Chương 36: Hậu Quả Phải Gánh
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Chuyện này thật ra là, thư ký của anh hiểu lầm em thành kẻ bám đuôi cho dù em cố gắng giải thích nhưng cô ấy không tin. Người ta cũng vì bảo vệ an toàn cho anh thôi."
Thẩm Vãn Tinh nhắm mắt nhắm mũi rặn ra từng chữ trong cơn đau thấu xương truyền tới. Cô hết mực can ngăn Trần Đình Thâm, dù sao chuyện công việc cô thấy bản thân đừng nên xen vào, huống chi với Thẩm Vãn Tinh nó khá nhỏ nhặt, chẳng đáng làm to lên để những người xung quanh công ty nhìn vào. Mà cũng may mặc thay khi nơi này là sảnh chờ ít người ghé qua nên khi Thẩm Vãn Tinh cùng cô thư ký vừa rồi ầm ĩ mới không bị để ý tới.
Tuy nhiên, cô hơi sợ Trần Đình Thâm nổi giận mà làm khó đối phương.
Người đàn ông mặt mày nhăn nhó, hiện lên rõ hai chữ khó chịu: "Vãn Tinh, em còn bênh vực cho cô ta được à, bị thương như vậy rồi mà vẫn bảo vệ cho người khác, anh đúng là hết nói nổi em." Trần Đình Thâm thật sự khá đau đầu khi cô vợ nhỏ trước mắt lúc nào cũng cố gắng đứng ra vì người khác.
Ghê gớm lên chút bộ không được sao?
Lành quá để cho bọn họ bắt nạt thôi.
"Trần tổng."
Thư ký tính lên tiếng giải thích cứu vãn hình tượng bản thân trước mặt ông chủ, tuy nhiên, Trần Đình Thâm ngay lập tức cắt ngang lời cô ta: "Cô khỏi cần mở miệng, để tôi check camera là ra hết. Tới lúc đó, để tôi phát hiện cô làm những gì quá đáng với vợ tôi thì chuẩn bị sẵn tinh thần mà nghỉ việc đi."
Vừa dứt lời, Trần Đình Thâm liền gọi điện thoại tới phòng giám sát, yêu cầu nhân viên trong một thời gian ngắn phải gửi video quay lại quá trình vừa diễn ra trên sảnh chờ cho mình.
Thời điểm hiện tại, người phụ nữ vừa nãy mới vênh mặt đắc ý đầy kiêu ngạo với Thẩm Vãn Tinh kia mặt mày tái mét từ lúc nào không hay, bên trên chẳng còn lấy một cắt máu, hai chân cô ta mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống nền đất lạnh lẽo, bẩn thỉu. Bàn tay thư ký cuộn tròn thành nắm đấm, tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, ẩn sâu trong đôi mắt người phụ nữ để lộ ra tia sợ hãi cùng cực. Bất giác, cô ta mím chặt môi.
Chết rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Phen này cô ta tiêu chắc.
Lúc bấy giờ, người phụ nữ vô cùng hoang mang, đang liên tục suy nghĩ lý do lát nữa nên giải thích với Trần Đình Thâm thế nào. Cô ta tự mắng bản thân ngu ngốc, đụng ai không đụng lại đi đụng trúng thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận được Trần Đình Thâm cưới về, đã thế cô ta còn đắc ý dạy dỗ đối phương, tự tin khẳng định chắc như đinh đóng cột. Nếu Thẩm Vãn Tinh mà nói ý đồ cô ta ra thì người phụ nữ chắc chắn mất mạng với một Trần Đình Thâm ra tay vô cùng tàn độc.
Biết thế vừa nãy bỏ qua cho xong chuyện.
Rất nhanh, đoạn phim tới tay Trần Đình Thâm. Sau khi anh xem hết những gì diễn ra, sắc mặt người đàn ông ngay lập tức sa sầm, đen kịt như đít nồi. Khóe môi giật giật, hai mắt hình viên đạn trực tiếp ném về thư ký, gầm gừ: "Giỏi. Hay cho một thư ký mà dám ra tay với vợ tôi thế này? Ai cho cô cái quyền đó hả? Tự nhận bản thân cao quý nên đâm ra coi thường người khác chứ gì? Vợ tôi đến tìm tôi, cô ấy thậm chí vô cùng thành khẩn, vậy mà cô…" Anh tức đến mức chẳng tài nào nói thành lời được.
Hay lắm.
Đúng là chọc điên anh mà.
Trần Đình Thâm chỉ tay về mặt thư ký, bên trên nổi đầy những đường gân xanh rùng rợn, thanh âm nồng nặc sát khí khiến người xung quanh lạnh toát sống lưng.
Đoạn video trong tay làm bằng chứng, xem như cô ta hết đường chối cãi. Tuy nhiên, Trần Đình Thâm biết rõ chuyện này xảy ra, tuy nhiên, anh chả ngờ được nó đến nhanh như vậy. Kiếp trước, khi Thẩm Vãn Tinh tới công ty tìm anh nhờ giúp đỡ liên tục bị cô thư ký kênh kiệu dở trò bắt nạt, đến mức bị thương nghiêm trọng. Rất muốn đuổi việc cô ta, tuy nhiên, Trần Đình Thâm chưa tìm ra lý do chính đáng, đành phải để người phụ nữ trước mắt lộng hành thêm một thời gian.
Tưởng chừng bảo vệ được chu toàn cho Thẩm Vãn Tinh, ai dè cô vẫn bị thương. Đầy đủ vật chứng, Trần Đình Thâm xác định cô ta xong đời rồi. Động vào một sợi tóc trên người vợ anh thì đối phương đừng mong sống tốt.
"Chủ tịch…" Người phụ nữ hốt hoảng, lông mày trên mặt nhíu chặt: "Xin tha cho tôi, tôi thật sự không biết đó là phu nhân của ngài. Mong chủ tịch cho tôi thêm cơ hội để chuộc lỗi."
Cô ta hiểu vô cùng rõ, với tính khí của Trần Đình Thâm, nhẹ nhất cô ta phải chịu chính là bị đuổi việc, nặng hơn nữa thì chả dám tưởng tượng đến. Hậu quả khó lường, toàn thân người phụ nữ run lên bần bật.
Trần Đình Thâm mặc kệ cô ta, anh ôm chặt lấy bả vai Thẩm Vãn Tinh, điềm tĩnh nhếch môi: "Đừng có đem cái lý do không biết ra làm cái cớ để ra tay đánh người. Dù hôm nay cô ấy chả là vợ tôi đi chăng nữa cô cũng chưa đủ quyền hạn động tay động chân. Làm vợ tôi thành ra như vậy mà còn đòi cơ hội ư? Tôi để cô sống tiếp đã là may mắn lắm rồi đấy. Trong hai ngày, ngay lập tức viết đơn từ chức, cút khỏi Trần thị cho tôi, nếu còn dám ngang ngược thì hậu quả khó lường hơn nhiều." Ngữ khí đe dọa vô cùng rõ ràng.
"Chủ tịch…" Cô ta còn muốn nói gì đó, tuy nhiên, ánh mắt sắc bén của Trần Đình Thâm khiến người phụ nữ ngậm chặt miệng.
Thẩm Vãn Tinh ló đầu ra, cô khẽ mấp máy môi: "Đình Thâm, dù sao cô ấy cũng biết lỗi, hay là anh…"
"Vãn Tinh." Trần Đình Thâm nghiêm mặt nhắc nhở: "Trước đây em đã hứa với anh những gì chả lẽ em quên rồi à? Đây là kết cục xứng đáng với những việc cô ta đã làm. Đừng quá mềm lòng. Giờ anh đưa em đến bệnh viện băng bó vết thương. Chảy nhiều máu như này nguy hiểm lắm."
Anh ôm chặt Thẩm Vãn Tinh, dẫn cô ra ngoài, mặc kệ nữ thư ký ngồi sụp xuống đất trong hối hận.
Tại phòng khám, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương trên hai bàn tay của Thẩm Vãn Tinh, đồng thời căn dặn: "Bị thủy tinh đâm tuy không sâu nhưng thời gian tới cậu nhớ để ý, đừng để vợ mình động tay vào nước, vừa đau mà có khả năng nhiễm trùng khá cao. Thuốc bôi thôi, lát cầm theo đơn ra ngoài lấy."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Băng bó xong xuôi, Trần Đình Thâm cẩn thận đưa vợ mình về nhà, trên đường đi, anh hỏi: "Nay em tìm anh có việc gì hả?"
"Không có gì." Thẩm Vãn Tinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là em rảnh rỗi nhàm chán, nấu ít cơm mang tới cho anh thôi. Đình Thâm, xin lỗi anh, chưa kịp đưa thì mọi thứ hỏng hết rồi."
"Được rồi, đừng tự trách nữa."
Sau khi xác định Thẩm Vãn Tinh về nhà an toàn, Trần Đình Thâm ngay lập tức trở về công ty giải quyết việc, dặn dò người giúp việc nhớ chăm sóc kỹ cho bà xã. Về phía Thẩm Vãn Tinh, cô vẫn hơi buồn bã vì bữa cơm nấu cho Trần Đình Thâm chưa kịp tới tay anh.
Để sửa lỗi, bữa tối, cô nàng đưa ra quyết định đích thân vào bếp. Nghĩ là làm, Thẩm Vãn Tinh đứng dậy, kiểm tra nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh rồi chạy ra ngoài mua những thứ còn thiếu. Người con gái tâm trạng vui vẻ hào hứng sơ chế thức ăn, tuy tay băng bó nhưng ngón tay còn hoạt động được, Thẩm Vãn Tinh thấy nó chẳng phải vấn đề.
Khi cô rửa rau, Trần Đình Thâm vừa vặn trở về, chứng kiến Thẩm Vãn Tinh đang làm việc trong bếp, anh trợn trừng mắt lao tới chỗ cô, giật lấy rổ rau, lớn tiếng mắng: "Vãn Tinh, anh đã kêu em ngồi im một chỗ rồi cơ mà. Đang yên đang lành em chạy vô nhà bếp làm gì?"
Thẩm Vãn Tinh nhắm mắt nhắm mũi rặn ra từng chữ trong cơn đau thấu xương truyền tới. Cô hết mực can ngăn Trần Đình Thâm, dù sao chuyện công việc cô thấy bản thân đừng nên xen vào, huống chi với Thẩm Vãn Tinh nó khá nhỏ nhặt, chẳng đáng làm to lên để những người xung quanh công ty nhìn vào. Mà cũng may mặc thay khi nơi này là sảnh chờ ít người ghé qua nên khi Thẩm Vãn Tinh cùng cô thư ký vừa rồi ầm ĩ mới không bị để ý tới.
Tuy nhiên, cô hơi sợ Trần Đình Thâm nổi giận mà làm khó đối phương.
Người đàn ông mặt mày nhăn nhó, hiện lên rõ hai chữ khó chịu: "Vãn Tinh, em còn bênh vực cho cô ta được à, bị thương như vậy rồi mà vẫn bảo vệ cho người khác, anh đúng là hết nói nổi em." Trần Đình Thâm thật sự khá đau đầu khi cô vợ nhỏ trước mắt lúc nào cũng cố gắng đứng ra vì người khác.
Ghê gớm lên chút bộ không được sao?
Lành quá để cho bọn họ bắt nạt thôi.
"Trần tổng."
Thư ký tính lên tiếng giải thích cứu vãn hình tượng bản thân trước mặt ông chủ, tuy nhiên, Trần Đình Thâm ngay lập tức cắt ngang lời cô ta: "Cô khỏi cần mở miệng, để tôi check camera là ra hết. Tới lúc đó, để tôi phát hiện cô làm những gì quá đáng với vợ tôi thì chuẩn bị sẵn tinh thần mà nghỉ việc đi."
Vừa dứt lời, Trần Đình Thâm liền gọi điện thoại tới phòng giám sát, yêu cầu nhân viên trong một thời gian ngắn phải gửi video quay lại quá trình vừa diễn ra trên sảnh chờ cho mình.
Thời điểm hiện tại, người phụ nữ vừa nãy mới vênh mặt đắc ý đầy kiêu ngạo với Thẩm Vãn Tinh kia mặt mày tái mét từ lúc nào không hay, bên trên chẳng còn lấy một cắt máu, hai chân cô ta mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống nền đất lạnh lẽo, bẩn thỉu. Bàn tay thư ký cuộn tròn thành nắm đấm, tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, ẩn sâu trong đôi mắt người phụ nữ để lộ ra tia sợ hãi cùng cực. Bất giác, cô ta mím chặt môi.
Chết rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Phen này cô ta tiêu chắc.
Lúc bấy giờ, người phụ nữ vô cùng hoang mang, đang liên tục suy nghĩ lý do lát nữa nên giải thích với Trần Đình Thâm thế nào. Cô ta tự mắng bản thân ngu ngốc, đụng ai không đụng lại đi đụng trúng thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận được Trần Đình Thâm cưới về, đã thế cô ta còn đắc ý dạy dỗ đối phương, tự tin khẳng định chắc như đinh đóng cột. Nếu Thẩm Vãn Tinh mà nói ý đồ cô ta ra thì người phụ nữ chắc chắn mất mạng với một Trần Đình Thâm ra tay vô cùng tàn độc.
Biết thế vừa nãy bỏ qua cho xong chuyện.
Rất nhanh, đoạn phim tới tay Trần Đình Thâm. Sau khi anh xem hết những gì diễn ra, sắc mặt người đàn ông ngay lập tức sa sầm, đen kịt như đít nồi. Khóe môi giật giật, hai mắt hình viên đạn trực tiếp ném về thư ký, gầm gừ: "Giỏi. Hay cho một thư ký mà dám ra tay với vợ tôi thế này? Ai cho cô cái quyền đó hả? Tự nhận bản thân cao quý nên đâm ra coi thường người khác chứ gì? Vợ tôi đến tìm tôi, cô ấy thậm chí vô cùng thành khẩn, vậy mà cô…" Anh tức đến mức chẳng tài nào nói thành lời được.
Hay lắm.
Đúng là chọc điên anh mà.
Trần Đình Thâm chỉ tay về mặt thư ký, bên trên nổi đầy những đường gân xanh rùng rợn, thanh âm nồng nặc sát khí khiến người xung quanh lạnh toát sống lưng.
Đoạn video trong tay làm bằng chứng, xem như cô ta hết đường chối cãi. Tuy nhiên, Trần Đình Thâm biết rõ chuyện này xảy ra, tuy nhiên, anh chả ngờ được nó đến nhanh như vậy. Kiếp trước, khi Thẩm Vãn Tinh tới công ty tìm anh nhờ giúp đỡ liên tục bị cô thư ký kênh kiệu dở trò bắt nạt, đến mức bị thương nghiêm trọng. Rất muốn đuổi việc cô ta, tuy nhiên, Trần Đình Thâm chưa tìm ra lý do chính đáng, đành phải để người phụ nữ trước mắt lộng hành thêm một thời gian.
Tưởng chừng bảo vệ được chu toàn cho Thẩm Vãn Tinh, ai dè cô vẫn bị thương. Đầy đủ vật chứng, Trần Đình Thâm xác định cô ta xong đời rồi. Động vào một sợi tóc trên người vợ anh thì đối phương đừng mong sống tốt.
"Chủ tịch…" Người phụ nữ hốt hoảng, lông mày trên mặt nhíu chặt: "Xin tha cho tôi, tôi thật sự không biết đó là phu nhân của ngài. Mong chủ tịch cho tôi thêm cơ hội để chuộc lỗi."
Cô ta hiểu vô cùng rõ, với tính khí của Trần Đình Thâm, nhẹ nhất cô ta phải chịu chính là bị đuổi việc, nặng hơn nữa thì chả dám tưởng tượng đến. Hậu quả khó lường, toàn thân người phụ nữ run lên bần bật.
Trần Đình Thâm mặc kệ cô ta, anh ôm chặt lấy bả vai Thẩm Vãn Tinh, điềm tĩnh nhếch môi: "Đừng có đem cái lý do không biết ra làm cái cớ để ra tay đánh người. Dù hôm nay cô ấy chả là vợ tôi đi chăng nữa cô cũng chưa đủ quyền hạn động tay động chân. Làm vợ tôi thành ra như vậy mà còn đòi cơ hội ư? Tôi để cô sống tiếp đã là may mắn lắm rồi đấy. Trong hai ngày, ngay lập tức viết đơn từ chức, cút khỏi Trần thị cho tôi, nếu còn dám ngang ngược thì hậu quả khó lường hơn nhiều." Ngữ khí đe dọa vô cùng rõ ràng.
"Chủ tịch…" Cô ta còn muốn nói gì đó, tuy nhiên, ánh mắt sắc bén của Trần Đình Thâm khiến người phụ nữ ngậm chặt miệng.
Thẩm Vãn Tinh ló đầu ra, cô khẽ mấp máy môi: "Đình Thâm, dù sao cô ấy cũng biết lỗi, hay là anh…"
"Vãn Tinh." Trần Đình Thâm nghiêm mặt nhắc nhở: "Trước đây em đã hứa với anh những gì chả lẽ em quên rồi à? Đây là kết cục xứng đáng với những việc cô ta đã làm. Đừng quá mềm lòng. Giờ anh đưa em đến bệnh viện băng bó vết thương. Chảy nhiều máu như này nguy hiểm lắm."
Anh ôm chặt Thẩm Vãn Tinh, dẫn cô ra ngoài, mặc kệ nữ thư ký ngồi sụp xuống đất trong hối hận.
Tại phòng khám, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương trên hai bàn tay của Thẩm Vãn Tinh, đồng thời căn dặn: "Bị thủy tinh đâm tuy không sâu nhưng thời gian tới cậu nhớ để ý, đừng để vợ mình động tay vào nước, vừa đau mà có khả năng nhiễm trùng khá cao. Thuốc bôi thôi, lát cầm theo đơn ra ngoài lấy."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Băng bó xong xuôi, Trần Đình Thâm cẩn thận đưa vợ mình về nhà, trên đường đi, anh hỏi: "Nay em tìm anh có việc gì hả?"
"Không có gì." Thẩm Vãn Tinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là em rảnh rỗi nhàm chán, nấu ít cơm mang tới cho anh thôi. Đình Thâm, xin lỗi anh, chưa kịp đưa thì mọi thứ hỏng hết rồi."
"Được rồi, đừng tự trách nữa."
Sau khi xác định Thẩm Vãn Tinh về nhà an toàn, Trần Đình Thâm ngay lập tức trở về công ty giải quyết việc, dặn dò người giúp việc nhớ chăm sóc kỹ cho bà xã. Về phía Thẩm Vãn Tinh, cô vẫn hơi buồn bã vì bữa cơm nấu cho Trần Đình Thâm chưa kịp tới tay anh.
Để sửa lỗi, bữa tối, cô nàng đưa ra quyết định đích thân vào bếp. Nghĩ là làm, Thẩm Vãn Tinh đứng dậy, kiểm tra nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh rồi chạy ra ngoài mua những thứ còn thiếu. Người con gái tâm trạng vui vẻ hào hứng sơ chế thức ăn, tuy tay băng bó nhưng ngón tay còn hoạt động được, Thẩm Vãn Tinh thấy nó chẳng phải vấn đề.
Khi cô rửa rau, Trần Đình Thâm vừa vặn trở về, chứng kiến Thẩm Vãn Tinh đang làm việc trong bếp, anh trợn trừng mắt lao tới chỗ cô, giật lấy rổ rau, lớn tiếng mắng: "Vãn Tinh, anh đã kêu em ngồi im một chỗ rồi cơ mà. Đang yên đang lành em chạy vô nhà bếp làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.