Chương 11: Mẹ Ruột Chì Chiết
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Có việc gì mới được đến hay gì? Con nhỏ như mày ngày càng lên mặt rồi đấy. Tao phải thử xem xem rốt cuộc mày có làm ra những chuyện mất mặt nhà họ Thẩm hay không?"
Thẩm phu nhân bực bội hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, thái độ đối với Thẩm Vãn Tinh càng thêm khó chịu. Đến nhìn bà ta còn chẳng thèm ném cho đứa con gái đứng trước mặt dù chỉ là nửa ánh mắt, cứ như thể Thẩm phu nhân đang bị người khác ép buộc đối diện với Thẩm Vãn Tinh vậy.
Trong mắt bà ta, mặt mũi gia tộc cũng như tiền tài địa vị luôn luôn quan trọng hơn đứa con gái thứ hai, Thẩm phu nhân nhận định một cách chắc nịch rằng Thẩm Vãn Tinh sẽ làm ra những việc hủy hoại tiền đồ, đồng thời làm suy thoái danh tiếng gia đình. Trước khi đem Thẩm Vãn Tinh gả cho Trần Đình Thâm, bà ta đã liên tục mắng sa sả nhiều giờ đồng hồ bên tai cô gái đứng trước mặt, hết răn đe đến nhấn mạnh, cấm Thẩm Vãn Tinh tuyệt đối phải ngoan ngoãn như một con búp bê sứ mặc sức để đối phương điều khiển dù cô đau hết cả đầu, nói rằng bản thân nhất định cư xử phải phép, tuy nhiên, Thẩm phu nhân không thèm tin, mặc sức dày vò đứa con gái đáng thương.
Cô đan xen tay vào với nhau, chua xót cong môi, cắn răng, lòng đầy đau đớn: "Mẹ yên tâm, con biết mình cần làm những gì. Con tuyệt đối cẩn thận trong mọi trường hợp." Thẩm Vãn Tinh nhìn thẳng vào mắt người mẹ sinh ra nhưng luôn ghét bỏ cô, ngữ khí chắc nịch, hy vọng rằng bà ấy tin vào lời cô nói.
"Gớm, tốt nhất là như những gì mày đảm bảo. Thẩm Vãn Tinh, mày thử phạm bất kỳ lỗi lầm gì thì đừng nhìn mặt tao với ba mày nữa." Thẩm phu nhân trợn tròn mắt, gầm gừ đe dọa, vô cùng dữ tợn: "À mà còn nữa, tao chưa tính sổ với mày đâu. Thẩm Vãn Tinh, khi kết hôn mày ăn nói lung tung gì với Trần Đình Thâm mà để nó ra sức chèn ép Thẩm thị? Có phải bao lâu nay mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay xa, tự do mặc sức thích làm gì thì làm đúng chứ? Cái thứ vô ơn, khốn nạn nhà mày, Thẩm Vãn Tinh, sinh ra mày thật khiến tao hối hận."
Chẳng cho đối phương có cơ hội hỏi hay hiểu bất kỳ điều gì, Thẩm phu nhân ngay lập tức chửi con gái mình như tát nước vào mặt, chẳng thèm nể nang gì người trong nhà. Bà ta ung dung ngồi lên ghế, vắt chân thản nhiên, tự do tự tại, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ hướng về Thẩm Vãn Tinh, bà ta dùng những lời độc địa, tàn nhẫn nhất để chửi rủa, rỉa ráy cô mà hoàn toàn chả để tâm cảm nhận tới tâm trạng người con gái hiện tại ra sao rồi.
Nhưng đó chính là mục đích Thẩm phu nhân tới đây ngày hôm nay.
Lúc bấy giờ, công ty nhà họ Thẩm mất bao nhiêu công sức gầy dựng lên toàn bộ mọi thứ đang bị một thế lực ngầm chèn éo dữ dội, chẳng kinh doanh nổi. Nhiều nhà đầu tư từ chối hợp tác khiến cho nguồn vốn trở nên thiếu thốn, làm ăn càng thêm khó khăn hơn.
Đoán rằng, ngoại trừ Trần Đình Thâm, người đứng đầu Trần thị đang ở phía sau thao túng tất cả ra thì chẳng còn ai khác có thể làm vậy. Bởi nhà họ Thẩm tuy thua kém Trần gia về mọi mặt, tuy nhiên, trong giới kinh doanh cũng được gọi là có tiếng nói, hầu như chả kẻ nào dám động vào. Ngay lập tức, Thẩm phu nhân liền nghĩ rằng do đứa con gái thứ hai kia ở trước mặt Trần Đình Thâm ăn nói linh tinh vớ vẩn, khiến đối phương hiểu lầm rồi ra tay với Thẩm thị. Cho nên bà ta mới mò tới đây để dạy cho Thẩm Vãn Tinh một bài học.
Khuôn mặt người con gái hoang mang vô cùng rõ ràng, cô trợn mắt, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm mẹ mình.
Đang định lên tiếng thì Thẩm phu nhân ngồi trên ghế tiếp tục chặn họng cô, trừng mắt lớn tiếng: "Cái con khốn này, mày giỏi lắm. Thay thế chị gái xong tưởng bản thân thật sự hóa thành phượng hoàng à? Uổng công nuôi mày lớn, tốn hết công sức phí cơm phí gạo, dám khiến gia đình gặp chuyện. Thẩm Vãn Tinh, ở trước mặt Trần Đình Thâm mày đã nói những gì?" Hàng loạt câu hỏi liên tiếp đặt ra, dồn dập như trống đánh liên hồi.
"Mẹ, con không có." Thẩm Vãn Tinh mấp máy môi, cô vội vã xua tay giải thích, mặt mũi nhăn nhó, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Thời gian vừa qua con hoàn toàn chả làm gì cả, con cũng thật sự chẳng biết Trần Đình Thâm ra tay chèn ép công ty. Mẹ à, con nói thật, con xin thề, mong mẹ hãy tin tưởng con." Vừa nói, hốc mắt người con gái bất giác cay xè, cuống cuồng đến mức hai chân mềm nhũn chả tài nào đứng vững được.
Hai bả vai Thẩm Vãn Tinh run rẩy tột độ, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp kia vương vấn một tầng sương mỏng.
Tội danh từ đâu ụp xuống đầu, cô gái vừa khổ sở vừa bất lực, trên mặt biểu cảm mỗi lúc càng thêm khó coi hơn, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch.
Mẹ à.
Hãy tin con.
Con không làm.
Cũng không hề hay biết gì hết.
Tiếng lòng của Thẩm Vãn Tinh đang liên tục gào thét dữ dội.
Tuy nhiên, mặc cho cô giải thích ra sao, người mẹ ruột ngồi trước mặt tựa như chẳng hề tin vào lời Thẩm Vãn Tinh. Bà ta thậm chí còn quá đáng cầm lấy cốc nước hất thẳng vào mặt đứa con gái, chỉ ngón tay về cô, nghiến răng nghiến lợi: "Mày đừng hòng chối cãi. Ngoại trừ mày buông lời sai sự thật ra thì chẳng còn lý do nào khác để Trần Đình Thâm ra tay cả. Thẩm Vãn Tinh, tao cho mày biết, nếu như để Trần Đình Thâm biết chuyện liên quan đến Kim Lan, sau này chị gái mày không thể trở về lấy lại những thứ thuộc về nó thì tao nhất định bóp chết mày." Hai mắt Thẩm phu nhân trợn ngược, đỏ ngầu, bên trong vằn lên những tia máu cực kỳ dữ tợn.
Với bà ta, mọi thứ xui xẻo bản thân gặp phải đều do Thẩm Vãn Tinh mà nên.
Đứa con gái bà ta yêu quý nhất chỉ có Thẩm Kim Lan thôi, còn kẻ trước mặt, đứa mà bà ta luôn cho rằng là con nuôi thì thành sao chổi ám quẻ nhà họ Thẩm.
Sống mũi Thẩm Vãn Tinh cay xè từ lúc nào không hay, cô uất ức cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, da thịt bị những chiếc móng sắc nhọn đâm sâu vào bên trong truyền đến thân thể một trận đau đớn, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Chẳng tài nào nhịn được, từng dòng nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của Thẩm Vãn Tinh hòa cùng thứ chất lỏng mặn chát vừa bị mẹ ruột tạt vào mặt lúc nãy càng cắn xé tâm can Thẩm Vãn Tinh.
Cô nói thật mà.
Thẩm Vãn Tinh mù mờ đâu hiểu chuyện kinh doanh trên thương trường, với cả thời gian gần đây Trần Đình Thâm bận tối mắt tối mũi ở công ty, cô lấy đâu ra thời gian để ở cạnh nói chuyện về chị gái.
Mẹ chỉ lo cho con đường tương lai sau này của Thẩm Kim Lan sẽ ra sao, mặc kệ Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi, dày vò đau khổ. Cô chỉ muốn được gia đình mình quan tâm để mắt tới thôi mà, việc này khó khăn đến vậy sao.
Người con gái mấp máy môi, dường như định mở miệng nói gì đó, tuy nhiên, cô hiểu rõ, dù hiện giờ bản thân giải thích ra sao, Thẩm phu nhân đều bỏ ngoài tai. Thẩm Vãn Tinh quyết định giữ im lặng.
"Mày câm à cái con chết tiệt này?" Càng được nước lấn tới, Thẩm phu nhân thậm chí còn cầm đồ ném về phía Thẩm Vãn Tinh, trừng mắt gầm gừ: "Tốt nhất mày xử lý ở chỗ Trần Đình Thâm cho tao, nếu không thì ngày nào tao cũng tới tìm mày."
Chẳng một ai dám tin những lời cay độc, đáng sợ như vậy lại có thể thốt ra từ miệng một người mẹ.
Đang rất căng thẳng, may mắn Trần Đình Thâm trở về, thấy vợ gặp chuyện, anh vội vàng lao tới kéo Thẩm Vãn Tinh về sau: "Đang làm gì đó?"
Thẩm phu nhân bực bội hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, thái độ đối với Thẩm Vãn Tinh càng thêm khó chịu. Đến nhìn bà ta còn chẳng thèm ném cho đứa con gái đứng trước mặt dù chỉ là nửa ánh mắt, cứ như thể Thẩm phu nhân đang bị người khác ép buộc đối diện với Thẩm Vãn Tinh vậy.
Trong mắt bà ta, mặt mũi gia tộc cũng như tiền tài địa vị luôn luôn quan trọng hơn đứa con gái thứ hai, Thẩm phu nhân nhận định một cách chắc nịch rằng Thẩm Vãn Tinh sẽ làm ra những việc hủy hoại tiền đồ, đồng thời làm suy thoái danh tiếng gia đình. Trước khi đem Thẩm Vãn Tinh gả cho Trần Đình Thâm, bà ta đã liên tục mắng sa sả nhiều giờ đồng hồ bên tai cô gái đứng trước mặt, hết răn đe đến nhấn mạnh, cấm Thẩm Vãn Tinh tuyệt đối phải ngoan ngoãn như một con búp bê sứ mặc sức để đối phương điều khiển dù cô đau hết cả đầu, nói rằng bản thân nhất định cư xử phải phép, tuy nhiên, Thẩm phu nhân không thèm tin, mặc sức dày vò đứa con gái đáng thương.
Cô đan xen tay vào với nhau, chua xót cong môi, cắn răng, lòng đầy đau đớn: "Mẹ yên tâm, con biết mình cần làm những gì. Con tuyệt đối cẩn thận trong mọi trường hợp." Thẩm Vãn Tinh nhìn thẳng vào mắt người mẹ sinh ra nhưng luôn ghét bỏ cô, ngữ khí chắc nịch, hy vọng rằng bà ấy tin vào lời cô nói.
"Gớm, tốt nhất là như những gì mày đảm bảo. Thẩm Vãn Tinh, mày thử phạm bất kỳ lỗi lầm gì thì đừng nhìn mặt tao với ba mày nữa." Thẩm phu nhân trợn tròn mắt, gầm gừ đe dọa, vô cùng dữ tợn: "À mà còn nữa, tao chưa tính sổ với mày đâu. Thẩm Vãn Tinh, khi kết hôn mày ăn nói lung tung gì với Trần Đình Thâm mà để nó ra sức chèn ép Thẩm thị? Có phải bao lâu nay mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay xa, tự do mặc sức thích làm gì thì làm đúng chứ? Cái thứ vô ơn, khốn nạn nhà mày, Thẩm Vãn Tinh, sinh ra mày thật khiến tao hối hận."
Chẳng cho đối phương có cơ hội hỏi hay hiểu bất kỳ điều gì, Thẩm phu nhân ngay lập tức chửi con gái mình như tát nước vào mặt, chẳng thèm nể nang gì người trong nhà. Bà ta ung dung ngồi lên ghế, vắt chân thản nhiên, tự do tự tại, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ hướng về Thẩm Vãn Tinh, bà ta dùng những lời độc địa, tàn nhẫn nhất để chửi rủa, rỉa ráy cô mà hoàn toàn chả để tâm cảm nhận tới tâm trạng người con gái hiện tại ra sao rồi.
Nhưng đó chính là mục đích Thẩm phu nhân tới đây ngày hôm nay.
Lúc bấy giờ, công ty nhà họ Thẩm mất bao nhiêu công sức gầy dựng lên toàn bộ mọi thứ đang bị một thế lực ngầm chèn éo dữ dội, chẳng kinh doanh nổi. Nhiều nhà đầu tư từ chối hợp tác khiến cho nguồn vốn trở nên thiếu thốn, làm ăn càng thêm khó khăn hơn.
Đoán rằng, ngoại trừ Trần Đình Thâm, người đứng đầu Trần thị đang ở phía sau thao túng tất cả ra thì chẳng còn ai khác có thể làm vậy. Bởi nhà họ Thẩm tuy thua kém Trần gia về mọi mặt, tuy nhiên, trong giới kinh doanh cũng được gọi là có tiếng nói, hầu như chả kẻ nào dám động vào. Ngay lập tức, Thẩm phu nhân liền nghĩ rằng do đứa con gái thứ hai kia ở trước mặt Trần Đình Thâm ăn nói linh tinh vớ vẩn, khiến đối phương hiểu lầm rồi ra tay với Thẩm thị. Cho nên bà ta mới mò tới đây để dạy cho Thẩm Vãn Tinh một bài học.
Khuôn mặt người con gái hoang mang vô cùng rõ ràng, cô trợn mắt, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm mẹ mình.
Đang định lên tiếng thì Thẩm phu nhân ngồi trên ghế tiếp tục chặn họng cô, trừng mắt lớn tiếng: "Cái con khốn này, mày giỏi lắm. Thay thế chị gái xong tưởng bản thân thật sự hóa thành phượng hoàng à? Uổng công nuôi mày lớn, tốn hết công sức phí cơm phí gạo, dám khiến gia đình gặp chuyện. Thẩm Vãn Tinh, ở trước mặt Trần Đình Thâm mày đã nói những gì?" Hàng loạt câu hỏi liên tiếp đặt ra, dồn dập như trống đánh liên hồi.
"Mẹ, con không có." Thẩm Vãn Tinh mấp máy môi, cô vội vã xua tay giải thích, mặt mũi nhăn nhó, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Thời gian vừa qua con hoàn toàn chả làm gì cả, con cũng thật sự chẳng biết Trần Đình Thâm ra tay chèn ép công ty. Mẹ à, con nói thật, con xin thề, mong mẹ hãy tin tưởng con." Vừa nói, hốc mắt người con gái bất giác cay xè, cuống cuồng đến mức hai chân mềm nhũn chả tài nào đứng vững được.
Hai bả vai Thẩm Vãn Tinh run rẩy tột độ, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp kia vương vấn một tầng sương mỏng.
Tội danh từ đâu ụp xuống đầu, cô gái vừa khổ sở vừa bất lực, trên mặt biểu cảm mỗi lúc càng thêm khó coi hơn, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch.
Mẹ à.
Hãy tin con.
Con không làm.
Cũng không hề hay biết gì hết.
Tiếng lòng của Thẩm Vãn Tinh đang liên tục gào thét dữ dội.
Tuy nhiên, mặc cho cô giải thích ra sao, người mẹ ruột ngồi trước mặt tựa như chẳng hề tin vào lời Thẩm Vãn Tinh. Bà ta thậm chí còn quá đáng cầm lấy cốc nước hất thẳng vào mặt đứa con gái, chỉ ngón tay về cô, nghiến răng nghiến lợi: "Mày đừng hòng chối cãi. Ngoại trừ mày buông lời sai sự thật ra thì chẳng còn lý do nào khác để Trần Đình Thâm ra tay cả. Thẩm Vãn Tinh, tao cho mày biết, nếu như để Trần Đình Thâm biết chuyện liên quan đến Kim Lan, sau này chị gái mày không thể trở về lấy lại những thứ thuộc về nó thì tao nhất định bóp chết mày." Hai mắt Thẩm phu nhân trợn ngược, đỏ ngầu, bên trong vằn lên những tia máu cực kỳ dữ tợn.
Với bà ta, mọi thứ xui xẻo bản thân gặp phải đều do Thẩm Vãn Tinh mà nên.
Đứa con gái bà ta yêu quý nhất chỉ có Thẩm Kim Lan thôi, còn kẻ trước mặt, đứa mà bà ta luôn cho rằng là con nuôi thì thành sao chổi ám quẻ nhà họ Thẩm.
Sống mũi Thẩm Vãn Tinh cay xè từ lúc nào không hay, cô uất ức cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, da thịt bị những chiếc móng sắc nhọn đâm sâu vào bên trong truyền đến thân thể một trận đau đớn, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Chẳng tài nào nhịn được, từng dòng nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của Thẩm Vãn Tinh hòa cùng thứ chất lỏng mặn chát vừa bị mẹ ruột tạt vào mặt lúc nãy càng cắn xé tâm can Thẩm Vãn Tinh.
Cô nói thật mà.
Thẩm Vãn Tinh mù mờ đâu hiểu chuyện kinh doanh trên thương trường, với cả thời gian gần đây Trần Đình Thâm bận tối mắt tối mũi ở công ty, cô lấy đâu ra thời gian để ở cạnh nói chuyện về chị gái.
Mẹ chỉ lo cho con đường tương lai sau này của Thẩm Kim Lan sẽ ra sao, mặc kệ Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi, dày vò đau khổ. Cô chỉ muốn được gia đình mình quan tâm để mắt tới thôi mà, việc này khó khăn đến vậy sao.
Người con gái mấp máy môi, dường như định mở miệng nói gì đó, tuy nhiên, cô hiểu rõ, dù hiện giờ bản thân giải thích ra sao, Thẩm phu nhân đều bỏ ngoài tai. Thẩm Vãn Tinh quyết định giữ im lặng.
"Mày câm à cái con chết tiệt này?" Càng được nước lấn tới, Thẩm phu nhân thậm chí còn cầm đồ ném về phía Thẩm Vãn Tinh, trừng mắt gầm gừ: "Tốt nhất mày xử lý ở chỗ Trần Đình Thâm cho tao, nếu không thì ngày nào tao cũng tới tìm mày."
Chẳng một ai dám tin những lời cay độc, đáng sợ như vậy lại có thể thốt ra từ miệng một người mẹ.
Đang rất căng thẳng, may mắn Trần Đình Thâm trở về, thấy vợ gặp chuyện, anh vội vàng lao tới kéo Thẩm Vãn Tinh về sau: "Đang làm gì đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.