Chương 22: Phiên ngoại 56 – 60
Hạnh Nhân Trà
21/11/2020
56.
Trần Trác vừa rửa chén xong, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc ngồi trên sô pha, một tay mò vào trong quần ngủ của mình nhích tới nhích lui.
Trần Trác nhíu mày: Em đang làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc: Không làm gì nha, không làm gì nha…
Hai người cùng nhau đọc sách, lúc Trần Trác lật sách, mắt liếc qua lại thấy Ký Tiểu Bắc thò tay vào quần.
Trần Trác hỏi cậu: Tay em lại làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc đỏ mặt: Không có a, anh nhìn lầm rồi.
Chờ tắm xong đi ra, Trần Trác lại bắt được Ký Tiểu Bắc một mình lăn trên giường làm chuyện mờ ám. Nếu như Ký Tiểu Bắc là đang… mà nói, này quả thật chính là miệt thị cùng vũ nhục hắn!
Trần Trác cầm lấy cổ tay của cậu, nhẹ nhàng thành thạo liền cởi quần cậu xuống, sau đó mới thấy trên đùi Ký Tiểu Bắc có hai cái bong bóng nước.
Trần Trác: Sao lại vậy? Có đau không a?
Ký Tiểu Bắc: Túi chườm nóng…
Trần Trác có loại vui vẻ khi bé con hiểu chuyện: Vậy sao em không nói cho anh biết, buổi tối tự mình vụng trộm bôi thuốc?
Ký Tiểu Bắc lắc đầu: Anh xem!
Cậu dùng ngón tay chọc chọc bong bóng bên trái, nước bên trong dồn qua bên phải, lại chọc bên phải, nước lại dồn qua bên trái.
Trần Trác đánh một cái vào mu bàn tay cậu không chút lưu tình: Này là đồ chơi sao? Có phải em chuẩn bị ngày mai lại bỏng thêm chút nữa cho thành bốn cái?
Cuối cùng Ký Tiểu Bắc bị ép nằm thành hình chữ đại ở trên giường, Trần Trác bôi thuốc mỡ cho cậu. Tư thế này quá xấu hổ, Ký Tiểu Bắc nhiều lần có ý đồ thu chân về, đều bị Trần Trác đè lại.
Trần Trác: Lộn xộn nữa anh lấy dây chống lạc ra dùng nha!
Ký Tiểu Bắc: …Ồ.
Trần Trác: Còn có nơi này không cho lên, anh đứng đắn bôi thuốc mỡ cho em, đầu óc em chứa bậy bạ gì vậy hả.
Ký Tiểu Bắc: Anh nói không có đạo lý a! Cái này mà không lên em đây liền hỏng rồi không phải sao!!!
57.
Buổi tối Trần Trác ở công ty họp cuối năm, không về ăn cơm, Ký Tiểu Bắc ủy khuất ở nhà một mình, muốn tìm người chơi cùng.
Cậu gọi điện cho tỷ tỷ siêu thích, nói tỷ tỷ chúng ta cùng đi xem phim kinh dị đi! Tỷ tỷ nói đang hẹn hò cùng bạn trai, hẹn lại ngày mai.
Cậu gọi điện cho em gái, nói chúng ta đi ăn lẩu đi! Anh mời khách! Em gái nói đã ăn hồi trưa rồi, lần sau ăn.
Cậu gọi điện cho dì nhỏ, hỏi dì nhỏ ăn cơm chưa? Dì nói đã ăn xong rồi, Chú đang rửa chén, xảy ra chuyện gì? Cháu còn chưa ăn? Ký Tiểu Bắc sợ làm phiền dì, vội nói không có không có.
Sau khi cúp điện thoại, cậu xuống lầu bỏ rác, cổng lớn cạch một tiếng đóng lạ. Ký Tiểu Bắc sửng sốt ba giây, phát hiện mình không mang chìa khóa. Cậu ngồi ở bồn hoa dưới lầu trong chốc lát, nghe thấy tiếng xe máy. Không biết người kia ấn chuông phòng số mấy, không ai mở cửa cho anh ta. Ký Tiểu Bắc hỏi anh ta tìm ai, vừa hỏi quả nhiên là Trần Trác giao hàng cho cậu.
Vì vậy Ký Tiểu Bắc ôm hộp cơm ngồi trong gió hỗn độn…
Vừa vặn bảo vệ đi tuần tra, bảo vệ quen cậu, hỏi cậu đứng trước cửa làm gì, Ký Tiểu Bắc: Ra ngoài đổ rác quên mang chìa khóa.
Bảo vệ An: Vậy tôi giúp cậu liên lạc với người nhà đi.
Ký Tiểu Bắc: Không cần không cần, tối hôm nay anh ấy có việc.
Cuối cùng bảo vệ An mang Ký Tiểu Bắc về bốt bảo vệ, Ký Tiểu Bắc ăn xong hộp cơm nóng hầm hập, còn thích ý ngồi nghe radio với bảo vệ An. Đến tám giờ, cậu mang theo hộp cơm không trở về.
Trần Trác vừa về đến nhà đã bị bảo vệ An cản lại.
Bảo vệ An: Hồi nãy tiểu An đóng cửa nhốt mình bên ngoài, chú để cậu ấy ngồi đây một chốc, vừa mới về, cậu mau đi mở cửa cho cậu ấy a.
Trần Trác vội tới, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc ôm hộp cơm ngồi bên cạnh bồn hoa.
Ký Tiểu Bắc nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra hắn: Sao giờ này anh mới về.
Trần Trác cố ý hỏi cậu: Em ở dưới lầu làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc mếu máo: Em xuống lầu bỏ rác quên không mang chìa khóa. Chính là em không dám gọi điện thoại cho anh, bởi vì anh đang họp cuối năm, Anh đang cùng đồng nghiệp soái ca khiêu vũ, một mình em ngồi đây ăn cơm hộp trong gió lạnh.
Trần Trác lấy hộp cơm không dùng làm chứng cứ trong tay cậu ném đi, ôm cậu xoa xoa: Nhóc đáng thương, ca ca ôm một cái.
Kỷ thật là nhóc lừa đảo.
58.
[Tình yêu thật sự sẽ khiến người ta trở nên ngốc sao?]
Đọc câu hỏi này, tôi nghĩ tới hai chuyện nhỏ. Có một lần tôi cùng cậu bạn nhỏ đi cửa hàng chơi, lúc sau có đi toilet một lần. Khi tôi ra tới cửa, thấy em ấy đang chơi máy sấy tay.
Lúc máy sấy tay khởi động không phải sẽ kêu to một tiếng sao, em ấy liền có chút sợ hãi, chính là rất muốn chơi. Ở bên kia giơ vuốt dò xét cả buổi, máy vừa khởi động liền sợ tới mức rụt tay về.
Trong lòng tôi giống như có con mèo nhỏ cào qua, một tuần sau tôi lắp một cái máy sấy tay ở nhà.
Cậu bạn nhỏ hỏi tôi mua cái máy này làm gì? Tôi nói ngày đó thấy em ấy chơi rất vui, liền muốn lắp cho em ấy chơi mỗi ngày.
Em ấy lập tức nóng nảy: Ngày đó là em chờ anh quá nhàm chán mới tùy tiện chơi một chút a, trong nhà lắp cái này cũng không dùng đến! Anh này sao lại có thể dùng tiện bậy bạ như vậy a! Em phải nói cho mẹ!
Bị cậu nói trúng rồi, lúc sau số lần cái máy này được dùng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên tôi cõng em ấy về nhà, em ấy đặc biệt nghe lời, ôm cổ tôi, ngoan ngoãn nằm trên lưng tôi.
Tôi hỏi em ấy sao lại yên tĩnh không nói lời nào như vậy? Em ấy nói em ấy nhớ tới khi còn nhỏ, một nhà ba người đi vườn bách thú chơi, ba em ấy đưa em ấy lên vai nâng đến thật cao, những người bạn nhỏ khác nhìn không thấy, chỉ có mình em ấy có thể nhìn thấy.
Tôi nói hiện tại cũng có thể nâng em lên cao như vậy, có muốn thử một chút không? Em ấy nói hiện tại nâng cao cũng không thấy gì nha.
Tôi phát hiện mình nói sai rồi, tôi vẫn luôn biến ngốc ở trước mặt em ấy. Không nghĩ tới em ấy còn có nửa câu sau: Chính là em còn muốn anh nâng nâng em…
Em ấy thật tốt bạn biết không…
Tôi không biết người khác sẽ có bộ dạng gì trong tình yêu. Tôi giống như chỉ cần đụng tới em ấy liền sẽ biến thành một tên ngốc nói chuyện làm việc đều ngốc.
59.
[Tình yêu thật sự sẽ khiến người trở nên ngu ngốc sao?]
Bổ sung: Ngày hôm qua có người hỏi tôi cậu bạn nhỏ kia có vì tình yêu trở nên ngốc hay không? Tôi cảm thấy hẳn là có!
Tai em ấy rất tinh, vừa nghe đến tiếng bước chân là có thể nhận ra tôi. Có đôi khi hẹn gặp mặt, em ấy nghe được tiếng bước chân tôi liền lập tức chạy lạch bạch tới.
Mỗi lần tôi đều nói em đừng chạy, đi chậm thôi. Em ấy không nghe tôi. Có một lần tôi nói với em ấy: Em chạy tóc hai bên liền sẽ nhếch lên nhếch lên theo gió, giống như hai lỗ tai heo, có chút ngốc. Em ấy tức chết rồi: Anh mới giống lỗ tai heo!!! Xong rồi trước khi ngủ lại rầu rĩ không vui chui vào ngực tôi hỏi: Chạy thật sự giống như lỗ tai heo sao?
Tôi rất mừng, uy hiếp đã có tác dụng, cho rằng lần này cuối cùng thành công, không nghĩ tới phương thức giải quyết của em ấy chỉ là dùng hai tay mình đè lại tóc hai bên??? Lần đầu tiên khi thấy em ấy ôm đầu chạy thẳng đến chỗ tôi, tôi thật sự là… sợ ngây người, không biết trong đầu em ấy mỗi ngày đều nghĩ đến cái gì a.
Kỳ thật vì trả lời vấn đề này, cả đêm qua tôi ngủ không ngon, nghiêm túc nhớ lại những chuyện ngốc nghếch của cậu bạn nhỏ cả đêm, kết quả nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ ra một chuyện như thế.
Nhưng mà tôi cảm thấy đây không phải là có thể chứng minh em ấy không bởi vì tình yêu mà trở nên ngốc, chỉ có thể chứng minh tôi thật khờ, trong mắt tôi em ấy cho dù là heo con cũng là heo con thông minh nhất toàn thế giới, em ấy không có khả năng ngốc!
60.
Tới gần mùa xuân, hai người bọn họ không ăn tết ở nhà bên này, không cần đặt mua đồ tết, nhưng mà phải về nhà Trần Trác.
Buổi tối Trần Trác tắm xong đi ra, thấy Ký Tiểu Bắc nằm sấp trên giường, hai chân gập lên lắc qua lắc lại, ống quần nhung* trượt xuống tận đầu gối.
(*珊瑚绒: san. hô nhung.)
Nghe thấy Trần Trác ra, Ký Tiểu Bắc giơ hai tay chống cằm ngẩng đầu: Trần Trác, ba mẹ anh thích gì a?
Trần Trác vòng đến phía sau cậu gãi gãi lòng bàn chân cậu: Thích cái gì là cái gì?
Ký Tiểu Bắc lập tức rụt chân uốn qua uốn lại, vặn mình thành một cái bánh quai chèo: Lễ mừng năm mới phải mang ít đồ trở về.
Trần Trác nghĩ một chút: Không cần cố ý mang gì nha.
Ký Tiểu Bắc lại hỏi: Vậy lúc trước anh mang cái gì?
Trần Trác: Chỉ có bản thân mình a.
Ký Tiểu Bắc:…
Trần Trác: Năm nay còn mang theo em.
Ký Tiểu Bắc;…
Trần Trác: Anh thấy không có gì cần mua a, mẹ anh liền thích em, chỉ mang em về là đủ rồi.
Nói thì nói như thế, ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc liền bắt đầu mua đặc sản, mỗi ngày đều có đồ giao đến nhà.
Trần Trác có chút nóng nảy: Dừng tay a, một vali đều sắp không chứa nổi rồi…
An ổn chưa được mấy ngày, Trần Trác tan tầm lại thấy thật nhiều vali lớn lớn bé bé, có mấy cái nhìn qua còn rất đắt.
Trần Trác: Đây là làm sao? Dọn nhà sao?
Ký Tiểu Bắc chỉ vào những thứ này nói cho hắn biết: Hôm nay dì nhỏ tới đây, đều là dì chọn, dì nói lần đầu tiên đến nhà, không thể làm mất mặt nhà họ Ký, những thứ này đều là sính lễ.
Trần Trác: Cái gì mà mất mặt hay không mất mặt… từ từ, em mới nói gì nha?
Ký Tiểu Bắc: Hôm nay dì nhỏ tới đây…
Trần Trác: Không phải, hai chữ cuối cùng!
Ký Tiểu Bắc: Sính lễ! [nhíu mày]
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Có vấn đề gì sao?
Trần Trác: Không dám không dám…
Trần Trác vừa rửa chén xong, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc ngồi trên sô pha, một tay mò vào trong quần ngủ của mình nhích tới nhích lui.
Trần Trác nhíu mày: Em đang làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc: Không làm gì nha, không làm gì nha…
Hai người cùng nhau đọc sách, lúc Trần Trác lật sách, mắt liếc qua lại thấy Ký Tiểu Bắc thò tay vào quần.
Trần Trác hỏi cậu: Tay em lại làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc đỏ mặt: Không có a, anh nhìn lầm rồi.
Chờ tắm xong đi ra, Trần Trác lại bắt được Ký Tiểu Bắc một mình lăn trên giường làm chuyện mờ ám. Nếu như Ký Tiểu Bắc là đang… mà nói, này quả thật chính là miệt thị cùng vũ nhục hắn!
Trần Trác cầm lấy cổ tay của cậu, nhẹ nhàng thành thạo liền cởi quần cậu xuống, sau đó mới thấy trên đùi Ký Tiểu Bắc có hai cái bong bóng nước.
Trần Trác: Sao lại vậy? Có đau không a?
Ký Tiểu Bắc: Túi chườm nóng…
Trần Trác có loại vui vẻ khi bé con hiểu chuyện: Vậy sao em không nói cho anh biết, buổi tối tự mình vụng trộm bôi thuốc?
Ký Tiểu Bắc lắc đầu: Anh xem!
Cậu dùng ngón tay chọc chọc bong bóng bên trái, nước bên trong dồn qua bên phải, lại chọc bên phải, nước lại dồn qua bên trái.
Trần Trác đánh một cái vào mu bàn tay cậu không chút lưu tình: Này là đồ chơi sao? Có phải em chuẩn bị ngày mai lại bỏng thêm chút nữa cho thành bốn cái?
Cuối cùng Ký Tiểu Bắc bị ép nằm thành hình chữ đại ở trên giường, Trần Trác bôi thuốc mỡ cho cậu. Tư thế này quá xấu hổ, Ký Tiểu Bắc nhiều lần có ý đồ thu chân về, đều bị Trần Trác đè lại.
Trần Trác: Lộn xộn nữa anh lấy dây chống lạc ra dùng nha!
Ký Tiểu Bắc: …Ồ.
Trần Trác: Còn có nơi này không cho lên, anh đứng đắn bôi thuốc mỡ cho em, đầu óc em chứa bậy bạ gì vậy hả.
Ký Tiểu Bắc: Anh nói không có đạo lý a! Cái này mà không lên em đây liền hỏng rồi không phải sao!!!
57.
Buổi tối Trần Trác ở công ty họp cuối năm, không về ăn cơm, Ký Tiểu Bắc ủy khuất ở nhà một mình, muốn tìm người chơi cùng.
Cậu gọi điện cho tỷ tỷ siêu thích, nói tỷ tỷ chúng ta cùng đi xem phim kinh dị đi! Tỷ tỷ nói đang hẹn hò cùng bạn trai, hẹn lại ngày mai.
Cậu gọi điện cho em gái, nói chúng ta đi ăn lẩu đi! Anh mời khách! Em gái nói đã ăn hồi trưa rồi, lần sau ăn.
Cậu gọi điện cho dì nhỏ, hỏi dì nhỏ ăn cơm chưa? Dì nói đã ăn xong rồi, Chú đang rửa chén, xảy ra chuyện gì? Cháu còn chưa ăn? Ký Tiểu Bắc sợ làm phiền dì, vội nói không có không có.
Sau khi cúp điện thoại, cậu xuống lầu bỏ rác, cổng lớn cạch một tiếng đóng lạ. Ký Tiểu Bắc sửng sốt ba giây, phát hiện mình không mang chìa khóa. Cậu ngồi ở bồn hoa dưới lầu trong chốc lát, nghe thấy tiếng xe máy. Không biết người kia ấn chuông phòng số mấy, không ai mở cửa cho anh ta. Ký Tiểu Bắc hỏi anh ta tìm ai, vừa hỏi quả nhiên là Trần Trác giao hàng cho cậu.
Vì vậy Ký Tiểu Bắc ôm hộp cơm ngồi trong gió hỗn độn…
Vừa vặn bảo vệ đi tuần tra, bảo vệ quen cậu, hỏi cậu đứng trước cửa làm gì, Ký Tiểu Bắc: Ra ngoài đổ rác quên mang chìa khóa.
Bảo vệ An: Vậy tôi giúp cậu liên lạc với người nhà đi.
Ký Tiểu Bắc: Không cần không cần, tối hôm nay anh ấy có việc.
Cuối cùng bảo vệ An mang Ký Tiểu Bắc về bốt bảo vệ, Ký Tiểu Bắc ăn xong hộp cơm nóng hầm hập, còn thích ý ngồi nghe radio với bảo vệ An. Đến tám giờ, cậu mang theo hộp cơm không trở về.
Trần Trác vừa về đến nhà đã bị bảo vệ An cản lại.
Bảo vệ An: Hồi nãy tiểu An đóng cửa nhốt mình bên ngoài, chú để cậu ấy ngồi đây một chốc, vừa mới về, cậu mau đi mở cửa cho cậu ấy a.
Trần Trác vội tới, nhìn thấy Ký Tiểu Bắc ôm hộp cơm ngồi bên cạnh bồn hoa.
Ký Tiểu Bắc nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra hắn: Sao giờ này anh mới về.
Trần Trác cố ý hỏi cậu: Em ở dưới lầu làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc mếu máo: Em xuống lầu bỏ rác quên không mang chìa khóa. Chính là em không dám gọi điện thoại cho anh, bởi vì anh đang họp cuối năm, Anh đang cùng đồng nghiệp soái ca khiêu vũ, một mình em ngồi đây ăn cơm hộp trong gió lạnh.
Trần Trác lấy hộp cơm không dùng làm chứng cứ trong tay cậu ném đi, ôm cậu xoa xoa: Nhóc đáng thương, ca ca ôm một cái.
Kỷ thật là nhóc lừa đảo.
58.
[Tình yêu thật sự sẽ khiến người ta trở nên ngốc sao?]
Đọc câu hỏi này, tôi nghĩ tới hai chuyện nhỏ. Có một lần tôi cùng cậu bạn nhỏ đi cửa hàng chơi, lúc sau có đi toilet một lần. Khi tôi ra tới cửa, thấy em ấy đang chơi máy sấy tay.
Lúc máy sấy tay khởi động không phải sẽ kêu to một tiếng sao, em ấy liền có chút sợ hãi, chính là rất muốn chơi. Ở bên kia giơ vuốt dò xét cả buổi, máy vừa khởi động liền sợ tới mức rụt tay về.
Trong lòng tôi giống như có con mèo nhỏ cào qua, một tuần sau tôi lắp một cái máy sấy tay ở nhà.
Cậu bạn nhỏ hỏi tôi mua cái máy này làm gì? Tôi nói ngày đó thấy em ấy chơi rất vui, liền muốn lắp cho em ấy chơi mỗi ngày.
Em ấy lập tức nóng nảy: Ngày đó là em chờ anh quá nhàm chán mới tùy tiện chơi một chút a, trong nhà lắp cái này cũng không dùng đến! Anh này sao lại có thể dùng tiện bậy bạ như vậy a! Em phải nói cho mẹ!
Bị cậu nói trúng rồi, lúc sau số lần cái máy này được dùng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên tôi cõng em ấy về nhà, em ấy đặc biệt nghe lời, ôm cổ tôi, ngoan ngoãn nằm trên lưng tôi.
Tôi hỏi em ấy sao lại yên tĩnh không nói lời nào như vậy? Em ấy nói em ấy nhớ tới khi còn nhỏ, một nhà ba người đi vườn bách thú chơi, ba em ấy đưa em ấy lên vai nâng đến thật cao, những người bạn nhỏ khác nhìn không thấy, chỉ có mình em ấy có thể nhìn thấy.
Tôi nói hiện tại cũng có thể nâng em lên cao như vậy, có muốn thử một chút không? Em ấy nói hiện tại nâng cao cũng không thấy gì nha.
Tôi phát hiện mình nói sai rồi, tôi vẫn luôn biến ngốc ở trước mặt em ấy. Không nghĩ tới em ấy còn có nửa câu sau: Chính là em còn muốn anh nâng nâng em…
Em ấy thật tốt bạn biết không…
Tôi không biết người khác sẽ có bộ dạng gì trong tình yêu. Tôi giống như chỉ cần đụng tới em ấy liền sẽ biến thành một tên ngốc nói chuyện làm việc đều ngốc.
59.
[Tình yêu thật sự sẽ khiến người trở nên ngu ngốc sao?]
Bổ sung: Ngày hôm qua có người hỏi tôi cậu bạn nhỏ kia có vì tình yêu trở nên ngốc hay không? Tôi cảm thấy hẳn là có!
Tai em ấy rất tinh, vừa nghe đến tiếng bước chân là có thể nhận ra tôi. Có đôi khi hẹn gặp mặt, em ấy nghe được tiếng bước chân tôi liền lập tức chạy lạch bạch tới.
Mỗi lần tôi đều nói em đừng chạy, đi chậm thôi. Em ấy không nghe tôi. Có một lần tôi nói với em ấy: Em chạy tóc hai bên liền sẽ nhếch lên nhếch lên theo gió, giống như hai lỗ tai heo, có chút ngốc. Em ấy tức chết rồi: Anh mới giống lỗ tai heo!!! Xong rồi trước khi ngủ lại rầu rĩ không vui chui vào ngực tôi hỏi: Chạy thật sự giống như lỗ tai heo sao?
Tôi rất mừng, uy hiếp đã có tác dụng, cho rằng lần này cuối cùng thành công, không nghĩ tới phương thức giải quyết của em ấy chỉ là dùng hai tay mình đè lại tóc hai bên??? Lần đầu tiên khi thấy em ấy ôm đầu chạy thẳng đến chỗ tôi, tôi thật sự là… sợ ngây người, không biết trong đầu em ấy mỗi ngày đều nghĩ đến cái gì a.
Kỳ thật vì trả lời vấn đề này, cả đêm qua tôi ngủ không ngon, nghiêm túc nhớ lại những chuyện ngốc nghếch của cậu bạn nhỏ cả đêm, kết quả nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ ra một chuyện như thế.
Nhưng mà tôi cảm thấy đây không phải là có thể chứng minh em ấy không bởi vì tình yêu mà trở nên ngốc, chỉ có thể chứng minh tôi thật khờ, trong mắt tôi em ấy cho dù là heo con cũng là heo con thông minh nhất toàn thế giới, em ấy không có khả năng ngốc!
60.
Tới gần mùa xuân, hai người bọn họ không ăn tết ở nhà bên này, không cần đặt mua đồ tết, nhưng mà phải về nhà Trần Trác.
Buổi tối Trần Trác tắm xong đi ra, thấy Ký Tiểu Bắc nằm sấp trên giường, hai chân gập lên lắc qua lắc lại, ống quần nhung* trượt xuống tận đầu gối.
(*珊瑚绒: san. hô nhung.)
Nghe thấy Trần Trác ra, Ký Tiểu Bắc giơ hai tay chống cằm ngẩng đầu: Trần Trác, ba mẹ anh thích gì a?
Trần Trác vòng đến phía sau cậu gãi gãi lòng bàn chân cậu: Thích cái gì là cái gì?
Ký Tiểu Bắc lập tức rụt chân uốn qua uốn lại, vặn mình thành một cái bánh quai chèo: Lễ mừng năm mới phải mang ít đồ trở về.
Trần Trác nghĩ một chút: Không cần cố ý mang gì nha.
Ký Tiểu Bắc lại hỏi: Vậy lúc trước anh mang cái gì?
Trần Trác: Chỉ có bản thân mình a.
Ký Tiểu Bắc:…
Trần Trác: Năm nay còn mang theo em.
Ký Tiểu Bắc;…
Trần Trác: Anh thấy không có gì cần mua a, mẹ anh liền thích em, chỉ mang em về là đủ rồi.
Nói thì nói như thế, ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc liền bắt đầu mua đặc sản, mỗi ngày đều có đồ giao đến nhà.
Trần Trác có chút nóng nảy: Dừng tay a, một vali đều sắp không chứa nổi rồi…
An ổn chưa được mấy ngày, Trần Trác tan tầm lại thấy thật nhiều vali lớn lớn bé bé, có mấy cái nhìn qua còn rất đắt.
Trần Trác: Đây là làm sao? Dọn nhà sao?
Ký Tiểu Bắc chỉ vào những thứ này nói cho hắn biết: Hôm nay dì nhỏ tới đây, đều là dì chọn, dì nói lần đầu tiên đến nhà, không thể làm mất mặt nhà họ Ký, những thứ này đều là sính lễ.
Trần Trác: Cái gì mà mất mặt hay không mất mặt… từ từ, em mới nói gì nha?
Ký Tiểu Bắc: Hôm nay dì nhỏ tới đây…
Trần Trác: Không phải, hai chữ cuối cùng!
Ký Tiểu Bắc: Sính lễ! [nhíu mày]
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Có vấn đề gì sao?
Trần Trác: Không dám không dám…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.