Chương 42: Đến đây thôi
Thuận Tụng Thương Kỳ
10/07/2023
Nhà hàng Vạn Quốc, đèn đuốc sáng trưng.
Thịnh Tuy mặc cho khách khứa vui vẻ hết mình, bản thân lại thấy hơi mỏi mệt, anh chống đỡ tinh thần xã giao với người ta. Nhà này muốn làm ở thị trường Hoa Đông, nhà kia muốn đứng ở Hoa Nam, hoặc là chỗ nào đó đang băn khoăn về lợi ích mà nước X cho... Thịnh Tuy lần lượt đáp lời, vừa tính toán tính khả thi của việc hợp tác, vừa liên tục nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ đã chín giờ rồi, sao bé con vẫn chưa đến? Chẳng nhẽ đang tăng ca?
Không biết lầu trên đang tổ chức tiệc tối gì, giọng của nữ ca sĩ lượn lờ ngắt quãng vào cửa sổ. Bài đang hát là "Trăng tròn hoa thắm"[1].
"Phù vân phân tán, trăng sáng rọi người đến
Đoàn viên mỹ mãn, hôm nay say..."
Bỗng nhiên, cửa chính ngọc lưu ly mạ vàng bị đẩy ra.
Cậu trai mang theo cả một người toàn hơi lạnh xuất hiện trong cảnh đêm tối đen.
Toàn bộ khách khứa đều sững sờ.
Bước chân của Quý Duy Tri trầm nặng, vẻ mặt tái nhợt bước đến dưới ánh đèn. Ai đó có mặt từng nghe tin đồn không hợp giữa cậu và Nhị gia, thấy dáng vẻ này của cậu cũng không dám trêu chọc vào.
"Ha, hoá ra là Thiếu tá Quý! Hôm nay là sinh nhật Nhị gia, anh cũng đến chung vui nhỉ? Đến ngồi chỗ tôi nhé?"
Có người nhanh trí cùng cười tiến lên phía trước khuyên nhủ cậu, sợ cậu gây chuyện trước mặt mọi người.
Quý Duy Tri lạnh lùng nhìn qua, doạ người kia thoáng lùi về nhau.
Người xung quanh đều giống như đã bàn bạc xong, lần lượt né tránh, nhường ra một lối đi.
Thịnh Tuy cũng nhận ra chỗ không phù hợp, đợi cậu đến gần, anh hạ thấp giọng hỏi: "Em sao thế?"
Quý Duy Tri không trả lời, vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói tựa như ngâm trong sương giá: "Thịnh Tuy, bảy năm trước, tại sao anh phải giúp em?"
Mặc dù đây là một câu không đầu không đuôi, nhưng Thịnh Tuy hiểu ngay.
Trong thoáng chốc người được chúc thọ trở thành tội nhân, bờ môi của anh run run: "Thịnh Quyền đã tìm em."
Câu trần thuật, mang theo cảm giác giải thoát sớm phải như thế này.
"Phải."
Thịnh Tuy vừa mở miệng là giọng nói đã khàn đặc, ngay cả bản thân anh cũng bị dọa cho nhảy dựng: "Ông ta đã nói gì?"
"Ông ta nói anh đón em về nhà là vì anh bán đứng ba mẹ em." Mắt Quý Duy Tri nhìn chằm chằm thẳng về phía gương mặt u sầu kia, truy cứu đến cùng.
Giọng hát ngoài cửa sổ rất du dương, hát rằng tình ý Giang Nam, tinh tế mơ màng. Ao nước xanh trong, uyên ương nghịch nước. Váy đỏ ô xanh, sen tịnh đế nở...[1]
Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm, móng tay cũng sắp đâm vào trong thịt. Nhưng cậu đang nghĩ trong lòng rằng, cầu xin anh, phủ nhận lời của em đi.
Giờ đây Quý Duy Tri không biết mình muốn nghe nói thật hay nói dối, cậu chỉ liên tục cầu xin trong lòng rằng anh đừng thừa nhận, nói câu "không biết" thì em sẽ tin anh.
Nhưng người đàn ông ở phía đối diện thật tàn nhẫn. Anh cúi đầu, bờ môi cũng mất màu sắc thường ngày.
Quý Duy Tri thấy đối phương không trả lời, chút hy vọng cũng tiêu tán triệt để.
Cậu bất ngờ bùng nổ, kéo áo Thịnh Tuy, đột ngột đẩy anh lên tường: "Nói đi! Chuyện của gia đình em có liên quan đến anh không?"
Thịnh Tuy bị cảm giác mát lạnh sau lưng làm cho tỉnh táo muôn phần, rồi lại đau khổ vạn phần. Anh thực sự không có cách nào đối diện với ánh mắt của cậu trai.
"Có."
Đáp án tàn nhẫn.
Kinh ngạc, bi thương, khó tin... nhiều hơn là căm giận. Rất nhiều cảm xúc dâng trào, Quý Duy Tri giận đến độ cả người run rẩy, hai tay nắm chặt phần áo trước ngực người đàn ông, túm ra từng nếp nhăn một.
"Vậy nên anh tìm em hoàn toàn không phải "tình cờ" gì đó, mà vì anh cảm thấy áy náy ư?"
Trong mắt Thịnh Tuy là vẻ sâu không thấy đáy: "Phải."
Vẫn là một chữ ngắn gọn như cũ.
"Hoá ra Cần Thịnh là đồ của ba em thật ư?" Mắt Quý Duy Tri đỏ đến độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu lại quật cường không để nước mắt rơi xuống, song lời nói đã bắt đầu lộn xộn: "Tại sao... Những thứ tiền triều ban cho nhà các anh vẫn không đủ dùng ư, nhất định phải dựa vào việc cướp đoạt đồ của người khác? Thịnh Tuy... tại sao vậy hả!"
Thịnh Tuy phí công ngăn cản: "Em đừng như vậy."
"Vậy anh nói cho em biết phải như thế nào?" Quý Duy Tri hít sâu một hơi.
Đối phương lại trầm mặc.
Quý Duy Tri không thích nhất là dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, dường như cái gì cũng vì tốt cho cậu, nhưng anh lại chẳng nói bất cứ điều gì cả.
Giống như dáng vẻ khi anh ra nước ngoài ngày trước vậy, rõ ràng là vì bị thương, rõ ràng vẫn có nỗi khổ tâm mà đến tận bây giờ cậu vẫn không biết, nhưng người này cứ một mực kìm nén.
Thù cũ nợ mới tính cùng nhau, Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm: "Ba em ngay cả mạng cũng không giao ra... Anh từng nói anh rất kính trọng ông ấy..."
Nhưng vẫn nói cướp là cướp, làm gì có lý đó? Không có cái cớ đó.
Lúc đó Thịnh Tuy viết "Vạn sự khác đường, nhưng con đường này không cô độc", Quý Duy Tri vốn ngây thơ tin rằng khác đường cùng đích. Nhưng khác đường là khác đường, Thịnh Tuy là con trai của Thịnh Quyền, là thương nhân không có lợi ích thì chẳng làm, đời này họ mãi mãi không có khả năng đi chung đường.
"Trước kia, anh có nhiều cơ hội để nói sự thật với em đến thế, tại sao anh không nói?" Quý Duy Tri cắn răng, nhấn mạnh từng chữ: "Chẳng có thứ gì quan trọng hơn của cải nhà họ Thịnh của anh đúng không? Cho dù là em, em cũng là món đồ sau khi lợi dụng cũng có thể ném bỏ, đúng không?"
Thịnh Tuy nhúc nhích môi, cuối cùng anh chỉ nhắm chặt hai mắt. Đây không phải là chỗ nói chuyện, hơn nữa bé con đang giận ngập đầu, chuyện anh phải giải thích quá nhiều, Quý Duy Tri không thể bình tĩnh mà nghe.
"Thịnh, Tầm, Sơn." Tên tự rất hiếm khi có người gọi giờ đây bị bé con rít ra từng câu từng chữ, ấy vậy mà giống như nhuốm sương tuyết ngoài cửa sổ: "Trước kia em còn tưởng rằng đối với anh mà nói, có bao nhiêu cũng không bằng."
Quý Duy Tri nói rồi bất thình thình giương cao nấm đấm, làm cho hiện trường đều hỗn loạn cả lên.
Vì có sự ưng thuận ngầm của Thịnh Tuy, không một ai dám cản cậu nhóc con này. May sao đầy tớ nhà Thịnh Tuy vẫn xem như biết điều, kịp thời mời đám đông ra ngoài hết, nói xin lỗi vì tiếp đãi không chu toàn, còn mời mọi người quay về sớm một chút, tránh phạm vào giới nghiêm ban đêm.
Chẳng bao lâu sau căn phòng đã trống không. Nhà hàng rộng lớn, một mảng im lặng chết chóc.
Thịnh Tuy không mảy may né tránh, thậm chí anh còn nhẹ nhàng đến gần nắm đấm kia, chỉ mong sao cậu đánh càng mạnh càng tốt.
Từ rất lâu về trước ngay lần đầu tiên họ trùng phùng, Thịnh Tuy đã nợ Quý Duy Tri một cú. Giờ đây quanh đi quẩn lại, anh vốn tưởng rằng cũng không cần trả lại nữa, ai mà ngờ vẫn bụi hoàn bụi, đất hoàn đất.
Thịnh Tuy đếm giây, đợi cú đấm nặng nề rơi trên người mình.
Không biết Duy Tri đánh chỗ nào, đánh chỗ nào cũng được, chỉ cần có thể để em ấy xả giận.
Ba, hai, một.
Rất nhiều ba giây trôi qua, cơn đau trong dự liệu vẫn chưa xảy ra.
Bụp!
Thịnh Tuy đột ngột mở mắt, hoảng loạn đan xen, nhưng anh phát hiện ra rằng nắm đấm nổi gân xanh dữ dội đã rơi trên bức tường bên mặt mình.
Khớp ngón tay tàn nhẫn đánh ra bụi trắng rụng rơi, khớp xương vì dùng sức quá mạnh mà ửng đỏ ửng xanh.
—— Dù tức giận vô cùng, nhưng một cú đấm dồn hết sức lực toàn thân của Quý Duy Tri vẫn không nỡ rơi trên người anh.
Thịnh Tuy vừa ngạc nhiên vừa hối hận, anh đau lòng mà động đậy môi, cả cõi lòng ngấm ngầm chịu đựng không thể nói ra, sau cùng chỉ hoá thành một tiếng gọi đau đớn: "Tri Tri..."
Cậu trai cúi đầu, tựa như mất hết sức lực.
"Mấy ngày nay, nhờ có Nhị gia chiếu cố."
Lời này vừa thốt ra, Thịnh Tuy cũng thấy khó chịu trong lòng. Nhưng anh có lập trường gì mà cản cậu? Người vô liêm sỉ, như bùn lầy là anh. Người nhẫn tâm, lừa dối cũng là anh.
Quý Duy Tri hít sâu một hơi, giọng nói ngày càng nghẹn ngào, tiếp đó cậu lùi về sau mà nói: "Cho dù anh nuôi dưỡng tôi xuất phát từ nguyên nhân gì cũng đều xem như một ơn huệ, tôi không thể ra tay với anh."
"Trước kia tôi từng nói, chỉ cần anh chịu được ba cú của tôi, việc cũ trong quá khứ xóa bỏ toàn bộ. Giờ đây, ba cú đã xong ——"
Từng câu từng chữ, đau đớn vô ngần.
Môi Quý Duy Tri cũng trắng bệch, tựa như cái xác không hồn, quay người rời đi.
"Vậy thì tất cả đến đây thôi."
Cánh cửa nặng nề một lần nữa khép lại, ngăn cách hai thế giới ấm lạnh đen trắng.
Tiếng hát không nghe hiểu ly nhân oán, vẫn đang mềm mại mơ màng mà cất lên ——
Cơn gió nhẹ ấy cuốn theo đoá hoa,
Tình ý dịu dàng giữa chốn đông người.
***
Thuận Tụng Thương Kỳ:
Có nhiều lời của Quý Duy Tri là trái lòng mọi người hẳn đều hiểu rõ nhỉ, đến đây là không có khả năng đến đây, chương sau chắc hoà thuận rồi.
***
Lời của mình:
Khúc cuối mình đổi bạn Tri xưng là "tôi-anh" vì trong raw bạn ấy dùng kính ngữ với anh Tuy, thêm cả bạn đang giận và lạnh nhạt anh nữa. Đến chương hai người làm lành sẽ đổi lại như cũ thôi.
***
Chú thích:
[1] Trích từ ca khúc "Trăng tròn hoa thắm" (月圆花好): nhạc phim Tây Sương Ký, được sản xuất vào những năm 1930-1940. (Theo Baidu)
***
Thịnh Tuy mặc cho khách khứa vui vẻ hết mình, bản thân lại thấy hơi mỏi mệt, anh chống đỡ tinh thần xã giao với người ta. Nhà này muốn làm ở thị trường Hoa Đông, nhà kia muốn đứng ở Hoa Nam, hoặc là chỗ nào đó đang băn khoăn về lợi ích mà nước X cho... Thịnh Tuy lần lượt đáp lời, vừa tính toán tính khả thi của việc hợp tác, vừa liên tục nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ đã chín giờ rồi, sao bé con vẫn chưa đến? Chẳng nhẽ đang tăng ca?
Không biết lầu trên đang tổ chức tiệc tối gì, giọng của nữ ca sĩ lượn lờ ngắt quãng vào cửa sổ. Bài đang hát là "Trăng tròn hoa thắm"[1].
"Phù vân phân tán, trăng sáng rọi người đến
Đoàn viên mỹ mãn, hôm nay say..."
Bỗng nhiên, cửa chính ngọc lưu ly mạ vàng bị đẩy ra.
Cậu trai mang theo cả một người toàn hơi lạnh xuất hiện trong cảnh đêm tối đen.
Toàn bộ khách khứa đều sững sờ.
Bước chân của Quý Duy Tri trầm nặng, vẻ mặt tái nhợt bước đến dưới ánh đèn. Ai đó có mặt từng nghe tin đồn không hợp giữa cậu và Nhị gia, thấy dáng vẻ này của cậu cũng không dám trêu chọc vào.
"Ha, hoá ra là Thiếu tá Quý! Hôm nay là sinh nhật Nhị gia, anh cũng đến chung vui nhỉ? Đến ngồi chỗ tôi nhé?"
Có người nhanh trí cùng cười tiến lên phía trước khuyên nhủ cậu, sợ cậu gây chuyện trước mặt mọi người.
Quý Duy Tri lạnh lùng nhìn qua, doạ người kia thoáng lùi về nhau.
Người xung quanh đều giống như đã bàn bạc xong, lần lượt né tránh, nhường ra một lối đi.
Thịnh Tuy cũng nhận ra chỗ không phù hợp, đợi cậu đến gần, anh hạ thấp giọng hỏi: "Em sao thế?"
Quý Duy Tri không trả lời, vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói tựa như ngâm trong sương giá: "Thịnh Tuy, bảy năm trước, tại sao anh phải giúp em?"
Mặc dù đây là một câu không đầu không đuôi, nhưng Thịnh Tuy hiểu ngay.
Trong thoáng chốc người được chúc thọ trở thành tội nhân, bờ môi của anh run run: "Thịnh Quyền đã tìm em."
Câu trần thuật, mang theo cảm giác giải thoát sớm phải như thế này.
"Phải."
Thịnh Tuy vừa mở miệng là giọng nói đã khàn đặc, ngay cả bản thân anh cũng bị dọa cho nhảy dựng: "Ông ta đã nói gì?"
"Ông ta nói anh đón em về nhà là vì anh bán đứng ba mẹ em." Mắt Quý Duy Tri nhìn chằm chằm thẳng về phía gương mặt u sầu kia, truy cứu đến cùng.
Giọng hát ngoài cửa sổ rất du dương, hát rằng tình ý Giang Nam, tinh tế mơ màng. Ao nước xanh trong, uyên ương nghịch nước. Váy đỏ ô xanh, sen tịnh đế nở...[1]
Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm, móng tay cũng sắp đâm vào trong thịt. Nhưng cậu đang nghĩ trong lòng rằng, cầu xin anh, phủ nhận lời của em đi.
Giờ đây Quý Duy Tri không biết mình muốn nghe nói thật hay nói dối, cậu chỉ liên tục cầu xin trong lòng rằng anh đừng thừa nhận, nói câu "không biết" thì em sẽ tin anh.
Nhưng người đàn ông ở phía đối diện thật tàn nhẫn. Anh cúi đầu, bờ môi cũng mất màu sắc thường ngày.
Quý Duy Tri thấy đối phương không trả lời, chút hy vọng cũng tiêu tán triệt để.
Cậu bất ngờ bùng nổ, kéo áo Thịnh Tuy, đột ngột đẩy anh lên tường: "Nói đi! Chuyện của gia đình em có liên quan đến anh không?"
Thịnh Tuy bị cảm giác mát lạnh sau lưng làm cho tỉnh táo muôn phần, rồi lại đau khổ vạn phần. Anh thực sự không có cách nào đối diện với ánh mắt của cậu trai.
"Có."
Đáp án tàn nhẫn.
Kinh ngạc, bi thương, khó tin... nhiều hơn là căm giận. Rất nhiều cảm xúc dâng trào, Quý Duy Tri giận đến độ cả người run rẩy, hai tay nắm chặt phần áo trước ngực người đàn ông, túm ra từng nếp nhăn một.
"Vậy nên anh tìm em hoàn toàn không phải "tình cờ" gì đó, mà vì anh cảm thấy áy náy ư?"
Trong mắt Thịnh Tuy là vẻ sâu không thấy đáy: "Phải."
Vẫn là một chữ ngắn gọn như cũ.
"Hoá ra Cần Thịnh là đồ của ba em thật ư?" Mắt Quý Duy Tri đỏ đến độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu lại quật cường không để nước mắt rơi xuống, song lời nói đã bắt đầu lộn xộn: "Tại sao... Những thứ tiền triều ban cho nhà các anh vẫn không đủ dùng ư, nhất định phải dựa vào việc cướp đoạt đồ của người khác? Thịnh Tuy... tại sao vậy hả!"
Thịnh Tuy phí công ngăn cản: "Em đừng như vậy."
"Vậy anh nói cho em biết phải như thế nào?" Quý Duy Tri hít sâu một hơi.
Đối phương lại trầm mặc.
Quý Duy Tri không thích nhất là dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, dường như cái gì cũng vì tốt cho cậu, nhưng anh lại chẳng nói bất cứ điều gì cả.
Giống như dáng vẻ khi anh ra nước ngoài ngày trước vậy, rõ ràng là vì bị thương, rõ ràng vẫn có nỗi khổ tâm mà đến tận bây giờ cậu vẫn không biết, nhưng người này cứ một mực kìm nén.
Thù cũ nợ mới tính cùng nhau, Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm: "Ba em ngay cả mạng cũng không giao ra... Anh từng nói anh rất kính trọng ông ấy..."
Nhưng vẫn nói cướp là cướp, làm gì có lý đó? Không có cái cớ đó.
Lúc đó Thịnh Tuy viết "Vạn sự khác đường, nhưng con đường này không cô độc", Quý Duy Tri vốn ngây thơ tin rằng khác đường cùng đích. Nhưng khác đường là khác đường, Thịnh Tuy là con trai của Thịnh Quyền, là thương nhân không có lợi ích thì chẳng làm, đời này họ mãi mãi không có khả năng đi chung đường.
"Trước kia, anh có nhiều cơ hội để nói sự thật với em đến thế, tại sao anh không nói?" Quý Duy Tri cắn răng, nhấn mạnh từng chữ: "Chẳng có thứ gì quan trọng hơn của cải nhà họ Thịnh của anh đúng không? Cho dù là em, em cũng là món đồ sau khi lợi dụng cũng có thể ném bỏ, đúng không?"
Thịnh Tuy nhúc nhích môi, cuối cùng anh chỉ nhắm chặt hai mắt. Đây không phải là chỗ nói chuyện, hơn nữa bé con đang giận ngập đầu, chuyện anh phải giải thích quá nhiều, Quý Duy Tri không thể bình tĩnh mà nghe.
"Thịnh, Tầm, Sơn." Tên tự rất hiếm khi có người gọi giờ đây bị bé con rít ra từng câu từng chữ, ấy vậy mà giống như nhuốm sương tuyết ngoài cửa sổ: "Trước kia em còn tưởng rằng đối với anh mà nói, có bao nhiêu cũng không bằng."
Quý Duy Tri nói rồi bất thình thình giương cao nấm đấm, làm cho hiện trường đều hỗn loạn cả lên.
Vì có sự ưng thuận ngầm của Thịnh Tuy, không một ai dám cản cậu nhóc con này. May sao đầy tớ nhà Thịnh Tuy vẫn xem như biết điều, kịp thời mời đám đông ra ngoài hết, nói xin lỗi vì tiếp đãi không chu toàn, còn mời mọi người quay về sớm một chút, tránh phạm vào giới nghiêm ban đêm.
Chẳng bao lâu sau căn phòng đã trống không. Nhà hàng rộng lớn, một mảng im lặng chết chóc.
Thịnh Tuy không mảy may né tránh, thậm chí anh còn nhẹ nhàng đến gần nắm đấm kia, chỉ mong sao cậu đánh càng mạnh càng tốt.
Từ rất lâu về trước ngay lần đầu tiên họ trùng phùng, Thịnh Tuy đã nợ Quý Duy Tri một cú. Giờ đây quanh đi quẩn lại, anh vốn tưởng rằng cũng không cần trả lại nữa, ai mà ngờ vẫn bụi hoàn bụi, đất hoàn đất.
Thịnh Tuy đếm giây, đợi cú đấm nặng nề rơi trên người mình.
Không biết Duy Tri đánh chỗ nào, đánh chỗ nào cũng được, chỉ cần có thể để em ấy xả giận.
Ba, hai, một.
Rất nhiều ba giây trôi qua, cơn đau trong dự liệu vẫn chưa xảy ra.
Bụp!
Thịnh Tuy đột ngột mở mắt, hoảng loạn đan xen, nhưng anh phát hiện ra rằng nắm đấm nổi gân xanh dữ dội đã rơi trên bức tường bên mặt mình.
Khớp ngón tay tàn nhẫn đánh ra bụi trắng rụng rơi, khớp xương vì dùng sức quá mạnh mà ửng đỏ ửng xanh.
—— Dù tức giận vô cùng, nhưng một cú đấm dồn hết sức lực toàn thân của Quý Duy Tri vẫn không nỡ rơi trên người anh.
Thịnh Tuy vừa ngạc nhiên vừa hối hận, anh đau lòng mà động đậy môi, cả cõi lòng ngấm ngầm chịu đựng không thể nói ra, sau cùng chỉ hoá thành một tiếng gọi đau đớn: "Tri Tri..."
Cậu trai cúi đầu, tựa như mất hết sức lực.
"Mấy ngày nay, nhờ có Nhị gia chiếu cố."
Lời này vừa thốt ra, Thịnh Tuy cũng thấy khó chịu trong lòng. Nhưng anh có lập trường gì mà cản cậu? Người vô liêm sỉ, như bùn lầy là anh. Người nhẫn tâm, lừa dối cũng là anh.
Quý Duy Tri hít sâu một hơi, giọng nói ngày càng nghẹn ngào, tiếp đó cậu lùi về sau mà nói: "Cho dù anh nuôi dưỡng tôi xuất phát từ nguyên nhân gì cũng đều xem như một ơn huệ, tôi không thể ra tay với anh."
"Trước kia tôi từng nói, chỉ cần anh chịu được ba cú của tôi, việc cũ trong quá khứ xóa bỏ toàn bộ. Giờ đây, ba cú đã xong ——"
Từng câu từng chữ, đau đớn vô ngần.
Môi Quý Duy Tri cũng trắng bệch, tựa như cái xác không hồn, quay người rời đi.
"Vậy thì tất cả đến đây thôi."
Cánh cửa nặng nề một lần nữa khép lại, ngăn cách hai thế giới ấm lạnh đen trắng.
Tiếng hát không nghe hiểu ly nhân oán, vẫn đang mềm mại mơ màng mà cất lên ——
Cơn gió nhẹ ấy cuốn theo đoá hoa,
Tình ý dịu dàng giữa chốn đông người.
***
Thuận Tụng Thương Kỳ:
Có nhiều lời của Quý Duy Tri là trái lòng mọi người hẳn đều hiểu rõ nhỉ, đến đây là không có khả năng đến đây, chương sau chắc hoà thuận rồi.
***
Lời của mình:
Khúc cuối mình đổi bạn Tri xưng là "tôi-anh" vì trong raw bạn ấy dùng kính ngữ với anh Tuy, thêm cả bạn đang giận và lạnh nhạt anh nữa. Đến chương hai người làm lành sẽ đổi lại như cũ thôi.
***
Chú thích:
[1] Trích từ ca khúc "Trăng tròn hoa thắm" (月圆花好): nhạc phim Tây Sương Ký, được sản xuất vào những năm 1930-1940. (Theo Baidu)
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.