Chương 13
Tiểu Mặc
20/05/2014
Hôm nay Dương Phàm bận cho ngày lễ của ngày mai mà phải lo lắng giải quyết, nàng chẳng muốn làm phiền Dương Phàm đành tự mình đi bộ về.
Ánh mắt xinh đẹp tựa như tinh tú bỗng trầm lại, liếc nhìn chiếc xe hơi BWM sang trọng đậu ngay trước cửa nhà mình.
Tim nàng lỡ một dịp nhưng nàng vẫn phải đối diện, gia đình nàng ở trong đó. Nàng vội vàng bước vào, thấy Thái Trác đang đứng trước cửa phòng khách, sắc mặt rất khó coi.
“chị, tạm thời chị…”. Nàng chẳng nghe Thái Trác nói, đẩy cửa phòng vào. Thấy bố mẹ Dương Phàm đang ngồi trách mắng bố mẹ nàng, nàng khẽ gật đầu với họ “thưa bác trai bác gái, có gì kiếm cháu nói, hà tất phải làm phiền bố mẹ cháu”
Mẹ Dương Phàm cười kinh bỉ “đối với một người không còn trong trắng như cô, tôi chẳng có gì để nói”.
Mí mắt nàng khẽ sụp xuống, họ đã biết ư, phải họ là ai chứ, họ giàu có, muốn gì chẳng được. Mẹ nàng quát “con tôi còn trong trắng hay không con các người tự biết, cút ra khỏi nhà tôi ngay”
Bố Dương Phàm khuôn mặt biến dạng, nhưng vẫn hừ lạnh, đưa ra một bao thư dày cọp “số tiền này đủ cho các ngươi sống an nhàn cả đời, rời xa Dương Phàm đi”, cứ tưởng Dương Phàm sẽ chán, nào ngờ nó càng say mê, lúc Tử Hà nói, ông vốn không tin nhưng ông kiểm tra lại laptop của Dương Phàm nào ngờ nó là đầu sỏ trong tập đoàn cổ phiếu lớn nhất.
Ông mừng vì con trai ông có năng lực, nhất định sẽ phát triển Dương thị ngày một lớn mạnh, nhưng ông chẳng thể chấp nhận gia thế của bạn gái Dương Phàm, đã thế còn không trong sạch nữa, chuyện này đồn ra mặt mũi là chuyện không quan trọng nhưng giá cổ phiếu theo dần mà tụt xuống, danh dự của Dương thị cũng bị tổn hại.
Nàng cười lạnh nói “thưa bác trai, chiêu thức này đã cũ, bác chẳng thể sử dụng chiêu nào mới hơn sao”
Cả nhà nàng đều ngạc nhiên, mẹ Dương Phàm sắc mặt càng đáng sợ, bố Dương Phàm có vài tia tán thưởng nàng, nếu nàng gia thế sạch sẽ nhất định ông sẽ ủng hộ nhưng giờ đây, ông dùng giọng thành khẩn “xem như bác cầu xin cháu, hãy rời xa Dương Phàm đi”.
Mẹ Dương Phàm khẽ quát “ông làm gì mà hiền từ với nó, nó chẳng qua là gái bao,gia đình nó cũng thế, thật chẳng có đạo đức của con người”
“đủ rồi”. Nàng đứng lên sắc mặt trắng bệch chỉ thẳng vào mẹ Dương Phàm “tôi nể mặt bà là mẹ của Phàm, bà xỉ nhục nhân cách của tôi, tôi không trách, nếu bà xỉ nhục nhân cách của gia đình tôi, bà đi đi, tôi không tiễn”
Dương Triển khẽ giật mình, mẹ Dương Phàm càng dùng đôi mắt thống hận nhìn nàng “Cút, gia đình tôi chẳng hoan nghênh hai người, đi đi”
Nàng đuổi thẳng họ ra ngoài, trước khi đi mẹ Dương Phàm quát “đồ chẳng có gia giáo, loại gái bao như mày, đừng hòng mà bước vào nhà họ Dương của tao”, mẹ Dương Phàm nhanh chóng bước lên xe hơi.
Nàng thở hổn hển, bỗng nhiên từ nhà truyền ra tiếng , nàng nhanh chóng chạy vào. Bố nàng ôm lấy bóng dáng của mẹ nàng, đưa mẹ nàng đi bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, cả ba người đứng ngồi không yên. Nàng nhất định không được khóc, không được khóc. Thái Trác dù còn nhỏ nhưng cũng khá chững trạc, khẽ an ủi nàng.
Đèn phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ nhanh chóng đi ra, tháo khẩu trang. Nàng chạy lại hỏi “mẹ tôi, không sao chứ”
“bình tĩnh đã, mẹ cháu bị thiếu máu nên ngất xỉu, chỉ cần truyền máu rồi ăn uống đầy đủ sẽ bình phục”. Bác sĩ khẽ an ủi nàng, nàng lên tiếng “lấy máu của cháu, xin lấy máu của cháu”.
Bác sĩ nói “bình tĩnh, ba người theo tôi vào xét nghiệm máu, coi ai hợp máu với bà”.
Sắc mặt bố nàng khẽ trầm lại, kéo nàng ra “con ốm yếu, chuyện này để Thái Trác được rồi”. Nàng gạt tay bố nàng ra “Thái Trác còn nhỏ, con chẳng sao, con làm chị gái mà chẳng giúp được gì cho gia đình”
Nhìn thấy sắc mặt của bố, tay nàng run run, khẽ cười gượng “ừ”. Hai người cùng vào, chỉ còn mình nàng, giá như nàng chẳng thông minh, tại sao mọi chuyện lại thế này chứ.
Nàng cảm thấy bất lực, quá mệt mỏi, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy chân, gục đầu xuống. Tất cả xung quanh nàng đều mờ mịt, nàng chẳng còn thấy gì nữa.
Mắt nàng nặng trĩu, muốn mở mắt ra, nhưng chẳng được, đau quá, tại sao lại nặng thế này. Nàng cảm nhận được một bàn tay thân thiết vô cùng ấm áp đang nắm chặt lấy tay nàng, tai nghe thấy một giọng rất quen thuộc “Văn, ngủ đi”.
Nàng muốn mở mắt, nàng không thể gục ngã, lúc này nàng phải tỉnh táo, nắm hai bàn tay thành quyền, khẽ ngồi lên.
“Văn, em là đồ ngốc”. Dương Phàm vội đỡ nàng, nhìn thấy nàng yếu ớt như vậy, anh rất đau lòng, cõi lòng anh như bị xé đôi ra từng mảnh. Khi xong việc anh vội vàng qua nhà Văn, nhưng đến thì chẳng thấy, hàng xóm bảo mẹ Văn xảy ra chuyện, anh tức tốc chạy đến, tra hỏi Thái Trác không được gì mà còn bị khuyên rời xa nhau đi, anh rất đau lòng, rất đau, rất đau.
Nàng khẽ mở mắt, đôi mắt của nàng đã mờ dần, nàng nhìn thấy người mà mình mong đợi ngày đêm, vội vàng ôm lấy Dương Phàm “Phàm”
Dương Phàm ôm chặt nàng, ôn nhu vỗ về lưng nàng “ừ, Văn, muốn khóc thì khóc đi”. Nàng lắc đầu, chỉ muốn ôm chặt Dương Phàm.
Sau khi bình tĩnh, nàng khẽ hỏi “đây là đâu”. Dương Phàm nhìn nàng cười “đây là phòng nghỉ ngơi của y tá, em bị mệt quá nên đã ngất đi”
Nàng gật đầu, bỗng nàng sợt nhớ, nhanh chóng bước chân xuống gường. “em đi đâu”.
Nàng quay đầu lại “mẹ em, ở phòng mấy”. Dương Phàm thở dài dẫn nàng đi.
Lúc nàng mở cửa ra thì thấy bố nàng đút mẹ nàng ăn cháo, Thái Trác thì ngồi bên cạnh. Đột nhiên nàng cảm thấy nàng thật xấu xa, trái tim nhói đau.
Mẹ nàng nhìn nàng cười “Văn, con đi đâu nãy giờ”. Dương Phàm thấy nàng cứng đơ thì đáp hộ “Con cùng Văn vừa mới ra ngoài mua chút trái cây cho bác”
Nàng nhìn Dương Phàm cười, đi lại nắm chặt lấy tay mẹ nàng, nàng muốn nói câu xin lỗi, nhưng nàng chẳng nói được. Mẹ nàng khẽ vuốt má nàng “Văn, con đừng tự trách, mẹ không sao”
Nàng gật đầu, cắn môi dưới, gượng cười. Dương Phàm bước tới, hai tay khẽ xoa bóp vai cho nàng, anh cảm thấy có lỗi, vì bố mẹ anh, anh rất xót xa, cuối cùng họ muốn làm gì đây, anh phải làm gì, anh cảm thấy mình rất vô dụng khi ở bên Văn, đây là lần thứ hai anh cảm thấy mình là một người thất bại.
Thấy nàng vẫn buồn chứa chan rất nhiều tâm sự, ngồi cứng đơ trong hàng ghế bệnh viện, anh xin phép bố nàng dẫn nàng đi một chút.
“Phàm, anh muốn đưa em đi đâu”. Nàng khẽ hỏi anh, anh nhìn nàng cười “đến rồi sẽ biết, bác tài chạy nhanh chút”.
“vâng, cậu chủ”. Chiếc xe audi nhanh chóng đến nơi mà cần đến, anh nhanh chóng nắm chặt bàn tay của nàng, dẫn nàng hướng ra biển.
Lúc này là hoàng hôn nên rất đẹp, màu đỏ rất thơ mộng, sóng khẽ vỗ vào bờ. “Phàm, anh rất xảo quyệt nha”.
Dương Phàm vẫn nắm lấy tay nàng từ từ dạo bãi biển “thích chứ, khi anh buồn anh vẫn thường đến”
“anh cũng có chuyện buồn”. Nàng ngây ngô hỏi anh, anh khẽ nhéo chiếc mũi xinh xinh của nàng “ai mà chẳng có chuyện buồn”.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ trầm xuống “Phàm, liệu có bao giờ anh sẽ rời xa em”. Dương Phàm trả lời dứt khoát “không, chẳng bao giờ”.
Nàng ôm chầm lấy Dương Phàm, nàng muốn buông tay, nhưng chẳng được, nàng thật sự quá yêu Dương Phàm, dù cuộc đời nàng bị chỉ trích nhưng nàng cảm thấy xứng đáng, nhưng….nhưng………..
Anh dẫn nàng đi dạo phố đêm, cùng nhau ăn ốc. Rồi anh dẫn nàng đi chụp hình sticker, lúc trước anh cảm thấy cái này thật dở hơi thầm mắng đứa ngu ngốc nào mà lại dở hơi nhưng thế, giờ anh hối hận, chỉ cần với Văn, cái gì anh cũng làm, anh đã hiểu cảm giác khi yêu.
Hai người tạo dáng đủ kiểu, nàng nhìn anh cười rất ngây thơ rất đẹp. Nàng lấy được ảnh, la lên “Phàm, chúng ta thật ăn ảnh nha”
Dương Phàm cười thầm, tự tin nói “đương nhiên, chúng ta tuấn mỹ như vậy, chắc chắn con của chúng ta sẽ cực đẹp”.
Nàng bĩu môi “anh thèm có con với anh chứ”. Dương Phàm ôm lấy eo nàng “bé con hay nói dối, không được phải phạt”.
Nàng lại giở giọng ủy khuất “ai mà nói dối chứ”. Nàng nào biết khi nàng nói dối con mắt khẽ chớp rất nhiều, Dương Phàm hôn trộm nàng, giọng uy nghiêm “Văn, em thật là hư mà”.
Nàng hôn lại má anh “uy, em ngoan mà, có hư đâu”. Dương Phàm ôm lấy nàng, nàng quá mức xinh đẹp cùng thuần khiết, anh rất thích nàng, rất thích, nguyện suốt đời chẳng buông tay.
Ánh mắt xinh đẹp tựa như tinh tú bỗng trầm lại, liếc nhìn chiếc xe hơi BWM sang trọng đậu ngay trước cửa nhà mình.
Tim nàng lỡ một dịp nhưng nàng vẫn phải đối diện, gia đình nàng ở trong đó. Nàng vội vàng bước vào, thấy Thái Trác đang đứng trước cửa phòng khách, sắc mặt rất khó coi.
“chị, tạm thời chị…”. Nàng chẳng nghe Thái Trác nói, đẩy cửa phòng vào. Thấy bố mẹ Dương Phàm đang ngồi trách mắng bố mẹ nàng, nàng khẽ gật đầu với họ “thưa bác trai bác gái, có gì kiếm cháu nói, hà tất phải làm phiền bố mẹ cháu”
Mẹ Dương Phàm cười kinh bỉ “đối với một người không còn trong trắng như cô, tôi chẳng có gì để nói”.
Mí mắt nàng khẽ sụp xuống, họ đã biết ư, phải họ là ai chứ, họ giàu có, muốn gì chẳng được. Mẹ nàng quát “con tôi còn trong trắng hay không con các người tự biết, cút ra khỏi nhà tôi ngay”
Bố Dương Phàm khuôn mặt biến dạng, nhưng vẫn hừ lạnh, đưa ra một bao thư dày cọp “số tiền này đủ cho các ngươi sống an nhàn cả đời, rời xa Dương Phàm đi”, cứ tưởng Dương Phàm sẽ chán, nào ngờ nó càng say mê, lúc Tử Hà nói, ông vốn không tin nhưng ông kiểm tra lại laptop của Dương Phàm nào ngờ nó là đầu sỏ trong tập đoàn cổ phiếu lớn nhất.
Ông mừng vì con trai ông có năng lực, nhất định sẽ phát triển Dương thị ngày một lớn mạnh, nhưng ông chẳng thể chấp nhận gia thế của bạn gái Dương Phàm, đã thế còn không trong sạch nữa, chuyện này đồn ra mặt mũi là chuyện không quan trọng nhưng giá cổ phiếu theo dần mà tụt xuống, danh dự của Dương thị cũng bị tổn hại.
Nàng cười lạnh nói “thưa bác trai, chiêu thức này đã cũ, bác chẳng thể sử dụng chiêu nào mới hơn sao”
Cả nhà nàng đều ngạc nhiên, mẹ Dương Phàm sắc mặt càng đáng sợ, bố Dương Phàm có vài tia tán thưởng nàng, nếu nàng gia thế sạch sẽ nhất định ông sẽ ủng hộ nhưng giờ đây, ông dùng giọng thành khẩn “xem như bác cầu xin cháu, hãy rời xa Dương Phàm đi”.
Mẹ Dương Phàm khẽ quát “ông làm gì mà hiền từ với nó, nó chẳng qua là gái bao,gia đình nó cũng thế, thật chẳng có đạo đức của con người”
“đủ rồi”. Nàng đứng lên sắc mặt trắng bệch chỉ thẳng vào mẹ Dương Phàm “tôi nể mặt bà là mẹ của Phàm, bà xỉ nhục nhân cách của tôi, tôi không trách, nếu bà xỉ nhục nhân cách của gia đình tôi, bà đi đi, tôi không tiễn”
Dương Triển khẽ giật mình, mẹ Dương Phàm càng dùng đôi mắt thống hận nhìn nàng “Cút, gia đình tôi chẳng hoan nghênh hai người, đi đi”
Nàng đuổi thẳng họ ra ngoài, trước khi đi mẹ Dương Phàm quát “đồ chẳng có gia giáo, loại gái bao như mày, đừng hòng mà bước vào nhà họ Dương của tao”, mẹ Dương Phàm nhanh chóng bước lên xe hơi.
Nàng thở hổn hển, bỗng nhiên từ nhà truyền ra tiếng , nàng nhanh chóng chạy vào. Bố nàng ôm lấy bóng dáng của mẹ nàng, đưa mẹ nàng đi bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, cả ba người đứng ngồi không yên. Nàng nhất định không được khóc, không được khóc. Thái Trác dù còn nhỏ nhưng cũng khá chững trạc, khẽ an ủi nàng.
Đèn phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ nhanh chóng đi ra, tháo khẩu trang. Nàng chạy lại hỏi “mẹ tôi, không sao chứ”
“bình tĩnh đã, mẹ cháu bị thiếu máu nên ngất xỉu, chỉ cần truyền máu rồi ăn uống đầy đủ sẽ bình phục”. Bác sĩ khẽ an ủi nàng, nàng lên tiếng “lấy máu của cháu, xin lấy máu của cháu”.
Bác sĩ nói “bình tĩnh, ba người theo tôi vào xét nghiệm máu, coi ai hợp máu với bà”.
Sắc mặt bố nàng khẽ trầm lại, kéo nàng ra “con ốm yếu, chuyện này để Thái Trác được rồi”. Nàng gạt tay bố nàng ra “Thái Trác còn nhỏ, con chẳng sao, con làm chị gái mà chẳng giúp được gì cho gia đình”
Nhìn thấy sắc mặt của bố, tay nàng run run, khẽ cười gượng “ừ”. Hai người cùng vào, chỉ còn mình nàng, giá như nàng chẳng thông minh, tại sao mọi chuyện lại thế này chứ.
Nàng cảm thấy bất lực, quá mệt mỏi, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy chân, gục đầu xuống. Tất cả xung quanh nàng đều mờ mịt, nàng chẳng còn thấy gì nữa.
Mắt nàng nặng trĩu, muốn mở mắt ra, nhưng chẳng được, đau quá, tại sao lại nặng thế này. Nàng cảm nhận được một bàn tay thân thiết vô cùng ấm áp đang nắm chặt lấy tay nàng, tai nghe thấy một giọng rất quen thuộc “Văn, ngủ đi”.
Nàng muốn mở mắt, nàng không thể gục ngã, lúc này nàng phải tỉnh táo, nắm hai bàn tay thành quyền, khẽ ngồi lên.
“Văn, em là đồ ngốc”. Dương Phàm vội đỡ nàng, nhìn thấy nàng yếu ớt như vậy, anh rất đau lòng, cõi lòng anh như bị xé đôi ra từng mảnh. Khi xong việc anh vội vàng qua nhà Văn, nhưng đến thì chẳng thấy, hàng xóm bảo mẹ Văn xảy ra chuyện, anh tức tốc chạy đến, tra hỏi Thái Trác không được gì mà còn bị khuyên rời xa nhau đi, anh rất đau lòng, rất đau, rất đau.
Nàng khẽ mở mắt, đôi mắt của nàng đã mờ dần, nàng nhìn thấy người mà mình mong đợi ngày đêm, vội vàng ôm lấy Dương Phàm “Phàm”
Dương Phàm ôm chặt nàng, ôn nhu vỗ về lưng nàng “ừ, Văn, muốn khóc thì khóc đi”. Nàng lắc đầu, chỉ muốn ôm chặt Dương Phàm.
Sau khi bình tĩnh, nàng khẽ hỏi “đây là đâu”. Dương Phàm nhìn nàng cười “đây là phòng nghỉ ngơi của y tá, em bị mệt quá nên đã ngất đi”
Nàng gật đầu, bỗng nàng sợt nhớ, nhanh chóng bước chân xuống gường. “em đi đâu”.
Nàng quay đầu lại “mẹ em, ở phòng mấy”. Dương Phàm thở dài dẫn nàng đi.
Lúc nàng mở cửa ra thì thấy bố nàng đút mẹ nàng ăn cháo, Thái Trác thì ngồi bên cạnh. Đột nhiên nàng cảm thấy nàng thật xấu xa, trái tim nhói đau.
Mẹ nàng nhìn nàng cười “Văn, con đi đâu nãy giờ”. Dương Phàm thấy nàng cứng đơ thì đáp hộ “Con cùng Văn vừa mới ra ngoài mua chút trái cây cho bác”
Nàng nhìn Dương Phàm cười, đi lại nắm chặt lấy tay mẹ nàng, nàng muốn nói câu xin lỗi, nhưng nàng chẳng nói được. Mẹ nàng khẽ vuốt má nàng “Văn, con đừng tự trách, mẹ không sao”
Nàng gật đầu, cắn môi dưới, gượng cười. Dương Phàm bước tới, hai tay khẽ xoa bóp vai cho nàng, anh cảm thấy có lỗi, vì bố mẹ anh, anh rất xót xa, cuối cùng họ muốn làm gì đây, anh phải làm gì, anh cảm thấy mình rất vô dụng khi ở bên Văn, đây là lần thứ hai anh cảm thấy mình là một người thất bại.
Thấy nàng vẫn buồn chứa chan rất nhiều tâm sự, ngồi cứng đơ trong hàng ghế bệnh viện, anh xin phép bố nàng dẫn nàng đi một chút.
“Phàm, anh muốn đưa em đi đâu”. Nàng khẽ hỏi anh, anh nhìn nàng cười “đến rồi sẽ biết, bác tài chạy nhanh chút”.
“vâng, cậu chủ”. Chiếc xe audi nhanh chóng đến nơi mà cần đến, anh nhanh chóng nắm chặt bàn tay của nàng, dẫn nàng hướng ra biển.
Lúc này là hoàng hôn nên rất đẹp, màu đỏ rất thơ mộng, sóng khẽ vỗ vào bờ. “Phàm, anh rất xảo quyệt nha”.
Dương Phàm vẫn nắm lấy tay nàng từ từ dạo bãi biển “thích chứ, khi anh buồn anh vẫn thường đến”
“anh cũng có chuyện buồn”. Nàng ngây ngô hỏi anh, anh khẽ nhéo chiếc mũi xinh xinh của nàng “ai mà chẳng có chuyện buồn”.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ trầm xuống “Phàm, liệu có bao giờ anh sẽ rời xa em”. Dương Phàm trả lời dứt khoát “không, chẳng bao giờ”.
Nàng ôm chầm lấy Dương Phàm, nàng muốn buông tay, nhưng chẳng được, nàng thật sự quá yêu Dương Phàm, dù cuộc đời nàng bị chỉ trích nhưng nàng cảm thấy xứng đáng, nhưng….nhưng………..
Anh dẫn nàng đi dạo phố đêm, cùng nhau ăn ốc. Rồi anh dẫn nàng đi chụp hình sticker, lúc trước anh cảm thấy cái này thật dở hơi thầm mắng đứa ngu ngốc nào mà lại dở hơi nhưng thế, giờ anh hối hận, chỉ cần với Văn, cái gì anh cũng làm, anh đã hiểu cảm giác khi yêu.
Hai người tạo dáng đủ kiểu, nàng nhìn anh cười rất ngây thơ rất đẹp. Nàng lấy được ảnh, la lên “Phàm, chúng ta thật ăn ảnh nha”
Dương Phàm cười thầm, tự tin nói “đương nhiên, chúng ta tuấn mỹ như vậy, chắc chắn con của chúng ta sẽ cực đẹp”.
Nàng bĩu môi “anh thèm có con với anh chứ”. Dương Phàm ôm lấy eo nàng “bé con hay nói dối, không được phải phạt”.
Nàng lại giở giọng ủy khuất “ai mà nói dối chứ”. Nàng nào biết khi nàng nói dối con mắt khẽ chớp rất nhiều, Dương Phàm hôn trộm nàng, giọng uy nghiêm “Văn, em thật là hư mà”.
Nàng hôn lại má anh “uy, em ngoan mà, có hư đâu”. Dương Phàm ôm lấy nàng, nàng quá mức xinh đẹp cùng thuần khiết, anh rất thích nàng, rất thích, nguyện suốt đời chẳng buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.