Chương 44: Trịnh Diệu Văn
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Tránh ra, đừng đứng đấy ngáng đường chúng tôi."
Chẳng thèm giải thích gì, Trần phu nhân ngay lập tức đẩy đứa con dâu trước mặt ra, vội vàng kéo người phụ nữ đứng bên cạnh mình vào trong nhà. Thẩm Vãn Tinh bất giác đưa mắt nhìn theo hai người họ, khẽ thở dài ra một hơi, lặng lẽ lẽo đẽo theo sau, cũng chả hề oán trách Trần phu nhân lời nào.
Ngồi xuống ghế, giúp việc nhanh chóng mang trà lên dâng cho họ.
Thẩm Vãn Tinh đang định cùng ngồi nói chuyện với họ thì liền bị mẹ chồng trực tiếp ngăn cản, bà ta khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: "Đứng yên đấy. Ai cho phép cô ngồi ngang hàng với chúng tôi mà cô tự ý thế hả? Thẩm Vãn Tinh, con trai tôi cưng chiều cô nên cô đâm ra ảo tưởng thân phận à? Thứ thấp kém, nghèo hèn như cô mãi mãi chả bao giờ với được đâu, đừng có quá quắt." Bà ta trừng mắt dường như đang cố tình nhấn mạnh đối với cô gái đứng trước mặt, ánh mắt Trần phu nhân nhíu chặt, tựa như đang suy tư điều gì khác.
"Con hiểu rồi." Thẩm Vãn Tinh ngoan ngoãn gật đầu, khép nép đứng tại một góc, tò mò quan sát cô gái mẹ chồng dẫn tới ngày hôm nay.
Xem xét trang phục, phụ kiện cũng như cách phối đồ thì Thẩm Vãn Tinh đưa ra nhận định rằng cô ấy chắc hẳn là một vị tiểu thư trong gia đình quyền quý nào đó, tuy nhiên, mục đích Trần phu nhân mang đối phương tới là gì, Thẩm Vãn Tinh chưa thể hiểu nổi. Khuôn mặt người con gái viết rõ hai từ hoang mang.
Trần phu nhân hoàn toàn mặc kệ đứa con dâu được cưới hỏi đàng hoàng là cô, cứ chăm chăm vào người đang ngồi bên cạnh mình, liên tục dặn dò: "Con cứ ngồi đây chờ đợi một lát, Đình Thâm nó nhất định về sớm thôi. Hôm nay kiểu gì cũng phải thành công đấy." Lời nói thốt ra từ miệng bà ta cực kỳ mờ ám.
"Con hiểu rồi. Bác cứ yên tâm." Cô ta cong môi cười, đánh mắt sang vị trí Thẩm Vãn Tinh đang đứng, mở miệng hỏi: "Mà bác gái, vị này là vợ Trần Đình Thâm hiện tại hả? Sao ăn mặc quê mùa thế? Người khác nhìn vào còn tưởng cô ta là kẻ hầu trong nhà ấy chứ. Con dâu như này chả tát bôm bốp, bôi tro trát trấu lên mặt mũi nhà họ Trần." Ngữ khí người phụ nữ khinh bỉ, thầm đá xéo Thẩm Vãn Tinh vài cái, đôi mắt nhíu chặt tựa như cố tình khiêu khích.
Trần phu nhân ghét bỏ lườm nguýt đứa con dâu bản thân chê lên chê xuống một hồi, khóe môi bà ta bất giác nhếch lên: "Con kệ xác nó đi, đừng quan tâm làm gì cả. Thứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga như con nhỏ đó sớm muộn cũng chịu hình phạt thích ứng thôi. Hơn nữa, Trần Đình Thâm nhà bác giờ tạm thời bị nó che mờ mắt, nhờ con giúp nó tỉnh táo lại, đuổi Thẩm Vãn Tinh rời khỏi Trần gia. Nó vốn không xứng được con đặt vào mắt." Dịu dàng với cô ta xong, thái độ Trần phu nhân quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ hướng về phía Thẩm Vãn Tinh.
"Giới thiệu với cô, ngồi bên cạnh tôi là Trịnh Diệu Văn, thiên kim duy nhất nhà họ Trịnh, sau này chính là con dâu nhà họ Trần được gia đình chúng tôi thừa nhận." Bà ta ghét bỏ mở miệng, cười khẩy một tiếng: "Thẩm Vãn Tinh, cô nhìn lại bản thân mình xem có gì hơn được Diệu Văn. Người ta gia thế khủng, môn đăng hộ đối với Đình Thâm, thậm chí còn giúp ích rất nhiều cho công ty, cô thì hoàn toàn trái ngược, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, chờ hưởng phúc, bắt con trai tôi cung phụng cô. Thẩm Vãn Tinh, biết đường thì sớm ly hôn cuốn gói cút khỏi nhà họ Trần càng sớm càng tốt. Tôi không ngại cho cô biết luôn, nay Diệu Văn đến đây mục đích chính là để sinh con nối dõi cho Trần gia."
Hàm ý trong lời nói Trần phu nhân vô cùng rõ ràng.
Thẩm Vãn Tinh đứng một bên dường như chết lặng, hơi thở cô dần trở nên nặng nề, khó khăn hơn bao giờ hết. Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt, cơn đau ồ ạt ập tới như sóng đánh liên hồi. Người phụ nữ tên Trịnh Diệu Văn kia, mục đích hôm nay Trần phu nhân đưa cô ta tới đây chính là đưa lên giường Trần Đình Thâm rồi còn gì?
Cô nàng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, lỡ như chồng cô thật sự chấp nhận Trịnh Diệu Văn, ngủ với cô ta thì Thẩm Vãn Tinh biết làm sao bây giờ? Cô chẳng lẽ cứ thế mà bị vứt bỏ ư? Đầu óc người con gái nhất thời trống rỗng, chả tài nào suy nghĩ được gì hết.
Trịnh Diệu Văn ở bên cạnh mỉa mai, kéo tay mẹ chồng: "Bác gái, tránh nóng giận ảnh hưởng sức khỏe. Con đảm bảo với bác hôm nay nhất định khiến Trần Đình Thâm thoát khỏi cái bẫy mà con hồ ly tinh nào đó đặt ra. Hơn nữa, với gương mặt này của con thì Thẩm Vãn Tinh gì kia kiểu gì cũng bị đá khỏi nhà trong tức khắc." Cô ta vênh mặt ném cho Thẩm Vãn Tinh ánh mắt khiêu khích, tràn đầy tự tin cười thành tiếng.
"Được. Bác trông chờ vào con." Trần phu nhân hài lòng gật đầu cười: "Nhớ chăm lo cho con trai bác đấy."
Chẳng phải Thẩm Kim Lan thì còn ti tỉ cô gái khác xứng đáng với Trần Đình Thâm, bà ta tuyệt đối chẳng thể để cho những thứ bản thân mình nghĩ rằng chả ra đâu vào đâu nắm quyền hạn to lớn trong nhà họ Trần.
Đứng dậy dặn dò Trịnh Diệu Văn vài câu, trước khi rời khỏi, bà ta hằn học đe dọa Thẩm Vãn Tinh: "Tôi cấm cô được phép dở trò với con bé, sau này nó mới là con dâu tôi. Cô mà không chăm sóc tốt cho Diệu Văn thì chuẩn bị tinh thần biết tay tôi." Trần phu nhân nhấn mạnh từng chữ, dứt khoát xoay người rời khỏi, mặc kệ Thẩm Vãn Tinh đứng lặng lẽ tại chỗ, gương mặt trắng bệch chả có lấy cắt máu nào.
"Con nhỏ nghèo hèn kia, mau biến khỏi đây, đừng làm tao bẩn mắt."
Trịnh Diệu Văn ngay lập tức lật mặt như lật bánh tráng, cô ả nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Thẩm Vãn Tinh. Người phụ nữ nhếch môi, chán ghét liếc xéo cô vài cái.
Cô ta thậm chí còn đắc ý nói: "Đừng tưởng hiện giờ mày là thiếu phu nhân nhà họ Trần thì về sau cũng là như vậy. Vị trí mày đang ngồi chắc chắn thuộc về tao. Biết điều thì mau chóng rút lui đi, tao thương tình ném cho một số tiền, đủ để mày sống hết phần đời còn lại. Chứ cứ ngang ngược chẳng biết lượng sức mình cố chấp đấu đá với tao thì mày chỉ thiệt thôi."
Thẩm Vãn Tinh mặc kệ cô ta ngông cuồng làm loạn, cô im lặng quay sang chỗ khác khiến Trịnh Diệu Văn tức điên lên, mặt mày cô ta đỏ ửng, thở hồng hộc thành tiếng.
Thời gian sau đó, Trịnh Diệu Văn ra sức tung hoành trong nhà, mặc kệ ai nấy ra sức ngăn cản, cô ta ngang ngược đánh người. Thẩm Vãn Tinh vô tình làm bẩn vây cô ta chút thôi mà bị Trịnh Diệu Văn đánh cho mặt mũi sưng bầm.
Người phụ nữ túm lấy tay Thẩm Vãn Tinh, kéo cô đẩy ra khỏi cửa: "Mày cút xéo cho khuất mắt tao. Từ giờ tại nhà họ Trần mày đừng mong bước vào." Tiếp đó, Trịnh Diệu Văn đóng sầm cửa, mặc cho Thẩm Vãn Tinh ra sức gào thét kêu la.
Mãi tới khi mệt lả, cô nàng tưởng chừng bản thân hết hy vọng, lặng lẽ rời khỏi.
Tới lúc Trần Đình Thâm trở về nhà, phát hiện nơi đây xuất hiện người phụ nữ kỳ lạ, thậm chí còn trơ trẽn bổ nhào về phía anh. Trần Đình Thâm ngại bẩn, ngay lập tức đẩy đối phương ra, hai mắt trợn ngược, gầm gừ thành tiếng: "Cô rốt cuộc là kẻ nào? Ai cho cô được phép bước chân vào đây? Còn nữa, Thẩm Vãn Tinh, vợ tôi đang ở đâu?"
Chẳng thèm giải thích gì, Trần phu nhân ngay lập tức đẩy đứa con dâu trước mặt ra, vội vàng kéo người phụ nữ đứng bên cạnh mình vào trong nhà. Thẩm Vãn Tinh bất giác đưa mắt nhìn theo hai người họ, khẽ thở dài ra một hơi, lặng lẽ lẽo đẽo theo sau, cũng chả hề oán trách Trần phu nhân lời nào.
Ngồi xuống ghế, giúp việc nhanh chóng mang trà lên dâng cho họ.
Thẩm Vãn Tinh đang định cùng ngồi nói chuyện với họ thì liền bị mẹ chồng trực tiếp ngăn cản, bà ta khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: "Đứng yên đấy. Ai cho phép cô ngồi ngang hàng với chúng tôi mà cô tự ý thế hả? Thẩm Vãn Tinh, con trai tôi cưng chiều cô nên cô đâm ra ảo tưởng thân phận à? Thứ thấp kém, nghèo hèn như cô mãi mãi chả bao giờ với được đâu, đừng có quá quắt." Bà ta trừng mắt dường như đang cố tình nhấn mạnh đối với cô gái đứng trước mặt, ánh mắt Trần phu nhân nhíu chặt, tựa như đang suy tư điều gì khác.
"Con hiểu rồi." Thẩm Vãn Tinh ngoan ngoãn gật đầu, khép nép đứng tại một góc, tò mò quan sát cô gái mẹ chồng dẫn tới ngày hôm nay.
Xem xét trang phục, phụ kiện cũng như cách phối đồ thì Thẩm Vãn Tinh đưa ra nhận định rằng cô ấy chắc hẳn là một vị tiểu thư trong gia đình quyền quý nào đó, tuy nhiên, mục đích Trần phu nhân mang đối phương tới là gì, Thẩm Vãn Tinh chưa thể hiểu nổi. Khuôn mặt người con gái viết rõ hai từ hoang mang.
Trần phu nhân hoàn toàn mặc kệ đứa con dâu được cưới hỏi đàng hoàng là cô, cứ chăm chăm vào người đang ngồi bên cạnh mình, liên tục dặn dò: "Con cứ ngồi đây chờ đợi một lát, Đình Thâm nó nhất định về sớm thôi. Hôm nay kiểu gì cũng phải thành công đấy." Lời nói thốt ra từ miệng bà ta cực kỳ mờ ám.
"Con hiểu rồi. Bác cứ yên tâm." Cô ta cong môi cười, đánh mắt sang vị trí Thẩm Vãn Tinh đang đứng, mở miệng hỏi: "Mà bác gái, vị này là vợ Trần Đình Thâm hiện tại hả? Sao ăn mặc quê mùa thế? Người khác nhìn vào còn tưởng cô ta là kẻ hầu trong nhà ấy chứ. Con dâu như này chả tát bôm bốp, bôi tro trát trấu lên mặt mũi nhà họ Trần." Ngữ khí người phụ nữ khinh bỉ, thầm đá xéo Thẩm Vãn Tinh vài cái, đôi mắt nhíu chặt tựa như cố tình khiêu khích.
Trần phu nhân ghét bỏ lườm nguýt đứa con dâu bản thân chê lên chê xuống một hồi, khóe môi bà ta bất giác nhếch lên: "Con kệ xác nó đi, đừng quan tâm làm gì cả. Thứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga như con nhỏ đó sớm muộn cũng chịu hình phạt thích ứng thôi. Hơn nữa, Trần Đình Thâm nhà bác giờ tạm thời bị nó che mờ mắt, nhờ con giúp nó tỉnh táo lại, đuổi Thẩm Vãn Tinh rời khỏi Trần gia. Nó vốn không xứng được con đặt vào mắt." Dịu dàng với cô ta xong, thái độ Trần phu nhân quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ hướng về phía Thẩm Vãn Tinh.
"Giới thiệu với cô, ngồi bên cạnh tôi là Trịnh Diệu Văn, thiên kim duy nhất nhà họ Trịnh, sau này chính là con dâu nhà họ Trần được gia đình chúng tôi thừa nhận." Bà ta ghét bỏ mở miệng, cười khẩy một tiếng: "Thẩm Vãn Tinh, cô nhìn lại bản thân mình xem có gì hơn được Diệu Văn. Người ta gia thế khủng, môn đăng hộ đối với Đình Thâm, thậm chí còn giúp ích rất nhiều cho công ty, cô thì hoàn toàn trái ngược, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, chờ hưởng phúc, bắt con trai tôi cung phụng cô. Thẩm Vãn Tinh, biết đường thì sớm ly hôn cuốn gói cút khỏi nhà họ Trần càng sớm càng tốt. Tôi không ngại cho cô biết luôn, nay Diệu Văn đến đây mục đích chính là để sinh con nối dõi cho Trần gia."
Hàm ý trong lời nói Trần phu nhân vô cùng rõ ràng.
Thẩm Vãn Tinh đứng một bên dường như chết lặng, hơi thở cô dần trở nên nặng nề, khó khăn hơn bao giờ hết. Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt, cơn đau ồ ạt ập tới như sóng đánh liên hồi. Người phụ nữ tên Trịnh Diệu Văn kia, mục đích hôm nay Trần phu nhân đưa cô ta tới đây chính là đưa lên giường Trần Đình Thâm rồi còn gì?
Cô nàng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, lỡ như chồng cô thật sự chấp nhận Trịnh Diệu Văn, ngủ với cô ta thì Thẩm Vãn Tinh biết làm sao bây giờ? Cô chẳng lẽ cứ thế mà bị vứt bỏ ư? Đầu óc người con gái nhất thời trống rỗng, chả tài nào suy nghĩ được gì hết.
Trịnh Diệu Văn ở bên cạnh mỉa mai, kéo tay mẹ chồng: "Bác gái, tránh nóng giận ảnh hưởng sức khỏe. Con đảm bảo với bác hôm nay nhất định khiến Trần Đình Thâm thoát khỏi cái bẫy mà con hồ ly tinh nào đó đặt ra. Hơn nữa, với gương mặt này của con thì Thẩm Vãn Tinh gì kia kiểu gì cũng bị đá khỏi nhà trong tức khắc." Cô ta vênh mặt ném cho Thẩm Vãn Tinh ánh mắt khiêu khích, tràn đầy tự tin cười thành tiếng.
"Được. Bác trông chờ vào con." Trần phu nhân hài lòng gật đầu cười: "Nhớ chăm lo cho con trai bác đấy."
Chẳng phải Thẩm Kim Lan thì còn ti tỉ cô gái khác xứng đáng với Trần Đình Thâm, bà ta tuyệt đối chẳng thể để cho những thứ bản thân mình nghĩ rằng chả ra đâu vào đâu nắm quyền hạn to lớn trong nhà họ Trần.
Đứng dậy dặn dò Trịnh Diệu Văn vài câu, trước khi rời khỏi, bà ta hằn học đe dọa Thẩm Vãn Tinh: "Tôi cấm cô được phép dở trò với con bé, sau này nó mới là con dâu tôi. Cô mà không chăm sóc tốt cho Diệu Văn thì chuẩn bị tinh thần biết tay tôi." Trần phu nhân nhấn mạnh từng chữ, dứt khoát xoay người rời khỏi, mặc kệ Thẩm Vãn Tinh đứng lặng lẽ tại chỗ, gương mặt trắng bệch chả có lấy cắt máu nào.
"Con nhỏ nghèo hèn kia, mau biến khỏi đây, đừng làm tao bẩn mắt."
Trịnh Diệu Văn ngay lập tức lật mặt như lật bánh tráng, cô ả nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Thẩm Vãn Tinh. Người phụ nữ nhếch môi, chán ghét liếc xéo cô vài cái.
Cô ta thậm chí còn đắc ý nói: "Đừng tưởng hiện giờ mày là thiếu phu nhân nhà họ Trần thì về sau cũng là như vậy. Vị trí mày đang ngồi chắc chắn thuộc về tao. Biết điều thì mau chóng rút lui đi, tao thương tình ném cho một số tiền, đủ để mày sống hết phần đời còn lại. Chứ cứ ngang ngược chẳng biết lượng sức mình cố chấp đấu đá với tao thì mày chỉ thiệt thôi."
Thẩm Vãn Tinh mặc kệ cô ta ngông cuồng làm loạn, cô im lặng quay sang chỗ khác khiến Trịnh Diệu Văn tức điên lên, mặt mày cô ta đỏ ửng, thở hồng hộc thành tiếng.
Thời gian sau đó, Trịnh Diệu Văn ra sức tung hoành trong nhà, mặc kệ ai nấy ra sức ngăn cản, cô ta ngang ngược đánh người. Thẩm Vãn Tinh vô tình làm bẩn vây cô ta chút thôi mà bị Trịnh Diệu Văn đánh cho mặt mũi sưng bầm.
Người phụ nữ túm lấy tay Thẩm Vãn Tinh, kéo cô đẩy ra khỏi cửa: "Mày cút xéo cho khuất mắt tao. Từ giờ tại nhà họ Trần mày đừng mong bước vào." Tiếp đó, Trịnh Diệu Văn đóng sầm cửa, mặc cho Thẩm Vãn Tinh ra sức gào thét kêu la.
Mãi tới khi mệt lả, cô nàng tưởng chừng bản thân hết hy vọng, lặng lẽ rời khỏi.
Tới lúc Trần Đình Thâm trở về nhà, phát hiện nơi đây xuất hiện người phụ nữ kỳ lạ, thậm chí còn trơ trẽn bổ nhào về phía anh. Trần Đình Thâm ngại bẩn, ngay lập tức đẩy đối phương ra, hai mắt trợn ngược, gầm gừ thành tiếng: "Cô rốt cuộc là kẻ nào? Ai cho cô được phép bước chân vào đây? Còn nữa, Thẩm Vãn Tinh, vợ tôi đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.