mê người.
Bỗng nhiên, người trên giường mở mắt, khôi phục con mắt lam xinh đẹp khả ái, ba người kia mừng rỡ không thôi, không hẹn cùng ào đến ôm lấy người kia. Hành động trẻ con chưa từng thấy. Ed vừa tỉnh lại đã nổi một tầng da gà.
Sian thì ôm cậu từ phía sau, anh không ngừng cọ cọ cổ cậu, một con mèo đen thật lớn. Vlad lại vùi đầu vào cổ cậu, cọ tới cọ lui, thêm một con mèo có bộ lông màu tím. Còn Len thì cọ cọ mặt cậu như đang làm nũng, thêm một con mèo vàng nữa à?
Ed vừa đau khổ tỉnh giấc, chưa kịp phản ứng thì đã bị 'công kích' ào tới. Cậu cảm thấy thật vui vẻ, có lẽ, sau bao chuyện buồn đau đến mức nào, ba người họ sẽ mãi mãi bên cậu, an ủi cậu. Hạnh phúc đơn giản là vậy sao?
"Ed... Em đang suy nghĩ chuyện gì?" Vlad ngẩng đầu nhìn người yêu đang cười đến ngây ngốc, thật đáng yêu.
''Ummm... Suy nghĩ, về các anh!" Ed đang vui vẻ trả lời bỗng dưng cậu khựng lại. Đây là giọng nói của cậu sao?
Giả vờ chẳng biết gì, Sian liếm liếm sau cổ Ed, tiện thể để lại 'chủ quyền' của mình một cách trắng trợn. "Ed, suy nghĩ về bọn anh? Thật chứ?'' Sian sử dụng giọng nói gợi cảm, trong thanh âm không giấu nổi vui vẻ dâng trào.
"Ơ, Sian, em nói thật mà!" Ed giận dỗi bĩu môi, hành động vô cùng đáng yêu kích thích 'thú tính' trong người ba tên đại quỷ ở đây. Ngay cả chuyện về giọng nói cậu cũng quên luôn.
"Nói dối!" Len mỉm cười ma mị, anh hôn lên vai trần của Ed, cảm giác nóng bức cứ bao lấy anh mặc dù trời đang mùa đông.
"Anh..." Ed tức giận. Bọn họ thật đáng ghét.
"Ed yêu quý. Em hãy chứng minh đi?!" Vừa dứt lời Vlad điên cuồng ngấu nghiến cánh môi đỏ mọng của Ed.
Hai người còn lại chẫm rãi cởi bỏ áo quần vướng víu...
...............................
Chương sau là... 18+ (4p) (*^_^*)
Ed ngủ mê man suốt ba ngày liên tiếp, cậu không hề biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, cậu đang mơ... Trong giấc mơ, Ed nhìn thấy chính bản thân cậu, cậu thay đổi nhiều quá, tóc vàng thật dài, cặp mắt màu xanh đại dương chuyển thành màu đỏ như máu. Cậu thật lạnh lùng và đáng sợ, khuôn mặt, dáng người nhìn vào không thể phân biệt nam nữ, trung tính. Ed sững sờ nhìn 'cậu' đang tới gần mình, vươn cánh tay thon dài bắt lấy tay mình, 'cậu' đang gọi Ed, gương mặt trung tính cực kỳ xinh đẹp toát lên đau thương khó tả, 'cậu' đang khóc.
Ed cảm giác được cánh tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy như sắp tan vỡ, cánh môi đỏ hồng trên khuôn mặt xinh đẹp nọ mấp máy không nghe tiếng. Đột nhiên Ed nhìn thấy xung quanh mình là một mảnh màu đen bắt đầu nứt vỡ, con người trước mặt phát sáng và dần cả thân thể người đó trở nên mờ nhạt, người đó khóc càng lúc càng đau thương, trên thân thể cậu ta xuất hiện vết hằn roi đầy máu, càng lúc càng nhiều. Cánh tay đầy máu nắm lấy tay Ed đang buông ra, rời xa cậu, Ed hoảng loạn muốn nắm lấy cánh tay đó, nhưng cậu không thể. Trước khi mọi thứ trở thành màu trắng xoá, cậu nghe được tiếng nói của 'cậu':
"Hãy chấp nhận tôi!" Giọng nói êm dịu mê người đang trầm tẩm trong đau khổ cùng cực.
Nước mắt Ed không tự chủ mà tuông trào, cậu tuyệt vọng quỳ xuống, lần đầu tiên, cậu cảm thấy được mình... Không tồn tại. Cậu lại nghe ba giọng nói khác nhau thay phiên gọi cậu, đầu cậu như muốn nổ tung, cậu khóc càng lúc càng nhiều, rồi... Lại chìm vào bóng đêm.
Tôi là ai?
"Phải làm sao đây? Em ấy, càng lúc càng giống... Người đó!" Len tuyệt vọng thì thào, gương mặt điển trai mang theo tiều tụy không ít, anh đang lo sợ.
"Chúng ta phải tin em ấy, Ed là duy nhất, không phải là ai cả!" Sian dùng giọng nói lạnh lùng đắm chìm trong đau khổ lên tiếng, anh cũng không ổn hơn Len dù chỉ một chút.
Vlad im lặng không nói, xung quanh anh tỏa ra hơi lạnh thấu xương, lần đầu tiên anh trở nên như vậy, ngay cả Sian lạnh lùng vô tâm là thế, nhưng cũng không bằng Vlad bây giờ. Ed, anh sẽ không cho em rời khỏi anh!
Ba người vây quanh một người, đau khổ trong mắt không giấu được nhìn ngươi bắt đầu thay đổi từng chút một trên giường. Người đó không biết gì cả, chỉ là, tóc người đó dài ra thật nhanh, gương mặt, dáng người càng lúc càng mỹ lệ mê người.
Bỗng nhiên, người trên giường mở mắt, khôi phục con mắt lam xinh đẹp khả ái, ba người kia mừng rỡ không thôi, không hẹn cùng ào đến ôm lấy người kia. Hành động trẻ con chưa từng thấy. Ed vừa tỉnh lại đã nổi một tầng da gà.
Sian thì ôm cậu từ phía sau, anh không ngừng cọ cọ cổ cậu, một con mèo đen thật lớn. Vlad lại vùi đầu vào cổ cậu, cọ tới cọ lui, thêm một con mèo có bộ lông màu tím. Còn Len thì cọ cọ mặt cậu như đang làm nũng, thêm một con mèo vàng nữa à?
Ed vừa đau khổ tỉnh giấc, chưa kịp phản ứng thì đã bị 'công kích' ào tới. Cậu cảm thấy thật vui vẻ, có lẽ, sau bao chuyện buồn đau đến mức nào, ba người họ sẽ mãi mãi bên cậu, an ủi cậu. Hạnh phúc đơn giản là vậy sao?
"Ed... Em đang suy nghĩ chuyện gì?" Vlad ngẩng đầu nhìn người yêu đang cười đến ngây ngốc, thật đáng yêu.
''Ummm... Suy nghĩ, về các anh!" Ed đang vui vẻ trả lời bỗng dưng cậu khựng lại. Đây là giọng nói của cậu sao?
Giả vờ chẳng biết gì, Sian liếm liếm sau cổ Ed, tiện thể để lại 'chủ quyền' của mình một cách trắng trợn. "Ed, suy nghĩ về bọn anh? Thật chứ?'' Sian sử dụng giọng nói gợi cảm, trong thanh âm không giấu nổi vui vẻ dâng trào.
"Ơ, Sian, em nói thật mà!" Ed giận dỗi bĩu môi, hành động vô cùng đáng yêu kích thích 'thú tính' trong người ba tên đại quỷ ở đây. Ngay cả chuyện về giọng nói cậu cũng quên luôn.
"Nói dối!" Len mỉm cười ma mị, anh hôn lên vai trần của Ed, cảm giác nóng bức cứ bao lấy anh mặc dù trời đang mùa đông.
"Anh..." Ed tức giận. Bọn họ thật đáng ghét.
"Ed yêu quý. Em hãy chứng minh đi?!" Vừa dứt lời Vlad điên cuồng ngấu nghiến cánh môi đỏ mọng của Ed.
Hai người còn lại chẫm rãi cởi bỏ áo quần vướng víu...
...............................
Chương sau là... 18+ (4p) (*^_^*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.