Chương 2
Hạnh Nhân Trà
21/11/2020
Trần Trác đến phòng giải khát rót ly cà phê, sau khi trở lại chỗ ngồi, hắn lấy điện thoại di động ấn mở ứng dụng Be Your Eyes, trong vòng ba phút Be Your Eyes hẳn là sẽ kết nối hắn với yêu cầu xin giúp đỡ ngày hôm nay.
Trần Trác là một trong những nhà phát triển của Be Your Eyes, lúc đầu dùng phần mềm nhà mình chỉ là vì kiểm tra cùng điều chỉnh chức năng, từ khi gặp được vị bạn học Beibei này, dường như tất cả lại ý nghĩa hơn nhiều.
Kỳ thật Trần Trác đã thấy người thật của Beibei, một ngày nào đó của tháng trước khi bọn họ dùng kết nối bạn tốt tiến hành trò chuyện video, Beibei không cẩn thận đổi chiều camera, thế là Trần Trác vừa ngẩng đầu liền thấy mặt của cậu.
Cậu thoạt nhìn rất nhỏ, có lẽ mới đầu hai mươi, tóc trước trán có hơi dài, phủ lên lông mi, mũi rất thẳng rất cao, cằm gầy gầy nhọn nhọn, giờ phút này cậu đang bất an cắn môi dưới, vì vậy lộ ra hai răng thỏ giống như hạt gạo.
Quan trọng nhất là, cậu có một đôi mắt vô cùng động lòng người, lông mi không dài nhưng rất dày, đầu mắt tròn tròn, đuôi mắt hơi xếch, màu mắt là cái loại nâu nhàn nhạt.
Đáng tiếc, nó là mờ.
Phản ứng đầu tiên của Trần Trác chính là đáng tiếc, không phải đồng tình, thương hại, chỉ đơn thuần là đáng tiếc. Nó là một loại đáng tiếc khi một bình hoa xinh đẹp rơi vỡ thành từng mảnh ở bên chân bạn, bạn biết rõ nó vĩnh viễn sẽ không trở về được, không gắn lại được.
Hắn có một chốc hoảng thần như vậy, sau vài giây mới cố tình hắng giọng một cái: “Bối Bối, camera của cậu mở sai rồi.”
Thời điểm Beibei ngẩn người cũng rất đáng yêu, cậu có chút hoang mang nhíu nhíu mày, khuôn mặt phóng đại dí sát màn hình: “Hả? Có ý gì a?”
Rõ ràng cách màn hình, Trần Trác vậy mà cảm thấy khoảng cách thoáng cái kéo gần lại, gần đến nỗi có thể đếm được số lông mi của đối phương, hắn lại co quắp hắng giọng một cái: “Có thể là không cẩn thận ấn vào chỗ xoay camera rồi, ừm, chính là… hiện tại tôi có thể thấy được mặt cậu.”
Beibei phát ra một tiếng kêu sợ hãi giống như động vật nhỏ, màn hình đột nhiên đổ xuống, rất nhanh biến thành một màu đen.
Trần Trác đoán là cậu úp điện thoại xuống bàn rồi, qua hơn mười giây, đầu bên kia vang lên giọng nói có chút nôn nóng lại có chút bất lực của Beibei: “Tôi không biết cách xoay lại…”
Trần Trác cố gắng làm giọng điệu dịu xuống, hắn không muốn làm cho Beibei cảm thấy quá lúng túng: “Dùng giọng nói để mệnh lệnh, cậu nói với di động đổi đến camera sau là được rồi.”
Beibei bên kia dừng một chút mới đột nhiên nghiêm trang nói: “Giống như trước khi dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng phải hô to một tiếng Hàng Long Thập Bát Chưởng sao?”
Đây hình như là lần đầu tiên Beibei nói giỡn với hắn, Trần Trác thoáng cái không phản ứng kịp.
Beibei thấy hắn không trả lời, lập tức cẩn thận nhỏ giọng thăm dò: “Cái đó, không buồn cười sao? Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói ra mấy câu nhàm chán như vậy nữa…”
Trần Trác thật sự muốn Beibei lật camera qua, nhìn biểu tình hiện tại của cậu, sao có thể có người chỉ nói một câu cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu trên người cậu đầy đến sắp tràn ra ngoài.
GIờ phút này, Ký Tiểu Bắc ngồi xếp bằng trên giường, hai tay cầm điện thoại, hùng hổ mệnh lệnh cho điện thoại kết nối với Cz2046 giống như hô lên Hàng Long Thập Bát Chưởng, tiếp đó cậu chợt nghe được giọng nói của Cz2046, hắn gọi cậu, Bối Bối.
Trái tim Ký Tiểu Bắc lại bắt đầu rung động như được khởi tử hồi sinh: “Bữa trưa tốt lành!”
Ngày hôm qua cậu nhờ dì nhỏ mua cho cậu hai cái khăn quàng cổ cashmere giống nhau, một cái màu đất (*卡其色), một cái màu xám, đây là chủ đề cậu xin giúp đỡ hôm nay: “Có thể nhìn giúp tôi hai cái khăn quàng cổ này, cái nào là màu xám?”
“Bên trái là màu xám, bên phải là màu cà phê.” Trần Trác nghĩ một chút, hỏi nhiều một câu, “Sao vậy, phải ra ngoài sao?”
Ký Tiểu Bắc dừng một chút, lúc trả lời có chút không tự tin: “Ừm, đúng vậy.”
Trên thực tế, cậu đã thật lâu không ra khỏi cửa rồi, cẩn thận nhớ lại lần ra ngoài gần nhất cũng là từ tết trung thu rồi, cậu dùng gậy dò đường đã rất lâu rồi không sử dụng một mình sờ soạng đến cửa chung cư, chờ dì nhỏ tới đây đón cậu đi ăn lễ.
Giọng Cz2046 rất ôn nhu, giống như dỗ trẻ con: “Muốn đi đâu vậy? Có người đi cùng không?”
Ký Tiểu Bắc đành phải tiếp tục nói dối: “Muốn đi quảng trường trung tâm, rất gần a, đi một lát liền tới rồi, tôi đi một mình thôi.”
Đã lâu như vậy, Trần Trác cũng có thể đoán được bên cạnh Beibei không có ai chăm sóc, nhưng hắn hiện tại chỉ là một người bạn bình thường trên Be Your Eyes, dù có lo lắng, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế mà nói với Beibei: “Vậy dọc đường đi cậu phải chú ý an toàn, cần gì tùy thời cứ liên lạc với tôi?”
“Được, cảm ơn! Tôi đây, ra ngoài a!” Ký Tiểu Bắc cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe nhẹ nhõm sung sướng một chút, cậu nghĩ có lẽ Cz2046 không thích người âm trầm buồn chán.
Ngắt kết nối, Ký Tiểu Bắc phát hiện mình hoàn toàn không để ý Cz2046 nói cái nào là màu xám, cái nào là màu cà phê. Nhưng cũng không sao, cậu không thật sự muốn ra ngoài. Ký Tiểu Bắc tùy tiện cầm một cái đắp lên người, giống như đà điểu vùi đầu chui vào trong chăn.
Thật nhàm chán, muốn ngủ một giấc thật dài, giấc trưa thật dài, vẫn luôn ngủ đến trưa mai, như vậy thức dậy liền có thể liên lạc với Cz2046 rồi…. Kỳ thật buổi sáng, buổi tối cậu cũng muốn tìm Cz2046 trò chuyện, nhưng cậu không muốn Cz2046 chê cậu phiền.
Sáu giờ tối, nhân viên đúng giờ đưa bữa tối tới. Ký Tiểu Bắc không có khẩu vị, ăn một nửa liền bỏ. Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng âm báo mơ hồ, cậu đi vào phòng ngủ, dùng một thời gian rất lâu mới chạm đến điện thoại nhét dưới gối, nó nói: “Bạn tốt Cz2046 mời kết nối…”
Ký Tiểu Bắc cho là mình nghe lầm, cậu không biết Be Your Eyes còn có thể kết nối ngược lại, cậu sờ soạng đến bên giường ngồi xuống, không quá chắc chắn nói: “Đồng ý?”
Tiến vào trò chuyện video, chính là giọng của Cz2046: “Bối Bối, nghe được không?”
Ký Tiểu Bắc có chút bối rối: “Sao… sao anh lại gọi cho tôi được a?”
Bởi vì đây là chức năng mới bổ sung vì cậu nha, đương nhiên, Trần Trác không thể nói chuyện này cho cậu biết, đây là bí mật cùng tâm tư riêng của hắn: “Hình như là chức năng mới, tôi vừa mở phần mềm liền thấy nhiều hơn một biểu tượng, liền bấm vào xem thử.”
Ký Tiểu Bắc nghĩ mãi không rõ, đây có phải là đang nói Cz2046 có đôi khi cũng muốn trò chuyện với cậu, cậu lấy dũng khí hỏi thăm: “Chức năng này dùng để làm gì vậy?”
“Dùng để khi nào không có chuyện gì làm thì nói chuyện phiếm?” Trần Trác nhịn không được muốn trêu chọc cậu, “Hay là thời điểm không dùng đến tôi, cậu liền không muốn tán gẫu với tôi?” “Tôi không có!” Ký Tiểu Bắc không tự chủ lắc lắc đầu.
Trần Trác không nói cho Beibei, chức năng này là mở camera trước. Bên chỗ Beibei rất tối, dù sao trong thế giới của cậu cũng không cần bật đèn.
Đèn đường rọi vào từ cửa sổ, Beibei ngược sáng, chiếu ra một đường viền lông xù,. Trần Trác cảm thấy bộ dạng hai tay cầm điện thoại hết sức chuyên chú của cậu, giống như một bé hamster đang ôm hạt dưa trong ngực…
Đó là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm như thế này, Ký Tiểu Bắc muốn biểu hiện hoạt bát một chút, nếu như không thú vị lắm, ngày mai Cz2046 sẽ không tìm cậu chơi. Cậu chủ động nói với Cz2046 hôm nay mình đi đến quảng trường trung tâm, kỳ thật tất cả đều là tưởng tượng nói bừa, lần cuối cùng cậu qua đó đã là hơn năm năm trước.
Ký Tiểu Bắc không biết quảng trường trung tâm kia cũng đã dỡ bỏ vào năm trước rồi, Trần Trác chỉ là nghe, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày bọn họ có thể trò chuyện hai lần, một lần giữa trưa Beibei gọi qua, một lần buổi tối Cz2046 gọi tới. Có một ngày, bọn họ nói đến username của mỗi người, Ký Tiểu Bắc rất bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không gọi Bối Bối…”
Lúc cậu phồng má lại càng giống như hamster, Trần Trác xem nhiều liền muốn thiết kế một cái nút để đút hạt dưa cho cậu: “Hết cách rồi, không sửa miệng được. Cậu biết tên của tôi có nghĩa gì không?”
Ký Tiểu Bắc kỳ thật xoắn xuýt vấn đề này đã lâu lắm rồi, đến lúc này cậu cũng không biết xưng hô với Cz2046 như thế nào: “Hai chữ trước hẳn là tên viết tắt, 2046.. 2046 là bộ phim kia sao?”
Trần Trác ừ một tiếng: “Chính là bộ phim của Vương Gia Vệ.”
Nói thật Ký Tiểu Bắc đều rất ngạc nhiên đối với mọi điều về 2046, hiện tại cậu lớn gan hơn rồi, không còn nói cái gì cũng sợ tay sợ chân: “Nói về cái gì a?”
Bộ phim này nói rõ liền có chút khó khăn, Trần Trác dựa vào trí nhớ nói cho cậu một lần, Ký Tiểu Bắc bị hắn nói đến chóng mặt như lọt vào sương mù: “Hai Tô Lệ Trân thật sự là hai người sao? LuLu thật sự đã chết sao? Chu Mộ Vân thích Vương Khiết Văn sao? Chu Mộ Vân có thích Bạch Linh không? Lúc sau anh ta lại thích Vương Tĩnh Văn rồi? Cuối cùng bọn họ có cùng một chỗ không? Vậy Tô Lệ Trân làm sao bây giờ? Anh ta không thích Tô Lệ Trân sao? 2046 rốt cuộc là gì nha? Tại sao Vương Tĩnh Văn lại biến thành người máy?”
Cuối cùng Trần Trác cũng bị cậu vòng đến hôn mê: “Chờ một chút, tôi nghĩ môt chút a…”
Ký Tiểu Bắc có chút khổ sở, nếu như năm năm trước cậu xem qua bộ phim kia thì tốt rồi, vậy hiện tại cậu liền có chuyện để nói, mà không phải nhìn chằm chằm Cz2046 hỏi cái này hỏi cái kia, có vẻ rất đần.
Ký Tiểu Bắc có chút ủ rũ cúi thấp đầu, vừa không cẩn thận liền nói ra lời trong lòng. Cz2046 bên kia bình tĩnh, đột nhiên hỏi cậu: “Bối Bối cậu muốn xem phim không?”
Lông mi Ký Tiểu Bắc run run, dường như ánh mắt đột nhiên càng ảm đạm rồi, này hình như là từ rất lâu rồi cho đến hiện tại lần đầu tiên cậu cảm thấy bị Cz2046 mạo phạm: “… Anh biết tôi không thể.”
Trần Trác hiện tại là nhìn Beibei nhăn mày một chút cũng chịu không nổi, hắn thích xem bộ dạng cậu cười: “Thật xin lỗi, tôi không phải có ý kia! Tôi là muốn nói, cậu có nghe nói rạp chiếu phim cho người khiếm thị không?”
Trần Trác là một trong những nhà phát triển của Be Your Eyes, lúc đầu dùng phần mềm nhà mình chỉ là vì kiểm tra cùng điều chỉnh chức năng, từ khi gặp được vị bạn học Beibei này, dường như tất cả lại ý nghĩa hơn nhiều.
Kỳ thật Trần Trác đã thấy người thật của Beibei, một ngày nào đó của tháng trước khi bọn họ dùng kết nối bạn tốt tiến hành trò chuyện video, Beibei không cẩn thận đổi chiều camera, thế là Trần Trác vừa ngẩng đầu liền thấy mặt của cậu.
Cậu thoạt nhìn rất nhỏ, có lẽ mới đầu hai mươi, tóc trước trán có hơi dài, phủ lên lông mi, mũi rất thẳng rất cao, cằm gầy gầy nhọn nhọn, giờ phút này cậu đang bất an cắn môi dưới, vì vậy lộ ra hai răng thỏ giống như hạt gạo.
Quan trọng nhất là, cậu có một đôi mắt vô cùng động lòng người, lông mi không dài nhưng rất dày, đầu mắt tròn tròn, đuôi mắt hơi xếch, màu mắt là cái loại nâu nhàn nhạt.
Đáng tiếc, nó là mờ.
Phản ứng đầu tiên của Trần Trác chính là đáng tiếc, không phải đồng tình, thương hại, chỉ đơn thuần là đáng tiếc. Nó là một loại đáng tiếc khi một bình hoa xinh đẹp rơi vỡ thành từng mảnh ở bên chân bạn, bạn biết rõ nó vĩnh viễn sẽ không trở về được, không gắn lại được.
Hắn có một chốc hoảng thần như vậy, sau vài giây mới cố tình hắng giọng một cái: “Bối Bối, camera của cậu mở sai rồi.”
Thời điểm Beibei ngẩn người cũng rất đáng yêu, cậu có chút hoang mang nhíu nhíu mày, khuôn mặt phóng đại dí sát màn hình: “Hả? Có ý gì a?”
Rõ ràng cách màn hình, Trần Trác vậy mà cảm thấy khoảng cách thoáng cái kéo gần lại, gần đến nỗi có thể đếm được số lông mi của đối phương, hắn lại co quắp hắng giọng một cái: “Có thể là không cẩn thận ấn vào chỗ xoay camera rồi, ừm, chính là… hiện tại tôi có thể thấy được mặt cậu.”
Beibei phát ra một tiếng kêu sợ hãi giống như động vật nhỏ, màn hình đột nhiên đổ xuống, rất nhanh biến thành một màu đen.
Trần Trác đoán là cậu úp điện thoại xuống bàn rồi, qua hơn mười giây, đầu bên kia vang lên giọng nói có chút nôn nóng lại có chút bất lực của Beibei: “Tôi không biết cách xoay lại…”
Trần Trác cố gắng làm giọng điệu dịu xuống, hắn không muốn làm cho Beibei cảm thấy quá lúng túng: “Dùng giọng nói để mệnh lệnh, cậu nói với di động đổi đến camera sau là được rồi.”
Beibei bên kia dừng một chút mới đột nhiên nghiêm trang nói: “Giống như trước khi dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng phải hô to một tiếng Hàng Long Thập Bát Chưởng sao?”
Đây hình như là lần đầu tiên Beibei nói giỡn với hắn, Trần Trác thoáng cái không phản ứng kịp.
Beibei thấy hắn không trả lời, lập tức cẩn thận nhỏ giọng thăm dò: “Cái đó, không buồn cười sao? Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói ra mấy câu nhàm chán như vậy nữa…”
Trần Trác thật sự muốn Beibei lật camera qua, nhìn biểu tình hiện tại của cậu, sao có thể có người chỉ nói một câu cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu trên người cậu đầy đến sắp tràn ra ngoài.
GIờ phút này, Ký Tiểu Bắc ngồi xếp bằng trên giường, hai tay cầm điện thoại, hùng hổ mệnh lệnh cho điện thoại kết nối với Cz2046 giống như hô lên Hàng Long Thập Bát Chưởng, tiếp đó cậu chợt nghe được giọng nói của Cz2046, hắn gọi cậu, Bối Bối.
Trái tim Ký Tiểu Bắc lại bắt đầu rung động như được khởi tử hồi sinh: “Bữa trưa tốt lành!”
Ngày hôm qua cậu nhờ dì nhỏ mua cho cậu hai cái khăn quàng cổ cashmere giống nhau, một cái màu đất (*卡其色), một cái màu xám, đây là chủ đề cậu xin giúp đỡ hôm nay: “Có thể nhìn giúp tôi hai cái khăn quàng cổ này, cái nào là màu xám?”
“Bên trái là màu xám, bên phải là màu cà phê.” Trần Trác nghĩ một chút, hỏi nhiều một câu, “Sao vậy, phải ra ngoài sao?”
Ký Tiểu Bắc dừng một chút, lúc trả lời có chút không tự tin: “Ừm, đúng vậy.”
Trên thực tế, cậu đã thật lâu không ra khỏi cửa rồi, cẩn thận nhớ lại lần ra ngoài gần nhất cũng là từ tết trung thu rồi, cậu dùng gậy dò đường đã rất lâu rồi không sử dụng một mình sờ soạng đến cửa chung cư, chờ dì nhỏ tới đây đón cậu đi ăn lễ.
Giọng Cz2046 rất ôn nhu, giống như dỗ trẻ con: “Muốn đi đâu vậy? Có người đi cùng không?”
Ký Tiểu Bắc đành phải tiếp tục nói dối: “Muốn đi quảng trường trung tâm, rất gần a, đi một lát liền tới rồi, tôi đi một mình thôi.”
Đã lâu như vậy, Trần Trác cũng có thể đoán được bên cạnh Beibei không có ai chăm sóc, nhưng hắn hiện tại chỉ là một người bạn bình thường trên Be Your Eyes, dù có lo lắng, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế mà nói với Beibei: “Vậy dọc đường đi cậu phải chú ý an toàn, cần gì tùy thời cứ liên lạc với tôi?”
“Được, cảm ơn! Tôi đây, ra ngoài a!” Ký Tiểu Bắc cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe nhẹ nhõm sung sướng một chút, cậu nghĩ có lẽ Cz2046 không thích người âm trầm buồn chán.
Ngắt kết nối, Ký Tiểu Bắc phát hiện mình hoàn toàn không để ý Cz2046 nói cái nào là màu xám, cái nào là màu cà phê. Nhưng cũng không sao, cậu không thật sự muốn ra ngoài. Ký Tiểu Bắc tùy tiện cầm một cái đắp lên người, giống như đà điểu vùi đầu chui vào trong chăn.
Thật nhàm chán, muốn ngủ một giấc thật dài, giấc trưa thật dài, vẫn luôn ngủ đến trưa mai, như vậy thức dậy liền có thể liên lạc với Cz2046 rồi…. Kỳ thật buổi sáng, buổi tối cậu cũng muốn tìm Cz2046 trò chuyện, nhưng cậu không muốn Cz2046 chê cậu phiền.
Sáu giờ tối, nhân viên đúng giờ đưa bữa tối tới. Ký Tiểu Bắc không có khẩu vị, ăn một nửa liền bỏ. Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng âm báo mơ hồ, cậu đi vào phòng ngủ, dùng một thời gian rất lâu mới chạm đến điện thoại nhét dưới gối, nó nói: “Bạn tốt Cz2046 mời kết nối…”
Ký Tiểu Bắc cho là mình nghe lầm, cậu không biết Be Your Eyes còn có thể kết nối ngược lại, cậu sờ soạng đến bên giường ngồi xuống, không quá chắc chắn nói: “Đồng ý?”
Tiến vào trò chuyện video, chính là giọng của Cz2046: “Bối Bối, nghe được không?”
Ký Tiểu Bắc có chút bối rối: “Sao… sao anh lại gọi cho tôi được a?”
Bởi vì đây là chức năng mới bổ sung vì cậu nha, đương nhiên, Trần Trác không thể nói chuyện này cho cậu biết, đây là bí mật cùng tâm tư riêng của hắn: “Hình như là chức năng mới, tôi vừa mở phần mềm liền thấy nhiều hơn một biểu tượng, liền bấm vào xem thử.”
Ký Tiểu Bắc nghĩ mãi không rõ, đây có phải là đang nói Cz2046 có đôi khi cũng muốn trò chuyện với cậu, cậu lấy dũng khí hỏi thăm: “Chức năng này dùng để làm gì vậy?”
“Dùng để khi nào không có chuyện gì làm thì nói chuyện phiếm?” Trần Trác nhịn không được muốn trêu chọc cậu, “Hay là thời điểm không dùng đến tôi, cậu liền không muốn tán gẫu với tôi?” “Tôi không có!” Ký Tiểu Bắc không tự chủ lắc lắc đầu.
Trần Trác không nói cho Beibei, chức năng này là mở camera trước. Bên chỗ Beibei rất tối, dù sao trong thế giới của cậu cũng không cần bật đèn.
Đèn đường rọi vào từ cửa sổ, Beibei ngược sáng, chiếu ra một đường viền lông xù,. Trần Trác cảm thấy bộ dạng hai tay cầm điện thoại hết sức chuyên chú của cậu, giống như một bé hamster đang ôm hạt dưa trong ngực…
Đó là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm như thế này, Ký Tiểu Bắc muốn biểu hiện hoạt bát một chút, nếu như không thú vị lắm, ngày mai Cz2046 sẽ không tìm cậu chơi. Cậu chủ động nói với Cz2046 hôm nay mình đi đến quảng trường trung tâm, kỳ thật tất cả đều là tưởng tượng nói bừa, lần cuối cùng cậu qua đó đã là hơn năm năm trước.
Ký Tiểu Bắc không biết quảng trường trung tâm kia cũng đã dỡ bỏ vào năm trước rồi, Trần Trác chỉ là nghe, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày bọn họ có thể trò chuyện hai lần, một lần giữa trưa Beibei gọi qua, một lần buổi tối Cz2046 gọi tới. Có một ngày, bọn họ nói đến username của mỗi người, Ký Tiểu Bắc rất bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không gọi Bối Bối…”
Lúc cậu phồng má lại càng giống như hamster, Trần Trác xem nhiều liền muốn thiết kế một cái nút để đút hạt dưa cho cậu: “Hết cách rồi, không sửa miệng được. Cậu biết tên của tôi có nghĩa gì không?”
Ký Tiểu Bắc kỳ thật xoắn xuýt vấn đề này đã lâu lắm rồi, đến lúc này cậu cũng không biết xưng hô với Cz2046 như thế nào: “Hai chữ trước hẳn là tên viết tắt, 2046.. 2046 là bộ phim kia sao?”
Trần Trác ừ một tiếng: “Chính là bộ phim của Vương Gia Vệ.”
Nói thật Ký Tiểu Bắc đều rất ngạc nhiên đối với mọi điều về 2046, hiện tại cậu lớn gan hơn rồi, không còn nói cái gì cũng sợ tay sợ chân: “Nói về cái gì a?”
Bộ phim này nói rõ liền có chút khó khăn, Trần Trác dựa vào trí nhớ nói cho cậu một lần, Ký Tiểu Bắc bị hắn nói đến chóng mặt như lọt vào sương mù: “Hai Tô Lệ Trân thật sự là hai người sao? LuLu thật sự đã chết sao? Chu Mộ Vân thích Vương Khiết Văn sao? Chu Mộ Vân có thích Bạch Linh không? Lúc sau anh ta lại thích Vương Tĩnh Văn rồi? Cuối cùng bọn họ có cùng một chỗ không? Vậy Tô Lệ Trân làm sao bây giờ? Anh ta không thích Tô Lệ Trân sao? 2046 rốt cuộc là gì nha? Tại sao Vương Tĩnh Văn lại biến thành người máy?”
Cuối cùng Trần Trác cũng bị cậu vòng đến hôn mê: “Chờ một chút, tôi nghĩ môt chút a…”
Ký Tiểu Bắc có chút khổ sở, nếu như năm năm trước cậu xem qua bộ phim kia thì tốt rồi, vậy hiện tại cậu liền có chuyện để nói, mà không phải nhìn chằm chằm Cz2046 hỏi cái này hỏi cái kia, có vẻ rất đần.
Ký Tiểu Bắc có chút ủ rũ cúi thấp đầu, vừa không cẩn thận liền nói ra lời trong lòng. Cz2046 bên kia bình tĩnh, đột nhiên hỏi cậu: “Bối Bối cậu muốn xem phim không?”
Lông mi Ký Tiểu Bắc run run, dường như ánh mắt đột nhiên càng ảm đạm rồi, này hình như là từ rất lâu rồi cho đến hiện tại lần đầu tiên cậu cảm thấy bị Cz2046 mạo phạm: “… Anh biết tôi không thể.”
Trần Trác hiện tại là nhìn Beibei nhăn mày một chút cũng chịu không nổi, hắn thích xem bộ dạng cậu cười: “Thật xin lỗi, tôi không phải có ý kia! Tôi là muốn nói, cậu có nghe nói rạp chiếu phim cho người khiếm thị không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.