Tìm Lại Gia Đình Mẹ Lãnh Khốc Bảo Bối Thiên Tài Cha Vô Sỉ
Chương 24: CHƯƠNG 24
Thu Thảo
20/04/2016
Thiên Thiên cùng
Chính Thần sau khi trở về không khỏi thấy lạ lùng bởi trong nhà hình như có người lạ vào. Điều mà hai mẹ con thấy choáng hơn là bên trong nhà
còn có thêm dày, dép của đàn ông.
Để con con trai đứng ở cửa, Thiên Thiên rút khẩu sung mi ni vẫn mang theo bên người đi vào trong, Vừa vào gần đến phòng bếp đã bị một bóng đen đánh tới khống chế ôm chặt từ phía sau. Bóng đen dùng tay nhẹ nhàng không làm đau cô mà đã cướp được súng để xuống bàn ăn quả thật là cao thủ. Trong lúc cô đang đánh trả đã thấy điện bật lên người kia khống chế được hai tay, ôm thật chặt cô vào lòng.
"Sao anh lại ở đây?'' Thiên Thiên lạnh lùng nói, vừa rồi bị rơi vào lồng ngực quen thuộc cùng mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi khiến cô lập tức nhận ra người kia là ai. Trái tim chợt đau nhói, cả người hơi run lên một chút nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tất nhiên là dọn đến ở cùng em và con rồi." Lâm Phong rất không để ý mặt mũi của bản thân mà nói, vòng tay càng ôm chặt cô hơn. Vừa rồi anh có nhận thấy cô chợt run lên, chắc hẳn là trong lòng vẫn còn có anh mơi biểu hiện như vây.
"Ông làm gì, mau thả mẹ tôi ra." Chính Thần nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức chạy vào, nhìn người đàn ông kia ôm mẹ trong lòng bé rất khó chịu lập tức quát lên.
"Hai mẹ con bình tĩnh, chúng ta ra ngoài phòng khách nói chuyện." Nhìn hai người thân duy nhất trên đời bực mình, không muốn để họ tiếp tục hiểu lầm đành xuống giọng hòa hoãn nhưng vẫn không quên khống chế vợ. Anh biết chỉ cần buông tay ra đừng nói là giải thích tất cả mà ngay cả nói một câu cũng không có cơ hội.
Thấy mẹ bị khống chế, Chính Thần không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi trên ghế sô pha. Còn Thiên Thiên tất nhiên là không có may mắn được như bé, cô là bị người đàn ông ôm chặt bế ra phòng khách cho dù có phản kháng ra sao đều bị khống chế gọn gàng.
"Thả tôi ra." Vừa ra đến phòng khách Lâm Phong cũng không có bỏ cô ra mà nhanh chóng ôm cô ép cô ngồi lên đùi mình. Dãy dụa sao cũng không thoát khiến Thiên khó chịu hét lên, cho dù là trước đây khi bọn họ còn là một gia đình, người đàn ông này cũng đâu có giám như hiện nay ở trước mặt Chính Thần làm ra những hành động đáng xấu hổ như vậy.
"Nếu còn dãy dụa nữa tôi cũng không ngại hôn em trước mặt con đâu." Thấy vợ còn phản kháng Lâm Phong không còn cách nào khác đành uy hiếp cô, nhưng quả thật ngay lập tức cô đã chịu ngồi yên trong lòng anh. Vừa nghe câu nói của anh Thiên lập tức cứng người ngồi yên không giám nhúc nhích, với con người hiện tại của anh cô rất tin tưởng anh nhất định có thể làm nư vậy.
"Thực ra chuyện một năm trước tất cả đều là hiểu lầm, anh tuyệt đối khong làm gì có lỗi với em và con. Lúc đó anh là bị người đàn bà kia hãm hại." Phong chân thành nói, anh nghe lời nói của Dạ liền biết chắc chắn là mọi chuyện do Ảnh gây nên. Trước đây anh biết cô ta có tình cảm với mình nên đã sớm lên tiếng cảnh cáo. Những tưởng cô ta đã từ bỏ ý định nguyện trung thành với mình nên hoàn toàn tin tưởng cô ta, thật không ngờ vì cái niềm tin chết tiệt đó mà giờ đây gia đình anh trở thành như vậy sao.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói ngụy biện của anh sao?" Thiên Thiên nở nụ cười trào phúng, muốn cô nhẹ dạ cả tin như trước đây sao, chuyện này là không có khả năng. Cô không muốn chỉ vì cái sự ngây thơ ngu ngốc ấy mà khiến bản thân một lần nữa rơi vào vết xe đổ của quá khứ.
Ngược lại với phản ứng của Thiên, Chính Thần ngồi đó quan sát người đàn ông kia. Lúc đầu bé cũng tưởng ông ta định giở trò gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập bi thương cùng giọng nói chân thành kia, tim bé bắt đầu giao động, dù sao đó vẫn là cha bé!
"Anh biết em rất khó tin nhưng hôm đó quả thật anh bị cô ta hạ dược nên mới vậy, là do loại thuốc đó quá đáng sợ không tạo ra màu hay mùi vị gì anh mới không nghi ngờ. Hơn nữa chuyện cô ta truy sát hai mẹ con em cùng Băng Tâm anh cũng chỉ mới biết gần đây thôi." Nghe giọng điệu gay gắt của Thiên, Lâm Phong chỉ có thể bất lực giải thích, giọng nói tràn ngập bi thương cùng hối hận.
'' Nhưng chuyện cô ta có thai cũng là sự thật." Thiên Thiên khó chịu lên tiếng, tuy nghe anh nói lý do cô có chút siêu lòng nhưng chợt nghĩ đến một chuyện khiến sự siêu lòng đó lập tức bị dập tắt ngay lập tức. Cô không tin anh đã lên giường để tới mức có con với cô ta rồi vẫn có thể ngụy biện.
"Anh cũng không nhớ rõ chuyện ngày đó, hôm đó anh nhớ mình đã khóa kỹ cưa để tự mình ương rượu mừng sinh nhật em nhưng không hiểu sao sáng thức dậy đã thấy cô ta nằm bên cạnh mình. Chuyện này chắc chắn là có âne tình gì đó, anh đã bắt đầu điều tra, cho anh thời gian, nhất định anh sẽ cho em một câu trả lời chắc chắn." Lâm Phong bối rối nói, trong mắt hiện lên sự quyết tâm để chấn an người bên cạnh.
"Chuyện anh muốn nói chỉ có vậy?" Nghe anh nói xong không hiểu sao trái tim chợt có chút rối loạn, Thiên Thiên vội vàng áp chế nói xuống lạnh lùng nhìn anh nhướn mày hỏi
"Đúng vậy." Phong lập tức gật đầu nói
"Vậy thì.... cửa ở đằng kia, không tiễn." Cô kéo dài giọng, nhân lúc anh chờ đời câu hỏi của mình mà xoay người đi lên lầu tay chỉ hướng cửa nói.
Để con con trai đứng ở cửa, Thiên Thiên rút khẩu sung mi ni vẫn mang theo bên người đi vào trong, Vừa vào gần đến phòng bếp đã bị một bóng đen đánh tới khống chế ôm chặt từ phía sau. Bóng đen dùng tay nhẹ nhàng không làm đau cô mà đã cướp được súng để xuống bàn ăn quả thật là cao thủ. Trong lúc cô đang đánh trả đã thấy điện bật lên người kia khống chế được hai tay, ôm thật chặt cô vào lòng.
"Sao anh lại ở đây?'' Thiên Thiên lạnh lùng nói, vừa rồi bị rơi vào lồng ngực quen thuộc cùng mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi khiến cô lập tức nhận ra người kia là ai. Trái tim chợt đau nhói, cả người hơi run lên một chút nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tất nhiên là dọn đến ở cùng em và con rồi." Lâm Phong rất không để ý mặt mũi của bản thân mà nói, vòng tay càng ôm chặt cô hơn. Vừa rồi anh có nhận thấy cô chợt run lên, chắc hẳn là trong lòng vẫn còn có anh mơi biểu hiện như vây.
"Ông làm gì, mau thả mẹ tôi ra." Chính Thần nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức chạy vào, nhìn người đàn ông kia ôm mẹ trong lòng bé rất khó chịu lập tức quát lên.
"Hai mẹ con bình tĩnh, chúng ta ra ngoài phòng khách nói chuyện." Nhìn hai người thân duy nhất trên đời bực mình, không muốn để họ tiếp tục hiểu lầm đành xuống giọng hòa hoãn nhưng vẫn không quên khống chế vợ. Anh biết chỉ cần buông tay ra đừng nói là giải thích tất cả mà ngay cả nói một câu cũng không có cơ hội.
Thấy mẹ bị khống chế, Chính Thần không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi trên ghế sô pha. Còn Thiên Thiên tất nhiên là không có may mắn được như bé, cô là bị người đàn ông ôm chặt bế ra phòng khách cho dù có phản kháng ra sao đều bị khống chế gọn gàng.
"Thả tôi ra." Vừa ra đến phòng khách Lâm Phong cũng không có bỏ cô ra mà nhanh chóng ôm cô ép cô ngồi lên đùi mình. Dãy dụa sao cũng không thoát khiến Thiên khó chịu hét lên, cho dù là trước đây khi bọn họ còn là một gia đình, người đàn ông này cũng đâu có giám như hiện nay ở trước mặt Chính Thần làm ra những hành động đáng xấu hổ như vậy.
"Nếu còn dãy dụa nữa tôi cũng không ngại hôn em trước mặt con đâu." Thấy vợ còn phản kháng Lâm Phong không còn cách nào khác đành uy hiếp cô, nhưng quả thật ngay lập tức cô đã chịu ngồi yên trong lòng anh. Vừa nghe câu nói của anh Thiên lập tức cứng người ngồi yên không giám nhúc nhích, với con người hiện tại của anh cô rất tin tưởng anh nhất định có thể làm nư vậy.
"Thực ra chuyện một năm trước tất cả đều là hiểu lầm, anh tuyệt đối khong làm gì có lỗi với em và con. Lúc đó anh là bị người đàn bà kia hãm hại." Phong chân thành nói, anh nghe lời nói của Dạ liền biết chắc chắn là mọi chuyện do Ảnh gây nên. Trước đây anh biết cô ta có tình cảm với mình nên đã sớm lên tiếng cảnh cáo. Những tưởng cô ta đã từ bỏ ý định nguyện trung thành với mình nên hoàn toàn tin tưởng cô ta, thật không ngờ vì cái niềm tin chết tiệt đó mà giờ đây gia đình anh trở thành như vậy sao.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói ngụy biện của anh sao?" Thiên Thiên nở nụ cười trào phúng, muốn cô nhẹ dạ cả tin như trước đây sao, chuyện này là không có khả năng. Cô không muốn chỉ vì cái sự ngây thơ ngu ngốc ấy mà khiến bản thân một lần nữa rơi vào vết xe đổ của quá khứ.
Ngược lại với phản ứng của Thiên, Chính Thần ngồi đó quan sát người đàn ông kia. Lúc đầu bé cũng tưởng ông ta định giở trò gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập bi thương cùng giọng nói chân thành kia, tim bé bắt đầu giao động, dù sao đó vẫn là cha bé!
"Anh biết em rất khó tin nhưng hôm đó quả thật anh bị cô ta hạ dược nên mới vậy, là do loại thuốc đó quá đáng sợ không tạo ra màu hay mùi vị gì anh mới không nghi ngờ. Hơn nữa chuyện cô ta truy sát hai mẹ con em cùng Băng Tâm anh cũng chỉ mới biết gần đây thôi." Nghe giọng điệu gay gắt của Thiên, Lâm Phong chỉ có thể bất lực giải thích, giọng nói tràn ngập bi thương cùng hối hận.
'' Nhưng chuyện cô ta có thai cũng là sự thật." Thiên Thiên khó chịu lên tiếng, tuy nghe anh nói lý do cô có chút siêu lòng nhưng chợt nghĩ đến một chuyện khiến sự siêu lòng đó lập tức bị dập tắt ngay lập tức. Cô không tin anh đã lên giường để tới mức có con với cô ta rồi vẫn có thể ngụy biện.
"Anh cũng không nhớ rõ chuyện ngày đó, hôm đó anh nhớ mình đã khóa kỹ cưa để tự mình ương rượu mừng sinh nhật em nhưng không hiểu sao sáng thức dậy đã thấy cô ta nằm bên cạnh mình. Chuyện này chắc chắn là có âne tình gì đó, anh đã bắt đầu điều tra, cho anh thời gian, nhất định anh sẽ cho em một câu trả lời chắc chắn." Lâm Phong bối rối nói, trong mắt hiện lên sự quyết tâm để chấn an người bên cạnh.
"Chuyện anh muốn nói chỉ có vậy?" Nghe anh nói xong không hiểu sao trái tim chợt có chút rối loạn, Thiên Thiên vội vàng áp chế nói xuống lạnh lùng nhìn anh nhướn mày hỏi
"Đúng vậy." Phong lập tức gật đầu nói
"Vậy thì.... cửa ở đằng kia, không tiễn." Cô kéo dài giọng, nhân lúc anh chờ đời câu hỏi của mình mà xoay người đi lên lầu tay chỉ hướng cửa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.