Chương 11: Đỏ
Xóm Lá
13/04/2023
Sáng ngày hôm sau tiếng chuông ở nhà Thế Nam vang lên mẹ Thế Nam ra mở cửa, mở cửa ra cô thấy 1 người con gái tóc đen buông dài khuôn mặt xinh như vẫn tỏ lạnh lùng với 1 chút lo lắng nhẹ trên tại còn cầm trái cây thấy thế mẹ Thế Nam hỏi trong vui vẻ
" cô đến tìm ai thế cửa tiệm chưa mở đâu"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên
" con đến tìm Thế Nam"
Mẹ Thế Nam niềm nở
" vậy con ngồi đây chờ chút nha con tên là gì"
tiếng nói ngập ngừng
" con tên Ngọc Mây "
Mẹ Thế Nam đi chạy lên kêu con trai thì Thế Nam đã bước xuống với thân hình cường tráng chỉ mặc mỗi quần vừa nhắm mắt vương vừa nói
" mẹ sáng nay ăn gì vậy "
Người mẹ ngơ ngác còn Ngọc Mây thì bình thường, Thế Nam vừa mới mắt ra thấy Ngọc Mây ngồi đó với vẻ mặt lạnh như băng, thấy ngại nên anh chạy lên lầu mặc đồ rồi bước xuống nói với giọng e ngại
" cô tới ăn cơm à!"
Ngọc Mây lấy trong túi ra dụng cụ y tế
" tôi để xử lý vết thương cho anh"
Thế Nam gãi đầu, tỏ ra mình ổn
" Không sao đâu tôi ổn mà rất khỏe"
Mẹ của Thế Nam chạy lên nói
" nếu con bị thương cứ để cô ấy làm cho con đi mẹ lên lầu phơi quần áo đây cứ tự nhiên "
Thế Nam che mặt bất lực, mẹ của Thế Nam lên lầu lén lút nhìn xuống, Ngọc Mây lấy từ dụng cụ đặt lên bàn rồi nhìn Thế Nam nói
" cởi áo ra đi"
Thế Nam hoảng hốt nhìn Ngọc Mây nói giọng run
" cởi áo ra thiệt à"
Ngọc Mây chống cằm nhìn
" tôi không thấy vết thương làm sao tha thuốc "
Thế Nam cười rồi cởi áo ra, Ngọc Mây Thấy trên vai tàn vết trầy xước xuống cánh tay lại băng bó sơ qua Ngọc Mây thổi vết thương Thế Nam rung cả người, mặt đỏ bừng bừng, còn Ngọc Mây vẫn chăm chú lau và băng bó vết thương 1 thời gian cuối cùng cũng xong Ngọc Mây thu dọn còn Thế Nam mặc áo vào khi thấy Ngọc Mây sắp về thì Mẹ của Thế Nam liền chạy xuống
" con là bạn gái của trai cô à"
Thế Nam liên ra dấu hiệu không phải, Ngọc Mây liền đáp
" chúng con gặp nhau ở buổi xem mắt "
Mẹ Thế Nam đập tay cái bóp rồi mắt sáng như đàn xe ôtô
" con là con của cô Liễu sao"
Ngọc Mây cười gật đầu nhẹ, mẹ Thế Nam vui vẻ
" Vậy 2 đứa đã tiến triển đến đâu rồi "
Thế Nam lật đật đẩy mẹ vào phòng bếp rồi quay đầu về hướng Ngọc Mây
" cảm ơn cô đã giúp tôi băng bó "
Ngọc Mây cười nhẹ rồi cầm dụng cụ
" con chào cô con về "
Mẹ Thế Nam gật đầu cười, thế là Ngọc Mây đi đến trụ sở còn Thế Nam vừa thay quần áo vừa bị người mẹ hỏi thăm về Ngọc Mây
" mẹ thấy con bé dễ thương như vậy sao con không mau nhanh nhanh cua ẩm con dâu về cho mẹ đi các thằng này"
Thế Nam ôm đầu
" mẹ ơi là mẹ tình cảm đâu thế nào nói như mua đồ ngoài chợ được mẹ cứ hỏi hoài thì con trễ giờ làm mất "
Thế Nam liền mang giày rồi phóng xe đi để lại người mẹ lắc đầu ngao ngán
...****************...
Ngọc Mây đang trong phòng làm việc thì Nguyệt Ánh hấp tấp chạy vào
" chị bên căn nhà toạ lạc tại số 37 có án mạng"
Mõi lần thấy Nguyệt Ánh hấp tấp là biết có chuyện nên Ngọc Mây đã chuẩn bị xong
" đi thôi"
Vào khu vực niêm phong liền gặp tổ pháp chứng
Ngọc Mây cũng vào việc, hiện trường có 1 xác đàn ông Ngọc Mây đo nhiệt độ và chạm vào thi thể coi có như thế thương nào khác không, khi làm xong cô đứng dậy nhìn xung quanh liên kêu Nguyệt Ánh
" em coi xung quanh đây lấy lời khai của người sống khu vực này cho chị "
Nguyệt Ánh gật đầu đi ra ngoài, Ngọc Mây suy nghĩ thì có người lên tiếng
" định phán án nữa hay sao mà chăm chú thế "
Ngọc Mây quay qua nhìn thì ra người đợi đã trở về
" cô đến tìm ai thế cửa tiệm chưa mở đâu"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên
" con đến tìm Thế Nam"
Mẹ Thế Nam niềm nở
" vậy con ngồi đây chờ chút nha con tên là gì"
tiếng nói ngập ngừng
" con tên Ngọc Mây "
Mẹ Thế Nam đi chạy lên kêu con trai thì Thế Nam đã bước xuống với thân hình cường tráng chỉ mặc mỗi quần vừa nhắm mắt vương vừa nói
" mẹ sáng nay ăn gì vậy "
Người mẹ ngơ ngác còn Ngọc Mây thì bình thường, Thế Nam vừa mới mắt ra thấy Ngọc Mây ngồi đó với vẻ mặt lạnh như băng, thấy ngại nên anh chạy lên lầu mặc đồ rồi bước xuống nói với giọng e ngại
" cô tới ăn cơm à!"
Ngọc Mây lấy trong túi ra dụng cụ y tế
" tôi để xử lý vết thương cho anh"
Thế Nam gãi đầu, tỏ ra mình ổn
" Không sao đâu tôi ổn mà rất khỏe"
Mẹ của Thế Nam chạy lên nói
" nếu con bị thương cứ để cô ấy làm cho con đi mẹ lên lầu phơi quần áo đây cứ tự nhiên "
Thế Nam che mặt bất lực, mẹ của Thế Nam lên lầu lén lút nhìn xuống, Ngọc Mây lấy từ dụng cụ đặt lên bàn rồi nhìn Thế Nam nói
" cởi áo ra đi"
Thế Nam hoảng hốt nhìn Ngọc Mây nói giọng run
" cởi áo ra thiệt à"
Ngọc Mây chống cằm nhìn
" tôi không thấy vết thương làm sao tha thuốc "
Thế Nam cười rồi cởi áo ra, Ngọc Mây Thấy trên vai tàn vết trầy xước xuống cánh tay lại băng bó sơ qua Ngọc Mây thổi vết thương Thế Nam rung cả người, mặt đỏ bừng bừng, còn Ngọc Mây vẫn chăm chú lau và băng bó vết thương 1 thời gian cuối cùng cũng xong Ngọc Mây thu dọn còn Thế Nam mặc áo vào khi thấy Ngọc Mây sắp về thì Mẹ của Thế Nam liền chạy xuống
" con là bạn gái của trai cô à"
Thế Nam liên ra dấu hiệu không phải, Ngọc Mây liền đáp
" chúng con gặp nhau ở buổi xem mắt "
Mẹ Thế Nam đập tay cái bóp rồi mắt sáng như đàn xe ôtô
" con là con của cô Liễu sao"
Ngọc Mây cười gật đầu nhẹ, mẹ Thế Nam vui vẻ
" Vậy 2 đứa đã tiến triển đến đâu rồi "
Thế Nam lật đật đẩy mẹ vào phòng bếp rồi quay đầu về hướng Ngọc Mây
" cảm ơn cô đã giúp tôi băng bó "
Ngọc Mây cười nhẹ rồi cầm dụng cụ
" con chào cô con về "
Mẹ Thế Nam gật đầu cười, thế là Ngọc Mây đi đến trụ sở còn Thế Nam vừa thay quần áo vừa bị người mẹ hỏi thăm về Ngọc Mây
" mẹ thấy con bé dễ thương như vậy sao con không mau nhanh nhanh cua ẩm con dâu về cho mẹ đi các thằng này"
Thế Nam ôm đầu
" mẹ ơi là mẹ tình cảm đâu thế nào nói như mua đồ ngoài chợ được mẹ cứ hỏi hoài thì con trễ giờ làm mất "
Thế Nam liền mang giày rồi phóng xe đi để lại người mẹ lắc đầu ngao ngán
...****************...
Ngọc Mây đang trong phòng làm việc thì Nguyệt Ánh hấp tấp chạy vào
" chị bên căn nhà toạ lạc tại số 37 có án mạng"
Mõi lần thấy Nguyệt Ánh hấp tấp là biết có chuyện nên Ngọc Mây đã chuẩn bị xong
" đi thôi"
Vào khu vực niêm phong liền gặp tổ pháp chứng
Ngọc Mây cũng vào việc, hiện trường có 1 xác đàn ông Ngọc Mây đo nhiệt độ và chạm vào thi thể coi có như thế thương nào khác không, khi làm xong cô đứng dậy nhìn xung quanh liên kêu Nguyệt Ánh
" em coi xung quanh đây lấy lời khai của người sống khu vực này cho chị "
Nguyệt Ánh gật đầu đi ra ngoài, Ngọc Mây suy nghĩ thì có người lên tiếng
" định phán án nữa hay sao mà chăm chú thế "
Ngọc Mây quay qua nhìn thì ra người đợi đã trở về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.