Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 17

Tiểu Mặc

20/05/2014

“Văn, sao em đứng xa chị thế”. Trúc Hồng thấy Văn đứng xa xa Trúc Hồng làm cho Trúc Hồng thấy bực mình vì sao phải trốn tránh.

Quả nhiên Dương Phàm, Masumi, Hiếu Tùng đều hướng về phía Thái Văn. Lúc này Thái Văn thật muốn bóp chết Trúc Hồng, nhưng vẫn ráng gượng, bình thản đi qua “chào anh Hiếu Tùng, cứ tưởng phải một thời gian dài mới gặp lại chứ”, dù nói thế nhưng Thái Văn vẫn cảm thấy không tự nhiên.

Hiếu Tùng nhanh chóng lại gần, mỉm cười “Văn, rất vui được gặp lại em”. Thái Văn khẽ gật đầu. Masumi ngạc nhiên hỏi “Tùng, đây là bạn gái anh?”

Thái Văn vội cười, Hiếu Tùng nhăn mày “đây là em gái của anh”. Masumi ngạc nhiên “Tùng, anh có em gái?”, tuy thời gian tiếp xúc với Hiếu Tùng không lâu nhưng thái độ của Hiếu Tùng khi tiếp xúc với phụ nữ là thờ ơ giống như Dương Phàm, thật bất ngờ khi Hiếu Tùng cũng có thể cười như vậy.

Hiếu Tùng liếc nhìn Dương Phàm đang đứng bất động thì vội nói “anh có anh họ, thì tại sao chẳng thể có thêm một em gái?”

Masumi tự tin bước đến, nở ra nụ cười thân thiện “chào em, Văn”, chặc cô gái này chẳng có tệ cũng không tồi với Hiếu Tùng quả xứng đôi vừa lứa. Thái Văn vội chào lại “chào tiểu thơ Saitô”.

“Văn, em biết Masumi”. Hiếu Tùng ngạc nhiên hỏi. Thái Văn bình thản, đút hai tay vào ống quần tự tin nói “ừ, tạp chí luôn có đăng hình mọi người mà”, đó là chuyện ai cũng biết, chẳng lẽ mình là cô bé quê mùa như vậy sao?

Sau một hồi tán gẫu thì ,Thái Văn rút lui khi nhận được một cuộc gọi nhanh chóng lén lút bước ra buổi lễ đi đến một nơi vắng. Dựa người vào tường “alô”.

Lúc này nàng chẳng biết có ba người đang bước ra, nghe thấy tiếng một cô gái nói điện thoại, giọng nói ngọt ngào lại nũng nịu làm cho Hiếu Tùng tò mò, Dương Phàm muốn té vì giọng nói đó. Ba người bất chi bất giác đi theo tiếng nói đó.

Từ đầu dây vọng lại “tiểu công chúa của tiểu hoàng tử khỏe chứ” (tiếng nhật)

Nàng cũng nói tiếng nhật phi thường thành thạo “ừ, tiểu hoàng tử hảo hư nha, nhanh chóng lo lắng vậy sao?”, thật quá đáng mà cứ quấy rầy như này sao?

“tiểu hoàng tử nào hư hỏng, tiểu công chúa mới hư đốn, khiến tiểu hoàng tử phải luôn luôn lo lắng”

Nàng làm giọng nũng nịu “ai nha, tiểu hoàng tử thích ăn hiếp tiểu công chúa kìa”

Bên đầu dây vọng lại một tiếng cười rất sảng khoái của một đàn ông “tiểu công chúa, mau chóng kết thúc chuyện của tiểu công chúa, rồi về bên tiểu hoàng tử, được không”

Nàng bĩu môi, nhưng nở ra nụ cười rất ngọt ngào “tiểu hoàng tử xấu xa, chẳng phải cho người ta thời gian là một tháng sao, nên nhớ mới có một tuần nha, giờ lại hối hận hả”

“ấy, tiểu hoàng tử nào dám, nghe người ta báo cáo, mẹ tiểu công chúa đã hồi phục, tiểu công chúa chớ lo lắng nữa, mau mau về với tiểu hoàng tử nào”

“uy, tiểu công chúa chưa làm xong việc ,tiểu hoàng tử ngoan đi, rồi tiểu công chúa sẽ về bên tiểu hoàng tử mà”, mẹ nàng mới hồi phục nếu giờ mà về thì có nước mẹ nàng lại đại bệnh bộc phát, lúc đó nàng trở thành yêu nữ hại mẹ, tiếng xấu ngàn đời sao?, đó chẳng phải là vấn đề, vấn đề là nàng rất yêu thương mẹ cùng gia đình này

Từ bên đó vang ra giọng nói nũng nịu theo không được, tiểu hoàng tử sẽ đón mẹ tiểu công chúa qua đó”

Nàng vội từ chối “tiểu hoàng tử hư hỏng nghe đây cấm nghỉ bậy làm cho tiểu công chúa thêm rắc rối, tiểu công chúa chẳng thèm nói với tiểu hoàng tử nữa”

Nàng cúp máy cái rột. Từ bên đó người gọi là tiểu hoàng tử thở dài lắc đầu, ánh mắt sâu xa nhìn vào điện thoại.

Dù nàng cúp máy nhưng trên môi nàng vẫn nở ra nụ cười ngọt ngào khẽ mắng “đồ xấu xa”.

Nàng đi ra thì nụ cười của nàng đã biến mất. Hiếu Tùng giật lấy điện thoại nàng, nàng giật lại “Hiếu Tùng anh đang làm gì vậy”.



Hiếu Tùng muốn giật lại nhưng Thái Văn vội cất đi, ánh mắt của Hiếu Tùng trầm lắng xuống “tiểu hoàng tử, hắn là ai”, em chẳng biết bộ dạng nói điện thoại của mình, thật chẳng dám tưởng tượng nổi

Nàng giật mình, ôi tại nàng quá sơ xuất quá sơ xuất rồi. “đó là bạn bên nhật của em”.

Hiếu Tùng cười kinh bỉ “bạn bên nhật bản mà lại thân mật lã lơi như thế sao”

Nàng chột dạ, quát “Hiếu Tùng, anh xem em là hạng người gì”. Thấy sắc mặt của nàng có chút hối hả lại giật mình, Hiếu Tùng thở dài “Văn, cuối cùng em đang làm gì hả?”, nhưng Hiếu Tùng lại chẳng dám quở trách, 4 năm qua, cũng phải thứ chữa trị cho độc dược như tình ái thì chỉ có một cách duy nhất.

Nàng khẽ nhéo mũi Hiếu Tùng “Hiếu Tùng, anh phải tin tưởng em, được chứ”. Hiếu Tùng thở dài, đối với Thái Văn anh bao giờ cũng nhường nhịn nàng, vội lái sang chủ đề khác, vì ở đây có chút không tiện “ừ, mà này, gu thời trang của em không tệ, nhưng anh không nhận ra em nha”.

Nàng ra dáng tự tin, khoe thân hình “anh xem, chẳng phải rất đẹp sao, em thấy rất tốt mà”. Hiếu Tùng cười nham nhở “Văn, em vẫn còn tinh nghịch như xưa”. Nàng bĩu môi giọng ủy khuất “Nha, người ta bao giờ cũng vậy cả”

Hành động của Thái Văn cứ giống như đứa con nít vậy, Hiếu Tùng lại thở dài. Thái Văn cầm lấy hai tay của Hiếu Tùng “anh, yên tâm, em chẳng vì lợi ích cá nhân mà bán đứng bản thân, ok”

Dương Phàm cùng Masumi lúc này bước lên, “khỏe chứ”. Giọng nói của Dương Phàm lạnh lùng chẳng có độ ấm nào.

Thái Văn giấu phía sau cặp mắt kính đen là đôi mắt có chút trầm lắng, khẽ gượng giọng nói thờ ơ “ừ, cám ơn”, đáng lẽ chẳng nên gặp lại nhau làm gì, gặp nhau để rồi có thể thay đổi được chuyện gì?

Nàng lướt qua Dương Phàm cùng Masumi, Hiếu Tùng thấy vậy liền chạy theo sau lưng nàng, xem ra hai người nên cắt đứt từ đây, không phải từ 4 năm trước đã cắt đứt hết rồi.

Hiếu Tùng thở dài nói “anh luôn hết cách với em, đi dạo với anh chứ”. Nàng gật đầu đi cùng Hiếu Tùng.

Hiếu Tùng chơi nguyên chiếc xe mui trần màu vàng, nên rất bắt mắt, nàng nhìn khẽ sờ cằm “nha, quả nhiên anh Hiếu Tùng có khác”.

Hiếu Tùng leo lên xe, mở cửa ra “vào đi, còn đứng đó”. Nàng gật đầu, Hiếu Tùng bắt đầu di chuyển ra tòa nhà chạy thẳng đến một đại lộ, gió thổi rất mát, nàng bỗng nhiên đứng lên, vịn vào kính xe.

La lên “aaaaaaaaaaaaaaaa”. Hiếu Tùng giật mình, khẽ lấy tay ấn nàng xuống “Văn, em làm vậy rất nguy hiểm”, thật biết làm cho người ta lo lắng mà.

Nàng khom người tới phía trước xoay đầu lại nhìn Hiếu Tùng “Anh nha, không sao đâu, em thường làm vậy mà”

Hiếu Tùng khẽ giật mình, tay run run, vì Thái Văn có thay đổi rất nũng nhịu lại rất nữ tính nữa, nhưng anh phải tin tưởng Thái Văn, chuyển chủ đề “hôm nay, cô gái kế bên…”

Nàng vội ngắt lời “được rồi, em chẳng muốn biết và chẳng cần biết”. Hiếu Tùng thở dài nhìn nàng đang vui vẻ dang tay ra, mái tóc của nàng cũng xõa ra, rất đẹp, rất ngây thơ, rất thuần khiết, đánh chết anh, anh cũng chẳng tin Thái Văn là loại cô gái lã lơi đâu.

Hiếu Tùng chở nàng đến một con sông rất đẹp, để ngắm cảnh đêm, nàng cùng Hiếu Tùng ngồi trên lan can chặn ngay giữa sông. “anh sống như thế nào trong 4 năm nay”

Hiếu Tùng nhìn biển đêm, khẽ đáp “anh sống rất tốt, anh rất cố gắng để học tập, cuối cùng anh cũng leo lên chức phó tổng của tập đoàn Dương thị”.

Nàng nhìn anh cười “thế thì tốt quá, em mừng cho anh”. Hiếu Tùng mỉm cười “ừ, nhờ công lao của em”

Nàng giật mình, nhìn anh bằng đôi mắt giống như xưa. Hiếu Tùng lại cười “nhờ em, mà năm đó anh cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả em gái của anh, anh cũng chẳng bảo vệ nổi, vì thế anh luôn nỗ lực để giành được chiếc ghế này”. Lúc Thái Văn cùng Dương Phàm xa cách, Thái Văn mất tích anh thật sự rất giận Dương Phàm, nhưng….anh không có tư cách để giận.



Hiếu Tùng lần đầu tiên nhận ra mình là một công tử chỉ biết ăn bám bố mẹ, vì thế anh đã nỗ lực rất nhiều lần, rất nhiều. Từ đó anh đã biết có tiền có quyền lực mới có thể sai khiến quỉ thần, vì anh vô dụng nên họ mới như vậy, khiến em gái mình đau khổ, anh cũng rất đau khổ.

Thấy sắc mặt của Hiếu Tùng biến hóa đủ mọi cảm xúc, nàng dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt của Hiếu Tùng khẽ xoa xoa “Hiếu Tùng, anh còn nhăn mặt nữa là sẽ mau già”.

Hiếu Tùng vội cười sảng khoái “Văn, là do ai khiến anh như vậy hả”. Hiếu Tùng ra vẻ trách móc nàng, nàng khẽ cười “nha, là do anh suy nghĩ nhiều, từ nay em sẽ sống tốt, được chứ”.

“ừ, nhớ lời hứa của em đấy”. Cả hai cùng quay lại thời điểm như xưa, khiến nàng nhớ tới lần đầu tiên nàng tâm sự với Hiếu Tùng , nàng khẽ bĩu môi “giá mà có bia nhỉ”

Hiếu Tùng cười cười trêu ghẹo nàng “Văn, em uống dở mà đòi uống sao”uống có một lon mà say bí tỷ rồi, nếu chuốc em ấy uống rượu thì liệu em ấy có khai ra sau 4 năm em ấy đã làm gì và ở với ai không?. Nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn Hiếu Tùng “hừ, em uống dở sao, ít ra em cũng uống được một lon, lâu rồi em chưa được uống”.

Nàng giật mình vì biết mình lỡ lời, Hiếu Tùng nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh lẽo do gió sông thổi, Hiếu Tùng vội cởi áo khoác ra đấp cho nàng, oán trách “thế lúc trước em thường hay uống?”

Nàng nhớ lại khi đó, nàng đã uống rất nhiều, rất nhiều để mình say đi, chẳng còn cảm giác gì. Nàng mỉm cười ngây ngô nhìn Hiếu Tùng “ưm, nhưng đã rất lâu em chưa từng đụng đến bia”

Nhớ có lần nàng nghịch ngợm, khẽ uống một ngụm, cuối cùng là tiểu hoàng tử đã nhốt nàng đến một tháng khiến nàng chán chết. Nhớ lại nàng cười ngây ngô một mình, Hiếu Tùng để ý đến hành động của nàng, nụ cười trẻ thơ chứa đầy hạnh phúc chẳng hề giả tạo, Hiếu Tùng thở dài “xem ra 4 năm qua em sống không tệ”

Nàng vội nói “ừ, em sống không tệ, mới đầu chưa quen, nhưng rồi dần dần cũng quen, em đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với hiện tại”

Nàng vội nói thêm “chưa bao giờ em cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp đến vậy”. Hiếu Tùng xoa đầu nàng “ừ, em hạnh phúc thì tốt, phải ráng sống hạnh phúc lên em nhé”

Hai người cùng cười ngây ngô, trở lại những năm tháng học trò, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống mới, cùng đi trên con đường định sẵn là có duyên với nhau.

Chiếc xe BMW sang trọng lịch lãm di chuyển vào một tòa biệt thư cực kỳ đẹp và theo phong cách Châu Âu.

Dương Phàm xuống xe, Masami vội vàng đi theo bóng dáng của Dương Phàm, bỗng nhiên giày cao rót vướng phải đá của sàn nhà vấp té “a”.

Dương Phàm khẽ dựng bước, xoay đầu lại, đi qua “sao lại không cẩn thận”.

Masami tỏ ra ngây ngô “vâng, không có gì, anh không vui sao, suốt buổi tối mặt anh rất khó coi”

Dương Phàm vội đáp “anh lúc nào cũng vậy”. Dương Phàm xoay đi, Masami vội vàng đi theo “bình thường dù anh tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hôm nay anh có vẻ rất giận ai đó, chẳng lẽ giận Hiếu Tùng cùng cô gái kia bỏ ra ngoài trước anh”

“được rồi, khuya rồi, bác Trương tiễn cô saitô về”. Giọng của Dương Phàm cực lạnh lại giận dữ, khiến Saitô Masami khóc lóc quay lưng đi vào xe.

Thím Hoa vội vàng nói “cậu chủ, cậu làm vậy”. Dương Phàm khẽ liếc nhìn Thím Hoa bằng ánh mắt cực lạnh lẽo, dù là ** nuôi của Dương Phàm, cũng phải sợ, cúi đầu lùi ra.

Dương phàm thoát hết quần áo trên người xuống, nhanh chóng bước vào phòng tắm sang trọng, mở vòi sen phun nước lạnh vào người, hai con mắt chim ưng bỗng khép lại, giọng giận dữ quát “chết tiệt, chết tiệt”

Khi nhắm mắt lại, toàn là hình bóng của một cô gái có nụ cười rất sáng, rất thuần khiết như bông hoa bách hợp vậy. Bỗng nhiên Dương Phàm giật mình dùng tay đấm vào bức tường lót gạch tráng lệ, khiến tay Dương Phàm rỉ máu.

“chết tiệt, tại sao lại xuất hiện, cô gái xấu xa”. Dương Phàm thở hồng hộc, luôn oán trách “chết tiệt, tại sao, tại sao....aaaaaaaaaaaa”.

Một giọng hét cực ai oán phát ra từ phòng tắm, rất may phòng Dương Phàm cách âm nên Dương Phàm có thể phát tiết bằng cách la hét điên rồ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tìm Lại Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook