Chương 50
Mèo Lon Ton
15/01/2020
Sáng sớm hôm sau. Khi Thiên Trang đã ngủ được một giấc thật lâu thật dài. Thấy tinh thần mình thật sự thoải mái, cả người lại đầy sức sống trở lại. Theo phản xạ tự nhiên của một tháng qua, việc đầu tiên cô làm là nhìn sang bên cạnh, nhưng không thấy Đức Minh đâu cả, giường lạnh ngắt chứng tỏ anh đã rời giường từ sớm. Nhìn đồng hồ bên cạnh, mới 7 giờ 30, anh đi đâu? Tập thể thao hay làm việc. Trước kia, trong khi đi hưởng tuần trăng mật cũng có mấy buổi sáng tỉnh dậy không thấy anh đâu thì ra ngoài phòng khách thấy anh đang ngồi xem dự án kinh doanh.
Cô nhớ đến việc mình đang bên Mỹ, đây là nhà mới của cô, cô ngồi dậy, vươn vai một cái, mang dép lê xuống giường đi một vòng sẵn tìm anh luôn.
Vì nghĩ buổi sáng vận động nhiều một chút sẽ tốt, nên Thiên Trang không đi thang máy mà chọn cầu thang bộ. Khi xuống lầu hai, cô thấy cửa phòng làm việc của anh khép hờ, đoán anh đang ở trong đó, nên cô vọt vào, quên việc phải gõ cửa phòng.
Vừa vào đến, cô đã thấy Đức Minh ngồi trên sofa giữa phòng làm việc chăm chú theo dõi thông số gì đó trên màn hình laptop trước mặt. Thế là cô lập tức sà vào lòng anh, thân mật vui vẻ như lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật.
- Minh, good moring (Dịch: Chào buổi sáng)
Thấy cô bất ngờ xuất hiện bên cạnh, khiến anh có chút lúng túng. Nhưng rất nhanh anh đã tươi cười, dang tay ôm cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó anh nói:
- Good morning baby. Have an amazing day. (Dịch: Chào buổi sáng em yêu, chúc em một ngày tuyệt vời). - Rồi anh quay sang nói: - I am glad for this opportunity to introduce my wife. She name is Trang, from Viet Nam. (Dịch: Tôi rất vui vì được giới thiệu với mọi người về vợ của mình, cô ấy tên Trang, đến từ Việt Nam).
Lúc này cô mới xoay người lại nhìn xuống bên dưới, thấy có tầm mười người đang ngồi hai bên. Họ đưa đôi mắt đầy hiếu kỳ nhìn cô, khiến cô không biết chuyện gì đang xảy ra, lúng túng như gà mắc thốc, cô thật sự muốn độn thổ ngay.
Mọi người bên dưới bắt đầu nhao nhao bàn tán và nói với anh. Cô có thể hiểu được chút chút là: Vợ của Chủ tịch thật đẹp; chủ tịch cưới vợ rồi à? Chúc mừng chủ tịch; còn có người hỏi bao giờ tổ chức đám cưới... Cô thấy anh cúi đầu nhận tất cả lời chúc mừng của mọi người, còn nhỏ tiếng thay cô cảm ơn những ai khen ngợi; đến câu hỏi về tổ chức tiệc cưới thì anh nói: - Chúng tôi đã tổ chức tiệc cưới ở Việt Nam rồi, hiện tại thủ tục đăng ký kết hôn bảo lãnh với cương vị vợ hợp pháp của tôi còn đang hoàn tất, khi nào xong tất cả, tôi sẽ làm một tiệc nhỏ mời tất cả mọi người.
Nói rồi, anh quay sang dùng tiếng Việt nói với cô:
- Đây là những tổng giám đốc cấp cao của công ty chúng ta. Em chào mọi người đi.
Thiên Trang nghe anh nhắc nhở thì nhớ đến việc thất lễ của mình, vội vàng xoay mặt lại cúi chào mọi người. Nhóm người bên dưới cũng cúi đầu chào cô. Chào xong cô quay lại nói với anh:
- Anh cứ họp với mọi người tiếp đi, em về phòng đây, mất mặt quá.
Không đợi anh trả lời, cô lập tức chạy đi. Anh ngồi trong phòng làm việc cười cười nhìn theo bóng dáng nhỏ. Khi cô đi đến cầu thang, phía sau có một bóng dáng lao đến ôm ngang người cô, làm cô hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy người kia là Đức Minh thì cô mới dịu lại một chút, cô ôm cổ anh hỏi:
- Không phải anh đang họp sao?
- Anh kêu mọi người về công ty làm việc rồi, anh không thể để bà xã anh ngại ngùng một mình được.
- Chồng à, ban nãy em mắc cỡ quá. Thật mất mặt.
- Vợ à, mọi người hiểu em nhớ chồng mà. Không sao, họ sẽ không nói gì đâu.
- Mà sáng sớm anh đã gọi mọi người đến bàn công việc rồi sao? Anh thức từ mấy giờ, mọi người đến sớm lắm à?
- Tối hôm qua anh đã cho trợ lý thông báo với họ 6 giờ sáng nay mở cuộc họp sớm tại nhà anh. Cuộc họp kéo dài tầm hai tiếng, định 8 giờ họp xong sẽ lên phòng gọi em thức mình ăn sáng. Sau đó anh sẽ dẫn em đi khám phá thành phố. Ai ngờ em thức sớm hơn dự định, rồi chạy đi khắp nơi tìm anh chứ.
Lúc này cũng đã lên tới phòng, anh thả cô xuống ghế bàn trang điểm, cô ngồi đó nhăn mặt nhíu mày:
- Ai mà chạy đi khắp nơi tìm anh? Em chỉ đi khám phá xung quanh thôi.
- Thế à, có ai mà mặc đồ ngủ đi khám phá nhà không ta? Chỉ có mặc đồ ngủ đi tìm chồng thôi.
- Anh... anh... - cô giận đỏ mặt tía tai ấp úng không biết nói gì.
Anh ngồi xuống cạnh cô, lấy một tuýt kem chống nắng xịt vào tay rồi thoa lên cánh tay cô, cô bị hành động này của anh làm thẹn thùng. Cô lắc lắc tay tránh né.
- Để em tự thoa được rồi.
- Em lại ngại việc để cho chồng em đụng chạm thân mật với em rồi sao?
- Không có, thôi anh cứ thoa kem chống nắng giúp em. - Tuy Thiên Trang nói thế nhưng cô thật sự rất ngại, cơ thể cứng đờ. Cô cố gắng im lặng tập làm quen với việc anh giúp cô thoa kem chống nắng. Anh thoa tay, thoa cổ rồi thoa cả lưng, mỗi chỗ trên cơ thể cô, anh đều thoa rất tỉ mỉ, rất cẩn thận.
Sau khi anh thoa xong, người cô đã nóng như con tôm luộc, anh mỉm cười và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cô đang tập làm quen với sự đụng chạm của mình.
- Chúng ta thay đồ rồi đi ăn sáng nhé.
- Vâng.
Anh dẫn cô qua phòng thay đồ, chọn cho cô một chiếc đầm voan phối bèo màu vàng nhạt, họa tiết hoa văn tươi sáng.
Cô nhận lấy đầm đi vào một căn phòng nhỏ để thay. Thật ra anh rất muốn nói, cô cứ thay ở đây có sao đâu, nhưng thôi để cô từ từ tiếp nhận vậy, anh cũng chọn một chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản phù hợp với cô và những hoạt động hôm nay.
Thay đồ xong, anh dẫn cô đi ăn sáng, xuống phòng ăn nhìn một bàn thức ăn nào bò Bít tết, khoai tây chiên, bánh mì, canh hải sản, một số loại rau củ luộc và một ít Panna Cotta hương vị Việt Quốc. Cô có chút kinh ngạc, Đức Minh kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi bước qua ngồi đối diện cô:
- Vì chưa tìm được đầu bếp chuyên món Việt nên tạm thời em ăn món Tây đỡ nhé.
- Em không kén ăn, ăn gì cũng được. Có điều em không ngờ bữa ăn sáng của anh lại nhiều món như thế. Em xem trên mạng thấy bảo bên Mỹ rất chuộng những bữa ăn sáng tiện lợi.
Anh vừa vào cắt bít tết cho cô vừa nói:
- Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, nên cũng phải dành chút thời gian cho nó.
Một người phục vụ đi đến đặt một tách caphê lên bàn cho anh, rồi đi vòng qua đặt ở chỗ cô một tách trà nóng vẫn còn bóc khói. Mùi caphê lan tỏa trong không khí làm cô cảm thấy muốn uống một ngụm. Chẳng phải thói quen của người Việt mỗi sáng là có một ly cà phê đá ngồi khuấy lóc cóc hay sao, tuy cô không phải là một người nghiện caphê nhưng vẫn thường xuyên uống, nay ngửi mùi thơm này cô tự nhiên thèm và nhớ nó da diết. Cô bật thốt ra:
- Em cũng muốn uống ca phê.
- Đây là cafe Kopi Luwak hay còn gọi là cafe chồn, hơi đắng khó uống không giống như cafe rang thông thường ở Việt Nam, em muốn thử tí không? - Nói xong anh đưa ly của mình cho cô.
Thiên Trang không sợ trời, không sợ đất nhận lấy ly đưa vào miệng uống một ngụm. Nhưng vừa nhấp môi thì đã nhăn mặt vì cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi, cô vội đặt tách cà phê xuống bàn:
- Đắng quá, anh không để đường hả?
- Không phải, đã để một viên đường thuốc rồi, nhưng cơ bản dù em có để nhiều đường thế nào thì vị đắng nồng của caphê này sẽ không mất. Đó là điểm đặc biệt của Kopi Luwak. - Rồi anh quay sang nói với quản gia và hai người phục vụ đang đứng sau lưng - Lấy cho cô ấy một ly cafe Geisha. Pha xong để thêm ít đá viên vào.
- Dạ, thưa ông chủ.
Anh đặt dĩa bít tết đã cắt xong gắp thêm ít rau luộc và đậu đưa cho cô:
- Em ăn đi, rồi uống caphê đá sau. Đêm qua em bỏ bữa rồi.
Cô nhận lấy dĩa của mình, bắt đầu ăn mà không kêu ca gì nữa; thú thật cô cũng cảm thấy rất đói, cô ăn hết phần bò trong dĩa, ăn luôn cả rau và một lát bánh mì, cuối cùng chén sạch một cái Panna Cotta. Vừa lúc này nhân viên phục vụ mang ly caphê đá theo đúng ý anh yêu cầu đến cho cô. Thiên Trang vui vẻ khuấy nhẹ vài cái rồi uống một ngụm, bộ dáng rất giống một cô gái văn phòng nghiện cafe sáng, phải uống một ly mới có sức làm việc. Mùi vị cafe này tuyệt vời đến không thể diễn tả nổi.
- Nó ngon chứ? - Đức Minh hỏi.
- Ngon hơn cafe của anh nhiều. Nó có vị ngọt nhẹ, hậu vị chua thanh và đắng dịu xen lẫn, em còn có thể ngửi được mùi của quả đào chính trong cà phê, pha với mật ong, mùi cỏ cây, mùi trái dâu rừng chung với mùi đường mạch nha… thật là cực phẩm.
- Xem ra em cũng rất biết thưởng thức.
- Em không thể nào bằng anh được, vừa rành về rượu, rành về món ăn nay lại biết thêm việc anh rất am hiểu về cafe nữa. Dường như cái gì trên đời này anh cũng biết cả.
- Cũng có nhiều cái anh không biết lắm.
- Cái gì anh không biết ạ?.
- Tất cả suy nghĩ của em, con đường chinh phục trái tim em.
Mặt cô nóng rang khi nghe anh nói thế.
Cô nhớ đến việc mình đang bên Mỹ, đây là nhà mới của cô, cô ngồi dậy, vươn vai một cái, mang dép lê xuống giường đi một vòng sẵn tìm anh luôn.
Vì nghĩ buổi sáng vận động nhiều một chút sẽ tốt, nên Thiên Trang không đi thang máy mà chọn cầu thang bộ. Khi xuống lầu hai, cô thấy cửa phòng làm việc của anh khép hờ, đoán anh đang ở trong đó, nên cô vọt vào, quên việc phải gõ cửa phòng.
Vừa vào đến, cô đã thấy Đức Minh ngồi trên sofa giữa phòng làm việc chăm chú theo dõi thông số gì đó trên màn hình laptop trước mặt. Thế là cô lập tức sà vào lòng anh, thân mật vui vẻ như lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật.
- Minh, good moring (Dịch: Chào buổi sáng)
Thấy cô bất ngờ xuất hiện bên cạnh, khiến anh có chút lúng túng. Nhưng rất nhanh anh đã tươi cười, dang tay ôm cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó anh nói:
- Good morning baby. Have an amazing day. (Dịch: Chào buổi sáng em yêu, chúc em một ngày tuyệt vời). - Rồi anh quay sang nói: - I am glad for this opportunity to introduce my wife. She name is Trang, from Viet Nam. (Dịch: Tôi rất vui vì được giới thiệu với mọi người về vợ của mình, cô ấy tên Trang, đến từ Việt Nam).
Lúc này cô mới xoay người lại nhìn xuống bên dưới, thấy có tầm mười người đang ngồi hai bên. Họ đưa đôi mắt đầy hiếu kỳ nhìn cô, khiến cô không biết chuyện gì đang xảy ra, lúng túng như gà mắc thốc, cô thật sự muốn độn thổ ngay.
Mọi người bên dưới bắt đầu nhao nhao bàn tán và nói với anh. Cô có thể hiểu được chút chút là: Vợ của Chủ tịch thật đẹp; chủ tịch cưới vợ rồi à? Chúc mừng chủ tịch; còn có người hỏi bao giờ tổ chức đám cưới... Cô thấy anh cúi đầu nhận tất cả lời chúc mừng của mọi người, còn nhỏ tiếng thay cô cảm ơn những ai khen ngợi; đến câu hỏi về tổ chức tiệc cưới thì anh nói: - Chúng tôi đã tổ chức tiệc cưới ở Việt Nam rồi, hiện tại thủ tục đăng ký kết hôn bảo lãnh với cương vị vợ hợp pháp của tôi còn đang hoàn tất, khi nào xong tất cả, tôi sẽ làm một tiệc nhỏ mời tất cả mọi người.
Nói rồi, anh quay sang dùng tiếng Việt nói với cô:
- Đây là những tổng giám đốc cấp cao của công ty chúng ta. Em chào mọi người đi.
Thiên Trang nghe anh nhắc nhở thì nhớ đến việc thất lễ của mình, vội vàng xoay mặt lại cúi chào mọi người. Nhóm người bên dưới cũng cúi đầu chào cô. Chào xong cô quay lại nói với anh:
- Anh cứ họp với mọi người tiếp đi, em về phòng đây, mất mặt quá.
Không đợi anh trả lời, cô lập tức chạy đi. Anh ngồi trong phòng làm việc cười cười nhìn theo bóng dáng nhỏ. Khi cô đi đến cầu thang, phía sau có một bóng dáng lao đến ôm ngang người cô, làm cô hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy người kia là Đức Minh thì cô mới dịu lại một chút, cô ôm cổ anh hỏi:
- Không phải anh đang họp sao?
- Anh kêu mọi người về công ty làm việc rồi, anh không thể để bà xã anh ngại ngùng một mình được.
- Chồng à, ban nãy em mắc cỡ quá. Thật mất mặt.
- Vợ à, mọi người hiểu em nhớ chồng mà. Không sao, họ sẽ không nói gì đâu.
- Mà sáng sớm anh đã gọi mọi người đến bàn công việc rồi sao? Anh thức từ mấy giờ, mọi người đến sớm lắm à?
- Tối hôm qua anh đã cho trợ lý thông báo với họ 6 giờ sáng nay mở cuộc họp sớm tại nhà anh. Cuộc họp kéo dài tầm hai tiếng, định 8 giờ họp xong sẽ lên phòng gọi em thức mình ăn sáng. Sau đó anh sẽ dẫn em đi khám phá thành phố. Ai ngờ em thức sớm hơn dự định, rồi chạy đi khắp nơi tìm anh chứ.
Lúc này cũng đã lên tới phòng, anh thả cô xuống ghế bàn trang điểm, cô ngồi đó nhăn mặt nhíu mày:
- Ai mà chạy đi khắp nơi tìm anh? Em chỉ đi khám phá xung quanh thôi.
- Thế à, có ai mà mặc đồ ngủ đi khám phá nhà không ta? Chỉ có mặc đồ ngủ đi tìm chồng thôi.
- Anh... anh... - cô giận đỏ mặt tía tai ấp úng không biết nói gì.
Anh ngồi xuống cạnh cô, lấy một tuýt kem chống nắng xịt vào tay rồi thoa lên cánh tay cô, cô bị hành động này của anh làm thẹn thùng. Cô lắc lắc tay tránh né.
- Để em tự thoa được rồi.
- Em lại ngại việc để cho chồng em đụng chạm thân mật với em rồi sao?
- Không có, thôi anh cứ thoa kem chống nắng giúp em. - Tuy Thiên Trang nói thế nhưng cô thật sự rất ngại, cơ thể cứng đờ. Cô cố gắng im lặng tập làm quen với việc anh giúp cô thoa kem chống nắng. Anh thoa tay, thoa cổ rồi thoa cả lưng, mỗi chỗ trên cơ thể cô, anh đều thoa rất tỉ mỉ, rất cẩn thận.
Sau khi anh thoa xong, người cô đã nóng như con tôm luộc, anh mỉm cười và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cô đang tập làm quen với sự đụng chạm của mình.
- Chúng ta thay đồ rồi đi ăn sáng nhé.
- Vâng.
Anh dẫn cô qua phòng thay đồ, chọn cho cô một chiếc đầm voan phối bèo màu vàng nhạt, họa tiết hoa văn tươi sáng.
Cô nhận lấy đầm đi vào một căn phòng nhỏ để thay. Thật ra anh rất muốn nói, cô cứ thay ở đây có sao đâu, nhưng thôi để cô từ từ tiếp nhận vậy, anh cũng chọn một chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản phù hợp với cô và những hoạt động hôm nay.
Thay đồ xong, anh dẫn cô đi ăn sáng, xuống phòng ăn nhìn một bàn thức ăn nào bò Bít tết, khoai tây chiên, bánh mì, canh hải sản, một số loại rau củ luộc và một ít Panna Cotta hương vị Việt Quốc. Cô có chút kinh ngạc, Đức Minh kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi bước qua ngồi đối diện cô:
- Vì chưa tìm được đầu bếp chuyên món Việt nên tạm thời em ăn món Tây đỡ nhé.
- Em không kén ăn, ăn gì cũng được. Có điều em không ngờ bữa ăn sáng của anh lại nhiều món như thế. Em xem trên mạng thấy bảo bên Mỹ rất chuộng những bữa ăn sáng tiện lợi.
Anh vừa vào cắt bít tết cho cô vừa nói:
- Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, nên cũng phải dành chút thời gian cho nó.
Một người phục vụ đi đến đặt một tách caphê lên bàn cho anh, rồi đi vòng qua đặt ở chỗ cô một tách trà nóng vẫn còn bóc khói. Mùi caphê lan tỏa trong không khí làm cô cảm thấy muốn uống một ngụm. Chẳng phải thói quen của người Việt mỗi sáng là có một ly cà phê đá ngồi khuấy lóc cóc hay sao, tuy cô không phải là một người nghiện caphê nhưng vẫn thường xuyên uống, nay ngửi mùi thơm này cô tự nhiên thèm và nhớ nó da diết. Cô bật thốt ra:
- Em cũng muốn uống ca phê.
- Đây là cafe Kopi Luwak hay còn gọi là cafe chồn, hơi đắng khó uống không giống như cafe rang thông thường ở Việt Nam, em muốn thử tí không? - Nói xong anh đưa ly của mình cho cô.
Thiên Trang không sợ trời, không sợ đất nhận lấy ly đưa vào miệng uống một ngụm. Nhưng vừa nhấp môi thì đã nhăn mặt vì cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi, cô vội đặt tách cà phê xuống bàn:
- Đắng quá, anh không để đường hả?
- Không phải, đã để một viên đường thuốc rồi, nhưng cơ bản dù em có để nhiều đường thế nào thì vị đắng nồng của caphê này sẽ không mất. Đó là điểm đặc biệt của Kopi Luwak. - Rồi anh quay sang nói với quản gia và hai người phục vụ đang đứng sau lưng - Lấy cho cô ấy một ly cafe Geisha. Pha xong để thêm ít đá viên vào.
- Dạ, thưa ông chủ.
Anh đặt dĩa bít tết đã cắt xong gắp thêm ít rau luộc và đậu đưa cho cô:
- Em ăn đi, rồi uống caphê đá sau. Đêm qua em bỏ bữa rồi.
Cô nhận lấy dĩa của mình, bắt đầu ăn mà không kêu ca gì nữa; thú thật cô cũng cảm thấy rất đói, cô ăn hết phần bò trong dĩa, ăn luôn cả rau và một lát bánh mì, cuối cùng chén sạch một cái Panna Cotta. Vừa lúc này nhân viên phục vụ mang ly caphê đá theo đúng ý anh yêu cầu đến cho cô. Thiên Trang vui vẻ khuấy nhẹ vài cái rồi uống một ngụm, bộ dáng rất giống một cô gái văn phòng nghiện cafe sáng, phải uống một ly mới có sức làm việc. Mùi vị cafe này tuyệt vời đến không thể diễn tả nổi.
- Nó ngon chứ? - Đức Minh hỏi.
- Ngon hơn cafe của anh nhiều. Nó có vị ngọt nhẹ, hậu vị chua thanh và đắng dịu xen lẫn, em còn có thể ngửi được mùi của quả đào chính trong cà phê, pha với mật ong, mùi cỏ cây, mùi trái dâu rừng chung với mùi đường mạch nha… thật là cực phẩm.
- Xem ra em cũng rất biết thưởng thức.
- Em không thể nào bằng anh được, vừa rành về rượu, rành về món ăn nay lại biết thêm việc anh rất am hiểu về cafe nữa. Dường như cái gì trên đời này anh cũng biết cả.
- Cũng có nhiều cái anh không biết lắm.
- Cái gì anh không biết ạ?.
- Tất cả suy nghĩ của em, con đường chinh phục trái tim em.
Mặt cô nóng rang khi nghe anh nói thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.