Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Chương 36
Trương Tiểu Nhàn
18/01/2016
Đầu to lái xe vào con hẻm cạnh khách sạn Hà Tây rồi dừng lại.
Gã lôi Hỷ Hỷ xuống, trên tay cầm chiếc chìa khóa phòng của cô.
Cô lả đi, loạng choạng bước theo gã.
Cả hai vào thang máy lên tầng bốn.
Gã mở khóa vào phòng, đóng sập cửa, rồi đẩy cô nằm vật bên cạnh giường.
Gã cởi bộ complet, tháo thắt lưng, lộ nguyên hàm răng trắng bóng cười cợt:
“Anh sẽ rất nhẹ nhàng thôi! Đảm bảo em sẽ sướng hơn tiên!”
Gã tụt phắt quần, bước qua nắm tóc cô kéo thẳng lên giường rồi nằm đè lên.
Hỷ Hỷ gắng sức đẩy ra, nhưng gã liền tóm chặt lấy hai cổ tay xanh gầy của cô, chiếc vòng bị giật mạnh đứt bung thành hai đoạn, những viên ngọc thạch vung vãi khắp nơi. Cô vung chân đá gã nhưng không trúng.
“Anh ơi! Cứu em!” Cô kiệt sức, hổn hển kêu lên.
“Ầm!!”
Cửa phòng bỗng nhiên bật tung.
Đầu to giật bắn mình, ngơ ngác quay lại nhìn.
Hỷ Hỷ nhìn thấy có hai Lâm Khắc xông thẳng vào phòng, cả khuôn mặt giống chó săn của anh chàng khuân đồ cũng trở nên dài ngoằng.
Lâm Khắc lôi đầu to từ trên người cô xuống, nện một cú trời giáng vào mặt gã, sau đó tiếp một cú nữa.
Cô nghe thấy tiếng vật lộn và tiếng thứ gì đó đổ rầm xuống đất.
Rồi tiếng ai đó kéo một người khác đang nằm sõng soài trên đất ra ngoài.
Không khí trong phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Hình như cô nhìn thấy Lâm Khắc đang ngồi xổm trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
“Em sao rồi?”
“Anh... sao bây giờ anh mới tới? Em buồn ngủ quá...” Cô nhắm mắt thì thào trả lời, rồi quay mặt đi ôm lấy một góc chăn, vùi mặt vào chiếc gối, nhọc nhằn chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ li bì tận đến chiều ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại, cô nghe văng vẳng đâu đó tiếng chuông giáo đường vang bên cửa sổ.
Đầu đau như muốn nố tung, cô bò dậy, lấy một ly nước uống liền bốn viên thuốc đau đầu, rồi lại trở về ngồi thẫn thờ cạnh thành giường.
Từng giọt sáng cuối cùng của buổi chiều tà luồn xuyên qua khe cửa, chảy vào trong phòng và đọng lại từng vũng trên sàn nhà. Cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ đêm qua, trên tay chằng chịt những vết bầm tím và hằn xước. Trong phòng mọi thứ vẫn tĩnh lặng như tờ. Bức Đêm đầy sao vẫn đặt trên chiếc tủ đầu giường, chiếc vòng tay đứt thành hai đoạn đặt trước bức Đêm đầy sao, 12 viên ngọc thạch nằm gọn gàng ngay cạnh đó.
Một nỗi chua xót xen lẫn tủi nhục nhói lên từng hồi trong tim cô.
Cô bật khóc, khóe môi run rẩy khô khốc. Ban đầu là thút thít, cuối cùng thì òa trút như vỡ bờ.
Cô vừa khóc vừa kéo ngăn bàn bên cạnh giường, lấy ra một chiếc kéo.
Cô xuống bên kia giường, đi chân trần bước vào phòng tắm, đứng trước gương rồi chải xõa mái tóc rối bù, sau đó cắt gọn đến ngang vai. Từng sợi tóc vụn lơ thơ bay trên gò má cô.
Cắt tóc xong, cô bước vào bồn tắm bật vòi hoa sen tắm gội một lượt từ đầu đến chân.
Một là chết quách cho xong, nếu không thì phải sống sao cho thật tốt. Huống hồ, cô còn có rất nhiều tiền kia mà! Trong tài khoản của cô là cả một gia tài mà mẹ nuôi đã dành tặng.
Cô tắm rất lâu rất lâu, như một chú cá được trở về với biển rộng.
Cô bắt đầu ngân nga một cách vui vẻ.
Tắm xong, cô lấy khăn tắm lau khô tóc, rồi lại dùng nó để quấn quanh người.
Lúc bước ra ngoài bồn tắm, cô lại trở về là một cô gái 24 tuổi.
Cô xõa tung những giọt nước bám trên mái tóc, ngồi xuống cạnh giường rồi bật máy tính.
Hỷ Hỷ!
Dạo này em có khỏe không ?
Anh vẫn ổn.
Khi không có anh bên cạnh, em phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy nhé!
Mặc dù bề ngoài có vẻ không giống như vậy, nhưng anh biết em là một cô bé rất kiên cường.
Anh luôn tự hào vì em.
Anh trai.
Cô viết xong bức thư, rồi dùng hòm thư của anh gửi đến email của mình.
Sau khi nhận được thư, cô đọc lại một lần nữa.
6 giờ 20 phút, cô sửa xong chiếc vòng ngọc thạch kia, và đeo lại trên cổ tay. Sau đó cô sấy khô tóc, thay đồ và đi xuống dưới tầng.
Dưới tiền sảnh, cô nhìn thấy anh chàng khuân đồ với khuôn mặt chó săn.
Cô mỉm cười với anh ta.
Thấy cô tự dưng thay đổi, khuôn mặt anh ta lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cố không tỏ ra bên ngoài. Có lẽ khuôn mặt giống chó săn kia là cách che giấu cảm xúc tốt nhất, người khác sẽ không dễ để đoán định sắc diện của anh ta.
Cuối cùng Hỷ Hỷ cũng hiểu ra rằng, Lâm Khắc đã mua chuộc anh chàng khuân vác đồ này. Trong đêm vị thanh tra kia nổ súng, Lâm Khắc vẫn ở ngay cạnh cô.
Cô bước ra ngoài khách sạn.
Khi đi ngang qua giáo đường, cô trông thấy chú chó vàng đang nằm trầm tư bên dưới bức tượng Đức mẹ phía sau vườn hoa.
Cô nhoẻn miệng cười với nó, và hình như nó cũng đang cười với cô.
Cô mua một tờ báo trong tiệm tạp hóa, đọc mục Chòm sao hôm nay mà cô đã lỡ muộn trong ngày.
Trên đó viết:
Song Ngư thường có tư tưởng của một nhà triết học,
Họ có thể tìm thấy lối thoát trong những hoàn cảnh khó khăn.
“Giác ngộ” là chủ đề hôm nay của bạn.
Chú cá bé nhỏ, hãy thưởng thức một ngày mới nhé!
Hỷ Hỷ sắm được vài bộ quần áo mới trong cửa hàng thời trang. Khi cô bước ra ngoài, trời đã lất phất mưa.
Bây giờ đang là mùa mưa phùn.
Cô khoác chiếc áo mưa màu xanh cỏ vừa mới mua, ung dung sải bước trên con phố lớn.
Hỷ Hỷ tìm được một chỗ trống trong nhà hàng Tây Ban Nha chật kín khách ngồi. Cô gọi một suất cá mực, dăm bông, nấm xào và một đĩa cơm hải sản to.
Lúc cô gọi thanh toán tiền, một cô bé nhân viên chỉ tầm 16-17 tuổi chạy qua lễ phép nói rằng:
“Chị ơi, vừa xong có một khách đã thanh toán tiền cho chị rồi ạ.”
Cô đưa ánh mắt hồ nghi nhìn ra bốn phía, hình như xung quanh chẳng có ai đang nhìn cô cả.
“Người ấy đâu?”
“Ông ấy đã đi rồi ạ.” Cô bé trả lời.
“Trông ông ấy như thế nào?”
“Ông đó ạ? Khoảng chừng hơn 60 tuổi, tóc bạc trắng, lùn lùn béo béo...”
“Ông ta không để lại tên à?”
“Không chị ạ. Ông ấy trả tiền mặt.”
Cô thoáng băn khoăn, đứng dậy xách đồ ra khỏi nhà hàng Tây Ban Nha.
Rõ ràng cô chẳng nhìn thấy ông cụ nào cả. Hỷ Hỷ biết cô bé nhân viên kia nói dối mình. Có ai đó đã bảo nó nói như vậy.
Mưa đã tắt.
Cô mang theo nụ cười bước đi trên con đường về.
Gã lôi Hỷ Hỷ xuống, trên tay cầm chiếc chìa khóa phòng của cô.
Cô lả đi, loạng choạng bước theo gã.
Cả hai vào thang máy lên tầng bốn.
Gã mở khóa vào phòng, đóng sập cửa, rồi đẩy cô nằm vật bên cạnh giường.
Gã cởi bộ complet, tháo thắt lưng, lộ nguyên hàm răng trắng bóng cười cợt:
“Anh sẽ rất nhẹ nhàng thôi! Đảm bảo em sẽ sướng hơn tiên!”
Gã tụt phắt quần, bước qua nắm tóc cô kéo thẳng lên giường rồi nằm đè lên.
Hỷ Hỷ gắng sức đẩy ra, nhưng gã liền tóm chặt lấy hai cổ tay xanh gầy của cô, chiếc vòng bị giật mạnh đứt bung thành hai đoạn, những viên ngọc thạch vung vãi khắp nơi. Cô vung chân đá gã nhưng không trúng.
“Anh ơi! Cứu em!” Cô kiệt sức, hổn hển kêu lên.
“Ầm!!”
Cửa phòng bỗng nhiên bật tung.
Đầu to giật bắn mình, ngơ ngác quay lại nhìn.
Hỷ Hỷ nhìn thấy có hai Lâm Khắc xông thẳng vào phòng, cả khuôn mặt giống chó săn của anh chàng khuân đồ cũng trở nên dài ngoằng.
Lâm Khắc lôi đầu to từ trên người cô xuống, nện một cú trời giáng vào mặt gã, sau đó tiếp một cú nữa.
Cô nghe thấy tiếng vật lộn và tiếng thứ gì đó đổ rầm xuống đất.
Rồi tiếng ai đó kéo một người khác đang nằm sõng soài trên đất ra ngoài.
Không khí trong phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Hình như cô nhìn thấy Lâm Khắc đang ngồi xổm trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
“Em sao rồi?”
“Anh... sao bây giờ anh mới tới? Em buồn ngủ quá...” Cô nhắm mắt thì thào trả lời, rồi quay mặt đi ôm lấy một góc chăn, vùi mặt vào chiếc gối, nhọc nhằn chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ li bì tận đến chiều ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại, cô nghe văng vẳng đâu đó tiếng chuông giáo đường vang bên cửa sổ.
Đầu đau như muốn nố tung, cô bò dậy, lấy một ly nước uống liền bốn viên thuốc đau đầu, rồi lại trở về ngồi thẫn thờ cạnh thành giường.
Từng giọt sáng cuối cùng của buổi chiều tà luồn xuyên qua khe cửa, chảy vào trong phòng và đọng lại từng vũng trên sàn nhà. Cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ đêm qua, trên tay chằng chịt những vết bầm tím và hằn xước. Trong phòng mọi thứ vẫn tĩnh lặng như tờ. Bức Đêm đầy sao vẫn đặt trên chiếc tủ đầu giường, chiếc vòng tay đứt thành hai đoạn đặt trước bức Đêm đầy sao, 12 viên ngọc thạch nằm gọn gàng ngay cạnh đó.
Một nỗi chua xót xen lẫn tủi nhục nhói lên từng hồi trong tim cô.
Cô bật khóc, khóe môi run rẩy khô khốc. Ban đầu là thút thít, cuối cùng thì òa trút như vỡ bờ.
Cô vừa khóc vừa kéo ngăn bàn bên cạnh giường, lấy ra một chiếc kéo.
Cô xuống bên kia giường, đi chân trần bước vào phòng tắm, đứng trước gương rồi chải xõa mái tóc rối bù, sau đó cắt gọn đến ngang vai. Từng sợi tóc vụn lơ thơ bay trên gò má cô.
Cắt tóc xong, cô bước vào bồn tắm bật vòi hoa sen tắm gội một lượt từ đầu đến chân.
Một là chết quách cho xong, nếu không thì phải sống sao cho thật tốt. Huống hồ, cô còn có rất nhiều tiền kia mà! Trong tài khoản của cô là cả một gia tài mà mẹ nuôi đã dành tặng.
Cô tắm rất lâu rất lâu, như một chú cá được trở về với biển rộng.
Cô bắt đầu ngân nga một cách vui vẻ.
Tắm xong, cô lấy khăn tắm lau khô tóc, rồi lại dùng nó để quấn quanh người.
Lúc bước ra ngoài bồn tắm, cô lại trở về là một cô gái 24 tuổi.
Cô xõa tung những giọt nước bám trên mái tóc, ngồi xuống cạnh giường rồi bật máy tính.
Hỷ Hỷ!
Dạo này em có khỏe không ?
Anh vẫn ổn.
Khi không có anh bên cạnh, em phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy nhé!
Mặc dù bề ngoài có vẻ không giống như vậy, nhưng anh biết em là một cô bé rất kiên cường.
Anh luôn tự hào vì em.
Anh trai.
Cô viết xong bức thư, rồi dùng hòm thư của anh gửi đến email của mình.
Sau khi nhận được thư, cô đọc lại một lần nữa.
6 giờ 20 phút, cô sửa xong chiếc vòng ngọc thạch kia, và đeo lại trên cổ tay. Sau đó cô sấy khô tóc, thay đồ và đi xuống dưới tầng.
Dưới tiền sảnh, cô nhìn thấy anh chàng khuân đồ với khuôn mặt chó săn.
Cô mỉm cười với anh ta.
Thấy cô tự dưng thay đổi, khuôn mặt anh ta lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cố không tỏ ra bên ngoài. Có lẽ khuôn mặt giống chó săn kia là cách che giấu cảm xúc tốt nhất, người khác sẽ không dễ để đoán định sắc diện của anh ta.
Cuối cùng Hỷ Hỷ cũng hiểu ra rằng, Lâm Khắc đã mua chuộc anh chàng khuân vác đồ này. Trong đêm vị thanh tra kia nổ súng, Lâm Khắc vẫn ở ngay cạnh cô.
Cô bước ra ngoài khách sạn.
Khi đi ngang qua giáo đường, cô trông thấy chú chó vàng đang nằm trầm tư bên dưới bức tượng Đức mẹ phía sau vườn hoa.
Cô nhoẻn miệng cười với nó, và hình như nó cũng đang cười với cô.
Cô mua một tờ báo trong tiệm tạp hóa, đọc mục Chòm sao hôm nay mà cô đã lỡ muộn trong ngày.
Trên đó viết:
Song Ngư thường có tư tưởng của một nhà triết học,
Họ có thể tìm thấy lối thoát trong những hoàn cảnh khó khăn.
“Giác ngộ” là chủ đề hôm nay của bạn.
Chú cá bé nhỏ, hãy thưởng thức một ngày mới nhé!
Hỷ Hỷ sắm được vài bộ quần áo mới trong cửa hàng thời trang. Khi cô bước ra ngoài, trời đã lất phất mưa.
Bây giờ đang là mùa mưa phùn.
Cô khoác chiếc áo mưa màu xanh cỏ vừa mới mua, ung dung sải bước trên con phố lớn.
Hỷ Hỷ tìm được một chỗ trống trong nhà hàng Tây Ban Nha chật kín khách ngồi. Cô gọi một suất cá mực, dăm bông, nấm xào và một đĩa cơm hải sản to.
Lúc cô gọi thanh toán tiền, một cô bé nhân viên chỉ tầm 16-17 tuổi chạy qua lễ phép nói rằng:
“Chị ơi, vừa xong có một khách đã thanh toán tiền cho chị rồi ạ.”
Cô đưa ánh mắt hồ nghi nhìn ra bốn phía, hình như xung quanh chẳng có ai đang nhìn cô cả.
“Người ấy đâu?”
“Ông ấy đã đi rồi ạ.” Cô bé trả lời.
“Trông ông ấy như thế nào?”
“Ông đó ạ? Khoảng chừng hơn 60 tuổi, tóc bạc trắng, lùn lùn béo béo...”
“Ông ta không để lại tên à?”
“Không chị ạ. Ông ấy trả tiền mặt.”
Cô thoáng băn khoăn, đứng dậy xách đồ ra khỏi nhà hàng Tây Ban Nha.
Rõ ràng cô chẳng nhìn thấy ông cụ nào cả. Hỷ Hỷ biết cô bé nhân viên kia nói dối mình. Có ai đó đã bảo nó nói như vậy.
Mưa đã tắt.
Cô mang theo nụ cười bước đi trên con đường về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.