Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Chương 47
Trương Tiểu Nhàn
18/01/2016
Hỷ Hỷ lấy vali chiếm lấy một chỗ trong góc, mua một cốc cà phê và tiếp tục đọc sách.
Cô liếc thấy Lâm Khắc đang ngồi quay lưng về phía cô ở một góc tít đằng xa, có lẽ là đang giải sudoku. Trước mặt anh ta có một dãy gương.
Ba giờ đêm ở Mc. Donald, một đám thanh niên không muốn về nhà đang ngồi rải rác, cười nói ầm ĩ trong quán. Có vài kẻ lang thang như cô thì đang nằm bò trên ghế ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khò, dường như chẳng ai buồn để ý.
Cô mệt lả, ôm chặt chiếc túi vào trong lòng, gối đầu lên tay gục trên mặt bàn.
Thấm thoắt, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra hình như mình đang đè lên thứ gì đó.
Cô ngẩng đầu lên. Đó là túi giấy bọc của Mc. Donald.
Cô nhớ là trước khi ngủ trên mặt bàn không hề có chiếc túi giấy nào cả.
Chiếc túi giấy dày cộm, cô tò mò mở ra xem, bên trong có một xấp tiền mặt. Cô đếm một hồi, tống cộng có 10 ngàn tệ!
Cô nhìn về hướng Lâm Khắc, anh ta vẫn quay lưng về phía cô, cúi đầu uống cà phê.
Anh ta cho cô tiền! Tên ngốc này! Đồ điên khùng!
Cô cầm theo số tiền của anh ta, rời khỏi tiệm Mc. Donald và dọn vào một khách sạn giá rẻ.
Nhưng cô chỉ ở lại đó có một đêm.
Vừa lúc sáng sớm, nhân lúc Lâm Khắc còn chưa quay lại cô đã gói ghém hành lý xuống trả phòng, chuyển đến một quán trọ nhỏ cũ nát cho thuê theo ngày gần khu đèn đỏ, rồi đăng ký bằng một tên giả.
Cô không muốn phiền lụy đến anh.
Cô cũng không muốn để anh trông thấy cảnh ngộ khốn cùng của mình.
Tạm biệt, Lâm Khắc, tạm biệt nhé...
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời cô làm được điều này. Quay lưng bước đi đúng vào thời điểm tốt nhất, lưu lại trong tim người kia một bóng hình mà thời gian không thể xóa nhòa.
Cô mở hành lý trong căn phòng chật hẹp, chỉ để lại hai cuốn Đời nhẹ khôn kham và Trăm năm cô đơn, còn lại nhét những cuốn sách khác vào trong vali rồi mang đi quyên góp cho hội tình nguyện viên.
Cô nhân viên nhận ra cô và bảo rằng, hội tình nguyện viên không nhận sách.
Cô muốn hỏi rằng tại sao quần áo và đồ gia dụng là đồ thiết yếu, còn sách thì lại không phải. Nhưng cuối cùng cô đã không hỏi.
Cô nhân viên kia nói rằng mình rất yêu sách, và ngỏ lời xin sách đống sách cũ của cô.
Lúc bê sách từ vali, một mẩu giấy báo đã ố vàng bỗng rơi ra.
Cô cúi xuống nhặt mẩu giấy đó lên.
Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ nữ múa cột,
Body gợi cảm,
Không cần kinh nghiệm,
Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng,
Công việc tự do,
Thu nhập hấp dẫn.
Hỷ Hỷ cười buồn.
Một ngày của bao nhiêu năm trước, cô cũng lâm vào bước đường cùng, đành xé mẩu quảng cáo này để chuẩn bị tìm việc.
Giờ đây, cô lại cùng đường nữa rồi.
Cô liếc thấy Lâm Khắc đang ngồi quay lưng về phía cô ở một góc tít đằng xa, có lẽ là đang giải sudoku. Trước mặt anh ta có một dãy gương.
Ba giờ đêm ở Mc. Donald, một đám thanh niên không muốn về nhà đang ngồi rải rác, cười nói ầm ĩ trong quán. Có vài kẻ lang thang như cô thì đang nằm bò trên ghế ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khò, dường như chẳng ai buồn để ý.
Cô mệt lả, ôm chặt chiếc túi vào trong lòng, gối đầu lên tay gục trên mặt bàn.
Thấm thoắt, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra hình như mình đang đè lên thứ gì đó.
Cô ngẩng đầu lên. Đó là túi giấy bọc của Mc. Donald.
Cô nhớ là trước khi ngủ trên mặt bàn không hề có chiếc túi giấy nào cả.
Chiếc túi giấy dày cộm, cô tò mò mở ra xem, bên trong có một xấp tiền mặt. Cô đếm một hồi, tống cộng có 10 ngàn tệ!
Cô nhìn về hướng Lâm Khắc, anh ta vẫn quay lưng về phía cô, cúi đầu uống cà phê.
Anh ta cho cô tiền! Tên ngốc này! Đồ điên khùng!
Cô cầm theo số tiền của anh ta, rời khỏi tiệm Mc. Donald và dọn vào một khách sạn giá rẻ.
Nhưng cô chỉ ở lại đó có một đêm.
Vừa lúc sáng sớm, nhân lúc Lâm Khắc còn chưa quay lại cô đã gói ghém hành lý xuống trả phòng, chuyển đến một quán trọ nhỏ cũ nát cho thuê theo ngày gần khu đèn đỏ, rồi đăng ký bằng một tên giả.
Cô không muốn phiền lụy đến anh.
Cô cũng không muốn để anh trông thấy cảnh ngộ khốn cùng của mình.
Tạm biệt, Lâm Khắc, tạm biệt nhé...
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời cô làm được điều này. Quay lưng bước đi đúng vào thời điểm tốt nhất, lưu lại trong tim người kia một bóng hình mà thời gian không thể xóa nhòa.
Cô mở hành lý trong căn phòng chật hẹp, chỉ để lại hai cuốn Đời nhẹ khôn kham và Trăm năm cô đơn, còn lại nhét những cuốn sách khác vào trong vali rồi mang đi quyên góp cho hội tình nguyện viên.
Cô nhân viên nhận ra cô và bảo rằng, hội tình nguyện viên không nhận sách.
Cô muốn hỏi rằng tại sao quần áo và đồ gia dụng là đồ thiết yếu, còn sách thì lại không phải. Nhưng cuối cùng cô đã không hỏi.
Cô nhân viên kia nói rằng mình rất yêu sách, và ngỏ lời xin sách đống sách cũ của cô.
Lúc bê sách từ vali, một mẩu giấy báo đã ố vàng bỗng rơi ra.
Cô cúi xuống nhặt mẩu giấy đó lên.
Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ nữ múa cột,
Body gợi cảm,
Không cần kinh nghiệm,
Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng,
Công việc tự do,
Thu nhập hấp dẫn.
Hỷ Hỷ cười buồn.
Một ngày của bao nhiêu năm trước, cô cũng lâm vào bước đường cùng, đành xé mẩu quảng cáo này để chuẩn bị tìm việc.
Giờ đây, cô lại cùng đường nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.