Tìm Lại Gia Đình Mẹ Lãnh Khốc Bảo Bối Thiên Tài Cha Vô Sỉ
Chương 3
Thu Thảo
02/10/2015
"Lưu Ly, chị hai xảy ra chuyện rồi giờ anh gửi bản đồ cho em đến giúp chị ấy nhé." Hàn Long vừa dò được vị trí đã gọi cho Lưu Ly
"Em biết rồi, anh bảo Tường Vy chuẩn bị trước đi." Lưu Ly nói nhanh rồi cúp máy bắt đầu điều động người đi tìm.
"Tường Vy, chuẩn bị phòng bệnh trước đi chị hai gặp chuyện rồi." Hàn Long lại gọi cho một người khác
"Thật sao, em đi ngay." Tường Vy cuống cuồng đi sắp xếp việc trong bệnh viện
Lưu Ly theo bản đồ đến vùng núi tìm rất lâu sau mới thấy vị trí của Băng Tâm, Thiên Thiên và tiểu Chính Thần.
"Chị sao lại thế này." Vừa thấy 3 người, Lưu Ly đã cuống cuồng chạy đến ôm Thiên Thiên đang ngất xỉu.
"Còn không mau đỡ chị hai và tiểu thiếu gia dậy." Thấy lũ thuộc hạ còn chậm chạp ở phía sau, Lưu Ly tức giận quát lớn.
"Chị hai sao có thể bị thương như vậy chứ?" Mấy người vừa đỡ Băng Tâm và Chính Thần dậy vừa thắc mắc.
"Là bị người ta hãm hại." Tâm nói, sắc mặt đã tái nhợt nhưng vì khả năng che dấu của cô rất cao nên không ai biết cô bị thương nặng.
"Là kẻ nào? Để bọn em đi xử lý chúng." Một thuộc hạ tức giận lên tiếng
"Bây giờ mau đến bệnh viện đi đã, những chuyện khác thì nói sau, hiện tại chị Thiên đang trong tình trạng nguy hiểm." Băng Tâm dời đi sự chú ý của mọi người, đã là người đắc tội với cô chắc chắn sẽ có kết cục rất thê thảm.
"Vâng, mau chóng đến bệnh viện." Lưu Ly chấp hành mệnh lệnh nghiêm chỉnh.
... ...... ...
Trong lúc đó ở tại nhà Lâm Phong anh đang đứng sốt ruột chờ xem Thiên Thiên có về không. Đúng lúc này chiếc xe của Ảnh về tới nơi.
"Chủ nhân." Cô ta vờ ngã cả thân thể xuống đất sau đó giả bộ đau đớn yếu ớt gọi Lâm Phong.
"Ảnh, sao rồi Thiên Thiên và Chính Thần đâu?" Lâm Phong đỡ cô ta dậy nhưng cũng không quên hỏi về vợ và con trai.
"Cái này...." Ảnh cúi đầu như người làm sai nhưng trong lòng vốn đã bốc hỏa từ lâu. Vì cớ gì mình bị thương mà chủ nhân lại không lo lắng gì mà ngược lại còn đi hỏi chuyện của con đàn bà kia chứ?
"Sao rồi." Phong dùng ánh mắt lo lắng nhìn Ảnh chằm chằm
"Là Lãnh Băng Tâm không cho ai đưa chủ mẫu đi, cô ấy đã giết toàn bộ người của chính ta còn nói là chủ mẫu sẽ vĩnh viễn không trở về." Ảnh nhẹ giọng nói, hừ bọn họ đã chết hết rồi sao người có thể gặp được, trong mắt cô ta lóe lên tia vui mừng nhưng rất nhanh được che giấu.
"Sao cô không mang họ về?" Lâm Phong bất giác siết chặt cánh tay đang đỡ Ảnh.
"Em cũng muốn đưa họ về nhưng không đánh được Lãnh Băng Tâm nên đành chịu." Ảnh giả bộ tội nghiệp nói, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cô ta nhíu mày.
"Được rồi, cô đi chữa trị vết thương đi." Lâm Phong buông cô ta ra, lạnh nhạt nói rồi đi vào trong nhà.
Chủ nhân sao người bất công như vậy? Sẽ có một ngày anh nhất định là của em và còn cả vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lâm nữa. Ánh mắt Ảnh chất đầy lòng tham nhìn về bóng lưng Phong.
"Alo....tôi muốn các người truy sát một người.....Lãnh Thiên Thiên.....tôi sẽ để các người có được hai bang phái lớn của riêng mình......được thành giao." Ảnh lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó. Tuy rằng đã bị rơi xuống vực nhưng chưa chắc cô ta đã chết, vẫn nên cẩn thận hơn.
"Tôi xem mạng cô lớn đến nỗi nào?" Ảnh âm độc cười nhìn chiếc điện thoại trong tay.
... .......
"Tình hình thế nào?" Tới bệnh viện Băng Tâm đã lo lắng hỏi Tường Vy đã đứng chờ sẵn ở cửa.
"Chị hai, bị xuất huyết quá nhiều em sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng người mẹ, còn đứa bé trong bụng thì chắc chắn không giữ được rồi." Tường Vy nhanh chóng báo cáo
"Đứa bé thì mất cũng không sao nhưng nhất định phải giữ được người mẹ cho tôi." Băng Tâm đau lòng nhìn Thiên Thiên.
"Vâng em biết rồi." Tường Vy nói rồi đi thẳng vào phòng giải phẫu
"Chi đi đưa tiểu thiếu gia nghỉ ngơi đi, em sẽ đứng đây chờ nếu có kết quả thì lập tức thông báo cho chị." Lưu Ly nhìn Băng Tâm không đành lòng mà nói.
"Không cần đâu em đưa Chính Thần đi nghỉ đi." Băng Tâm nói.
"Con muốn ở đây cùng mẹ cơ." Chính Thần dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tâm
"Con còn nhỏ phải đi ngủ chứ." Tâm dịu dàng xoa đầu đứa bé
"Chính Thần không phải trẻ con, con là một người đàn ông sau này bảo vệ mẹ." Chính Thần cương quyết nói.
"Thôi được rồi, vậy con ở đây đi." Tâm lắc đầu bất lực nhìn Thần
"Sao mà lâu vậy vẫn chưa thấy mẹ Thiên Thiên ra?" Bé lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
"Không sao đâu con, ngồi xuống đây chờ mẹ con ra nào." Băng Tâm ngồi xuống một chiếc ghế và vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Vâng ạ." Chính Thần ngồi lên ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu.
"Em biết rồi, anh bảo Tường Vy chuẩn bị trước đi." Lưu Ly nói nhanh rồi cúp máy bắt đầu điều động người đi tìm.
"Tường Vy, chuẩn bị phòng bệnh trước đi chị hai gặp chuyện rồi." Hàn Long lại gọi cho một người khác
"Thật sao, em đi ngay." Tường Vy cuống cuồng đi sắp xếp việc trong bệnh viện
Lưu Ly theo bản đồ đến vùng núi tìm rất lâu sau mới thấy vị trí của Băng Tâm, Thiên Thiên và tiểu Chính Thần.
"Chị sao lại thế này." Vừa thấy 3 người, Lưu Ly đã cuống cuồng chạy đến ôm Thiên Thiên đang ngất xỉu.
"Còn không mau đỡ chị hai và tiểu thiếu gia dậy." Thấy lũ thuộc hạ còn chậm chạp ở phía sau, Lưu Ly tức giận quát lớn.
"Chị hai sao có thể bị thương như vậy chứ?" Mấy người vừa đỡ Băng Tâm và Chính Thần dậy vừa thắc mắc.
"Là bị người ta hãm hại." Tâm nói, sắc mặt đã tái nhợt nhưng vì khả năng che dấu của cô rất cao nên không ai biết cô bị thương nặng.
"Là kẻ nào? Để bọn em đi xử lý chúng." Một thuộc hạ tức giận lên tiếng
"Bây giờ mau đến bệnh viện đi đã, những chuyện khác thì nói sau, hiện tại chị Thiên đang trong tình trạng nguy hiểm." Băng Tâm dời đi sự chú ý của mọi người, đã là người đắc tội với cô chắc chắn sẽ có kết cục rất thê thảm.
"Vâng, mau chóng đến bệnh viện." Lưu Ly chấp hành mệnh lệnh nghiêm chỉnh.
... ...... ...
Trong lúc đó ở tại nhà Lâm Phong anh đang đứng sốt ruột chờ xem Thiên Thiên có về không. Đúng lúc này chiếc xe của Ảnh về tới nơi.
"Chủ nhân." Cô ta vờ ngã cả thân thể xuống đất sau đó giả bộ đau đớn yếu ớt gọi Lâm Phong.
"Ảnh, sao rồi Thiên Thiên và Chính Thần đâu?" Lâm Phong đỡ cô ta dậy nhưng cũng không quên hỏi về vợ và con trai.
"Cái này...." Ảnh cúi đầu như người làm sai nhưng trong lòng vốn đã bốc hỏa từ lâu. Vì cớ gì mình bị thương mà chủ nhân lại không lo lắng gì mà ngược lại còn đi hỏi chuyện của con đàn bà kia chứ?
"Sao rồi." Phong dùng ánh mắt lo lắng nhìn Ảnh chằm chằm
"Là Lãnh Băng Tâm không cho ai đưa chủ mẫu đi, cô ấy đã giết toàn bộ người của chính ta còn nói là chủ mẫu sẽ vĩnh viễn không trở về." Ảnh nhẹ giọng nói, hừ bọn họ đã chết hết rồi sao người có thể gặp được, trong mắt cô ta lóe lên tia vui mừng nhưng rất nhanh được che giấu.
"Sao cô không mang họ về?" Lâm Phong bất giác siết chặt cánh tay đang đỡ Ảnh.
"Em cũng muốn đưa họ về nhưng không đánh được Lãnh Băng Tâm nên đành chịu." Ảnh giả bộ tội nghiệp nói, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cô ta nhíu mày.
"Được rồi, cô đi chữa trị vết thương đi." Lâm Phong buông cô ta ra, lạnh nhạt nói rồi đi vào trong nhà.
Chủ nhân sao người bất công như vậy? Sẽ có một ngày anh nhất định là của em và còn cả vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lâm nữa. Ánh mắt Ảnh chất đầy lòng tham nhìn về bóng lưng Phong.
"Alo....tôi muốn các người truy sát một người.....Lãnh Thiên Thiên.....tôi sẽ để các người có được hai bang phái lớn của riêng mình......được thành giao." Ảnh lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó. Tuy rằng đã bị rơi xuống vực nhưng chưa chắc cô ta đã chết, vẫn nên cẩn thận hơn.
"Tôi xem mạng cô lớn đến nỗi nào?" Ảnh âm độc cười nhìn chiếc điện thoại trong tay.
... .......
"Tình hình thế nào?" Tới bệnh viện Băng Tâm đã lo lắng hỏi Tường Vy đã đứng chờ sẵn ở cửa.
"Chị hai, bị xuất huyết quá nhiều em sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng người mẹ, còn đứa bé trong bụng thì chắc chắn không giữ được rồi." Tường Vy nhanh chóng báo cáo
"Đứa bé thì mất cũng không sao nhưng nhất định phải giữ được người mẹ cho tôi." Băng Tâm đau lòng nhìn Thiên Thiên.
"Vâng em biết rồi." Tường Vy nói rồi đi thẳng vào phòng giải phẫu
"Chi đi đưa tiểu thiếu gia nghỉ ngơi đi, em sẽ đứng đây chờ nếu có kết quả thì lập tức thông báo cho chị." Lưu Ly nhìn Băng Tâm không đành lòng mà nói.
"Không cần đâu em đưa Chính Thần đi nghỉ đi." Băng Tâm nói.
"Con muốn ở đây cùng mẹ cơ." Chính Thần dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tâm
"Con còn nhỏ phải đi ngủ chứ." Tâm dịu dàng xoa đầu đứa bé
"Chính Thần không phải trẻ con, con là một người đàn ông sau này bảo vệ mẹ." Chính Thần cương quyết nói.
"Thôi được rồi, vậy con ở đây đi." Tâm lắc đầu bất lực nhìn Thần
"Sao mà lâu vậy vẫn chưa thấy mẹ Thiên Thiên ra?" Bé lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
"Không sao đâu con, ngồi xuống đây chờ mẹ con ra nào." Băng Tâm ngồi xuống một chiếc ghế và vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Vâng ạ." Chính Thần ngồi lên ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.