Chương 55: Yêu Cầu Rời Đi
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Mẹ đang muốn nói gì thế?"
Thẩm Vãn Tinh lười nhác quay ngoắt sang chỗ Thẩm phu nhân, thái độ bình tĩnh đến mức lạ thường khiến cho đối phương cũng phải cảm thấy bất ngờ. Cô chả buồn suy nghĩ tới những gì mẹ mình vừa thốt ra, bởi hôn nhân giữa Thẩm Vãn Tinh với Trần Đình Thâm là do một tay bọn họ tạo nên, giờ thấy hai người hạnh phúc liền chẳng chịu nổi.
Cô yên lặng đứng đó, hai mắt cụp xuống đất, bàn tay bấu chặt vạt áo, hời hợt đến mức như thể giữa họ chỉ là hai người xa lạ.
Thẩm phu nhân hùng hồn đắc ý kiêu ngạo ngẩng cao mặt, bà ta vỗ ngực đầy tự tin: "Muốn gì ư? Thẩm Vãn Tinh, chẳng phải mày đã biết rồi hay sao? Đừng giả ngu nữa. Ở lì trong nhà họ Trần lâu như vậy cẩn thận người ta đánh giá đấy. Đến lúc mày nên giao trả vị trí Trần thiếu phu nhân cho chị gái mày rồi. Làm càng sớm càng tốt, đừng để đến lúc tao yêu cầu báo chí cùng các phương tiện truyền thông làm ầm ĩ vụ mày cướp đoạt mọi thứ từ Kim Lan xem, tới lúc đó mày sống được không?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi đe dọa, gằn mạnh từng chữ.
Đứa con gái yêu quý của Thẩm phu nhân, đương nhiên bà ta cần tìm mọi cách để có thể để Thẩm Kim Lan sống một cuộc đời sung túc, về sau chẳng cần lo lắng gì hết. Với Thẩm Vãn Tinh, dù đối phương sống hay chết bà ta cũng mặc kệ, hoàn toàn chưa từng liên quan đến Thẩm phu nhân.
Bà ta kiêu ngạo là bởi vốn dĩ vị trí ban đầu thuộc về cành vàng lá ngọc được Thẩm phu nhân nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trên lòng bàn tay, Thẩm Kim Lan, nhưng vì gặp chút trục trặc nên bị con tu hú hèn hạ chiếm lấy tổ. Bây giờ, bà ta nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giúp Thẩm Kim Lan trở lại vị trí vốn có, được hàng ngàn người ngưỡng mộ, đá Thẩm Vãn Tinh tránh xa thành phố này càng sớm càng tốt. Thẩm phu nhân nhiều lần bị đứa con gái đang đứng trước mặt làm cho tức đến mức thiếu chút nữa đột quỵ rồi, bà ta hận chẳng thể băm Thẩm Vãn Tinh thành từng mảnh ấy chứ.
Còn nữa, bà ta qua Thẩm Kim Lan đã nắm bắt được sơ qua tình hình khi con gái cưng tới tìm Trần Đình Thâm giải thích, thêm mắm dặm muối một chút, nghĩ rằng kiểu gì cũng khiến người đàn ông đó lay động, ai dè Trần Đình Thâm sẵn sàng đứng ra bảo vệ Thẩm Vãn Tinh, hoàn toàn không thèm để vị hôn thê danh chính ngôn thuận vào trong mắt.
Giỏi lắm.
Thẩm phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã vậy thì đến lúc cần bà ta đích thân ra tay rồi.
Đấy chính là nguyên nhân Thẩm phu nhân xuất hiện tại đây, ngay trước mặt Thẩm Vãn Tinh.
Người con gái đứng lặng lẽ tại vị trí, chờ đợi mẹ mình nói xong, sắc mặt chưa từng thay đổi. Dường như lúc bấy giờ, những lời phát ra từ miệng Thẩm phu nhân đã chẳng còn đủ sức ảnh hưởng tới Thẩm Vãn Tinh nữa rồi. Cô không còn là kẻ dễ dàng bị lừa như trước nữa, huống chi mục đích Thẩm phu nhân đang suy nghĩ trong đầu hiện tại, Thẩm Vãn Tinh cũng đoán ra được phần nào đó rồi.
"Mẹ à, đây vốn dĩ là chuyện giữa con với Trần Đình Thâm, mẹ đừng xen vào làm gì cả." Thẩm Vãn Tinh mở miệng, ngữ khí đanh thép: "Huống chi mục đích ban đầu chính mẹ là người đưa con tới cho Trần Đình Thâm, nay chính chủ trở về mẹ trực tiếp đuổi con đi, tuy nhiên, chồng con có đồng ý hay không mẹ phải xem sắc mặt anh ấy đã. Mẹ biết con người Trần Đình Thâm ra sao rồi mà đúng chứ? Hơn nữa, anh ấy cũng chẳng có ý định ly hôn với con. Dù trước đây Thẩm Kim Lan với anh ấy có hôn ước là thật, nhưng mà bây giờ con mới là người vợ hợp pháp được pháp luật công nhận, Trần Đình Thâm với chị gái con mãi mãi là quá khứ rồi, mong mẹ hiểu rõ điều này. Vợ chồng con đang rất hạnh phúc, mẹ khuyên Thẩm Kim Lan từ bỏ đi nếu không muốn tự rước họa vào thân. Con đã trích nguyên văn lời Trần Đình Thâm nói rồi đấy, dù con chẳng hy vọng ai gặp chuyện đâu, dẫu vậy, mọi người đừng quá đáng gây ảnh hưởng tới anh ấy. Chồng con còn nói tiếp tục gây chuyện thì giữ mạng khó lắm chứ đừng nói đến việc bảo vệ được tập đoàn Thẩm thị."
Quyền uy hiện tại Trần Đình Thâm đang nắm trong tay khiến những đối thủ cạnh tranh thật sự run sợ, nhà họ Trần lớn hơn rất nhiều so với một Thẩm thị nhỏ bé đang nằm nơi đầu sóng gió.
Cô thừa nhận lúc đầu bản thân thường suy nghĩ khá nhiều khi Thẩm Kim Lan trở về tới tìm Trần Đình Thâm, ngỏ ý nối lại tình xưa, nhưng thái độ người đàn ông vô cùng chắc chắn khiến Thẩm Vãn Tinh an tâm hơn bao giờ hết. Đã từ lâu cô đã chẳng còn cảm thấy Thẩm Kim Lan là mối đe dọa đến cuộc hôn nhân của hai người nữa, Trần Đình Thâm luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, triệt để thay đổi số điện thoại tránh Thẩm Kim Lan gây phiền phức, chưa hết người đàn ông còn dùng uy thế cảnh cáo thẳng thừng với chị cô.
Anh nắm tay Thẩm Vãn Tinh, khóe môi giương cao, vỗ ngực khẳng định: "Vãn Tinh, em cứ thoải mái lên, nhớ bảo vệ bản thân, đây mới là quan trọng nhất. Nếu như Thẩm Kim Lan dám tìm tới em, em cứ gọi điện cho anh, anh nhất định ngay lập tức xông tới ném cô ta đi thật xa ngàn dặm." Trần Đình Thâm nửa đùa nửa thật, dường như người đàn ông đang cố tình chọc cho vợ mình cười.
"Em biết rồi, anh nói nhiều quá đó." Thẩm Vãn Tinh đưa tay che miệng, đôi mắt híp lại, tâm trạng vui vẻ: "Mà anh nương tay với chị gái em chút xem nào, dù sao trước đây hai người cũng có khoảng thời gian bên nhau."
Đằng nào đối phương vẫn là chị gái cô, biết tính Thẩm Kim Lan nên Thẩm Vãn Tinh không hy vọng động chạm tới lòng tự tôn mà chị ấy kiêu hãnh bảo vệ.
Lúc ấy, mặt mũi Trần Đình Thâm trùng xuống, anh hậm hực nhướng mày: "Với người như Thẩm Kim Lan nhẹ tay thì cô ta càng được nước lấn tới thôi. Nhiều lúc cần sử dụng những biện pháp mạnh thì người phụ nữ đó mới biết thân biết phận." Nhất là những khi nhớ tới tội ác Thẩm Kim Lan gây ra trong kiếp trước, Trần Đình Thâm càng phẫn nộ hơn.
Ở phía đối diện, Thẩm phu nhân lúc bấy giờ dường như sắp sửa phát điên, bà ta tức đến mức thiếu chút nữa ói máu ra ngoài, mặt mũi hết trắng rồi xanh, lồng ngực phập phồng lên xuống. Bàn tay nổi đầy những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, bực bội gằn mạnh từng chữ: "Thẩm Vãn Tinh, cái con khốn chết tiệt này, sao mày dám cãi lời tao? Da mặt mày càng ngày càng dày nhỉ? Cướp đoạt thứ thuộc về người khác mà vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Tao cảnh cáo mày, nếu không mau chóng ly hôn với Trần Đình Thâm rồi thu dọn đồ cút khỏi nhà họ Trần nhanh chóng thì tao nhất định khiến hình tượng mày triệt để bị hủy hoại, để báo chí biết được tính nết mày tồi tệ xấu xa đến cỡ nào, tới khi ấy ngay cả Trần Đình Thâm cũng bị ảnh hưởng ấy chứ."
Hết cách, bà ta buộc phải xuất ra quân bài cuối cùng.
Mọi thứ đều phải thuộc về Thẩm Kim Lan chứ chẳng phải đứa con gái của kẻ xuất thân thấp kém như Thẩm Vãn Tinh.
Đúng lúc cô nàng đang cảm thấy bất lực, hết nói nổi thì Trần Đình Thâm xuất hiện từ phía sau, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, vòng tay ôm vai vợ mình. Đôi mắt người đàn ông sắc bén hướng về Thẩm phu nhân, cười khẩy một tiếng, mở miệng: "Bà tính làm gì cơ? Làm thử luôn tôi xem nào. Thẩm phu nhân, nếu bà có gan, tôi sẵn sàng ngồi đây tiếp đãi bà, nhưng đừng chỉ nói không thôi mà chẳng chịu hành động, buồn cười lắm."
Thẩm Vãn Tinh lười nhác quay ngoắt sang chỗ Thẩm phu nhân, thái độ bình tĩnh đến mức lạ thường khiến cho đối phương cũng phải cảm thấy bất ngờ. Cô chả buồn suy nghĩ tới những gì mẹ mình vừa thốt ra, bởi hôn nhân giữa Thẩm Vãn Tinh với Trần Đình Thâm là do một tay bọn họ tạo nên, giờ thấy hai người hạnh phúc liền chẳng chịu nổi.
Cô yên lặng đứng đó, hai mắt cụp xuống đất, bàn tay bấu chặt vạt áo, hời hợt đến mức như thể giữa họ chỉ là hai người xa lạ.
Thẩm phu nhân hùng hồn đắc ý kiêu ngạo ngẩng cao mặt, bà ta vỗ ngực đầy tự tin: "Muốn gì ư? Thẩm Vãn Tinh, chẳng phải mày đã biết rồi hay sao? Đừng giả ngu nữa. Ở lì trong nhà họ Trần lâu như vậy cẩn thận người ta đánh giá đấy. Đến lúc mày nên giao trả vị trí Trần thiếu phu nhân cho chị gái mày rồi. Làm càng sớm càng tốt, đừng để đến lúc tao yêu cầu báo chí cùng các phương tiện truyền thông làm ầm ĩ vụ mày cướp đoạt mọi thứ từ Kim Lan xem, tới lúc đó mày sống được không?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi đe dọa, gằn mạnh từng chữ.
Đứa con gái yêu quý của Thẩm phu nhân, đương nhiên bà ta cần tìm mọi cách để có thể để Thẩm Kim Lan sống một cuộc đời sung túc, về sau chẳng cần lo lắng gì hết. Với Thẩm Vãn Tinh, dù đối phương sống hay chết bà ta cũng mặc kệ, hoàn toàn chưa từng liên quan đến Thẩm phu nhân.
Bà ta kiêu ngạo là bởi vốn dĩ vị trí ban đầu thuộc về cành vàng lá ngọc được Thẩm phu nhân nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trên lòng bàn tay, Thẩm Kim Lan, nhưng vì gặp chút trục trặc nên bị con tu hú hèn hạ chiếm lấy tổ. Bây giờ, bà ta nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giúp Thẩm Kim Lan trở lại vị trí vốn có, được hàng ngàn người ngưỡng mộ, đá Thẩm Vãn Tinh tránh xa thành phố này càng sớm càng tốt. Thẩm phu nhân nhiều lần bị đứa con gái đang đứng trước mặt làm cho tức đến mức thiếu chút nữa đột quỵ rồi, bà ta hận chẳng thể băm Thẩm Vãn Tinh thành từng mảnh ấy chứ.
Còn nữa, bà ta qua Thẩm Kim Lan đã nắm bắt được sơ qua tình hình khi con gái cưng tới tìm Trần Đình Thâm giải thích, thêm mắm dặm muối một chút, nghĩ rằng kiểu gì cũng khiến người đàn ông đó lay động, ai dè Trần Đình Thâm sẵn sàng đứng ra bảo vệ Thẩm Vãn Tinh, hoàn toàn không thèm để vị hôn thê danh chính ngôn thuận vào trong mắt.
Giỏi lắm.
Thẩm phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã vậy thì đến lúc cần bà ta đích thân ra tay rồi.
Đấy chính là nguyên nhân Thẩm phu nhân xuất hiện tại đây, ngay trước mặt Thẩm Vãn Tinh.
Người con gái đứng lặng lẽ tại vị trí, chờ đợi mẹ mình nói xong, sắc mặt chưa từng thay đổi. Dường như lúc bấy giờ, những lời phát ra từ miệng Thẩm phu nhân đã chẳng còn đủ sức ảnh hưởng tới Thẩm Vãn Tinh nữa rồi. Cô không còn là kẻ dễ dàng bị lừa như trước nữa, huống chi mục đích Thẩm phu nhân đang suy nghĩ trong đầu hiện tại, Thẩm Vãn Tinh cũng đoán ra được phần nào đó rồi.
"Mẹ à, đây vốn dĩ là chuyện giữa con với Trần Đình Thâm, mẹ đừng xen vào làm gì cả." Thẩm Vãn Tinh mở miệng, ngữ khí đanh thép: "Huống chi mục đích ban đầu chính mẹ là người đưa con tới cho Trần Đình Thâm, nay chính chủ trở về mẹ trực tiếp đuổi con đi, tuy nhiên, chồng con có đồng ý hay không mẹ phải xem sắc mặt anh ấy đã. Mẹ biết con người Trần Đình Thâm ra sao rồi mà đúng chứ? Hơn nữa, anh ấy cũng chẳng có ý định ly hôn với con. Dù trước đây Thẩm Kim Lan với anh ấy có hôn ước là thật, nhưng mà bây giờ con mới là người vợ hợp pháp được pháp luật công nhận, Trần Đình Thâm với chị gái con mãi mãi là quá khứ rồi, mong mẹ hiểu rõ điều này. Vợ chồng con đang rất hạnh phúc, mẹ khuyên Thẩm Kim Lan từ bỏ đi nếu không muốn tự rước họa vào thân. Con đã trích nguyên văn lời Trần Đình Thâm nói rồi đấy, dù con chẳng hy vọng ai gặp chuyện đâu, dẫu vậy, mọi người đừng quá đáng gây ảnh hưởng tới anh ấy. Chồng con còn nói tiếp tục gây chuyện thì giữ mạng khó lắm chứ đừng nói đến việc bảo vệ được tập đoàn Thẩm thị."
Quyền uy hiện tại Trần Đình Thâm đang nắm trong tay khiến những đối thủ cạnh tranh thật sự run sợ, nhà họ Trần lớn hơn rất nhiều so với một Thẩm thị nhỏ bé đang nằm nơi đầu sóng gió.
Cô thừa nhận lúc đầu bản thân thường suy nghĩ khá nhiều khi Thẩm Kim Lan trở về tới tìm Trần Đình Thâm, ngỏ ý nối lại tình xưa, nhưng thái độ người đàn ông vô cùng chắc chắn khiến Thẩm Vãn Tinh an tâm hơn bao giờ hết. Đã từ lâu cô đã chẳng còn cảm thấy Thẩm Kim Lan là mối đe dọa đến cuộc hôn nhân của hai người nữa, Trần Đình Thâm luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, triệt để thay đổi số điện thoại tránh Thẩm Kim Lan gây phiền phức, chưa hết người đàn ông còn dùng uy thế cảnh cáo thẳng thừng với chị cô.
Anh nắm tay Thẩm Vãn Tinh, khóe môi giương cao, vỗ ngực khẳng định: "Vãn Tinh, em cứ thoải mái lên, nhớ bảo vệ bản thân, đây mới là quan trọng nhất. Nếu như Thẩm Kim Lan dám tìm tới em, em cứ gọi điện cho anh, anh nhất định ngay lập tức xông tới ném cô ta đi thật xa ngàn dặm." Trần Đình Thâm nửa đùa nửa thật, dường như người đàn ông đang cố tình chọc cho vợ mình cười.
"Em biết rồi, anh nói nhiều quá đó." Thẩm Vãn Tinh đưa tay che miệng, đôi mắt híp lại, tâm trạng vui vẻ: "Mà anh nương tay với chị gái em chút xem nào, dù sao trước đây hai người cũng có khoảng thời gian bên nhau."
Đằng nào đối phương vẫn là chị gái cô, biết tính Thẩm Kim Lan nên Thẩm Vãn Tinh không hy vọng động chạm tới lòng tự tôn mà chị ấy kiêu hãnh bảo vệ.
Lúc ấy, mặt mũi Trần Đình Thâm trùng xuống, anh hậm hực nhướng mày: "Với người như Thẩm Kim Lan nhẹ tay thì cô ta càng được nước lấn tới thôi. Nhiều lúc cần sử dụng những biện pháp mạnh thì người phụ nữ đó mới biết thân biết phận." Nhất là những khi nhớ tới tội ác Thẩm Kim Lan gây ra trong kiếp trước, Trần Đình Thâm càng phẫn nộ hơn.
Ở phía đối diện, Thẩm phu nhân lúc bấy giờ dường như sắp sửa phát điên, bà ta tức đến mức thiếu chút nữa ói máu ra ngoài, mặt mũi hết trắng rồi xanh, lồng ngực phập phồng lên xuống. Bàn tay nổi đầy những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, bực bội gằn mạnh từng chữ: "Thẩm Vãn Tinh, cái con khốn chết tiệt này, sao mày dám cãi lời tao? Da mặt mày càng ngày càng dày nhỉ? Cướp đoạt thứ thuộc về người khác mà vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Tao cảnh cáo mày, nếu không mau chóng ly hôn với Trần Đình Thâm rồi thu dọn đồ cút khỏi nhà họ Trần nhanh chóng thì tao nhất định khiến hình tượng mày triệt để bị hủy hoại, để báo chí biết được tính nết mày tồi tệ xấu xa đến cỡ nào, tới khi ấy ngay cả Trần Đình Thâm cũng bị ảnh hưởng ấy chứ."
Hết cách, bà ta buộc phải xuất ra quân bài cuối cùng.
Mọi thứ đều phải thuộc về Thẩm Kim Lan chứ chẳng phải đứa con gái của kẻ xuất thân thấp kém như Thẩm Vãn Tinh.
Đúng lúc cô nàng đang cảm thấy bất lực, hết nói nổi thì Trần Đình Thâm xuất hiện từ phía sau, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, vòng tay ôm vai vợ mình. Đôi mắt người đàn ông sắc bén hướng về Thẩm phu nhân, cười khẩy một tiếng, mở miệng: "Bà tính làm gì cơ? Làm thử luôn tôi xem nào. Thẩm phu nhân, nếu bà có gan, tôi sẵn sàng ngồi đây tiếp đãi bà, nhưng đừng chỉ nói không thôi mà chẳng chịu hành động, buồn cười lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.