Chương 50: Chỉ Trích Gay Gắt
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Bà còn tính ngụy biện à? Đừng tưởng tôi ngồi nhà mà không biết gì đấy."
Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh mặt mũi gia đình bị đối phương làm cho mất sạch thì Trần lão gia cảm thấy cực kỳ tức giận, ông ta đập mạnh tay xuống bàn, hai mắt trừng lớn trừng Trần phu nhân khiến cổ họng bà ta nhất thời nghẹn ứ, chả tài nào thốt lên được thành lời. Toàn thân Trần phu nhân đột nhiên run rẩy, nhướng mày.
Người đối diện ngay lập tức xả ra một tràng dài. Ông ta biết rõ vừa mới nãy thôi, chính vợ mình đứng ngoài cửa nhà con trai đập phá gào thét ầm ĩ, thậm chí gây ảnh hưởng tới những người hàng xóm xung quanh. Vì đối tác Trần lão gia giao du vô tình bắt gặp cảnh tượng đáng xấu hổ này, liền gọi thông báo tới Trần lão gia.
Mãi tới khi Trần phu nhân mệt kèm theo lời đe dọa báo cảnh sát từ mấy nhà bên cạnh, bà ta buộc phải cắn răng ngừng tay, hậm hực bỏ về. Trần lão gia đưa tay đỡ trán, hận không thể có mặt ngay tại thời điểm đó lôi vợ mình về. Với bọn họ, dù thế nào đi chăng nữa thì bộ mặt gia đình xây dựng bao nhiêu năm nay mới là thứ quan trọng nhất, Trần lão gia đặc biệt coi trọng danh dự với đánh giá về bọn họ, nay đối phương làm loạn lên, chả ra thể thống gì hết, ông ta nhất thời chưa biết nói sao cả.
Hơn hết, sự việc xảy ra bị camera ghi lại, cộng thêm số người quay phim tại đó chả biết nhiều hay ít, lỡ như để lộ ra cho cả nước biết thì chuyến này coi như xong. Đặc biệt, trước mặt đối tác mà Trần phu nhân làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy đã khiến ông ta nhục lắm rồi.
Trần lão gia dùng hết sức bình sinh gằn mạnh từng chữ: "Bà nên cảm thấy may mắn vì tôi đã bỏ tiền ra để ém truyền thông xuống đấy, còn nếu như thật sự có chuyện thì tự mình chịu trách nhiệm đi, chả ai chạy theo bà mãi được đâu." Dù lớn tuổi rồi, tuy nhiên, lực uy hiếp tỏa ra từ người ông ta vô cùng lớn, lạnh đến thấu xương.
Để tránh cho những việc bất trắc xảy ra, Trần lão gia buộc ra mặt, gọi điện thoại tác động đến mấy nhà báo thời gian sắp tới tránh đăng những tin không hay về nhà họ Trần. Mặt mũi đối với ông ta mà nói nó rất lớn, suốt từng ấy năm qua, Trần lão gia ngạo nghễ đứng trên thương trường, từng làm giới kinh doanh chao đảo nay vì những vấn đề cỏn con thì Trần lão gia chả tài nào chịu nổi.
"Tôi cũng đâu muốn như vậy. Đều tại con nhỏ Thẩm Vãn Tinh khốn kiếp đó chọc tôi nóng máu lên." Bị mắng xối xả, Trần phu nhân không cam tâm đem mọi tội danh đổ toàn bộ lên đầu vợ Trần Đình Thâm, bà ta đay nghiến dữ dội: "Tôi đều vì gia đình mình chứ bộ. Đâu thể chứa chấp Thẩm Vãn Tinh trong cái gia tộc này. Thậm chí con nhỏ đó dám lên mặt cậy Trần Đình Thâm chống lưng cho nó mà cãi lời tôi. Ông biết tôi hoàn toàn chẳng có ý gì xấu mà, do Thẩm Vãn Tinh tôi mới thành ra vậy đấy."
Bà ta hễ nghĩ tới hình ảnh đứa con dâu thân phận chả ra sao kia, lửa giận vừa tắt ngay lập tức bùng phát trở lại, bàn tay chằng chịt gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, đôi mắt vằn lên những tia máu dữ tợn.
Lợi ích gia tộc được Trần phu nhân đề lên hàng đầu, nhưng vì Thẩm Vãn Tinh khiến bà ta mất hết lý trí, giờ còn bị quở trách.
Trần lão gia lườm nguýt: "Làm thì âm thầm thôi, ai mượn bà gây ra mấy chuyện mất mặt như vậy? Rồi phong thái phu nhân hào môn đâu? Vứt vào thùng rác hết rồi à? Bà ghét Thẩm Vãn Tinh nhưng đừng để người khác đánh giá bản thân là người mẹ chồng cay độc, hình tượng chắc chắn vì thế sụp đổ theo đấy."
"Tôi hiểu ý ông rồi." Bà ta ngoan ngoãn cúi gằm mặt xuống trước cơn thịnh nộ u ám của Trần lão gia: "Nhất định tôi chẳng tái phạm nữa đâu. Lần sau tôi đảm bảo giải quyết mọi thứ trong êm đềm lặng lẽ."
"Tốt nhất là như vậy."
Trần lão gia hừ lạnh một tiếng.
Cả hai vợ chồng nhà họ Trần chẳng ai ưa hoặc đặt Thẩm Vãn Tinh vào mắt, bọn họ đều rất chướng mắt với cô vợ con trai mình chọn, nhưng lần trước tránh để những lời đàm tiếu làm danh tiếng Trần gia chịu ảnh hưởng, ai nấy đều nhẫn nhịn. Nhất là Trần lão gia, ông ta hơn bao giờ hết muốn khiến Thẩm Vãn Tinh biến mất mãi mãi, tuy nhiên, hành động vợ ông ta gây ra hôm nay làm Trần lão gia mất mặt, ông ta không chấp nhận được.
Đứng dậy vào bên trong, trên ghế hiện tại chỉ còn Trần phu nhân.
Bà ta đang bực mình bởi tìm cách khiến Thẩm Vãn Tinh cút khỏi tầm mắt thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Bắt máy, là Thẩm phu nhân, mẹ Thẩm Vãn Tinh gọi tới, bà ta mở miệng: "Bà thông gia, bà rảnh chứ, chúng ta gặp mặt chút, tôi cần nói chuyện với bà."
Trần Đình Thâm với Thẩm Vãn Tinh lúc bấy giờ đang đi chơi, dắt tay nhau vô cùng vui vẻ. Anh đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng, tình cờ thế nào, cả hai bắt gặp Lục Ngạn vừa hay đang ở trước cửa. Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Vãn Tinh vô cùng ngạc nhiên, trái ngược với biểu cảm trên khuôn mặt người con gái, Trần Đình Thâm nhướng mày, trán nổi đầy ba vạch đen.
Lục Ngạn lên tiếng trước: "Ế Đình Thâm với Thẩm tiểu thư đây mà. Hai người cũng tới đây dùng bữa hả? Tình cờ thật."
"Bác sĩ Lục cũng tới sao?" Thẩm Vãn Tinh mở đôi mắt to tròn, sửng sốt hỏi.
Anh chàng gật đầu: "Ừ."
"Lục Ngạn, cậu có việc thì tránh ra, lượn đi giải quyết giùm." Trần Đình Thâm nhăn mặt, hằn học mở miệng: "Vợ chồng tôi chưa rảnh tới mức đứng đây tán gẫu với cậu đâu. Vãn Tinh đói rồi."
Ai kia oán than, xui thay gặp mặt bạn thân ở đây. Anh với Thẩm Vãn Tinh ra ngoài hẹn hò riêng với nhau, cậu ta xuất hiện ở nơi này làm gì. Trần Đình Thâm cực kỳ đề phòng, đứng chắn trước mặt Thẩm Vãn Tinh như thể sợ cô bị cướp mất.
Lục Ngạn cười hì hì, đưa tay gãi gãi đầu: "Các cậu ăn tối hả, nếu được cho tôi xin một vị trí được chứ? Tôi cả tối nay đã bỏ được cái gì vào bụng đâu. Phẫu thuật mấy ca trong bệnh viện xong, vừa về đến nhà liền bị ông già nhà tôi lôi tới đây gặp mặt mấy người đối tác gì đó, tôi chán quá chạy ra ngoài. May thay, gặp cậu ở đây."
"Khỏi, cậu thích ăn thì tự mà đặt bàn. Ngồi chung với chúng tôi tính làm bóng đèn hay gì?" Trần Đình Thâm ngay lập tức từ chối luôn. Anh chưa có điên mà để Lục Ngạn ngồi cùng, đang tính tách Thẩm Vãn Tinh ra khỏi đối phương thật xa mà dường như ông trời thích trêu ngươi Trần Đình Thâm.
May mắn cái con khỉ.
Đen đủi mới đúng.
Khuôn mặt bạn thân Trần Đình Thâm méo xệch, lông mày nhíu chặt, cau có oán than, khóc chả ra nước mắt: "Ê anh bạn, cậu tàn nhẫn vừa vừa thôi chứ. Thương xót cái thân tôi được không. Tôi mà ngồi một mình kiểu gì cũng bị bắt quay về cái nơi ngột ngạt ấy. Đi mà, Trần Đình Thâm, dù sao tôi với cậu chơi với nhau bao nhiêu năm, phải biết thương bạn chứ. Vãn Tinh, cô giúp tôi đi."
Người nào đó ở phía đối diện sầm mặt, anh đến cạn lời với Lục Ngạn.
"Đình Thâm, hay chúng ta để anh ấy ngồi cùng, cũng đâu ảnh hưởng." Thẩm Vãn Tinh kéo tay áo chồng, giương mắt to tròn dán chặt lên thân thể anh, nỉ non mở miệng: "Để bác sĩ Lục đứng đây thì tàn nhẫn lắm."
Cuối cùng, buổi hẹn hò đột nhiên xuất hiện chiếc bóng đèn sáng rực.
Khi Thẩm Vãn Tinh tới nhà vệ sinh, khuôn mặt Lục Ngạn bên kia thoáng chốc thay đổi, anh nghiêm túc lắc nhẹ ly rượu trong tay, lên tiếng hỏi: "Trần Đình Thâm, cậu thật sự nghiêm túc với vợ mình?"
Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh mặt mũi gia đình bị đối phương làm cho mất sạch thì Trần lão gia cảm thấy cực kỳ tức giận, ông ta đập mạnh tay xuống bàn, hai mắt trừng lớn trừng Trần phu nhân khiến cổ họng bà ta nhất thời nghẹn ứ, chả tài nào thốt lên được thành lời. Toàn thân Trần phu nhân đột nhiên run rẩy, nhướng mày.
Người đối diện ngay lập tức xả ra một tràng dài. Ông ta biết rõ vừa mới nãy thôi, chính vợ mình đứng ngoài cửa nhà con trai đập phá gào thét ầm ĩ, thậm chí gây ảnh hưởng tới những người hàng xóm xung quanh. Vì đối tác Trần lão gia giao du vô tình bắt gặp cảnh tượng đáng xấu hổ này, liền gọi thông báo tới Trần lão gia.
Mãi tới khi Trần phu nhân mệt kèm theo lời đe dọa báo cảnh sát từ mấy nhà bên cạnh, bà ta buộc phải cắn răng ngừng tay, hậm hực bỏ về. Trần lão gia đưa tay đỡ trán, hận không thể có mặt ngay tại thời điểm đó lôi vợ mình về. Với bọn họ, dù thế nào đi chăng nữa thì bộ mặt gia đình xây dựng bao nhiêu năm nay mới là thứ quan trọng nhất, Trần lão gia đặc biệt coi trọng danh dự với đánh giá về bọn họ, nay đối phương làm loạn lên, chả ra thể thống gì hết, ông ta nhất thời chưa biết nói sao cả.
Hơn hết, sự việc xảy ra bị camera ghi lại, cộng thêm số người quay phim tại đó chả biết nhiều hay ít, lỡ như để lộ ra cho cả nước biết thì chuyến này coi như xong. Đặc biệt, trước mặt đối tác mà Trần phu nhân làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy đã khiến ông ta nhục lắm rồi.
Trần lão gia dùng hết sức bình sinh gằn mạnh từng chữ: "Bà nên cảm thấy may mắn vì tôi đã bỏ tiền ra để ém truyền thông xuống đấy, còn nếu như thật sự có chuyện thì tự mình chịu trách nhiệm đi, chả ai chạy theo bà mãi được đâu." Dù lớn tuổi rồi, tuy nhiên, lực uy hiếp tỏa ra từ người ông ta vô cùng lớn, lạnh đến thấu xương.
Để tránh cho những việc bất trắc xảy ra, Trần lão gia buộc ra mặt, gọi điện thoại tác động đến mấy nhà báo thời gian sắp tới tránh đăng những tin không hay về nhà họ Trần. Mặt mũi đối với ông ta mà nói nó rất lớn, suốt từng ấy năm qua, Trần lão gia ngạo nghễ đứng trên thương trường, từng làm giới kinh doanh chao đảo nay vì những vấn đề cỏn con thì Trần lão gia chả tài nào chịu nổi.
"Tôi cũng đâu muốn như vậy. Đều tại con nhỏ Thẩm Vãn Tinh khốn kiếp đó chọc tôi nóng máu lên." Bị mắng xối xả, Trần phu nhân không cam tâm đem mọi tội danh đổ toàn bộ lên đầu vợ Trần Đình Thâm, bà ta đay nghiến dữ dội: "Tôi đều vì gia đình mình chứ bộ. Đâu thể chứa chấp Thẩm Vãn Tinh trong cái gia tộc này. Thậm chí con nhỏ đó dám lên mặt cậy Trần Đình Thâm chống lưng cho nó mà cãi lời tôi. Ông biết tôi hoàn toàn chẳng có ý gì xấu mà, do Thẩm Vãn Tinh tôi mới thành ra vậy đấy."
Bà ta hễ nghĩ tới hình ảnh đứa con dâu thân phận chả ra sao kia, lửa giận vừa tắt ngay lập tức bùng phát trở lại, bàn tay chằng chịt gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, đôi mắt vằn lên những tia máu dữ tợn.
Lợi ích gia tộc được Trần phu nhân đề lên hàng đầu, nhưng vì Thẩm Vãn Tinh khiến bà ta mất hết lý trí, giờ còn bị quở trách.
Trần lão gia lườm nguýt: "Làm thì âm thầm thôi, ai mượn bà gây ra mấy chuyện mất mặt như vậy? Rồi phong thái phu nhân hào môn đâu? Vứt vào thùng rác hết rồi à? Bà ghét Thẩm Vãn Tinh nhưng đừng để người khác đánh giá bản thân là người mẹ chồng cay độc, hình tượng chắc chắn vì thế sụp đổ theo đấy."
"Tôi hiểu ý ông rồi." Bà ta ngoan ngoãn cúi gằm mặt xuống trước cơn thịnh nộ u ám của Trần lão gia: "Nhất định tôi chẳng tái phạm nữa đâu. Lần sau tôi đảm bảo giải quyết mọi thứ trong êm đềm lặng lẽ."
"Tốt nhất là như vậy."
Trần lão gia hừ lạnh một tiếng.
Cả hai vợ chồng nhà họ Trần chẳng ai ưa hoặc đặt Thẩm Vãn Tinh vào mắt, bọn họ đều rất chướng mắt với cô vợ con trai mình chọn, nhưng lần trước tránh để những lời đàm tiếu làm danh tiếng Trần gia chịu ảnh hưởng, ai nấy đều nhẫn nhịn. Nhất là Trần lão gia, ông ta hơn bao giờ hết muốn khiến Thẩm Vãn Tinh biến mất mãi mãi, tuy nhiên, hành động vợ ông ta gây ra hôm nay làm Trần lão gia mất mặt, ông ta không chấp nhận được.
Đứng dậy vào bên trong, trên ghế hiện tại chỉ còn Trần phu nhân.
Bà ta đang bực mình bởi tìm cách khiến Thẩm Vãn Tinh cút khỏi tầm mắt thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Bắt máy, là Thẩm phu nhân, mẹ Thẩm Vãn Tinh gọi tới, bà ta mở miệng: "Bà thông gia, bà rảnh chứ, chúng ta gặp mặt chút, tôi cần nói chuyện với bà."
Trần Đình Thâm với Thẩm Vãn Tinh lúc bấy giờ đang đi chơi, dắt tay nhau vô cùng vui vẻ. Anh đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng, tình cờ thế nào, cả hai bắt gặp Lục Ngạn vừa hay đang ở trước cửa. Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Vãn Tinh vô cùng ngạc nhiên, trái ngược với biểu cảm trên khuôn mặt người con gái, Trần Đình Thâm nhướng mày, trán nổi đầy ba vạch đen.
Lục Ngạn lên tiếng trước: "Ế Đình Thâm với Thẩm tiểu thư đây mà. Hai người cũng tới đây dùng bữa hả? Tình cờ thật."
"Bác sĩ Lục cũng tới sao?" Thẩm Vãn Tinh mở đôi mắt to tròn, sửng sốt hỏi.
Anh chàng gật đầu: "Ừ."
"Lục Ngạn, cậu có việc thì tránh ra, lượn đi giải quyết giùm." Trần Đình Thâm nhăn mặt, hằn học mở miệng: "Vợ chồng tôi chưa rảnh tới mức đứng đây tán gẫu với cậu đâu. Vãn Tinh đói rồi."
Ai kia oán than, xui thay gặp mặt bạn thân ở đây. Anh với Thẩm Vãn Tinh ra ngoài hẹn hò riêng với nhau, cậu ta xuất hiện ở nơi này làm gì. Trần Đình Thâm cực kỳ đề phòng, đứng chắn trước mặt Thẩm Vãn Tinh như thể sợ cô bị cướp mất.
Lục Ngạn cười hì hì, đưa tay gãi gãi đầu: "Các cậu ăn tối hả, nếu được cho tôi xin một vị trí được chứ? Tôi cả tối nay đã bỏ được cái gì vào bụng đâu. Phẫu thuật mấy ca trong bệnh viện xong, vừa về đến nhà liền bị ông già nhà tôi lôi tới đây gặp mặt mấy người đối tác gì đó, tôi chán quá chạy ra ngoài. May thay, gặp cậu ở đây."
"Khỏi, cậu thích ăn thì tự mà đặt bàn. Ngồi chung với chúng tôi tính làm bóng đèn hay gì?" Trần Đình Thâm ngay lập tức từ chối luôn. Anh chưa có điên mà để Lục Ngạn ngồi cùng, đang tính tách Thẩm Vãn Tinh ra khỏi đối phương thật xa mà dường như ông trời thích trêu ngươi Trần Đình Thâm.
May mắn cái con khỉ.
Đen đủi mới đúng.
Khuôn mặt bạn thân Trần Đình Thâm méo xệch, lông mày nhíu chặt, cau có oán than, khóc chả ra nước mắt: "Ê anh bạn, cậu tàn nhẫn vừa vừa thôi chứ. Thương xót cái thân tôi được không. Tôi mà ngồi một mình kiểu gì cũng bị bắt quay về cái nơi ngột ngạt ấy. Đi mà, Trần Đình Thâm, dù sao tôi với cậu chơi với nhau bao nhiêu năm, phải biết thương bạn chứ. Vãn Tinh, cô giúp tôi đi."
Người nào đó ở phía đối diện sầm mặt, anh đến cạn lời với Lục Ngạn.
"Đình Thâm, hay chúng ta để anh ấy ngồi cùng, cũng đâu ảnh hưởng." Thẩm Vãn Tinh kéo tay áo chồng, giương mắt to tròn dán chặt lên thân thể anh, nỉ non mở miệng: "Để bác sĩ Lục đứng đây thì tàn nhẫn lắm."
Cuối cùng, buổi hẹn hò đột nhiên xuất hiện chiếc bóng đèn sáng rực.
Khi Thẩm Vãn Tinh tới nhà vệ sinh, khuôn mặt Lục Ngạn bên kia thoáng chốc thay đổi, anh nghiêm túc lắc nhẹ ly rượu trong tay, lên tiếng hỏi: "Trần Đình Thâm, cậu thật sự nghiêm túc với vợ mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.