Tìm Lại Gia Đình Mẹ Lãnh Khốc Bảo Bối Thiên Tài Cha Vô Sỉ

Chương 14

Thu Thảo

30/10/2015

Sau khi lái xe về đến biệt thự, Diệp Quân lập tức nhẹ nhàng bế bé trai đang ngủ say trong xe ra.

Nhìn Diệp Quân bế một đứa bé mà ôn nhu như vậy khiến cho từ quản gia cho đến người làm đều trợn tròn mắt, không thể tin tưởng được cảnh mình nhìn thấy.

Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thiên sứ đang ngủ say kia, không ai là không muốn bế đứa bé đó dịu dàng mà nâng niu, chăm sóc.

Diệp Quân cũng mặc kệ họ, bế đứa trẻ trong tay đi thẳng một mạch lên phòng của mình sau đó cẩn thận đắp chăn cho đứa bé.

"Hãy làm thêm một phần thức ăn bổ dưỡng cho người bạn nhỏ kia nhé." Vừa xuống lầu Diệp Quân đã phân phó cho người giúp việc

"Vâng ạ. Cậu có ăn luôn bây giờ không?" Người giúp việc hỏi, bình thường chỉ cần về đến nhà cậu chủ sẽ ăn cơm luôn, không biết hôm nay có thêm đứa trẻ kia thì thế nào.

"Chờ cậu bé dậy tôi sẽ cùng ăn luôn, trẻ con ở nơi lạ lẫm sẽ rất dễ sợ hãi." Diệp Quân không hề suy nghĩ mà trả lời luôn

"Vâng." Người giúp việc nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ cậu chủ rất thân quen với đứa bé đó???

Chính Thần ngủ một mạch cho đến chiều tối, dù sao đây cũng là nơi ở của một tướng quân chắc chắn là an toàn nên cậu thoải mái ngủ. Tỉnh giấc Chính Thần ngồi dậy dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt bắt đầu long lanh nước.

Diệp Quân ngồi ở bàn làm việc gần đó thấy có động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt long lanh ngập nước trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi. Anh vội vàng tiến lại gần ôm đứa trẻ vào lòng tránh cho nó sợ hãi mà khóc lên.

"Anh bạn nhỏ sao vừa tỉnh dậy đã muốn khóc rồi." Diệp Quân nhìn đứa trẻ trong lòng xoa đầu bé hỏi.

"Con nhớ mẹ, muốn về nhà." Chính Thần dương đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm bực bội. Đúng là tức chết mà, sao lại đối xử với bé như là đứa trẻ ngây thơ mà dỗ dành như vậy chứ? (híc em lớn nhể)

"Không sao đâu bây giờ chúng ta xuống nhà ăn cơm, chờ mai chú đưa con đi tìm mẹ." Thấy đôi mắt ngập nước kia, trong lòng Diệp Quân mềm nhũn nhẹ nhàng dỗ dành. Hôm nay đứa trẻ này bị lạc, anh đang tính ngày mai sẽ điều động người giúp bé tìm gia đình, chắc là gia đình họ đang rất lo lắng.

Diệp Quân nhanh chóng bế đứa trẻ xuống phòng ăn, sai người mang thức ăn lên, trong lúc ngồi chờ chợt thấy áo mình bị kéo anh liền nhìn xuống đứa trẻ đang ôm trong lòng.

"Chú ơi cho con mượn điện thoại để gọi cho mẹ." Chính Thần dùng giọng điệu ngây thở hỏi khiến tất cả những người xung quanh đều muốn tiến đến ôm cậu mà cưng nựng, trong lòng ai cũng đều rất yêu thích đứa bé này.

"Con biết gọi điện thoại?" Diệp Quân nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ đứa bé này thông minh thế, còn nhỏ như vậy mà đã nhớ được số điện thoại của người thân rồi.

"Vâng." Chính Thần quả quyết gật đầu

"Của con đây." Diệp Quân không nghĩ ngợi lập tức rút điện thoại từ trong túi đưa cho đứa trẻ trong lòng.

"Cảm ơn chú." Chính Thần vui vẻ cầm điện thoại, trên môi không quên nở nụ cười ngọt ngào nói cảm ơn.

Bé cầm điện thoại bắt đầu thuần thục bấm dãy số quen thuộc bắt đầu gọi cho Thiên Thiên.

... ...... .........



Thiên Thiên lúc này vẫn đang điên cuồng điều động người đi tìm Chính Thần, cô lo lắng đến mặt trắng bệch nhưng vẫn đi gõ cửa từng nhà một tìm con. Cô đã để mất một đứa con rồi, tuyệt đối không thể để Chính Thần xảy ra chuyện gì nữa nếu không cô sẽ không thể sống nổi.

"Tìn được Chính Thần rồi sao?" Đang lúc cô hoảng sợ đến tột độ chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô không để ý là ai ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.

"Mẹ là con đây." Chính Thần nghe thấy giọng nói sốt ruột của mẹ cảm thấy đau lòng không thôi vội vàng mở lời trấn an mẹ mình.

"Chính Thần con đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không?" Thiên lo lắng hỏi, sợ con trai gặp nguy hiểm.

"Mẹ không cần li lắng con không sao cả, hiện giờ con đang ở trong một căn biệt thự trên núi." Chính Thần vội vàng trả lời

" Con đọc địa chỉ đi, mẹ lập tức tới đón con." Thiên bình tĩnh trở lại, trong lòng đã yên ổn phần nào.

"Hiện tại con đang ở khu biệt thự trên núi, ở khu vực XX." Chính Thần nhanh chóng hỏi Diệp Quân bên cạnh sau đó đọc địa chỉ để Thiên Thiên tới đón.

"Được rồi con ở đấy phải ngoan ngoãn mẹ lập tức đến ngay." Thiên Thiên dặn dò con trai rồi mới cúp điện thoại.

Biết Chính Thần đã an toàn, Thiên Thiên lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ của mình ngừng công việc tìm kiếm trở về làm việc.

Cô cũng nhanh chóng lái xe đến địa chỉ mà Chính Thần cho để đón con về tránh làm phiền người khác.

"Đã gọi điện được cho mẹ rồi giờ chúng ta có thể ăn cơm được chưa anh bạn nhỏ?) Diệp Quân nhận lại điện thoại, xoa đầu đứa trẻ hỏi

"Con trên là Chính Thần chú đừng suốt ngày gọi con là anh bạn nhỏ chứ?" Chính Thần phụng phịu trách cứ nhì vô cùng đáng yêu

"Được rồi, vậy Chính Thần đại nhân có thể ăn cơm rồi chứ?" Diệp Quân thấy bộ dạng đáng yêu của đứa trẻ này không nhịn được mà trêu chọc.

"Vâng thưa ông chú đáng ghét." Chính Thần trừng mắt nhìn Diệp Quân rồi cúi đầu ăn cơm không thèm nói chuyện nữa.

Diệp Quân tâm tình không tệ cũng bắt đầu ăn cơm, hai người một lớn một nhỏ cứ vậy mà trêu chọc nhau nhìn chẳng khác nào hai cha con cả.

Bước vào một căn phòng được sắp xếp từ trước, Lâm Phong thấy một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, bẩn thỉu ngồi chờ sẵn. Quan sát kỹ khuôn mặt người này anh mới nhận ra đây là một trong số những sát thủ ưu tú của mình năm đó, Dạ.

Hơi sửng sốt một chút sau đó anh nhanh chóng che giấu đi thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh như thường ngày. Thong dong bước về phía chiếc bàn kéo ghế phía đối diện ngồi xuống.

"Cậu là Dạ." Lâm Phong dùng giọng khẳng định hỏi người đàn ông nhếch nhác phía đối diện.

"Vâng, đã lâu không gặp chủ nhân." Dạ cúi đầu lạnh lùng như một tảng băng vậy, dù đã không làm sát thủ lâu rồi nhưng anh vẫn giữ thói quen cần có của một sát thủ hàng đầu.

"Tại sao đã lâu như vậy mới trở lại?" Phong nhíu mày nhìn Dạ, chẳng lẽ đây là kẻ phản bội tổ chức.

"Bởi vì đã hết người truy sát." Dạ nói gọn gàng hoàn cảnh của mình chỉ trong một câu đơn giản. Câu nói nhẹ nhàng như câu đang nói "hôm nay trời đẹp thật" vậy.



"Cậu nói vậy là có ý gì?" Lông mày Lâm Phong nhíu chặt lại, chẳng lẽ chuyện xảy ra của một năm trước còn có ẩn tình khác.

"Tôi là bị Ảnh truy sát, cô ta muốn giết tôi để che giấu sự thật về sự mất tích của chủ mẫu một năm trước." Dạ chậm rãi nói ra, nghĩ đến sự việc một năm trước anh hận tới nghiến răng nghiến lợi

"Ý cậu là chuyện trước đây còn có ẩn tình khác." Lâm Phong cảm thấy tiếng nổ một cái "ầm" rất lớn trong đầu.

Đột nhiên nhớ đến câu nói của Hàn Long "Lâm thiếu, mong anh sau này từ bảo trọng. 1 năm trước là anh có lỗi với chị Thiên Thiên, bây giờ là lúc phải trả lại tất cả rồi." Xem ra anh thật sự sắp gặp rắc rối lớn rồi

"Đúng vậy, tôi sẽ kể lại toàn bộ những gì mình biết." Dạ thở dài bắt đầu kể lại bi kịch năm ngoái.

... ...... ...... .....

Ở một nơi khác, Thiên Thiên nhanh như vút lao xe tới địa chỉ con trai nói, vừa xuống xe đã thấy con trai đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt. Nhìn kỹ khuôn mặt người này thì cô đã biết thì ra đây là vị tướng quân trẻ tuổi nhất thế giới hiện nay, Diệp Quân

Trong đầu Thiên xẹt qua một tia trí nhớ nhưng cô không kịp nắm bắt nó. Chỉ là khi nhìn thấy người đàn ông này cô vừa có cảm giác xa lạ mà lại vừa có cảm giác thân thuộc như gặp lại người quen.

Nhìn con trai toàn vẹn đứng cạnh người đàn ông, trái tim đang treo lơ lửng của cô được bỏ xuống, cô vội vã bước đến ôm Chính Thần vào lòng.

"Con có biết mẹ lo lắng lắm không hả? Sau này không cho phép tự tiện ra ngoài nữa, biết chưa?" Thiên không ngừng hôn lên mặt Chính Thần, ôm chặt bé vào lòng miệng không ngừng nhắc nhở.

"Con biết rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa." Nhìn mẹ lo lắng đến mức này, Chính Thần đau lòng vươn tay ra ôm lấy Thiên thật chặt. Bé không biết chỉ đi có một chút mà lại làm mẹ đau lòng như vậy, lần sau bé nhất định không làm như vậy nữa.

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ Chính Thần, tôi là Lãnh Thiên Thiên, đây là số điện thoại của tôi. Nếu sau này có gì cần giúp đỡ anh có thể gọi cho tôi." Thiên Thiên ôm chính Thần lên rồi quay lại cảm ơn người đã giúp đỡ con trai mình.

Theo cô biết đây là người có thân phận rất đặc biệt nên sau này anh ta sẽ có ngày cần tới sự giúp đỡ của mình nên không ngại ngần mà nói ra thân phận của mình. Cô đưa số điện thoại cho người này vì biết anh ta chắc chắn sẽ biết mình là ai.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước xuống từ trên xe cuối cùng Diệp Quân cũng hiểu được vì sao bé trai này lại đẹp đến như vậy. Hóa ra cậu được kế thừa vẻ đẹp của người mẹ đẹp tựa thiên thần này.

Không hiểu sao khi nhìn người này anh lại có cảm giác muốn che chở, dường như cô gái này có điểm rất giống Băng Tâm.

Tình cảm của mẹ con cô thực sự rất đẹp, rất ấm áp khiến cho anh nhớ đến rất lâu trước đây mình cũng có một gia đình như vậy.

Nghe đến tên của người trước mặt khiến Quân cảm thấy vô cùng vui mừng, hóa ra là cô ấy.

"Được, tôi nhất định sẽ gọi." Quân cười thâm ý mà nhìn Thiên Thiên, thực sự là hiện tại tâm tình anh đang vô cùng tốt mới có thể cười thoải mái như vậy

Nhìn Diệp Quân cười thoải mái như vậy khiến đám người giúp việc và quản gia phía sau xuýt chút nữa là ngã nhào xuống đất. Thật không ngờ cũng có ngày họ nhìn được vẻ mặt tươi cười thoải mái này.

"Tôi xin phép về trước, tạm biệt." Không thấy có gì lạ Thiên cười chào Diệp Quân rồi đưa Chính Thần trở về.

"Được tạm biệt, hẹn gặp lại em vào một ngày không xa." Diệp Quân đáp lại nhìn bóng lưng Thiên rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tìm Lại Gia Đình Mẹ Lãnh Khốc Bảo Bối Thiên Tài Cha Vô Sỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook